Dịch Vu trưởng nói: "Chúng tôi vốn định chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tiến vào Thôn Không Người xem xét tình huống, nhưng phát hiện một nhóm thanh niên lén đi vào thôn thám hiểm. Trong một lần trao đổi tín hiệu, người bên ngoài nhận được tín hiệu cầu cứu, chúng tôi bèn vào trước. Bởi vì chưa hiểu rõ tình hình, vì cứu người mà có một thiên sư bị thương."
Trần Dương nhìn về phía vị thiên sư bị thương kia, bả vai của người này có một vết thương to, da thịt lộ ra, bắt đầu hư thối và biến thành màu đen. Miệng vết thương đã được xử lý đơn giản, đắp thảo dược cầm máu nhưng hiển nhiên không thể ngăn cản vết thương bị hoại tử. Cái gọi là "thập đạo cửu y", nghĩa là người tu tập Quỷ đạo đều có thể xử lý đa số vết thương. Lúc này Dịch Vu trưởng bó tay với vết thương này, chứng tỏ nó rất khó trị.
Dịch Vu trưởng nói: "Đúng là rất nan giải, chị đã dùng thảo dược cầm máu nhưng sáng nay lại phát hiện da thịt hắn bắt đầu hoại tử. Gay go nhất là hắn không có bất kỳ cảm giác gì." Dịch Vu trưởng vừa nói vừa xé một miếng da trên vết thương, thế mà vị thiên sư kia vẫn mặt không thay đổi, không hề có cảm giác: "Hoại tử, chị nghi là trúng thi độc."
Trần Dương hỏi: "Không có mang chu sa bùa vàng ạ?"
"Trên đường cứu người bị rơi rồi." Dịch Vu trưởng lạnh lùng nói, tâm trạng hơi dao động, có vẻ chán ghét đám thanh niên gây chuyện còn kéo chân sau.
"Chị chỉ có thể tìm được một ít thảo dược giải độc, thế nhưng vẫn cần gạo nếp hoặc là chu sa bùa vàng."
Độ Sóc hỏi: "Không ai ra ngoài được à?"
"Không ra được, bao gồm bọn họ." Dịch Vu trưởng vén ống tay áo cho hắn xem hoa văn hình ốc biển trên cánh tay cô, một sợi tơ màu trắng như mạch máu sinh trưởng dưới da, xoắn lại thành hình ốc biển. Cô nói tiếp: "Lúc đầu khi chúng tôi tiến vào Thôn Không Người thì không hề gặp quái vật gì cả, chỉ gặp mấy người đi xe bus. Bọn họ thất lạc với những người khác, đi đến được từ đường. Đêm đó chúng tôi ngủ lại trong từ đường, đồng thời cứu được bốn thanh niên."
Dịch Vu trưởng xoay đầu, hất cằm về phía ba thanh niên thất hồn lạc phách: "Ba người họ đó, một người chết rồi, thi thể để trong từ đường mà hai người đã thấy. Lúc chúng tôi ngủ lại đó đều ăn thức ăn mang theo, đồng thời cũng dặn dò bọn họ không được ăn thức ăn tìm được trong Thôn Không Người. Thế nhưng lúc chúng tôi ra ngoài tìm người, mấy thanh niên này vớt cá dưới giếng nấu canh ăn. Những người có mặt chia nhau ăn hết, còn lén rót canh cá vào bình nước nóng của chúng tôi."
Lúc đó bọn họ mệt mỏi quá mức, nhất thời không phát hiện ra, trộn canh cá vào thức ăn nhanh. Thức ăn nhanh dùng nước nóng để chế biến, họ không ngửi thấy mùi canh cá. Sau khi ăn xong họ mới phát hiện, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ai ăn phải canh cá sẽ xuất hiện hoa văn ốc biển trên cánh tay, dù làm cách gì cũng không thể ra khỏi Thôn Không Người.
Đêm đó có một thanh niên bị quái vật tấn công, lúc mọi người chạy đến thì hắn đã bị gặm mất nửa cái đầu, một cánh tay, một phần hông và một chân. Vị thiên sư chạy đến hiện trường đầu tiên cũng bị cắn lên vai, đến nay vết thương bắt đầu hoại tử.
Trần Dương nhìn sắc mặt người kia, tuy hơi trắng, ấn đường biến thành màu đen nhưng không có dấu hiệu bị biến thành cương thi. Dịch Vu trưởng và mấy thiên sư khác rất chắc chắn: "Không phải thi độc của cương thi, ngoại trừ vết thương bị thối rữa mà không đau nhức, Chung thiên sư không có phát tác bệnh trạng của thi độc cương thi. Lúc chị và hai thiên sư khác chạy đến, có trông thấy quái vật tấn công Chung thiên sư. Nó nhỏ gầy, nhanh nhẹn, tuyệt đối không phải là cương thi."
Liễu Quyền Ninh tiến lên nói: "Đúng là như vậy, không phải cương thi. Cương thi ngoại trừ mao cương và phi cương hành động nhanh nhẹn, các cương thi còn lại thường nhảy cà tưng. Huống hồ nếu là mao cương và phi cương thì sẽ hút máu chứ không ăn thịt người."
Trần Dương nghi ngờ nói: "Vậy thì thật kỳ quái. Vết thương thối rữa mà không đau, không có dấu hiệu biến thành cương thi. Rõ ràng là trúng thi độc..." Cậu quay đầu nhìn Độ Sóc: "Anh nhìn ra được gì không?"
Độ Sóc hỏi người bị thương: "Anh có thấy rõ dáng vẻ của quái vật không?"
"Lúc đó không có đèn, ánh trăng bị cành cây che khuất, tôi nhìn không rõ." Chung thiên sư cố gắng nhớ lại: "Chỉ biết tứ chi nó gầy như củi khô, tóc thưa thớt, bụng sưng to, không thấy rõ ngũ quan. Tôi vốn cho là quỷ đói, nhưng quỷ đói đều là loại sức mạnh khá lớn, cổ họng rất nhỏ, thức ăn vào miệng đều hóa thành ngọn lửa hay nước thải, không trải qua nghi thức Đạo giáo, quỷ đói không cách nào ăn cơm, vậy nên nó không thể ăn thịt người."
Độ Sóc lại nói: "Quỷ đói có 36 loại, các loại thực thủy quỷ đói, châm khẩu quỷ đói phân bố khắp dương gian, giống như cây cỏ. Quý đói ăn thịt trẻ con, quỷ đói hút nhân khí, quỷ đói ăn thịt người hay hại người đều là loại phải chịu tội ở địa ngục".
Dịch Vu trưởng nói: "Ý của cục trưởng Độ là loại quỷ đói này trốn ra từ địa ngục, trốn trong Thôn Không Người à?"
"Có thể."
Trần Dương nhớ Độ Sóc từng nói, 20 năm trước khi Vưu Linh Thứu trốn khỏi địa ngục từng chôn mầm tai họa, ẩn dấu suốt 20 năm mới bộc phát. Lẽ nào chính là quỷ đói sát sinh này? Thảo nào nhóm Dịch Vu trưởng không nghĩ đến loại quỷ đói sát sinh này, chính cậu cũng không ngờ đến.
Quỷ đói có 36 loại, vì khi còn sống nghiệp quá nặng mà hóa thành quỷ đói, là loài quỷ có địa vị thấp nhất trong quỷ đạo chúng sinh. Quỷ đói không thể ăn cơm, quanh năm chịu nỗi khổ đói khát. Chúng có tướng mạo dị dạng đáng sợ, yết hầu chỉ cỡ em bé, lúc nuốt thức ăn sẽ đau đớn không gì sánh bằng. Thức ăn vào miệng sẽ biến thành than lửa đốt cháy yết hầu, nước uống vào miệng sẽ hóa thành máu mủ tanh hôi, quanh năm suốt tháng, lúc nào cũng bị dằn vặt để trả nghiệp.
Quỷ đói thường du đãng ở địa phủ, hoặc là lang bạt làm xằng làm bậy ở dương gian. Cũng có vài loại quỷ đói ăn thịt uống máu và giết người bị nhốt trong địa ngục, không được phép xuất hiện ở dương gian.
Loại quỷ đói này rất đáng sợ và khó đối phó, hơn nữa còn nhiều vô số kể. Lúc này Dịch Vu trưởng và mấy thiên sư khác đều cảm thấy khó giải quyết, vẻ mặt nghiêm trọng. Lúc chưa vào Thôn Không Người, Liễu Quyền Ninh đã nghe nói đến Vưu Linh Thứu, ông lên tiếng hỏi: "Quỷ đói trong Thôn Không Người liên quan đến Vưu Linh Thứu à?"
Trần Dương nhìn Độ Sóc, người sau gật đầu, vì vậy cậu lên tiếng: "Đúng là có liên quan. Lúc Vưu Linh Thứu chạy trốn khỏi địa ngục đã thả quỷ đói sát sinh trong địa ngục ra."
Độ Sóc bổ sung: "Vưu Linh Thứu bị giam chung một chỗ với quỷ đói sát sinh, bị cắn xé 700 năm. Sau khi quen thuộc đám quỷ đói, hắn thả chúng lên dương gian, nhốt trong Thôn Không Người. Quỷ đói được ăn thịt người rồi, thấy người sẽ không khống chế được muốn ăn tươi nuốt sống."
Quỷ đói thích ăn thịt người, hút tinh khí, thế nên dọc đường Trần Dương và Độ Sóc nhìn thấy xác mèo khô bị hút tinh khí cùng với thi thể bị gặm còn một nửa.
Trần Dương lấy chu sa và bùa vàng trong ba lô ra, mài chu sa rồi vẽ lên bùa vàng để trừ tà. Tuy rằng bùa trừ tà không thể hoàn toàn tiêu trừ được thi độc quỷ đói trong vết thương của Chung thiên sư nhưng có thể kiềm hãm được thi độc.
Cậu nói: "Thi độc của quỷ đói sẽ đồng hóa con người thành quỷ đói. Trên cánh tay mọi người đều có hoa văn ốc biển, bị đánh dấu nhốt trong Thôn Không Người, có khả năng là bị quỷ đói xem là thức ăn trên bàn...." Cậu còn chưa dứt lời, một cô bé trong số chín người kia bỗng sợ hãi khóc lên.
"Tôi không muốn chết!"
Cô nàng vừa khóc, vẻ mặt vài người khác càng khó coi và đầy lo âu. Hiển nhiên bọn họ cũng rõ, ngay cả thiên sư cũng cảm thấy khó khăn thì nói gì đến bọn họ là người thường. Lúc này tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, đương nhiên sắc mặt không dễ nhìn rồi. Một người phụ nữ ôm đứa bé sơ sinh vọt đến trước mặt Trần Dương, khẩn cầu cậu cứu con cô: "Nó không có ăn canh cá, không có chuyện gì. Mọi người đưa nó ra ngoài được không?"
Trần Dương vén quần áo đứa bé lên xem, trông thấy hoa văn ốc biển màu trắng. Người phụ nữa thấy thế kinh ngạc không thôi: "Sao lại thế này?!"
"Nó bú sữa mẹ." Trần Dương kéo quần áo của đứa bé lại, người phụ nữ suy sụp khóc lớn. Cậu quay đầu nói nhỏ với Độ Sóc: "Cá trong giếng là cái gì vậy? Sao bú sữa mẹ cũng xuất hiện hoa văn ốc biển?"
"Vẫn chưa xác định. Có lẽ phải kiểm tra một lần nữa."
Trần Dương suy nghĩ một chút: "Ngày mai đi." Sau đó cậu nói với nhóm Dịch Vu trưởng: "Cần tiêu trừ thi độc trên vai Chung thiên sư, hiện tại chỉ có thể dùng bùa chú kiềm chế thi độc. Chúng ta phải nghĩ cách mau chóng rời khỏi Thôn Không Người. Mọi người hiểu biết thôn này nhiều không?"
Liễu Quyền Ninh nói: "Chú là người Nam Việt, tương đối quen thuộc Thôn Không Người. Trước khi chưa có người mất tích, nơi đây chỉ là một thôn làng bị bỏ hoang, bị cây cối rậm rạp bao phủ nên trông có vẻ âm u, đúng là có cô hồn dã quỷ chiếm mấy căn nhà trống. Chẳng qua quỷ và người sống yên ổn, sau đó phát sinh chuyện quái dị, sau khi kiểm tra thì được xếp vào hàng 3 sao. Cho đến khi mất một thiên sư trẻ tuổi, vụ này được xét lại xếp thành 4 sao hoặc cao hơn."
Về việc phân chia sai cấp bậc vụ Thôn Không Người, Hiệp hội tổng bộ đã cố ý phê bình và truy cứu trách nhiệm của Hiệp hội ở Nam Việt. Nhưng vụ này không phải do Hiệp hội ở Nam Việt phán định sai, mà đúng là ban đầu mức độ nguy hiểm của nó chỉ có 3 sao. Sau này độ khó như được thăng cấp, từng bước tăng lên cho đến hiện tại, bọn họ đang bị nhốt ở đây không ra được.
Liễu Quyền Ninh nói: "Thôn Không Người xảy ra vấn đề từ tháng tư năm ngoái, vài người đến thôn du ngoạn ban đêm. Trong đó có một cô gái bị mất tích, cô gái bên cạnh tận mắt nhìn thấy người mất tích thần trí không rõ, miệng cứ lẩm bẩm "có quái vật". Hiệp hội vốn không chú ý tới, cảnh sát bèn đến điều tra. Sau đó vụ này được xếp 3 sao, có thiên sư nhận đơn hàng, kết quả thì mọi người biết rồi đó. Sau đó có vài nhóm thiên sư lục tục đến kiểm tra, đều nhất trí là 3 sao, cho đến năm nay độ nguy hiểm tăng đến 4 sao."
Chuyện tiếp theo Trần Dương đã biết. Bọn họ bị nhốt trong Thôn Không Người, một vị thiên sư còn trúng thi độc.
Liễu Quyền Ninh nói tiếp: "Vì giao thông bất tiện mà thôn dân lục tục rời đi, trước khi họ dọn đi, nơi này không có chuyện gì quỷ dị. Sau khi dân làng dọn đi, Thôn Không Người biến thành "thôn quỷ". Thôn quỷ và "vương quốc cây xanh" hấp dẫn không ít người đến thám hiểm. Còn bọn họ..." Ông chỉ chỉ người phụ nữ ôm đứa bé sơ sinh và năm người kia: "Trên đường đi gặp phải sương mù dày đặc, bất tri bất giác lái vào Thôn Không Người. Xe bus tắt máy, bị quái vật tấn công chạy trối chết."
Dịch Vu trưởng nói: "Tôi đoán, thời gian này hẳn là thời kỳ quái vật đang trưởng thành, yêu cầu cấp bách phải có máu thịt. Ngoài ra, hẳn là có người chăn nuôi đám quái vật này."
Trần Dương kinh ngạc: "Sao chị nói vậy?"
"Cậu nhìn hoàn cảnh bên ngoài của thôn đi, toàn bộ Ách Quế Lĩnh có hình dạng là một cái nồi to, chính giữa mới là Thôn Không Người. Giao thông nơi này rất bất tiện. Từng có một con đường nhỏ nối thôn làng với bên ngoài, hiện tại đã bị cỏ dại bao phủ. Phía nam rất ít khi có sương mù dày đặc, mà dù có cũng sẽ không trùng hợp như vậy, vừa khéo lái xe vào con đường bị cỏ dại che phủ không thấy dấu vết mà tiến vào thôn." Dịch Vu trưởng bĩnh tĩnh suy đoán: "Vậy nên có người dùng thuật pháp mê hoặc toàn bộ người trong xe bus, đưa bọn họ vào thôn cho quái vật ăn thịt."
Dường như có loài côn trùng nào đó dệt một cái lưới thật to, dính chặt thức ăn đưa đến miệng quái vật đang thời kỳ trưởng thành.
Đột nhiên búp bê Vu cổ trợn to hai mắt, gương mặt vốn quái dị càng trở nên vặn vẹo vì tức giận, nó hướng về phía cửa nhe răng. Hành động đột ngột của búp bê làm mấy người khác khẩn trương phòng bị, nhưng Dịch Vu trưởng lại bình tĩnh nói: "Có mèo quỷ đến gần."
Trần Dương nói: "Đại Béo?" Cậu vừa dứt lời, mèo mập bỗng nhẹ nhàng quỷ dị đáp xuống cái bàn bát tiên trong phòng, cơ thể nó cong lên, lỗ tai cụp ra sau, con ngươi co rút thành một đường thẳng, nhe răng trợn mắt nhìn búp bê Vu cổ.
Bàn bát tiên
Một giây cái, cái bàn vuông phân tán thành bốn phần, Đại Béo không kịp chạy ngã chổng vó trên cái bàn vỡ tan tành, vẻ mặt ngơ ngác. Mèo mập nằm xuống trông càng mập, thịt mỡ trên người tầng tầng lớp lớp, bộ lông rối bù. Giữa đỉnh đầu còn bị búp bê nhổ lông trọc lóc thành Địa Trung Hải, vừa xấu mà lại manh.
Nhóm người Dịch Vu trưởng giật mình trong chớp mắt, sau đó Liễu Quyền Ninh nói: "Xem ra cái bàn không chịu nổi trọng lượng 50 cân." Ông lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm cái bàn rồi nói tiếp: "Có lẽ thợ mộc ăn bớt nguyên liệu, nếu không dù đã 50 hay 100 năm thì cái bàn vẫn chịu được trọng lượng đến trăm cân." Ông từ ái an ủi Đại Béo: "Không phải mày sai."
Ngay cả lông đuôi của mèo béo cũng trở nên cứng ngắt, từ đó đến giờ nó chưa từng bị mất mặt thế này. Nghe Liễu Quyền Ninh an ủi, nó ngậm cái thẻ bài, trước mặt mọi người cố làm sáng tỏ sự thật: "Bốn mươi chín cân."
Liễu Quyền Ninh bắt đầu khoa trương khen Đại béo thật gầy thật đẹp, tính toán từng bước khiến nó không còn phòng bị, lúc ông chuẩn bị giơ tay vuốt lông mèo thì bị đập một phát. Mèo béo nhảy lên xà nhà, không thèm che dấu mà trắng trợn khinh bỉ IQ của Liễu Quyền Ninh, lúc ông vừa mở miệng khen nó gầy là nó đã biết ông hư tình giả ý rồi.
Dịch Vu trưởng vạch trần: "Đàn ông hư tình giả ý."
Liễu Quyền Ninh bày vẻ mặt thành thật: "Tôi đúng là nghĩ Đại Béo không có mập, chưa đến 50 cân mà. Cùng lắm là hơi mập, nhiều phúc khí thôi."
Nghiêm túc đó hả?
Không hiểu sao Trần Dương lại nhớ đến Mã Sơn Phong. Trong lúc cậu trầm mặc, Độ Sóc ngẩng đầu liếc Đại Béo trên xà nhà: "Mày không sợ đè sập xà nhà?"
Bạo kích!!!
Đại Béo nhảy khỏi xà nhà, co mình như trái bóng trên bệ cửa sổ, để lại cho mọi người một bóng lưng cô đơn mà lại khổng lồ phập phồng lượn sóng.
Búp bê Vu cổ phát vui vẻ cười rộ lên, đến nỗi suýt té lăn xuống đất. Dịch Vu trưởng xách búp bê thả vào túi, nó kháng nghị muốn quay về bên Trần Dương nhưng bị kiềm lại. Dịch Vu trưởng nói với Trần Dương: "Chĩ lấy máu trên người Oa Oa ra rồi tặng nó cho cậu nhé."
Cậu vội xua tay: "Không cần. Đây là búp bê của chị, em không thể nhận."
Búp bê Vu cổ không dễ chế tác thành công, ba con búp bê mà Dịch Vu trưởng để lại Hiệp hội Quảng Việt hoàn toàn khác con búp bê này. Ba con kia không có hồn phách, dù nhỏ máu trong tim cũng sẽ không linh hoạt và sống động như búp bê Vu cổ trước mắt này.
Trong người con búp bê trước mặt có một tiểu quỷ, dựa vào thờ cúng và máu trong tim của Dịch Vu trưởng mà có thể tự do hoạt động, đợi tích đủ công đức sẽ đầu thai chuyển thế. Búp bê Vu cổ của Vu tộc cũng giống như anh thi mạ vàng, âm bài của Đông Nam Á.
Sau khi Oa Oa bị từ chối, nó cảm thấy khó chịu, nấp trong túi áo của Dịch Vu trưởng, rụt rè mở to hai mắt ngập nước nhìn ra ngoài.
Dịch Vu trưởng nói: "Nó rất thích cậu, đi theo cậu cũng có thể tích lũy công đức."
Trần Dương cười nhẹ: "Đi theo em không có tác dụng đâu. Nó thích em, nhưng chị mới là người thân của nó. Bây giờ nó thích em, nhưng nếu rời khỏi chị một tuần hay một tháng là nó sẽ đau buồn."
Thấy Oa Oa đi theo Trần Dương có thể tích lũy càng nhiều công đức, Oa Oa cũng rất thích cậu nên Dịch Vu trưởng muốn đưa búp bê Vu cổ cho cậu. Cô vì muốn tốt cho Oa Oa, nhưng nó đã sống với cô nhiều năm, đã sớm thành người nhà. Rời xa người nhà, nó sẽ rất đau buồn.
Búp bê leo ra khỏi túi áo, nắm vạt áo Dịch Vu trưởng leo lên vai, nhỏ nhẹ nói: "Oa Oa thích Dương Dương, Oa Oa cũng không muốn rời xa Sinh Sinh."
Búp bê muốn mang Trần Dương về Vu tộc, như vậy nó có thể sống cùng Dịch Vu trưởng và Trần Dương. Búp bê vừa có ý định này, bỗng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Độ Sóc, phảng phất như bị nhìn thấy tâm can, nó sợ hãi trốn ra sau lưng Dịch Vu trưởng.
Đại Béo khó khăn quay đầu lại, vừa lúc trông thấy một màn này, nó bật cười giễu cợt, suýt nữa chọc giận búp bê Vu cổ. Oa Oa hừ hừ hai tiếng, ôm lấy mái tóc dài của Dịch Vu trưởng leo lại lên vai cô, nhỏ nhẹ nói: "Em nhìn thấy trong giếng có thi thể."
Mọi người nghe thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ngoại trừ Trần Dương và Độ Sóc. Trên thực tế, nhóm Dịch Vu trưởng đã sớm đoán được, còn mấy người kia thì vờ câm điếc. Nhưng lúc này bị nói toạc là đã uống nước giếng có người chết, tất cả cảm giác sợ hãi và ghê tởm trong lòng đột ngột xông ra.
Trong chín người, có hai người kiềm chế không được nôn mửa, một người đàn ông chán ghét oán trách: "Bây giờ nhịn không được mới buồn nôn à, lúc đầu là ai không nghe lời khuyên, vớt cá trong giếng nấu canh? Rõ ràng biết Thôn Không Người là quỷ thôn, không nên nấu cá. Huống chi trong giếng nuôi nhiều cá như vậy càng kỳ quái, thế mà không ai hoài nghi."
Một nữ sinh nghe vậy hét to: "Bây giờ nói thì có ích gì, lúc trước mời ông uống canh cá sao ông không từ chối? Sao ông không kiên quyết từ chối hả? Sao ông không nghe lời mấy thiên sư mà thừa dịp họ không có ở đó ăn canh?! Ông uống nhiều nhất đúng không, tôi nhớ ông là người uống nhiều nhất!"
Có người đứng ra hòa giải: "Được rồi, người ta là thiên sư, bị chúng ta làm liên lụy còn chưa từng oán trách. Mấy người trách cái gì?"
"Bọn họ là thiên sư, người một nhà, còn có bản lĩnh trừ tà diệt ma. Chúng ta là người thường, phải trông đợi bọn họ bảo vệ. Nếu bọn họ không bảo vệ thì chúng ta chỉ còn đường chết." Có người nhỏ giọng thầm thì, lại nói ra mấy lời mà những người khác đang lo lắng.
Dịch Vu trưởng lạnh lùng nhìn bọn họ, khẽ giải thích với Trần Dương và Độ Sóc: "Hai ngày nay không tìm được đường ra, bọn họ vẫn âm dương quái khí. Không cần để ý, sinh tử do mệnh. Tôi chỉ có thể tận lực, không thể bảo đảm họ còn sống rời khỏi đây."
"Xử lý không tốt dễ xảy ra chuyện." Trần Dương rất am hiểu đồng đội heo đáng sợ đến cỡ nào, cậu nói với bọn họ: "Nếu mấy người lo lắng thì có thể bỏ tiền mua cái mạng. Mấy người đặt đơn hàng, chúng tôi nhận đơn, bảo đảm mấy người sống sót rời khỏi đây, thế nào?"
Chín người lập tức vọt đến chỗ Trần Dương, sôi nổi ra giá mua sự an toàn, nhận được sự bảo đảm mới miễn cưỡng yên tâm. Tuy trong lòng họ vẫn còn sợ hãi, nhưng không có lo sợ đến suy sụp.
Dịch Vu trưởng hơi kinh ngạc, thật sự cô rất lo lắng nhóm người này không chịu nổi áp lực mà hỏng mất. Nếu vậy thì rất phiền phức, họ không thể bỏ mặc những người này, chỉ có thể bị kéo chân sau. Cô không ngờ vấn đề cô cho là khó giải quyết lại có thể được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên Trần Dương rất thích hợp làm Vu trưởng.
Trần Dương hòa nhã nói: "Tôi sợ có người cực đoan muốn kéo mọi người cùng chết. So với giúp đỡ không lý do, giao dịch trả tiền càng khiến người ta yên tâm hơn. Huống chi, mọi người nghĩ chuyện canh cá là vô ý sao?"
Cậu nói đầy ám chí, nhóm Dịch Vu trưởng vẫn bình tĩnh như thường. Trần Dương hiểu rõ, xem ra không phải họ không biết. Có người đã tiến vào Thôn Không Người sớm hơn các thiên sư, có thể do không hiểu tình hình, lỡ ăn phải thức ăn trong thôn, sinh ra hoa văn hình ốc biển. Sau đó họ nảy sinh ý niệm "có chết thì mọi người cùng chết", lừa gạt người khác ăn canh cá.
Bên ngoài, ánh trăng ảm đạm, trong phòng chỉ có một cây nến đang cháy dở. Một bàn tay màu đen nhỏ gầy bỗng hé cửa sổ ra yên lặng nhìn lén mọi người. Trong cổ họng thứ đó phát ra mấy tiếng bén nhọn, làm người ta nghĩ đến loài côn trùng nào đó.
Độ Sóc rũ mắt, ngón trỏ chấm chu sa đặt trước mặt Trần Dương, bắn đến giữa khe hở cửa sổ, đó là một con quỷ đói có tứ chi khô đét, cái đầu thì nhỏ mà bụng thì to. Quỷ đói rít lên, gương mặt đáng sợ càng trở nên vặn vẹo, cả người bị dương khí của chu sa bao phủ, lập tức tan thành bãi nước thải màu đen, bốc lên mùi hôi tanh tưởi.
Trần Dương dùng mũi chân đá mấy mảnh gỗ của cái bàn gãy tán loạn dưới đất, tay phải giữ lấy, bước lên che kín cửa sổ. Ngăn cản mùi hôi thối bay vào, cậu rũ mắt nhìn nước thải thấm vào trên bệ cửa sổ, rêu xanh trên vách tường chạm vào nước thải lập tức héo rũ.
Độ Sóc tìm được một cây sắt trong góc phòng, cầm lên ước chừng trọng lượng rồi trở tay ném mạnh vào tường, đóng tấm ván Trần Dương đang vịn lên trước cửa sổ. Cậu nhảy xuống, vỗ vỗ tay nói: "Quỷ đói ăn thịt trẻ con."
Quỷ đói ăn thịt trẻ con, cao chín tấc, đầu nhỏ bụng to, cổ họng nhỏ như ống tiêm, miệng đầy răng cưa, chuyên ăn trẻ con, sợ dương khí trên các loại đồ vật như chu sa và đồng tiền.
Trần Dương nhìn người phụ nữ đang ôm đứa bé sơ sinh: "Nó đến vì đứa bé, hơi phiền phức." Cậu đưa phân nửa chu sa cho người phụ nữa rồi nói: "Quỷ đói ăn trẻ con sợ chu sa, nước bọt hoặc máu đầu ngón giữa hoặc ngón trỏ. Có điều phòng ngừa quỷ đói ăn thịt, cố đừng để chảy máu."
Người phụ nữ kia nhận chu sa, cảm kích không thôi, cũng sợ hãi và lo lắng mà ôm đứa bé càng chặt.
Dịch Vu trưởng lên tiếng: "Đêm nay cứ nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng không dám xông vào nơi nhiều dương khí, căn nhà này không bị dây leo xâm lấn, coi như nhiều dương khí, buổi tối khá an toàn."
Trần Dương gật đầu, tìm một góc gần cửa sổ ngồi cùng Độ Sóc, nhỏ giọng nói: "Anh Độ, Vưu Linh Thứu thả quỷ đói trong địa ngục rồi giấu nó ở Thôn Không Người, mục đích là anh... hay là em?"
"Em."
"Em cũng đoán vậy." Trần Dương gật đầu, sau đó dương dương đắc ý nói: " Vưu Linh Thứu chạy trốn 20 năm rồi, phỏng chừng không biết em có bảo kê lớn thế này."
Nếu như Vưu Linh Thứu vẫn còn ở địa ngục thì đã nghe qua Phong Đô đại đế có bạn đời ở dương gian. Như vậy, ngay cả khi hắn thèm muốn cơ thể của người có thể chất như cậu, cũng sẽ suy nghĩ lại.
Trần Dương lại hỏi: "Cá trong giếng và hoa văn ốc biển là sao?"
Vài thôn làng phía nam thường nuôi cá trong giếng, không phải là chuyện kỳ quái gì, nhưng Trần Dương không xác định là ăn cá trong giếng ở từ đường sinh ra hoa văn ốc biển, hay là ăn bất cứ thứ gì trong Thôn Không Người sẽ có hoa văn ốc biển.
Độ Sóc xoa xoa tay cậu nói: "Thủy táng."
____________
Giờ này ăn cơm hết rồi nhỉ ^o^