Ngự Hạo Hiên vừa rời đi, trong Ngưng Tuyết cung lại khôi phục sự yên tĩnh, ngoài điện hoa mai phiêu linh vẫn rất yêu kiều.
Tiêu Đồng hai tay vày vò chiếc khăn nhìn Minh Nguyệt vài lần nhưng
lại không biết nói như thế nào. Nàng biết tiểu thư đã có chủ ý nhưng lại nghi hoặc vô cùng.
Minh Nguyệt thong thả bước đến bên cửa sổ, bàn tay nõn nà vịn lên lan can nhìn bầu trời đầy tuyết cùng hoa mai bay lượn, trong lòng vừa lạnh
vừa đau, rối rắm hỗn độn. Đạo lí thắng lắm vua thua làm giặc nàng không
phải không biết nhưng trong lòng không thể tiêu tan sự tiếc nuối và mong chờ kia.
- Tiêu Đồng, ngươi có biết vì sao ta phải uống bát thuốc
kia? Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, đôi mày nhướng lên, bàn tay vịn chặt lên lan can.
Tiêu Đồng vội vã lắc đầu, tiến lên nói:
- Tiêu Đồng không hiểu nhưng biết tiểu thư làm như vậy tất
có dụng ý. Nhưng là nếu tiểu thư thật sự có thể mang thai thì địa vị Mộ
gia không phải sẽ được củng cố sao?
- Nếu là như vậy thì thật đơn giản.
Minh Nguyệt khẽ thở dài, sửa lại làn váy, tay áo phe phẩy đùa nghịch
đóa hoa mai bay vào trong phòng, mâu quang khẽ động như nhớ tới điều gì
đó. Nàng không tiếp tục nói mà chỉ hỏi:
- Tiêu Đồng nghe nói về chuyện của Quách Thánh Thông không?
- Tiểu thư, người lại làm sao vây? Tự nhiên lại bàn đến một vị phế hậu?
Nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không trả lời Tiêu Đồng, gỡ chiếc phượng bội
(ngọc bội hình phượng), nghĩ nghĩ rồi xoay người đi ra cửa nói:
- Ta đến Ngự hoa viên một chút, ngươi nghỉ ngơi đi.
Đêm qua Ngự Hạo Hiên canh ba mới đến, như vậy Tiêu Đồng cũng không được nghỉ ngơi nhiều.
Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt nói đến nghỉ ngơi thật sự thấy buồn ngủ, vì thể nghịch ngợm nói:
- Vậy Tiêu Đồng đi ngủ, tiểu thư một mình đi cẩn thận
Gật đầu cười khẽ, Minh Nguyệt vỗ vai Tiêu Đồng rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nàng đứng trước rừng hoa mai nở thật kiều diễm, những bông hoa bay xuống thành một tấm thảm hồng, tựa như tiên cảnh
Minh Nguyệt lấy trong tay áo chiếc khăn nàng băng bó vết thương hôm
đại hôn. Nhìn câu chữ duy nhất không bị máu làm bẩn, trong lòng xẹt qua
ngũ vị tạp trần nhưng không hề có chút nào khiến mình thấy thoải mái.
Khẽ gấp lại bỏ vào tay áo, nàng giữ váy rồi bước lên thềm đá, không chắc chắn người kia có còn nhớ ước định ba ngày trước.
Hôn nay, nàng ăn mặc có chút mộc mạc, một thân váy dài màu trắng,
không khoác theo trường bào, tóc dài đơn giản vấn lên chỉ gài một cây
trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn, mặt che chiếc khăn mỏng, đôi hoa tai trân
châu nhẹ rung trên tai. Vẻ mộc mạc này lại càng khiến nàng cùng rừng mai hòa hợp, tăng phần yêu kiều, quyến rũ.
Đi từng bước vào chỗ sâu trong rừng mai, tiếng sao du dương thoắt ẩn
thoắt hiện có thể dễ dàng thấy người thổi sáo mang tâm tình phiền muộn.
Bước thêm vài bước, Minh Nguyệt đã thấy nam tử nho nhã đứng trong gió,
tiếng tiêu rối loạn, đằng sau hắn còn có cây đàn cổ thất huyền cầm.
Minh Nguyệt nhìn cảnh trước mắt trong lòng có chút vui mừng. Tinh
nghịch phất tay áo, chân xoay tròn, lặng yên không tiếng động đã bay đến phía sau Ngự Hạo Thiên, chậm rãi ngồi trước đàn, mười ngón tay khẽ
vuốt, mấy tiếng đàn thoát ra như tiếng nước chảy mây trôi.
Tiếng nhạc trỗi lên, hoa mai phi vũ, Ngự Hao Thiên nhất thời cứng
người, bỗng dưng quay đầu thấy Minh Nguyệt một thân tố khiết ngồi trước
đàn tấu cầm, ngón tay thon dài mảnh khảnh linh hoạt đánh đàn, y phục
theo gió bay bay, mái tóc dài phất phơ, trâm bạch ngọc lóe sáng.
Ngự Hạo Thiên sợ ngây người không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn dung nhan Minh Nguyệt dưới tấm khăn che, nhìn không rời mắt.
Đàn xong một khúc, Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Thiên đang trố
mắ, mím môi cười, trong mắt trong suốt như nước suối không nhiễm bụi
trần, thanh âm như chuông bạc, uyển chuyền hàm súc ôn nhu:
- Tam Vương gia! Đã lâu không gặp.
Trong lòng chấn động, Ngự Hạo Thiên bỗng dưng hoàn hồn mới nhớ ra vừa nãy mình có chút thất thố lại đỏ bừng mặt, không tự nhiên nhìn xung
quanh, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên người Minh Nguyệt thoát tục
xuất trần. Môi mỏng mấp máy vài lần nhưng lại không nói được nửa chữ.
Thần sắc Ngự Hao Thiên chân thành tha thiết không một chút giả dối
khiến Minh Nguyệt có chút rung động. Đã bao lâu chưa từng chân thành
cười, Minh Nguyệt lại cười rộ lên trêu chọc:
- Nô tỳ nghe nói Tam vương gia có kiều thê, sao vẫn còn đỏ
mặt? Dứt lời chạy đi, trong rừng mai chỉ lưu lại một trận cười thư
sướng.
Ngự Hạo Thiên bị tiếng cười của Minh Nguyệt làm cho sửng sốt nhưng
tinh tế suy nghĩ hàm ý lời nói của nàng lại chột dạ ảo não. Nhìn bóng
trắng Minh Nguyệt chạy đi cười nói:
- Hay cho một nha đầu, dám cười nhạo bổn vương, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Nhất thời, cả rừng mai tràn ngập tiếng truy đuổi vui đùa ầm ĩ phiêu đãng giữa không trung thật lâu mà không tiêu tan đi.
Buổi trưa đến, Minh Nguyệt đứng dưới gốc mai nhìn lên ngọn cây, ánh
mặt trời lọt qua kẽ lá chiếu xuống. Nàng lặng yên ngồi xổm xuống, vỗ về
tia sáng kia.
Đằng sau, Ngự Hạo Thiên mỉm cười tiêu sái bước đến, cùng ngổi xổm
xuống như Minh Nguyệt nhưng lại quay đầu nhìn nửa khuôn mặt nàng, trong
mắt lóe ra ôn nhu cùng đau lòng rồi cầm cây sáo vung lên, bay lên nằm
trên cây.
Minh Nguyệt ngẩn ra nhìn Ngự Hạo Thiên có chút không hiểu, vừa định
hỏi đã thấy hắn mỉm cười, vươn bàn tay lên bầu trời xanh, ôn nhu nói:
- Đẹp quá
- Đẹp?
Minh Nguyệt bị hắn làm cho tò mò, hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hoa mai bay đầy, nhất thời ngừng thở.
Thật sự quá đẹp! Minh Nguyệt trong lòng cảm thán nhưng trong đôi mắt
trong suốt lại nhiễm chút ưu thương. Nhìn Ngự Hạo Thiên ôn nhu, mỉm cười có chút thâm ý. Rồi nàng lại nhìn lên bầu trời, trong đầu đã đưa ra
quyết định….
Đến khi ngọ thiện, Minh Nguyệt tìm cớ rời khỏi rừng mai mà Ngự Hạo
Thiên cũng không giữ lại, chỉ hỏi khi nào nàng lại đến. Minh Nguyệt chỉ
cười không đáp uyển chuyển nói:
- Nô tỳ thường xuyên trộm đến đây không hay cho lắm. Lần sau để xem duyên phận đi. Nói xong vội vã rời đi
Trở lại Ngưng Tuyết cung, chuyện đầu tiên Minh Nguyệt làm là đem
chiếc khăn lụa kia đốt đi rồi thay đổi xiêm y, tĩnh tọa trong phòng ngủ. Ăn trưa xong, nàng cũng không bước ra Hương Ân điện một bước, chỉ nói
mình muốn ngủ một lát.
Khi Tiêu Đồng bưng trà tiến vào lại thấy Minh Nguyệt đang cầm sách, nhướng mày nhìn ra cửa sổ như đang suy tư điều gì đó.
Tiêu Đồng đặt trà lên bàn, đi đến bên người Minh Nguyệt khẽ hô:
- Tiểu thư?
Ánh mắt Minh Nguyệt khẽ động nhìn lại Tiêu Đồng cười yếu ớt, gấp sách lại ném lên giường nói:
- Làm sao vào được?
Tiêu Đồng nhướng mày lo lắng hỏi:
- Tiểu thư làm sao vậy, buổi trưa người trở về nô tỳ đã cảm
thấy ngày khác lạ rồi. Có phải hôm nay ra ngự hoa viên gặp chuyện không vui? Nói rồi, Tiêu Đồng bưng trà đưa cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, cười nhẹ, một chữ cũng không nói đến chuyện trong rừng mai, im lặng coi như trả lời.
Thế nhưng Tiêu Đồng cũng không hỏi, một lúc sau đột nhiên nói:
- Tiểu thư, sáng nay người nhắc đến Quách Hoàng hậu
Minh Nguyệt lại uống một ngụm trà, để lên bàn nói:
- Nha đầu nhà ngươi trí nhớ không tồi
Rồi sau đó ngừng cười, vỗ vỗ chiếc vòng ngọc trên tay, thở dài, nói nhỏ:
- Tiêu Đồng, có một số chuyện không hiểu cũng là một loại hạnh phúc.
Mà những kẻ biết nhiều luôn một thân đầy vết thương, biết rõ vận mệnh của mình nhưng lại không thể thay đổi, đó là bi kịch cỡ nào? Mà giờ
phút này, nàng đang ở trong chuỗi bi kịch đó.
- Tiểu thư? Tiêu Đồng dường như cảm nhận được nỗi buồn của Minh Nguyệt, nhất thời không biết nên làm gì.
Minh Nguyệt lại cười, nhẹ nhàng đứng dậy, từ tốn đến trước ghế quý
phi, tay ngọc vỗ về mặt chạm rồng tinh xảo kia, trong mắt hiện lên một
chút bi thương nói nhỏ:
- Hoàng thượng cho phép ta không uống thuốc nhưng ta cũng
không nhất đính sẽ mang long tự, mà nếu có mang long tự chỉ sợ cũng
giống như Quách Hoàng hậu, bị người lợi dụng, cuối cùng bị phế lại thành toàn cho tình yêu trở thanh truyền thuyết của người khác, biến thành
trò cười của lịch sử.
Lúc trước Hán đế Lưu Tú cưới Quách Thánh Thông là nhìn trúng gia thế
của nàng, không để nàng có con nối dõi. Đến khi hoàng quyền được củng
cố, Lưu Tú không chút nào nhớ đến tình nghĩa vợ chồng, cuối cùng phế
Quách hậu, khiến nàng thành hoàng hậu bị phế đầu tiên không bị xét nhà
lại được ban hoàng kim vạn lượng. Mà khi đó Quách gia không mang oán hận ngược lại còn liên tục khấu tạ hoàng ân. Dù thấy Quách hậu buồn bực mà
chết cũng không có chút gan phản kháng báo thù. Đã vậy còn lớn tiếng ca
tụng tình yêu của Lưu Tú cùng Âm Lệ Hoa. Nếu một đoạn đường dài, đến
cuối cùng mới phát hiện mình chỉ là kẻ giúp tình yêu của đế vương được
hoàn mỹ thì có bao nhiêu đau khổ?
Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt nói bỗng dưng run lên, không dám tin nói:
- Tiểu thư, người nói Hoàng thượng muốn…
- Có lẽ không phải. Minh Nguyệt mâu quang tối sầm nói : – có lẽ hắn còn có suy tính khác.
- Suy tính gì khác? Tiêu Đồng khẩn trương hỏi
- Đó là… Minh Nguyệt bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, quay đầu cười nhạt nói: – đó là dù ta không uống thuốc cũng không thể mang
long tự, vì hoàng thượng có thể uống thuốc. Hắn đã cho ta không uống
thuốc mà ta lại không mang thai, như vậy vận mệnh còn thảm hại hơn.
Nói xong Minh Nguyệt tự giễu khẽ cười một tiếng, mà lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng:
- Hoàng hậu nương nương giá lâm