Xú Nam Nhân, Đứng Lại Cho Bổn Vương

Chương 6: Chương 6: Tức giận không tiêu tan




Nhan Thất Dạ đang trầm tư, lại nghe tiếng bước chân của nàng, thanh âm rất nhẹ và cẩn thận. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Như Khói vô cùng khẩn trương nhìn mình. Hơn nữa phi thường hoảng sợ hướng về phía mình đi tới.

Hứa Như Khói trong nội tâm vốn vô cùng khẩn trương sợ hãi, giờ phút này gặp Nhan Thất Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình. Chỉ cảm thấy đôi mắt chàng không chút gợn sóng, lại như có ma lực kéo mình đi đến. Thân thể mềm nhũn, hai chân lập tức mất đi khí lực té trên mặt đất.

“Ta.. ta…”, chính mình muốn nói cái gì? Đúng, xin lỗi. Chính mình là hướng tới hắn cầu hắn tha thứ. “Phu quan, Như Khói biết sai rồi, ngươi xử phạt Như Khói đi a! Chỉ cần ngươ không bỏ ta, bất luận hình phạt nào ta cũng chấp nhận.”

Nhan Thất Dạ nhìn nàng xụi lơ tại trên mặt đất, trong nội tâm trống rỗng, không có bất cứ cảm giác nào. Tựa hồ nữ tử này bày ra bộ dáng gì đi nữa, mình cũng chẳng phân biệt được.

“ Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không bỏ ngươi, lại càng không trừng phạt ngươi.”

Hứa Như Khói không dám tin nhìn hắn, vẻ mặt mông lung lại càng thêm mê mang. Lời của hắn không mang theo tức giận, hoàn toàn không mang bất cứ tình cảm nào.

Tựa hồ là không cùng nàng so đo bất cứ chuyện gì. Có thể mình làm như vậy không biết hổ thẹn (?), hắn là trượng phu của mình, như thế nào lại không thể so đo?

Nhan Thất Dạ thấy nàng một mực không phản ứng, liền mở miệng lần nữa nói ra; “ Ngày mai ngươi đi nói với gia chủ, nói bản thân ta bị thương phải lên núi tĩnh dưỡng một thời gian. Thời điểm đó ta không muốn tiếp ai, không muốn bất luận kẻ nào lên núi quấy rầy.”

Lời nói hắn vừa nói ra, Hứa Như Khói một lần nữa lại mê mang cùng kinh ngạc. Trượng phu của mình từ trước đến nay ưa thích phồn hoa náo nhiệt, như thế nào lại nhớ tới đi lên núi rừng tĩnh tu nha? Chẳng lẽ bởi vì chuyện tối nay, nhận được kích thích quá lớn, cho nên tâm nguội ý lạnh hay sao?

“Phu quân~!”. Hứa Như Khói đột nhiên vô cùng bi thương ai oán Nhan Thất Dạ một tiếng, sau đó trên dung nhan xinh đẹp tràn ngập nước mắt chảy dài.

Nàng không ngừng nghẹn ngào, không ngừng nức nở, sau đó quỳ trên mặt đất. Khẩn cầu; “Phu quân~ ngươi đừng có như vậy được không? Như Khói biết mình sai rồi, Như Khói về sau không dám nữa. Như Khói đáng chết, cầu ngươi trừng phạt Như Khói a!”

Hắn vì cái gì không tức giận, không phải tính tình hắn gần đây rất táo bạo hay sao? Ánh mắt của hắn vì cái gì lại không nhìn ra tâm tình gì, chỉ tựa hồ ánh mắt chàng lại nhìn về nơi nào đó rất xa, rất xa..

“Ra ngoài”, Nhan Thất Dạ đột nhiên mở miệng, nói nói của hắn mau lẹ, không có dây dưa dài dòng, hơn nữa không có bất kì chấn động nào, giống như ao tù nước đọng nặng nề không sóng, giống như giếng cạn, đen kịt không đáy.

Hứa Như Khói cảm thấy chính mình như đang ở một nơi không có ánh sáng, thân thể như rơi vào tuyệt vọng. Nàng quên chính mình có lẽ có phản ứng, nhìn trong mắt đều là sự tuyệt vọng dường như có một tia muốn chết, sợ hãi vì thế mà cũng quên.

Nhan Thất Dạ rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, không hề liếc đến Hứa Như Khói. Hiện tại hắn cảm thấy rất chán ghét nữ tử này, đã thật lâu rồi mình không cùng ai cãi nhau.

Cái này, cho đến đời này mình cũng chưa từng cưới vợ, càng không có sinh con. Hơn nữa rất ít cùng người khác tiếp xúc, không phải vì tất yếu sinh tồn, mà không tìm bất cứ người nào ở địa phương này. Nhưng mà kiếp trước ở thế giới kia, hoàn toàn không có một mảnh Tinh thổ, mà ngay cả Nam cực Bắc cực, sa mạc, rừng rậm, đầm lầy, cái loại địa phương này, cũng thường có ít người đến thăm dò, cùng người đi thành đoàn du lịch vào xem. (đoạn này tui vẫn không hiểu lắm, chém đại:<).

Nhan Thất Dạ thu hồi ánh mắt, Hứa Như Khói lúc này tri giác về, vội vàng đứng dậy chạy trối chết ra ngoài. Người nam nhân này ở đâu hay vẫn là trượng phu yêu quý của mình, rõ ràng hắn chết tâm rồi. Xem ra lúc này hắn thực sự là tổn thương thấu tâm.

Hứa Như Khói vừa đi, Nhan Thất Dạ khuôn mặt thâm trầm cũng dần tiêu tan. Tạp âm biến mất, cuối cùng cũng có thể an tĩnh. Chính mình là một nam nhân yêu thích yên tĩnh, nên chán ghét tạp âm, chán ghét tiếng động lớn. Nữ nhân này thực sự quá ồn rồi.

Long Cách Uyên ly khai Nhan phủ, trên đường đi càng nghĩ càng nín thở. Cái nam nhân kì quái kia thật là hung hăng càn quấy có đủ, quả thực là tức giận đến cực điểm, đuổi mình đi như đuổi tiểu hài tử.

Mình cũng thật là, làm sao lại khinh địch mà buông tha cho hắn, cứ như vậy mà đi, thực sự mất hết thể diện. Cái này lúc sau mà truyền ra, chính mình là vương gia làm sao còn mặt mũi nhìn ai?

Trả lời chính mình xong thì y cũng tới tận bên trong vương phủ, tổng quản thấy y bị thương, vội vàng gọi đại phu cùng bọn hạ nhân xử lí vết thương cho y. Bên trong điện ca hoa, hạ nhân không ngừng lui tới, không ngừng bận rộn.

Xử lý vết thương ở chân, rồi xử lý ở vai. Thân thể cảm thấy vô cùng kịch liệt đau nhức, Long Cách Uyên trong lòng càng thêm buồn bực. Cái kia, quái nam nhân chết tiệt, chẳng những người xấu, mà ngay cử chỉ cũng thô tục, thậm chí ngay cả tóc bổn vương cũng dám động.

Long Cách Uyên trong nội tâm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đột nhiên đứng dậy nói ra; “ Hừ, cái này, khẩu khí ác như thế tuyệt đối không để như vậy mà cho qua”.

Y đột nhiên đứng dậy, thoáng một phát khẽ động tới vết thương ở vai, lập tức đau đến choáng váng hoa mắt, hít một ngụm khí lạnh. “ Hízzz-khà-zz~ đau nhức đau nhức …”

Đại phu đang xử lí vết thương không ngờ y lại đứng bật dậy. Giờ phút này thấy y kêu đau, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ; “ Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng..” dọa hắn đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy.

Long Cách Uyên vốn một thân nộ khí, vừa thấy hắn quỳ xuống dập đầu kêu tha mạng, một cước hướng hắn đạp tới. “Cút ngay, đồ tay chân vụng về”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.