Hoàng hôn, mặt trời lặn, trăng dần nhô lên từ phía tây.
Trong Dưỡng sinh điện, sau bình phong phỉ thúy lớn khắc muôn hoa đua
sắc, hơi nước lượn lờ, mùi hương lành lạnh tỏa ra bốn phía, thỉnh thoảng nghe được tiếng nước xao động khiến người khác liên tưởng.
Trong bồn tắm lớn, Minh Nguyệt nhắm mắt vẻ mặt mệt mỏi, mà ngự tiền
thị nữ phía sau cẩn thận dùng thìa bạch ngọc múc những thìa nước ấm ngâm hàn mai lên người Minh Nguyệt, rồi dùng lược chải mái tóc đen của nàng
rồi lấy một cây ngọc trâm búi lên. Sau đó, cúi đầu nói:
- Nương nương, nô tỳ đỡ người đứng lên thay quần áo.
Giọng nói của ngự tiền thị nữ kia hơi run, cho đến giờ nàng cũng chưa bao giờ hầu hạ qua những người Hoàng thượng yêu thích chứ đừng nói là
vị phi tử đang mang long thai, được chiều chuộng nâng niu đến không thể
chạm vào – Đức phi nương nương, cho nên, tay cầm xiêm y cũng run lên.
Minh Nguyệt không nói nhắm mắt lại, nhẹ vẫy bàn tay trắng nõn, ý bảo
ngự tiền thị nữ đi ra ngoài. Nhưng nàng ta nào dám rời đi, nàng hơi khó
xử nhìn mi dài rung động của Minh Nguyệt, nói:
- Nương nương, Thái y nói người có thai, không thể ngâm
người lâu trong nước… nếu Hoàng thượng biết bây giờ nương nương còn chưa thay quần áo, nô tỳ… nô tỳ.
Đôi mi thành tú của Minh Nguyệt hơi giật rồi nghe thấy ngoài cửa điện “chi nha” một tiếng, một thân ảnh thon dài bước vào cung điện. Thị nữ
kia cả kinh định ngăn lại nhưng đến khi ra khỏi bình phong lại sợ tới
quỳ sụp trên mặt đất, không dám nói gì. Ngự Hạo Hiên một thân long bào
màu đen đứng trước bình phong, lạnh lùng nhìn ngự tiền thị nữ quỳ trên
đất, tiến lên hai bước lấy xiêm y trên tay nàng rồi đi vào sau bình
phong. Đôi mắt thâm trầm như đâm nhìn Minh Nguyệt đang nằm trong nước,
chỉ lộ ra hai vai trắng nõn, rồi sau đó chỉ nghe tiếng nước róc rách một chút, toàn bộ thân mình Minh Nguyệt bị Ngự Hạo Hiên ôm lấy rồi đặt lên
giường lớn mềm mại, dùng chăn bông bao chặt.
Minh Nguyệt nhẹ mở mắt nhìn bóng Ngự Hạo Hiên cao lớn mặc trường bào
đen, trái tim tê rần, rũ mắt muốn nói gì lại bị tiếng Tần công công chói tai cắt ngang:
- Hoàng thượng, kiệu liễn đã chuẩn bị xong.
Trái tim Minh Nguyệt hơi động, mâu quang ảm đạm xuống rồi sau đó từ
từ nhắm mắt lại, giống như ngủ say. Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, chỉ nhắm
mắt một lúc thì đã thật sự ngủ say, ngay cả người bên giường rời đi khi
nào cũng không biết.
Canh hai, Minh Nguyệt cảm thấy cả người lành lạnh, hơi chớp mi tỉnh
dậy, vừa mở mắt đã thấy Tiêu Đồng mặc váy dài xanh biếc ngồi trên thảm
hồ cừu, đang đốt đàn hương.
Minh Nguyệt xoa xoa trán, nhẹ ngồi dậy, lúc này mới phát giác bản
thận không mảnh vải, hơi thở dài kéo chăn bông che trước ngực nhẹ gọi
Tiêu Đồng :
- Lấy xiêm y của ta đến đây.
Tiêu đồng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt đã ngồi dậy vội lấy
xiêm y đã xếp gọn một bên đi đến, phủ lên người Minh Nguyệt, hơi trách
cứ nói:
- Tiểu thư tỉnh bao giờ sao không gọi nô tỳ?
Sau đó, mặc quần áo cho Minh Nguyệt, cầm một chiếc gối đặt ở đầu giường rồi mới nói:
- Hoàng thượng ngồi bên cạnh tiểu thư khoảng một canh giờ rồi sau đó sai nô tỳ vào chăm sóc tiểu thư.
Minh Nguyệt gật gật đầu, có lẽ là vì ở Hán ngự thư các nên hơi mệt
mỏi, cho nên cảm giác trên người không chút khí lực nhưng lại nghĩ đến
lúc tắm hôm nay, mềm nhẹ hói:
- Hoàng thượng đến trùng dương cung.
Nàng nhớ rõ sáng nay hắn đã nói như thế.
Sắc mặt Tiêu Đồng hơi trắng rồi mới gật gật đầu nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng đã ngủ lại ở Trùng Dương cung, nghe nói… nghe nói Hoàng thượng còn dặn ngày mai thị tẩm là là Bùi ngự nữ.
Vừa qua lúc mặt trời lặn, trong cung đã truyền ra lời đồn, Hoàng
thượng vừa đến Trùng Dương cung đã sai Tần công công đến dặn dò tiểu chủ Nguyệt Hoa cung chuẩn bị ngày mai thị tẩm… hơn nữa sau còn chỉ định
ngày sau là Hoa mỹ nhân.
Minh Nguyệt hạ mi, khóe miệng lại nổi lên ý cười, bàn tay lạnh lẽo cầm tay Tiêu Đồng, ôn nhu nói:
- Ta hơi mệt mỏi, ngủ trước. Ngươi cũng nghỉ sớm đi
Rồi nàng nằm xuống, nhìn đỉnh trướng vàng, lúc sau nhắm mắt lại.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt đã không muốn hỏi han gì, trong lòng co
rút, hốc mắt nhất thời đỏ lên. Nàng đắp chăn gọn cho Minh Nguyệt, khổ sở nói:
- Tiểu thư, Tiêu Đồng tuy là muội muội của Như Nguyệt nhưng là…
Giọng Tiêu Đồng hơi khàn khàn, mâu trung như có sương mù, hít hít mũi nói:
- Tiểu thư, thật ra Tiêu Đồng nhìn được, Hoàng thượng rất
khác thường, ngay cả Tần công công cũng nói nếu tiểu thư đối xử với
Hoàng thượng tốt một chút, có lẽ.. có lẽ Hoàng thượng đã không đi cung
điện khác (đúng là như thế mà)
Như Nguyệt tỷ tỷ chính là như thế, nàng hiểu được nữ nhân nên ích kỉ
lại cũng ôn nhu như nước. Nàng lao thẳng vào vòng ôm của đế vương như là nơi kí thác sinh mệnh, giống như nếu như mất đi sự sủng ái của đế vương thì mất đi dũng khí sống sót. Cho nên đế vương sủng nàng, thương nàng,
ngày ngày bên nàng. Nếu tiểu thư cũng như vậy, có lẽ.. có lẽ Hoàng
thượng cũng không đến cung điện khác.
Minh Nguyệt nghe Tiêu Đồng nói rồi cười nhẹ, giống như nghe được truyện cười. Nàng từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Tiêu Đồng, lúc nào ngươi đi lãnh cung đưa chiếc lược ngà
voi khắc phượng hoàng cho Như Nguyệt, nói cho nàng, chỉ khoảng mười ngày nàng có thể trở về bên cạnh Ngự Hạo Hiên, nhưng…
Minh Nguyệt đột nhiên mở mắt, không dao động, trống rỗng nói:
- Bảo nàng nhớ kĩ, nàng phải đem bí mật về ta chôn dấu kĩ
trong lòng, hơn nữa, bảo nàng, hàng năm đến ngày giỗ của Mộ Tuyết thì đi cúng bái, dập đầu ba lần.
Tiêu đồng cả kinh, kích động nắm tay Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, không cần, tiểu thư người đang nói gì vậy… nếu
thật sự như tiểu thư nói, tiểu thư cùng Tiêu Đồng cùng chạy khỏi cung là được rồi. Tiêu Đồng nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư cho đến khi tiểu
hoàng tử ra đời, sau đó chúng ta ân cư, không ai biết đến chúng ta.
Trốn…. Minh Nguyệt hơi run run mi dài, mâu quang lưu chuyển, hơi thất thần nói:
- ẩn cư sơn dã, không màng thế sự…
Một giấc mộng mỹ lệ. Trước kia, nàng cũng sinh hoạt trong thế giới
hắc ám, mỗi đêm không tiếng động chui vào những lăng mộ, trộm lấy những
ngọc khí, đồ cổ xa xỉ, sau đó để cho bọn người xã hội đen lưu thông. Lúc đó, nàng cũng vĩnh viễn chỉ có thể ẩn nấp trong bóng đêm.
- Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta trốn đi, chờ nô tỳ làm thỏa
đáng chuyện của Thượng Quan Trung, chờ tiểu thư lấy được vật cần tìm,
chúng ta trốn ra khỏi hoàng cung, tìm một nơi non xanh nước biếc sinh
sống. Mười tuổi nô tỳ đã lên núi học võ, cái gì cũng đã trải qua, khổ
nào cũng đã chịu, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.
Tiêu Đồng nắm chặt tay Minh Nguyệt, kích động nói.
- Tiêu Đồng, nếu chúng ta làm như thế, cả đời cũng chỉ có thể sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể gặp người khác
Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói, vẻ mặt càng thêm ảm đạm:
- Giống như những châu báu xa xỉ, nếu là từ huyệt mộ của
người chết trộm ra, cho dù hoa mỹ cũng chỉ có thể lưu chuyển trong hiệu
cầm đồ hoặc trong tay bọn buôn lậu, vĩnh viễn không có khả năng đến được những nơi xứng với giá trị của chúng.
Tiêu Đồng run tay, thần sắc khiếp sợ, có lẽ thật sự không ngờ Minh
Nguyệt sẽ nói như vậy, nàng nhướng mắt nhìn vẻ mặt Minh Nguyệt đau
thương lại ảm đạm. Trong lòng không chịu nổi, khóe mắt dần chảy lệ rơi
xuống tay áo. Bàn tay lại càng nắm chặt bàn tay giá lạnh của Minh
Nguyệt.
- Tiểu thư, người nói gì nô tỳ cũng nghe, nô tỳ nguyện cùng người cùng sống cùng chết.
Tiêu Đồng nói, nàng ngẩng đầu hít hít mũi rồi đột nhiên cười:
- Tiểu thư, người biết không, khi nô tỳ biết hơn trăm người
Mộc thị bị xử trảm đều không rơi nước mắt, vì lúc đó, nô tỳ trong lòng
chỉ có hai chữ báo thù.
Minh Nguyệt cười khẽ, cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nói gì đó không rõ rồi chậm rãi ngủ.
“Sương khỏa hàn tùng
Vụ áp thương tùng
Long đông thiên thời
Tuyết vũ trường không”
(sương lạnh lẽo che lấp tất cả, cây tùng xanh trong sương mù, giữa trời đông giá, tuyết bay ngập trời)
Thanh âm trầm thấp mà quen thuộc từ từ truyền đến.
Minh Nguyệt nhíu mi, hơi buồn ngủ trợn mắt nhì trong Trường sinh
điện, muốn nhìn xem ai đang ở trong tẩm cung của nàng mà ngâm thơ.
Nhưng trợn to mắt, trong lòng run lên, chỉ thấy một nam tử mặt trường bào đen thêu rồng đứng giữa đại điện, ngón tay thon dài cầm một quyển
sách. Bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp như hoa, mặc phượng bào rúc vào lòng hắn, môi anh đào mỉm cười.
Ai….Minh Nguyệt muốn hô lên nhưng lại phát hiện bản thân mình trừ bỏ
có thể chớp mở mắt còn lại cả người bất động. Nàng nhìn hai thân ảnh
trước mắt, muốn giãy dụa nhưng không có kết quả, chỉ có thể nhìn hai
người trước mắt. Nhưng dung nhan của nam tử kia mơ hồ không thể nhìn rõ, duy nhất thân hình và y phục giống hệt Ngự Hạo Hiên hôm nay.
- Hoàng thượng, hôm nay nô tỳ sai Minh Nguyệt nấu bát cháo
Hoa mai bát bảo (bát cháo lần trước Minh Nguyệt nấu đấy) mà Hoàng thượng thích ăn nhất, đợi lát nữa nô tỳ hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa.
Dung nhan kiều mỵ của nữ tử mặc phượng bào có chút thẹn thùng, rúc vào lòng đế vương.
- A!
Giọng nam tử kia có chút sủng nịnh nói:
- Trẫm đang nghĩ sao hôm nay không thấy nha đầu kia đâu
Nói xong, một tay đè nữ tử trong lòng lại, hôn lên hai gò mà nàng, chọc nữ tử kia kiều mị kêu lên.
Trái tim Minh Nguyệt như bị cào xé, nàng không ngừng dãy dụa trong
lòng. Nàng nghe đến hai chữ “Hoàng thượng” kia thì biết nam tử đó chắc
chắn là Ngự Húc, nhưng vì sao hắn luôn tới đây tra tấn nàng, vì sao nàng luôn thấy hắn.
- Thanh Uyển hôm nay thật sự rất đẹp..
Đế vương trêu đùa, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt nữ tử, sau đó, bàn tay to bắt đầu cởi phượng bào nữ tử kia, vứt xuống đất. Trường bào
thêu phượng phản chiếu dưới ánh nên khiến Minh Nguyệt đau đớn. Hà Thanh
Uyển…Hoàng hậu của Ngự Húc, nữ nhân được hắn yêu nhất.
Minh Nguyệt cảm giác chính mình sắp ngưng thở, trán chảy ra mồ hôi,
trái tim cũng đau đớn, vì sao lại đau… vì sao nhìn đến Ngự Húc hôn nữ
nhân kia lòng nàng lại đau như vậy???
- Ngươi giết người trẫm yêu nhất.
Giấc mơ ngày ấy, lời nói lãnh khốc của đế vương đột nhiên xuyên qua
không gian, sắc bén đâm vào lòng nàng. Hà Thanh Uyển…nữ nhân Ngự Húc yêu nhất.
Minh Nguyệt thở hào hển, tay nàng nắm chặt đã đau đớn vô cùng, nàng
muốn ngăn bọn họ lại, để bọn họ đừng thân mật trước mắt mình như thế.
Nhưng nàng mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của Ngự
Húc và đôi mắt thâm trầm như đêm.
- Hoàng thượng
Hà Thanh Uyển thở hổn hển, thân mình mềm mại rúc vào lòng đế vương,
xiêm y hầu như đã bị cởi sạch, chỉ còn lại chiếc yếm ngực đỏ thêu mẫu
đơn, tay trắng nõn gắt gao ôm lưng đế vương, màu da ửng hồng.
Đôi mắt Ngự Húc sâu như đêm, mặt không thay đổi nhìn nữ tử thở gấp
trong lòng mình, bạc môi mím, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng. Sau đó,
tiếng cửa mở ra, một nữ tủ thanh tú từng bước đi vào, khí chất cao ngạo, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu nương nương, cháo người cần nô tỳ đã mang lên.
Hà Thanh Uyển đang trầm mê trong sự khiêu khích của đế vương cả kinh, sau đó nhẹ kêu một tiếng, trừng trừng nhìn tiểu cung nữ đột nhiên, sắc
mặt ửng hồng buồn bực, kéo áo đế vương, phiền não nói:
- Minh Nguyệt, bản cung gọi ngươi vào sao?
Minh Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, liếc nhìn hai người xiêm y lăng loạn,
mắt trong suốt không một tia cảm xúc như đang chờ đợi sự trừng phạt.
Nháy mắt khi nữ tử ngẩng đầu lên, Minh Nguyệt giật mình, khí lực trên ngươi như bị rút sạch, nàng thở hổn hển, trong đầu hỗn loạn, làm sao có thể là nàng… làm sao có thể là dung mạo của nàng.
Trước mắt Minh Nguyệt tối lại, nhất thời ngất đi
Không gian xa xôi, mộng yểm hắc ám vô tận.
- Minh Nguyệt, ngươi thích trẫm sao?
Đế vương lười nhác cười, xung quanh là rừng hoa hải đường phiêu
tán, một nam tử mặc long bào cúi đầu nhìn tố y nữ tử trước mắt, cười
khẽ. Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, đôi mắt đen lóe ra một tia màu xanh, sau đó nhìn Minh Nguyệt thờ ơ, cười lớn nói:
- Không nghĩ một nô lệ trẫm bắt từ chiến trường về lại có cốt khí như vậy… haha
Nam tử ngẩn ra, quanh người như bị trói chặt, hai người đứng trong rừng hải đường bay múa, như một đôi bích nhân.
- Thật không?
Thanh âm đế vương đột nhiên có chút khàn khàn, thanh âm rất nhẹ
khiến nữ tử trước mặt đột nhiên lùi về phía sau nhưng nam tử lại theo
sát từng bước. Đến khi nữ tử đụng lưng vào gốc hải đường, trâm cài rơi
xuống, một đầu tóc đen nhánh như thác nước xổ tung.
- Hoàng hậu sai nô tỳ tới hỏi khi nào Hoàng thượng giá lâm Phượng tê cung
Nữ tử kia thở dồn dập, đôi mắt trong suốt cũng nhiễm mấy phần bối rối, hơi quay mặt đi không nhìn đến đôi mắt thâm trầm màu lam của đế
vương như có thể hút lấy linh hồn nàng
Nam tử nhìn nữ tử trốn tránh đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia
khiến người khác đui mù, không mang theo chút tà mị, cúi đầu, hôn lên
mắt nàng, giọng nói ái muội rót vào tai nàng:
- Trẫm…đêm nay phải đến Phượng tê cung nhìn nàng.
Nữ tử run người, hoảng sợ giãy dụa muốn thoát thân, sau đó không
quay đầu lại chạy vội đi, chỉ để lại trong không khí mùi hương lành
lạnh.
(đây là kiếp trước của hai người, MN đang mơ đến. Hà Thanh Uyển kia chính là kiếp trước của Như Nguyệt)
……..
. . . .
Khi tỉnh lại, cả người Minh Nguyệt đau nhức, nàng mở to mắt nhìn cung điện đang ồn ào, vươn tay vỗ vỗ trán, hơi giật mình, chỉ thấy Tiêu Đồng vui vẻ kêu:
- Nương nương tỉnh, nương nương tỉnh
Trong điện lai yên ắn xuống, nhiều tiếng bước chân đi đến phía Minh
Nguyệt, mọi người xung quanh nhìn Minh Nguyệt mở mắt đều thở phào nhẹ
nhõm.
- Nương nương, người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Một thái y lớn tuổi ôm quyền nói.
Minh Nguyệt nhìn hắn tóc hoa râm và chòm râu hơi bạc, hơi giật mình,
nhìn lại Tiêu Đồng khóc đỏ cả mắt. Lúc này mới phát hiện hình như đã xảy ra chuyện gì. Giọng nàng khàn khàn cố gắng nói:
- Ta…làm sao vậy?
Vừa nói xong Minh Nguyệt lại cảm giác đầu choáng váng.
- Tiểu thư, đêm qua người dọa nô tỳ sợ muốn chết, may mà bây giờ không sao rồi
Nói xong, Tiêu Đồng bưng miệng khóc, có thể thấy thực sự nàng đã bị
kinh hãi nhưng Minh Nguyệt mơ hồ. Sau đó, Thái y kia nghi hoặc hỏi:
- Nương nương, đêm qua người có thấy gì không?
Minh Nguyệt động tâm, hình ảnh trong mộng đêm qua lại hiện lên trong
đầu nàng, khiến nàng đau đớn mà không hiểu vì sao, hơi thở hô hấp. lúc
này, một thái y giữ sợ tơ hồng buộc vào tay nàng kêu lên:
- Nương nương, không thể động khí, không thể động khí a
Rồi tất cả mọi người lại loạn lên.
Sắc mặt Tiêu Đồng đột biết, nàng nắm tay Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, đừng nghĩ gì nữa, trăm ngàn lần đừng nghĩ.
Minh Nguyệt thở hổn hển, trán nàng đầy mồ hôi. Tiêu Đồng run run vuốt vuốt ngực nàng. Lúc sau, Minh Nguyệt cố gắng khắc chế sự đau đớn trong
lòng, từ từ bình tĩnh lại, vừa dồn dập lại vừa nhẹ thở. Mọi người một
phen toát mồ hôi. Hai ngự tiền thị nữ thiếu điều té xỉu. Hôm qua Hoàng
thượng mới hạ lệnh, nếu Đức phi nương nương có chuyện gì thì đầu họ khó
giữ. Hai nàng hầu hạ Hoàng thượng mấy năm chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như thế… có lẽ là vì trong bụng nương nương có hoàng tự đầu tiên.
- Nương nương, thân thể người rất suy yếu, nhớ là không được tức giận cũng không được kích động, sợ hãi.
Lúc sau, thái y vuốt vuốt chòm râu trắng nói:
- Mạch tượng của nương nương đêm qua vô cùng kì lạ, hỗn độn
dồn dập, thiếu chút nữa khiến long tự khó giữ. Hôm nay, lão thần trước
tiên kê đơn thuốc, có lẽ sẽ có biến chuyển tốt.
Sau đó, hắn sai người mang văn phòng tứ bảo đến, viết xuống một tờ
giấy rồi đưa cho Tiêu Đồng, lại dặn dò phải để ý một số điều. Một nén
hương sau, nhóm người này tốp năm tốp ba rời đi, cho đến khi trong điện
chỉ còn lại Tiêu Đồng.
Minh Nguyệt đứng dậy, cả người khó chịu nhưng ý thức lại thanh tỉnh
hơn nhiều. Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt ngồi dậy vội bước lên đỡ, đôi mắt
sưng đỏ vẫn còn chút lệ, ảo não nói:
- Tiểu thư sao lại dọa nô tỳ như vậy
Nói rồi mắt lại đỏ lên.
Minh Nguyệt nhíu mày, hơi vô lực cầm tay nàng, miễn cưỡng cười nói:
- Đêm qua ta làm sao vậy?
Nàng đêm qua đã như thế nào, sao lại dọa Tiêu Đồng thành như vậy
Tiêu Đồng xoa nước mắt, vẫn khóc nói:
- Tiểu thư, chúng ta lấy những thứ gì đó rồi lập tức rời đi
được không? ta không muốn tiểu thư ở lại chốn quỷ quái này chịu khổ. Qua mười ngày mà tiểu thư đồng ý với Như Nguyệt tỷ tỷ rồi chúng ta rời đi.
Minh Nguyệt nhíu mi, cầm khăn lụa lau nước mắt cho Tiêu Đồng, như dỗ nàng:
- Tiêu Đồng, ta đêm qua…
Nhắc tới đêm qua, sắc Minh Nguyệt nhất thời khó coi nhưng vẫn cười nói:
- Tiêu Đồng ngoan, đừng khóc, nói cho ta biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Đồng nức nở nói:
- Ta cũng không biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc canh
ba nô tỳ đến xem tiểu thư ngủ có ngon không đã thấy tiểu thư cả người
đầy mồ hôi, sau đó lắc đầu rất mạnh. Ta gọi vài tiếng tiểu thư nhưng
tiểu thư không có phản ứng, hơn nữa toàn thân run rẩy, rồi sau đó, sau
đó ta khóc chạy ra sai ngự tiền thị nữ tuyên thái y
Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng có chút ảm đạm, nói nhỏ:
- Hoàng Thượng biết việc này không?
Tiêu đồng vừa nghe, khóc càng dữ, sắc mặt có chút phẫn hận nói:
- Nô tỳ cho ngự tiền thị nữ đến Trùng dương cung mời Hoàng
thượng nhưng không ngờ một cung nữ Thanh Lan và một thái giám biết võ
công ngăn lại ngoài điện, bọn họ nói Hoàng thượng và chiêu nghi nương
nương đang chơi cờ, bất luận là ai cũng không được quấy nhiễu, nghe nói
đó là thánh chỉ của Hoàng thượng.
Minh Nguyệt hạ mi dài rồi cười khẽ, cầm tay Tiêu Đồng, không thèm để ý đến. Tựa như cổ vũ Tiêu Đồng mà cũng là cổ vũ chính mình.
. . . .
Đồ ăn sáng mang lên, Tiêu Đồng thúc ép nên Minh Nguyệt ăn được khá
nhiều mà những đồ ăn này cũng là Tiêu Đồng dựa theo khẩu vị thường ngày
của Minh Nguyệt mà tự mình xuống bếp làm. Sau khi ăn sáng xong, Tiêu
Đồng lại khuyên Minh Nguyệt uống thuốc. Mà từ đầu đến cuối cũng chỉ
khuyên là:
- Tiểu thư, giữ cho thân thể khỏe mạnh thì chúng ta mới thoát ra khỏi cung được,
Vì thế, Minh Nguyệt cười khẽ, uống hết bát thuốc.
Nàng biết rõ bỏ trốn là không thể nào nhưng Minh Nguyệt lại bị thần
sắc mong chờ trốn ra cung của Tiêu Đồng đả động. Mỗi lần đều nghe nàng
vẽ ra tương lai:
- Tìm một rừng cây nhỏ, chặt cây làm thành nhà gỗ nhỏ. Sau
nhà có con suối, trong rừng cây có rất nhiều món ăn thôn quê. Mỗi ngày,
ta đi ra ngoài săn thú, kiếm củi, nấu cơm. Tiểu thư, trước khi ta ở trên núi, ngay cả sư phụ cũng khen ta nước cá rất ngon, ha ha.
Rừng cây, nhà gỗ, suối nước Minh Nguyệt cẩn thận nghe, thân mình nửa
tựa vào gối mềm trên bệ của sổ, không tự giác mà khóe miệng tràn ngập ý
cười. Nàng không hiểu vì sao tiểu nha đầu này có thể tưởng tượng ra
điều tốt đẹp như vậy, mà nàng….Nhắm mắt lại hay mở mắt ra, thứ duy nhất
có thể nhìn đến là lòng người hiểm ác.
Có lẽ, hai mươi mấy năm qua, điều duy nhất nàng có thể nhớ đến cũng
chỉ là những thứ này. Khi còn bé, gia gia đã chỉ vào một bản bút kí dày, nói cho nàng rằng đó là bí mật ẩn sâu dưới lòng đất cùng vô số những tư liệu mà các tiền bối trộm mộ lưu lại.
Nàng ngày nào cũng đọc, nhìn sách ghi lại chuyện người viết gặp những cơ quan đáng sợ trong mộ, quỷ hồn, thi thể rồi cả các mua bán các bảo
vật trộm được. Lúc đó, nàng thậm chí đã nghĩ, người còn sống cũng chỉ
làm được thế này mà thôi, sau đó, đến nơi hắc ám kia thì vĩnh viễn cùng
không xoay người được.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như là không muốn nhận lấy giấc mộng tương
lai trống rỗng của Tiêu Đồng, suy nghĩ dần dần miên man nhưng lại không
hề thoát khỏi chốn hoàng cung tràn ngập máu tươi này.
. . . .
Giữa trưa, khí sắc Minh Nguyệt tốt lên nhiều, Tiêu Đồng hầu hạ nàng
tắm rửa xong, thay đổi váy dài nguyệt sắc, tóc đen búi đơn giản, dùng
mấy cây tram bạch ngọc đơn giản mà búi lên tóc, lại lấy đôi khuyên tai
nhìn trăng, sao đeo lên, cài một đóa hải đường trên tóc, cầm bút điểm
nhẹ ít son lên giữa mi tâm.
Rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt trong gương cười nói
- Tiểu thư hôm nay khí sắc rất tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít, không tái nhợt như hôm qua.
Nói xong, ngáp một cái, hơi buồn ngủ mà cố trợn mắt nhìn.
Minh Nguyệt cười khẽ, hôm nay thân thể nàng thật sự khá hơn nhiều, cả người cùng không phiền chán bất an như mấy hôm trước. Nàng có chút châm chọc nhìn chính mình trong giương, không nghĩ cơn ác mộng kia lại làm
mình khỏe lên, nhưng là…. sự tích tụ trong lòng càng lúc càng ngưng
trong.
- Tiêu Đồng đi nghỉ ngơi trước đi…
Minh Nguyệt đứng dậy liếc nhìn Tiêu Đồng đang rất mệt mỏi, cười yếu ớt nói, rồi sau đó cầm tay nàng:
- Nếu không, mệt muốn chết thì ai mang ta ra khỏi cung
Tiêu Đồng vốn đang buồn ngủ lập tức dừng lại động tác bất nhã kia, mây đen và lo lắng trên mặt nháy mắt biến mất, nàng vội nói:
- Vâng! Nô tỳ lập tức đi nghỉ ngơi, tối lại đến hầu hạ tiểu thư.
Minh Nguyệt gật đầu, Tiêu Đồng vui vẻ bước ra Dưỡng sinh điện, chạy về phía phòng ngự tiền thị nữ.
Minh Nguyệt nhìn thân ảnh Tiêu Đồng, trong lòng có cảm giác khó nói,
giống như hơi chua xót. Nàng nhướng mày, ảm đạm quay người đi vào trong
điện, chầm chậm đến trước cửa sổ, bàn tay trắng nõn vỗ về khung cửa, hai mắt nhìn về hoa viên xa xăm, lại nhìn đến tòa thư các cổ xưa, bàn tay
trắng nõn nắm thật chặt.
Tần công công bước vào Tẩm tâm cung, đến Dưỡng Sinh điện thì mệt mỏi
thở hồng hộc, vừa thấy Minh Nguyệt tựa như là không chống nổi nữa, quỳ
xuống trên mặt đất, phất trần trong tay thiếu chút nữa thì bị vứt sang
một bên nói:
- Nô tài. . . Nô tài tham kiến đức phi nương nương
Sau khi Minh Nguyệt quay người nhìn hắn, hắn xoa mồ hôi trên trán:
- Nương nương, Hoàng thượng mời người đến Dưỡng sinh điện.
Minh Nguyệt hơi động mày thanh, sau đó như hơi suy nghĩ nhìn mấy cung nữ đang chạy tới chạy lui ngoài cửa nói:
- Bản cung thân thể mệt mỏi, có chút không tiện. Hoàng
thượng có chuyện gì sai bản cung, thì sai thị nữ chuyển lời là được.
Tần công công sửng sốt, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thân ảnh yếu ớt của nàng. Một thân váy dài nguyệt sắc tựa như có mây bảo phủ sau
người khiến thoạt nhìn, Minh Nguyệt tựa như có thể bay lên trời như cửu
thiên tiên tử.
- Nương nương, chuyện này…
Tần công công khó xử nhíu mày, hắn cũng không dám cứ thế này mà trở
về phục mệnh. Đã nhiều ngày nay, tình tình Hoàng thượng rất khó đoán.
Hắn ở bên người Hoàng thượng một khắc cũng cảm giác hít thở không thông, nay Đức phi nương nương sao lại thế này?
Minh Nguyệt nhắm mắt, có chút vô lực nói:
- Công công cứ thể bẩm lại là được, không cần thấy khó xử
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, chớp hạ mi dài, lại nghĩ cũng chỉ còn mười ngày, vì thế lại nói:
- Lúc nữa bản cung sẽ đến, ngươi về trước đi…
Tần công công vốn bị câu trên mà hoàng sợ đến không thở được, nghe
câu dưới lại trố mắt, cho đến khi Minh Nguyệt đóng cửa sổ mới bừng tỉnh
mà cáo lui, rồi vội vàng rời đi.
. . . .
Trong Trường sinh điện, không khí ngưng trọng, quỷ dị, Ngự Hạo Hiên
mặt không đổi sắc ngồi trên ngự án, lười nhác tựa vào thành ghế, đôi mắt bình tĩnh lại lãnh trầm nhìn thẳng về phía cửa điện không người, ngón
tay thon dài đặt lên trán, khuôn mặt tuấn mĩ cười như không cười, vô
cùng tà mị.
Trong điện, ba ngự tiền thị nữ cúi đầu đứng thẳng, thân mình cứng
ngắc không dám động. Mà một người khác, Đông Nguyệt vừa được thăng cấp
ngồi trước ngự án, tay trắng nõn ,ài mực cẩn thận, nhưng đôi mắt lại chỉ chăm chú nhìn đế vương, thần sắc như vui mừng lại như lo âu.
Trong hậu cung không ai không biết, tẩm cung của Hoàng thượng không
cho phi tần bước vào chứ đừng nói đến tẩm điện. Mà nay, nàng lại có thể
vào đây, mài mực cho Hoàng thượng.
Không lâu sau, Tần công công vội vàng chạy tới, vừa vào Trường Sinh
điện đã thấy Đông Nguyệt ngồi trước ngự án, hắn sợ suýt thì ngất. Hoàng
thượng vừa sai hắn truyền Đức phi nương nương đến tẩm điện mà nay Bùi
ngự nữ lại ở trong này, thế không phải….
Tần công công liếc mắt nhìn trong điện, hơi mất hồn cúi đầu nắm chặt phất trần nói:
- Bẩm Hoàng Thượng, Đức phi nương nương thân thể không khoẻ, cho nên cho nên…
Tần công công trong lòng khẩn cầu Đức phi trăm ngàn lần đừng đến nhưng phát giác sắc mặt đế vương ngưng trọng, vội nói:
- Cho nên mời Hoàng thượng và Bùi ngự nữ chờ một lát.
Rồi sau đó liếc mắt nhìn một ngự tiền thị nữ kế bên, lạnh lùng nói:
- Còn thất thần làm cái gì, còn không mau pha trà cho Hoàng thượng.
Tên thị nữ kia mới đầu ngẩn ra rồi sau đó vội run run nói:
- Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức đi pha trà
Rồi sau đó lui ra ngoài điện nhưng lại bị một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng gọi lại:
- Chậm đã
Trong điện, mọi người hít thở không thông, ngay cả Tần công công cũng sửng sôt, sau lại thấy Ngự Hạo Hiên chỉ Đông Nguyệt đang ngồi cạnh
mình, nhẹ giọng nói:
- Trẫm nghe nói Nguyệt nhi pha trà rất ngon, để Nguyệt Nhi đi đi.
Rồi sau đó cũng không thèm nhìn tới thị nữ đang đứng đờ người ở cửa cung, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi giúp Bùi ngự nữ
Đông Nguyệt trố mắt rồi sau đó mới dám tin Hoàng thượng gọi mình đi
pha trà, nàng vạn phần vui sướng ngẩng đầu nhìn đế vương lại phát hiện
đế vương đang nhìn mình, đỏ mặt lên, vội đứng dậy, phúc thân nói:
- Tiện thiếp tuân mệnh
Rồi sau đó ngượng ngùng đi ra ngoài điện.
Lúc này, cung nữ đứng ở cửa điện mới hoàn hồn, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói:
- Nô tỳ tuân mệnh
Rồi sau đó phúc thân với Đông Nguyệt:
- Tiểu chủ đi thong thả
Rồi theo Đông Nguyệt đi đến hầu phòng
Tần công công đứng ở phía sau đế vương, nhìn thân ảnh hai nữ tử kia
biến mất không khỏi kéo tay áo lau mồ hôi, nhưng không ngờ đế vương lại
lạnh lùng, nghiêm khắc nói:
- Ngươi vừa nói Đức phi không khỏe.
Tần công công sợ run, không biết làm sao, đứng tại chỗ nhíu mi nghĩ
có nên chuyển lại lời kia của Đức phi đến Hoàng thượng không. Tính tình
Hoàng thượng mấy ngày nay rất lạ. Tần công công đột nhiên nhớ tới lúc
đêm qua ở Trùng Dương cung không khỏi lạnh người, cúi đầu nói:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương có thai trong người, nên thường xuyên bị nôn, chỉ sợ khiến Hoàng thượng mất nhã hứng cho nên
đang trang điểm lại rồi mới đến Trường Sinh cung
Tần công công nghĩ tới Minh Nguyệt hôm nay trông thoát trần, cảm thấy nói như thế cũng không có gì đáng ngại.
Ngự Hạo Hiên không đáp, Tần công công cũng không dám ngẩng đầu nhìn
trộm long nhan, vì thế trong điện lại yên tĩnh. Đến khi Đông Nguyệt và
thị nữ kia bưng trà tiến vào thì không khí mới bớt căng thẳng.
Đông Mai một thân váy dài màu lam, y phục mỏng manh, cười yếu ớt đi
vào điện rồi bưng chén trà trong tay thị nữ, đôi mắt tinh thuần mà si mê nhìn đế vương anh tuấn, tay ngọc bưng bát trà đi về phía đế vương
ngượng ngùng, ôn nhu nói:
- Hoàng Thượng, thỉnh dùng trà.
Vẻ mặt Ngự Hạo Hiên lạnh lùng, nhìn chén trà trong tay Đông Nguyệt,
đột nhiên nhu hòa mỉm cười, giương mắt nhìn Đông Nguyệt đang ngượng
ngùng. Thoáng nhìn đôi mắt nàng ngây ngô, tinh thuần, trong mắt có một
tia khó hiểu. Sau đó, nhận chén trà, nhấp một ngụm, cười nói:
- Trà ngon, không hổ là người Đức phi lựa chọn.
Sự thẹn thùng trên mặt Đông Nguyệt lại càng rõ ràng, gò má đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Hoàng Thượng khích lệ tiện thiếp , tiện thiếp không dám nhận
Nói xong, đầu cúi càng thấp.
Vẻ mặt Ngự Hạo Hiên cười cười, buông bát trà, đột nhiên nâng cằm Đông Nguyệt, đôi mắt lóe ra sự sủng nịnh, trầm thấp nói:
- Nguyệt nhi quả là chí bảo, Tần An, truyền xuống, hôm nay Bùi ngự nữ ngủ lại Trường sinh điện.
Tần công công giật mình, hắn khiếp sợ ngẩng đầu nhìn đế vương vẻ mặt ý cười, cúi đầu cứng nhắc nói:
- Nô tài tuân chỉ
Rồi sau đó phất phất trần, dời khỏi đại điện, chuẩn bị đi Kính thị
phòng tuyên cáo. Không ngờ vừa ra khỏi phòng lại thấy Minh Nguyệt đang
đến gần.
Tâm run lên, Tần công công không kịp quỳ xuống thỉnh an, Minh Nguyệt
cũng đã vào đại điện. Sau đó, ngẩng đầu lên, thân mình cứng đờ, mắt nheo lại, giật mình đứng lại.
Trong đại điện tràn ngập hơi thở ái muội, Đông Nguyệt xấu hổ cười
nhìn đế vương, bàn tay Đông Nguyệt nắm chặt khăn lụa đặt trước ngực đế
vương. Mà Ngự Hạo Hiên cũng đang mơ trớn khuôn mặt nàng, khóe miệng sủng nịnh cười khẽ.
Minh Nguyệt cảm giác trái tim mình như bị xé nát, so với đêm qua nhìn thấy Ngự Húc và nữ tử khác lại càng đau đớn. Nàng hít sâu một hơi, lảo
đảo lui về phía sau, bàn tay trắng nõn nắm chặt xiêm y trước ngực, thở
gấp gáp vịn vào cửa, mắt hoa lên.
Người trong điện bị tiếng động này mà kinh sợ, nhìn vế Minh Nguyệt tái nhợt trước cửa điện, mơ hồ thấy Đông Nguyệt kinh hô.
- Đức… Đức phi nương nương.
Tần công công bị phản ứng của Minh Nguyệt dọa ngây người nhưng lại bị tiếng thét chói tai của Đông Nguyệt mà hoàn hồn. Hắn vội bước lên đỡ
Minh Nguyệt sắp ngã, sắc mặt ngưng trọng nhìn ba cung nữ trong điện nói:
- Mau, mau truyền Thái y, truyền Thái y “
Minh Nguyệt nhắm mắt lại thở gấp gáp nhưng nắm được tay Tần công công, vô lực nói:
- Công công, Tiêu Đồng, về điện.
Tần công công hỗn loạn không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng rất nhanh đã hiểu ý Minh Nguyệt, hắn vội nói:
- Nương nương yên tâm, nô tài đưa ngài về Dưỡng sinh điện
Rồi sau đó nhìn hai thị nữ còn lại nói:
- Nhanh đi gọi Tiêu Đồng cô cô, mau.
Tên thị nữ kia bị dọa đến ngây người, nghe Tần công công kêu mới giật mình, chạy như bay.
Minh Nguyệt thở dốc ngẩng đầu nhìn người đứng trước ngự án, sắc mặt
ngưng trọng dọa người, khóe miệng nàng cười tuyệt mỹ, bàn tay trắng nõn
nắm chặt cửa điện, cười nói:
- Hoàng Thượng, nô tì cáo lui
Rồi sau đó xoay người, Tần công công đỡ nàng đi, không quay đầu lại.
- Hoàng thượng.
Hồi lâu, Đông Nguyệt thất kinh mới sợ hãi gọi Ngự Hạo Hiên một tiếng, không dám nhìn thần sắc lạnh lùng của đế vương. Sự ôn nhu khi nãy không khác nào phù dung sớm nở tối tàn.
Ngự hạo hiên thân mình giật giật, giống như lúc này mới thanh tình,
cả người hơi lảo đảo. Đôi mắt vốn nhíu chặt lạnh lùng như đột nhiên phát hiện của điện không một bóng người, bây giờ chìm vào hố đen hun hút,
ngay cả người cũng trống rỗng đứng đó.
- Đi ra ngoài
Hồi lâu, Ngự Hạo Hiên đột nhiên lạnh lùng nói, lớn tiếng nói như đang áp chế điều gì, giọng nói khàn khàn khiến người ta mao cốt tủng nhiên,
khiến Đông Nguyệt lui về phía sau vài bước.
Nàng giương mắt nhìn đôi mắt đế vương vô hồn, hai mắt trợn to định
bước lên hỏi đã thấy Ngự Hạo Hiên mạnh mẽ đập tan chén trà kia, rống
giận:
- Cút!
Đông Nguyệt sợ tới mức lại lui về phía sau mấy bước, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc đến thất thần. Cho đến khi một thị nữ bên ngoài run run vào
điện kéo nàng ra ngoài thì mới thanh tỉnh lại. Đôi mắt đầy sự si mê rơi
lệ không ngừng. Nàng vừa đi vừa quay đầu nhìn bóng dáng đế vương đột
nhiên trở nên cô tịch, khóc càng dữ.