Trăng không già theo người, trải qua vạn năm sương gió vẫn đẹp như trước.
Gió đêm, hương thơm mờ mịt, một khúc nhập vào hồn nhớ nhung không yên, đem bụi trần còn vương quấy nhiễu giấc mông đêm đông.
Gió bắc thét gào, hàn mai truyền đến hương thơm lành lạnh. Trăm hoa điêu linh, tuyết bay tán loạn.
Trong rừng mai, tiếng đàn dìu dặt cùng với mùi hương thanh u tràn
ngập Ngự Hoa viên. Sâu bên trong, một thân ảnh màu trắng cô tịch ngồi
ngay ngắn trước đàn câm, ngón tay thong dài chạm lên dây đàn lạnh như
băng lóe ra ngân quang kia nhưng cũng là ca không ra ca, khúc không ra
khúc.
“Nhớ về những điều đau đớn đã qua, mùa hoa rụng trên núi tây, ánh
trăng cô đơn dần tàn, chờ đợi thật lâu, những đêm dài, thân xác héo
mòn….”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn gằn từng tiếng nỉ non, mười ngón tay
rung động, hoa mai phiêu linh rơi xuống chiếc đàn. Chốc lát, dây đàn
đứt, ngón tay nam tử xuất hiện vết máu đỏ tươi, theo ngón tay mà rơi
xuống trường bào.
- Thì ra đánh đàn lại khó như vậy.
Ngự Hạo Thiên thấp giọng tự nói, rồi sau đó cũng nhẹ cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười tựa như hoang mạc mà tĩnh mịch. Hắn nhìn rừng mai đã
từng xuất hiện bóng dáng nàng cười khẽ, váy dài nguyệt sắc theo gió tung bay, tất cả tựa như mới ngày hôm qua.
Nếu, hắn không bỏ lỡ đoạn trí nhớ đó. Có lẽ hắn sẽ bởi vì áy náy mà
cưới người hắn từng cười với nàng – Mộ Tuyết. Nếu quả đúng như vậy, có
phải nàng sẽ mỉm cười với hắn?
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên lần đầu gặp nàng cùng với tình cảnh
khi biết nàng mang long tự. Ngày ấy, hắn như nổi điên chạy vào Ngự thư
phòng. Hắn muốn biết vì sao hoàng huynh lại làm vậy. Nhưng khi hắn tâm
hoảng ý loạn hỏi việc này là thật hay không, hoàng huynh lại mỉm cười
nói với hắn:
- Muốn nàng lưu lại bên người cả đời.
Chậm rãi mở hai mắt. Ngự Hạo Thiên nhìn lên bầu trời đen như mực.
Tròng chua sót nhớ lại những lời hoàng huynh nói khi ấy. Hắn biết, hoàng huynh là nam tử như thế nào. Cho dù là người khắp thiên hạ, các phi tần trong hậu cung cũng không ai biết được lòng hoàng huynh. Nhưng hắn lại
biết, khi hoàng huynh 16 tuổi đã đến trước hoàng lăng lạnh như băng,
đứng ngây ngốc trước bức họa Minh Nguyệt Quý phi do chính Thánh tổ hoàng đế vẽ.
Hắn nhớ mang máng mùa đông năm ấy cũng giống như mùa đông năm nay
lạnh như băng, đầy trời tuyết bay. Trong hoàng cung, tiếng thanh la rộn
rã, Đông quan của Thái tử treo đầy lụa đỏ, kiệu tân nương đẹp đẽ quý
giá. Nhưng lúc bái đường, Thái tử lại mất tích
Lúc ấy hắn mới 14 tuổi, nghe thấy thái tử mất tích thì không tin,
thậm chí nắm lấy long bào phụ hoàng chỉ vào bách quan đứng ngoài điện,
lớn tiếng nói.
- Hoàng huynh luôn luôn tự chế thủ lễ, quyết sẽ không ở ngày đại hôn làm Thừa tướng đại nhân khó xử. Chắc chắn là có người mưu đồ
gây rối, hãm hại thái tử, nói, các ngươi đem thái tử giấu đi nơi nào
Hoàng huynh là một người luôn bình tĩnh tự chế. Thuở nhỏ, hắn cũng
gặp qua rất nhiều chuyện không thể quên được. Hoàng huynh không thích
cười. Nhưng tuấn mỹ vô song đến ngay cả phụ hoàng cũng thường khen hắn
cực giống Thánh tổ hoàng đế. Mà giống, không chỉ có khuôn mặt mà còn
giống ở những thói quen thường ngày.
Ngày ấy, hắn cùng với bách quan tìm kiếm thái tử khắp hoàng cung. Đó
là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy. Cho nên ngày ấy hắn tìm
kiếm rất vất vả nhưng đến nửa đêm cũng không tìm ra kết quả. Đến khi thị vệ giữ lăng cấp báo thì mọi người mới khiếp sợ chạy tới hoàng lăng.
Mang về thái tử đã hôn mê bất tỉnh
Hắn cũng không biết hoàng huynh bị làm sao, bởi vì sau hôm đó hoàng
huynh như thay đổi. Lạnh lùng hơn rất nhiều. Vì thế mẫu hậu liền bắt đầu răn dạy thái tử phi, tưởng thái tử phi không có hầu hạ hoàng huynh chu
đáo khiến hoàng huynh không vui. Nhưng hoàng huynh vẫn không để ý đến
việc này. Cho đến khi phụ hoàng băng hà, thái tử đăng cơ được một ngày,
hoàng huynh đột nhiên tự mình ra cung gặp Thiên kim Mộc Dung của tướng
quân Mộc Thành Khí. Đến khi Như Nguyệt tiến cung, mọi người mới phát
hiện hoàng huynh thật sự rất lạ.
Chỉ vì Mộc Dong năm đó tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng giống hệt
Minh Nguyệt quý phi của Thánh tổ. Sau đó, thái tử phi vốn nhận hết sự
lạnh lùng, hôm nay cao cao tại thượng là Hoàng hậu Thiên triều lại càng
bị lạnh lùng.
Tiếp theo, Thừa tướng vì muốn bổ cứu hoàng hậu thất sủng mà bất bình, liền đem một nữ tử tư sắc bình thường nhưng tâm tư linh động Âu Dương
Hồng Ngọc vào cung. Mà hoàng huynh lại cũng khâm điểm một nữ nhi của một huyện lệnh thất phẩm là Thượng Quan Uyển Nhi vào cung, lại đưa Thượng
Quan Trung vốn tầm thường bất tài lên đến Tam phẩm hình bộ thượng thư,
tặng gia tài vô số. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, mỹ nhân đủ số tiến
cung, Như Nguyệt lại được phong làm Quý phi, được ở trong Vị Ương điện,
hàng đêm thừa ân, ngày ngày sủng ái. Các tần phi khác cũng chỉ cùng đế
vương gặp gỡ đúng một lần trong đêm đại hôn.
Nhưng là hắn thực sự biết được hoàng huynh trộm yêu thương Thánh tổ
quý phi. Cũng là ba năm trước đây, lần đầu gặp Mộ Tuyết, ngày ấy là
tiết Trùng dương, hắn cải trang đi lại trong thành. Cũng không ngờ ham
chơi mà gặp tam tiểu thư của Mộ tướng quân là Mộ Tuyết ra ngoài du
ngoạn. Sau khi hoàng hậu thất sủng, Mộ Thiết Vân cũng đem con gái mình
là Mộ Từ hiến cho hoàng huynh, cũng được sắc phong phi vị. Thục phi là
người xinh đẹp, tìn tưởng bất kì nam nhân nào gặp gỡ nàng cũng không cầm lòng được. Nhưng không ngờ tất cả mọi chiêu số đều vô dụng với hoàng
huynh. Dù bên ngoài, hoàng huynh lại tỏ vẻ thập phần yêu thích Mộ Từ.
Khi đó Mộ Tuyết, khác hẳn Mộ Tuyết sau khi tiến cung, khí đó nàng
đứng trên đường, mặt che khăn lụa, khiếp đảm nhìn đường cái tập nập. Sau bị hắn đụng vào lại sợ đến ngây người, mà nha hoàn Tiêu Đồng bên người
nàng lại nhanh chóng nói:
- Vị công tử này. Tiểu thư nhà chúng ta thân thể ngàn vàng nếu có làm sao, công tử không thể bồi thường được ….
Lúc đó Ngự Hạo Thiên vốn tưởng rằng sẽ bị lô thân phận, nhưng khi
nghe Tiêu Đồng chỉ trích một hồi thì phì cười. Hắn đường đường lại Tam
vương gia đụng phải một thiên kim tiểu thư đại phủ, nói như thế nào thì
cũng là họ được mở mắt. Vì thế hắn định nói thì lại nghe Tiêu Đồng nhỏ
giọng nói với Mộ Tuyết:
- Tiểu thư, chúng ta trở về đi, mấy ngày nữa lão gia sẽ nhắc tới việc tiên hoàng khâm điển, nếu lại để xảy ra chuyện gì thì nô tỳ
không biết phải nói thế nào.
Ngự Hạo Thiên sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn nữ tử bộ dạng phục tùng
trước mắt. Lúc này mới biết nàng là đệ nhất tài nữ đế đô, Tam thiên kim
của Mộ Thiết Vân Mộ Tuyết. vết sẹo trên mặt nàng kia chính là dấu vết
trên măt Mộ Tuyết là gì. Ngự Hạo Thiên không khỏi run lên một chút, rồi
sau đó nhìn nàng cười rồi quay đầu rời đi
Bởi vì ngày ấy là cải trang, cho nên chủ tớ Mộ Tuyết không phát hiện
được thân phận thật của hắn nhưng hắn lại bị kinh hãi. Vội vã trở về
hoàng cung, không thông báo đã xông vào Ngự thư phòng của đế vương.
Không ngờ lại nhìn thấy hoàng huynh cầm một bức họa cực giống Thánh tổ
quý phi mà nhìn đến si ngốc. Mà hắn, thoáng nhìn thấy mi tâm nữ tử trên
bức họa có dấu chu sa thì ngây ngốc đứng trước cửa Thượng thư điện.
Hắn rõ ràng nhớ rõ vẻ mặt hoàng huynh lúc đó cùng với cách hoàng
huynh vội vàng cất dấy bức họa. Như là mối tình đầu khi còn thiếu niên.
Khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại hơi ửng đỏ. Sau đó quay lưng về phía
hắn, lạnh băng hỏi hắn đến làm gì. Mà hắn, cũng khiếp sợ nói không ra
lời, chỉ kinh ngạc nhìn bức họa bị hoàng huynh gắt gao cầm chặt trong
tay.
Sau, hắn nhớ không rõ, cũng quên mất là như thế nào nói chuyện Mộ
Thiết Vân muốn đưa Mộ Tuyết vào cung cho hoàng huynh. Kỳ thật. Đối với
Mộ Tuyết. Hoàng huynh là căm hận. Thậm chí là thống hận. Bởi vì từ khi
còn rất nhỏ, mẫu phi của hoàng huynh đã sớm qua đời. Bà vì phát hiện phụ hoàng và mẫu thân Mộ Tuyết khi ấy là đệ nhất tài nữ đế đô tằng tịu với
nhau mà bị hãm hại, đẩy xuống ao sen mà chết.
Năm ấy, hoàng huynh cùng hắn đều rất nhỏ, nhưng khi ấy hoàng huynh
lại đứng sau hoa viên nhìn thấy hết thảy. Lúc ấy, hắn thấy Hoa quý nhân
bị đẩy xuống nước thì muốn đi gọi người nhưng không nghĩ rằng lại bị
hoàng huynh giữ chặt. Hắn nhớ rõ lúc ấy hoàng huynh giữ chặt tay hắn đến nỗi gân xanh nổi lên, tay cũng run rẩy. Hoàng huynh cứng nhắc ẩn nhẫn
sự thống khổ, run run nói với hắn:
- Hạo Thiên. Đừng đi. Nếu không chúng ta cũng sẽ chết.
Vì thế, hoàng huynh tránh sau giả sơn trơ mắt nhìn mẫu phi giãy dụa
rồi cuối cùng biến thành thi thể lạnh băng trong hoàng lăng. Nhưng là,
hoàng huynh không hề nhỏ lệ. Ba tháng sau, giữa đại yến thiết đãi quần
thần, phụ hoàng nói:
- Trẫm nghe nói, phu nhân Mộ tướng quân là tài nữ đệ nhất
Bắc quốc. Như vậy, con gái sắp sinh cũng là nhân trung chi phượng
(phượng trong loài người, không bằng nhân dịp vui vẻ hôm nay, chỉ hôn
cho Thái tử và nữ nhi trong bụng Mộ phu nhân có được không?
Lúc ấy hắn ngồi bên mẫu hậu kinh sợ, lập tức quay đầu nhìn thái tử,
nhưng là phản ứng của hoàng huynh lại lạnh lùng làm cho hắn cả đời này
đều không thể quên. Hoàng huynh lạnh lùng đạm mạc không có chút cảm xúc, lẳng lặng nhìn nữ tử kiều mỵ bên cạnh Mộ Thiết Vân rồi cúi đầu nói với
phụ hoàng:
- Nhi thần tạ ơn phụ hoàng
Lúc ấy, hắn ngây ngốc, chỉ ngơ ngác nhìn thần sắc hoàng huynh lạnh như băng, thật lâu không nói.
Đã quên mất chuyện Mộ phu nhân có thai như thế nào, tóm lại là việc
thật lâu về sau. Hơn nữa hắn cùng với hoàng huynh cũng thường xuyên nhìn thấy Mộ phu nhân sẽ tiến cung vấn an Hoàng hậu rồi cùng phụ hoàng nói
chuyện, thỉnh thoảng hai người ở trong Ngự thư phòng đến hơn một canh
giờ. Nhưng khi đó hoàng huynh lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh làm cho
hắn nghĩ đến, hắn đã quên mất Hoa quý nhân tử, dù sao sau khi Hoa quý
nhân bị truyền “trượt chân rơi xuống nước qua đời” thì hoàng huynh vẫn ở bên mẫu hậu hắn. Mà hoàng huynh cũng quen đi theo mẫu hậu, dù sao, ba
tuổi hoàng huynh đã bị phụ hoàng giao cho mẫu hậu dạy dỗ