Trước Hướng Ân điện một mảnh yên tĩnh, Tần công công hơi run run, cúi đầu, mím môi. Còn Tiêu Đồng vốn không biết gì vẻ mặt vô tội quỳ gối
trên sàn đất lạnh, hai tay vày vò khăn lụa, nhìn không chớp mắt đôi giày màu đen thêu đôi rồng trước mặt. Trong lòng dồn dập, khẩn trương, dù
nàng không hề nói dối nhưng là… Tiêu Đồng khẽ cắn cắn môi.
Tần công công thoáng ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng nhưng cũng không
nghĩ Hoàng thượng lại chỉ lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt kia. Trong
lòng hắn không nhịn được mà hỗn loạn. Nếu là bình thường hắn đã tiến lên đẩy cánh cửa kia ra cho Hoàng thượng nhưng giờ phút này… Tần công công
không khỏi muốn lui về phía sau vài bước.
Thân hình cao lớn của Ngự Hạo Hiên đứng trước phòng ngủ không hề nhúc nhích. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ đào trạm trổ
khéo léo đang đóng chặt kia. Hồi lâu, hắn đột nhiên vươn tay, ngón tay
đeo nhẫn ngọc dán trên cánh cửa.
Tất cả mọi người như thở phào ra nghĩ Hoàng thượng sắp vào trong
phòng nhưng lại nhìn thấy Hoàng thượng chỉ để tay lên cửa chứ không đẩy
ra thì trái tim ai nấy lại trồi lên cổ họng, nín thở chăm chú nhìn vào
động tác của đế vương, hoàn toàn quên mất những lễ nghi bình thường.
Một hồi lâu như vậy, lâu đến nỗi Tiêu Đồng nghĩ hôm nay sẽ cứ thế này mà thôi thì đột nhiên Hoàng thượng đẩy cửa đi vào, động tác không chút
do dự. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa đã đóng chặt rồi.
Trố mắt, trong điện lại yên tĩnh như trước. Lúc sau, chỉ nghe thấy
Tần công công thở dài một hơi, tay áo dài xoa xoa trán đầy mồ hôi, bước
đến bên Tiêu Đồng, kéo Tiêu Đồng đang ngơ ngẩn lên, hơi trách cứ:
- Ai da! Cô nãi nãi của ta, ngài thiếu chút nữa hại chết ta rồi.
Tiêu Đồng hoàn hồn chỉ đứng ngây ngốc ở đó, kì lạ nhìn ánh mắt phức
tạp của Tần công công rồi mới nghe tiếng Tần công công nói thầm vào tai:
- Cô nãi nãi ơi, hôm nay Đức phi nương nương đến ngự thư
phòng thì chiêu dung nương nương đang ở trong đó… Cho nên Đức phi nương
nương sai ta không được nói người đã đến Ngự thư phong, nhưng ngươi
lại…. Ai da, thật sự bị ngươi hại chết, hại chết….
Nói chưa dứt lời Tần công công đã giơ chân, nhấc tay loạn lên.
Lần này Tiêu Đồng ngây ra nhưng không phải vì sợ Hoàng thượng trách
phạt mà là đột nhiên hiểu được vì sao tiểu thư lại hồi cung nhanh như
thế, vì sao lại tái nhợt vô lực thế kia.
Ngoài cửa sổ, một trận gió lạnh nhẹ thổi, một trận hương hoa mơ hồ
vờn quanh. Vài cánh hoa hải đường theo gió rơi lên bậu cửa sổ.
Trên giường, trướng lụa mỏng, chăn đã đổi thành chăn thêu mẫu đơn
hồng càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của nữ tử, khiến cho nàng như
thêm mấy phần huyết sắc, tăng vài phần quyến rũ động lòng người….
Ngự Hạo Hiên đứng bên giường, đôi mắt lạnh lùng không rõ cảm xúc, hắn khoanh tay đi tới trước cửa sổ, tay bấu chặt cửa sổ rồi tùy ý phất đi
những cánh hoa rơi trên bậu cửa rồi lại quay người nhìn về nữ tử hơi thở đang suy yếu kia.
Minh Nguyệt nhắm mắt, đôi môi hồng nhạt hơi tái nhợt, mày nhíu chặt,
tóc dài phân tán, hơi thở nhẹ nhàng, giữa mi tâm có đóa hoa đỏ tươi,
sáng bừng tựa như lửa cháy.
Đau…. Hơi thở Minh Nguyệt hỗn loạn, nàng ngủ nhưng cực kì bất an, lắc lắc đầu rồi vươn tay ngọc xoa xoa trán. Cảnh tượng hỗn loạn ngập trong
trí óc khiến nàng khó có thể ngủ say, hô hấp như bị ngưng trệ. Dù nàng
cố gắng áp chế nhưng những hình ảnh lại như ma chú mà tàn sát xương máu
nàng.
Dường như không thể chịu nổi, Minh Nguyệt đột nhiên mở mắt, trên trán toát mồ hôi, nàng thở gấp liên tục, cố gắng vịn mép giường mà ngồi dậy. Bàn tay ôm ngực rồi sau đó mơi từ từ bình ổn.
- Tỉnh?
Giọng nói trầm ấp mang theo vài phần hàn ý, đôi mắt thâm trầm nhìn
thẳng Minh Nguyệt rồi sau đó, khi Minh Nguyệt kinh ngạc không kịp nói gì thì ngón tay thon dài lạnh băng đã vuốt lên khuôn mặt nóng bừng của
nàng.
Minh Nguyệt trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, trong mắt vừa khiếp sợ
vừa ngạc nhiên, bàn tay trắng nõn hơi run rẩy, trong đầu hình ảnh hắn
cùng Âu Dương Hồng Ngọc lại hiện lên rõ mồn một, trái tim như bị lăng
trì, đau tột cùng.
- Hoàng thượng?
Giọng nói khàn khàn, thở dốc, Minh Nguyệt hơi ngây ngốc vươn bàn tay
ấm áp nắm lấy ngón tay của hắn rồi gắt gao nắm chặt, đôi mắt mê đắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ngự Hạo Hiên không rồi. Nàng nhìn đôi mắt màu lam kia nhưng vĩnh viễn không nhìn ra cảm xúc gì trong đó.
Đột nhiên có cảm giác rợn người xuyên thấu toàn thân khiến Minh
Nguyệt trong chớp mắt như ngã vào hầm băng. Đầu óc nàng thanh tỉnh hơn
rồi mạnh mẽ gạt bàn tay kia ra.
Đôi mắt màu lam của Ngự Hạo Hiên tối sầm lại, dung nhan tuấn mỹ như
ẩn giận (ẩn giấu sự giận dữ) đã thấy Minh Nguyệt như muốn né tránh mà
kéo chăn bông lên, tựa như tạo ra khoảng cách với Ngự Hạo Hiên. Nhưng có lẽ vì bối rối mà bộ sa mỏng trên người bị trễ xuống, lộ ra một bên vai
và nửa bộ ngực sữa nhưng nàng lại hồn nhiên không hay biết.
Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên, đôi mắt mê li dần dần thanh tỉnh, sự
bối rối bất lực khi nãy dần trở nên trong suốt lại rồi như khôi phục lại suy nghĩ, im lặng hồi lâu rồi mới cứng ngắc nói:
- Hoàng thượng… sao lại đến đây?
Ngự Hạo Hiên gắt gao nhìn từng biểu tình trên mặt Minh Nguyệt, sau đó mâu quang theo sa y của nàng bị trễ xuống mà nhìn thấy vết sẹo dữ tợn,
bàn tay bắt được chiếc khăn màu vàng bên mép giường, đưa đến trước mặt
Minh Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Thì ra đêm qua trẫm tự tác đa tình (tưởng bở)
Trong lòng Minh Nguyệt cứng lại nhìn chiếc khăn vốn băng bó vết
thương rồi như chợt nhớ tới điều gì, nàng cười rộ lên, mâu quang trong
suốt có vài phần đau thương nhìn đôi mắt thâm trầm của Ngự Hạo Hiên, bàn tày trắng nõn ôm ngực, khàn khàn nói:
- Không…. là nô tì tự tác đa tình.
Rồi nàng nhắm mắt lại, mím môi nói:
- Là nô tì quá mức si tâm vọng tưởng.
Một nữ tử ngay cả dung mạo cũng không bằng ai thì có tư cách gì mà
tìm kiếm thứ gọi là tình yêu? Minh Nguyệt không nhịn được mà nhếch môi
tự giễu, một hồi kiếm sống lại xuyên qua đến đây. Tại chốn cung đình
muôn hồng nghìn tía này, chính mình lại ngốc ngếch đến nỗi ảo tưởng có
được tình yêu với cổ nhân (ý chỉ Ngự Hạo Hiên là người cổ đại), quả thật rất buồn cười, buồn cười đến chính nàng cũng muốn rơi lệ.
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên chốc lát trở nên ngưng trọng. Hai mắt hắn nheo
lại tựa như nghe được lời đại nghịch bất đạo, nắm chặt tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng động khiên người nghe phát run. Ngón tay cầm khăn lụa kia dần trở nên trắng bệch. Cả người tản ra hàn khí lạnh đến trí mạng.
Đây là lần đầu tiên Ngự Hạo Hiên biểu lộ sự phẫn nộ như thế trước mặt Minh Nguyệt, tựa như đang cố gắng khắc chế nhưng lại không chút e dè,
khác xa sự ôn nhu, bình tĩnh trước đây.
- Ái phi hối hận?
Giọng nói trầm thấp tựa như bất kì lúc nào cũng có thể phát hỏa, Ngự
Hạo Hiên nắm chặt tay lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt chằm chằm tựa như chỉ
cần nàng gật đầu thì hắn sẽ bóp chết nàng ngay tức khắc.
Nhưng Minh Nguyệt lại xuất ý hồ liêu (bất ngờ) lắc đầu sau đó chậm
rãi mở mắt nhìn đôi mắt thâm trầm của Ngự Hạo Hiên. Nàng vươn ngón tay
trắng nõn xoa xoa mặt hắn, trong mắt lộ ra sự mê luyến và ủ dột, nước
mắt đột nhiên rơi xuống:
- Nô tì biết…. Hoàng thượng không phải chỉ thuộc về một mình nô tì, nô tì sau này sẽ không si tâm vọng tưởng, sau này sẽ ngoan ngoãn làm phi tử của Hoàng thượng …
…Cho đến khi lấy được thứ mình cần, biến mất khỏi chốn này (câu này là nói trong lòng)
Cái gì gọi là lòng tham không đủ mà rắn muốn nuốt voi? Cái gì là ác giả ác báo? Cái gì là nhóm lửa tự thiêu?
Giờ khắc này, Minh Nguyệt dường như đem sự chua xót cả đời chôn
xuống giống như nàng từng vì sao mà độc sấm (1 mình đi vào) hoàng lăng
trong lòng đất, tưởng có thể độc chiếm được kho báu của vương triều kia. Cuối cùng chỉ có thể chết trong “phục hỏa lưu sa” (cạm bẫy thiết đặt
trong cổ mộ ngày xưa), càng buồn cười hơn là đế vương trong lăng mộ kia
lại chính là nam tử trước mắt này.
Trong cõi u minh, lục đạo luân hồi, tất cả đều đã được sắp đặt. Đột
nhiên Minh Nguyệt thấy tin tưởng vào những lời này, nàng lấy tay xẹt qua đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia. Đầu ngón tay hơi rung động rồi
chậm rãi buông ra, thu hồi tay. Tựa như buông xuống hết thảy, đôi mắt si mê cũng dần dần ảm đạm xuống.
Đột nhiên, cổ tay Minh Nguyệt đau xót, bàn tay đeo nhẫn ngọc nhanh
chóng nắm lấy bàn tay trắng mềm của nàng, nhanh như muốn bóp nát cổ tay
nàng. Minh Nguyệt ngẩn ra rồi theo bản năng định giãy dụa nhưng không
ngờ cằm lại bị tay kia của hắn chế trụ. Nàng mơ hồ nghe tiếng Ngự Hạo
Hiên nghiến răng mà nhả ra:
- Chọc vào rồi lại chạy đi, ngươi coi trẫm là cái gì?