Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 23: Chương 23




Đặt người trong lòng xuống giường, nhóc con vốn dĩ đang không thoải mái dựa vào trên người hắn mà cọ tới cọ lui lập tức lăn lăn trên đệm chăn mềm mại một chút, rồi ghé xuống gối.

Nửa gương mặt mang theo vài phần tính trẻ con vùi vào chăn lông mềm như bông, mặt mày thiếu niên giãn ra biểu lộ thần sắc thích ý, vừa lòng mà ghé vào trong ổ chăn mềm mại nằm bất động.

Thoạt nhìn, loại việc được thiếu tướng đại nhân ôm công chúa cùng cả người làm ổ ở trong lòng thiếu tướng trẻ tuổi khiến vô số nữ tính thậm chí còn có cả một bộ phận nam tính cũng cực kỳ hâm mộ không thôi này, lại không thể làm cho Munt cảm thấy vừa lòng.

Bởi vì xúc cảm thân thể Troell không chỉ không mềm dẻo mà độ cứng lại càng không hề thấp, kỳ thật ngủ không phải rất thoải mái, cho nên cậu vẫn ưu ái ổ chăn mềm như bông hơn.

Sợi tóc mềm mại màu đen nhạt rơi rụng trên khóe mắt thiếu niên, ngọn tóc nhỏ vụn đan xen cùng lông mi dày đặc, rắc xuống hàng bóng nhợt nhạt trên da thịt non mịn của thiếu niên.

Nửa bên mặt chôn ở trong chăn, chóp mũi lộ bên ngoài thở ra hơi thở nhợt nhạt, môi khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy được dấu vết răng nhọn tuyết trắng.

Cậu ngủ thật sự rất trầm, chẳng sợ vừa rồi lúc cánh cửa phòng khi nãy bị đá văng đã phát ra tiếng vang rất lớn, cùng với một loạt sự tình xảy ra kế tiếp, cũng không thể làm cậu tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Cho dù là Troell một đường ôm cậu thay đổi phòng, cậu vẫn như cũ không có bất cứ một dấu hiệu tỉnh lại nào.

Điều này không hề bình thường.

Nhưng ngay cả Robin cũng chỉ cho rằng, đây đại khái là do huân hương đặc thù tạo nên giấc ngủ say, không có nghĩ nhiều.

Đặt Munt ở trên giường, thiếu tướng tóc đen cởi chiếc áo khoác quân trang nửa người trên xuống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản.

Hắn ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn thiếu niên ngủ thật trầm trên giường.

Một đôi mày kiếm thon dài hơi hơi nhíu lại, trong cặp mắt màu mặc lam của thiếu tướng không hề có thần sắc nhẹ nhàng, hắn nhìn chằm chằm Munt, trong ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.

Người có tinh thần lực cường đại vô cùng hiếm thấy, cho nên hiểu biết của thế nhân đối với loại người này cũng không nhiều lắm.

Giống như Robin, chỉ mơ hồ biết được chuyện người xâm lấn vào đầu óc người có tinh thần lực cường hãn hơn mình thì sẽ bị phản ngược lại mà thôi. Nhưng là, bản thân Troell chính là một trong những người có này tinh thần lực cường hãn hiếm thấy này, lại hiểu biết về loại chuyện này nhiều hơn một chút.

Đích xác, kẻ xâm lấn sẽ bởi vì bị động phản kích mà bị phế bỏ mất tinh thần, điểm này không hề sai.

Nhưng là, điều này cũng có khả năng khiến cho tầng ngoài ý thức của kẻ bị xâm lấn khởi động cơ chế tự bảo hộ, do đó bảo hộ chặt chẽ tinh thần của kẻ bị xâm lấn ở sâu bên trong tinh thần đồ cảnh —— nói cách khác, kẻ bị xâm lấn có khả năng sẽ bởi vì phản ứng quá độ mà lâm vào ngủ say trong thời gian dài.

Ngủ say bao lâu, điểm này không có cách nào xác định được.

Sở dĩ Troell quăng hết mọi chuyện cho Robin xử lý, ngoại trừ là ôm chặt tín nhiệm đối với cấp dưới của mình ra, thì cũng là vì để mau chóng tiến hành kiểm tra trạng thái tinh thần vào lúc này của đứa nhỏ.

Nếu đứa nhỏ này lâm vào ngủ say do cơ chế tự bảo hộ, như vậy hiện tại người duy nhất có thể đánh thức đứa nhỏ này dậy được, cũng chỉ có mình hắn người cũng có tinh thần lực thật cường hãn giống thế.

Thiếu tướng tóc đen hơi hơi cúi người, duỗi tay cầm lấy tay thiếu niên trên giường.

Vòng kim loại màu lam bạc trên cổ tay thiếu niên hiện ra một đạo ánh sáng màu lam, từ trên cổ tay toát ra, tản mát hình thành một cái nửa vòng tròn, tự động di chuyển lên trên cổ thiếu niên.

Cánh tay Troell vòng qua, ôm lấy nửa người trên của Munt vào trong lòng.

Rời khỏi giường chăn mềm mại thoải mái, lần thứ hai dựa vào thân thể có chút cứng ngắc kia, thiếu niên trong giấc nồng hơi nhíu nhíu mày, hình như có chút không vui.

Tay thiếu tướng nhẹ nhàng xoa xoa tóc mai của đứa trẻ nhỏ tuổi trong lòng ngực, tựa như đang trấn an vậy, ngón tay thon dài tiến vào bên trong mảnh tóc màu đen nhạt, đầu ngón tay bị cảm xúc mềm mại mà ấm áp vây quanh.

Ngón tay quay tròn, chải vuốt hai cái trên trán đứa nhỏ kia, rồi ngón tay Troell rơi xuống bên gáy thiếu niên.

Vô số sợi tơ ánh sáng màu xanh biển kéo dài ra từ bên trong vòng kim loại trên cổ tay thiếu tướng, từng chút một quấn quanh nửa cái vòng đang lơ lửng bên gáy thiếu niên……

…………

……………………

Một mảnh thuần trắng.

Đó là một tấm chắn thật lớn.

Mênh mông vô bờ mà kéo dài trải khắp ở trước mắt Troell, hướng về bốn phương tám hướng, nhìn không tới cuối.

Như là một kẻ thị vệ trung thành, chặt chẽ mà bảo hộ hết thảy mọi thứ bên trong.

Thiếu tướng tóc đen đứng ở phía trước vách tường màu trắng thật lớn này, nhíu nhíu mày.

Sự tình quả nhiên giống như hắn đã suy nghĩ, phát triển về phương hướng không tốt.

Cơ chế tự bảo hộ trong tầng ngoài ý thức của đứa nhỏ này đã khởi động, nhìn vách tường màu trắng thật lớn hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối này là biết.

Cần phải đánh vỡ bức tường này.

Hắn cau mày nghĩ.

Chỉ sợ chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi.

…… Hắn cũng không muốn sử dụng thủ đoạn như vậy đối với đứa bé kia, dù rằng mục đích là vì trợ giúp cho đứa nhỏ đó, nhưng việc này cũng là một loại xâm lấn mạnh mẽ.

Thiếu tướng trẻ tuổi đứng ở phía trước vách tường thật lớn, thái độ một mực sấm rền gió cuốn nay lại hiếm thấy mà lộ ra thần sắc chần chờ.

Nếu như có thể có biện pháp khác ……

Hắn chần chờ, nâng tay lên, ấn tay lên trên vách tường màu trắng kia.

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi tay hắn ấn lên vách tường màu trắng đó——

Địa phương tay hắn đụng chạm đến tựa như là băng tuyết tan rã mà hòa tan hết toàn bộ.

Vách tường thật lớn vô biên vô hạn nhìn không tới điểm cuối kia, lấy địa phương tay hắn chạm đến làm trung tâm, cơ hồ là vỡ vụn ra ngay trong một khoảnh khắc, hòa tan mở rộng.

Chỉ một cái chớp mắt, liền giống như hơi khí mà biến mất ở trước mắt hắn.

Một khắc khi vách tường phong bế kia vỡ vụn, vũ trụ sao trời rộng lớn vô biên màu lam đen liền cuộn tròn trải rộng ra ở trước mắt hắn tựa như một bức tranh.

Phương xa ánh sao trời đang chớp động bên trong biển sao trời mênh mông thâm sắc, một viên tinh cầu màu lam ôn nhuận an tĩnh mà chuyển động bên trong sao trời vô biên này.

Tinh cầu màu lam lẳng lặng mà chuyển động, ảnh ngược ở chỗ sâu bên trong đồng tử màu mặc lam của Thiếu tướng trẻ tuổi.

“Tôi nói này…… Anh muốn vào thì phải nói trước một tiếng chứ.”

Thiếu niên xuất hiện ở trước người hắn nhìn hắn mà nói, mang theo chút bất mãn nhỏ, như là đang oán giận.

Troell nhẹ nhàng phun ra một hơi.

Những chuyện vừa rồi đã phát sinh là bởi vì nguyên nhân gì, hắn tự nhiên hiểu rõ.

Đứa nhỏ này tín nhiệm hắn.

Cậu đối với hắn, không hề phòng bị.

Đứa nhỏ này không chút phòng bị mà thu nạp bao dung lấy hắn vào bên trong thế giới của chính mình.

Thật ngốc.

Thiếu tướng trẻ tuổi nghĩ như vậy.

Ngốc muốn chết.

“Anh trở về nhanh thế? Tôi còn tưởng là anh cả đêm cũng sẽ không —— ách?”

Troell vươn cánh tay, đột nhiên ôm lấy thiếu niên còn đang bất mãn mà oán giận kia vào trong lòng ngực.

Động tác thình lình xảy ra kia, dọa Munt sợ tới mức phải nuốt cứng nửa câu còn dư lại vào trong cổ họng, chỉ phát ra một tiếng ách.

Thiếu tướng trẻ tuổi hơi hơi rũ mắt, lông mi thon dài hạ xuống một hàng bóng nhợt nhạt bên trong cặp mắt.

Hắn nhìn tinh cầu màu lam thật lớn phía trước, tinh cầu màu lam an tĩnh mà chuyển động dưới đáy mắt hắn.

Hắn ôm người trong lòng ngực, thân thể thiếu niên mềm mại mà ấm áp, ngọn tóc kia cọ ở bên má hắn, có chút ngứa.

Thân thể thiếu niên bởi vì hắn đột nhiên hành động mà có chút cứng đờ, tay bám vào bên vai hắn, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là một đôi mắt kia vẫn cứ quay tròn mà chuyển động.

Cặp mắt màu đen nhánh, phiếm ánh sáng thủy lượng.

Cặp mắt bất cứ lúc nào cũng đều mang thần thái sáng láng, linh động sáng trong, như là một con động vật nhỏ non nớt, trong đồng tử ánh rõ ràng sườn má hắn.

Troell nhớ tới nam nhân ngồi liệt dưới đất vừa rồi đã nhìn thấy, ánh mắt dại ra, gương mặt đờ đẫn vô thần tựa như một bức tượng điêu khắc……

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân không có cách nào tưởng tượng được cái loại dáng vẻ đờ đẫn dại ra sau khi trong mắt đứa nhỏ trước mắt này mất đi sáng rọi.

Phải nói, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy thật sự xảy ra.

Hắn không muốn mất đi.

…………

Cứng đờ thân thể tùy ý vị thiếu tướng đại nhân không thể hiểu nổi là đang phát điên cái gì kia ôm lấy, Munt có điểm ngốc.

Xảy ra chuyện gì thế?

Tuy rằng có chút trì độn, nhưng cậu vẫn có thể tinh tường cảm giác được hiện tại thiếu tướng đại nhân không quá vui vẻ.

Là gặp phải chuyện không thoải mái à?

Cậu cân nhắc.

Mình đã nói tại sao hắn lại đột nhiên chạy về trước như thế rồi mà, còn chưa thông báo mà đã chạy vào trong tinh thần đồ cảnh của mình nữa.

Hờ, khẳng định là bởi vì ở cái chỗ tập trung toàn dân quý tộc này, bị con em quý tộc nào đó khinh thường, tổn thương đến tự tôn, cho nên mới chạy về muốn nhìn hình ảnh địa cầu an ủi tâm linh bị tổn thương của mình, thuận tiện cầu ôm một cái cầu an ủi đây mà.

Trong đầu Munt bắt đầu vô hạn não bổ màn kịch máu chó bắn tung tóe về một đám quan nhị đại trong bữa tiệc, nga, không, quý tộc nhị đại khí thịnh lăng người, thiếu tướng đại nhân địa vị thấp hơn một bậc phải ẩn nhẫn thoái nhượng.

Không có việc gì.

Cảm thấy khẳng định là mình đoán đúng rồi thiếu niên lập tức vỗ vỗ lưng thiếu tướng đại nhân.

Ăn được khổ trong khổ, mới là người trên người.

Thiếu tướng các hạ, anh chính là nam nhân có được vòng hào quang vai chính đó nha. Hiện tại tuy rằng vẫn đi theo cốt truyện bị người khi dễ, nhưng là không sao hết á, đừng khó chịu, dựa theo cốt truyện phát triển, qua không bao lâu nữa anh liền có thể bùng nổ trang B cực ngầu trực tiếp đánh mặt đám quý tộc nhị đại dám khi dễ anh ba ba luôn.

Thiếu niên nghiêm túc mà cân nhắc.

Nếu hiện tại đang ôm đùi vàng của thiếu tướng các hạ, như vậy, cậu cũng có trách nhiệm có nghĩa vụ phải giúp đỡ thiếu tướng đại nhân.

Tuy rằng cậu chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng hiện tại thiếu tướng đại nhân đang không được vui, ít nhất cậu vẫn có biện pháp khiến cho thiếu tướng đại nhân vui vẻ lên được nha.

Ân, hôm nay cho anh một cái ưu đãi đặc biệt đi vậy.

Munt híp mắt nghĩ như vậy, nhắm mắt lại.

…………

Ôm thân thể mềm mại của đứa bé nhỏ tuổi trong lòng ngực, nhìn chăm chú vào viên tinh cầu màu lam đang an an tĩnh tĩnh chuyển động kia, giờ phút này đáy lòng thiếu tướng tóc đen có một loại cảm giác yên lặng xưa nay chưa từng có.

Chỉ là, hắn còn chưa kịp hưởng thụ loại cảm giác yên lặng này được lâu, đột nhiên hết thảy bốn phía bỗng trở nên vặn vẹo.

Bóng tối xẹt qua, bốn phía đột nhiên sáng bừng lên.

Hắn đột nhiên đặt mình vào trong một thế giới cực kỳ sáng ngời, ánh mặt trời từ trên không trung rơi xuống, dừng ở trên người, mạc danh có một loại xúc cảm ấm áp.

Trước mắt là màu xanh lam mênh mông vô bờ.

Sóng biển vỗ đập sóng biển, gợn nước kích động, phóng mắt nhìn lại, chỉ có một mảnh đại dương màu lam mênh mông cuồn cuộn vô biên khiến người vui vẻ thoải mái.

Không trung sắc xanh thẳm, mây trắng màu trắng ngà.

Không trung cùng cuối biển, chỗ giao nhau giữa trời và biển, hai loại màu lam hòa hợp vào một thể.

Gió nổi lên, mang đến hơi thở ướt át, nhấc lên ngọn tóc của hắn, xẹt qua khóe mắt hắn.

Hắn đứng ở bên trong mảnh gợn nước xanh biển này, nước lành lạnh se se vây quanh chân hắn, gợn nước kích động khi xẹt qua chân cẳng hắn, mềm mềm nhuyễn nhuyễn.

Đó là một loại cảm giác kỳ quái.

Hắn cảm thấy phảng phất như hắn sắp phải hòa tan vào bên trong mảnh hải dương màu lam này rồi.

Hắn cảm thấy phảng phất như kể từ lúc bắt đầu hắn đã thuộc về mảnh gợn nước màu xanh thẳm này vậy.

Thanh âm sóng biển từng chút một từng chút một vỗ đánh tựa như là tiếng kêu gọi vận mệnh chú định đến từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, kêu gọi hắn trở lại ngọn nguồn cổ xưa nhất.

Một bàn tay nắm lấy tay hắn.

Troell quay đầu, hắn thấy được thiếu niên kia ngửa đầu nhìn hắn mà mắt cười cong cong.

Gió biển gào thét mà qua, quát lên mái tóc màu đen nhạt của thiếu niên kia, theo gió bay tung đến hỗn độn bất kham.

Chỉ là bên dưới mảnh biển xanh trời xanh này, gương mặt thiếu niên tươi cười cùng một đầu tóc rồi kia lại sáng ngời hơn hết thảy mọi thứ.

“Địa cầu?”

Hắn hỏi.

“Đúng vậy, địa cầu.”

Thiếu niên cười trả lời hắn.

“Nơi này là biển rộng trên địa cầu, đừng không vui nữa, tôi cho anh xem một thứ rất thú vị đó nha ——”

Munt ngoắc ngón tay, biển rộng phía trước vẽ ra một đợt sóng cuộn, chỉ thấy một cái vây lưng dựng đứng sắc bén lộ ra từ trên mặt nước, thẳng tắp mà phóng thẳng hướng về phía bên này.

Xem, cá mập!

Đã thấy sợ chưa?

Munt cười hắc hắc, nhìn sắc mặt thiếu tướng đại nhân chuẩn bị thấy đối phương hoảng hốt.

Chỉ là, biểu tình bị dọa nhảy dựng của thiếu tướng đại nhân mà cậu mong chờ hoàn toàn không hề xuất hiện, Troell chỉ nhìn chằm chằm cái vây lưng đang tới gần kia, sau đó lại chuyển qua Munt một ánh mắt dò hỏi nhàn nhạt.

Munt: “……”

Quên béng mất, vị thiếu tướng đại nhân này căn bản là không biết cá mập, dọa không được hắn.

Cậu nghĩ như vậy, thất vọng mà thở dài, sau đó búng tay một cái.

Rầm.

Có cái gì đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước văng khắp nơi.

Loài sinh linh xanh trắng đan xen trong biển nhảy lên trên không trung thành một đường cong xinh đẹp lưu sướng, nhấc lên bọt nước đổ ập xuống bắn tóe đầy mặt Troell.

Sau đó, nó rung đuôi đắc ý mà bơi tới dưới chân Munt, vui sướng mà vây quanh Munt đang đứng trên mặt biển.

“Loài sinh vật sinh sống trong biển ở địa cầu.”

Thiếu niên ngồi xổm thân xuống, cậu dùng tiếng liên minh địa cầu để nói ra một cái tên không có trong ngôn ngữ đế quốc.

“【 cá heo biển 】.”

Mắt thấy Munt ngồi xổm xuống, bé cá heo biển lập tức trở nên càng thêm sinh động, vòng quanh Munt dạo qua một vòng, lại thò đầu nhỏ mượt mà qua hết sức cọ cọ chân Munt, hất cái đuôi, ba một cái quăng cho Munt một thân đầy nước, phát ra tiếng pi pi kêu nhỏ.

Biển xanh trời xanh, ánh mặt trời ấm áp, nhiều đóa mây trắng, những dấu vết màu lam khác nhau hòa tan tại đường tiếp nối nước và trời.

Màu lam đặc biệt kia phảng phất như hòa tan tại chỗ sâu trong cặp đồng tử màu mặc lam của Thiếu tướng trẻ tuổi.

Đáy mắt hắn rõ ràng mà hiện ra gợn nước màu lam vô biên vô hạn, cùng nụ cười sáng ngời của thiếu niên quỳ gối phía trên gợn nước ôm bé cá heo biển.

Dưới sợi tóc màu đen nhánh nhỏ vụn, đồng tử Thiếu tướng trẻ tuổi ánh lên tia sáng rơi xuống từ không trung, đáy mắt hắn phiếm ánh sáng, như là biển sao trời mênh mông cũng đều hòa tan ở trong mắt hắn.

Bé cá heo biển kia rung đùi đắc ý mà lội tới, vây quanh hắn dạo một vòng, dùng đầu đụng phải đâm chân hắn.

Hắn hạ đầu gối nửa quỳ ngồi xuống, vươn tay với sinh linh trong biển được xưng là 【 cá heo biển 】kia, bé cá heo biển pi một tiếng về phía hắn, dùng đầu nhỏ đụng đụng tay hắn, không chịu để hắn sờ, đột nhiên nhảy ba lên một chút, lại bắn nước biển đầy mặt Troell.

Munt ở bên cạnh nhìn, vô tội mà chớp chớp mắt, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận đây là do cậu sai sử đâu.

“Thế nào, tâm tình tốt hơn rồi chứ?”

Munt nói, “Động vật trên địa cầu đều rất đáng yêu, anh nhìn chúng nó là tâm tình sẽ tốt lên thôi.”

Thiếu tướng trẻ tuổi nửa quỳ trên mặt biển, bé cá heo biển màu lam trắng kia vẫn vây quanh hắn đổi tới đổi lui, chỉ là không ngừng tụt xuống dưới, hắn không lại có ý sờ nó nữa.

“…… Ừm.”

Nhìn bé cá heo biển kia bơi lội một hồi lâu, hắn mới trả lời.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên gương mặt thiếu niên sau khi nghe thấy mình ừ một tiếng thì lập tức nhếch môi cười đến vui vẻ kia, trên gương mặt còn tính trẻ con giờ phút này rõ ràng là đang toát ra vài phần thần sắc đắc ý.

Gió biển ướt át thổi qua gương mặt Troell, nước bắn tung tóe trên mặt lăn xuống thấm vào khóe môi, có một loại vị mặn nhàn nhạt, còn mang theo vài phần chua xót.

Hắn nghĩ, hắn không chán ghét loại vị mặn kèm theo chút chua này.

“Thực đáng yêu.”

Hắn nói, ánh mắt nhìn cái đứa trẻ nhỏ tuổi kia.

Môi mỏng nhạt màu, khóe môi có một chút ngoắc lên không thể nhìn thấy được.

Editor có lời muốn nói: Truyện lãng mạn dễ sợ… Làm con fa như tui thấy mà thèm giai

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.