Ánh trăng tịch liêu, bóng đêm ngưng trọng, toàn bộ hoàng cung bao phủ trong mây mù ảm đạm..
Canh ba, Tẩm Tâm cung đèn đuốc sáng trương, Trường Sinh điện hỗn loạn vô cùng, cung nữ, thị vệ chạy tới chạy lui, Thái y thì thầm bàn loạn,
mà Tiêu Đồng vừa mới chạy về cung đang quỳ trước giường Minh Nguyệt nhịn khóc…
Trên long sàng, nữ tử đã được thay tẩm bào nhắm chặt mắt, môi trắng
bệch không chút huyết sắc, tóc đen rối tung, khăn sa che mặt đã được dỡ
xuống, vết sẹo vốn dữ tợn lại có vẻ tái nhợt lạnh như băng.
Tiêu Đồng run rẩy cầm tay lạnh băng của Minh Nguyệt. Nàng không thể
tin mình chỉ ra ngoài gần một canh giờ mà tiểu thư lại biến thành dạng
này. Nàng không tưởng tượng được mình vừa bước vào Tẩm Tâm cung thì lại
thấy nơi nơi đầy vết máu, chém giết, mà nàng vẫn còn hy vọng tiểu thư
không bị tổn hao giờ thì lại thấy ngự tiền thị nữ bưng một chậu máu
loãng ra cùng với những Thái y bối rối, hỗn loạn.
Tại sao có thể như vậy? Tiêu Đồng bưng miệng khóc, nhưng lại bi thống đến khóc không lên tiếng được…
Hồi lâu, thật vất vả mới bình tĩnh được sự lo sợ, Tiêu Đồng nhìn mấy
Thái y đang lắc đầu nhìn nhau, sự ủy khuất và phẫn nộ trong lòng dâng
lên. Nàng đột nhiên đứng dậy, héo một Thái y, không khống chế mà tát hắn một bạt tai, rồi rít gào lên:
- Các ngươi thật vô dụng? tiểu thư nhà ta bây giờ còn không tỉnh lại mà các ngươi chỉ trốn tránh ở đây…
Nói xong lại định tát một Thái y khác nhưng cổ tay lại bị Lý công công nắm lấy.
- Buông ra…
Tiêu Đồng giống như bị điên, mạnh tay vung lên, thiếu chút nữa khiến
Lý công công bị đẩy văng ra cửa điện, may mà Tần công công vừa bước vào
đỡ lại. Lý công công thấy Tiêu Đồng lại nổi điên muốn đánh người mà gã
Thái y vừa suýt bị đánh hồn phi phách tán. Hắn bất chấp tất cả, xông
lên, kéo lấy xiêm y nàng, nhỏ giọng nói:
- Tiêu Đồng cô cô, đừng lỗ mãng, bây giờ trong cung đã rất hỗn loạn….
Tiêu Đồng nước mắt như mưa, trong lòng hỗn loạn không thể nghe rõ
những lời Lý công công nói. Sau đó, Lý công công vội kéo nàng sang một
bên, nàng đột nhiên ngồi xuống khóc òa lên, bất kể Lý công công có
khuyên can thế nào cũng không an ủi được.
Đứng trước điện, Tần công công cũng bi thương vô cùng. Hắn nhìn Minh
Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh trên giường, nghĩ đến thần sắc Hoàng thượng
nổi giận trong ngự thư phong, trong mắt mờ mịt. Hắn khom lưng đi vào
trong điện, quỳ bên cạnh Lý công công, trấn an:
- Tiêu Đồng nha đầu, đừng khóc. Chắc chắn Đức phi nương
nương cũng rất thương tâm, nếu ngươi cứ thế này, lúc nương nương tỉnh
lại thì ai sẽ chăm sóc…
Nói đến đây, hắn cũng nghẹn ngào…
Lúc Thái Y đến Ngự Thư phòng bẩm báo, Hoàng thượng và Lãnh quốc chủ
đang thương thảo chuyện hôn sự. Khi nhìn thấy đế vương giật mình mà hắn
có cảm giác như trời đất sụp đổ. Hoàng thượng luôn công tư phân minh,
Tần An biết Hoàng thượng sẽ không bao giờ không để ý đến lễ nghi đại
quốc mà bỏ lại Lãnh quốc chủ để đến gặp Đức phi nương nương, nhưng đôi
tay Hoàng thượng ẩn nhẫn đã run rẩy. Hắn muốn tiến lên an ủi Hoàng
thượng nhưng nay một câu nói cũng không nói nên lời, vì thế đành vội
vàng đến Tẩm tâm cung vẫn vấn an Đức phi trước, cũng để Hoàng thượng an
tâm phần nào….
Tiêu Đồng thấy giọng Tần công công, nàng từ từ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn rồi nắm chặt tay hắn, khóc nói:
- Tần công công, Hoàng thượng ở đâu? Hoàng thượng ở đâu? Ta
muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn nói cho Hoàng thượng tiểu thư thực sự rất yêu Hoàng thượng, mỗi tối người đều đứng trước cửa sổ đợi Hoàng thượng
trở về, Tần công công….
Lúc này, ngay cả Lý công công cũng không nhịn được mà đỏ bừng hốc
mắt, hắn hoảng hốt nắm ống tay áo lau mắt, giọng nói vốn sắc nhọn trở
nên khàn khàn:
- Tiêu Đồng cô cô, mau đứng lên, Tần tổng quán nói đúng, nếu nương nương tỉnh lại nhìn thấy ngươi thành dạng này, người sẽ lại càng
thương tâm. Hơn nữa, Hoàng thượng nhất định sẽ đến đây, ngươi lau mặt….
Tần công công bên cạnh cũng gật đầu, vì thế Tiêu Đồng khắc chế bưng
môi lại, lau mắt, đứng dậy. Nàng còn chưa kịp quay người đi về phía
giường thì cửa lớn mở tung, Ngự Hạo Hiên vọt vào phòng ngủ. Khi bước vào trong, hắn dừng bước, đôi mắt sắc bén lại hỗn độn nhìn nữ tử nằm yên
lặng trên giường kia, cả người trống rỗng, đứng đờ trước điện,
Tần công công cùng Lý công công cả kinh, vội bước lên kéo Tiêu Đồng
ra ngoài điện, nhưng Tiêu Đồng vẫn khóc, nước mắt tuyệt vọng khiến người ta đau đớn. Mà lúc này, Thái y cũng lui ra ngoài tẩm điện, để lại không khí ngưng trọng này cho đế phi hai….
Cửa bị đóng lại, che đi bóng dáng tiêu điều của đế vương, Tần công
công mắt đỏ hoe đỡ tđm ra ngoài hành lang, đến trước Vị Ương điện thì
thấy Như Nguyệt đang kinh hãi chuẩn bị đến Trường Sinh điện…..
Như Nguyệt nhìn Tiêu Đồng khóc đến thất thần, khuôn mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch, nàng vội bước lên nắm chặt tay Tiêu Đồng, run rẩy:
- Làm sao vậy, Tiên nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra, nghe tiếng đao kiếm trong Tẩm tâm cung nàng và Xảo Nhi đều
sợ hãi hoảng lên muốn trốn chạy. Đến khi sự ầm ỹ biến mấy thì mới dám đi ra nên không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Đồng, trố mắt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Như Nguyệt,
nước mắt đột nhiên ngừng rơi. Lúc mọi người đang kinh ngạc, lặng lặng
nhìn nàng, Tiêu Đồng giãy ra khỏi tay hai vị công công….
Trong Trường sinh điện, ánh nến mông lung, trên giường, Minh Nguyệt
mơ hồ rên một tiếng, đôi mi thanh tú nhíu chặt. Nàng như thập phần thống khổ lắc đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đôi môi tái nhợt hơi
run, trán đầy mồ hôi.
Trong lúc ngủ mơ, sự đau thương không rõ trói buộc lấy linh hồn Minh
Nguyệt khiến nàng bất tri bất giác muốn khóc, cho đến khi cảm nhận được
một bàn tay ôn nhu phủ lên mặt nàng thì sự bất an, nôn nóng mới dần biến mất. Nhưng khóe môi lại có một giọt nước lạnh băng, chua sót không rõ
từ đâu khiến lòng nàng dần như bị xé rách.
- Minh Nguyệt…
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn hơi run rẩy. Tay nàng bị nắm chặt lấy
rồi sau đó càng nhiều giọt nước mưa lạnh như băng rơi trên mu bàn tay
nàng.
Ai… Minh Nguyệt ngưng mi, ai đang gọi nàng, vì sao giọng nói này quen thuộc mà lại khiến nàng đau lòng, khủng hoảng như vậy….
Minh Nguyệt cố gắng mở mắt ra, lại mê mang nhìn đỉnh trướng màu vàng. Hồi lâu, nàng mới từ từ quay đâì nhìn nam tử mặc hoàng bao nửa quỳ
trước giường, mùi Long tiên hương thản nhiên vây lấy nàng. Hắn gắt gao
nắm lấy cằm nàng, bàn tay kia lạnh như băng, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt
luân, mày kiếm nhíu chặt lại. Mà ánh mắt vốn khiến người ta trầm luân
lại nhắm chặt, đôi mi dài hơi ẩm ướt.
Minh Nguyệt cố hết sức vươn tay nhẹ chạm lên làn da hắn, ngón tay nhẹ lướt qua đôi mắt nhắm chặt kia thì đột nhiên hắn mở mắt ra. Phút chốc
nắm được tay nàng, đôi mắt đen lạnh như băng lóe ra chất lỏng trong
suốt. Khi nhìn thấy nàng mâu quang lộ ra tia bối rối. Hồi lâu, như là
mới chịu tiếp nhận điều gì đó, đột nhiên đứng dậy ôm lấy cô…
Minh Nguyệt chậm chạp nhìn nam tử đang ôm lấy mình, nhưng thần chí
lại không rõ ràng, để mặc hắn ôm chặt, không giãy dụa, không phản kháng. Cảm giác đau đớn như đao bén sượt qua khiến nàng rơi lệ.
Đến tột cùng….đã xảy ra cái gì. Minh Nguyệt nhìn trướng vàng bị gió
thổi, trong mắt đầy sự đau thương, bi thống nhưng nàng không thể nhớ
được điều gì. Mùi hương Long Tiên hương quen thuộc nhưng lại quên mất vì sao mà nó quen thuộc. Nhẹ nhàng chớp mi, nhìn nam tử đang ôm mình,
trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh đau đớn liên tiếp…..
Nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, toàn thân đau đớn làm
cho nàng thanh tỉnh. Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào nỉ non:
- Hiên, thực xin lỗi….
Ngự Hạo Hiên nhắm hai mắt như đang ẩn nhẫn cái gì, môi lạnh như băng
hôn lên mặt Minh Nguyệt, mang theo cảm giác tuyệt vọng, cuồng nhiệt hôn
rồi gắt gao ôm chặt nàng, giọng nói trầm thấp như mang theo áp lực, khàn khàn nói:
- Nàng không sao là tốt rồi….không có gì quan trọng nữa….
Không có gì quan trong nữa…. Nước mắt nàng càng rơi nhiều. Nàng vươn tay ôm cổ Ngự Hạo Hiên, tự trách, lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt hài tử của Hiên, xin lỗi….
Vì sao hắn tin tưởng nàng như vậy? Nếu hắn có thể tàn nhẫn với nàng
hơn một chút, thậm chí nghi ngờ nàng, nàng sẽ không đau đớn như thế này, không hối hận như thế này.
- Đừng nói nữa
Ngự Hạo Hiên cắt ngang lời nàng, vùi đầu vào tóc nàng. Tay hắn nắm
chặt xiêm y của nàng, các đốt ngón tay răng rắc, thân thể run rẩy. Nhưng hắn vẫn an ủi nàng, hôn trán nàng, cho dù giọng nói của hắn đã run rẩy
và thống khổ nhưng vẫn ôn nhu:
- Chỉ cần nàng không sao, cái gì cũng tốt, thật sự cái gì cũng tốt….
Hồ Hải vì quả bất địch chúng (một không chọi đc nhiều) mà bị bắt lấy. Nhưng hắn võ công cao cường đã giết đi hơn 200 thị vệ, cuối cùng bị tử
sĩ ẩn nấp trong cung bắt được, nay bị giải đến hình bộ, chờ thẩm vấn.
Trong hậu cung, Hồ công công không ai không biết. Khi Âu Dương chiêu
nghi mới tiến cung, Thái hậu ban cho đến ở Trùng Dương cung, ban cho một thái giám. Thái giám này cùng Lý công công bên người Hoàng hậu đã quen
biết nhiều năm, hai người thập phần thân thiết. Nhưng vị công công này
tính tình lãnh đạm, không nói nửa câu. Dù trong Trùng Dương cung cũng
chỉ yên lặng đứng trong góc tối mà cẩn thận bảo vệ chủ tử.
Hôm sau lâm triều, tin hoàng tự trong bụng Đức phi chết non đã truyền khắp đế đô. Lúc lâm triều, đế vương cũng không hề giá lâm. Văn võ bá
quan không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo cha con Mộ tướng quân và Âu
Dương thừa tướng đến Ngự thư phòng cầu kiến đế vương.
Liên tục mấy ngày phong ba khiến bách quan hồn phi phách tán không
hiểu chuyện gì xảy ra. Thật ra, hôm trước truyền đến tin hoàng hậu uống
thuốc độc tự sát, hiền phi bị người sát hại. Âu Dương Trì giận không
thể phát tiết đã triệu tập bách quan trong triều muốn đến hoàng cung xin minh oan cho Hoàng hậu thậm chí tấu chương cũng đã viết xong. Nhưng
không nghĩ, thái giám thủ hạ của Âu Dương chiêu nghi lại nửa đêm xong
vào cấm điện, hại hoàng tử chết non. Nhất thời, hắn vô cùng hoảng sợ,
không hiểu điều gì. Vất vả lắm mới triệu tập quan viên để bàn bạc nhưng
tất cả đều đã chạy về phía Mộ Thiết Vân.
Nhưng bọn họ quỳ trước Ngự Thư phòng đế giữa trưa cũng chỉ chờ được Tần công công nói một câu:
- Hoàng thượng vì hoàng tử chết non, long thể khiếm an,
không thể tiếp kiến các vị đại nhân , cho nên vẫn xin mời các vị sớm rời đi…
Mọi người không muốn đi, nhưng cũng hiểu được Hoàng Thượng luôn luôn
nói một không nói hai, tuy rằng trong lòng không tin đế vương bình
thường vốn lạnh lùng lại vì một hoàng tự chết non mà bi thương quá độ.
Ngay cả năm đó tiên hoàng băng hà, Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử ngay
cả một chút bi thương cũng không có… (haiz anh Ngự Hạo Hiên có yêu gì
tiên hoàng thì lo mà chả thèm đau lòng)
Nhưng bách quan cũng chỉ phẫn nộ mà về không dám lung tung nhiều lời
lỡ lại dây phải phiền toái. Tựa như năm đó Mộc thị bị tru diệt, Mộc quý
phi bị biếm lãnh cung, nếu bọn họ không cần thận dựa nhầm chủ nhân thì
cũng đều không có kết quả gì tốt.