Tiếng tiếng đập cửa vang lên khiến cả hai người đều khựng lại.
Quý Hào không đi vào bếp nữa mà quay đầu nhìn về phía cửa. Một lát sau, y chậm rãi đi đến cạnh cửa, không hỏi người bên ngoài là ai đã trực tiếp mở cửa ra.
Người ngoài cửa người nhìn thấy Quý Hào, ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát bước chân đi vào. Đến khi hắn nhìn thấy Thân Giác bị trói gô ở trên ghế, đồng tử hơi co lại, sau đó thình lình vung một quyền đánh vào mặt Quý Hào.
Đã bốn tháng rồi Thân Giác không được gặp Thiệu Qua, vậy mà chuyện đầu tiên đối phương làm sau khi giáp mặt lại là đánh nhau với Quý Hào.
Hai người bọn họ dường như đều ôm nỗi uất giận trong lòng, ngươi một quyền ta một chân, gần như là muốn đánh tới chết mới thôi.
Thân Giác quan sát, phát hiện công kích của Quý Hào đều nhắm vào mặt Thiệu Qua, còn Thiệu Qua lại chuyên manh nha vào những chỗ hiểm của Quý Hào.
Cho nên sau khi đánh xong, mặt mũi Thiệu Qua bầm dập hết cả, còn Quý Hào ngoại trừ khóe môi có hơi ứ xanh ra thì gương mặt vẫn còn rất sạch sẽ, chỉ có điều là y không gượng dậy nổi nữa.
Thiệu Qua đánh ngã Quý Hào mới đi về phía Thân Giác. Mặt hắn bây giờ sưng vù lên, nào còn có dáng vẻ tuấn tú nên có của gương mặt lọt top 3 toàn cầu.
Hắn cúi đầu cởi dây thừng trên người Thân Giác, sau đó bế cậu đi ra ngoài.
Quý Hào ngã gục ở trên mặt đất, y chật vật che ngực, ánh mắt lại cực kỳ hung ác, “Mày dám dẫn em ấy đi thử xem!”
Ánh mắt y nhìn Thiệu Qua không khác gì ánh mắt của loài sói hoang khi nhìn thấy thợ săn, vừa hung ác lại cất chứa hận thù.
Thiệu Qua chặt chẽ đỡ lấy bả vai Thân Giác, lạnh lùng nhìn Quý Hào, “Sao tao lại không dám dẫn em ấy đi? Nếu bây giờ không phải mạt thế, tao đã tố cáo mày tội bắt cóc rồi, mày nên thấy may vì mày vẫn chưa phải ngồi tù đi.”
“Em ấy là của tao!” Ánh mắt Quý Hào long lên sự hung tàn, ngày thường song mắt hồ ly lúc nào cũng híp lại đầy quyến rũ, chỉ có lúc này mới xuất hiện nét thú tính hung ác.
Nghe vậy, Thiệu Qua chỉ cười lạnh một tiếng, không hề để ý tới Quý Hào, dứt khoát bế người đi mất. Quý Hào mới vừa cử động một chút thôi lồng ngực đã vô cùng đau đớn, chỉ có thể dừng lại. Nhưng ánh mắt y thì vẫn luôn đuổi theo bóng dáng hai người rời đi.
Mà thật ra, y chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi mình Thân Giác. Lúc y nhận ra Thân Giác không hề quay đầu lại, từ sau khi Thiệu Qua xuất hiện, cậu vẫn luôn chỉ nhìn một mình Thiệu Qua, biểu tình của y dần dần thay đổi.
Hung ác trong mắt y dần dần rút đi, lộ ra vẻ bất lực và mất mát.
Y như một con sói hoang bỗng chốc biến thành con non bị vứt bỏ, cả người mình đầy thương tích, chỉ có thể nằm trơ trọi trên mặt đất.
Không một ai quan tâm.
……
Trên đường về Thiệu Qua vẫn luôn giữ im lặng, thẳng đến khi Thân Giác đã yên vị trong phòng hắn, hắn mới mở lời nói câu đầu tiên với Thân Giác.
“Anh vừa mới trở về thì người cách vách nói có người tới tìm anh, lại còn là một người con trai đang mang thai, anh lập tức nghĩ tới em.”
Thân Giác thấp giọng ừ một tiếng.
Cậu vốn định cắt tóc trước khi Thiệu Qua tới, vậy mà giờ không chỉ bị đối phương nhìn thấy dáng vẻ mình để tóc dài mặc váy nữ, còn bị hắn nhìn thấy cảnh mình chật vật bị trói vào ghế.
Thân Giác dù sao cũng là một người đàn ông, cho dù có đang ở trong cảnh đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ. Một người đàn ông to xác rồi mà vẫn còn phải dựa vào một người đàn ông khác tới cứu, thật là mất mặt.
Dường như Thiệu Qua nhận thấy cảm xúc của Thân Giác không ổn lắm, hắn trầm mặc một chốc, tìm cho Thân Giác một chỗ ngồi trước rồi nói, “Anh đi tắm rồi thoa thuốc đây. Nếu có ai tới gõ cửa em cứ mặc kệ.”
Sau khi Thiệu Qua rời đi, Thân Giác đứng lên đi loanh quanh trong phòng Thiệu Qua. Nói đến, trong tất cả các đời cậu trải qua ở kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu được đặt chân vào chỗ ở của Thiệu Qua trong căn cứ M thành.
Mấy đời trước cậu chỉ biết Thiệu Qua ở đây là một nhân vật phong vân, trải qua rất khá, cho nên càng thêm không muốn tiếp cận với hắn, bởi vì cậu cảm thấy chính mình quá mất mặt.
Cậu chỉ có thể chen chúc trong một phòng đơn nhỏ hẹp, dựa vào đồ cứu tế mà sống, hèn mọn như con kiến. Ấy vậy mà cái người đã từng chung một nhóm với cậu vẫn như cũ loá mắt như vậy.
Phòng Thiệu Qua rất lớn, so với phòng Quý Hào vừa mới nãy còn lớn hơn, hơn nữa gia cụ nhìn qua đều là mới hết, ngay cả phòng khách và phòng ngủ đều có điều hòa. Cậu còn đi tới phòng bếp nhìn thử xem, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn, thậm chí còn có một đống chocolate.
Thiệu Qua rất thích ăn đồ ngọt.
……
Thiệu Qua tắm rửa rất nhanh.
Hắn vừa soi gương vừa bôi thuốc, có đôi lúc sẽ nhịn không được mà xuýt xoa vài tiếng. Thân Giác nhìn một hồi, sau cùng vẫn nói: “Để tôi làm cho.”
Thiệu Qua khựng lại, ừ một tiếng, đưa thuốc nước và tăm bông trong tay cho Thân Giác.
Lúc bôi thuốc, hai người không thể không ngồi mặt đối mặt với nhau, Thiệu Qua nhìn chằm chằm Thân Giác một lúc lâu, mới hỏi: “Khoảng thời gian qua em sống có tốt không?”
Thân Giác lấy tăm bông chấm nước thuốc nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương trên khóe môi Thiệu Qua, suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Cũng tạm, ít nhất cả tôi và con đều còn sống.”
Nói đến con, ánh mắt Thiệu Qua không tự chủ được mà dời xuống. Bây giờ bụng của Thân Giác đã rất to rồi, vô luận là mặc quần áo kiểu gì cũng không thể che đậy được phần bụng nhô cao của cậu.
“Con…… hẳn là sắp chào đời rồi.” Thiệu Qua tính toán ngày tháng một chút.
“Ừ.” Thân Giác gật đầu.
Bôi thuốc xong, Thiệu Qua do dự hồi lâu mới nói: “Anh có thể sờ con một chút không?”
“Có thể.” Thân Giác nói.
Thiệu Qua nghe được câu trả lời, mới dám vươn tay ra. Hắn rất cẩn thận, đầu tiên là dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, sau đó mới chậm rãi dán cả bàn tay lên.
Vừa mới áp lên, hắn đã bị dọa cho hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Cái gì…… cái gì vừa mới động đậy vậy?”
Dứt lời, hắn lại cảm thấy phập phồng dưới bàn tay mình.
“Con đang đá anh đó.” Thân Giác sớm đã quen với chuyện này.
Từ sau bảy tháng, cử động của thai nhi càng ngày càng rõ ràng. Đến tháng thứ tám, sinh linh trong bụng gần như đã tràn đầy sức sống, lúc có lúc không quẫy đạp.
Chẳng qua lúc nó quấy phá rất có quy luật, rất ít khi đá vào giờ này.
Thiệu Qua nghe thấy Thân Giác nói vậy, hai mắt mở to, mới giật mình nói: “Ý em nói là con đang đá anh?”
“Ừ.” Thân Giác gật đầu.
Nháy mắt ấy, vẻ mặt Thiệu Qua có chút phức tạp. Có kinh hỉ, lại có chút giật mình kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn làm cha, tuy rằng ngay từ đầu không phải là ý nguyện của hắn, nhưng sau đó hắn đã tiếp nhận chuyện này rồi.
Chỉ là còn chưa kịp cảm nhận được sinh mệnh chân chính trong bụng Thân Giác thì Thân Giác đã bị Quý Hào bắt đi. Đến khi gặp lại, con hắn đã có thể đá hắn rồi, lực độ còn không nhỏ đâu.
“Có đau không?” Thiệu Qua hỏi ngay “Nó vẫn luôn đá em như vậy sao?”
“Đau một chút thôi.” Thân Giác vừa dứt lời, Thiệu Qua đã tiếp lời nói.
“Nếu là con trai, sau khi sinh ra phải đánh nó một trận mới được.”
Thân Giác: “……”
Bọn họ hàn huyên một hồi, Thiệu Qua bèn đứng dậy đi nấu cơm, giờ sắc trời cũng đã sắp tối rồi. Thiệu Qua đi nấu cơm, Thân Giác đành một mình đi tìm nhà vệ sinh. Cậu nhờ Thiệu Qua tìm cho mình một cây kéo, từng chút mà cắt đứt mái tóc dài của mình. Cậu vốn còn muốn tắm rửa qua một chút, nhưng Thiệu Qua đã nấu cơm xong, chỉ có thể ra ăn cơm trước.
Thân Giác không phải tay cắt tóc chuyên nghiệp, trong tay cũng chỉ có một cái kéo, cho nên cậu cắt tóc y như chó gặm. Nhưng trong lòng cậu cảm thấy thoải mái. Thiệu Qua nhìn đầu tóc Thân Giác mấy lần, nhịn không được vươn tay ra sờ sờ, “Đợi lát nữa tắm rửa anh giúp em chỉnh sửa lại một chút.”
“Ừm.”
……
Thân Giác tắm, Thiệu Qua hỗ trợ kì cọ. Trong phòng tắm của hắn có một cái bồn tắm, Thân Giác vừa lúc có thể ngồi vào. Thân Giác có hơi kinh ngạc vì chỗ này của Thiệu Qua có cả quần áo dành cho cậu.
Da thịt dưới lớp quần áo của Thân Giác càng trắng đến mức trông có vẻ bệnh tật, còn mạch máu thì rõ ràng đến dọa người. Thiệu Qua vốn đang đang nói chuyện, lúc kì cọ thì lại trầm mặc. Lúc Thân Giác mặc quần áo hắn còn cảm thấy được một chút, bây giờ cởi quần áo ra rồi mới phát hiện cơ thể cậu có bao nhiêu không thích hợp.
Cơ thể Thân Giác bây giờ trông hơi kỳ quái, bụng rất lớn, cẳng chân cũng sưng to, thậm chí là cả chân đều sưng hết lên, vậy mà cánh tay lại vô cùng tinh tế.
Trừ cái này ra, Thiệu Qua còn nhìn thấy vùng da bụng dưới của Thân Giác đều là những vết tím đỏ ngoằn ngoèo. Bụng cậu giống như một trái dưa hấu cực lớn, mặt trên tràn ngập hoa văn của dưa hấu.
Thiệu Qua nhắm mắt, động tác càng thêm nhẹ nhàng. Thẳng đến giờ phút này, hắn mới ý thức rõ ràng được đối phương đã chịu bao nhiêu vất vả chỉ vì mang đứa nhỏ này. Chuyện đàn ông mang thai bản thân nó đã rất khó chấp nhận rồi, Thân Giác lại có thể tiếp nhận được, thậm chí còn chịu đựng thống khổ khi thân thể bị thay đổi.
Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình trước đây có chút quá quắt. Khi đó hắn chỉ cảm thấy Thân Giác vì sống sót mà không biết xấu hổ, cho nên mới cự tuyệt Thân Giác, sau đó dù cho có đáp ứng rồi, hơn phân nửa nguyên nhân cũng bởi vì không đành lòng thấy đồng đội ngày xưa của mình biến thành như vậy.
“Xin lỗi.” Thiệu Qua xoa xoa mái tóc ướt dầm dề của Thân Giác, “Anh đã không chăm sóc tốt cho em.”
So với Thiệu Qua, vẻ mặt của Thân Giác quá mức bình tĩnh, những chuyện bây giờ cậu đang trải qua, cậu đã trải qua hết rồi, thậm chí còn trải qua rất rất nhiều lần. Cho nên đối với lời xin lỗi của Thiệu Qua cậu không thấy xúc động gì nhiều, nhưng một lát sau, Thân Giác ý thức được cảm xúc của mình không đúng lắm.
Quá bình tĩnh nên trông có vẻ quá mức lạnh nhạt thì phải.
Cho nên cậu nghĩ nghĩ một chút, đành vươn tay qua ôm lấy Thiệu Qua, còn trong đầu lại tràn ngập suy nghĩ khi nào thì có thể giết chết Thiệu Qua được đây.
Rốt cuộc cậu đã được gặp lại Thiệu Qua rồi, nhưng cái tên Quý Hào vẫn là một tai hoạ ngầm. Tuy rằng hôm nay cậu thấy rất kỳ quái khi mình có thể thuận lợi rời đi như vậy, nhưng cậu cảm thấy Quý Hào không phải là kẻ sẽ dễ dàng chịu buông tha đâu.
“Thiệu Qua.” Thân Giác gọi tên Thiệu Qua, “Đời này tôi không muốn nhìn thấy Quý Hào nữa.”
Lúc nói, hàng mi dài của cậu khẽ run lên, sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu.
Thiệu Qua trầm mặc hồi lâu, cách một cái bồn tắm ôm người vào trong lồng ngực, an ủi nói: “Chuyện nhỏ, đời này em vĩnh viễn sẽ không phải nhìn thấy y nữa.” Sau một câu, ngữ khí hắn dần dần lạnh lẽo, “Anh cam đoan với em.”
Thân Giác dịu ngoan để cho Thiệu Qua ôm, trong mắt xẹt qua một tia ngưng trọng.
Tốt nhất là Thiệu Qua nên giải quyết Quý Hào cho sớm, đến lúc đó cậu sẽ giải quyết Thiệu Qua. Nếu Quý Hào không chết thì phiền toái lắm.
Cậu không giết được Quý Hào, cho nên chỉ có thể để Thiệu Qua ra tay.
……
Tắm rửa xong, Thân Giác ngồi ở trên giường, đột nhiên chú ý thấy trong góc phòng này có đặt một cái giường em bé màu hồng nhạt, phía bên trên còn bày mấy con búp bê nước ngoài.
Cậu không khỏi nhìn về phía Thiệu Qua, “Đó là cái gì vậy?”
Thiệu Qua khụ một tiếng, “Lúc trước anh nhìn thấy nó, cảm thấy nó rất đáng yêu, nói không chừng về sau có thể sử dụng được nên đổi về.”
Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng đứa con trong bụng cậu là con trai mà……
Mấy đời trước đều là con trai, nhưng ai biết được đời này sẽ khác thì sao, dù gì thời điểm mang thai cũng khác nhau.
Nếu vẫn là con trai, hy vọng khi nó nhìn thấy giường em bé màu hồng phấn này sẽ không có ý kiến gì.
“Quần áo của bạn nhỏ cũng có sao?” Thân Giác chỉ thuận miệng hỏi.
“Có chứ!” Thiệu Qua lập tức đứng dậy mở ngăn thứ nhất bên trái tủ quần áo ra, sau đó Thân Giác nhìn thấy một đống quần áo trẻ con, tất cả đều là màu hồng phấn.
Thân Giác: “……”
Thiệu Qua dường như không hề nhận thấy cảm xúc của Thân Giác không đúng, còn rất vui vẻ mà cầm một bộ váy liền màu hồng phấn lên, “Anh thấy cái này siêu đáng yêu luôn đó, em cũng thấy như vậy phải không?”
Trong cái đầu thẳng nam của Thiệu Qua, bé gái thơm ngào ngạt nhất định sẽ thích màu hồng phấn. Nếu không thích, thế thì khẳng định là do hắn mua màu hồng phấn không đủ nhiều.
“Anh hy vọng nó là con gái sao?” Thân Giác do dự một lúc mới hỏi.
Thiệu Qua nhíu mi, “Không có, anh đâu phải là loại người đặt nặng giới tính con cái đâu.”
Nhưng một lát sau, Thiệu Qua lại khoe với cậu một ngăn kéo tràn đầy kẹp tóc và vòng tay màu hồng nhạt.
Thân Giác: “……”
********
Tác giả có lời muốn nói: Anh ta siêu thích màu hồng phấn!