Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 86: Q.2 - Chương 86: hậu cung phong vân (20)




Tiếng trống canh ba nổi lên, thỉnh thoảng có tiếng ếch kêu bên ngoài cửa sổ, gió mát từng trận, mùi hương khuya thoang thoảng.

Trướng gấm vàng lay động, như sóng quay cuồng. Ánh nến trở nên mông lung, nến tắt thì cũng trở lại yên lặng. Đêm dần bao phủ.

Trên giường, Minh Nguyệt rúc vào trong lòng Ngự Hạo Hiên, hai đôi mắt nhìn xuống ấn kí trên ngực trái hắn, ngón tay cảm thụ được hình rồng, trong lòng co rút lại, nổi lên cảm giác chua sót.

Bàn tay thon dài cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần mông lung, buồn ngủ, nói nhỏ:

- Có phải rất khó coi không?

Minh Nguyệt mím môi, nâng mi nhìn Ngự Hạo Hiên không biết tỉnh lại từ khí nào. Cằm hắn dán trên trán nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng, lạnh như băng nhưng cũng ấm áp.

- Không khó coi.

Minh Nguyệt nhìn đôi mắt hắn đen như đêm, mím môi nói, rồi sau đó rúc vào cổ hắn, ngửi mùi Long tiên hương trên người hắn. Nàng lướt qua tẩm bào, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, rầu rĩ nói:

- Nhưng là.. Hoàng Thượng thích Thánh tổ Quý phi

Giọng nói mềm nhẹ mang theo mấy phần cứng ngắc, phiền muộn.

Ngự hạo hiên mới đầu ngẩn ra, rồi sau đó lại cười lên, giọng nói khàn khàn truyền vào tai nàng. Sau đó Ngự Hạo Hiên cúi đầu hôn lên mắt nàng thật sâu, hồi lâu mới dời môi nàng, nâng cằm nàng, hơi thở quyện vào nhau:

- Minh Nguyệt ghen tỵ?

Minh Nguyệt giật mình, lập tức phản bác:

- Ta không có, ta

Nhưng câu sau còn chưa nói ra đã bị môi Ngự Hạo Hiên nuốt hết, nụ hôn lạnh lẽo mang thêm vài phần ôn nhu, cùng nàng triền miên.

Nhưng ôn nhu như vậy lại dần mất đi sự ấm áp ban đầu, từ từ nóng cháy lên. Lúc sau, Ngự Hạo Hiên đột nhiên xoay người đặt Minh Nguyệt dưới thân, cuồng bạo đoạt đi hô hấp của nàng, điên cuồng càn rỡ mà hôn nàng. Nụ hôn như vậy, giống như là hút sạch hơi thở nàng, bức bách nàng giao ra tình cảm của nàng.

Đầu óc Minh Nguyệt nhất thời hỗn độn. Nàng muốn đẩy ra cơn sóng tình đang nhấn chìm mình nhưng nàng càng giãy dụa, Ngự Hạo Hiên lại càng điên cuồng. Hắn như trả thù cái gì, như đoạt lấy cái gì, cường ngạch mở hàm răng Minh Nguyệt, hấp thụ hương thơm của nàng.

- Hoàng. . . Hoàng Thượng

Minh Nguyệt kháng cự, giữa lúc thở dốc mơ hồ gọi Ngự Hạo Hiên. Nhưng tiếng gọi này càng làm cho hắn cuồng dã hơn.

Dần dần, nóng cháy mà cắn cắn, ôn nhu biến thành tra tấn, một chút đau đớn truyền vào đầu Minh Nguyệt, làm nàng theo bản năng mà muốn cự tuyệt, phản kháng, giãy dụa.

Đau. . . Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên thở dốc, lại ngạc nhiên hắn nhìn đột nhiên mở bừng mắt. trong mắt có một tia hận ý nhìn sự phản kháng của nàng.

Trái tim Minh Nguyệt mạnh mẽ bị cào cấu, đau đến khiến nàng không thể kháng cự. bàn tay trắng nõn để trong ngực hắn, mâu quang từ mê ly dần thành bối rối, đột nhiên đẩy mạnh thân hình cường tráng của hắn, đứng dậy muốn trốn. Nhưng ngay sau đó lại bị đôi tay to chế trụ, kéo nàng vào lòng mình.

Tiếng thở dốc trầm trọng tràn ngập ở trong trướng, ngoài cửa sổ lạnh lùng, hơi thở dần dần ngưng trọng. Minh Nguyệt trợn to mắt, nhìn hai bàn tay hắn ôm bên sườn nàng, cúi người nhắm mắt thở dốc, bàn tay trắng nõn nắm chặt chăn nệm, run run nói: “Hoàng Thượng “

Ngự Hạo Hiên chậm rãi mở hai mắt, cảm xúc trong mắt đã rút đi nhưng lại khiến Minh Nguyệt cảm giác đau lòng, cô quanh. Hắn nhìn Minh Nguyệt đang run nhè nhẹ, rồi như là tự chán ghét, đột nhiên đứng dậy, xốc màn trướng mà bước xuống giường, tẩm bào đơn bạc đứng trong đại điện lạnh băng.

Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn trướng mềm đong đưa, mi dài run rẩy rồi kéo chăn bông lên che chắn trước ngực mình, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền.

- Trẫm hận ngươi. . . Minh Nguyệt, trẫm hận ngươi

Giọng nói trầm thấp mang theo sự giận dữ không thể phát tiết. Tựa như là xuyên qua không gian khiến lòng nàng đau đớn.

- Vì sao….Trẫm không tốt với ngươi sao? Vì sao ngay cả chút tình cảm ngươi cũng keo kiệt không muốn bố thí cho trẫm

Mi dài kích động, trái tim Minh Nguyệt quặn đau đến không thể thở, nàng nhắm mắt lại như đang giãy dụa, nhưng giọng nói kia càng gần sát tai nàng, chấn động trong đầu nàng:

- Minh Nguyệt, nói ngươi yêu trẫm, nếu không. . . Trẫm sẽ giết hắn

Trong lòng bị kiềm hãm, giống như không thể nhịn nữa, nàng mạnh mẽ đứng dậy, xốc lên màn trướng bối rối tìm thân ảnh quen thuộc kia. Chân trần bước xuống, làn váy lay động, ôm lấy lưng hắn, bàn tay trắng nõn ôm chặt lưng hắn, giọng nói mềm mại mang theo sự hoảng sợ:

- Hiên. . . Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi

Cho nên, đừng tra tấn ta nữa, đừng làm cho ác mộng đó quẩn quanh ta.

Thân mình Ngự Hạo Hiên cứng đời, không khí bên ngoài cửa sổ sớm đã khiến hắn lạnh như băng. Minh Nguyệt gắt gao ôm hắn, thân thể yêu kiều không ngừng run rẩy, hình như có một ma lực khiến Ngự Hạo Hiên không thể kháng cự. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia.

- Minh Nguyệt…

Ngự Hạo Hiên khẽ gọi tên nàng, đôi mắt thâm u nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nhắm lại mắt, đột nhiên khàn khàn như có như không:

- Minh Nguyệt, trái tim trẫm ngươi có muốn hay không?

Sửng sốt, Minh Nguyệt trợn to hai tròng mắt, bàn tay vòng qua thắt lưng hắn dần lơi lỏng, nhưng Ngự Hạo Hiên lại gắt gao nắm lại như là không cho phép nàng trốn trán, bức bách nàng trả lời.

Cổ tay đau đớn làm cho Minh Nguyệt bất giác muốn rút tay về nhưng không có chút khí lực để giãy dụa. Nàng nhìn bóng dáng hắn, muốn kéo lại sự tự do của mình mà cùng Ngự Hạo Hiên giằng co. Nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể run rẩy phun ra một chữ

- Muốn

Thực sự nàng muốn trái tim hắn, không biết vì sao, nàng thực sự muốn.

Vậy còn trái tim ngươi?

Trái tim của nàng? Minh Nguyệt thân mình cứng đờ, mà Ngự Hạo Hiên cũng quay người nhìn nàng. Đôi mắt sâu thẳm lóe ra sự chờ mong mà nàng chưa bao giờ thấy. Ngón tay lạnh như băng xẹt qua mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo ma lực mà tiến vào lòng nàng:

- Trái tim Minh Nguyệt có phải cũng có thể cho trẫm.

Đem trái tim mình cho hắn? Minh Nguyệt sa vào đôi mắt thâm u kia, có chút thất thố lui về phía sau vài bước. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại nhanh chóng ôm lấy nàng. Ánh mắt sủng nịnh kia khiến nàng không tự giác bước tới gần hắn, dựa sát vào hắn, cho đến khi đôi môi lạnh lẽo của hắn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng thì mới giật mình thanh tỉnh. Nhưng lúc này nàng đã rơi vào bể tình ôn nhu của hắn.

Lúc này đây, Ngự Hạo Hiên ôn nhu làm cho nàng say mê, hắn không ngừng thì thầm gì đó vào tai nàng. Khiến cho khi nàng ý thức thanh tỉnh lại cũng là khi kích tình đã qua đi, hai người nằm trên giường hỗn độn, ôm nhau mà ngủ.

Sắc trời dần sáng, canh năm đã đến, phương đông ửng hồng.

Minh Nguyệt chui ở trong chăn bông ngủ say, nghe đến chút động tỉnh trong điện, có chút mệt mỏi mở mắt ra, lại mông lung thoáng nhìn Ngự Hạo Hiên một thân hoàng bào. Hắn đi về phía nàng, thoáng nhìn thần sắc nàng mê mang, mỉm cười cúi đầu hôn nàng, nhẹ vuốt mái tóc dài. Hắn nâng lên một lọn tóc, cắt đi.

Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn lọn tóc trong tay hắn, muốn hỏi cái gì, đã thấy hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, ôn nhu:

- Ngủ tiếp đi, ngoan

Lời nói sủng nịnh khiến lòng nàng có chút lo lắng nhưng lại theo bản năng dịu ngoan nhắm mắt lại, có chút quyến luyến bàn tay to của hắn đang vuốt ve mặt nàng. Minh Nguyệt cười dịu dàng, nhẹ “ân” một tiếng rồi lại chìm vào giấc mộng.

Ngự hạo hiên nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt ngủ say, ngón tay thon dài khẽ vuốt vết sẹo màu hồng nhạt kia, mâu quang dần ám lại. Sau đó, hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, môi mỏng lạnh như băng hôn lên đôi môi hồng nhạt của Minh Nguyệt. Ngự Hạo Hiên đứng dậy, ngón tay thon dài kẹp lấy một lọn tóc của mình, đột nhiên vung tay lên, lọn tóc rơi xuống long bàn tay hắn.

Ngự hạo hiên nắm hai lọn tóc, đứng ở trước giường nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt đang ngủ thật lâu.

Đến khi tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao. Minh Nguyệt vừa mở mắt đã thấy Tiêu Đồng đang cười nhìn mình. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó có chút mất tự nhiên liễm hạ mi dài, mím môi nói:

- Tiêu đồng đang cười cái gì?”

Ý cười trên mặt Tiêu Đồng càng sâu, nàng lắc lắc đầu, cố nén cười chỉ chỉ chiếc túi gầm hồng nhạt bên gối Minh Nguyệt, mang theo vài phần ái muội nói:

- Tiểu thư bên gối có một túi gấm

Rồi sau đó nhẹ bưng miệng nhìn thần sắc Minh Nguyệt kinh ngạc.

- Tiểu thư, ở dân gian có một phong tục, chính là ngày thứ hai sau đêm tân hôn, thê tử sẽ đặt một chiếc túi gấm đã được chuẩn bị từ trước đặt vào gối trượng phu

Nói xong, Tiêu Đồng phì cười nói:

- Tiểu thư, đây là?

Chẳng lẽ là tiểu thư muốn đưa cho Hoàng Thượng, nhưng là vì ngủ dậy muộn mà quên? Nhưng là trong hoàng cung hình như chưa bao giờ có chuyện này.

Minh Nguyệt nghe xong tiêu đồng nói, không khỏi có chút thất thần. Nàng cầm lấy chiếc túi bên gối, cảm giác như trong đó có cái gì. Bàn tay trắng nõn vừa muốn mở ra lại bị Tiêu Đồng ngăn cản, chỉ nghe Tiêu Đồng nói:

- Tiểu thư, đừng mở, phong tục dân gian, vợ chồng trăm năm ân ái thì phải chờ sau trăm tuổi mới được mở. Nếu mở sớm sẽ có điềm xấu.

Tay Minh Nguyệt bị kiềm hãm lại, mâu quang mê man nhìn Tiêu Đồng, như là lúc này mới tỉnh ngủ. Minh Nguyệt khôi phục chút sắc bén thường ngày, lại thêm mấy phần ôn nhu, nhu thuận, lúc này nàng vô thố nhìn túi gấm trong tay, lại nhìn thần sắc Tiêu Đồng chân thật, chần chừ thả lại bên gối.

Tiêu đồng có chút kinh ngạc nhìn tiểu thư lúc này. Nàng nhìn tiểu thư giống như một thiếu nữ, thần sắc vô thố mà trong lòng không khỏi căng thẳng. những lời nói vui cười nuốt ngược vào bụng, ý cười cũng dần dần đọng lại.

Ánh mắt tiểu thư như vậy đã bao lâu nàng chưa được thấy? Từ khi tiểu thư vào cung biến thành một nữ nhân, sự tinh thuần, yên lặng trong mắt Mộ Tuyết hoàn toàn biến mất, nhưng là bây giờ lại…

Minh Nguyệt chớp mắt nhìn túi gấm bên gối, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, hắn đưa . . . Trái tim, đột nhiên có chút chua sót, mâu quang cũng lộ ra mấy phần mất tự nhiên. Một lúc sau, nàng nhìn vẻ mặt Tiêu Đồng đang ngơ ngác mới phát giác chính mình đã ngây ngốc hồi lâu vì thế nàng đứng dậy, cười yếu ớt nói:

- Tiêu Đồng, sao lại nhìn ta như vậy?

Tiêu đồng hai tròng mắt trợn to, rồi sau đó mới nghe rõ Minh Nguyệt đang nói cái gì, nàng trừng mắt nhìn, lúc này mới hoàn hồn. Nàng có chút xấu hổ sờ sờ đầu, nhẹ cười nói:

- Tiểu thư, túi gấm này… ách tiểu thư, nô tỳ giúp người thay quần áo rửa mặt chải đầu

Minh Nguyệt mềm nhẹ cười, lại cúi đầu nhìn túi gấm kia, không biết vì sao, trong lòng tràn ngập sự lo lắng, nhưng lại càng nhiều sự chua sót cùng lạnh giá.

Ngự hoa viên, không khí tươi mát hợp lòng người, trăm hoa nở rộ, tranh hương khoe sắc.

Trong hoa viên, Thục phi, Âu Dương chiêu nghi, Hoa mỹ nhân và vài phi tần thấp hơn và mấy ngự nữ đều tụ tập một chỗ. Thái hậu một thân hoàng bào, trước ngực đeo một chuỗi phất châu phỉ thúy, trên đầu đội mũ phượng, cả người đẹp đẽ quý giá đi trước đám phi tân. Lí Vinh ở bên cạnh nâng tay.

Thái Hậu nhìn liếc mắt một cái nhìn các tần phi phía sau, khóe mắt mang theo ý cười hiền lành lại có vẻ nghiêm túc khiến cho một vài tần phi chưa bao giờ được thái hậu triệu kiến hoảng sợ cúi đầu. Mà ở cuối, có một người rất bắt mắt chính là Đông Nguyệt, cũng chính là người mấy ngày trước đó suýt thì được nhận ân trạch – Bùi ngự nữ.

Thái Hậu nhìn hơn mười người xung quanh, thoáng nhìn Đông Nguyệt một thân váy dài tím nhạt, nhu thuân đứng một bên. Bà mỉm cười đi lên trước, mà Đông Nguyệt thấy đôi hài nguyên bảo thêu phượng trên mặt cỏ xanh biếc mới giật mình ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên hoảng sợ quỳ xuống, nói:

- Tiện thiếp tham kiến Thái Hậu nương nương, nguyện chúc Thái Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế

- Tốt lắm tốt lắm

Đông Nguyệt còn chưa dứt lời đã bị Thái hậu cắt ngang. Rồi sau đó chỉ thấy Thái hậu cúi người, nâng Đông Nguyệt dây, cười nói:

- Sao Bùi ngự nữ lại hoảng sợ như thế? Ai gia cũng không phải là quái vật ăn thịt người

Lời vừa nói ra, các tần phi khác càng hoảng sợ. Chỉ riêng Thục phi và Âu Dương chiêu nghi nhẹ cười, sau đó, Âu Dương Hồng Ngọc tiến lên cười nói:

- Bùi ngự nữ được Hoàng Thượng khâm điểm sau chưa thị tẩm, dựa theo quy củ trong cung, không cần kính tam hiếu chi lễ (lạy tạ, dâng trà…) với Thái hậu. Cho nên chưa từng gặp qua Thái Hậu vì thế trong lòng sợ hãi cũng dễ hiểu.

Kì thật trong hậu cung này, phần lớn phi tần ngay cả long nhan còn chưa từng gặp qua làm sao đến biết được Thái Hậu? Thục phi hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó cũng tao nhã tiến lên, liếc liếc mắt nhìn thần sắc Đông Nguyệt phục tùng, ôn nhu nói:

- Trong hậu cung này, Thái hậu nương nương thương yêu nhất chính là Đức phi muội muội, mà Bùi ngự nữ lại là Đức phi tiến cử đến bên hoàng người, nói vậy tài hoa cũng nhất định khó lường. Nô tỳ có một chủ ý, hôm nay thử xem cung phi này tài trí ra sao?

- Nga?

Thái Hậu có chút tò mò, sự nghiêm túc dần dần biến mất, quay đầu nhìn Âu Dương hồng ngọc, nói:

- Tử thần nghĩ như thế nào?

Âu Dương Hồng Ngọc mỉm cười, hai tròng mắt lưu chuyển, liếc Thục phi một cái, thấp giọng nói:

- Chủ ý của Thục phi thật hay, chỉ là đáng tiếc Đức phi muội muội không ở đây, nếu luận tài hoa, Đức phi muội muội có thể nói là kinh thành đệ nhất

Nói xong, nhìn Đông Nguyệt mặt trắng bệch, cười yếu ớt:

- Chắc mấy ngày nay Đông Nguyệt cũng chưa được gặp Đức phi?

Đông Nguyệt ngẩn ra, sắc mặt càng trắng, nàng cúi đầu, bất an nói:

- Hồi bẩm Chiêu nghi nương nương, tiện thiếp đã lâu không thấy Đức phi nương nương

Thanh lan đứng bên nhíu nhíu đôi mi thanh tú, liếc Đông Nguyệt một cái rồi nhìn tiểu thư nhà mình, đột nhiên mím môi cười, nghịch ngợm đến trước Thái hậu, phúc thân cười nói:

- Thái hậu nương nương, nếu các vị chủ tử đều muốn gặp Đức phi nương nương, không bằng để cho nô tỳ đến Tẩm tâm cung mời nương nương đến.

Thục phi lạnh mặt, khinh thường nhìn Thanh Lan, nhẹ nhàng cười:

- Nha hoàn của Âu Dương chiêu nghi đúng là trí tuệ, lại biết được suy nghĩ trong lòng Thái hậu. Không bằng Âu Dương chiêu nghi cũng thuận nước giong thuyền, đem nha hoàn này tiến cử cho Hoàng thượng, phong là Ngự nữ đi. Nay hoàng tự (con cái) hiếm hoi, lại giúp hoàng thất sinh hoàng tử.

Thục phi cố ý kéo dài câu cuối, ái muội cười rộ lên.

Âu Dương Hồng Ngọc vốn đang cười nhất thời cứng đờ lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng nàng lập tức nắm chặt khăn lụa, nhẹ cười rộ lên nói:

- Thục phi nương nương quá khen, Thanh Lan từ nhỏ đã đi theo Tử Thần. Tử Thần cũng không được hiền thục như Đức phi nương nương….

- Đó là vì bản cung biết được suy nghĩ trong lòng Đông Nguyệt, tiến cử nàng là thuận theo tâm nguyện thôi

Âu Dương Hồng Ngọc còn chưa dứt lời đã bị một giọng nói mềm mại từ phía sau cắt ngang. Mọi người đều là sửng sốt, quay đầu nhìn bên góc Ngự hoa viên, chỉ thấy chiếc kiệu hồng dừng ở bậc thang rải đá. Trước kiệu Tiêu Đồng một thân xanh biếc tiến lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhấc rèm kiệu, một thân ảnh màu trắng từ trong kiệu đi ra.

Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc nhất thời trắng bệch mà Thục phi lại có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn, giống như không tin đó là nữ tử vài ngày trước vẫn còn suy yêu mà nay sắc mặt lại như thường đứng trước mặt mọi người. Cả người đẹp đẽ tố khiết, hai tròng mắt trong suốt như trước kia.

Minh Nguyệt nhẹ phất phất váy dài, nhìn về phía Thái hậu rồi mím môi cười, cầm tay Tiêu Đồng bước lên phía trước. Ánh mặt trời lóe ra, bạch ngọc trâm hình mẫu đơn cài trên mái tóc chải búi đơn giản càng thêm tỏa sáng.

Một trận gió nhẹ thổi mấy lọn tóc bên tai, đôi khuyên tai rung rinh, đai cẩm trù, một túi gấm hồng đeo bên hồng. Đến khi đến gần Thái hậu và Thục phi, Âu Dương chiêu nghi thì hơi phúc thân, ôn nhu nói:

- Nô tì tham kiến Thái Hậu nương nương, thục phi tỷ tỷ

Rồi sau đó, cũng không nhiều lời khách khí đã cười bước lên cầm tay Thái Hậu, mềm nhẹ cười, nói:

- Thái Hậu, nô tì rất nhớ ngươi

Thái Hậu vội cầm tay Minh Nguyệt thậm chí có vài phần kích động, nói:

- Ai nha! Hôm nay sao Hoàng thượng lại đại phát từ bi, để Tuyết Nhi của ai gia đến thăm ai gia thế này?

Nói rồi kéo tay Minh Nguyệt đi về phía Tử Vân đình, vừa đi vừa nói:

- Lại đây, ai gia đưa ngươi đến đình ngồi nghỉ, đừng để bị mệt.

Minh Nguyệt cười khẽ, cũng nắm chặt tay Thái Hậu, thấp giọng nói:

- Nô tì nghe nói hôm nay Thái Hậu mang theo chúng phi đến Ngự hoa viên thưởng thức cảnh đẹp vì thế bảo Tiêu Đồng đưa nô tỳ đến xem. Nô tỳ đã lâu rồi không gặp Thái hậu.

Thái Hậu vui tươi hớn hở cười, đến trong Tử Vân đình rồi sai cung nữ bưng trà nước, lại sai Ngự Thiện phòng chuẩn bị điểm tâm, hơn nữa còn tự chọn một ít hoa quả. Nhưng cũng không hề buông tay Minh Nguyệt, vẫn muốn để nàng ăn nhiều hơn, nhắc nhở nàng không được bạc đã bản thân và hoàng tự trong bụng.

Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhất nhất ghi nhớ, rồi sau đó cầm một loại quả quý mà các nước chư hầu tiến cống đến trước mặt Thái hậu, cười nói:

- Thái hậu cũng nên ăn nhiều một chút, nô tỳ trong Tẩm tâm cung tốt lắm, Hoàng thượng vẫn rất nghe lời Thái hậu, không bạc đãi nô tỳ.

Minh Nguyệt nói chuyện khiến mọi người sửng sốt một chút, rồi sau đó chỉ nghe Thái Hậu ha ha cười rộ lên, nắm chặt tay Minh Nguyệt nói:

- Tuyêt Nhi đúng là biết cách khiến ai gia vui vẻ, lại đây lại đây, ăn mấy quả lạ này đi, Tử Ngọc quốc nói quả này rất tốt cho thai nhi, ha ha, đúng rồi, các ngươi cũng ăn đi.

Thục phi vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn trái cây đỏ mọng kia ôn hoà nói:

- Mọi thứ của Tử Ngọc quốc đều là kì vật, xem ra lần này nhất định bọn họ phải đem Tiêu Mẫn quận chúa gả cho Hoàng thượng, hậu cung này lại náo nhiệt hơn rồi.

Từ sau khi hiền phi bị bỏ tù, hậu cung ngược lại lạnh lùng hơn, xem ra hồ nước lặng này nếu không có vật gây sóng gió thì thật là phiền chán.

Minh Nguyệt tất nhiên là nghe ra ý tại ngôn ngoại, nàng liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc. từ sau khi nàng bước đến Âu Dương Hồng Ngọc vẻ mặt trở nên không tốt, cười yếu ớt nói:

- Tỷ tỷ nói đúng, nô tì nghe nói Tiêu Mẫn công chúa quốc sắc thiên hương, so với Khuynh Thành quận chúa còn hơn ba phần. Hoàng Thượng thật có phúc.”

Thục phi giật mình, nàng vốn là muốn mượn việc này đả kích Mộ Tuyết nay được thánh sủng. Nhưng không ngờ Mộ Tuyết lại không chút để ý, không hề khó chịu ứng đối, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

Âu Dương Hồng Ngọc cũng sửng sốt, lại lập tức lên tiếng trả lời, cười cười nói:

- Đức phi nương nương lời nói thật sao?

rồi sau đó thu liễm ý cười, nhìn Thục phi một cái, nhẹ giọng nói:

- Nhưng mà . . Nếu việc này là đúng, hậu cung này thật đúng là muôn hồng nghìn tía

Thục phi nhíu mày thanh tú, lạnh lùng nhìn Âu Dương Hồng Ngọc nhưng không nghĩ ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau, sau đó không ai nhường ai trừng mắt nhìn đối phương, cho đến khi một cung nữ vội vàng chạy tới:

- Không được rồi, Thục phi nương nương, không được rồi….

Mọi người hơi kinh ngạc, ngay cả Thục phi và Âu Dương Hồng Ngọc đang âm thầm đánh nhau cũng đều bị giật mình, đều nhìn về phía người kêu. Sau đó, chỉ thấy một cung nữ váy lam, quỳ xuống trước người Thục phi, run run nói:

- Nương nương, không hay rồi, Hiền phi nương nương tự sát trong ngục, hơn nữa còn …

Tiểu cung nữ khiếp đảm liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc, nhất thời khóc òa lên nói:

- Hiền phi nói muốn Âu Dương chiêu nghi cùng hoàng hậu nợ máu trả bằng máu, nói hoàng hậu mua kẻ giết chết Thượng Quan Thượng Thư

Không khí xung quanh nhất thời ngưng đọng lại, ngay cả Thái hậu cũng bị sửng sốt, không dám tin đứng phắt lên, cả giận nói:

- Nô tài chết tiệt kia, dám trước mặt ai gia hồ ngôn loạn ngữ

Nói xong, liền chỉ vào cung nữ đang run rẩy kia nói:

- Lí công công, đem điêu nô này xuống phạt năm mươi trượng cho bản cung.

Minh Nguyệt mâu quang hơi động, trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng lên, rồi sau đó cầm tay Thái Hậu, ôn nhu nói:

- Thái Hậu bớt giận, theo nô tì thấy cung nữ này đã bị dọa đến thần trí không rõ mới nói như thế. Không bằng trước tiên hỏi nàng xem vì sao lại thế đã

Rồi sau đó vươn tay vuốt ngực Thái hậu đang phập phồng, nhẹ giọng nói:

- Thái hậu, người ngồi xuống đã, thân mình quan trọng hơn, chớ để tức giận.

Thái Hậu tức giận vô cùng, dù sao đại hôn của Hoàng thượng sắp tới, nay lại phát sinh liên tiếp những chuyện này, nay cả sứ thần Tử Ngọc quốc cũng tới. Nếu việc này làm lớn ra, uy nghiêm Thiên triều ở đâu?

Minh Nguyệt chuyển mắt nhìn về phía Thục phi, ý bảo nàng bắt lấy thời cơ chèn ép Âu Dương thị, mà Thục phi nhận được ánh mắt Minh Nguyệt thì hơi do dự một chút rồi vội đến trước mặt Thái hậu, an ủi:

- Thái Hậu, muội muội nói rất đúng, không bằng để nô tì thẩm vấn tiểu cung nữ này một chút.

Rồi sau đó cười lạnh nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang nhẹ nhướng mày, thần sắc kinh ngạc. Nàng quay đầu nhìn cung nữ đang sợ hãi quỳ trên đất, nổi giận nói:

- Ngươi còn không mau đem việc khi nãy cấp báo?

Tiều cung nữ kia đã bị dọa đến mặt không chút máu, vừa nghe Thục phi nói thì khóc òa lên, lắp bắp:

- Nô. . . Nô tỳ. . . hồi nương nương, nô tỳ là cung nữ đưa cơm cho Hiền phi nương nương. Nhưng hôm nay lúc đưa cơm đến cho Hiền phi vừa lúc thấy nàng cầm trâm muốn tự sát, hơn nữa còn bảo nô tỳ đến đây nói với Âu Dương chiêu nghi, nói chiêu nghi nương nương giết chết thượng quan Thượng Thư, cha con bọn họ thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua Âu Dương thị

- Làm càn

Thái Hậu đột nhiên phẫn nộ quát, bà đứng dậy quăng chén trà xuống, tức giận công tâm thở phì phò, run run chỉ tay vào tiểu cung nữ đang khóc:

- Ngươi. . . Ngươi dám vũ nhục ai gia cùng hoàng hậu, ngươi. . . Ngươi

- Thái Hậu

Mọi người kinh hãi nhìn Thái Hậu đột nhiên ngã xuống. Trong đình nhất thời hoảng loạn cả lên. Ngay cả Thục phi đang dương dương đắc ý và Âu Dương Hồng Ngọc đang ngây ngốc cũng đều bị dọa. Sau đó vội xông lên đỡ lấy Thái hậu, hét lớn:

- Mau truyền Thái y, mau truyền Thái y

Thái Hậu bị bệnh, hậu cung lại bất an. Vốn tưởng rằng sau khi Hiền phi bị bỏ tù thì hậu cung sẽ sóng yên gió lặng. Nhưng lại nghe chuyện Thượng Quan Trung bị biếm làm thứ dân, lưu đày đã bị Hoàng hậu và Âu Dương chiêu nghi giết hại, thi thể bị giấu trong Phượng Tê cung thì ngọn sóng lớn lại nổi lên. Chưa đầy một canh giờ, tin tức đã loan khắp kinh thành, bất luận là quan lại hay dân chúng đều bắt đầu bàn tán. Nhất thời, lời đồn đại lan rộng, lòng người hoảng sợ.

Trong Khôn trữ cung, Thái y bắt mạch cho Thái hậu, đế vương đã sớm tới cũng chỉ có thể phiền chán chờ ngoài đại điện. Thục phi, Âu Dương chiêu nghi, Hoa mỹ nhân, Bùi ngự nữ và các tần phi đều đứng cúi đầu một bên. Chỉ riêng Minh Nguyệt có thai thì được ngồi bên cạnh.

Minh Nguyệt tay cầm bát trà, cúi mắt nhìn bước chân Ngự Hạo Hiên phiền chán không nói lời nào. Chỉ có Thục phi bước lên an ủi hai câu nhưng không ngờ đế vương cũng không thèm nhìn, vì thế đành đỏ mặt lui xuống.

Âu Dương Hồng Ngọc đứng ở một bên, hai tròng mắt nheo chặt tựa như không nghĩ ra điều gì đó. Nàng nhướng mày nhìn Minh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên mất phần nghi hoặc. Nhưng lúc này, đột nhiên Lý công công hoảng hốt vội chạy lên đại điện, quỳ gối trước người Ngự Hạo Hiên, hoảng sợ nói:

- Hoàng. . . Hoàng Thượng Thượng Quan. . . Thượng Quan Thượng Thư hắn. . . Hắn chết ở trong Phượng tê cung

Lời nói của Lý công công tựa như một viên bom, khiến mọi người kinh ngạc. Âu Dương Hồng Ngọc ngây người, nếu không có Thanh Lan đỡ lại sợ rằng đã ngã xuống. Mà Thục phi gần đây hiền đức lại há hốc miệng không dám tin.

Ngự Hạo Hiên dừng bước, người hơi cứng lại, đại điện nhất thời yên lặng khiến người ta run người.

Tay Minh Nguyệt vịn vào ghế, nàng rũ mắt hạ mi không dám nhìn Ngự Hạo Hiên. Bát trà trong tay đặt lại bàn, cũng không nghĩ nhất thời thất thần lại làm đổ bát trà. Bát trà rơi xuống đất, nước trà bắn lên kim lũ hài khiến nàng sợ tới dựng đứng lên.

Tiếng động này khiến mọi người chấn kinh, thâm chí vài cung phi nhát gan kêu to lên. Trong điện nhất thời hỗn loạn, Minh Nguyệt trong lòng cũng bị cả kinh, quên mất nước trà đã lạnh, cũng không để ý đến bản thân mình. Nhưng khi hoàn hồn, cả người đã bị đế vương ôm chặt.

- Hoàng. . . Hoàng Thượng

Minh Nguyệt nhìn bóng dáng màu vàng đang ôm mình, có chút vô thố nhẹ gọi, muốn nói cái gì, lại chỉ nghe Ngự Hạo Hiên khẽ nói:

- Đừng sợ.

Minh Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Hiên, chỉ thấy hắn đang lo lắng nhìn nàng, bàn tay lớn vuốt vuốt lưng nàng, nhẹ dỗ:

- Đừng sợ.

Rồi đặt tay nàng lên ngực hắn:

- Có trẫm ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.