Đây rõ ràng là một cái quần lót kiểu nữ.
Thân Giác cầm quần lót, sửng sốt ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một bàn tay vươn ra từ cửa sổ tầng bảy, dưới tia nắng ban mai, bàn tay kia như được phủ một lớp ánh sáng.
Cái tay kia ngoắc Thân Giác một cái.
Là chủ nhân của cái quần lót này sao?
Cô ấy hẳn là muốn cậu đem quần lót lên cho cô đúng không?
Thân Giác suy nghĩ một chút, cũng không đi lên làm gì, bởi vì thời gian không còn sớm nữa. Nếu cậu dành thời gian lên lầu bảy, lúc ấy sẽ có rất nhiều người rời giường tỉnh dậy. May là cậu có mang ná theo bên người.
Thân Giác lấy ná ra, cuộn quần lót lại thành một cục, bên trong bao một viên đá nhỏ, bắn qua cửa sổ lầu bảy.
Thấy quần lót đã lọt vào cửa sổ, Thân Giác mới xoay người đi lên đại sảnh trên lầu hai. Chút nhạc đệm nhỏ này không gây ra bao nhiêu gợn sóng trong lòng Thân Giác, nhiệm vụ hôm nay cậu nhận khó hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ như cũ.
Tới ngày thứ ba, cậu trực tiếp hỏi người phát nhiệm vụ ở căn cứ, có nhiệm vụ nào làm xong là có thể kiếm được phiếu cơm ở tầng 4 và tinh hạch thượng đẳng hay không.
Người phát nhiệm vụ nghe Thân Giác hỏi như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giúp Thân Giác tìm, cuối cùng nói: “Có một nhiệm vụ như vậy đây, nhưng đặc biệt nguy hiểm.”
Bởi vì người có dị năng cần hấp thu tinh hạch để thăng cấp, cho nên người của căn cứ có đôi khi sẽ chủ động đi tìm tang thi, dụ tang thi tiến vào bẫy của bọn họ, rồi treo cổ* bọn chúng.
(*:hỏng có phải treo cổ nghĩa đen đâu nha, là giết ý)
Vì thế cho nên cũng cần có một người đi dụ tang thi, nhưng người này sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cực kỳ lớn, dễ xảy ra chuyện. Cách xa, tang thi sẽ không ngửi được hương vị, nhưng cách gần, thì sẽ dễ chết.
Nhưng sau khi Thân Giác nghe thấy nhiệm vụ này thì lại vô cùng vừa lòng, bởi vì thể chất của cậu dẫn dụ tang thi cực tốt, cậu làm nhiệm vụ này là thích hợp nhất rồi, không cần phải đến quá gần mới có thể hấp dẫn tang thi như những người khác.
Thân Giác không do dự nhận lấy nhiệm vụ này. Nhiệm vụ lần này là đi sâu vào tòa nhà bỏ hoang nơi ẩn thân của lũ tang thi, vì vậy nên toàn bộ người trên đoàn xe này đều là người có dị năng. Lúc bọn họ nhìn thấy Thân Giác cũng chẳng hề la hét ồn ào gì như những người trên đoàn xe bình thường, chỉ là sau khi biết Thân Giác không có dị năng, ánh mắt họ có hơi phức tạp, thậm chí còn có người trực tiếp nói với Thân Giác: “Chúc cậu may mắn.”
Trước khi đến địa điểm, tiểu đội trưởng của đoàn xe này liên tục nhắc đi nhắc lại mấy lần với Thân Giác con đường chạy trốn như thế nào, còn bắt cậu học thuộc bản đồ.
Tòa nhà mục tiêu của bọn họ chính là nơi mà bọn tang thi thích trú ngụ nhất ở thành B. Nơi đó xây dựng theo kiểu kiến trúc đàn lập, ánh mặt trời rất khó chiếu xuống những tầng dưới của tòa nhà. Nơi này đoàn xe đã đi qua rất nhiều lần, nên nắm rõ những con đường bên trong như lòng bàn tay.
Một lát sau, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi. Thân Giác xuống xe, những người có dị năng khác đã làm xong công tác chuẩn bị, tiểu đội trưởng đi đến bên cạnh Thân Giác, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Đừng quá sợ hãi, chúng tôi sẽ chờ cậu ở cửa này, cậu chỉ cần nhìn thấy có tang thi đuổi theo mình thì lập tức chạy ra bên ngoài là được.”
Lời này nói ra nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng chỉ cần hơi vô ý một chút thôi thì sẽ bị tang thi bắt được. Cho nên dù là người có dị năng đi chăng nữa cũng không dám tùy tiện nhận loại nhiệm vụ này, thế mà Thân Giác là một người bình thường lại dám nhận, nên có vài người lúc nhìn Thân Giác ánh mắt không khác đang nhìn người chết là bao.
Thân Giác nghe lời tiểu đội trưởng nói, gật đầu, cũng tiếp nhận trang bị của mình. Lần này cậu được phân cho một cây súng lục, bên trong có hai mươi viên đạn, dùng để phòng cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Công tác chuẩn bị đã xong, Thân Giác cầm súng tiến vào cửa lớn lầu một, những người còn lại đều ở ngoài cửa lớn chờ cậu. Lũ tang thi đa số đều ở bãi đỗ xe tầng một, hai và ba, còn có tận sâu trong tầng một.
Thân Giác cầm súng đi vào tầng một không bao lâu, liền dừng bước. Cậu đứng tại chỗ đợi một lúc lâu, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân cồng kềnh của lũ tang thi, bọn chúng đã ngửi thấy khí vị của cậu.
Thân Giác nổ hai phát súng vào khoảng không phía trước rồi quay đầu chạy.
Tiểu chi đội vẫn còn đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài, bởi vì bọn họ cứ nghĩ Thân Giác sẽ không thể nhanh như vậy được, không ngờ Thân Giác mới đi vào bên trong chưa tới năm phút đã chạy ra ngoài rồi. Tiểu đội trưởng vừa định mắng Thân Giác sao lại nhát cáy như vây thì lại nhìn thấy một đàn tang thi mênh mông đang đuổi theo phía sau Thân Giác.
Mọi người: “......”
Đây là lần ra ngoài giết được nhiều tang thi nhất của bọn họ, thậm chí bọn họ còn chẳng cần đi vào mấy tòa nhà kia làm gì, lũ tang thi đó cũng sẽ tự mình chạy ra.
Trên đường về, mọi người vẫn còn khiếp sợ vì những gì vừa mới chứng kiến lúc nãy. Không trách được, bọn họ còn chưa thấy nhiều tang thi không thèm sợ ánh mặt trời như vậy bao giờ đâu.
Có người không khỏi tò mò mà nhìn Thân Giác, “Chúng tôi đã làm rất nhiều nhiệm vụ kiểu này rồi, nhưng chẳng lần nào gặp phải tình huống như này cả, có phải cậu cũng có dị năng gì đó hay không?”
Thân Giác chỉ lắc đầu không nói lời nào, người nọ thấy thế cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Sau khi xuống xe, tiểu đội trưởng còn cố ý tìm Thân Giác, khen Thân Giác hoàn thành nhiệm vụ lần này vô cùng xuất sắc, hẹn cậu ngày mai lại tiếp tục nhiệm vụ.
Thân Giác gật đầu, sau đó vội vàng đi đến tầng hai nhận khen thưởng. Quả nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ được nhận thêm một phiếu cơm ở tầng 4 và một khối tinh hạch thượng đẳng, nhưng vì hôm nay Thân Giác hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt tốt nên được nhận thưởng gấp đôi.
Điều này cũng có nghĩa là bây giờ cậu có thể phung phí ở tầng bảy hai lần.
Thân Giác ăn bữa tối, trở về tắm rửa thay quần quần áo, sau đó mới đi tới tầng bảy. Trước khi cậu lên tầng bảy, ba người còn lại ở ký túc xá đều đang ở phòng. Biết bây giờ cậu định lên tầng bảy tiêu tiền, mỗi người có một thần sắc khác nhau. Vẻ mặt lão Tống xem như bình tĩnh nhất, còn Vương Kinh Ý lại trêu lúc Thân Giác về thì phải kể cho mình nghe xem công chúa ở trên đó có phải là thật sự xinh đẹp như tiên hay không. Mà biểu cảm của Vương Kinh Minh lại có chút quái dị, vẻ mặt cậu ta giống như muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết có nên nói hay không, cuối cùng chỉ nhắc Thân Giác chú ý vệ sinh.
Tới tầng bảy rồi, Thân Giác thấy cửa lớn ở tầng bảy có khóa mật mã, còn có một người đứng ở phía trước canh cửa. Người nọ nhìn thấy Thân Giác đi từ dưới lầu lên, có chút kinh ngạc, “Ngài tới đây tiêu tiền ạ?”
Thân Giác gật đầu, lấy từ trong túi mình ra mấy phiếu cơm ở lầu 4 và tinh hạch thượng đẳng cho người đó nhìn qua một lát, người nọ thấy thế thì lại càng kinh ngạc.
Một là do vẻ ngoài của Thân Giác, hai là do Thân - chỉ là một người bình thường - Giác lại có thể kiếm được mấy thứ này.
“Ngài muốn công chúa hay là thiếu gia ạ? Ngài đã có người mình yêu thích chưa?” Người kia hỏi.
Thân Giác trầm mặc một lúc, mới nói: “Có vị thiếu gia nào không được hoan nghênh lắm không?”
Người nọ a một tiếng, suy nghĩ một hồi mới nói cho Thân Giác, “Thiếu gia số 7 tiếp khách tiếp tương đối ít, bởi vì anh ấy có hơi lớn tuổi rồi, năm nay đã 33, nhưng mà vẫn còn có mấy thiếu gia diện mạo xinh đẹp ở chỗ chúng tôi vẫn chưa được book đây, ngài cảm thấy thế nào ạ?”
“Thế thì anh ấy đi.” Thân Giác nói.
Người nọ đưa Thân Giác vào, nói Thân Giác cứ trực tiếp đi thẳng đến phòng 07 là được. Thân Giác rất nhanh đã tìm được phòng 07, cửa phòng vẫn còn đóng chặt. Cậu đứng ngoài cửa một hồi, mới nâng tay lên gõ cửa.
Một lát sau, cậu mới nghe được tiếng bước chân, có người lại đây mở cửa. Cửa mở ra từ bên trong, lộ ra một gương mặt có hơi mệt mỏi.
Người nọ không nhìn Thân Giác, chỉ hơi cúi đầu nói: “Một lần là một phiếu cơm ở lầu 4 và một khối tinh hạch thượng đẳng, còn qua đêm thì năm phiếu cơm và ba khối tinh hạch thượng đẳng. Cuối cùng, ngài muốn đến phòng của ngài hay là ở đây?”
Thân Giác nghe vậy thì lấy phiếu cơm và tinh hạch trong túi mình ra đưa cho đối phương, “Ở chỗ này đi.”
Người nọ nhận lấy, cũng hơi nghiêng người qua nhường chỗ cho Thân Giác đi vào.
Căn phòng này tốt hơn căn phòng phía dưới của bọn họ nhiều, cũng rộng hơn một chút, nội thất cũng coi như đầy đủ hết, ngay cả điều hòa cũng có.
Có lẽ là thời gian Thân Giác nhìn chằm chằm điều hòa có hơi dài, người nọ đóng cửa lại vẫn thấy Thân Giác không nhúc nhích, không khỏi cũng đuổi theo tầm mắt của Thân Giác mà nhìn thoáng qua điều hòa, sau đó nói: “Nếu ngài có dị năng điện thì có thể dùng nó.”
“Tôi không có dị năng, xin lỗi.” Thân Giác xoay người, “Tôi đã tắm xong rồi, anh có cần tắm rửa trước một chút hay không?”
Bấy giờ người nọ mới thấy rõ tướng mạo của Thân Giác, ánh mắt rõ ràng ngây ngẩn cả người. Tướng mạo của anh kỳ thật chỉ là hơi thanh tú một chút thôi, nếu ăn diện rồi trang điểm kỹ một chút, đánh đánh dặm dặm, che bớt chút mụn trên mặt thì cũng miễn cưỡng coi như không tồi đi. Nhưng bởi vì tuổi tác khá lớn, khung xương quá cứng, khách của anh cũng không nhiều như những người khác. Có điều chỉ là ứng phó lượng khách hiện có thôi anh đã có chút ăn không tiêu rồi.
Những người đó giao phiếu cơm và tinh hạch xong, phảng phất như muốn phải lấy lại vốn cho bằng được, mỗi lần đều lăn lộn vô cùng dữ dội, cũng bởi vì những thiếu gia như anh này không nhu nhược như phái nữ, bọn họ xuống tay cũng càng thêm thô bạo.
Những khách chọn anh đại đa số đều tương đối thô lỗ, tướng mạo cũng rất bình thường, thậm chí còn có thể gọi là xấu ấy. Anh còn chưa có gặp vị khách nào lớn lên đẹp như vậy đâu.
Thân Giác thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mặt mình thì hơi nhíu mi, “Có chuyện gì sao?”
Người nọ vội vàng lắc đầu, “Không có gì, tôi đi tắm rửa trước.” Ngữ điệu nói chuyện của anh rõ ràng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, trước khi anh vào phòng tắm còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, khóe môi treo ý cười, “Ngài ngồi xuống đợi tôi một lát, tôi tắm rất nhanh thôi, à đúng rồi, tôi tên là Thời Trình.”
Con người đều là động vật thị giác, cho dù sau khi Thời Trình làm thiếu gia, cũng không thể ngoại lệ. Gặp người lớn lên đẹp mắt, trong lòng tất sẽ có vài phần thoải mái, cảm giác gượng ép cũng phảng phất như không còn quá mãnh liệt nữa.
Mỗi ngày anh đều sẽ tinh tế tỉ mỉ làm công tác xử lý, tắm rửa trước khi tiếp khách chỉ là bước thông thường. Anh tắm rửa xong, nhìn gương mặt lộ ra mỏi mệt nhàn nhạt trong gương, chỉ có thể dặm dặm chút phấn che đi, bởi vì không biết khách có muốn hôn anh hay không, cho nên anh không dám tô son quá đậm, chỉ son một lớp mỏng manh nhợt nhạt.
Có vài vị khách không thích ăn son môi, sợ nhiễm độc chì.
Sau khi trang điểm nhẹ, gương mặt cuối cùng cũng không còn tiều tụy như trước nữa, Thời Trình lại xịt một chút nước hoa đằng sau tai.
Trước đây bình thường anh chẳng bao giờ làm thế này, nhưng tối nay anh có hơi muốn lưu lại chút ấn tượng tốt cho đối phương.
Lúc Thời Trình đi ra ngoài, Thân Giác đang đứng ở trước giá sách của anh, giống như đang xem anh có những sách gì.
Sau khi Thời Trình nhìn thấy vậy, biểu tình có hơi biến hóa. Trước khi mạt thế ập tới, anh vốn là một giảng viên đại học. Tuy rằng chỉ là trường cao đẳng bình thường, nhưng đối với anh như thế là đã đủ rồi. Mới mấy tháng trước, anh vẫn còn trải qua những ngày tháng thật an ổn, vòng xã giao cũng rất đơn giản, lại không ngờ mạt thế lại đại giá quang lâm. Không có dị năng, thể năng cũng không được tốt lắm, anh chỉ có thể làm thiếu gia, thậm chí còn phải nói dối xuống hai tuổi, mới có thể miễn cưỡng lên làm.
Chỉ là khi nhớ về những ngày tháng trước đây, anh vẫn sẽ cảm thấy khổ sở.
Đi vào nơi này, anh còn xin căn cứ một ít sách để đọc, phảng phất như ngày nào còn có những quyển sách này, anh vẫn không tính là đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Thân Giác nghe thấy động tĩnh của Thời Trình thì hơi quay đầu, “Anh đã xong rồi?”
“Vâng.” Thời Trình gật đầu, anh nhìn giường bên cạnh, “Khăn trải giường hôm nay tôi mới đổi, ngoại trừ giữa trưa tôi có ngủ một lúc thì chưa từng có ai khác ngủ qua. Nhưng nếu ngài để ý, tôi có thể đổi một khăn trải giường mới.”
“Không cần đâu.” Thân Giác đi đến mép giường, bắt đầu cởi dây lưng. Thời Trình thấy động tác của cậu, gương mặt trắng nõn không khỏi phiếm một tầng hồng nhạt.
Anh cũng đi đến mép giường, duỗi tay định giúp Thân Giác cởi ra, không ngờ lại bị tránh đi.
Thân Giác giương mắt nhìn Thời Trình, “Tôi tự làm được rồi, nhân tiện, anh có thể chấp nhận không dùng bao không?”
Thời Trình sửng sốt một chút, sau đó mới chần chờ gật đầu. Nếu như là bình thường, anh nhất định sẽ không đáp ứng, cũng bởi anh sợ sẽ dính phải bệnh nguy hiểm. Hôm nay anh cũng sợ, nhưng lại sợ rằng nếu như anh cự tuyệt, đối phương sẽ rời đi.
Thân Giác nhìn thấy Thời Trình đáp ứng, đáy mắt hiện ra mấy phần vừa lòng. Cậu cởi quần ngoài xong, ngồi xuống giường của Thời Trình, thấp giọng nói: “Anh tới thượng tôi, năm phút có thể kết thúc được không?”
Nói tới đây, cậu còn lấy từ trong túi mình ra, một, tuýp, gel, bôi, trơn.