Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 121: Chương 121: Xử lý đại minh tinh (19)




Đây là lần đầu tiên Thiệu Qua nói “con của chúng ta“.

Ánh mắt Thân Giác khẽ lóe một chút: “Anh nói... con của chúng ta?”

Thiệu Qua ừ một tiếng, sau đó lại hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao? Đừng nói đây là con của người khác nhé? Em không có gì dối gạt tôi đấy chứ?”

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay khẽ vuốt ve vành tai Thân Giác.

Vành tai Thân Giác cũng mịn màng như da mặt vậy, thiên hướng mềm mại nhiều thịt. Thiệu Qua sờ soạng một chút, sờ đến một chỗ hơi cộm lên, đó là thành quả của việc xỏ lỗ tai xong lại để bị bịt mất.

Vốn dĩ lúc đầu khi bọn họ mới xuất đạo, người đại diện dẫn tất cả thành viên đi xỏ khuyên tai, chỉ có Thiệu Qua lúc đó đã xỏ khuyên rồi nên không đi.

Hắn sờ sờ, cảm thấy khá tốt, nhịn không được lại sờ soạng thêm vài cái, thậm chí còn hơi hơi cúi đầu thổi khí trên vành tai, âm cuối cũng hơi nâng cao, mang theo vài phần trêu ghẹo, càng hỗn loạn vài phần ái muội, “Nói gì đi chứ, em có gạt tôi mà làm chuyện xấu gì không đấy?”

Thân Giác ngây ngẩn cả người, ở trong ấn tượng của cậu, Thiệu Qua vẫn luôn tương đối giữ mình, tóm lại mà nói, chính là kiểu người tương đối đứng đắn, sẽ không bao giờ nói mấy câu ái muội như thế này, nhưng hôm nay hắn lại nói.

Thân Giác không khỏi lại nhớ đến lúc xoa thuốc ban nãy. Chẳng lẽ trước đây cậu mới chỉ nhìn thấy vỏ ngoài của Thiệu Qua, mà Thiệu Qua chân chính kỳ thật cũng sẽ giống như tất cả những người đàn ông bình thường khác, sẽ ghen, sẽ nói đùa, sẽ chơi trò mập mờ, còn sẽ...chiếm tiện nghi.

“Chậc chậc, còn động dục ở phòng bếp của tôi nữa sao?”

Phía sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm châm chọc.

Thân Giác có chút kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Quý Hào. Quý Hào lại từ trong phòng đi ra, sắc mặt vẫn là rất khó coi. Lúc này ánh mắt đang khóa chặt ở trên người Thiệu Qua và Thân Giác.

Thiệu Qua nhẹ nhàng buông tay ra, bình tĩnh mà nói: “Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chẳng làm gì cả.”

“Hiểu lầm? Các ngươi ngay cả con cũng có rồi, tôi còn có thể hiểu lầm cái gì nữa? Ở phòng bếp làm một nháy cũng không phải không thể đúng không. Có điều tôi ngại dơ lắm.” Quý Hào nói tới đây, dường như còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi, y nhìn về phía Thân Giác, “Cậu còn chưa cút về phòng đi?”

“Đi thôi.” Thiệu Qua vỗ vỗ vai Thân Giác, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thân Giác đi được hai bước, lại ngừng lại, “Nhưng phòng khách vẫn chưa có ai dọn....”

“Để tôi dọn cho, em đi ngủ trước đi.” Thiệu Qua đánh gãy lời Thân Giác.

Thân Giác thấy thế, đành phải về phòng trước. Đã lâu rồi cậu không ngủ trễ như vậy, hơn nữa còn đang có thai, cậu lúc nào cũng thèm ngủ một cách vô lý. Kỳ thật cậu đã sớm mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố lết xác đi ứng phó Thiệu Qua và Quý Hào.

Bởi vì mỏi mệt, Thân Giác rất nhanh đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mà hai người trong phòng bếp đã chuyển chiến trường ra tới ban công. Quý Hào lấy một bao thuốc lá nhỏ trên bàn ngoài ban công, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi bắt đầu hút.

Thiệu Qua nhìn y một cái, hơi nhíu mi. Từ trước đến nay hắn vốn không thích mùi của thuốc lá, lần trước hút thuốc cũng là do trong lòng quá phiền, nhưng lúc hút cũng sẽ tránh mặt những người khác, thậm chí cũng chỉ hút một hơi.

Nhìn dáng vẻ quen tay của Quý Hào là biết, y chắc chắn là một kẻ nghiện thuốc.

Quý Hào dường như phát hiện Thiệu Qua nhíu mày, quay đầu phun một ngụm khói trắng vào mặt Thiệu Qua, “Thiệu Qua, tốt xấu gì chúng ta cũng là mối tình đầu của nhau, giờ cũng đâu cần thiết phải giả bộ làm như hoàn toàn không quen biết nhau chứ.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thiệu Qua trực tiếp trầm xuống dưới, “Anh không phải đã đồng ý là sẽ không nhắc lại chuyện này nữa sao? Huống chi lúc ấy cũng không tính là yêu đương gì, chúng ta chỉ là có duyên nói chuyện qua mạng vài lần mà thôi.”

“Ồ, phải không?” Quý Hào cười một tiếng, lại phun ra một hơi khói nữa. Y nhìn làn khói trắng chậm rãi tan biến trong không khí, ngân nga nói, “Chính cậu vừa nhìn thấy đã nhận ra tôi trước chứ bộ, đừng nói là cậu vẫn còn giữ ảnh chụp của tôi mười năm trước đấy nhé?”

Y nói xong, lại nhìn về phía Thiệu Qua, “Tốt xấu giữa chúng ta cũng từng có một đoạn tình cảm, bây giờ cậu ở trước mặt Thân Giác lại làm như không quen biết tôi, còn giả bộ như bị dị năng của tôi khống chế. Cậu thì hay rồi, lấy tôi ra để thử tấm chân tình hắn dành cho cậu, bây giờ thành ra tôi triệt để ôm vai ác phản diện.”

Rạng sáng căn cứ vô cùng an tĩnh, đặc biệt bọn họ còn ở trên tít lầu 14, gần như chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Tiếng động nghe được rõ ràng nhất chính là tiếng hít thở lẫn nhau.

Mày Thiệu Qua nhăn đến càng sâu, “Tôi không hề lợi dụng anh để thăm dò Thân Giác, là anh bức tôi, còn muốn động đến Thân Giác, tôi mới bị bức bách phải cùng anh diễn kịch.”

Giữa Thiệu Qua và Quý Hào có một bí mật mà Thân Giác không hề biết.

Thân Giác vẫn luôn cho rằng cả hai là nhất kiến chung tình, sau đó lại cho rằng Quý Hào dùng hoặc tâm khống chế Thiệu Qua, nhưng trên thực tế đều không phải.

Thiệu Qua và Quý Hào lúc còn học cao trung đều từng có một thời gian yêu đương qua mạng. Khi đó Quý Hào đã giả nữ rồi, tất cả những tấm ảnh y đăng trên vòng bạn bè đều là dáng vẻ y mặc đồ nữ, vô cùng tự nhiên thu hút Thiệu Qua lúc ấy vẫn còn ôm ấp tình yêu non nớt.

Sau khi nói chuyện phiếm mấy lần, Thiệu Qua chính thức yêu đương qua mạng với y. Tuy rằng bọn họ chưa từng gọi điện thoại cho nhau, nhưng hết thảy đều rất ăn ý.

Mãi cho đến khi Thiệu Qua đột phát kỳ tưởng muốn mua vé máy bay đi tìm Quý Hào. Hắn đã sớm biết Quý Hào sống ở thành phố nào, cho nên sau khi mua xong, có chụp gửi cho Quý Hào xem tấm vé máy bay.

Người luôn luôn trả lời sau một giây Quý Hào tự dưng biến mất thật là lâu.

Thẳng đến khi còn cách giờ bay hai tiếng nữa, Quý Hào mới trả lời tin nhắn của Thiệu Qua.

Dao Dao ( Quý Hào): [ Anh đang ở sân bay sao? ]

Đao ( Thiệu Qua): [ Ừm, em có thể tới đón anh không? Nếu bất tiện thì thôi, nói địa chỉ cho anh biết đi, anh bắt taxi qua. ]

Dao Dao ( Quý Hào): [ Không phải anh vẫn luôn muốn video call với em sao? Bây giờ gọi được không? ]

Thiệu Qua nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng tự dưng dâng lên một tia quái dị, nhưng hắn vẫn ấn chấp nhận cuộc gọi. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một cơ thể trần trụi.

Là cơ thể trần truồng của một thiếu niên.

Nhưng gương mặt lại là bạn gái của hắn.

Đối phương cười nói: “Thiệu Qua, bây giờ anh có còn muốn đến đây gặp em nữa không?”

Thiệu Qua trực tiếp cúp video call, sau đó nhanh chóng kéo vào danh sách đen, không hề quay đầu lại mà rời khỏi sân bay.

Hắn đã quên béng mất chuyện cũ này từ lâu. Nhưng không nghĩ tới hắn lại gặp lại người nọ, thậm chí liếc mắt một cái đã nhận ra y chính là cái vị “bạn gái cũ” kia.

Ngày đó, Thân Giác nhìn thấy hai người nói chuyện ở nhà ăn, hiển nhiên chẳng phải là nói về điện ảnh gì.

“Thiệu Qua, đã lâu không gặp.” Quý Hào cười một chút, “Cậu nhận ra tôi.”

Chỉ có người như anh ta mới tự tin đến mức đối phương có thể nhận ra mình dẫu cho đã xa cách mười năm.

Đương nhiên Thiệu Qua cũng đích xác là nhận ra Quý Hào, bởi vì Quý Hào, hắn mới nhiều năm như vậy không dính vào yêu đương. Khi hắn nhìn thấy con gái, đều sẽ hoài nghi đối phương là nam giả nữ.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Thiệu Qua đè thấp thanh âm, hắn cũng không muốn cho Thân Giác biết chuyện này.

Bởi vì quá mất mặt.

“Căn cứ này là do tôi sáng lập, tôi đương nhiên sẽ ở chỗ này. Nhân tiện, ở đây tôi còn kiêm luôn chức thiếu gia nữa, cái vị cùng nhóm kia của cậu còn book tôi rồi cơ.” Quý Hào lại cười cười, y vẫn luôn cười. Khi người khác giả cười, ý cười không lan nổi tới đáy mắt, đến lượt y giả cười, cả đôi mắt đều tràn ngập tiếu ý.

Lần đó gặp mặt cũng không vui vẻ gì.

Kế tiếp, Quý Hào đơn độc hẹn Thiệu Qua ra, Thiệu Qua ngay từ đầu có cự tuyệt, nhưng Quý Hào sai người gửi tặng cho Thiệu Qua một phong thư, bên trong là mấy tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp, Thân Giác không mặc quần.

Độ phân giải còn rất cao.

Thiệu Qua chỉ có thể đến cuộc hẹn.

“Anh rốt cuộc muốn làm sao?” Thiệu Qua đối với vị “bạn gái cũ” này không có tí kiên nhẫn nào.

“Tôi chả muốn gì cả, Thiệu Qua, bây giờ cậu đã tìm được chân ái của đời mình, tôi hẳn là nên chúc mừng cậu. Nhưng cậu cảm thấy hắn thật sự thích cậu sao?” Quý Hào lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp khác, Thân Giác trên ảnh chụp thậm chí không chỉ cùng với một người, có cậu và Quý Hào, còn có cậu và một người khác.

Sắc mặt Thiệu Qua dần trầm xuống.

Quý Hào thấy thế, vừa lòng mà cười một tiếng, “Thiệu Qua, chúng ta đánh cược đi, cược xem chân ái của cậu rốt cuộc có phải chân ái thật sự hay không? Nếu trong vòng ba tháng hắn không bò lên giường của tôi, vậy coi như cậu thắng, tôi sẽ hủy hết mấy tấm ảnh này, về sau cũng sẽ không bao giờ đề cập gì đến mối quan hệ của tôi với cậu nữa. Còn nếu như hắn bò lên, thì một là cậu thuộc về tôi, hai là hắn thuộc về tôi.”

“Không có khả năng, tôi sẽ không chấp nhận.” Thiệu Qua không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Quý Hào không tức giận, chỉ là đưa ra thêm lựa chọn thứ hai.

“Thế thì như vầy đi, thể chất của hắn có thể mang thai, chuyện này cậu không giấu được tôi. Một ngày nào đó, hắn sẽ hoài thai. Nếu cậu rời khỏi nơi này, còn mang theo một người đàn ông đang mang thai, kiểu gì cũng sẽ bất tiện. Huống hồ, trên đường đi cậu chịu được khổ, nhưng hắn chịu được sao? Đứa con trong bụng chịu được sao? Chỉ cần cậu chịu bồi tôi chơi hết ván này, tôi giúp cậu che chở Thân Giác bình an sinh đứa con trong bụng ra. Còn nếu cậu thua, cũng không mất gì, thế nào?”

Quý Hào thấy Thiệu Qua còn chưa chịu đáp ứng, lại bồi thêm một câu, “Hắn không có dị năng, rất dễ chết.”

Trong lời nói toàn là uy hiếp.

Thiệu Qua chỉ có thể đồng ý.

Lần cá cược này, Thiệu Qua đã thua. Hắn nhìn thấy Thân Giác quỳ gối trước mặt Quý Hào. Hắn bần thần mất vài ngày, mới đi tìm Quý Hào.

Sau đó Thiệu Qua chính thức dọn vào.

Mà tiền đề để cho Quý Hào đồng ý để Thiệu Qua được dọn vào, là hắn phải phối hợp diễn kịch cùng với y.

*************

Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.