Khấu Tuyên Linh giơ đèn bão trong tay, vừa đi trên hành lang âm u mờ tối vừa hỏi Trương Cầu Đạo: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?”
Trương Cầu Đạo đi sau lưng Khấu Tuyên Linh, dưới ánh sáng đèn, bóng dáng hắn nửa ẩn nửa hiện: “Tôi nghe được nguồn oán khí có thể đang trốn dưới tầng hầm, vì thế bây giờ chúng ta đến đó tìm nó rồi phong ấn.”
Khấu Tuyên Linh xoay người, giơ đèn bão đến trước mặt Trương Cầu Đạo, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Cậu hỏi thăm được từ đâu?”
“Quỷ hồn trong nhà, chỉ cần giao dịch với chúng thì chúng sẽ nói toàn bộ cho anh biết. Chúng rất tham lam.”
Khấu Tuyên Linh nở nụ cười: “Lời quỷ nói không thể tin. Sao cậu biết chúng nói thật? Bọn chúng rất tham lam, chỉ cần có lợi ích là chúng sẽ ùa đến. Nhưng nếu cậu đặt lợi ích trước mặt chúng, mà chúng không có gì để giao dịch thì rất có thể chúng sẽ ngụy tạo ra thứ gì đó. Dù là thật hay giả thì cậu phải tự mình nghiệm chứng.”
Trương Cầu Đạo hơi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu nói: “Anh nói không sai.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên trông thấy một bóng người cao gầy đột ngột xuất hiện sau lưng Khấu Tuyên Linh: “Lão Khấu, có “người” sau lưng anh.”
Khấu Tuyên Linh cầm đèn bão nghiêng người nhìn, quả nhiên sau lưng hắn một mét có một bóng đen cao gầy. Bóng đen không nói một lời mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Khấu Tuyên Linh có cảm giác bóng đen không có ý tổn thương hắn, chẳng lẽ có việc muốn nhờ? Hắn bèn lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Khấu Tuyên Linh tiến lên một bước, chân sau vừa chạm đất, bên cạnh bỗng có một bóng đen cao gầy lao ra đụng mạnh vào hắn, sau đó bóp cổ hắn giơ lên cao.
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt khiến người ta không kịp phản ứng. Đèn bão lăn dưới sàn, ánh sáng hắt lên. Khấu Tuyên Linh nắm bàn tay quỷ đang bóp cổ hắn muốn gỡ ra, nhưng dù hắn làm thế nào thì bàn tay kia vẫn không nhúc nhích. Hắn chật vật thở hổn hển, nhìn Trương Cầu Đạo đứng bên cạnh.
Trương Cầu Đạo đang khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý giúp đỡ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Khấu Tuyên Linh không dám tin, trừng mắt nhìn Trương Cầu Đạo: “Cậu… Mày không phải là Trương Cầu Đạo!! Mày là ai?”
Trương Cầu Đạo cúi người nhặt cái đèn bão lăn đến chân, không biết là dầu hỏa hay là thi du bên trong bị bắn ra, cũng may còn phân nửa. Hắn mở chụp đèn, gảy tim đèn khiến nó cháy sáng hơn rất nhiều. Trương Cầu Đạo nhìn Khấu Tuyên Linh bị bóp cổ giơ lên cao, hai chân cách xa mặt đất nhưng vẻ mặt vẫn như thường, còn có bóng quỷ đen gầy đứng yên tĩnh bên cạnh. Trương Cầu Đạo lùi vài bước, ánh mắt dừng trên ánh lửa sáng ngời của ngọn đèn.
Trương Cầu Đạo lên tiếng: “Theo truyền thuyết, dưới biển có quỷ trai, người bị nạn trên biển đều hóa thành quỷ trai. Quỷ trai giỏi chế tạo ảo cảnh, biến thành người thân thiết của người ta, đùa giỡn trêu chọc người ta. Đợi đến khi người nọ sợ vỡ mật mới ăn não và nội tạng của đối phương, hành vi ác liệt.”
Sợ hãi và kinh ngạc của “Khấu Tuyên Linh” biến mất, hắn ngừng giãy giụa, nghi ngờ hỏi: “Sao mày phát hiện được tao không thích hợp? Ảo cảnh của tao phải hoàn toàn mê hoặc mày, khiến mày hoàn toàn tin tưởng mới đúng.”
“Nếu mày giả làm Trương Cầu Đạo, phỏng chừng tao sẽ miễn cưỡng tin. Nhưng mày giả ai không giả, lại giả thành tao, rồi lại biến tao thành Trương Cầu Đạo. Mày quá tự tin hay là quá ngu vậy?” Kính thủy tinh của cái đèn bão mơ hồ chiếu rọi bóng dáng người đang cầm đèn, chính là gương mặt của Khấu Tuyên Linh. Thấy gương mặt mình biến về như cũ, Khấu Tuyên Linh sờ sờ mặt nói: “Quả nhiên vẫn là mình đẹp trai nhất.”
“Khấu Tuyên Linh” không vui: “Miễn cưỡng? Nếu không phải tao bỗng nhiên muốn nhìn mày biến thành người khác, mà tao thì biến thành mày, sau đó trêu đùa mày, mày tuyệt đối không nhận ra tao. Mày đừng mạnh miệng!”
Khấu Tuyên Linh hỏi ngược lại: “Ảo cảnh của mày không mê hoặc được tao, biết tại sao không?”
“Khấu Tuyên Linh”, không, phải nói là quỷ trai hỏi lại: “Tại sao?”
“Vì ngay từ lúc bắt đầu, tao đã biết mày là đồ giả, lúc đánh nhau với tao, chiêu thức của mày hoàn toàn tương tự tao.” Vậy mà còn không nhận ra thì bị giết cũng không oan đâu. Lúc mới bắt đầu, quỷ trai đúng thật là biến thành Trương Cầu Đạo đánh lừa Khấu Tuyên Linh, nhưng lúc đánh nhau, phát hiện chiêu thức của đối phương giống mình, Khấu Tuyên Linh đã bắt đầu đề phòng.
Quả nhiên, sau đó “Trương Cầu Đạo giả” dụ hắn xuống tầng hầm của Nhà Cũ, trên đường tập kích hắn, biến ra ảo cảnh khiến hắn nghĩ bản thân là Trương Cầu Đạo, còn đối phương thì biến thành vẻ ngoài của hắn, dẫn hắn vào hành lang tối mờ dưới lòng đất, dự định trêu chọc hắn xong sẽ ăn tươi nuốt sống.
Khấu Tuyên Linh giơ đèn bão lên cao, rọi sáng hài cốt vương vãi trong góc hành lang. Đây đều là hài cốt của những người xông lầm vào, bị quỷ trai mê hoặc đánh lừa, cuối cùng ăn sạch. Quỷ trai chính là những người bị tai nạn trên biển, oán khí ngưng tụ không chịu đầu thai, quấn lấy nhau, dung hòa vào nhau, cuối cùng biến thành thứ gì đó giống như con trai lớn. Vì nó giỏi biến ra ảo cảnh, lại thường xuất hiện ở biển nên được gọi là quỷ trai.
Thời xưa, tàu thuyền vượt biển gặp phải người cá, truyền thuyết nước ngoài thì là thủy thủ gặp phải tiên chim, tàu thuyền va phải đá ngầm, thuyền viên tử nạn trên biển, thật ra là gặp phải quỷ trai. Họ bị mê hoặc trong ảo cảnh mà quỷ trai tạo ra, nghĩ thứ đang đợi bản thân là mỹ nhân thùy mị, núi vàng núi bạc, chân giẫm đất liền, thật ra họ đang chìm dần xuống biển. Nếu có người đi ngang qua sẽ chứng kiến tàu thuyền từ từ chìm xuống, mà thủy thủ lại như đang ngủ, gương mặt mỉm cười. Đến khi cơ thể thuyền viên chìm xuống nước, họ sẽ bị quỷ trai khoét ngực và đầu, ăn nội tạng và não.
*Tiên chim (Tiếng Hy Lạp: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirēnes, tiếng Anh: Siren) là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm, từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ. https://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%C3%AAn_chim
Quỷ trai bị vạch trần, dứt khoát không giả vờ nữa: “Tao đã nghĩ lừa được mày, thiên sư.” Hắn gỡ bàn tay quỷ đang bóp trên cổ, nhảy xuống đất, từ dáng vẻ Khấu Tuyên Linh biến thành Trương Cầu Đạo, lại biến thành những thiên sư khác, gồm cả Trần Dương và Mao Tiểu Doanh.
“Mấy đứa bạn của mày đều tin tao, không hề hoài nghi.”
Khấu Tuyên Linh nghe vậy trong lòng khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản không đổi: “Mày gặp những người khác?”
Quỷ trai hơi gật đầu: “Đã gặp, bọn chúng rất tin tao, không hề nghi ngờ. Trừ mày ra, tao không biến thành dáng vẻ của chính họ đùa giỡn họ. Không ai hiểu rõ bản thân hơn chính mình. Đây là sai lầm của tao, nên tao mới bị mày vạch trần. Mày không sợ hãi, không sợ hãi thì không ăn được nội tạng và não. Bây giờ mày có thể rời đi, tao không ăn mày.”
Khấu Tuyên Linh rút kiếm gỗ đào ra: “Mày không ăn tao, nhưng tao muốn giết mày.”
Quỷ trai cười ha hả: “Chờ mày tìm được tao rồi tính sau.”
Khấu Tuyên Linh cầm kiếm chém tới, thế mà lại chém hụt, thanh kiếm xuyên thấu qua người quỷ trai. Quỷ trai nói: “Tao là quỷ trai, đương nhiên không có thực thể.” Vừa dứt lời, nó lập tức biến mất trên hành lang, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khấu Tuyên Linh trở tay cất kiếm, thầm nghĩ thật khó giải quyết. Đã không tìm thấy tung tích của nguồn oán khí đâu, bây giờ lại xuất hiện một con quỷ trai, trừ phi tìm được bản thể của nó, bằng không dù làm cách nào cũng không khiến nó bị thương, thậm chí rất có thể sẽ bị nó dây dưa rồi hại chết. Quỷ trai có thể biến thành bất kỳ người nào, dù quen hay không quen, thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Đúng rồi.” Quỷ trai đột nhiên xuất hiện trên hành lang: “Mày muốn tìm nguồn oán khí đúng không? Tòa nhà thứ 6, mày có thể tìm được thứ mày muốn ở đó. Chẳng qua phải xem mày có thể rời khỏi đây được hay không.” Quỷ trai búng tay một cái, hai bên vách tường hành lang đột nhiên có vô số tay quỷ vươn tra, quỷ trai cười vô cùng đắc ý: “Tạm biệt.”
Khấu Tuyên Linh quơ kiếm gỗ chặt đứt tay quỷ nắm lấy hắn. Hai bên vách tường, trần nhà và sàn nhà có vô số tay quỷ vươn ra, chúng phá vỡ gạch lát nắm chặt tay chân hắn. Dù hắn có lợi hại thế nào đi nữa, trong khoảng thời gian ngắn vẫn bị làm vướng tay vướng chân.
Bỗng nhiên có hai tay quỷ nắm lấy cổ chân Khấu Tuyên Linh, hắn đang định chém đứt thì cánh tay phải bỗng bị tóm chặt, kiếm gỗ đào cũng bị cướp đi. Cổ chân Khấu Tuyên Linh bị níu chặt, cơ thể mất thăng bằng lảo đảo ngã ra sau đụng vào vách tường, ngay lập tức hắn bị vô số tay quỷ trói chặt. Càng lúc chúng càng siết chặt, gần như muốn bẻ gãy xương sườn rồi moi lấy nội tạng của hắn vậy, chúng vừa nắm chặt vừa kéo hắn vào trong vách tường.
Kiếm gỗ đào bị chúng cướp lấy ném xuống đất. Toàn thân bị trói chặt, pháp khí bị cướp đi, trong hoàn cảnh nguy cấp, linh quang hiện ra, Khấu Tuyên Linh cắn đầu lưỡi, bất chấp đau đớn phun máu ra. Tất cả tay quỷ dính máu tươi lập tức bị ăn mòn chỉ còn xương trắng, tiếng ác quỷ gào thét vang lên khắp hành lang. Bàn chân Khấu Tuyên Linh không còn bị nắm chặt nữa, hắn giơ chân gảy kiếm gỗ đào lên mu bàn chân rồi hất lên trước mặt. Tay trái làm pháp quyết, vừa né tránh tay quỷ, vừa trở tay chém tay quỷ muốn trói chặt nửa người trên của hắn.
Khấu Tuyên Linh nhảy lên, lộn ngược ra sau tiếp đất, hắn cắm mạnh kiếm gỗ đào xuống nền gạch. Kiếm gỗ đâm vào gạch dễ dàng như đâm vào đậu hũ. Tay trái hắn vẫn cầm kiếm, tay phải bôi máu lên trán, sau đó vẽ bùa lên thân kiếm: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn… Quỷ yêu tang đảm, tinh quái vong hình… Kim quang tốc hiện, phúc hộ thân ta!”
Vừa niệm Kim Quang Thần Chú, quỷ thần kêu khóc, sấm sét vang dội, núi sông rung chuyển. Vạn vật nghiêm nghị oai phong, Đạo cũng vậy.
“Thiên Khuynh Địa Phúc!”
Trong chớp mắt, trời đất chấn động, đất đá cuồn cuộn, tiếng quỷ gào khóc thảm thiết vang lên. Nền đất lấy kiếm gỗ đào của Khấu Tuyên Linh làm trung tâm nứt ra bốn phía, như mạng nhện bao trùm tất cả hành lang, không bỏ sót một ngóc ngách. Sâu dưới mỗi vết nứt có tia sét đánh lên, lôi điện nướng cháy tất cả tay quỷ trên hành lang. Hành lang nhanh chóng yên tĩnh như cũ, quỷ hồn vội bỏ chạy thật nhanh, con nào chậm chân đều bị nướng cháy.
Khấu Tuyên Linh thu kiếm gỗ đào, cảm thán nói: “Không ngờ Kim Quang Thần Chú và Thiên Khuynh Địa Phúc lợi hại đến thế.” Trước kia hắn thường dùng bùa Ngũ Lôi, dùng sét giáng xuống thân cây để hoàn thành chiêu Thiên Khuynh Địa Phúc. Lần này hắn dùng Kim Quang Thần Chú, uy lực không hề thua kém.
“Tòa nhà thứ 6?” Khấu Tuyên Linh an toàn không mất một cọng tóc cầm đèn bão lên, vừa đi ra khỏi hành lang vừa thì thầm: “Đến đó xem sao.”
Cùng lúc đó.
Mao Chân đang đặt hai tay lên cửa, dựa sát vào cửa nghe ngóng bên ngoài, bỗng nhiên hai tay quỷ từ đâu xuyên phá ván cửa, nắm lấy đầu Mao Chân muốn kéo ra ngoài. Trần Dương phản ứng cực nhanh, vội tháo roi đồng tiền bên hông quấn lên tay quỷ, dương khí trên đồng tiền khiến tay quỷ bị cháy lòi cả xương trắng, thế nhưng nó vẫn nắm chặt không buông. Tiếng giày đá cọ xát với nền nhà ngày càng gần, chứng tỏ quỷ rìu đã phát hiện họ trốn ở chỗ này.
Trần Dương hô lên: “Cầu Đạo!”
Trương Cầu Đạo rút Thất Tinh Kiếm chém đứt tay quỷ, ba người đồng loạt nhảy ra xa cánh cửa. Vừa lúc đó, cánh cửa bị cái rìu bổ ra làm đôi. Quỷ rìu xuất hiện trước cửa, thấy bốn người trước mặt, nó nổi điên gào thét. Trần Dương ném cái bàn vào nó để mọi người tranh thủ tranh thủ thời gian chạy trốn, quỷ rìu trực tiếp bổ cái bàn ra làm hai.
Cậu hô to: “Nhảy cửa sổ chạy.”
Mao Tiểu Doanh mở cửa sổ ra, lập tức đối diện với đèn lồng đầu người đang nghe trộm, hai bên bốn mắt nhìn nhau. Đèn lồng đầu người kịp phản ứng, nhanh chóng trượt ra xa, đồng thời gào lên: “Thiên sư ở đây!”
Mao Tiểu Doanh chửi một tiếng, phát hiện tiếng gào của cái đèn lồng thành công khiến rất nhiều cái đèn lồng khác chú ý. Chúng lập tức xì xào, một cái đèn phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu vo ve, rất nhanh truyền đi khắp âm trạch, tất cả các quỷ hồn đều biết trong tòa nhà thứ 6 xuất hiện bốn thiên sư.
Mao Tiểu Doanh kéo cái đèn lồng đầu người trước mặt vào nhà rồi ném về phía quỷ rìu, một rìu chém xuống, đầu người hét lên một tiếng rồi im bặt. Mao Tiểu Doanh hô to: “Tất cả quỷ hồn đang ùa đến đây.”
Trần Dương nhảy lên bệ cửa sổ, thấy rất nhiều quỷ hồn từ tòa nhà thứ 4 đang ùa đến, có cả nữ chủ nhà Vô Danh. Trương Cầu Đạo cũng đến trước cửa sổ nhìn xuống, hắn không thấy quỷ hồn ở Lăng Vô Bia kéo đến, nhưng vì vậy mà hắn càng lo lắng: “Đàn quỷ bị chôn sống ở Lăng Vô Bia xuất quỷ nhập thần, chúng thường đột ngột xuất hiện từ trong vách tường, dưới đất hoặc trần nhà, khó đề phòng và rất phiền phức.”
Trần Dương hỏi: “Tay quỷ đột ngột xuất hiện vừa nãy là…?”
“Quỷ hồn ở Lăng Vô Bia.”
Cậu lên tiếng: “Từ đây nhảy xuống lầu 1 rồi chạy tiếp. Quỷ hồn không đến nhanh như vậy đâu, chúng ta phải chạy trước khi chúng đến.”
Một mình Mao Chân đang chiến đấu với quỷ rìu, nghe vậy vừa nhảy vừa kêu lên: “Không thể rời khỏi tòa nhà thứ 6, nếu bây giờ các cậu bỏ đi thì sẽ càng khó tìm nguồn oán khí. Nó nhật định sẽ đến tòa nhà thứ 6, mấy cậu đợi một lúc đi. Chúng ta có thể xuống tầng hầm tránh một lúc.”
“Tầng hầm?” Trần Dương quay đầu lại, thuận tay cầm roi đồng tiền quấn lấy cây rìu của con quỷ, lại bị nó kéo qua, cậu lập lại trò cũ xốc mũ trùm của nó. Trần Dương biến roi đồng tiền lại thành kiếm, hai tay cầm chuôi kiếm cắm mạnh vào não của quỷ rìu.
Quỷ rìu rú lên thảm thiết, thế mà thật không ngờ nó quơ rìu chém về phía cái đầu của chính nó, lập tức tự chém bay mất nửa đầu. Trần Dương nhảy xuống đất, lại nhảy đến trước cửa sổ nó: “Cuối cùng tôi đã biết vì sao đầu nó lại nhỏ như vậy rồi.” Nói xong cậu lập tức nhảy xuống: “Đi, đến tầng hầm.”
Bốn người nhảy xuống, leo vào lầu 1 qua cửa sổ, từ đó Mao Chân dẫn mọi người đi tìm cửa vào tầng hầm. Mọi người vừa đi vừa thắc mắc, hỏi hắn sao lại biết rõ như vậy, Mao Chân lập tức trả lời: “Tôi từng nói bị giam hơn hai mươi năm, gần đây mới trốn được ra ngoài đúng không? Tôi bị giam chính là trong phần mộ ở tầng hầm tòa nhà thứ 6.”
Bên ngoài quỷ hồn kết thành đoàn du đãng qua lại, quỷ rìu ở lầu 3 đã chạy xuống tầng dưới. Ác quỷ trong phòng giam hai bên hành lang ngửi thấy mùi sinh hồn trở nên cuồng hoan, tiếng cào tường, tiếng gào thét khó nghe khiến người ta buồn nôn.
Bốn người chạy qua một ngã rẽ thì đụng phải một người, mới vừa lấy pháp khí ra thì phát hiện đó chính là Khấu Tuyên Linh. Hắn nhìn thấy nhóm Trần Dương cũng rất kinh ngạc: “Mấy cậu thật sự ở đây?!”
Trần Dương không rõ ý của hắn, nhưng cậu vẫn nắm hắn chạy tiếp: “Có chuyện gì thì nói sau, trốn trước đã.” Mao Chân dẫn đường phía trước, ngay lúc bầy quỷ phá cửa tòa nhà thứ 6 ùa vào, mọi người chạy vào tầng hầm, đóng kín cửa lại.
Mọi người thở hổn hển, một lúc sau Trần Dương mới khôi phục, cậu lập tức hỏi Khấu Tuyên Linh: “Câu anh vừa nói là có ý gì? Có người nói cho anh biết hành tung của chúng tôi à?”
Khấu Tuyên Linh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi gặp phải một con quỷ trai, sau khi vạch trần âm mưu của nó, nó nói cho tôi biết nguồn oán khí đang ở tòa nhà thứ 6, bảo tôi đến tìm. Nó còn nói đã từng xuất hiện bên cạnh các cậu, nhưng không ai trong các cậu nhận ra nó. Vậy nên tôi đoán nó sẽ dẫn các cậu đến tòa nhà thứ 6, tôi vừa mới đến đây đã gặp các cậu.”
Nhóm Trần Dương nghe vậy lập tức nghi ngờ nhìn Mao Chân. Hắn đang chăm chú nhìn hành lang quen thuộc ở tầng hầm, vừa sực tỉnh thì nghe câu nói của Khấu Tuyên Linh, thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn lập tức nói: “Tôi không phải quỷ trai. Dù tôi là quỷ trai biến thành cũng không có cách nào biết rõ chuyện của bản thân tôi như vậy.”
Thấy mọi người vẫn nghi ngờ, Mao Chân nói tiếp: “Tôi thực sự bị giam trong phần mộ ở tầng hầm tòa nhà thứ 6, giam hai mươi mấy năm, ngay cả liên hệ với cơ thể cũng bị cắt đứt. Tôi nghĩ là mình đã chết rồi, nếu không phải lúc vào Vô Lương Âm Trạch chỉ là sinh hồn thì tôi đã dẫn mấy cậu đi xem hài cốt của tôi.”
Trần Dương bỗng lên tiếng: “Mao Chân không phải quỷ trai.”
Khấu Tuyên Linh hỏi: “Tại sao? Làm sao xác định?”
“Vừa rồi anh ta đánh nhau với quỷ rìu có dùng Đạo thuật, nếu là quỷ trai thì chắc chắn không biết Đạo thuật.”
Khấu Tuyên Linh bừng tỉnh: “Thì ra là vậy. Nhưng chuyện ma quỷ trong âm trạch không thể tin, ngộ nhỡ nó bắt chước được, đến lừa gạt chúng ta thì sao?”
“Anh nói cũng đúng, không thể tin lời quỷ nói.” Trần Dương xoay người, cách xa Khấu Tuyên Linh, thái độ đề phòng. Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Doanh đồng thời cầm pháp khí nhắm ngay Khấu Tuyên Linh, Trần Dương lên tiếng: “Anh mới là quỷ trai!”
Gương mặt Khấu Tuyên Linh cứng ngắt, đầy nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Vì sao nghi ngờ anh à? Vì anh không hề hỏi Mao Chân là ai, thấy anh ta, nghe anh ta giải thích, hoàn toàn không có nghi ngờ nên có.”
Khấu Tuyên Linh không giải thích được. Trương Cầu Đạo nói: “Trước đó, các thiên sư cùng vào không ai biết Mao Chân. Nếu anh thật sự là Khấu Tuyên Linh, chắc chắn cũng không quen biết Mao Chân.”
“Khấu Tuyên Linh” bừng tỉnh: “Thì ra là thế.” Hắn nở nụ cười quỷ quyệt: “Bị vạch trần rồi, lần sau chơi tiếp.”
Trương Cầu Đạo đứng cách hắn gần nhất nhào lên muốn bắt hắn, thế nhưng trực tiếp xuyên qua cơ thể hắn. Trương Cầu Đạo cau mày, quay đầu lại nói: “Ảo ảnh?”
Quỷ trai lên tiếng: “Nguồn oán khí thật sự ở tòa nhà thứ 6, hắn không lừa các người.” Hắn chỉ vào Mao Chân, nụ cười biến hóa kỳ lạ: “Nhưng các người thật sự tin hắn sao? Quỷ thoại liên thiên, trẻ ngoan không nên tin nha. Còn nữa, các người tin người bên cạnh thật sự là bạn mà không phải là quỷ biến ra sao?”
Quỷ trai nói xong lập tức biến mất trước mặt mọi người.