Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Sủng hạnh




Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tìm cách nắm bắt một nữ tử, hắn thậm chí không nói rõ được đó là cảm giác gì. Nhưng trong lòng cũng run lên một chút, tựa như là cái gì đó lơ đãng trong không gian lặng lẽ rơi xuống đáy lòng hắn. Hắn nhìn về phía nàng, khi nhìn thấy khuôn mặt nàng hơi ửng hồng lên thì trong lòng hơi động, nhưng ngay sau đó, nàng dùng sức định rút tay về.

Hắn không biết mình lúc ấy suy nghĩ cái gì, theo phản xạ mà nắm chặt lại. Như vậy, trong nháy mắt này, bàn tay tinh tế mềm mại của nàng khiến nội tâm hắn như động, như không muốn tham gia vào chuyện tình cảm nhưng lại có một dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt. Hắn nhìn nàng, khi đôi mắt bối rối của nàng nhìn lại thì dục vọng của hắn dần lan tràn khiến mắt hắn đổi màu lam đậm, trong trẻo nhưng lạnh lùng cười nói:

- Ái phi, lời Thái hậu nàng nghe rõ chưa?

Không thể phủ nhận, nữ tử trước mắt này đặc biệt, hơn nữa là thực sự đặc biệt. Trong hoàng cung này, thậm chí là trong toàn bộ thiên hạ này, người có thể kích động dục vọng chiếm đoạt của hắn thì vô cùng hiếm, thậm chí là Âu Dương Trì đa mưu túc trí hay Lãnh Cô Vân thông minh tuyệt đỉnh mà lại thâm tàng bất lộ kia. Nhưng, mỗi một biểu hiện của nữ nhân trước mắt này đều làm hắn mê muội mà muốn chiếm đoạt, thậm chí, muốn khi dễ…

Thần sắc của nàng bối rối, khi nghe hắn nói chuyện thì hơi thở của nàng đã dần hỗn loạn. Hắn đang chờ nàng phản bác lại, thậm chí muốn nhìn nàng thất kinh, bối rối mà bỏ chạy nhưng thật không ngờ nàng chỉ trong nháy mắt đã bình ổn hơi thở, vững vàng nói:

- Nô cảm kích Thái hậu nâng đỡ, nhưng vợ chồng luân thường cũng cần hai bên tình nguyện, nô tì không dám vọng tưởng hoàng thượng…

Hai bên đều tình nguyện… Một cái cớ thú vị, ánh mắt hắn mang theo chút ý lạnh nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

- Nếu trẫm đã lấy ái phi, tất nhiên là cam tâm tình nguyện, hay là ái phi không tình nguyện?

Hắn biết, nàng thật sự không tình nguyện. Bởi vì mỗi một ánh mắt, một biểu hiện của nàng đều bộc lộ rõ như thế. Thậm chí bàn tay bị hắn nắm chặt cũng nói rõ cho hắn ràng nàng không muốn bị hắn đụng vào…

Nghĩ đến đây, trong lòng lại không thể khắc chế mà nổi lên cơn giận dữ. Hắn nhìn ánh mắt trầm xuống của nàng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng đã thu liễm hết cảm xúc, chỉ giữ lại vẻ ngoài bình tĩnh. Hắn lại nghe được giọng nói mềm nhẹ có chút yếu ớt của nàng:

- Đêm động phòng hoa chúc nô tì cam tâm tình nguyện, nhưng Hoàng thượng lại cô phụ nô tỳ…

Nói xong, nàng mạnh mẽ rút tay về, đứng dậy lui ra phía sau vài bước, khuôn mặt có chút đề phòng nhìn hắn.

Trong tay lạnh lẽo trống rỗng, một khắc kia khi nàng đứng dậy, mùi hương lành lạnh nhẹ lay động trong không khí làm lòng hắn run lên. Mùi hương này… sao nàng có thể? Ngực cứng lại, sự kích động trong lòng hắn nháy mắt biến mất, không khỏi nheo mắt lại nhìn một bàn đầy cao lương mĩ vị. Vì sao trên người nàng lại có mùi hương lạnh mà Minh Nguyệt quý phi yêu thích? Trùng hợp sao?

Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay, môi mỏng lộ ra lãnh ý, thì ra, trò chơi này còn thú vị hơn hắn tưởng. Phát hiện này khiến hắn có chút vội vã muốn tiếp cận nàng, vì thế, hắn cố ý bẻ cong ý trong lời nói của nàng, hơi cười nói:

- Thì là ái phi trách trẫm đêm qua lạnh nhạt với nàng.

Nói xong, không để nàng phản bác lại, quay sang nói với Tần An canh giữ ở cửa điện:

- Tần công công, truyền xuống, đêm nay trẫm ở lại Ngưng Tuyết cung…

Vẻ mặt nàng hơi giật mình, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần khó tin. Hắn mang theo mấy phần nghiền ngẫm mà thưởng thức vẻ mặt nàng. Đột nhiên, lại có chút chờ mong đêm nay nàng thị tẩm.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy, có lẽ, nàng dựa vào lòng mình, cảm giác sẽ không quá tệ.

Đêm, lạnh như nước, hắn ngồi trong Trường sinh điện phê duyệt tấu chương nhưng không biết vì sao tấu sớ đêm nay dường như vô cùng khó phê duyệt. Cả một tối cũng chỉ xem được ba bản tấu, hơn nữa, lại chỉ toàn là những việc vụn vặt.

Tần An đứng một bên, nhìn hắn như có chút suy nghĩ, tay mài mực dừng lại. Lúc sau, Tần An nhỏ giọng nhắc nhở:

- Hoàng thượng, việc thị tẩm đêm nay của Đức phi nương nương có thay đổi không?

Hắn khẽ giật mình, bút cầm trên tay rung lên khiến một giọt mực đen thẫm rơi xuống bản tấu khiến Tần An sợ tới mức suýt thì tự vả miệng mình. Nhưng, tâm tình hắn đột nhiên lại tốt hơn mà buông bút, đứng dậy, khoanh tay nói:

- Không cần, lập tức tới Ngưng Tuyết cung…

Tần An có chút khó tin nhìn hắn, rồi sau đó không biết làm sao mà vội vàng bước ra ngoài chuẩn bị kiệu liễn…

Một khắc khi bước vào Ngưng Tuyết cung, hắn từng nghĩ nữ tử giảo hoạt mà lại thú vị này sẽ dùng phương thức nào chờ đợi mình lâm hạnh. Hắn đã từng đại hôn nhiều năm, nhưng còn chưa để ý đến nữ nhân nào. Nhưng dọc đường đi hôm nay, hắn lại suy nghĩ rất nhiều, hắn nhớ lại ánh mắt ai oán và hy vọng hắn ở lại của Hoàng hậu, vẻ yêu mị đến buồn nôn của Thục phi, cũng nhớ đến sự im lặng và ngượng ngùng lại không hề hối hận của Âu Dương Hồng Ngọc… nhưng là, không thể hình dung đến nữ tử kia. Hắn có chút chờ mong nhìn xem bộ dáng đêm nay của nàng, hắn muốn biết, lúc ở trong lòng hắn nàng có phải cũng ngạo nghễ và giảo hoạt như vậy…

Tần An đẩy cửa phòng ngủ, cúi đầu chờ hắn đi vào. Mang theo vài phần bất an cả ngày hôm nay, hắn bước vào tẩm cung. Nhưng ánh mắt đầu tiên chỉ thấy được bóng dáng yêu kiều, nhỏ nhắn của nàng…

Nàng đứng trước nến, như là ngơ ngác nhìn hai ngọn nến đỏ, toàn bộ bóng dáng được ánh nến mờ nhạt chiếu rọi mà trở nên có chút mơ hồ, không thật. Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên gợn sóng, nhưng lại bình tĩnh lạnh lùng nói:

- Ái phi đang làm gì?

Nàng hơi trố mắt quay đầu, lại chỉ trong nháy mắt, đôi mắt mông lung trong suốt hiện ra ý cười. Sau đó chỉ thấy nàng bước lên trước cầm một chén vàng, đưa tới trước mặt hắn, cười thản nhiên, giọng nói nhu hòa như nước:

- Hoàng thượng thiếu nô tì một đêm động phòng hoa chúc, mà nô tỳ thầm mong Hoàng thượng có thể cùng nô tỳ uống một chén rượu giao bôi…

Sau đó, hơi cúi người bưng một chén rượu khác lên…

Nhìn nụ cười mềm nhẹ của nàng, phản ứng đầu tiên của hắn là: trong rượu có độc, nếu không sao nàng lại cười đến hồn nhiên như thế với hắn? Nếu quả là rượu độc… như vậy, bọn họ chỉ sợ sẽ còn lại là tiếc nuối thôi. Hắn cười yếu ớt, nhìn thẳng đôi mắt thanh thuần của nàng. Tay cùng tay ngọc của nàng quấn lấy, đưa chén rượu lên khẽ ngửi, nhưng ngoài dự kiến của hắn là rượu này chỉ là rượu Nhất ly túy trong hoàng cung chứ không có độc.

Nhận định khi nãy bị phủ định, với những việc làm của nàng chỉ còn lại sự mê hoặc, như khi hắn nhìn đến làn da đỏ ửng của nàng thì hắn mới hiểu dụng ý của nàng. Thì ra nàng cố ý muốn mình quá chén…

Nữ nhân thú vị, thì ra vẻ ngoài hoa lệ nhưng trong lòng cũng bất an, lại cố tình muốn dùng cách khác để che dấu. Hắn nhìn chén kim bôi trong tay, nhẹ cười:

- Đây không chỉ là lần đầu tiên trẫm uống rượu giao bôi mà còn là lần thú vị nhất…

Quả thật, cho tới giờ hắn cũng chưa từng uống rượu hợp cẩn, dù là lúc lấy thái tử phi. Cho nên, ly rượu mạnh này trôi qua yết hầu thì hắn đột nhiên có cảm giác xúc động khiến hắn cảm thấy là lạ, khiến hắn vội buông chén, ôm nàng vào lòng mà đi về phía giường kia…

Hắn nhẹ nhàng đặt thân thể mềm mại tản ra mùi lãnh hương nhè nhẹ của nàng trên giường, hai tay đặt bên người nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt sợ hãi mà vẻ mặt lại cố điềm tĩnh của nàng. Có lẽ, chính nàng cũng không biết, thần sắc này của nàng khiến nàng trông thật điềm đạm đáng yêu…

Ngực hắn cứng lại, có cảm giác không rõ quanh quẩn trong đầu, không khỏi chôn đâì vào cần cổ trắng nõn của nàng, trầm giọng nói:

- Ái phi đêm nay rất đẹp…

Đẹp khiến lòng hắn mất bình tĩnh, sau đó, không nhịn được mà mạnh mẽ kéo chiếc khăn sa của nàng, hôn lên đôi môi hồng của nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn một nữ nhân, môi nàng thật ngọt, mang theo mùi hoa mai thơm ngát, làm ấm áp đôi môi lạnh băng của hắn, cũng nhéo đau tim hắn. Hắn càn rỡ hôn nàng để che dấu đi cơn đau kia, từng tấc từng tấc xâm nhập lãnh địa của nàng, giật mình phát hiện mình càng lúc càng trầm mê. Nhưng hắn cũng rất hiểu, muốn nàng yêu thương hắn dường như rất khỏ, bởi vì, ngực hắn đau có nghĩa là nàng bài xích hắn…

Đêm hôm đó, hắn mây mưa điên cuồng, không thể khắc chế mà muốn nàng cả đêm. Khi nến đỏ tắt đi, hắn thấy được khóe mắt nàng rơi xuống một giọt lệ. Hai chữ “thương yêu” cứ thế đánh thẳng vào lòng hắn khiến cho hắn không khỏi ôn nhu hôn nàng. Lại một lần nữa không khắc chế được mà xâm chiếm hương thơm ngọt ngào của nàng…

Canh năm, sắc trời mờ mịt, ngoài cửa sổ gió lạnh vẫn thét gào, tiếng cành cây khô gãy cùng tiếng lá rụng sàn sạt…

Tần An vốn chờ ở ngoài cửa từ canh bốn nghe được tiếng động bên trong thì vội đẩy cửa đi vào thay quần áo cho hắn. Đây là lần đầu tiên đến canh năm hắn mới tỉnh dậy. Ngày thường, cho dù là lâm hạnh phi tần khác hắn cũng sẽ canh ba trở về Tẩm Tâm cung hoặc là canh bốn đã tỉnh…

Lúc Tần An thay quần áo cho hắn, thỉnh thoảng liếc về phía giường kia, ánh mắt nhíu lại. Hắn biết Tần An tò mò cái gì, dù sao, nữ tử trên giường kia là người đầu tiên khiến hắn dậy muộn, khiến hắn trầm mê một đêm!

Trước khi thượng triều, hắn nhìn về phía màn trướng bị gió lạnh thổi tung kia mà đột nhiên dâng lên cảm giác lưu luyến khó hiểu. Vì thế, hắn bước lên, vén màn nhìn nữ tử kia đang mở to mắt ngơ ngác nhìn trướng đỉnh mang theo sự mệt mỏi. Hắn ngồi xuống, nhìn vẻ thanh thuần mà yếu ớt của nàng, nhẹ gọi:

- Mộ Tuyết.

Nàng hơi hoàn hồn, mi dài hơi động, đè nén sự áp lực nào đó mà ôn nhu nói:

- Hoàng Thượng. . .

Một tiếng “Hoàng thượng” này khiến lòng hắn như là có cái gì đập vào, có cảm giác khó hiểu khiến hắn buồn bực. Nhưng là buồn bực cái gì chính hắn lại không nói rõ được. Tóm lại, cảm thấy hai chữ này tựa như quá mức xa lạ, dường như nàng cố ý quên đi tất cả những gì đêm qua.

Cố nén lửa giận đang dâng lên trong lòng, hắn nhẹ vỗ về làn da trắng mềm của nàng, khẽ cuốn lấy một lọn tóc đen nhánh phân tác trên gối đỏ uyên ương, hắn hơi mất tự nhiên lạnh giọng cười, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, trong lòng đột nhiên muốn nhận được sự thẳng thắn của nàng nên thử dò hỏi:

- Nói cho trẫm, thật ra nàng là người phương nào?

Nếu nàng nguyện ý nói cho hắn, như vậy hắn… sẽ đối với nàng thật tốt

Nhưng là, nàng chỉ hơi giật mình nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự chần chừ khiến hắn nhất thời xúc động muốn bóp chết nàng. Ánh mắt đó là cái gì, rõ ràng trong suốt mê người nhưng lại đầy sự phòng bị cùng chần chừ khiến nhu tình của hắn trở thành sự đau đớn xé rách ngực trái hắn…

- Hoàng thượng.

Giọng nói run rẩy lại vang lên khiến hắn hoàn hồn, lại phát hiện tay hắn đem lọn tóc kia xiết quanh cổ nàng, tay nàng run rẩy nắm lấy tay hắn. Ngẩn ra, chăm chú nhìn nàng đã thấy trong mắt nàng đầy sự bối rối cùng hoảng sợ…

Hai mắt híp lại, có chút không thể tin được mình thật sự định bóp cổ nàng, đáy lòng bỗng dưng hoảng hốt. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, định giải thích nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể chậm rãi nắm tay nàng thật chặt. Khi nghe tiếng Tần An thúc giục, hắn nhíu mày, khẽ buông tay xoay người rời đi.

Một lần đó, lúc bước ra khỏi tẩm cung, hắn như đang chạy trốn. Không biết vì sao, khi đối mặt nàng trong lòng lại dâng lên cảm giác rung động, bất an. Cảm giác đó thật khó diễn tả, nhưng vì sao lại như thế, hắn cũng không thể hiểu.

Ngày ấy sau khi lâm triều, hắn đứng thơ thẩn trong Trường sinh điện mà thất thần, nhìn về phía rừng mai đang nở rộ sau Ngự hoa viên…

Hoàng hôn, Tần An vội đi vào, khi thấy đế vương ngồi trước ngự án cúi đầu phê duyệt tấu chương thì nắm chặt phất trần, bước lên, nói nhỏ vào tai đế vương:

- Hoàng thượng, Hoa Quỳnh truyền mật tín, nói là Chiêu dung nương nương được Hoàng hậu xui khiến mà tới Ngưng Tuyết cung.

Mày kiếm hơi động, hắn bỗng dưng ngẩng đầu khiến Tần công công sợ tới mức cuống quýt lui về phía sau. Giọt mực rơi xuống thảm cừu, hắn vứt bút xuống bàn, đứng dậy, khoanh tay đi tới trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn những đóa mai bay múa bên ngoài, nắm chặt tay nói:

- Nàng có làm khó Đức phi?

Tần An sửng sốt như là khó mà tin hắn sẽ nói ra câu này. Mà hắn, vừa dứt lời cũng mới phát hiện mình lại muốn che chở Mộ Tuyết. Cho tới giờ, hắn không hỏi đến việc trong hậu cung, dù bọn họ tranh đấu đến vỡ đầu thì hắn cũng chỉ cười mà thôi. Hắn chán ghét xem những nữ nhân này đùa bỡn, nhưng lúc này, hắn không hiểu lại nổi lên lòng muốn che chở nàng.

- Hoàng thượng, Hoa Quỳnh nói, Đức phi nương nương trí tuệ bình tĩnh lại làm cho chiêu dung nương nương trở tay không kịp mà quay về Trùng dương cung

Nói xong, hắn vụng trộm ngẩng đầu liếc nhiền vẻ mặt đế vương, muốn tìm nguyên nhân đế vương tức giận.

Trí tuệ, bình tĩnh… Nghe được hai từ này, lòng hắn có chút yên ổn, nhưng lại nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Khởi giá Ngưng Tuyết cung

Xa giá nhanh chóng tới trước cửa Ngưng Tuyết cung, Tần An vừa muốn thông tri thì hắn lại ngăn lại. Hắn liếc nhìn đại điện yên tĩnh kia, trong lòng có chút không nỡ mà bước vào. Nhưng lại không thấy nửa bóng người, sau đó, khi đẩy cửa tẩm điện thì mới thấy bóng dáng tố khiết kia đang nằm trên giường, thản nhiên đọc sách.

Nhẹ bước vào phòng ngủ, nhìn thần sắc chuyên chú của nàng, hắn nhíu mày muốn bước lên xem xem nàng đang đọc cái gì. Cũng không ngờ, vừa bước lên một bước thì nàng lại vội ngồi dậy, sắc mặt đầy kinh ngạc và khiếp sợ mà lật tung quyển sách.

Nhìn đến bốn chữ “Thánh tổ gia huấn” trên bìa sách, ánh mắt tối sầm lại, hắn bước lên cầm lấy quyển sách trong tay nàng nói:

- Ái phi thật có nhã hứng.

Sau đó, tùy tiện lật hai trang, khi nhìn đến trang giấy nàng gấp lại đánh dấu thì dừng lại, khi nhìn đến mấy chữ “Minh Nguyệt quý phi” thì lập tức gấp sách lại, ném sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, ngồi xuống cạnh nàng, trầm giọng nói:

- Đã ngộ ra điều gì?

Hiển nhiên nàng bị sự xuất hiện bất ngờ của hắn mà hoảng sợ. Ánh mắt vốn trấn tĩnh mang theo mấy phần bối rối nhìn hắn, hơi khẩn trương nói:

- Hoàng Thượng sao lại đến đây?

Thấy nàng không đáp mà lại hỏi lại, hắn nhẹ cười, thuận miệng nói:

- Sao nào? Trẫm muốn đến thăm thê tử của mình còn cần xem ngày sao?

Nhưng câu này vừa nói xong, trong lòng hắn lại như là bị cái gì đập vào. Vốn tưởng rằng nàng sẽ không biết nên đáp lại thế nào nhưng đột nhiên lại nghe nàng mềm nhẹ nói:

- Hoàng thượng là phu quân của nô tì, đương nhiên nô tỳ thích hoàng thượng đến đây.

Lòng hơi động, có cảm giác kích động lan tràn khiến hắn nhất thời muốn né tránh. Vì thế, hắn lạnh lùng hỏi lại:

- Thật không?

Sau đó lại cầm lấy bản “Thánh tổ gia huấn” kia mà tùy ý lật hai trang, ánh mắt chẳng thèm nhìn sách, tùy tiện chọn một đề tài:

- Ái phi rất ngạc nhiên với chuyện xưa này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.