Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 114: Chương 114: Vô lương âm trạch 5




Trần Dương truy hỏi: "Hắn là ai? Ở đâu?"

Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm cậu, gương mặt không chút thay đổi và vẫn không chịu trả lời.

Cậu dời tầm mắt, đoán là chúng cũng không dám trả lời, nếu như "hắn" là nguồn oán khí, vậy "hắn" chính là hóa thân của Vô Lương Âm Trạch, quỷ hồn trong âm trạch sợ hắn là chuyện đương nhiên. Cậu suy đoán như vậy, nhưng lại đánh giá thấp lòng tham của quỷ quái trong âm trạch.

Hai đứa bé trai lộ ánh mắt thèm thuồng, một đứa nói: "Nếu như anh có thể cho chúng em máu, máu của anh..."

Đứa kia lại nói: "Hoặc là thịt của anh, chỉ cần kẹo lớn nhỏ..."

Bọn chúng đồng thanh: "Thì chúng em sẽ nói cho anh biết."

Trần Dương im lặng một lúc rồi nói: "Nếu anh khiếu nại lên cha hai đứa, hai đứa vẫn không nói sao?"

Hai đứa bé nghe đến chữ "cha" thì sợ đến lạnh run cả người, nhưng chúng lại không sợ bị khiếu nại. Chúng bình tĩnh nói: "Anh không tìm được lỗi của chúng em, không khiếu nại được."

"Được rồi. Anh đổi cách hỏi khác vậy, ngày mưa dầm khách đông nhất và "hắn" thích ngày mưa có liên quan gì?" Thấy chúng không nói mà ánh mắt vẫn tham lam, cậu vừa cười vừa nói: "Bộ da của nữ chủ nhà Vô Danh còn chưa đủ cho hai đứa?"

Nhắc đến nữ chủ nhà Vô Danh, hai đứa bé lập tức châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn bạc một lúc rồi mới oán độc nhìn Trần Dương. Chúng chỉ trích: "Xảo quyệt.", "Ác độc."

"Trả lời câu hỏi của anh."

Hai đứa nhỏ do dự một chút, cuối cùng vẫn là câu nói kia: "Ngày mưa dầm, khách tới chơi."

Trần Dương cau mày, bắt đầu nhận ra "khách tới chơi" cũng không phải chỉ là khách đến Vân Trì Thang Dục, hẳn là còn có ý khác. Không thể cạy thêm thông tin gì từ hai đứa nhỏ, cậu quay đầu nhìn bồn tắm, trong bồn không có nước.

"Sao không có nước?"

"Còn chưa tẩy rửa." Nói xong hai đứa bé trèo vào bồn, nằm bò sát thành bồn tẩy rửa. Trần Dương tiến lên một bước, phát hiện chúng lè lưỡi để tẩy rửa thành bồn, cậu ghê tởm suýt nôn ra. Trần Dương lùi ra sau mấy bước, dưới tình hình này, đừng nói bồn tắm có vấn đề, dù không có vấn đề cậu cũng không dám tắm.

Trần Dương lùi ra sau, dựa lưng vào tấm vách ngăn được chạm trổ. Tấm ngăn này giống một kiểu bình phong, được truyền vào Nhật Bản vào thời Đường, đến nay Nhật Bản vẫn dùng bằng giấy làm tường ngăn. Đột nhiên cậu cảm thấy sởn tóc gáy, có cảm giác rất kỳ quái kèm theo tiếng động như có thứ gì đó đang liếm láp cậu. Trần Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau vách ngăn có một bóng quỷ, nó đang lè lưỡi, cách tấm vách liếm cổ cậu.

Trần Dương nháy mắt nổi giận, cậu đá sập tấm vách, cũng đá bay bóng quỷ phía sau. Cậu tiến vào căn phòng kế bên, thấy rõ bóng quỷ kia là một con quỷ già thấp bé khô quắt, cả người nám đen. Lão quỷ nhìn thấy Trần Dương, lập tức lộ vẻ mặt thèm thuồng ước ao: "Sinh hồn."

Mấy quỷ hồn khác không có ngũ quan đang chen chúc trong bể tắm tối đen như mực nghe vậy xoay đầu nhìn Trần Dương, hai đứa bé dựa vào bồn tắm lẳng lặng nhìn một màn này. Bị cả đám quỷ hồn yên lặng nhìn, cảm giác quỷ dị này không dễ chịu chút nào, nhưng lúc này Trần Dương đang giận đến phát điên, căn bản không e sợ gì cả, cũng không còn suy nghĩ sợ bại lộ thân phận, đánh rắn động cỏ.

Cậu tháo xâu đồng tiền trên cổ tay xuống, kéo dài dây đỏ biến thành cây roi dài. Dương khí trên đồng tiền cổ khiến quỷ hồn sợ hãi hét lên, Trần Dương hung hăng quất mạnh: "Câm miệng!"

Đám quỷ lập tức không dám lên tiếng, co ro trốn trong bể tắm. Lão quỷ lén liếm Trần Dương lúc nãy cũng sợ hãi roi đồng tiền, chỉ cần bị đánh một roi thôi, dương khí nồng đậm trên đó sẽ trực tiếp đánh lão hồn bay phách tán.

Lão quỷ muốn chạy trốn vào trong đám quỷ, nhưng đám quỷ lại đẩy lão ra. Lão quỷ không còn cách nào khác, lập tức chuyển hướng chạy ra cửa, nhưng vẫn bị cản lại. Lão quỷ bỗng hô to: "Thiên sư! Hắn là thiên sư!" Sau đó lão bỗng trở ngược lại, nhào tới Trần Dương, dáng vẻ cực kỳ tham lam.

Cậu quất một roi khiến lão hồn bay phách tán. Nhưng đám quỷ trong bể tắm vốn sợ hãi giờ bỗng rục rịch muốn ra tay, dường như vì cậu là thiên sư mà chúng không còn sợ bị hồn bay phách tán. Rõ ràng chúng không có ngũ quan nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt tham lam của chúng, chúng chậm rãi bò ra khỏi bể tắm, tranh nhau nhào về phía cậu.

Trần Dương lùi ra sau, đến gần cửa. Đột nhiên cánh cửa được kéo mở từ bên ngoài, một cánh tay thon gầy tái nhợt duỗi vào, kéo cậu ra ngoài. Cậu vừa tránh thoát thì nghe giọng một thanh niên: "Theo tôi." Cậu quay đầu lại nhìn bầy quỷ đang bò ra ngoài rất nhanh, không nói nhiều liền chạy theo thanh niên kia.

Đám quỷ phía sau thấy thế càng phẫn nộ, tất cả nháo nhào đuổi theo. Nhưng khi chúng vừa chạm vào cửa, hai cánh cửa rầm một tiếng khép lại. Hai đứa bé trai một trái một phải cầm chốt cửa, gồm cả quỷ ảnh bò dưới sàn, giọng nói đều đều: "Phí dụng. Heo trắng."

Quỷ ảnh nóng nảy bất an kêu lên mấy tiếng khàn khàn, cuối cùng chúng đẩy một con quỷ tương đối mập mạp ra. Con quỷ kia nhận thấy nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa gào thét, nhưng tay chân nó bị khống chế, sau đó bị bóp miệng rồi cắt lưỡi. Hai đứa bé trai thấy thế cao hứng nâng quỷ ảnh mập mạp rời đi, vừa đi vừa hô: "Nấu nước, làm thịt heo trắng. Nấu nước sôi, lột da. Cắt tiết, lấy máu. Chiên da heo, luộc thịt heo, mắt heo xoay tròn, lòng heo nhồi đường."

Quỷ ảnh đã bị cắt lưỡi, chỉ có thể "ô ô" kêu lên, nghe không khác gì tiếng heo kêu đợi làm thịt. Vừa bị khiêng ra khỏi phòng tắm, nó lập tức có thực thể, toàn thân trần trụi, trắng nõn mập mạp, y hệt như heo sắp bị làm thịt.

Thiếu niên đột ngột xuất hiện kia lôi kéo Trần Dương chạy lên lầu, đưa cậu vào tầng gác mái, sau đó hắn đóng cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Âm thanh bên ngoài hơi hỗn loạn, mơ hồ có người nói "Thiên sư!", "Bắt lấy hắn!". Thế nhưng tạm thời không ai chạy lên gác, thiếu niên thở phào, đi đến trước mặt Trần Dương ngồi xổm xuống.

Tầng gác mái rất thấp, Trần Dương chỉ có thể đứng khom lưng, vì vậy cậu dứt khoát ngồi xổm xuống nhìn kỹ gương mặt thiếu niên. Tuy quần áo người này cũ nát nhưng gương mặt sạch sẽ, thoạt nhìn lương thiện vô hại. Trần Dương mặt không thay đổi hỏi: "Cậu là ai? Kéo tôi chạy đến đây có mục đích gì?"

Thiếu niên cong môi nở nụ cười, nụ cười này vô cùng cởi mở và phóng khoáng, hắn lên tiếng: "Cậu là thiên sư do Hiệp hội Đạo giáo phái tới siêu độ oán khí trong âm trạch à?"

"Cậu biết?"

"Quỷ hồn trong Vô Lương Âm Trạch cũng biết... Thiên sư ngoài kia gọi nơi này là Vô Lương Âm Trạch, phần mộ không xà, nơi ở của quỷ, thật hình tượng."

Thiếu niên tự nói tự cười, nhưng thấy Trần Dương mặt không thay đổi, hắn ngượng ngùng không cười nữa: "Được rồi, không buồn cười. Thật ra cách một đoạn thời gian, oán khí trong âm trạch sẽ đầy ắp, khắp nơi đều là phụ năng lượng, thế nên cứ cách vài năm là Vô Lương Âm Trạch sẽ xuất hiện ở dương gian. Oán khí và quỷ khí nặng nề, không siêu độ đúng lúc sẽ khiến người vô tội xông vào, sau đó bị quỷ hồn xé xác ăn sạch. Càng lâu dài thì oán khí trong âm trạch càng nhiều, càng làm hại nhiều người, thế nên thiên sư khống chế hành tung và thời điểm âm trạch xuất hiện, lúc oán khí sắp đầy tràn sẽ phái thiên sư vào phong ấn nguồn oán khí."

Trần Dương: "Vậy nên?"

Thiếu niên cười nói: "Vậy nên quỷ hồn trong âm trạch cũng biết thiên sư xuất hiện sẽ phong ấn nguồn oán khí, khiến chúng không thể xuất hiện ở dương gian. Lâu dài không ngửi được mùi máu tươi, chúng sẽ nóng nảy, bởi vậy càng căm hận thiên sư."

Trần Dương im lặng một lúc rồi cười nói: "Cậu nói không sai, nhưng đó không phải là lý do chúng muốn ăn tôi."

Thiếu niên im lặng chờ Trần Dương nói tiếp, cậu bèn lên tiếng: "Tôi là sinh hồn, đúng là quỷ hồn sẽ muốn ăn tôi, nhưng tôi không phải là người có máu thịt xông lầm vào. Khi chúng nghe thấy tôi là thiên sư, chúng lập tức tham lam muốn độc chiếm, thậm chí có thể tàn sát lẫn nhau." Trần Dương nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, tất cả quỷ hồn đang xao động, không phải sợ hãi, phẫn nộ hay căm giận mà là mừng rỡ như điên.

Trần Dương nói: "Chúng rất vui mừng."

"Rất thông minh. Không sai, chúng không căm hận thiên sư, ngược lại, chúng rất vui mừng khi thiên sư xuất hiện, vì chúng có thể lợi dùng sinh hồn của thiên sư, chiếm lấy thể xác của thiên sư mà quay lại dương gian. Trong âm trạch, chúng chỉ cần giữ đúng quy tắc của âm trạch, cho nên chỉ cần có sinh hồn xông vào, chúng có thể giành giật nhau chiếm lấy thể xác của sinh hồn quay lại dương gian mà không bị quỷ sai Phong Đô phát hiện."

Trần Dương hỏi: "Quay lại vấn đề ban đầu, cậu là ai? Cậu có mục đích gì?" Trần Dương vừa nói vừa nắm chặt roi đồng tiền.

Thiếu niên thấy thế, dù vẫn đang ngồi xổm nhưng liên tục lùi ra sau, thoạt nhìn vô cùng buồn cười. Hắn giải thích: "Đừng kích động, có thương lượng dễ nói chuyện. Tôi sẽ không hại cậu, không những vậy còn giúp cậu. Chỉ hy vọng lúc cậu rời đi sẽ dẫn tôi theo, vì đây là hóa thân của Uổng Mạng Thành, tất cả quỷ hồn không thể rời khỏi âm trạch, không cách nào đầu thai. Tôi bị nhốt ở đây đã hai mươi mấy năm rồi, khó khăn lắm mới thấy thiên sư bèn vội đi tìm mấy cậu."

Trần Dương nhìn chằm chằm thiếu niên, đối phương lấy lòng nở nụ cười vô hại. Cậu thu roi đồng tiền, biến lại rồi đeo lên cổ tay: "Nói đi."

Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, vội tự giới thiệu: "Tôi tên là Mao Chân, truyền nhân đời thứ 82 phái Mao Sơn." Nói đến đây, giọng nói của hắn hơi kiêu ngạo, hắn đắc ý: "Tôi là một thiếu niên thiên sư, khác với mấy người nhà họ Mao, tôi thông suốt rất sớm. Mười tám tuổi đã tiến vào Vô Lương Âm Trạch phong ấn nguồn oán khí, lúc đó âm trạch không có mười tòa nhà như bây giờ, chỉ có năm tòa nhà, nhưng chỉ có tôi tìm được nguồn oán khí và phong ấn nó."

Trần Dương ngồi xổm hơi mệt, thế là cậu dứt khoát ngồi xếp bằng xuống sàn, mặt đối mặt với Mao Chân: "Nhưng cậu không thể rời khỏi âm trạch."

Mao Chân thở dài: "Muốn trách thì trách nguồn oán khí quá gian xảo, nó có thể nhìn thấu tâm tư của cậu, sau đó biến thành thứ quan trọng nhất trong lòng cậu, khiến cậu mụ mị đầu óc. Lúc đó suýt nữa tôi bị mê hoặc, cũng may ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi kịp thời xoay chuyển tình thế, cuối cùng cũng để mấy thiên sư khác an toàn rời đi." Nhắc đến những thiên sư khác, Mao Chân phấn khích hỏi: "Cậu có nghe qua tên Mã Sơn Phong, Dịch Phục Sinh, Mạnh Phú và Dịch Duy bao giờ chưa?"

Trần Dương không ngờ Mao Chân sẽ nhắc đến những cái tên quen thuộc này, nhưng nghĩ đến việc Mao Chân nói hắn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, lúc vào âm trạch là 18 tuổi, nếu hắn không bị nhốt ở đây, phỏng chừng giờ đã hơn 40 tuổi rồi. Dịch Phục Sinh và Dịch Duy mà Mao Chân nhắc đến là hai anh em, chính là Dịch Vu trưởng và quan chủ Thường Đạo Quán ở Tứ Xuyên. Mạnh Phú chính là quán chỉ miếu Hỏa Thần ở thủ đô, đều là những nhân vật quen thuộc trong giới thiên sư.

Mao Chân hỏi tiếp: "Họ là bốn người cùng vào âm trạch với tôi, bây giờ vẫn còn sống chứ?"

Trần Dương gật đầu: "Còn."

Gương mặt Mao Chân toát lên vẻ hoài niệm và tang thương, phối với gương mặt trẻ măng thật không hợp chút nào, nhưng lại không khiến người ta khó chịu.

"Anh là truyền nhân đời 82 phái Mao Sơn? Vậy là anh em của chưởng môn Mao Sơn hiện tại?"

"Cậu nói Mao Lan? Nếu tôi không bị nhốt trong âm trạch, vị trí chưởng môn là của tôi." Mao Chân vui vẻ nói: "Bây giờ Mao Lan thế nào rồi? Có thông suốt không? Có kết hôn không? Ha ha ha, lúc tôi đi, nó vẫn còn là một thiếu niên vừa lùn vừa ngốc."

Trần Dương thả lỏng cảnh giác và đề phòng: "Ông ấy rất tốt. Đã thông suốt, lần này cháu trai của anh cũng vào âm trạch." Lúc còn ở phân cục, Mao Tiểu Lỵ từng nói cô có một người bác tráng niên mất sớm, thiên phú rất tốt, 15 tuổi đã thông suốt, 18 tuổi đã thăng đến Ngũ Lôi Tam phẩm, là thiên tài hiếm có.

"Cháu trai?" Mao Chân sửng sốt, một lúc sau mới rụt vai, cực kỳ kinh ngạc: "Cháu trai?! Bao lớn? Tên gì?"

"Anh ấy tên là Mao Tiểu Doanh, so với anh bây giờ thì lớn tuổi hơn."

Mao Chân xoa xoa tay giống con ruồi, giọng nói hưng phấn: "Tôi muốn đi nhận người thân." Chợt hắn nhìn Trần Dương, đổi đề tài: "Nhưng trước tiên cần giúp mấy cậu tìm được nguồn oán khí rồi phong ấn nó."

*Xoa tay giống hệt bạn Lỵ, tui k up hình lại nữa.

Trần Dương hỏi: "Anh biết nguồn oán khí ở đâu?"

"Đương nhiên. Tôi bị giam ở đây hơn hai mươi năm, luôn để ý đến quỹ đạo của nó. nó sẽ biến thành những người khác nhau đến gần thiên sư rồi lừa họ, cuối cùng nhốt sinh hồn họ vào quan tài hoặc phần mộ ở nơi sâu nhất trong âm trạch." Hắn chỉ chỉ vào bản thân: "Tôi bị giam trong phần mộ dưới đất, chỉ mới thoát ra được mấy năm gần đây."

Trần Dương hỏi: "Anh bị giam dưới đất mà vẫn có thể để ý đến quỹ đạo hành động của nguồn oán khí?"

Mao Chân bò qua trước mặt Trần Dương, đến trước cửa sổ nhìn xuống: "Bên ngoài có rất nhiều quỷ hồn kéo đến, tất cả đèn lồng ở các nhà khác đều sáng đèn. Điều này chứng tỏ không chỉ có một mình cậu bị lộ thân phận thiên sư. Cách vài năm, nguồn oán khí sẽ bị phong ấn một lần, thế nên chỉ cần nghe đến hai chữ "thiên sư" là nó cực kỳ căm hận, ra lệnh cho quỷ hồn phải bắt được thiên sư. Mà quỷ hồn muốn bắt các cậu để có cơ hội quay lại dương gian."

Mao Chân quay đầu lại, thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Dương, hắn hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: "Âm trạch có đến ngàn vạn quỷ hồn, chúng bị nhốt ở đây, không được thờ cúng và tự do, vậy nên chúng rất tham lam. Đôi khi chỉ là một viên kẹo dính máu người cũng có thể giao dịch với chúng, vậy nên tôi lợi dụng chúng biết được quỹ đạo hoạt động của nguồn oán khí."

Trần Dương không hiểu rõ Mao Chân, cậu chỉ biết qua lời Mao Tiểu Lỵ thỉnh thoảng nhắc tới. Thậm chí ngay cả Mã Sơn Phong cũng chưa từng nhắc đến người đã chết hai mươi mấy năm trước, nhưng hiện tại bị nhốt trong tình huống này, cậu chỉ có thể biết tình hình của Vô Lương Âm Trạch qua miệng Mao Chân.

Trần Dương đứng dậy, khom lưng đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, cách đó không xa là nhà Vô Danh và các tòa nhà liên tiếp, tất cả đều đốt đèn lồng đỏ, nhìn từ xa, cảnh sắc này kia vô cùng tráng lệ. Nhưng nếu tới gần sẽ phát hiện đó là xương trắng đầu lâu khoác lớp áo hoa lệ.

Trần Dương lên tiếng hỏi: "Ngày mưa dầm có liên quan gì đến nguồn oán khí?"

"Nó thích ngày mưa. Mưa dầm là khi oán khí nồng đậm trong âm trạch đến một mức độ nào đó hóa thành thực chất. Khi âm trạch đổ mưa chứng tỏ oán khí tụ lại, nguồn oán khí tỉnh giấc, phong ấn mất tác dụng. Thế nên nó thích mưa, lúc này tâm trạng của nó rất tốt, định kỳ thả quỷ hồn bị giam trong âm trạch ra, thế nên ngày mưa dầm, Vân Trì Thang Dục kinh doanh rất tốt. Còn nữa, nó tỉnh lại thì đại biểu thiên sư sẽ đến."

Vậy nên mới có câu nói "Ngày mưa dầm, khách tới chơi."

Đối với lão Vân và hai đứa bé ở Vân Trì Thang Dục, "khách" ý chỉ quỷ hồn được thả ra. Đối với nguồn oán khí, "khách" chính là thiên sư.

Mao Chân gõ gõ lên tường, bên trong rỗng ruột, hắn nói với Trần Dương: "Chúng ta rời khỏi đây trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.