Sắc mặt Tô Tâm Li bị nước mưa rơi xuống trắng bệch , chỉ có đôi môi vẫn giữ được chút màu đỏ nhạt, búi tóc lộn xộn rối bù trên bờ vai mảnh khảnh,
trâm vàng cài trên đầu, ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng, không hề có độ
ấm , dung mạo như ma nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành lạnh lùng hiện
lên dưới ánh lửa bập bùng.
Tô Tâm Li thấy mình bị phát hiện không tránh né, cũng chẳng hoảng loạn chạy đi, tay tùy ý đưa lên đỉnh đầu,
nhẹ nắm chặt trâm vàng trong tay. khẽ mỉm cười với hai nam nhân trước
mặt.
-"Ma nữ này thật đẹp!."
Nam nhân mới vừa rồi còn sợ hãi đến lắp ba lắp bắp thèm muốn nuốt nước miếng
-"Tiểu nương tử, theo chúng ta vui vẻ đi a!!!."
Tên còn lại thân hình tương đối cao lớn, cũng tràn đầy kinh diễm, chà sát
hai tay, đôi mắt hẹp bé ti hí nhìn chằm chằm Tô Tâm li, hận không thể
dính chặt lấy khuôn mặt nàng, không còn vội vã muốn chạy như trước nữa.
Trong đêm tối, Tô Tâm Li thấy hai nam nhân càng ngày càng gần mình, khuôn mặt bình tĩnh không hiện chút tâm tình nào.
Kẻ có thân hình cao lớn hơn bước đến trước mặt nàng, hắc hắc cười hai
tiếng, bàn tay vươn tới mặt của Tô Tâm Li, Tô Tâm Li bắt lấy cánh tay
rồi nhanh chóng bẻ quặt ra sau, dùng sức đá một cước thẳng vào ngực hắn, nam nhân bị đá liên tiếp lùi về phía sau vài bước, ngã vào đống lửa
đang cháy, ói ra đầy miệng máu, tóc và quần áo cháy làm hắn luống cuống tay chân , lửa lan ra đốt cháy da thịt, hắn lăn lộn kêu gào trên mặt
đất.
-"Tiểu mỹ nhân thật mạnh mẽ, bất quá gia càng yêu thích."
Tên còn lại nhìn đồng bọn lăn lộn trên đất, không chạy lên giúp đỡ, hai con mắt lớn chừng hạt đậu dâm đãng nhìn Tô Tâm Li, hèn mọn nở nụ cười, giơ
hai tay tới muốn ôm chầm lấy Tô Tâm Li.
Trước con mắt háo sắc của hắn chỉ có mỹ nhân trước mặt, không thèm quan tâm đến đồng bọn vừa bị
nàng đánh đang nằm trên đất kia.
Tô Tâm Li nhìn kẻ đang chạy tới
kia không né chẳng tránh, hai hàm răng cắn chặt lại, nét mặt trong ánh
lửa đang cháy như sắp đóng thành băng tuyết, nàng rút cây trâm trên đầu, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mắt nhìn thấy mình sắp ôm được mỹ
nhân vào trong tay, nụ cười hưng phấn của hắn nở rộ , lộ ra hàm răng ố
vàng lởm khởm, trông càng hèn mọn hơn.
Một khắc trước khi bị hắn
đẩy ngã xuống đất, Tô Tâm Li giơ trâm vàng trong tay lên, nhắm thẳng vào động mạch ở cổ hết sức đâm xuống.
Thoáng chốc, máu tươi phun mạnh ra.
Hai mắt hắn trợn to, dù đã chết nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên cái vẻ hèn mọn.
Tô Tâm Li không chút để ý đem đẩy người hắn ra, đứng lên, trên tay, trên
mặt ngay cả trên y phục dính đầy máu tươi. Trong màn đêm tĩnh mịch, cây
trâm vàng đẫm máu liên tục từng giọt từng giọt, tí tách rơi trên mặt
đất.
-"Hiện tại, đến lượt ngươi ."
Nàng lộ rõ vẻ khát máu, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta run sợ, trâm vàng trong tay đang nhỏ máu như ác ma từ địa ngục trở về
Tên có thân hình cao lớn kia vừa mệt bở hơi tai mới dập tắt hết lửa cháy , đau đớn trên người vẫn không giảm bớt, hắn không thể nhúc nhích, ngơ
ngác nhìn vết đâm trên cổ đồng bọn vẫn đang trào máu, cả người sợ sệt
run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Tâm Ly tràn đầy sợ hãi
-"Cô nương tha mạng, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc."
Hắn nhìn Tô Tâm Li tới ngày càng gần, sợ hãi, không ngừng dập đầu trước mặt nàng.
-"Kẻ nào sai khiến các ngươi?"
Nghe thấy đáp án mắt không buồn động, Tô Tâm Li cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nàng đi Lạc Diệp tự dâng hương ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Thu Hòa, còn
mang theo thị vệ. Vốn cho rằng hai người này là cao thủ, vì nhớ tới
những người bắt cóc nàng là mấy người mặc đồ đen có võ công vô cùng cao
cường. Vì vậy khi tỉnh lại nàng mới không trực tiếp cứng đối cứng, sự
thật thì hai người này với nhóm người kia không phải cùng một đám.
-"Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết, xế chiều hôm nay, có hai người mặc áo đen đưa cho chúng tôi một cái bao tải bảo ném vào trong bãi tha ma, sau đó canh chừng ở đây, xong việc chúng bọn tiểu nhân có thể nhận được năm mươi lượng vàng."
-"Cố chủ kia là nam nhân hay nữ nhân?"
"Là nam nhân ."
Hắn thấy Tô Tâm Li không có động tĩnh, lén lút ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hung tàn, không biết lấy cái gì từ trong tay áo, giơ lên, Tô Tâm Li
nhìn thấy cái ống trúc trong lòng bàn tay của hắn, xung quanh được bện
chặt bằng dây thừng nhỏ , không khỏi cả kinh, nhanh chóng bước lên
trước, muốn đá rơi đồ trên tay hắn nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ
nghe thấy tiếng vang cực kì nhức tai, đêm đen đột nhiên lóe sáng, Tô Tâm Li không có thời gian nhìn ngắm, đầu cũng chẳng kịp nhấc, nắm chặt trâm vàng trên tay muốn đâm vào cổ hắn.
Còn chưa kịp ra tay, nam nhân vừa quỳ trước mặt lùi lại, ánh sáng lóe lên, trên tay phải của hắn con
dao phay hướng thẳng đầu gối của Tô Tâm Li bổ xuống.
Tô Tâm Li cả kinh, trong chớp mắt, bỗng nhiên nhảy lên, mũi chân dùng sức đạp vào
cằm hắn, hắn ngã ngửa ra sau, dao phay mất lực, ở giữa không trung rơi
xuống, trong ánh mắt khiếp sợ của hắn, đâm thẳng xuống ngực của hắn, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, máu tươi tung tóe ra xung quanh.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo, ngoài mùi thối của xác chết, còn nồng nặc mùi máu tươi, xen lẫn với nhau, khiến người ta buồn nôn.
Xin tha, thả pháo tín hiệu, hóa ra cuối cùng là muốn mạng của nàng, nếu như sự chú ý của nàng bị phân tán bởi pháo tín hiệu kia hoặc phản ứng chậm
chạp một chút, kẻ nằm trên đất chắc chắn là nàng.
Nhân từ với kẻ
địch, dù chỉ mảy may do dự, chính là không có trách nhiệm với tính mạng
của mình, Tô Tâm Li ảo não nhìn tia sáng cuối cùng tàn lụi trên bầu
trời, nếu như nàng trực tiếp động thủ, hắn sẽ không có cơ hội thả pháo
tín hiệu.
Tô Tâm Li nắm chặt trâm vàng trong tay, ánh mắt lạnh
lẽo nhìn quanh, không chút biểu cảm, ngồi xổm trên mặt đất , cẩn thận
tìm kiếm gì đó.
Trời vừa tạnh mưa không lâu, con đường hẻo lánh lầy lội, những nơi hai tên vừa rồi đi qua nhất định sẽ để lại vết chân.
Sau khi Tô Tâm Li phát hiện vết chân, xé mảnh vải ở váy của mình, treo ở
trên bụi cây, rồi chạy ngược lại so với hướng của những vết chân bọn họ
để lại.
Những kẻ bắt nàng với hai tên kia chắc chắn là cùng một
nhóm, tám chín phần bọn chúng nhất định chạy theo con đường của hai tên
kia đuổi đến, nếu nàng chạy ra bằng con đường đó, có khả năng tự mình
chui đầu vào lưới
Làn váy bị xé một mảnh rất lớn, lúc nàng chạy cũng thuận tiện hơn nhiều.
Men theo bụi cỏ, Tô Tâm Li chạy vào trong rừng rậm, tiếng gió thổi vù vù bên tai mang theo cái lạnh giá của tiết trời đầu xuân.
Chạy được khoảng nửa canh giờ, xen lẫn với tiếng nước suối rả rích, tiếng xé gió hun hút vang vọng lại đây, những bước chân hỗn loạn nhưng nhẹ nhàng cách nàng ngày một gần hơn…