Trong đại điện kim bích huy hoàng, tất cả mọi người đều nhìn hài tử trong lòng Tần công công. Thái hậu vui sướng
vạn phần, bước lên phía trước đón lấy, sắc mặt già nua đầy từ ái, ngón
tay đeo nhẫn ngọc bích khẽ vỗ má hài tử, nói với Minh Nguyệt:
- Tuyết Nhi, ngươi xem, hài tử
này thật giống ngươi vô cùng, khó trách Hoàng Thượng một ngày không thấy được thái tử thì khó có thể ngủ yên.
Ánh mắt Minh Nguyệt khẽ động, khi nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của thái tử thì lòng cứng lại. Nàng nhìn
thần sắc vui sướng vạn phần của Thái hậu, bên tai là những lời tán
thưởng của mọi người, nhưng trong lòng, nàng chỉ có thể nghe được câu
nói đã tra tấn nàng suốt một năm, như đâm vào lòng nàng, như thấm vào
máu nàng, trong lòng nàng chỉ vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn đó
“Nói cho trẫm, hài tử trong bụng nàng là của ai”
Ánh mắt rùng mình, như là từ cơn hoảng
hốt mà hoàn hồn, cơn đau đớn trước ngực lại bắt đầu nổi lên. Bàn tay
trắng nõn nắm chặt khăn lụa, nàng như bắt đầu hoàn toàn thanh tỉnh lại
như lâm vào cơn đau đớn khi xưa, lời nói quanh quẩn bên tai và tình cảnh đó như hiện lên trước mắt giống như lưỡi đao sắc xẹt qua ngũ tạng nàng, máu chảy đầm đìa.
- Tiểu thư
Tiêu Đồng cảm thấy Minh Nguyệt không ổn,
lo lắng nhìn nàng nắm chặt xiêm y trước ngực, nhìn xung quanh rồi vội
cầm bàn tay lạnh băng của nàng, run giọng khẽ nói:
- Tiểu thư, Thái hậu và mọi người đều ở đây
Nói xong, bối rối liếc quanh.
Nhìn mọi người chung quanh thái tử, tim như là bị treo lên cổ họng.
Minh Nguyệt hơi ngây người, khi trên tay
lạnh băng thêm một tia ấm áp thì mi dài hơi động, nhìn xuống tay Tiêu
Đồng nắm tay mình. Lúc sau, ánh mắt mới rõ lại, nàng có chút thất thần
nghe những truyện cười bên tai, quay đầu nhìn những người vây quanh đang khen ngợi thái tử. Sau một lúc lâu, mới hơi buông tay ôm ngực, lại nghe tiếng Tiêu Đồng như thở phào nhẹ nhóm, trong mắt dâng lên vài tia sương mù.
Hồ chiêu nghi vui mừng tiếp nhận thái tử
từ tay Thái hậu, khuôn mặt đầy ý cười xinh đẹp nhu hòa, không còn khí
thế bức nhân vừa rồi, mềm nhẹ nói:
- Các ngươi xem. Xem bàn tay nhỏ
bé này như phấn tuyết vậy. Chẳng biết sau này lớn lên tuấn mỹ lệch thiên hạ như thế nào nữa.
- Đúng thế, các ngươi xem, mắt thái tử này, rất giống Hoàng thượng, ha ha
Thị nữ đứng một bên bưng miệng khẽ cười
nhỏ giọng nói như là sợ động đến tiểu thái tử rồi sau đó vỗ Tần công
công như đang kích động nói:
- Nô tỳ nhớ lần đầu tiên Tần công công bế thái tử, thái tử nhíu một bên mày, hung hăng trừng mắt nhìn
hắn. Ha ha, xem ra thái tử không thích công công rồi.
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều cười, đến ngay cả Tần công công cũng là nửa tức nửa cười.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở thái tử mà Tiêu Đồng lại nắm chặt tay Minh Nguyệt, mỉm cười vui mừng khi thấy
mọi người yêu thích thái tử. Sau đó, chậm rãi quay lại nhìn Minh Nguyệt, nhu hòa cười, nói:
- Tiểu thư, thái tử sinh rồi,
trong lòng người dù có trăm ngàn lần không muốn tha thứ Hoàng thượng thì cũng nên nhìn đến thái tử mà tiêu tan đi.
Một năm, hai người tra tấn lẫn nhau, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Ánh mắt Minh Nguyệt vi ám như lâm vào sự
bi thương không thể giải thoát lại như là đem chính mình vây vào kết
giới (kiểu bức tường vô hình) mà người khác không thể chạm vào. Tiêu
Đồng hoảng hốt nắm chặt tay Minh Nguyệt định nói gì thì chỉ nghe cửa
Trường sinh điên cót kétmột tiếng, một bóng dáng màu vàng vọt ra.
Trong đại điện tiếng người nhất thời tĩnh xuống, ai nấy giật mình nhìn trước cửa tẩm điện, đế vương một thân long bào nhăn nhúm, vẻ mặt tiều tụy đứng đó, ánh mắt bối rối khẩn trương
như đang tìm chí bảo quét mắt nhìn khắp mọi người. Cuối cùng, khi thấy
thái tử đang được Hồ chiêu nghi bế thì ánh mắt như đang cầu xin nhất
thời mất đi tia sáng, cả người như biến thành rối gỗ, ngơ ngác đứng đó.
Trong tẩm điện, Tử Lộ đang cầm long bào
đã chuẩn bị kích động chạy đến, khi thấy đế vương ngơ ngác đứng ngoài
đại điện thì thở dốc nói:
- Hoàng thượng, người… người sao lại chạy ra?
Vừa rồi, nàng thấy đế vương bị tiếng động ngoài điện mà bừng tỉnh thì vội báo là Hoàng hậu đến, lại đi chuẩn bị y phục cho hắn. Nhưng chờ nàng quay vào thì lại phát hiện không thấy
Hoàng thượng nữa.
Không khí xung quanh nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị, Thái hậu nhìn bộ dáng thất hồn của đế vương, nhíu mắt bước lên, vừa định nói gì đó thì lại thấy đế vương lui về phía sau, khi ai
nấy bối rối, chỉ nghe hắn khàn khàn nói:
- Nàng không tới… nàng sớm đã không cần ta.
Nói xong lạnh lùng cười rộ lên, nhưng nụ cười đó thống khổ khiến ai ấy khó thở. Lúc sau, giọng khàn khàn lại khẽ lẩm bẩm:
- Minh Nguyệt, Minh Nguyệt của trẫm.
Mọi người giật mình, nhất thời hiểu được, thì ra Hoàng thượng biết Hoàng hậu đến với vội lao ra tẩm điện, lại
tưởng lầm rằng thị nữ nhầm với Hồ chiêu nghi
Trong đại điện, Thái hậu đứng trước đế
vương, khi nhìn đến thần sắc tiều tụy cuủa đ thì đau lòng đến đỏ bừng
hốc mắt. Bà quay đầu nhìn Minh Nguyệt đang cúi đầu đứng sau cột đá như
né tránh, trong mắt không khỏi dâng lên một tia đau đớn, run giọng nói:
- Tuyết Nhi, ngươi xem, Hoàng
thượng đã vì ngươi mà thành ra thế này, chẳng lẽ ngươi không để ý đến ân tình phu thê chút nào sao?
Giọng Thái hậu mang theo trách cứ, càng
mang theo sự đau lòng, vang vọng trong điện, đánh vào lòng Minh Nguyệt.
Một chút sau, chỉ thấy Minh Nguyệt hơi ngẩng đầu, nắm chặt khăn lụa,
nâng mắt nhìn người đứng như rối gỗ kia. Khi nhìn đến khuôn mặt vốn tuấn mỹ đầy ngạo khí của hắn nay tràn ngập tang thương và tiều tụy thì run
lên, lui về phía sau vài bước.
Ngự Hạo Hiên khi nhìn thấy Minh Nguyệt
một thân tố khiết đứng sau cột đá khắc rồng thì đồng tử như co rút lại,
ánh mắt nhất thời co tiêu cự, trong mắt đầy sự si mê mà đau lòng. Nhưng
hắn vẫn đứng đó, vẫn không nhúc nhích, như là sợ hãi mình vừa động,
người trước mắt sẽ biến mất. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cười rồi ôm đầu
kêu to:
- Cút… đều cút hết cho trẫm,
không cần lừa gạt trẫm, không cần giả bộ thành nàng, nàng sẽ không tới
đây, nàng là nữ nhân lang tâm cẩu phế, nàng sớm đã không cần trẫm.
Tiếng hét phẫn nộ khiến ai nấy rung động, ngoài đại điện, mọi người bị phản ứng của đế vương mà dọa sợ không biết nên làm thế nào cho phải. Thái hậu đau lòng nhìn thần sắc thống khổ của đế vương, không khỏi định bước lên trấn an hắn. Nhưng đế vương lại như
không muốn ai chạm đến, bước lui về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn nhìn
bóng dáng Minh Nguyệt, mắt đỏ bừng như không thể chịu đựng được sự đau
đớn nhớ nhung, liều mạng rít gào:
- Cút, đều cút hết đi cho trẫm.
- Hoàng thượng.
Tử Lộ chưa từng thấy đế vương như vậy,
nàng cầm long bào trong tay, kinh hồn táng đởm nhìn thần sắc đau thương
của đế vương, trong lòng khổ sở vạn phần, lại không biết mà càng không
dám nói c gì, chỉ có thể đứng ở một bên, khóc nói:
- Hoàng thượng, người đừng như thế, phải bảo trọng long thể.
Cho tới bây giờ, Hiền phi và Đỗ Thái phi
cũng chưa từng thấy đế vương như thế, cả hai người đều sửng sốt. Họ đều
biết đế vương yêu Hoàng hậu đến chừng nào, nhưng không ngờ lại nghiêm
trọng đến thế này. Tình yêu này như là hủy thiên diệt địa. Rõ ràng người nhớ thương ở ngay trước mắt, đế vương cũng không dám chạm vào.
Tiếng hài đồng khóc đột nhiên vang lên
khiến cho cả đại điện càng hỗn loạn. Hồ chiêu nghi đang trố mắt vội hoàn hồn, cúi đầu nhìn hài tử như bị ủy khuất mà khóc, lòng quýnh lên, nhẹ
nhàng dỗ dàng. Nhưng bất luận dỗ thế nào đều không thể khiến tiểu hài tử quật cường như phụ mẫu bé dừng khóc. Thái hậu đau lòng nhìn một lớn một nhỏ, nước mắt rơi xuống, bà đau lòng vịn tay Hàn công công, sốt ruột
nói:
- Nghiệp chướng a, thật sự là nghiệp chướng a
Nói xong, vô cùng đau đớn nhìn Minh Nguyệt, tay đeo nhẫn vàng run run chỉ Minh Nguyệt, run rẩy nói:
- Tuyết Nhi, ngươi…ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế?
Tim Minh Nguyệt bị tiếng khóc của hài tử
nghiền nát nhưng nàng lại như con ốc sên rụt vào thế giới của chính
mình, cứng rắn ngăn nước mắt, mở to đôi mắt rưng rưng nhìn hài tử trong
lòng Hồ chiêu nghi, bàn tay nhỏ bé vươn ra nhưng tay nàng lại gắt gao
nắm chặt, nhắm mắt lại.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt nhát gan tựa
như mất hết dũng khí, tim như chảy máu, nàng kéo tay áo Minh Nguyệt, mắt đỏ bừng, khàn khàn nói:
- Tiểu thư… nô tỳ cầu người, cầu người tha thứ Hoàng Thượng đi, thái tử còn nhỏ như vậy, ngươi thật sự nhẫn tâm sao
Nói xong, nước mắt rơi xuống, quỳ xuống mặt đất, ánh mắt lại nhìn sang thái tử đang khóc, trong lòng đau đớn không chịu nổi.
Một khắc khi Tiêu Đồng quỳ xuống mặt đất, lòng Minh Nguyệt đau đớn như chết lặng. Nàng nhìn đứa nhỏ trong lòng Hồ chiêu nghi, hít sâu một hơi, khi nước mắt rơi xuống, đột nhiên bước
lên. Khi mọi người giật mình, đoạt lấy đứa nhỏ trong lòng Hồ chiêu nghi, đau lòng nhìn khuôn mặt phấn nộn khóc đến đỏ bừng kia, lòng như bị xé
rách, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé.
Mọi người nhìn Minh Nguyệt gắt gao ôm đứa nhỏ, ngốc ngếch dỗ dành, không khỏi đều đỏ bừng mắt mà cười. Nhưng đúng lúc này, đế vương lại lạnh băng:
- Trả hài tử lại cho trẫm.
Khi mọi người nghe đến tiếng rống giận dữ lạnh băng thì không thể hoàn hồn mà quay lại nhìn đế vương. Sau đó, đế
vương hai mắt đỏ bừng, cả người lạnh như băng bước lên vài bước như là
không dám tới gần Minh Nguyệt, lại như vô cùng tức giận mà vội vươn tay, lạnh băng mà run giọng nói:
- Đem hài tử cho trẫm.
Tử Lộ và Tiêu Đồng đều kinh ngạc, không
hiểu sao Hoàng thượng lại như thế. Hai người bước lên chắn giữa đế vương và Minh Nguyệt, kêu lên:
- Hoàng Thượng, người làm sao vậy, nàng là Hoàng hậu a, là Hoàng hậu người ngày nhớ đêm mong.
Thân mình đế vương cứng đờ như là có chút thanh tỉnh, đôi mắt đỏ đậm hiện lên tia tưởng niệm, si mê và hèn mọn,
nhưng sau đó hắn lại cứng ngắc lắc lắc đầu, khàn khàn nói:
- Không… nàng không phải
Nói xong, đế vương đột nhiên rống lớn nói:
- Nàng không phải
Nói rồi, mạnh mẽ vung chưởng về phía Tử Lộ, hai mắt lạnh lùng nhìn đôi mắt trong suốt mà rưng rưng của Minh Nguyệt.
- Hoàng thượng.
Tiêu Đồng bị thần sắc đế vương dọa sợ
hãi. Nàng giang tay bảo vệ trước người Minh Nguyệt và thái tử, lui từng
bước về phía sau, còn định nói gì thì lại bị đế vương không chút lưu
tình vung chưởng đẩy dạt sang một bên. Sau đó, đế vương đến trước người
Minh Nguyệt, dừng bước.
Hài tử trong lòng Minh Nguyệt dần dần
ngừng khóc, mở to đôi mắt vô tà như thủy tinh nhìn bọn họ. Nàng ngẩng
đầu nhìn Ngự Hạo Hiên cả người lạnh băng và đau thương đứng trước mặt
mình, mi dài run lên, nhếch môi hồng không nói một câu.
- Ngươi không phải
Ánh mắt đỏ đậm của Ngự Hạo Hiên nhiễm một tầng bi thương, thật sâu nhìn nữ tử trước mắt, hai tay hắt hao nắm chặt thành quyền như là muốn khắc chế mong muốn điên cuồng ôm lấy Minh
Nguyệt. Rồi lại cứng ngắc vươn ra, đoạt lại thái tử trong lòng Minh
Nguyệt, sau đó bình tĩnh nhìn nàng, từng bước lui về phía sau.
Trong lòng Minh Nguyệt nhất thời hoảng
hốt, hơi thở lạnh như băng tràn ngập trong lòng. Nàng mở to mắt, trong
mắt dâng lên sương mù nhìn đế vương, trong lòng đau đớn, bàn tay trắng
nõn nắm chặt. Lại thấy hắn chậm rãi ôm thái tử vào lòng như ôm chí bảo.
Nhắm mắt lại, khàn khàn nói:
- Ngươi không phải nàng. . . Nàng sẽ không đến.
Trong đại điện đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng. Tim Minh Nguyệt đã bị đóng băng khi nghe đế vương nói ra câu
này. Nàng định nói gì đó nhưng đế vương đột nhiên quay lưng lại như
không muốn nhìn đến nàng nữa. Hắn cúi đầu nhìn thái tử đã ngừng khóc,
cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của hài tử trong lòng, sau đó, nhắm mắt lại, cứng ngắc đi từng bước vào tẩm điện.
Trong không khí, Minh Nguyệt nghe rõ ràng tiếng tim mình bị bóp nát, mang theo mũi nhọn sắc bén, len vào lục phủ
ngũ tạng nàng khiến mỗi lần thở đều đau không chịu nổi.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng ôm cánh tay bị đế vương đẩy mà
đau, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt thất thần của Minh Nguyệt, muốn nói cái
gì, đã thấy Minh Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, một khắc kia khi nước
mắt rơi xuống hai má, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng bối rối nhìn Minh Nguyệt hai vai như gánh chịu nỗi đau mà chạy đi như gió, cũng chạy theo ra ngoài.
- Hoàng thượng, sao ngươi lại chọn cách tự ép buộc mình.
Trong điện thâm u, giọng nói đầy đau lòng của Thái hậu vang lên, đánh thẳng vào lòng từng người.
Thân mình Ngự Hạo Hiên cứng đờ, vẫn si
ngốc nhìn hài tử trong lòng, ánh mắt nhu hòa xuống. Lúc sau, hắn chậm
rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ rơi xuống sàn đá lạnh như băng.
Mặt trời xuống núi, bầu trời đỏ đậm.
Trong Hàn Nguyệt cung, Tiêu Đồng mặc váy
dài tím nhạt ngơ ngác ngồi trong đại điện, ánh mắt thất thần nhìn cánh
cửa đóng chặt suốt mấy canh giờ, ánh mắt ửng đỏ đầy khổ sở nhưng vẫn như trước lẳng lặng chờ
Có lẽ, là tất cả mọi người nhìn nhầm rồi, mức độ trả giá của Hoàng thượng với tiểu thư, đến ngay cả nàng cũng
không ngờ. Hoàng thượng đã đau lòng đến không có dũng khí nhìn tiểu thư
nữa. Tình nguyện quay đi không nhìn bóng tiểu thư rời đi, cũng lại không dám giữ tiểu thư lại. Có lẽ, vì Hoàng thượng quá hiểu cái gì gọi là đau đến tê tâm liệt phế, cho nên mới không dám động đến vết thương đau đến
cốt tủy kia.
- Mộc tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương có truyền lệnh không?
Ngoài đại điện, cung nữ bưng đồ ăn bước
lên, tuy rằng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn
thần sắc của Tiêu Đồng thì cũng cẩn thận khẽ hỏi.
Tiêu Đồng hơi hơi hoàn hồn, nhìn đến đồ ăn kia thì day day trán, lắc đầu, nói nhỏ:
- Các ngươi xuống trước đi.
Mấy cung nữ hơi trố mắt, sau đó nhu thuận đặt khay xuống bàn, nhẹ phúc thân nói:
- Nô tỳ cáo lui.
Sau đó cúi người, nhìn thoáng qua nhau rồi đều xoay người rời đi
Đêm, không ngủ.
Ánh nến chưa tắt trong phòng ngủ, yên tĩnh lạnh như băng, ngoài cửa sổ gió lạnh thét gào.
Trước cửa số, bóng dáng màu trắng lạc
tịch của Minh Nguyệt đứng lặng nơi đó. Bàn tay mảnh khảnh đặt lên khung
cửa sổ, gió lạnh thổi đến, tóc dài phất phơ.
Đã quên mất bao đêm nàng đứng trước cửa
sổ chờ đợi bóng dáng đó xuất hiện. Khi nhớ lại, ánh mắt hơi động, sau đó mím môi đẩy cửa sổ ra, nhất thời, gió lạnh tràn vào phòng ngủ, thổi
trướng màn lay động như sóng.
Mi dài nhẹ chớp, ánh mắt nhìn vào trong
màn đêm đen nhìn về phía Tẩm Tâm cung đèn đuốc tịch liêu, ánh mắt đầy bi thương. Một lúc, nàng mím môi chua xót, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm khí lạnh, như là áp chế tất cả sự chua xót trong lòng, sau đó, nhẹ mở mắt, liếc nhìn ánh trăng cô đơn trên trời. Nàng nhẹ nhàng nhắm
mắt, xoay người đi tới trước bàn.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làn váy tố
khiết nhiễm ánh sáng lạnh lùng mà quyết tuyệt. bàn tay trắng nõn cầm
bút, chấm chút mực, từng nét chữ xinh đẹp hiện lên trên giấy Tuyên
Thành:
- Chu huyền đoạn, minh kính
khuyết, chiêu lộ hy, phương thì tiết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt. Nỗ
lực gia san vật niệm thiếp, cẩm thủy thang thang, dư quân trường quyết
(Dây đàn đứt, gương sáng vỡ, sương buổi
sớm, hương thơm ngát, tóc trắng, ly biệt. Cố gắng sống tốt, đừng quá nhớ nhung thiếp, đây là những lời cuối cùng chàng)
Minh Nguyệt nhìn chữ trên giấy, nước mắt
rơi xuống trong trẻo mà lạnh lùng. Viết xong, nàng nhắm mắt lại, nắm
chặt tay ngọc, lặng lẽ rơi lệ, liếm láp vết thương trong lòng.
Đột nhiên, chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, gió lạnh tràn vào tẩm điện, thổi bay tời giấy về một góc tối.
Minh Nguyệt hơi hơi mở hai mắt, cũng chỉ
trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cười, rồi sau đó chậm rãi xoay người đi về phía giường, nhẹ ngồi xuống, bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ gối đầu thêu mẫu
đơn, đè nén sự dao động trong lòng, ôn nhu nói:
- Muộn rồi, Tiêu Đồng nên sớm nghỉ ngơi đi.
Sau đó, nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
Trong phòng ngủ không tiếng người đáp,
lại nghe tiếng giấy sột soạt. Một lúc sau, khi tiếng bước chân trầm
trọng bước đến, dưới ánh trăng, “xoạt” một tiếng, tờ giấy Tuyên thành bị xé nát.
Minh Nguyệt cả kinh, mở to mắt, quay đầu
nhìn góc tối kia, thấy bóng dáng màu vàng đứng thẳng trước cửa sổ, bàn
tay to vo tờ giấy Tuyên Thành lại, ánh mắt đầy hận ý nhìn nàng. Sau đó,
khi thấy nàng đứng dậy thì mạnh mẽ bước đến nắm chặt bả vai nàng, đau
đớn quát lên:
- Nữ nhân chết tiệt này, vì sao? Vì sao?
Minh Nguyệt kinh hoảng, nàng trợn to hai
mắt nhìn nam tử khi nãy nàng đã định vĩnh viễn rời khỏi hắn. Vừa định
nói gì lại thấy Ngự Hạo Hiên mang theo cừu hận bước lên, luốn tay vào
tóc nàng, mắt đỏ hồng nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này, thở nặng nề, đau khổ khàn khàn nói:
- Nữ nhân lang tâm cẩu phế này, nàng còn muốn chạy, nàng còn muốn rời đi.
Nói xong, như là không thể thừa nhận sự tuyệt vọng đó mà hôn nàng, bàn tay to như điên loạn mà xé rách váy nàng.
- Không.
Khi Minh Nguyệt cảm giác trên người man
mát thì đột nhiên hoàn hồn, nhưng thân thể lõa lồ đã bị nam tử trước mắt điên cuồng như mất đi nhân tính này đặt lên giường. Bên tai nàng tràn
ngập hơi thở nặng nề và tiếng gầm nhẹ của hắn. Minh Nguyệt hoảng sợ giãy dụa, muốn gọi về chút lý trí của Ngự Hạo Hiên, như đế vương lại như một con dã thú, điên cuồng đến cực điểm, bàn tay to không ngừng xé bỏ quần
áo nàng. Khi nụ hôn khiến người ta không thở được ngừng lại thì lại liều lĩnh mà hôn lên thân thể nàng, thô lỗ mà điên cuồng chiếm đoạt.