Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 12: Chương 12




Thời điểm Munt tỉnh lại phát hiện mình không đang ở trong căn phòng nhỏ hẹp của cậu, nhưng cậu cũng không tính là xa lạ với căn phòng ngủ rộng rãi hiện tại này.

Cậu mở to mắt, chậm rãi nhìn chung quanh một vòng.

Trên người là một tầng chăn mỏng mềm mại giống như là lông, giường dưới thân rất lớn, cũng không phải là cái giường nhỏ đơn sơ từ vách tường kim loại kéo dài mà thành trong căn phòng nhỏ hẹp kia, mà ước chừng có ba bốn mét vuông, thoải mái hơn rất nhiều, không chỉ có vẫn luôn duy trì nhiệt độ cơ thể người, còn tản mát ra một loại thanh hương nhàn nhạt như là lá trúc.

Thiếu niên ngồi quỳ gối ở trên giường, cậu vừa mới định bò xuống giường, giương mắt lại đã thấy được bộ quần áo được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề ở đầu giường kia.

Màu sắc nền đen hoa văn bạc quen thuộc.

Đó hẳn không phải là quần áo của vị thiếu tướng kia, bởi vì rõ ràng là nó nhỏ hơn rất nhiều.

…… Là quân phục của cậu?

Munt ngơ ngẩn mà nhìn quân phục giao màu bạc đen ở đầu giường, chỉ cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Trước nay cậu đều không phải là một người thích tranh đấu, từ nhỏ đến lớn, cậu từng có vô số mộng tưởng, chỉ là từ trước tới nay cậu đều chưa từng nghĩ đến, lại có một ngày cậu sẽ trở thành quân nhân.

Trở thành quân nhân, như vậy nghĩa là một ngày nào đó, cậu sẽ dùng vũ khí trong tay, đi thương tổn người khác, cướp đi tánh mạng người khác.

Nhưng là……

Hít sâu một hơi, thiếu niên duỗi tay về hướng bộ quân phục kia, kéo bộ quần áo kia lại gần.

Nếu đã quyết định bất kể phải dùng thủ đoạn như thế nào cũng phải sống sót, thì không cần lại làm kiêu nữa.

Nên làm cái gì, liền làm cái đó.

Hiện tại việc cậu cần thiết phải làm, là nghĩ cách khiến cho bản thân dù không phải dựa vào người khác thì cũng có thể tiếp tục sinh tồn ở trong cái thời đại hỗn loạn này, tuy rằng ôm được một cái đùi vàng rất tốt, nhưng cậu không có khả năng cứ luôn ôm mãi được.

Một bên nghĩ như vậy, Munt duỗi tay bắt lấy quần áo giờ phút này đang mặc trên người nhấc lên phía trên muốn thay quân phục.

Cậu mới vừa xốc được một nửa.

Bên ngoài có người bước chân đi vào, ánh mắt hai người vừa vặn đụng phải.

Người tới ánh mắt nhàn nhạt mà quét một vòng ở trên người cậu, sau đó nhẹ nhàng sách một tiếng.

Dù sao thì đối với Troell thiếu tướng đại nhân mà nói, nhìn thấy một người có dáng người gà luộc không chút cơ bắp, cũng là việc rất hiếm thấy.

Mới nhấc áo trên được một nửa lộ ra bụng cùng hơn phân nửa ngực Munt: “………………”

Anh đừng cho là tui không biết anh đang sách cái gì!

Anh mẹ nó dáng người tốt thì ghê gớm lắm đó hả?!

Thiếu niên thực nghiêm túc mà tự hỏi một chút bản thân và vị thiếu tướng đại nhân này có phải là tương khắc nhau hay không.

Nếu như không phải, vì cái gì mà mỗi lần cậu đối diện với vị thiếu tướng này, đều sẽ bởi vì mấy nguyên nhân như vậy như vậy mà mất hết mặt mũi chứ?

Một bên nghĩ như vậy, Munt nhanh chóng buông tay, khiến quần áo mới nhấc lên được một nửa lại rơi xuống che đi dáng người hệt như gà luộc của mình.

Giờ phút này, cậu đang ngồi quỳ ở giữa giường, mà giường quá lớn, cậu muốn xuống giường thì đành phải dịch về hướng mép giường.

Mắt thấy thiếu tướng đang đi về hướng bên này, cậu lại càng có chút luống cuống, đẩy nhanh tốc độ bò về mép giường hơn.

Chỉ là bởi vì quá hoảng loạn, không lưu ý một cái, đã bò đến mép giường tay cậu lại trượt một chút, cả người ngã về hướng bên ngoài giường, mắt thấy sắp phải mặt chấm đất ——

Một bàn tay duỗi qua đây, một phen xách lấy cậu.

Cậu còn chưa có phản ứng lại, cái tay kia đã nhẹ nhàng nhắc dậy, lập tức xách cả người cậu lên, thả lại trên giường.

Bị xách trở về trên giường thiếu niên có chút há hốc mồm.

Một bàn tay của người này, liền xách luôn cả người cậu dậy.

…… Dù cậu gầy chút nhưng khẳng định là vẫn phải có chừng 5-60 kg đó nha, người này làm sao có thể cứ nhẹ nhàng như vậy mà …… Xách cậu lên được thế?

Bộ dáng vị thiếu tướng các hạ này thoạt nhìn rõ ràng là hơi có chút mảnh khảnh mà, sao sức lực lại lớn như vậy trời?

Cậu ngẩng đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện, thiếu tướng chỉ vì mặc quần áo mà hiện vẻ gầy thôi.

Giờ phút này, Troell không có mặc áo khoác quân phục nền đen hoa văn bạc, áo sơ mi màu trắng còn hơi hơi tháo mấy cái nút thắt, lộ ra nửa phần xương quai xanh cùng một chút ngực.

Có thể tinh tường nhìn thấy trên một nửa ngực kia lộ ra hoa văn cơ bắp tinh mịn mà chặt chẽ, phác hoạ ra đường cong cơ ngực tinh gầy.

Tay áo áo sơ mi một bên còn hơn xăn lên, lộ ra một nửa cánh tay phải.

Cánh tay kia tuy rằng nhìn qua có chút tinh tế, nhưng là, chỉ là nhìn qua mà thôi. Nếu như quan sát cẩn thận, đó đều là cơ bắp chặt chẽ, banh đến gắt gao, bên cạnh hơi hơi phồng lên một chút đường cong cơ bắp.

…… Má ơi mật độ cơ bắp kia quả thực là!

Trong lúc nhất thời Munt đều xem đến thẳng mắt.

Cậu chỉ lo cân nhắc đến vấn đề mật độ cơ bắp trên người thiếu tướng đại nhân rốt cuộc có bao nhiêu cao, lại không có chú ý đến đối phương đang đứng ở mép giường nhìn cậu, sau đó cúi người xuống.

Mắt thấy bóng ma áp xuống, thiếu niên theo bản năng mà nhấc đầu, chỉ là cậu còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, vừa cúi người xuống tới Troell đã vươn cánh tay phải xăn ống tay lên một nửa kia, ôm lấy cậu.

Munt: “???”

Đây là cái tình huống gì zạ?

Tay trái chống ở bên cạnh mép giường, thiếu tướng trẻ tuổi khom lưng cúi người, tay phải vỗ lên phía sau lưng đứa nhỏ đang ngồi quỳ ở trên mép giường kia, mang đứa nhỏ kia tiến vào trong lòng ngực mình.

Tay phải hắn có chút không quen thuộc, chút vụng về, chút nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng đứa trẻ trong lòng ngực.

“Không cần mặc.”

Hắn nói, ngữ khí vẫn như cũ là lãnh lãnh đạm đạm.

Chỉ là tay hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng thiếu niên.

“Tôi sẽ an bài cho cậu xuất ngũ.”

Hắn nói, nhớ tới trong một cái chớp mắt khi máu tươi tung toé phun trên quầng sáng nhuộm đôi mắt trong trẻo của đứa nhỏ này thành huyết sắc, còn có thần sắc xanh trắng trên gương mặt kia.

Thân thể đứa trẻ nhỏ tuổi trong lòng ngực mềm mại mà ấm áp, giống như tinh cầu màu lam an tĩnh mà chậm rãi chuyển động kia trong trí nhớ của đứa trẻ.

Hắn nghĩ đến tình cảnh một mạt tinh cầu mềm mại xanh thẳm bị nhiễm một màu huyết sắc, đáy lòng đột nhiên trở nên không thoải mái.

Viên tinh cầu kia nên là ôn nhu xanh thẳm, yên lặng ngàn vạn năm không thay đổi như vậy.

Tinh cầu màu lam bình tĩnh an tường như thế không nên lâm vào chiến hỏa.

Đứa trẻ nhỏ tuổi trong lòng ngực hắn không thích hợp để bước vào chiến trường.

Hành động cùng lời nói của thiếu tướng trẻ tuổi đột nhiên làm cho Munt trong lúc nhất thời có chút ngốc.

Cậu ngốc một hồi lâu, mới kịp phản ứng lại.

“…… Không phải…… Không phải anh nói muốn cho tôi tích lũy chiến công gì đó, để có thể sử dụng cái hệ thống gì kia sao?”

“Cậu được ưu tiên.”

“Ha?”

“So với hứa hẹn, chuyện của cậu được ưu tiên.”

Tư duy của thiếu tướng tóc đen rất đơn giản.

Trước đó, hắn coi thiếu niên này là hậu duệ của gia tộc Uriel mà đối đãi, hắn thiếu gia tộc Uriel một ân tình, cho nên hắn đáp ứng chăm sóc hậu duệ cuối cùng của gia tộc Uriel.

Lúc ấy, với hắn mà nói, thiếu niên này chỉ là hậu duệ của gia tộc Uriel, mà hắn chỉ cần thực hiện trách nhiệm để người này sống sót cũng như thuận lợi có được hậu đại truyền thừa của dòng họ Uriel là được.

Còn bản thân thiếu niên này sẽ có ý tưởng gì, lại không có quan hệ với hắn.

Nhưng mà hiện tại, nếu hắn đã xem người này là bạn lữ của mình, như vậy đứa nhỏ này chính là người của hắn.

Người của hắn, hắn tự nhiên phải che chở.

So sánh với cái gọi là nhân tình trách nhiệm linh tinh, đương nhiên ý nguyện của bạn lữ của hắn là được ưu tiên rồi.

“…………”

Đại khái hiểu được ý tưởng của thiếu tướng đại nhân Munt cảm thấy cậu cần thiết phải cởi bỏ cái hiểu lầm cực lớn này.

Cậu không có đáp ứng trở thành bạn lữ của đối phương đâu.

Không có!

Cậu thích chính là em gái nhuyễn manh đáng yêu phấn hồng.

Em gái!

“Cái kia, ách, thiếu tướng các hạ, kỳ thật ấy, là như thế này, chuyện kia chỉ là một cái hiểu lầm thôi.”

“…………”

Troell hơi chút nâng nửa người trên lên, nhưng vẫn duy trì tư thế hơi phủ như cũ.

Hắn nhìn Munt, tư thế áp chế đối phương từ trên xuống dưới.

Đối diện với cặp phượng nhãn đơn thon dài kia, thiếu niên cảm thấy mồ hôi lạnh của mình cũng sắp toát ra rồi, lại còn phải căng da đầu tiếp tục nói tiếp.

Dù sao thì nếu như hiểu lầm không sớm được cởi bỏ, tiếp tục kéo dài chỉ biết sẽ càng thảm hại hơn.

“Anh cũng biết đó, có rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ rõ, cho nên chuyện tinh thần đồng điệu chính là cái kia…… Tôi cũng không biết.”

Cậu nói, “Cho nên, tôi thật sự không có ý tứ kia đâu.”

Tự hỏi một chút, cậu lại nhanh chóng bổ sung một câu.

“Lần trước, chuyện tôi nói đôi mắt của anh đẹp…… Cũng là vì cảm thấy đôi mắt của anh đặc biệt đẹp, mới nói một câu như vậy, anh xem, cũng có ý tứ giống như anh nói với tôi ‘sao trời này thật là đẹp mắt quá ’ ấy, hoàn toàn không có hàm nghĩa gì khác cả, ngài đừng hiểu lầm.”

“…………”

“Khụ, nói cách khác, cái đó, tôi cũng không có…… Ân, ý tứ kia với ngài.”

Munt căng da đầu nói.

“Ngài đã hiểu chưa?”

Đồng tử màu mặc lam của nam nhân phiếm ra ánh sáng nhạt lạnh lùng, hắn nhìn Munt, trên gương mặt tuấn mỹ nhìn không ra thần sắc gì.

“Cậu không thích tôi?”

Hắn đột nhiên hỏi một câu.

Lời kia thật sự là quá trắng ra rồi, làm đầu lưỡi thiếu niên đánh vòng một cái, mới tựa như nói lắp mà phun ra mấy chữ.

“Ách, ờm, đúng vậy.”

Troell trầm mặc mà nhìn thiếu niên, phượng nhãn đơn thon dài mạc danh tạo cho người ta một loại lực áp bách.

Sau khi trầm mặc sơ qua, hắn lại đột nhiên nói.

“Cậu thích nam nhân.”

“…… Đúng.”

Thiếu niên cương mặt, cơ hồ là cắn răng rít ra một chữ.

“Vậy tại sao lại không thích tôi?”

“Ha?”

Thiếu tướng đại nhân cái logic này của anh tôi có điểm hold không kịp à.

“Không có nam tính nào ưu tú bằng tôi cả.”

Troell nhìn cậu, nhàn nhạt mà nói, lấy một loại ngữ khí bình tĩnh mà, trình bày sự thật.

Thần sắc hắn giống như là đang kể rõ một sự thật đương nhiên không thể nào tranh luận được.

“Cậu thích nam tính, vậy tại sao lại không thích tôi?”

Cậu thích nam nhân.

Tôi là nam nhân ưu tú nhất.

Tại sao cậu lại không thích tôi.

Munt: “…………”

Thiếu tướng đại nhân độ bức này của anh nhất định là đầy điểm!

Bị cứng đến độ một chữ cũng không phát ra nổi Munt cảm thấy cả người cậu đều sắp không tốt rồi.

Tự luyến còn tự luyến đến đương nhiên đúng lý hợp tình như thế —— ngài không cảm thấy ngài nên hiểu được cái gì gọi là khiêm tốn hay sao thiếu tướng các hạ?

Cái gì gọi là không ai ưu tú bằng anh chứ, lời này anh nói mà không thấy đỏ mặt chút nào hay sao?

Nếu mà ở cái thời đại kia của cậu, có người dám nói một câu không biết xấu hổ như vậy ở trước mặt mọi người, tuyệt đối sẽ thu hoạch được ánh mắt quan ái* thiểu năng trí tuệ từ bốn phương tám hướng.

*quan ái: quan tâm yêu thương

Ở trong lòng ha hả hai tiếng, cố nén xúc động trợn trắng mắt Munt ngẩng đầu muốn trả lời đối phương.

Chính là khi cậu ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt tự nhiên liền dừng ở trên người thiếu tướng trẻ tuổi hơi hơi cúi người đứng ở trước người cậu.

…………

Sợi tóc tinh tế màu đen nhánh như tơ nhung hơi hơi phiếm ánh sáng sáng ngời dưới anh sáng, càng thêm tô điểm da thịt như tuyết của nam tử.

Độ cong phượng nhãn đơn thon dài hơi hơi ngoắc lên sắc bén nhìn cậu, đồng tử màu mặc lam phảng phất như là sắc điệu sông băng sũng nước đến từ chỗ sâu lạnh lẽo nhất dưới đáy biển.

Môi mỏng nhạt màu hơi hơi nhấp dưới ánh sáng phiếm lên ánh sáng châu ngọc nhạt.

Bởi vì phủ thân xuống, áo sơmi màu trắng bởi vì cởi bỏ mấy viên nút thắt phía trên mà cổ áo rộng mở hơn nữa, có thể tinh tường nhìn thấy dấu vết cơ ngực chặt chẽ mà hoa văn rõ ràng ở bên trong, còn có cặp chân dài tuy rằng bị quần dài màu đen nhánh bó sát người bọc lại nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được cơ bắp giàu tính co dãn kia.

Cùng với, cái hoa văn kim sắc trên cổ áo áo sơ mi màu trắng của nam tử trẻ tuổi tượng trưng cho thân phận quan quân cấp tướng lãnh tôn quý này.

…………

……………………

…… Đậu má hắn nói rất có đạo lý mình thế mà lại hoàn toàn không có cách nào phản bác ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.