Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 119: Q.3 - Chương 119: Người xa lạ quen thuộc (5)




Đám người Thục phi nhìn thấy kiệu liễn của đế vương, ai nấy vui mừng rồi vội vàng quỳ lạy:

- Nô tì, tiện thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế

Ngự giá dừng lại trước cửa chính Huyền Vũ môn, Tần công công vúi đầu vội đi lên trước, nhẹ phất phất trần, the thé nói:

- Nô tài cung thỉnh Hoàng Thượng, chiêu dung nương nương hạ kiệu

Nói xong, liền bước lên trước, nhẹ xốc rèm kiệu lên, vươn tay đỡ Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt giương mắt nhìn mọi người quỳ lạy bên ngoài, thần sắc có chút khẩn trương, nhưng Ngự Hạo Hiên lại cười nắm tay nàng, vẫy Tần An lui xuống, tự mình đỡ Minh Nguyệt xuống rồi dìu Minh Nguyệt bước lên đài cẩm thạch, đứng cùng chúng phi tần.

Trên đài cao, chúng phi người người quỳ lạy, chỉ có thể nhìn thấy long hài của đế vương. Lúc sau, nghe đế vương trầm thấp nói:

- Bình thân

Rồi sau đó mọi người đều đứng dậy, cùng nói:

- Thần, nô tì, tiện thiếp tạ Hoàng Thượng

Tiếng lễ bái tạ ơn vang lên khiến Minh Nguyệt hơi kinh hoàng nhìn xung quanh. Nhưng không ngờ khi mọi người đứng dậy, ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người nàng. Nhất thời, bách quan lại chụm đầu bàn tán gì đó, ngay cả các tần phi sau Ngự Hạo Hiên cũng bắt đầu xem thường thì thầm, chỉ trỏ.

Thần sắc Minh Nguyệt quẫn bách, trong lòng có cảm giác xấu hổ vô cùng. Thấy ánh mắt và sự bàn tán của mọi mà cúi đầu, lại không hiểu vì sao họ lại bình luận về nàng, lại nhìn nàng như thế.

Giống như cảm giác được Minh Nguyệt bất an, Ngự Hạo Hiên cầm tay nàng thật chặt. Minh Nguyệt vụng trộm nhìn hắn nhưng lại thấy hắn chỉ nhìn bách quan, khuôn mặt không chút thay đổi.

Mím môi, Minh Nguyệt có chút bất an chớp hạ mi dài, trong lúc thất thần không cẩn thận lui về phía sau vài bước nhưng lại vô ý đụng vào một người. Hoảng loạn, chưa kịp quay đầu đã nghe thấy nữ tử kia cả người đầy mùi hoa quế mềm mại nói:

- Muội muội cẩn thận

Sau đó, vai nàng được một bàn tay trắng như ngọc đỡ lấy.

Muội muội. . . Minh Nguyệt quay đầu, lại vừa vặn nhìn trúng đôi mắt kiều mị. Phía sau, muôn hồng nghìn tía đều nhìn nàng chằm chằm. Tim đập nhanh, mím môi dịu dàng cười, còn không kịp nói tiếng cảm ơn lại nghe nữ tử khác nhẹ nhàng cười:

- ­Tần chiêu nghi nhưng là trái tim của Hoàng thượng, nên bất luận làm gì đều nên hết sức cẩn thận mới đúng, nếu bị người đụng thương, Hoàng thượng sẽ đau lòng lắm.

Minh Nguyệt nhíu đôi mày thanh tú, theo tiếng nói nhìn lại lại thấy một nữ tử đôi mắt đầy vẻ ghen tỵ nhưng khóe miệng lại cười như hoa. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nàng, Minh Nguyệt cứng đờ người, chỉ vì, nữ tử đó có khuôn mặt giống hệt nàng.

- Quý phi nương nương nói đùa, nô tì mặc dù không mềm nhẹ bằng Quý phi nương nương nhưng cũng sẽ không làm tổn thương muội muội mình

Thục phi nhẹ mím môi đỏ mong, đôi mày thanh tú hơi nhướng rồi nhìn Như Nguyệt đứng cạnh đế vương, như lãnh phúng (lạnh lùng trào phúng). Nhẹ xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay, thần sắc có chút cao ngạo

Khuôn mặt Như Nguyệt nhất thời trắng bệch. Dù trang điểm son phấn nhưng cũng không che dấu được sự tức giận, nàng hung hăng nhìn Thục phi có ba phần tư thái của mẫu nghi thiên hạ kia, nắm chặt ngọc thủ.

Quý phi. . . Minh Nguyệt hơi động tâm rồi nín thở nhìn thần sắc của hai người, trong lòng dâng lên một sự lo lắng. Thanh âm của các nàng tuy đã rất khắc chế nhưng người khác đều có thể nghe được rõ ràng. Nàng hơi mất tự nhiên nhìn bàn tay mình được Ngự Hạo Hiên nắm chặt, không khỏi ngẩng đầu nhìn đế vương, dù sao những lời châm chọc này hắn chắc chắn cũng nghe được. Nhưng khi Minh Nguyệt nhướng mắt lại vẫn chỉ thấy hắn nhìn bách quan chăm chú, nhưng không hề nghe thấy các tần phi lạnh lùng trào phúng nàng. Nhướng mày, trong lòng nàng dâng lên chút mất mát.

Hắn rõ ràng nghe thấy được mọi người bàn tán về nàng mà không ngăn cản, hơn nữa còn biểu hiện rằng không thèm để ý đến. Trong lòng như co rút lại, chớp hạ mi, ngực chua xót, đau đớn. Minh Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, sau đó nhìn phía tay bọn họ nắm chặt, khẽ cắn môi, chậm rãi rút ra

Đối với động tác này của Minh Nguyệt, Ngự Hạo Hiên như không hề để ý, thâm chí còn không liếc nhìn nàng lấy một lần. Khi tay nàng rút ra, hắn phất tay áo chắp tay sau lưng. Lúc các tăng ni dần tới, bước lên phía trước nhìn mọi người dưới đài kia.

Tay Minh Nguyệt lạnh băng. Nàng nhìn bóng dáng anh tuấn của đế vương, đột nhiên cảm giác trong lòng chua xót, mà lại thấy khoảng cách tuy gần gũi kia nhưng tựa như biến trời xa cách. Chúng phi đằng sau thất vậy, có kẻ còn cười ra tiếng, như đang châm chọc Minh Nguyệt mà cười. Nhất thời, ánh mắt của các tần phi lại dừng lại trên người nàng.

Minh Nguyệt nghe các nàng cười nói từng câu từng chữ, cảm nhận được những mũi nhọn chĩa đến người nàng, sự cười nhạo khiến nàng hoảng sợ. Ánh mắt như châm chọc lại giống như ghen tỵ. Hai tay nàng dần nắm chặt lại, nhìn đến thân ảnh đế vương lại có chút hận ý.

Hắn, hắn lại dung túng mọi người chế nhạo nàng như thế, hắn rõ ràng nghe thấy mọi người trào phúng nàng nhưng lại thờ ơ, thậm chí vứt nàng vào những mũi dao nhọn của các nàng.

- Sắc mặt Tần chiêu nghi có vẻ không tốt nha!

Bên tai lại truyền đến một tiếng cười duyên, Minh Nguyệt ý thức lại, muốn rời đi nhưng nữ tử mặc trường bào màu vàng nhạt, khoác áo cừu màu hồng lại đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt xinh đẹp chứa mấy tia cười lạnh, nhìn thần sắc cứng ngắc của Minh Nguyệt, lại nói:

- Ai nha, thực sự không khác Quý phi tỷ tỷ là bao, mấy lần trước gặp mặt muội muội cũng chưa nhìn rõ ràng, hôm nay vừa thấy, thật đúng là…

- Đó là bởi vì trong cung này ai cũng biết, trước kia Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là quý phi nương nương, Quý phi nương nương, ngài nói xem?

Thục phi cũng tham gia một tiếng, mắt đẹp nhìn phía Như Nguyệt, rồi sau đó che miệng cười, lại nhìn Minh Nguyệt một cái, không muốn buông tha cho Khuynh Thành lại thấp giongj nói:

- Đức phi vẫn nên dừng lại đi, đừng làm muội muội của bản cung sợ hãi.

Khuynh Thành trừng mắt nhìn Thục Phi rồi cười cười, đi lên hai bước, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Đúng là nên dừng lại. Nếu nô tì nhớ không lầm, Tần chiêu dung cũng không phải nên đứng bên người Thục phi, mà là..

Khuynh Thành cười lạnh, liếc nhìn Chiêu Nghi Tiêu Mẫn cúi đầu bên cạnh, nói:

- Tiêu chiêu nghi, Tần chiêu dung trước đó vài ngày mất trí nhớ , chỉ sợ ngay cả quy củ hậu cung cũng quên, ngươi thân là đứng đầu nhị phẩm, còn không đi dạy nàng.

Tiêu chiêu nghi kinh ngạc ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đức phi, sau đó lại nhìn sang Thục phi đang nhìn ngắm chiếc ngẫn trên tay và Quý phi sắc mặt không tốt, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.

Môi Minh Nguyệt mím càng chặt, các cung phi nói chuyện dù rất nhỏ nhưng đế vương dù sao đứng đó, các nàng không dám quá mức lỗ mãng, nhưng là, nàng biết được hắn chắc chắn nghe thất, nhưng lại không hề quay lại ngăn cản một câu.

Nhắm mắt, Minh Nguyệt không nhìn đến Ngự Hạo Hiên nữa, tim như bị vò nát.

Một lúc sau, nàng mở mắt ra, rồi sau đó đột nhiên xoay người, khi mọi người kinh ngạc thì nàng đã đi tới bên cạnh Tiêu chiêu nghi thần sắc quẫn bách kia.

Quý phi, Thục phi cùng Đức phi ba người nhất thời như là bị cái gì đâm đến, ai nấy ngây ngốc nhìn vẻ mặt Minh Nguyệt lạnh lùng đứng cạnh Tiêu Mẫn, ba người há hốc mồm như muốn nói cái gì nhưng lại không còn từ gì để nói, sau đó lại thấy Tần công công xướng lên:

- Thần đức quý phi giá lâm ——

Chúng phi lập tức ngừng mặt, mọi người không nhìn Minh Nguyệt nữa mà đều nhìn về phía xe ngựa của Hoàng thượng kia. Nhất thời, toàn bộ quan viện và thị vệ ở Huyền vũ môn đều ồ lên, mọi người ai nấy sợ hãi bàn tán. Ngay cả Âu Dương Trì và Mộ Thiết Vân cũng sợ hãi nhìn xa giá kia, dưới sự hộ tống của các tăng ni và Ngự Lâm quân, chiếc xe ngựa như chúng tinh ủng nguyệt (các sao theo trăng) từ từ tiến đến.

- Đó là. . . Ngự giá của Hoàng thượng.

Thục phi thốt lên, sắc mặt ngạc nhiên. Từ xưa đến nay, tần phi có thể ngồi cùng xa giá với đế vương nhưng chưa từng có ai có thể một mình ngồi trên Ngự giá của đế vương, cho dù là hoàng hậu cũng không được.

- Hoàng Thượng lại để cho một tần phi cạo đầu đi tu ngồi trên ngự giá của mình

Một nữ tử khác nói như là phụ họa cho Thục phi. Sau đó, trên đài cao, các phi tần cũng nghị luận, xôn xao lên, ngươi một câu ta một câu. Nhưng Minh Nguyệt lại cúi đầu, không hề nhìn cảnh trước mắt.

Ngự Hạo Hiên đứng trước mọi người, uy thế vô cùng, nhìn xa giá dầng tới cửa cung, mâu quang thâm trầm như đầm nước sâu, hoàng bào phần phật trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia âm lãnh.

Một lúc sau, hắn hơi nhếch mày kiếm, tựa như nhớ tới cái gì quay đầu nhìn đám nữ tử đông đảo phía sau. Sau đó, mâu quang trong trẻo mà lạnh lùng dừng lại trên thân ảnh đơn bạc tố khiết mà cô tịch của Minh Nguyệt, mày kiếm nhướng lên, trong mắt thoáng qua tia tức giận nhưng lại lập tức biến mất.

Sau đó, bạc môi ẩn chứa nụ cười, hắn dừng mắt nhìn Như Nguyệt đứng bên mình, trầm giọng nói:

- Sau lễ này, Quý phi theo trẫm đến Tẩm tâm cung đi.

Vừa dứt lời, phía sau chúng phi lại im bặt, ánh mắt nhìn ngự giá gần tới cửa cung lại bị kéo lại nhìn đến Như Nguyệt vẻ mặt vui mừng. Mà Minh Nguyệt nghe những lời này thì khiếp sợ ngẩng đầu lại chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt Ngự Hạo Hiên.

- Như Nguyệt không muốn sao?

Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc kích động của Như Nguyệt, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng lại nhẹ cười. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lạnh bạc, nhưng lại càng lộ rõ vẻ anh tuấn tuyệt luân.

- Nguyện ý, nô tì nguyện ý

Như Nguyệt vội vui vẻ nói, nhưng khi nói ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, không khỏi vô thố mà cúi đầu, mềm mại đáng yêu, so ra cũng không kém Minh Nguyệt chút nào.

Ngự Hạo Hiên gật đầu, không nhìn Như Nguyệt mà lại trầm mặc nhìn bách quan triều bái Âu Dương Hồng Ngọc. Sau đó, nhướng mắt nhìn cỗ xe kia, nhưng chỉ trong giây lát, lạnh lùng nhìn sắc mặt lạnh lùng, hai tay nắm thành quyền của Âu Dương Trì

Đại điển cung tiễn chấm dứt, bách quan lễ bái đế phi xong đều rời khỏi Huyền Vũ môn. Nhưng các tần phi bước theo đế vương xuống đài lại ái muội hết nhìn Như Nguyệt lại nhìn Minh Nguyệt, như đang chờ cảnh nhị hổ tương tranh (hai hổ giao đấu)

Minh Nguyệt chậm bước, dần dần thụt lùi về phía sau, mắt chăm chú nhìn dưới chân không để ý tới người khác.

- Tiểu thư

Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng gọi khẽ, Minh Nguyệt hơi giật mình, khi quay đầu lại thấy Tiêu Đồng đang sóng vai đi cạnh mình, chợt thấy Tiêu Đồng hơi cười khổ nói:

- Ngày ấy nô tỳ quên nói cho tiểu thư, ở nửa năm trước nô tỳ đã được Hoàng thượng khâm điểm là ngự nữ.

Minh Nguyệt giật mình , nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng mặc cừu bào tím nhạt và búi tóc có chút khác lạ, rùng mình rồi sau đó cảnh giác nói:

- Ngươi. . . Ngươi nếu là đã là tiểu chủ , vì sao còn ở trước mặt ta tự xưng nô tỳ?

Sao lại… Tiêu Đồng nửa năm trước cùng Hoàng thượng..

Tiêu Đồng thần sắc cảnh giác của Minh Nguyệt, trong lòng không khỏi nổi lên sự chua xót, nàng vươn tay cầm tay Minh Nguyệt vì khẩn trương mà nắm chặt, có chút mất mát nói:

- Nô tỳ cam nguyện tự xưng nô tỳ ở trước mặt tiểu thư

Nói xong, nàng thở dài nhìn đế vương cùng Như Nguyệt quý phi đột nhiên vô cùng thân thiết, không khỏi khẽ bật cười nói:

- Tiểu thư, Hoàng thượng là quân vương thâm trầm, hắn quen tranh đấu mà được thiên hạ. Nên nếu tiểu thư muốn độc chiếm Hoàng thượng, cách duy nhất là theo ý Hoàng thượng mà đi tranh với nữ nhân này.

Minh Nguyệt không hiểu, nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt chân thật của Tiêu Đồng, sau đó nhíu mày, nghi hoặc lắc đầu:

- Ta không hiểu ngươi có ý gì, cái gì là “theo ý hoàng thượng mà đi tranh”? Ở hậu cung, quân vương ghét nhất là tranh đấu, sao có thể..

Minh Nguyệt còn chưa nói xong, Tiêu Đồng đã cầm lấy tay kia của Minh Nguyệt, cắt nàng lời nàng. Đôi mắt hạnh đầy ẩn ý nhìn đôi mắt đầy bất an của Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, người mất đi trí nhớ và sự cơ trí trước đây nhưng bất kể người trở thành thế nào, trong cảm nhận của Hoàng thượng thì người vẫn là thê tử duy nhất của hoàng thượng. Cho nên, người phải đi tranh đấu, hơn nữa, phải để cho các nữ nhân ở đây hết hy vọng với Hoàng thượng.

Nói xong, nàng nhìn Như Nguyệt đang ra vẻ ta đây trước long liễn, lạnh lùng nói:

- Tiểu thư, bây giờ người phải đánh bại Như Nguyệt quý phi, đừng để nàng và Hoàng thượng ở gần nhau.

Minh Nguyệt mở to hai tròng mắt, rồi sau đó nhìn theo ánh mắt Tiêu Đồng, nhưng khi nhìn đến Như Nguyệt và đế vương vô cùng thân thiết nói cười kia, tim như bị cái gì xiết chặt mà đau đớn. Sau đó, khuôn mặt tái nhợt nhìn thần sắc cố vũ của Tiêu Đồng, lắc lắc đầu, nhịn lại sự cay cay sống múi:

- Ta không hiêu ngươi đang nói cái gì, ta. . . Ta phải đi

Nói xong, liền gỡ tay Tiêu Đồng đi xuồng

Tiêu Đồng nhìn thân ảnh lo lắng muốn trốn của Minh Nguyệt, vội kéo váy đuổi theo, sau đó khi Minh Nguyệt muốn theo các tần phi kia trở về hậu cung thì túm chặt cổ tay nàng, thở dốc nói:

- Tiểu thư cứ thế mà buông tay sao?

Mọi người đều muốn có được tình yêu của Hoàng thượng, vì sao tiểu thư rõ ràng chiếm được, lại dễ dàng buông tay như vậy.

Minh Nguyệt dừng bước, nhưng không quay đầu nhìn Tiêu Đồng. Trong mắt nàng đã bị nước mắt làm mơ hồ. Nàng bưng miệng, né tránh ánh nhìn quái dị của tần phi, nhỏ giọng nói:

- Ngươi muốn để ta tự mình rước nhục trước mặt hắn sao?

ở trên đài cao, hắn để mặc tần phi và quan viên bàn luận về nàng, mặc nàng thành đối tượng để mọi người châm chọc, đùa cợt, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

- Nhưng nếu tiểu thư không đi, Hoàng thượng sẽ đau lòng

Tiêu Đồng lo lắng đến trước mặt Minh Nguyệt, không cần nghĩ ngợi nói, rồi sau đó buông tay Minh Nguyệt, vừa an ủi lại vừa cổ vũ nói:

- Tiểu thư, nếu người thật sự yêu Hoàng Thượng, như vậy chỉ có thể đuổi hết nữ nhân bên người hắn, để hắn trở thành duy nhất của người.

- Ngươi

Minh Nguyệt nhìn thần sắc Tiêu Đồng, bất giác lui về phía sau vài bước rồi chớp hạ mi dài. Không muốn để ý tới Tiêu Đồng nhưng lúc này các tần phi lại chăm chú nhìn nàng.

- Tần chiêu dung, quý phi nương nương sắp cùng Hoàng thượng lên xe, ngươi xem..

Không biết Tần công công từ đâu chạy tới, vẻ mặt khó xử nhìn Minh Nguyệt rồi lại nói:

- Nương nương, người. . . người nói …

Mọi người đều nhìn Minh Nguyệt, sắc mặt mang theo sự châm chọc như cố ý châm ngòi. Giây lát, Đức phi Khuynh Thành cười lạnh nói:

- Tần công công, thế thì khó gì? Theo bản cung thấy, Tần chiêu dung không phải là người thích tranh giành, chắc chắn sẽ không tranh một tia trìu mến của Hoàng thượng với Quý phi nương nương.

Nói xong, mắt đẹp lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt, lời nói thập phần đả kích.

- Lúc Đức phi nói lời này sao không nói lớn một chút cho Hoàng thượng nghe

Nhìn Đức phi kiêu ngạo như vậy, Tiêu Đồng không khỏi châm chọc nói. Sau đó, nhìn Thục phi vừa định tham gia lại cười lạnh nói:

- Xem ra, hậu cung này, thực sự chỉ có Thần đức quý phi hiểu rõ quân tâm.

Thục phi cùng Đức phi đầu tiên là ngẩn ra, giống như không hiểu nhưng lập tức sắc mặt hai người trở nên cực khó coi. Bởi lẽ, ý Tiêu Đồng là: – vì Âu Dương Hồng Ngọc hiểu lòng vua nên mới không cưỡng cầu đế vương sủng hạnh, cho nên mới xuất gia.

Thục phi nhất thời không biết nói gì, tức giận đến thất sắc nhưng lại không phản bác được gì. Đức phi lại bắt đầu ác khẩu định nói nhưng lại bị Tiêu Đồng chặn lại. Không lâu sau, hai người bắt đầu khắc khẩu ở Huyền Vũ Môn.

Tần công công nhìn hai người càng đấu càng kịch liệt, không khỏi xoa xoa mồ hôi trên trán, vội đi tới cạnh Minh Nguyệt, cung kính nói:

- Chiêu dung nương nương, vừa rồi lão nô hỏi chuyện….

- Khởi giá

Một thanh âm lãnh liệt xé toạc không gian, hai người kia ngừng khắc khẩu, các phi tần xung quanh xem chiến cũng kinh ngạc nhìn đế vương và Quý phi cách đó không xa. Chỉ thấy Tần công công khó xử nhìn Minh Nguyệt cũng đang sửng sốt. Sau đó, hắn bất đắc dĩ chạy tới bên cạnh đế vương, cúi đầu nói:

- Nô tài tuân chỉ, nhưng chiêu dung nương nương nàng…

Sắc mặt Ngự Hạo Hiên âm trầm không còn chút nào vui vẻ như khi nãy trò chuyện cùng Như Nguyệt, mâu quang lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi cách đó không xa, nắm chặt tay rồi lạnh lùng nói:

- Tần chiêu dung nói như thế nào?

Minh Nguyệt giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đế vương lạnh như băng. Không nói gì dù Tiêu Đồng bên cạnh không ngừng thúc giục.

Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc Minh Nguyệt, mâu quang lạnh lùng xẹt qua một cảm xúc không rõ, hắn nhắm mắt lại, bỗng dưng phất tay áo, xoay người lên long liễn, lạnh lùng nói:

- Nếu quý phi muốn ngồi cùng trẫm thì lên đi.

Thần sắc Như Nguyệt không tốt nhưng nghe thấy lời đế vương thì sự u ám nháy mắt tan biến, vội vàng phúc thân tạ ơn, rồi sau đó cười yếu ớt đi ra phía trước, vừa định để Tần công công nâng lên kiệu thì phía sau lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng và vài tiếng bàn tán.

Như Nguyệt ngây rabất giác quay đầu, đã thấy Minh Nguyệt từ từ đi tới trước mặt nàng. Minh Nguyệt mặc váy dài tố khiết, trong gió lạnh thổi tựa như tiên tử xuất trần.

- Này…

Tần công công nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, hắn quay đầu vụng trộm nhìn đế vương trên long liễn, phát hiện thần sắc đế vương lại càng âm hàn, vội thu hồi ánh mắt, càng không biết nên như thế nào mới tốt.

Minh Nguyệt dừng bước đứng trước kiệu, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người đều nhìn mình, đang chờ xem để chê cười nàng. Nhưng khi đế vương định rời nàng đi, trong lòng mạnh mẽ vung lên ý niệm muốn đao sắc chặt dây rối, không muốn cùng hắn dây dưa nữa, vì thế, nàng quyết định không chừa lại đường lui cho mình, đi về phía trước.

Hơi hơi nhướng mày, Minh Nguyệt không nhìn đế vương cao tại thượng mà nhìn vẻ mặt cảnh giác và kinh ngạc của Như Nguyệt. Khi mọi người như nín thở, nàng chậm rãi nói:

- Quý phi nương nương, không biết nô tì có thể lãnh giáo Quý phi nương nương một vấn đề.

Nói xong, nàng nhìn ra phía khác, cảm xúc trong lòng không biết từ đâu dâng lên, mím môi nói:

- Nương nương yêu Hoàng Thượng sao?

Nhất thời, chung quanh truyền đến không khí lạnh, người người nín thở nhìn chăm chú, sau đó nhìn thần sắc đột nhiên ngạo nghễ của Minh Nguyệt, không rõ là mong muốn Như Nguyệt Quý phi trả lời ra sao.

Như Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, nhưng khi mọi người kinh ngạc, nàng tự trấn định, kiên định nói:

- Bản cung yêu Hoàng Thượng

Quanh mình lại là một trận xôn xao, dù sao lời nói lớn mật như vậy có thể đem nói trước mặt bao người thì quả là có dũng khí lớn. Vì thế, ai nấy đều khiếp sợ, không khỏi muốn chê cười Minh Nguyệt nhưng không ngờ Minh Nguyệt lại khiến bọn họ càng kinh ngạc

Minh Nguyệt nghe Như Nguyệt nói xong, không như mọi người nghĩ rằng nàng sẽ thất thố và xấu hổ. Minh Nguyệt mím môi cười yếu ớt, rồi sau đó nhìn sang bên cạnh, trong mắt càng đau thương:

- Quý phi yêu Hoàng Thượng, nhưng nô tì cũng yêu Hoàng Thượng..

Chưa nói xong, xung quanh lại truyền đến những tiếng xì xầm, ngay cả Thục phi và Đức phi, Tiêu chiêu nghi cũng giật mình, mà Như Nguyệt đứng trước kiệu cũng khó hiểu, không rõ Minh Nguyệt muốn làm gì.

Minh Nguyệt cảm giác được một ánh mắt gắt gao nhìn mình, tựa như một vòng sắt vô hình gắt gao khóa chặt nàng khiến nàng không thở được. nhưng Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn về đế vương, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng mà nóng cháy kia.

- Vậy còn Hoàng thượng

Đột nhiên, Minh Nguyệt nói. Hơi thở trầm ổn nhìn đến đôi mắt Ngự Hạo Hiên thì lại trở nên hỗn lọan, nhưng vẫn quật cường nhìn đế vương, mím môi nói:

- Nếu quý phi cùng nô tì đều yêu Hoàng Thượng, vậy còn Hoàng thượng, Hoàng thượng yêu ai?

Lúc này đây, ngay cả Tần công công cũng ngây dại, hắn không dám tin nhìn Minh Nguyệt khí chất trong trẻo lạnh lùng y hệt Đức phi Mộ Tuyết khi xưa, hắn cảm giác như mắt mình mờ đi. Mà những người xung quanh nhìn Minh Nguyệt như nhìn quái vật, tiếng bàn tán dần lắng xuống.

Ngự Hạo Hiên ngồi trên kiệu, sự nóng bỏng trong mắt hắn khi nghe những lời này thì khôi phục lại, tuấn dung không có một tia cảm xúc nhưng lại có chút nghiền ngẫm nhìn Minh Nguyệt, sau đó, lúc mọi người kinh ngạc thì lại nhẹ cười lên, đứng dậy bước xuống kiệu.

Lòng Minh Nguyệt nhất thời có chút sợ hãi, nàng lui về phía sau vài bước, nhưng không hề hối hận khi nói ra những lời đó. Nàng nhìn đế vương bước từng bước tới phía mình, lại không thể lui về phía sau nữa, đứng đó nhìn hắn trầm ổn đi tới, tựa như sống hay chết chỉ đặt trong khoảnh khắc này. Bất luận kết quả thế nào, nàng đều không muốn “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”

Hai mắt Ngự Hạo Hiên lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt, đi tới phía nàng, gắt gao nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của nàng. Lúc sau, dừng lại trước mặt nàng, ý cười càng lúc càng hiện rõ.

- Minh Nguyệt của trẫm học được cách phát kích.

Nói xong, trước mặt mọi người, nắm cằm Minh Nguyệt, khi trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối thì ý cười lại càng sâu nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm, hắn lại tiến lên vài bước, bức bách Minh Nguyệt không thể không thối lui, cúi đầu nói vào tai nàng, vô cùng thân thiết:

- Minh Nguyệt muốn trẫm trả lời thế nào?

Minh Nguyệt cảm giác người lạnh run, định lui về phía sau vài bước muốn kéo dài khoảng cách với Ngự Hạo Hiên nhưng khi nàng vừa dợm chân thì mạnh mẽ ôm chặt eo nàng, không cho nàng lảng tránh, khí thế bức người chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp và đôi mắt trong suốt của nàng, nói:

- Sao không trả lời? Minh Nguyệt muốn trẫm nói như thế nào?

Thở dốc, Minh Nguyệt bối rối nhìn đôi mắt lạnh khiến người phát run của Ngự Hạo Hiên, hai tay vội đặt lên ngực hắn nhưng hắn đã bắt lấy, rồi mạnh mẽ đặt tay nàng lên vết thương trên ngực trái của hắn, dùng lực rất mạnh khiến Minh Nguyệt không nhịn được kêu đau. Sau đó, nàng bắt đầu giãy dụa, nhưng Ngự Hạo Hiên càng mạnh mẽ đem tay nàng đánh vào ngực hắn.

Tay Minh Nguyệt chạm đến vết thương chưa khép miệng kia thì tim nàng run lên, cả người cứng đờ, dùng sức tránh xa vết thương của hắn, sau đó, hắn ẩn giận nói:

- Minh Nguyệt, trẫm vẫn luôn đặt nàng ở đây, ở đây

Nói xong lại cầm tay nàng hung hăng đánh lên vết thượng của hắn.

Minh Nguyệt giật mình, tay nàng bắt đầu run run, trong mắt cũng dần nổi lên sự chua xót, hơi mơ hồ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Ngự Hạo Hiên, quên hết mọi thứ xung quanh, lắc đầu nói:

- Ngươi gạt ta có lẽ, ngươi đem tất cả các nữ nhân kia để ở đó.

Vừa dứt lời, môi nàng đột nhiên bị che lại, tiếp theo, một trận trời rung đất chuyển, thân mình nàng bị Ngự Hạo Hiên ôm lấy, sau đó, trước ánh mắt khiếp sợ mà đau đớn của các phi tần, hắn lạnh lùng bước lên long liễn, kéo rèm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.