Bóng đêm bao phủ, trong Ngưng Tuyết cung
đèn đuốc sáng rực, trước gương trang điểm Minh Nguyệt tắm rửa thay quần
áo. Nàng mặc áo sa mỏng thêu phù dung cùng cẩm bào thêu mẫu đơn mà Ngự
Hạo Hiên vừa sai người mang đến. Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn cầm lá
son khẽ đưa lên môi. Nàng mở hộp trang sức, thuận tay lấy vài chiếc trâm bạch ngọc, trân châu khắc hoa hải đường để cho Tiêu Đồng cài lên mái
tóc đẹp. Nàng lại lấy một đôi hoa tai hình hoa lan bằng bạch ngọc đeo
vào.
Đứng dậy nhìn vào gương, thật ra, nếu
không có vết sẹo dữ tợn kia, dung mạo của Mộ Tuyết chắc chắn là mỹ áp
quần phương. Nhưng vết sẹo kia lại chếch qua mặt, hủy đi một nửa khuôn
mặt vốn tao nhã tuyệt mỹ.
Cầm chiếc sa che mặt khẽ đeo lên chỉ để
lộ ra đôi mắt có chút hồn nhiên lại có chút thâm trầm, nàng cầm lấy
chiếc bút chấm chút son đỏ điểm nhẹ trên trán, đôi mi dài run rẩy nhìn
chính mình trong gương, khóe miệng khẽ cười thâm trầm, buông bút rồi đi
về phía gường, sai hạ nhân dọn dẹp, chỉ để lại một bầu rượu và 2 chiếc
chén vàng.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt tựa như cửu
thiên tiên nữ hạ phàm mà nhất thời quên hết mọi chuyện, chỉ chăm chú hai mắt nhìn. Tiểu thư nhà nàng vốn rất đẹp, điều đó nàng sớm biết nhưng
nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư đẹp như hôm nay. Đôi mắt đẹp câu hồn
đoạt phách kia có thể dễ dàng khiến bất kể ai cũng nín thở, chỉ đáng
tiếc vết sẹo kia….
Không ai biết vết sẹo trên mặt tiểu thư
từ đâu mà ra. Khi mới vào Mộ phủ, nàng đã thấy trên mặt tiểu thư có “dấu hiệu” ghê người rồi mà trong Mộ phủ cũng không ai đề cập đến chuyện
này, kể cả là tiểu thư.
Mẫu thân của tiểu thư là thiếp thứ sáu
của Mộ tướng quân. Nghe nói, khi trẻ là đệ nhất tài nữ kinh thành, là đệ nhất mỹ nhân Hoài Nguyệt quốc. Tiên hoàng trong thọ yến từng gặp qua
một lần nên mới hạ chỉ cho tiểu thư còn trong bụng mẹ trở thành Đức phi
của đương kim hoàng thượng, chỉ không ngờ….
Nghĩ đến đây, khóe mắt Tiêu Đồng hơi ướt nhìn Minh Nguyệt hơi phúc thân nói:
- Tiểu thư, Tiêu Đồng ra ngoài
Tối nay thị tẩm, nàng không biết là phúc hay họa, dù sao lòng vua khó dò, mà điều duy nhất nàng có thể làm chỉ
là sống chết đi theo tiểu thư.
Minh Nguyệt nhẹ vỗ về chiếc vòng ngọc trên cổ tay, thần sắc lạnh lùng, móng tay sơn hồng nhạt, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Tiêu Đồng, đem nến đỏ kia đi, lấy nến long phượng thay vào
Tiêu Đồng sửng sốt, mi thanh nhíu chặt lắp bắp nói:
- Tiểu thư, tối nay không thể dùng nến long phượng
Minh Nguyệt trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi:
- Vì sao không thể?
Thần sắc Tiêu Đồng ảm đạm nói:
- Tiểu thư, trong cung đế vương
nạp thê thiếp chỉ có một lần được đốt nến long phượng, chính là khi
Hoàng thượng lấy Hoàng hậu, nến long phượng cháy sáng đến hừng đông. Các phi tần chỉ được dùng nến đỏ mà thôi.
Chớp mi, cười nhẹ một tiếng, đứng dậy đi
đến bên Tiêu Đồng đang cúi đầu, bàn tay trắng nõn vỗ lên bả vai gầy yếu
của nàng ôn nhu nói:
- Tiêu Đồng, đi tìm một đôi đến cho ta được không?
Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt đôi mắt đầy chờ mong đang nhìn mình, nhất thời động tâm, cắn môi nói:
- Vâng, bây giờ nô tì đi tìm một đôi
Nói xong xoay người chạy ra ngoài, bóng người nhanh chóng bị màn đêm mờ mịt bao phủ.
Nếu cả đời đế vương chỉ có thể dùng nến
long phượng một lần, bây giờ hậu cung làm sao có được? Đôi mắt Minh
Nguyệt nhìn vào đêm đen tối, dừng lại ở nơi bóng dáng Tiêu Đồng biến
mất. Bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, yên lặng không nói một lời. Giờ
lành đã đến, cửa Ngưng Tuyết cung dần dần ầm ĩ, tiếng long liễn tới gần, một giọng nói bén nhọn xướng lên:
- Hoàng thượng giá lâm…
Rồi đám cung nữ đến trước cửa lớn chỉnh tề quỳ xuống:
- Hoàng thượng vạn phúc kim an
Minh Nguyệt nhìn ánh nến, đợi tiếng bước
chân đến gần, chậm rãi đứng lên, đốt lên hai cây nến khác cắm lên giá
nến bằng vàng, đôi mắt dừng ở ánh lửa kia.
Phía sau có tiếng đẩy cửa, tiếng bước chân người đến rồi cửa đóng lại, một thanh âm hùng hậu trầm thấp vang lên:
- Ái phi đang làm gì?
Minh Nguyệt quay lưng về phía Ngự Hạo
Hiên, móng tay khẽ bấm rồi xoay người từ từ quay đầu nhìn người một thân kim ti trường bào thêu rồng, đáy mắt khẽ động, mỉm cười vươn bàn tay
trắng nõn lấy hai chiếc chén vàng ra nhìn Ngự Hạo Hiên nói:
- Hoàng thượng, mời!
Ngự Hạo Hiên nhìn bộ dáng trấn tĩnh của Minh Nguyệt, đáy lòng khẽ gợn sóng trầm giọng nói:
- Ái phi đang làm gì?
- Hoàng thượng thiếu nô tì một
đêm động phòng hoa chúc, mà nô tỳ chỉ mong Hoàng thượng có thể cùng nô
tỳ uống một chén rượu giao bôi
Nói xong phục tùng nhẹ phúc thân rồi lại rót tiếp một chén rượu, đưa mắt nhìn Ngự Hạo Hiên đầy vẻ chờ mong.
Đôi mắt Ngự Hạo Hiên khẽ trầm xuống nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận chén vàng cùng Minh Nguyệt ngoắc tay, khẽ ngửi
chén rượu có chút nghi hoặc nhưng vẫn cùng Minh Nguyệt uống hết chén
rượu giao bôi. Uống xong, Ngự Hạo Hiên cười rộ lên nhìn Minh Nguyệt vì
rượu mà khuôn mặt ửng hồng nói nhỏ:
- Đây không phải lần đầu trẫm uống rượu giao bôi nhưng lại là lần thú vị nhất.
Nói xong ánh mắt đột biến thành màu xanh
sẫm, hai tròng mắt khóa trụ đôi mắt lạnh nhưng gợn sóng của Minh Nguyệt, ôm lấy nàng đi tới giường.
Trong lòng Minh Nguyệt rối bời nhưng vẫn
duy trì vẻ mặt bình tĩnh cho đến khi thân thể nàng bị đặt lên trên chiếc giường mềm mại hai mắt mới lộ ra vẻ sợ hãi nhưng không nói một lời
Nếu đêm nay không tránh được nàng cũng
không oán, Minh Nguyệt tự nhủ, dù sao Mộ Tuyết đã sớm mất sẽ không để ý
khối thân thể này có chút thay đổi? Nam nữ hoan ái là chuyện thường dù ở thời đại của mình, trinh tiết đã sớm không còn đáng giá nghìn vàng như
trước, cái màng đó chỉ đáng giá mấy chục đồng mà thôi.
Ngự Hạo Hiên nhìn những cảm xúc của Minh
Nguyệt hiện lên qua hai con mắt, trong lòng hiểu nàng đang khẩn trương
nhưng thần sắc vẫn quật cường. Hắn dựa vào người nàng, ái muội thở vào
cổ nàng nói:
- Ái phi hôm nay rất đẹp
Đôi mi thanh tú khẽ động, nàng không hiểu ý tứ của Ngự Hạo Hiên, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều hắn đã mạnh mẽ gỡ đi
chiếc sa che mặt, cuồng nhiệt hôn nàng.
Đêm khuya gió bắc thét gào, cành cây lay
động, gió thổi những chiếc lá khô thành một trận mưa. Trong phòng, qua
ánh nến làm bóng người lay động in lên cửa sổ, màn khẽ buông che đi cảnh xuân mơ màng
Xiêm y phân tán, trên giường tràn ngập
mùi Long diên hương, ánh nến chập chờn đã chảy sáp ít nhiều. Minh Nguyệt chịu đựng sự đau đớn nhìn ánh nến sắp tắt, ánh mắt đau thương
Nàng lại đốt hai ngọn nến, đem trâm ngọc
viết lên thân nến tên của mình và Ngự Hạo Hiên, muốn thử truyền thuyết
lâu đời kia nhưng đến khi dầu hết đèn tắt mới biết nàng cơ bản cũng
không đấu lại hắn.
Chống người, cánh tay ngọc lõa lồ, tóc
đen phủ trước ngực che đi mấy phần xuân sắc, chiếc khăn che mặt đã bị bỏ đi, vết sẹo kia dưới ánh nến càng trở nên xấu xí dữ tợn.
Khẽ hạ đôi mi dài, bỗng nhiên nhớ tới khi mình cùng Ngự Hạo Hiên giao triền, hắn từng ôn nhu vỗ về vết sẹo này,
trong lòng khẽ động, từ từ quay đầu nhìn người đang ngủ say bên mình
nhưng vừa nhìn lại đã thấy đôi mắt lam như mặt hồ không đáy, khẽ giật
mình, thân thể khẽ nghiêng về phía sau lại bị đôi tay mạnh mẽ ôm lại,
rồi ngã vào vòng ôm ấp ám kia.
- Ái phi làm gì?
Ngự Hạo Hiên lười nhác nói, tay khẽ vuốt
mái tóc dài của Minh Nguyệt, đùa nghịch quấn quanh ngón tay, khóe miệng
cười một nụ cười tuấn mỹ tà mị, cúi đầu hôn lên vết chu sa trên trán
Minh Nguyệt, đôi môi lạnh như băng.
Khẽ run rẩy, trong lòng Minh Nguyệt có
một cảm giác nói không rõ, thân thể nam tử này thật ấm áp nhưng đôi môi
lại lạnh như băng, ánh mắt trầm ám, xoay người định ngủ nhưng thắt lưng
lại bị bàn tay hắn giữ lại không thể nhúc nhích.
Lúc này hai người đều thân không mảnh vải mà tay hắn lại để trên người, nghĩ vậy Minh Nguyệt nóng bừng, mặt không che khăn, vẻ quẫn bách hiện rõ nhưng đôi mắt vẫn cao ngạo bình tĩnh
Đôi mắt âm trầm Ngự Hạo Hiên khẽ lóe, bàn tay to nhẹ nhàng xoa vết sẹo trên mặt Minh Nguyệt, nếu không có vết sẹo này, dung mạo nàng là tuyệt thế khuynh thành. Trong lòng khẽ dâng lên
cảm giác áy náy và hối hận, cười lạnh một tiếng lại say mê hôn lên đôi
môi đỏ mọng của nàng, lại cùng dây dưa…