Tần An kêu to khiến đầu óc hắn tỉnh táo
hơn một chút. Hắn khắc chế bản thân, tay nắm chặt thành quyền dấu trong
tay áo. Khi Tần An đến gần, hắn cố ý quay lại, cả giận nói:
- Lãnh quốc chủ ở đâu?
Nhưng khóe mắt lại tức giận quét về phía hai người đứng…
Tần An thở hào hển, nghĩ hắn là bởi vì
mình đến lúc này còn chưa tìm được Lãnh quốc chủ mà tức giận nên vội lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói:
- Nô tài nghe nói lãnh quốc chủ đến thẳng Ngự hoa viên nên cũng vội đuổi theo…
Nói xong, hắn nhìn xung quanh, mang theo mấy phần vui mừng nói:
- Hoàng thượng, người xem người mặc hắc bào kia chẳng phải là Lãnh quốc chủ sao
Hắn làm như lúc này mới nhìn đến, vung tay áo, đi về phía đó. Mà Tần An còn sợ Lãnh Cô Vân không biết mà vội chạy lên gọi:
- Lãnh quốc chủ, Lãnh quốc chủ…
Khi nghe đến tiếng kêu the thé của Tần
An, Mộ Tuyết tựa như ngẩn ra một chút. Hắn nheo mắt nhìn Lãnh Cô Vân có
mấy phần không kiên nhẫn quay đầu lại. Sau đó, chỉ thấy bóng dáng tố
khiết của Mộ Tuyết giống như cửu thiên tiên nữ, xoay tròn thướt tha,
nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt…
“Lưu tinh thập bát bộ”. Tim hắn nhảy dựng lên, tay trong tay áo nắm chặt. Tuy rằng hắn sớm biết hắc y nữ tử đêm
đó dùng “Lưu tinh thập bát bộ” là nàng nhưng lúc này nàng vừa mới khỏe
lại đã lại vận dụng mười tầng công lực mà trốn thoát đẹp đẽ như vậy,
nháy mắt đã biến mất vô tung. Đến tột cùng, nàng là người phương nào?
Đối với Mộ Tuyết, hắn nhìn ra được Lãnh
Cô Vân đã có vài phần hứng thú. Hắn không tỏ vẻ gì, không muốn vì chuyện của nàng mà rối loạn trước mặt địch nhân. Hắn thích nắm giữ mọi chuyện
trong tay mình. Ngoài nàng ra, hắn không cho phép mình có bất kì sai lầm nào. Nhưng lúc này, hắn lại không hiểu sao mà muốn trả thù những nam
nhân khác, cho dù nam nhân đó chỉ chạm đến tóc nàng….
Có lẽ là vì rất để ý. Dù sao hắn chưa bao giờ trải qua sự khó khăn này. Tuy rằng trong lòng hắn cũng rõ, không
thể vì một động tác khinh bạc của Lãnh Cô Vân mà nổi ghen như vậy nhưng
khi nhìn cảnh hai người ái muội như vậy, hắn không thể khống chế xúc
động của mình. Lạnh lùng hạ chỉ với Tần An:
- Lãnh quốc chủ đã tới Thiên
triều vài ngày, trẫm vẫn chủ tùy khách tiện. Hôm nay cũng nên để ái phi
của trẫm thấy uy nghi của Lãnh quốc chủ đi…
Nói xong, cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng, cười nói:
- Truyền xuống đi, lập tức mời Tứ phi cùng Chiêu dung nương nương đến Tẩm Tâm cung đi…
Tần An lĩnh chỉ lui ra mà Lãnh Cô Vân lại cười cười nhìn hắn nói:
- Hậu cung của Hoàng thượng hẳn là muôn hồng nghìn tía, hôm nay hạ thần thật có phúc…
Mày kiếm hắn nhíu lại, trong lòng càng tức giận nhưng chỉ khoanh tay thoải mái nói:
- Dù muôn hồng nghìn tía cũng không bằng tiên nữ Lãnh quốc chủ đưa đến, là trẫm thật có phúc……
Lãnh Cô Vân cười lớn. Hắn ta luôn như
thế, đem mọi thứ ẩn giấu trong tiếng cười. Mà Ngự Hạo Hiên cũng cười
lạnh theo. Lúc sau, hai người đi vào Tẩm Tâm cung ngồi trong đình nói
chuyện một lát, cũng sai người mời Tam đệ đến…
Nhiều năm trước, Lãnh Cô Vân và Tam đệ đã quen biết nên cũng không có gì mới lạ. Hai người khách sáo đôi câu rồi
bắt đầu tham quan cảnh sắc Tẩm Tâm cung. Sau khi hắn đăng vị, nơi này
căn bản cũng không có gì thay đổi. Khi Thánh tổ còn sống, người từng vì
Minh Nguyệt Quý phi mà xây dựng thêm tẩm cung bốn phía. Còn xây một tòa
tháp ba mươi ba tầng trong Tẩm Tâm cung cho Quý phi. Nhưng sau khi Minh
Nguyệt Quý phi qua đời, cung điện từng truyền là “thiên thượng nhân
gian” đó đã bị phong bế. Chỉ vì lúc đó xây dựng hao rất nhiều sức người
sức của nên đế vương không thể bỏ hoang. Giữ lại Trường sinh điện, Vị
Ương điện, Dưỡng sinh điện làm phòng ngủ cho đế vương. Lại trồng tường
vi bao phủ Vọng Nguyệt các, vĩnh viễn vùi lấp đi đoạn thần thoại tình
yêu này…
Vọng nguyệt đài 33 tầng tháp đó hắn chưa
bao giờ vào. Chỉ nghe phụ hoàng từng nói, nơi đó đã bị Minh Nguyệt Quý
phi hạ lời nguyền, cho nên trọn đời không thể mở ra. Mà sau khi Quý phi
qua đời, Thánh tổ đứng trên đó nhìn ánh trăng trên bầu trời mà càng nhớ
Minh Nguyệt Quý phi, sau nửa năm tương tư thành bệnh, đau buồn mà qua
đời…
….
Gần trưa, Tần An cùng Triệu Truyền đã
truyền tin hắn muốn thiết yến đón Lãnh quốc chủ trong Tẩm Tâm cung đến
Tứ phi. Không lâu sau, đám Hoàng hậu đều đã đến Tử Vân đình diện giá…
Nàng là người đến cuối cùng, khăn che mặt khiến hắn không nhìn ra cảm xúc của nàng, khuôn mặt nàng thanh tú không có chút biểu tình. Đôi mắt trong suốt vẫn chỉ lạnh lùng, đạm mạc…
Trong lòng hắn lại rối bời, mấy ngày nay
không gặp nàng, dường như nàng không hề thay đổi, tựa như nơi này căn
bản cũng chẳng có gì xa lạ với nàng, chẳng có gì khiến nàng hứng thú.
Nhưng đóa hoa đỏ thẫm trên trán nàng vẫn đó, tuy nàng dùng chu sa tô lên nhưng vẫn không thể che được sắc đỏ của đóa hoa…
- Các vị đại tẩu mỹ mạo mới đến khiến bổn vương rất chờ mong.
Giọng Tam đệ đột nhiên vang lên cắt
ngang suy nghĩ của hắn, khiến hắn rùng mình. Lúc này, hắn mới phát hiện
hắn đã nhìn nàng một lúc quá lâu trước mặt mọi người. Để lập liếm, hắn
bưng một chung trà, làm bộ không thèm để ý mà nhấp một ngụm, sau đó lười nhác nhìn nàng một cái, nhưng không ngờ nàng cũng đang nhìn lại hắn…
Tim run lên, tay cầm chung trà cứng đờ
nhưng hắn lại vội chuyển mắt nhìn mấy người đứng trước. Có mấy phần chột dạ mà dịu dàng nói với Hoàng hậu:
- Hoàng hậu sao giờ mới đến?
Sau đó, khi Hoàng hậu tỏ vẻ thẹn thùng
thì hắn lại không thể kiên nhẫn nhìn tiếp. Nhìn sang Âu Dương Hồng Ngọc
đứng bên Mộ Tuyết thì lập tức bước đến…
Cảnh tượng nàng đứng cùng Lãnh Cô Vân
luôn dễ dàng hiện rõ trong hắn. Hắn biết rõ, đó căn bản không liên quan
gì đến nàng nhưng khi hắn nhìn thấy Âu Dương Hồng Ngọc thì lại không
khống chế được bản thân muốn diễn một tuồng kịch. Hắn muốn biết, khi
nàng thấy hắn ôn nhu thì thầm với nữ nhân khác thì sẽ có tâm tình gì…
Hắn chậm rãi lướt qua Hoàng hậu, đi tới
trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc. Hắn nắm tay Âu Dương Hồng Ngọc, cảm giác
tay nàng lạnh như băng thì ái muội nói:
- Tử Thần thân mình không khỏe, đều tại trẫm…
Câu này của hắn vô cùng rõ ràng. Hắn muốn nàng nghe cho rõ. Dù sao, đêm qua hắn để Tần An lại Trùng Dương cung
nên khắp hậu cung đã truyền việc đêm qua hắn nghỉ ở chỗ Âu Dương Hồng
Ngọc…
Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc ửng đỏ rồi rất phối hợp khẽ gọi một tiếng:
- Hoàng thượng…
Hắn cười lạnh trong lòng. Nhưng không rõ
là cười Âu Dương Hồng Ngọc si ngốc hay cười chính mình đi làm chuyện
này. Nhưng lúc này, Lãnh Cô Vân lại cười lớn:
- Bổn quốc chủ vẫn nghĩ Hoàng
thượng là người bạc tình nhưng không nghĩ Hoàng thượng cũng hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Những lời này cực kì chói tai, hắn biết
hắn ta cố ý như vậy không phải là trêu ghẹo hắn mà là nhắm vào Mộ Tuyết. Lúc nghĩ tới hai chữ Mộ Tuyết đột nhiên nhớ tới hai ngày trước, Mộ
Thiết Vân từng vô tình nhắc đến tiểu tự của Mộ Tuyết chính là Minh
Nguyệt. Điều này khiến hắn rất kinh ngạc, Mộ Thiết Vân hoảng sợ vội nói:
- Đây là nhũ danh phu nhân quá cố của thần đặt cho tiểu nữ, hai chữ đó chỉ là để mong lấy may…
Quả thật, trong dân gian không thiếu tiểu thư khuê các đều có chữ “Nguyệt” trong tên. Bởi vì Hoài Nguyệt quốc là
một truyền thuyết về tình yêu đẹp đẽ mà tàn khốc. Hoài Nguyệt, Hoài
Nguyệt… ý là nhớ thương Minh Nguyệt. Phần lớn nữ tử có chữ Nguyệt trong
tên đều mong có được mỹ mạo như Minh Nguyệt Quý phi. Cũng như Như
Nguyệt, năm đó Mộc Thành Khí có lẽ cũng mong nàng được mỹ mạo như Minh
Nguyệt Quý phi mà thôi…
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi quay đầu nhìn nàng nhưng không nghĩ nàng lại đang khẽ cười với Tam đệ…
Hắn chưa từng biết mình lại có thể mất
khống chế vì một nữ tử đến mức này. Hắn hung hăng cấu đau tay Âu Dương
Hồng Ngọc. Khi Âu Dương Hồng Ngọc lộ vẻ kinh ngạc thì hắn lạnh lùng nói:
- Minh Nguyệt hôm nay tâm tình tốt chăng?
Rồi sau đó, khi nàng kinh ngạc nhìn lại thì hắn không để nàng nói gì, lại nói:
- Ánh mắt ái phi như đang trách trẫm hôm nay mới biết khuê danh của ái phi sao?
Có lẽ, nếu nàng thẳng thắn ngẩng đầu,
không hề sợ hãi nhìn lại hắn, biểu hiện cho hắn biết nàng thực sự tức
giận với những gì hắn làm hôm nay thì có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn một chút. Ít nhất không phải chịu nỗi khổ tương tư suốt mấy ngày rồi lại phải
chịu sự lãnh đạm của nàng. Nhưng nàng lại cúi đầu, làm như vô cùng sợ
hãi, lại nhẹ nói một câu:
- Nô tì… không dám…
Bốn chữ này, nàng như có lệ mà nói cho
hắn. Khi vừa dứt lời, sự lạc tịch trong mắt lại chuyển về phía khác,
không thèm nhìn hắn một lần nữa.
Lần nào nàng cũng như vậy, rõ ràng nàng
làm tổn thương lòng hắn nhưng lại tỏ vẻ như vậy khiến hắn không đành
lòng. Hắn muốn nàng nhìn hắn, cho dù một chút thôi cũng được nhưng nàng
như vậy thì tính là cái gì? Trong lòng nàng, hắn là cái gì?
Tim nhất thời trở nên lạnh như băng. Hắn
buông tay Âu Dương Hồng Ngọc. Tay nắm chặt thành quyền, cứng ngắc xoay
người, cố gắng khắc chế sự chua xót và giận dữ trong lòng, hơi cười
lạnh, nói:
- Trẫm chỉ lo cùng cung quyến nói chuyện mà sơ ý với Lãnh Quốc chủ, xin chớ trách. Người đâu, khai yến!
- Nô tài tuân mệnh…
Tần công công xướng giọng. Nhất thời,
dường như hắn nghe thấy mọi người đều thở phào. Mà hắn, vẫn cứ giận
không thể suy xét kĩ nhưng vẫn cố nén, vung tay áo, bước về phía Tân
nguyệt điện…