Hoàng quý phi? Tinh Nhi trợn to hai mắt
khó hiểu nhìn bóng dángThái y rời đi, rồi sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt
khiếp sợ của Tiêu Mẫn, bĩu môi, hơi nghi hoặc nói:
- Sao Hoàng quý phi nương nương biết được bệnh tim của công chúa phát tác?
Tiêu Mẫn thất thần nhìn đại điện, một lúc sau mới nhẹ nói:
- Nàng muốn để ta không còn đường lui.
Sắc trời dần sáng, Minh Nguyệt ngồi dậy,
Tiêu Đồng hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt chải đầu. Ngồi trước gương
sửa sang lại mái tóc, Tiêu Đồng nhìn chiếc lược ngà khắc phượng trên bàn mà ngẩn ra. Sau đó, cười nói:
- Hoàng Thượng thật là có tâm, lại vẫn giữ gìn được chiếc lược này.
Nói xong cầm lấy chiếc lược nhẹ chải tóc xõa bên hông Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cười, cũng không nói nhiều chỉ lẳng lặng nhìn mình trong giương, lúc sau, hơi thở dài nói:
- Tiêu Đồng, năm nay ngươi 19 rồi đúng không.
Còn nhớ khi Tiêu Đồng theo nàng là 16 tuồi, qua ba năm, ở thời đại này cũng là một cô nương sắp xuất giá.
Tiêu Đồng đầu tiên hơi sửng sốt sau đó lại hơi đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, người hỏi tuổi nô tỳ làm gì, là muốn giễu cợt nô tỳ đã lớn thế này còn chưa gả được ra ngoài sao?
Các khuê nữ phàm mười sáu tuổi để đã gả đi, nàng như thế này e là đã già.
Minh Nguyệt cười yếu ớt, cầm lấy một đôi hoa tai trên bàn trang điểm nói nhỏ:
- Tiểu thư đã là thất phẩm ngự nữ, sao có thể nói chưa lấy chồng?
Nói xong, liền đem kia hoa tai trân châu kia đeo vào, nhìn hoa tai rung động qua gương, không khỏi hơi thất thần.
Tay Tiêu Đồng hơi cứng lại, sau đó nàng
cúi đầu, sắc mặt trầm ngưng. Lúc sau, nàng buông chiếc lược ngà như là
hạ quyết tâm, đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Minh Nguyệt, khi Minh
Nguyệt còn chưa hiểu thì mắt đã đỏ bừng nói:
- Tiểu thư, nô tỳ biết mình không nên thích Hoàng Thượng, nhưng là nhưng là nô tỳ cùng Hoàng Thượng lúc
đó thật sự không có chuyện gì xảy ra. Tiểu thư người phải tin tưởng
Hoàng thượng, lúc đó, Hoàng thượng sở dĩ sắc phong nô tỳ là ngự nữ là
vì..
Tiêu Đồng đột nhiên ngừng lại, nhớ tới việc ngày đó đế vương không cho phép nàng nói cho tiểu thư, tim run lên nói:
- Tiểu thư, hoàng thượng biết
tiểu thư thích nô tỳ cho nên vì muốn nô tỳ vĩnh viễn ở bên cạnh tiểu thư mới sai Tần công công ghi giả vào sách mà sắc phong. Nếu người không
tin có thể đi hỏi Tần công công. Đêm đó, nô tỳ nửa đêm xông vào Tẩm Tâm
cung, Tần công công cũng ở đó.
Minh Nguyệt giật mình, trong mắt hiện lên một tia không dám tin, rồi sau đó quay đầu nhìn Tiêu Đồng quỳ gối bên
cạnh mình, vội nâng nàng dậy, lạnh nhạt nói:
- Tiêu Đồng! Nói như vậy, Hoàng thượng vì để ngươi ở lại trong hoàng cung cùng ta mà làm nhục danh tiết của ngươi?
Làm sao có thể, Ngự Hạo Hiên, hắn..
Tiêu Đồng gật đầu nhưng lại vội lắc đầu, hít hít mũi nói:
- Tiểu thư, nô tỳ tự nguyện, tự
nguyện ở lại trong hoàng cung cùng tiểu thư, cho nên… cho nên đừng trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ là quá yêu người, muốn những gì tiểu thư thích ở bên tiểu thư mà thôi.
Nói xong, như là sợ Minh Nguyệt hiểu lầm đế vương, hai tay kéo tay áo Minh Nguyệt, khẩn khoản nói:
- Tiểu thư, người đừng trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối với người tình thâm ý trọng, cho nên, cho nên…
- Nhưng hắn lại làm ô nhục danh tiết của ngươi.
Minh Nguyệt cắt đứt lời Tiêu Đồng, sau
sau đó đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra bình phong. Tiêu Đồng sợ run lên, sau đó vội đuổi lên ngăn Minh Nguyệt, lo lắng nói:
- Tiểu thư, là nô tỳ tự nguyện , người đừng trách Hoàng Thượng, đều do đều do nô tỳ thích Hoàng Thượng.
Nói tới đây, sắc mặt Tiêu Đồng trắng bệch, đột nhiên bưng miệng muốn khóc, hít sâu một hơi nói:
- Tiểu thư, là nô tỳ không tự quản được trái tim mình, biết rõ là có lỗi với tiểu thư mà vẫn thích Hoàng thượng.
Nàng không muốn thích, nhưng là khi nhìn
thấy đế vương lần đầu tiên, lòng nàng đã rung động. Nàng vẫn tự khắc chế được. Nhưng khi thấy đế vương vì tiểu thư mà tự giày vò bản thân đến
gầy yếu, tương tư đoạn trường thì nàng không thể khắc chế được tình yêu
với đế vương, cho nên khi đế vương sắc phong mình, nàng hoàn hoàn toàn
không để ý cái gì gọi là danh tiết, thuận theo lòng ái thê của đế vương.
Minh Nguyệt đứng ở trong điện, tim, khi
Tiêu Đồng biểu đạt tình cảm với đế vương thì chua xót. Nàng nhìn Tiêu
Đồng đang khóc, vừa đau lòng lại vừa ghen tỵ. Lúc sau, nàng khẽn nâng
tay, cầm khăn lụa lau nước mắt Tiêu Đồng, khàn khàn nói:
- Nếu Hoàng thượng đã muốn chậm
trễ nhân sinh của Tiêu Đồng, như vậy khi ta không thể, Tiêu Đồng giúp ta hầu hạ Hoàng thượng đi.
Tiêu Đồng khiếp sợ, hai tmắt trợn to nhìn đôi mắt lạnh lùng mà chân thật của Minh Nguyệt, vội lắc đầu, run run nói:
- Không, tiểu thư, nô tỳ không
thể làm như vậy, hơn nữa…hơn nữa việc này nếu bị Hoàng Thượng biết,
Hoàng Thượng nhất định sẽ nổi giận. Nếu tiểu thư buộc Hoàng thượng lâm
hạnh nô tỳ, Hoàng thượng sẽ thương tâm
Đối với sự bạc hạnh của đế vương, nàng
còn rõ ràng hơn các cung phi, bởi vì trong lòng hắn chỉ có một người,
cho nên, hắn sẽ vì người đó mà phụ lòng tất cả những nữ nhân khác.
Minh Nguyệt nhắm mắt, bàn tay trắng nõn
nhanh nắm chặt khăn lụa, trong lòng càng chua xót. Cho tới giờ nàng
không hề biết đế vương lại vì nàng mà làm tổn thương đến một nữ tử trung tâm với nàng như vậy. Mà nữ tử này lại vì nàng mà không dám thổ lộ tình cảm với đế vương, buông tha nhân sinh của chính mình, tình nguyện phí
cả đời trong thâm cung.
- Tiêu Đồng, bất luận là ai cũng không có quyền trì hoãn nhân sinh của ngươi.
Minh Nguyệt nhắm mắt lại từ từ nói. Sau
đó, nắm gạt tay Tiêu Đồng đang nắm áo mình ta, sau đó từ từ mở mắt,
trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Huống hồ, hậu cung quyền thế
phân tranh, cho tới bây giờ toàn là những người bụng đầy dã tâm rơi vào
chiến trường, vốn không nên liên lụy những người vô tội.
- Nô tỳ không phải là người vô tội
Tiêu Đồng chặn lại, nhíu mày, mím môi nói:
- Kỳ thật, nếu năm đó, tiểu thư
vẫn là Mộ Tuyết mà nô tỳ từng hầu hạ thì nô tỳ đã sớm đem hết thủ đoạn
mà trở thành hậu phi, sống cả đời trên chiến trường này.
Nói xong, nàng nhìn Minh Nguyệt hơi giật mình rồi tiếp:
- Là tiểu thư không để tiểu thư
hãm vào vực sâu này, tuy như thế, Tiêu Đồng cũng không còn là Tiêu Đồng
năm đó, nhưng lòng trung của Tiêu Đồng với tiểu thư vĩnh viễn không đổi.
Quả thật, năm đó vào cung, ý nguyện là để cứu Như Nguyệt nhưng càng nhiều hơn là muốn rửa nhục cho Mộc thị. Nàng
muốn thành sủng phi của đế vương, muốn lợi dụng hậu cung tranh quyền
đoạt thế mà khiến Âu Dương thị và Mộ thị thậm chí là Thượng quan thị bị
hủy hoại.
Nhưng là, khi nàng bước vào hậu cung thì
mới phát hiện, những điều nàng từng nghĩ thật quá ngây thơ. Nàng biết
được đế vương bạc hạnh cỡ nào, nàng thấy được tiểu thư bình tĩnh trí tuệ ra sao, nàng thấy rõ những tần phi mỹ mạo có thừa mà lòng dạ độc ác
kia.
Hít sâu một hơi, Tiêu Đồng kéo tay bưng
miệng, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Minh Nguyệt. Nàng khẩn trương
nắm chặt tay. Những tâm sự này cho tới giờ nàng mới có dũng khí nói ra.
Bây giờ, liệu tiểu thư có lưu lại nàng?
- Thôi.
Minh Nguyệt đột nhiên nói, rồi sau đó khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy cây
trâm bạch ngọc mẫu đơn, nhắm mắt lại:
- Nếu Tiêu Đồng ý đã quyết, ta sẽ không miễn cưỡng.
Ăn sáng xong, Minh Nguyệt đổi váy dài
nguyệt sắc dựa vào trường kỉ, tay cầm một quyển sách lẳng lặng xem. Có
lẽ là vì đêm qua mệt mỏi mà từ khi thức dậy sáng nay, Minh Nguyệt tinh
thần uể oải, ngủ một lát trên trường kỉ rồi sắc mặt mới dần phấn chấn.
Tiêu Đồng cầm chăn mỏng cẩn thận đắp lên
người Minh Nguyệt rồi chạy ra mở cửa sổ, ngầng đầu nhìn rừng mai nở rộ
sâu trong hậu cung, hơi cười cười yếu ớt, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, sau hoa viên hàn mai đã nở hoa rồi, Hoàng Thượng nhìn đến nhất định cũng rất vui.
Minh Nguyệt hơi hơi khép sách, nâng mày
nhìn ý cười của Tiêu Đồng, chớp hạ mi, nhìn bìa sách ghi một hàng “Thái
tổ bản kỷ” lạnh lùng nói:
- Hắn vui cái gì?
Tiêu Đồng xoay người, ý cười không giảm đi về phía Minh Nguyệt, ngồi trên thảm cừu cười nói:
- Bởi vì đó là những cây ba năm
trước Hoàng thượng tự tay trồng vì tiểu thư, hơn nữa, những cây mai này
đây là lần đầu tiên nở hoa.
Ba năm trước, hoa viên trong Tẩm Tâm cung ngoài mẫu đơn thược dược thì bên cạnh Vọng nguyệt đài có tường vi, hoa
sen và thủy tiên. Mà nay, lại có thêm một rừng hàn mai, là đế vương tự
tay trồng vì tiểu thư, sinh trưởng ba năm, năm nay là lần đầu tiên nở
hoa.
Minh Nguyệt giật mình, lại nâng mắt nhìn ra cửa sổ, lòng tò mò hỏi:
- Hoàng thượng tự tay trồng?
Ngự Hạo Hiên sẽ vì mình tự tay trồng hoa mai sao?
Tiêu Đồng gật đầu, sắc mặt thành thật nói:
- Đúng vậy, nô tỳ nghe Tần công
công nói, Hoàng Thượng mới đầu động tác rất lúng túng, khiến các ngự
tiền thị nữ đứng bên cũng sợ hãi. Sau đó, hơn mười cây mai trồng xuống,
long hài và long bào của Hoàng thượng đầy bùn đất trông rất chật vật
Nhưng dù cố gắng như thế, chỉ sống được
mấy cây, khi đó, đế vương nói: cái này như hắn trả giá tình cảm vì tiểu
thư, rõ ràng đã toàn tâm toàn ý, nhưng tiểu thư hồi báo hắn cũng chỉ
được bấy nhiêu.
Minh Nguyệt cười, thực khó mà tưởng tượng ra cảnh Ngự Hạo Hiên mặc long bào cầm xẻng xúc đất. Nàng hít sâu một
hơi, khép hẳn sách lại, hơi lười nhác nói:
- Hoàng Thượng đối ta, coi như là tận tình tận ý.
Nói xong, hơi chớp hạ mi dài, cô tịch nói:
- Nếu ngày đó ba năm trước đây,
hắn không nói với ta những lời kia, thậm chí không bức bách ta uống rượu độc thì có lẽ chúng ta đã không phải khốn đốn suốt ba năm.
Ba năm trước đây, trong chính cung điện này, nàng cùng hắn, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nói đến đây, Minh Nguyệt không thể không
thừa nhận, việc năm đó vẫn canh cánh trong lòng nàng, khiến cho mỗi khi
nàng gần hắn, dựa sát vào hắn vẫn dâng lên hàn ý nhè nhẹ, chỉ sợ tất cả
trong nháy mắt sẽ lại hóa thành bọt nước. Thì ra những lời ngon tiếng
ngọt qua một đêm có thể biến thành cừu hận khắc cốt.
- Ba năm trước đây..
Tiêu Đồng hơi chần chứ, nàng nhìn Minh Nguyệt thất thần, đột nhiên nhớ lại lời đồn trong phố phường, lòng cứng lại, vội hỏi:
- Tiểu thư, việc ngày đó thật ra…
Tiêu Đồng hơi dùng lại, không biết nên nói thế nào nghĩ một lát mới nói:
- Tiểu thư có từng nghe qua, khi
Minh Nguyệt quý phi qua đời, Thánh tổ hoàng đế từng triệu rất nhiều lang trung, nửa năm trước khi người băng hà, chế tạo ra một loại thuốc “bách bộ toái tâm”?
Minh Nguyệt nhíu mày không hiểu, sau đó chỉ thấy ánh mắt Tiêu Đồng bối rối như cố nhớ lại cái gì, nhẹ giọng nói:
- Trước đây, nô tỳ từng nghe phụ
thân và đại nương nói tới Bách bộ toái tâm kia, là một loại độc dược
khống chế lòng người khác. Nhưng người pha thuốc phải dùng máu của chính mình pha với rượu thì mới có tác dụng. Nghe nói, người uống rượu đó,
trong vòng nửa nén hương dược tính sẽ phát tác, khi dược tính phát tác
thì phải dùng máu của người pha thuốc mới giải được sự đau đớn đến phệ
tâm.
Minh Nguyệt giật mình, nàng kéo chăn mỏng, hơi khiếp sợ nhìn Tiêu Đồng rồi hỏi:
- Khi dược tính phát tác thì có đặc tính gì?
Không hiểu vì sao khi Tiêu Đồng nói những lời này, lòng nàng dâng lên sự mơ hồ, dường như việc này có liên quan tới nàng.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt nói:
- Nghe nói thuốc đó khiến người
uống không thể rời khỏi người cho máu 100 bước, nếu không tim sẽ đau đến cốt tủy, phải tìm mọi cách để trở về bên người cho máu, hận không thể
lao vào vòng ôm của người đó cho thỏa nhớ nhung.
Nói xong, Tiêu Đồng hơi khẩn trương nắm tay lạnh lẽo của Minh Nguyệt, nhẹ nói”
- Tiểu thư, có phải rượu khi trước người uống là…
Tim Minh Nguyệt khi nghe xong những lời
Tiêu Đồng nói thì như bị tên nhọn xuyên qua đau đớn. Nàng kéo chăn mỏng
trên người, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh ngày đó nàng chạy như bay
trong rừng mai, tim đau đớn và nhớ nhung ai đó.
Tay run lên, Minh Nguyệt như chạm phải
cái gì bỏng ta, vội bỏ tay Tiêu Đồng ra, khi Tiêu Đồng chưa kịp phản ứng mà té ngã thì mới hoàn hồn. Nhưng sắc mặt vẫn là khiếp sợ và không dám
tin, giọng nói dần run lên:
- Ý của ngươi là rượu ngày đó Hoàng thượng cho ta uống không phải muốn đẩy ta vào chỗ chết?
Ngày ấy, Ngự Hạo Hiên cho nàng uống là Bách bộ toái tâm.
Tiêu Đồng ngã xuống thảm cừu, nàng nhịn
đau bò lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Minh Nguyệt thì lại
đau lòng mà mắt dần đỏ hoe. Nàng đi tới trước người Minh Nguyệt, cắn
môi, kiên định gật đầu, nức nở nói:
- Nô tỳ nghe Tần công công vô ý
nhắc đến, hắn nói.. hắn nói hắn chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng tự cắt
vỡ ngón tay, nhỏ máu vào chén rượu đó. Mà lúc ấy, Tần công công nghĩ
Hoàng thượng làm vậy là quyết tâm cùng tiểu thư đoạn tuyệt vợ chồng ân
tình.
Là như thế này sao? Minh Nguyệt trong lòng hoảng loạn vô cùng, nắm chặt xiêm y trước ngực. Lúc sau, nàng thở dốc nói:
- Hoàng thượng, hắn, hắn không muốn đẩy ta vào chỗ chết?
Thật sự sao? Nếu như thế, như vậy nàng vì sao lại chết tâm mà nhảy xuống đầm nước lạnh kia? Vì sao muốn chạy trốn khỏi mê võng nhu tình mật ý của hắn?
Tiêu Đồng nhìn tay Minh Nguyệt nắm chặt
xiêm y trước ngực, hơi lo lắng đứng dậy, vừa muốn nói gì, lại nghe cửa
phòng cót kétmột tiếng bị đẩy ra, theo sau, một tiếng bước chân trầm ổn
đi vào.
Tiêu Đồng im bặt, hơi suy nghĩ nhìn Minh Nguyệt đang cúi đầu rồi quay người đi ra bình phong, phúc thân với đế vương nói:
- Hoàng thượng đã trở về.
Sau đó, khi đế vương gật đầu thì lại vụng trôm liếc nhìn Minh Nguyệt đang giả bộ đọc sách, mím môi rồi đi ra tẩm điện.
. . .
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt hơi không
để ý đến mình, tuấn dung hiện lên một tia lạnh lùng. Hắn đi lên ngồi
cạnh Minh Nguyệt, kéo Thái tổ bản kỉ ném sang một bên, ôm lấy nàng nói:
- Minh Nguyệt không biết là nhìn cái đó thì đáng chán hơn là nhìn trẫm sao?
Minh Nguyệt ngẩn ra, nhìn tay vốn cầm
sách lại bị một bàn tay lớn ôm lấy, tim hoảng loạn, hơi thở hỗn độn,
nàng hơi quay đầu nhìn đế vương nhưng không dám nhìn vào mắt hắn. Lúc
sau, nàng mềm nhẹ nói:
- Hoàng Thượng hôm nay không có chính vụ muốn xử lý sao? Sao lại có thời gian đến với nô tì
Bình thường, lúc này hắn đang bề bộn công việc mới đúng.
Ngự Hạo Hiên cúi đầu hôn hôn hai má nàng, môi mỏng cười khẽ, mang theo vài phần sủng nịch thì thầm vào tai Minh Nguyệt:
- Quả thực là công việc bề bộn
nhưng không cái gì quan trọng bằng Minh Nguyệt của trẫm. Vì trẫm cảm
thấy, nhìn Minh Nguyệt so với tin báo tiệp hay thắng trận lại càng vui
vẻ hơn.
Minh Nguyệt sắc mặt quẫn bách, vừa định phản bác, lại nghi hoặc khi nghĩ tới hàm nghĩa những lời vừa nãy của Ngự Hạo Hiên nói:
- Phát sinh chiến loạn sao?
Nếu không sao lại nhắc tới báo tiệp, thắng trận?
Ngự Hạo Hiên gật gật đầu như là không muốn nói nhiều, cười đáp:
- Không có gì, chỉ là một số bộ
tộc ở ngoài biên quan chưa thuần phục Thiên triều gây loạn, Thái Di tiểu quốc sai sứ thần tới cầu viện Thiên triều.
Dứt lời lại xốc chăn mỏng lên, nhìn chân trần của Minh Nguyệt cười nói:
- Minh Nguyệt mệt ư, trẫm xoa bóp chân cho nàng nhé?
Minh Nguyệt sửng sốt, còn chưa kịp cự tuyệt, đã thấy đế vương cầm chân nàng lên như đang nhìn trân phẩm.
Hít sâu, Minh Nguyệt vội nắm lấy tay đế vương, lắc đầu nói:
- Không, đừng, Hoàng Thượng, đừng như vậy
Trong mắt Minh Nguyệt bối rối và xấu hổ nhìn đế vương đang cười, sắc mặt nàng ửng đỏ nói:
- Chân nô tỳ không đau, không nhọc Hoàng thượng được.
Nhưng đế vương lại cười chăm chú nhìn Minh Nguyệt, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, tiếp tục vuôt ve chân nàng, trầm thấp ôn nhu nói:
- Hôm nay trẫm nghe mẫu hậu nói,
chân Minh Nguyệt sau này sẽ vì mang thai mà bị phù thũng, cần phải có
người xoa bóp cho nên mẫu hậu đặc ban một cung nữ tới nhưng trẫm đã từ
chối.
Từ chối? Minh Nguyệt khó hiểu, rồi sau đó chỉ thấy ý cười của đế vương càng đậm, hắn nhìn nàng cười nói:
- Trẫm nói với mẫu hậu, Minh
Nguyệt mang hài tử của trẫm, sao có thể làm phiền người khác làm chuyện
này. Chuyện này đương nhiên là vi phu tự làm thì tốt hơn.
Nói xong, càng mềm nhẹ vuốt ve chân nàng.
Minh Nguyệt ngây người, sắc mặt càng đỏ hồng, nàng muốn rút chân về nhưng lại không thể nên chỉ có thể lắp bắp nói:
- Ngươi Hoàng Thượng sao có thể nói vậy với Thái hậu. Đây không phải khiến cho nô tỳ mang tội sao?
Nếu để người khác biết được đế vương đối với một tần phi như thế thì chẳng phải là mất sạch uy nghiêm.
Ngự Hạo Hiên ngừng tay, hắn như thưởng thức sự mê hoặc của Minh Nguyệt rồi sủng nịnh nói:
- Thái hậu bảo trẫm chỉ cần không làm hư Minh Nguyệt là được.
Nói xong, ánh mắt nóng rực nhìn Minh Nguyệt, đột nhiên ý cười thu lại, cực chân thật nói:
- Minh Nguyệt, trẫm không biết
thân là trượng phu thì nên làm thế nào với thê tử, nhưng là, trẫm thầm
muốn nói cho nàng, những gì một nam nhân có thể làm cho thê tử thì trẫm
cũng có thể làm.
Minh Nguyệt trố mắt nhìn dung nhan tuấn
mỹ của đế vương, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Một lúc sau, nàng hơi bối rồi kéo chăn lên che ngực, nhưng đế vương như lại không chịu để nàng trốn trán, nắm hai vai nàng. Khi nàng kinh ngạc, Ngự Hạo Hiên cúi
đầu hôn môi nàng.
Trong Chiêu Vân cung, Thục phi tiều tụy
ngồi trước đại điện, ánh mắt nhìn cửa cung đóng chặt mà phiền não. Tay
đeo nhẫn vàng cầm một chén trà, nhưng như không cầm được mà run lên nhè
nhẹ. Chỉ nghe tiếng đồ sứ va chạm, sau đó, khi Đỗ Tương Nhi chạy vào thì “ba” một tiếng, chén trà vỡ nát trên mặt đất.
Thục phi vội kéo váy đứng dậy, nhìn Đỗ Tương Nhi người đầy mồ hôi, hơi run hỏi:
- Tương Nhi, thế nào? Thư có truyền về phủ Hộ quốc hầu không?
Đỗ Tương Nhi nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Thục phi không khỏi lắc lắc đầu, đỡ Thục phi ngồi xuống, thở dài nói:
- Lần này sợ là khó khăn, nô tỳ
đi tới Huyền Vũ môn, muốn nhờ một vị quan truyền thư không không ngờ
trước Huyền Vũ môn đề phòng sâm nghiêm, căn bản không có biện pháp..
Nói rồi, Đỗ Tương Nhi nhíu mày, nắm chặt khăn lụa, nhắm mắt lại nói:
- Ngày đó ở trong Hộ quốc phủ, tiểu thư nếu không vì nhất thời sướng miệng thì sao có thể rơi vào cạm bẫy hôm nay.
Thục phi sắc mặt càng trắng, không còn sự kiêu ngạo khi xưa. Nàng nhắm mắt lại, đầy tuyệt vọng nói:
- Nay hoàng cung, bản cung đã
không còn quyền gì nữa. Ai, thật không ngờ, bản cung xuất cung ba ngày,
Mộ Tuyết lại có thể bay lên đầu cành có được nửa phần dáng vẻ Hoàng hậu.
Đỗ Tương Nhi quay đầu nhìn dáng vẻ Thục phi như già đi, mày nhíu càng chặt nhưng cũng chỉ vô lực nói:
- Mộ Tuyết thân mang hoàng tự,
lại là người đế vương cực sủng, lên làm Hoàng quý phi là đúng thôi. Có
trách thì trách Khuynh Thành quận chúa kia, ăn no rửng mỡ, tự nhiên đi
trêu chọc Hiền phi.
Nói xong, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt hơi động, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên nói:
- Hiền phi.
- Hiền phi?
Thục phi ngây dại lặp lại, sau đó nhìn thần sắc Đỗ Tương Nhi, thống khổ cười nói:
- Hiền phi vừa thăng cấp, Đức phi nếu không vì ghen tị thì sao lại đi trêu chọc. Nhưng lại làm hại ta cũng bị cấm chừng.
Tuy chỉ cấm chừng ba ngày nhưng nàng thân là người chấp chưởng pháp lệnh hậu cung, sau việc này uy nghiêm đã
không còn, trở thành chuyện trà dư tửu hậu cho đám phi tần.
Đỗ Tương Nhi lắc đầu, như có mấy phần hy vọng nói:
- Không, là chúng ta nên đi mượn sức. Mượn sức Hiền phi này.
Nói xong, nàng nhìn Mộ Từ, mím môi nói:
- Việc Đức phi sở dĩ bị Thái hậu
biết tất nhiên là có sự an bài của Hiền phi. Trước mắt, chúng ta không
còn đường nào, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.