Canh bốn, sắc trời tối đen, tiếng trống điểm canh nhẹ vang, Minh Nguyệt đã sớm mệt mỏi mà chìm trong giấc mơ.
Trên bàn, tấu chương chồng chất, ánh nên trong điện lay lắt sắp tắt.
Tần công công đã đổi nến hơn ba lần, đều đã cháy hết chỉ còn lại một
đống sáp chảy.
Trên giường, Minh Nguyệt hơi giật mày, bàn tay trắng nõn quờ quờ như
thói quen tìm cái gì đó bên người. sau đó, cảm nhận được xung quanh lạnh lùng, trống rỗng thì dần tỉnh, đôi mắt mông lung mở ra nhìn người không ngủ. Nàng hơi chua xót trong lòng, ngồi dây nhìn về phía ngự án đã thấy Ngự Hạo Hiên đang nhìn lại mình.
Trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau, Minh Nguyệt không rõ vẻ mặt Ngự Hạo Hiên chỉ vì nến đã tắt, chỉ có ánh trăng sáng ngoài cửa xuyên qua bệ
cửa sổ mà chiếu sáng yếu ớt vào trong.
- Hoàng thượng.
Minh Nguyệt nhẹ gọi một tiếng, dường như muốn biết Ngự Hạo Hiên đang
nghĩ gì, nàng xốc nhẹ chăn, vừa định xuống giường đã thấy Ngự Hạo Hiên
đứng lên đi về phía nàng. Hắn giữ người nàng nằm xuống, đắp chăn bông
cho nàng, nhẹ hôn trán nàng rồi hỏi:
- Sao lại không ngủ?
Minh Nguyệt rúc vào lòng Ngự Hạo Hiên, nhắm mắt ngửi mùi hương đặc trưng của hắn. Nàng vòng tay ôm hắn, nỉ non nói:
- Nô tì lạnh
Là lạnh nhưng càng là vì không quen ngủ một mình.s
Ngự Hạo Hiên cười nhẹ, tiếng cười như đang chế nhạo Minh Nguyệt không thành thâtL
- Trẫm hiểu rồi
Sau đó, hắn cởi long bào ra, chui vào chăn, ôm Minh Nguyệt vào lòng, nói nhỏ:
- Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
Minh Nguyệt ân một tiếng, nhưng vẫn mở to mắt, chui vào lòng Ngự Hạo
Hiên, bàn tay trắng nõn đặt trên ngực hắn, nghe tim hắn đập. Đột nhiên
ngẩng đầu vừa như tò mò vừa như ngây ngô hỏi:
- Hoàng thượng cũng như thế với các tần phi khác sao?
Thân mình Ngự Hạo Hiên cứng lại một chút, sau đó có chút phiền chán ôm Minh Nguyệt sát hơn, nhẹ nói:
- Mỗi nữ nhân trong hậu cung đều là thê thiếp của trẫm, Minh Nguyệt nghĩ sao?
Trái tim đau đớn, thân mình Minh Nguyệt như bị buộc chăt, một lúc
sau, trấn tĩnh lại, nhắm mắt để mặc sự đau đớn trong lòng đang ăn mòn
vết thương mình, cười lạnh, có lẽ, nàng thật sự cần sự đau đớn này để
làm chính mình tỉnh táo, để mình có quyết tâm làm những chuyên tàn nhẫn.
- Đúng thế
Giọng Minh Nguyệt hơi khàn khàn, nhẹ đáp. Bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhẹ cười nói:
- Các nàng đều là thê thiếp của Hoàng thượng, các nàng đều
yêu Hoàng thượng, mỗi người đều yêu Hoàng thượng hơn hẳn nô tì.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ sót lại sự nghẹn ngào.
Thì ra, thừa nhận một sự thật lại khó khăn như thế, khóe mắt Minh
Nguyệt hơi ươn ướt, nàng từ từ buông lỏng tay đang ôm Ngự Hạo Hiên, một
tay đặt trước ngực mình, trái tim cứng lại, hơi thở dốc rồi chậm rãi
thoát khỏi vòng ôm của hắn. Quay người, đưa lưng về vòng ôm mà bấy lâu
nay nàng tham luyến.
Trong bóng đêm, Ngự Hạo Hiên lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt nhưng không
ngăn lại nàng. Đôi mắt sâu như đêm dần quen thuộc với bóng đêm, lóe ra
sự phiền chán. Lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nói:
- Không lạnh sao?
Minh Nguyệt nhắm chặt mắt, bàn tay trắng nõn nắm chặt góc chăn, lại ôn nhu cười, khẽ run nói:
- Lạnh, nhưng còn đau lòng gấp trăm.
Yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Lúc sau, đột nhiên Ngự Hạo Hiên đứng dậy, mạnh mẽ xốc chăn bông xuống giường như rất phiền chán Minh Nguyệt, lững thững đi đến trước ngự án, ngồi trên long ỷ. Sau đó, trong phòng không còn tiếng động.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ.
Minh Nguyệt mở đôi mắt hơi sưng đỏ, cố gắng ngồi dậy, dựa vào mép
giường. Lúc này, Tần công công và Tiêu Đồng đẩy cửa mà vào, quỳ xuống
thỉnh an nói:
- Nô tài, nô tỳ tham kiến đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an
Sau đó, Tiêu Đồng bưng chậu nước lên chải đầu, rửa mặt cho Minh Nguyệt, Tần công công sai người mang đồ ăn sáng lên.
Tiêu Đồng thay quần áo cho Minh Nguyệt rồi đỡ nàng đến trước gương, vừa chải đầu vừa nói:
- Tiểu thư, nô tỳ nghe thái y nói thể chất người rất kém, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều mới được, cho nên…
Tiêu Đồng dừng lại, nhìn bóng Tần công công đang rất bận rộn:
- Cho nên việc gì làm được thì để nô tỳ làm, nếu tiểu thư có chuyện gì, Hoàng thượng không tha nô tỳ.
Minh Nguyệt nhìn chính mình trong gương, cười vô lực, thở dài nói:
- Tiêu Đồng, ta đột nhiên cảm thấy người trong gương cách mình càng lúc càng xa.
Rồi hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, thanh âm cực nhẹ:
- Cảnh còn người mất, Tiêu Đồng có phải ta đã già đi?
Tần công công đứng trước bàn nghi hoặc nhìn bóng dáng Minh Nguyệt,
trong lòng có cảm giác khó nói nhưng lại không phát hiện được manh mối
gì. Vì thế, hắn đành để ý chuẩn bị bữa sáng rồi phúc thân với Minh
Nguyệt:
- Nương nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nô tài cáo lui.
Minh Nguyệt nhìn thần sắc Tần công công qua gương, cười khẽ, mím môi nói:
- Tần công công, từ tối nay trở đi, ngươi ở lại nghỉ trong
điện cùng Hoàng thượng đi, hôm nay bản cung về Dưỡng sinh điện, có Tiêu
Đồng bên cạnh bản cung rồi, ngươi nói Hoàng thượng cứ yên tâm.
Rồi đứng lên, vịn tay Tiêu Đồng:
- Đem những thứ này sang Dưỡng sinh điện đi, sau đó cho ngự tiền thị nữ đổi lại chăn đệm mới.
Tần công công sững sờ đứng ở cửa, cho đến khi Minh Nguyệt bước ra cửa điện mới hoàn hồn, bước lên phía trước khom lưng nói:
- Nương nương, đây là…
Lời còn chưa dứt hắn đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng màu vàng, lòng cả kinh vội im bặt
- Ái phi muốn về Dưỡng sinh điện?
Tiếng Ngự Hạo Hiên trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên truyền đến khiến Minh Nguyệt vè Tiêu Đồng ngẩn ra. Sau đó chỉ thấy Ngự Hạo Hiên bước
đến, thần sắc lười nhác, lúc sau, hắn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
- Như thế cũng tốt, Tần An, sai xuống, tối nay đến Trùng Dương cung
Sau đó, không thèm nhìn Minh Nguyệt, đi vào tẩm điện, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Tần công công ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đóng,
lại khó xử nhìn Minh Nguyệt. Nhưng Minh Nguyệt so với tưởng tượng của
hắn còn bình tĩnh hơn nhiều, nàng hít sâu một hơi, nói với Tiêu Đồng:
- Đi thôi, bản cung hơi mệt, về Dưỡng sinh điện rồi nói.
Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng hơi dại ra, nghe Minh Nguyệt gọi mới hoàn hồn
nói vâng rồi đỡ Minh Nguyệt đi về phía Dưỡng Sinh điện, không dám chậm
trễ.
Trong Trường sinh điện, Tần công công dẫn theo hai ngự tiền thị nữ
cùng Đông Nguyệt đứng bên, bốn người trong lòng khó hiểu nhìn Ngự Hạo
Hiên ngồi trên ngự án, mặt không đổi sắc, phê duyệt tấu chương. Thật ra, Tần công công đi theo Hoàng thượng hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy Hoàng
thượng “bình tĩnh” thế này. Tuy rằng tâm tư Hoàng thượng thật sự khó
đoán nhưng mấy tháng nay Hoàng thượng khó hầu hạ hơn rất nhiều, ngay cả
sở thích, thói quen cũng hỗn loạn.
Tần công công liếc nhìn chăn, gối trong tay hai ngự tiền thị nữ, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, khi nãy Đức phi nương nương nói muốn đổi mới những đồ trên giường, người xem…
- Đổi
Ngự Hạo Hiên lạnh lùng như trước nói, hơi phiền chán buông lỏng bút
lông, đặt bản tấu chương sang một bên, vô tình ngẩng đầu lại thoáng nhìn thấy Đông Nguyệt đang si mê nhìn mình, mày kiếm nhíu lại, con mắt thâm
trầm chứa sự giận dữ.
Đông Nguyệt cả kinh vội cúi đầu, Tần công công lại càng hoảng sợ không yên nói:
- Hoàng thượng, đây là thị nữ Đông Mai mà Đức phi nương
nương đưa cho Hoàng thượng, là cung nữ chuyên môn hầu hạ việc trà nước.
Đông Nguyệt cố gắng cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, cứng ngắc cười, phúc thân với Ngự Hạo Hiên:
- Nô tỳ Đông Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc
Rồi sau đó, trong điện lại không tiếng động, mọi người âm thầm lau mồ hôi, ngay cả Tần công công cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc sau, mọi người đang không biết làm thế nào thì Ngự Hạo Hiên lại lạnh lùng nói:
- Nếu là tâm ý của Đức phi, như thế sao trẫm có thể cự
tuyệt, Tần An nghe chỉ, sắc phong Đông Nguyệ là thất phẩm ngự nữ, ban
thưởng theo lục phẩm.
Lời vừa dứt, Tần công công cùng với hai cung nữ ngây ngốc, cho đến
khi nghe tiếng Đông Nguyệt vui sướng tạ ơn mới hoàn hồn. Bọn họ nhìn
chằm chằm Đông Nguyệt đang quỳ lạy tạ chủ long ân.