Trong đại điện, nhất thời yên tĩnh không
tiếng động, lời nói của Hiền phi tựa như lợi đao đâm vào lòng mọi người. Sắc mặt Thục phi và Hoa mỹ nhân hơi tái lại, ngay cả Thái hậu và Đỗ
Thái phi cũng cứng đờ người, không khí như đọng lại.
Binh lính kia bị đế vương nắm lấy vạt áo thì sợ tới mức mặt không có chút máu, chỉ thấy hắn lắp bắp nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nương
nương, người, người đi vào đường nhỏ trong rừng, xe ngựa không thể đi
tiếp, cho nên cho nên đặc phái thuộc hạ hồi cung báo bình an với Hoàng
thượng và Thái hậu.
Nói xong, hai chân run run, khi ánh mắt đế vương hơi giật mình mà buông tay thì nhũn xuống, quỳ trên mặt đất lạnh băng.
Tim Thái hậu như là từ núi cao rơi xuống
thạch cốc, bà nhắm mắt lại thở dốc một hơi, nhưng là cả người lại xụi lơ xuống, cũng may Hàn công công cùng Hiền phi đúng lúc tiến lên đỡ lấy.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi
Thái hậu được hai người nâng lên ngồi
xuống ghế phương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nhưng sau đó lại như
nhớ ra điều gì, đứng lên, nhìn binh lính hốt hoảng kia, lo lắng nói:
- Thế Thần Đức Quý phi thì sao? Dọc đường đi nàng có gây phiền toái cho Hoàng quý phi không?
- Hồi bẩm Thái hậu, Thần Đức Quý
phi nương nương, nàng một đường mạnh khỏe, chính là chính là dọc theo
đường đi đều luôn miệng nhắc tới Hoàng thượng. có lẽ đã nói rất nhiều
chuyện về Hoàng thượng với Hoàng quý phi.
Binh lính kia không dám giấu diếm gì, gằn từng tiếng run run nói, nói xong, lại cả người phủ phục xuống, không dám thở manh
Mọi người lại sửng sốt, sau đó, ai nấy
thận trọng nhìn đế vương đứng trước đại điện, tư thế oai hùng bức người
nhưng cả người hàn khí, trong lòng hơi hoảng. Sau đó, chỉ thấy Hồ Chiêu
nghi kéo váy đi xuống, thật cẩn thận đến gần đế vương, nhỏ giọng kêu:
- Hoàng thượng.
Sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lại lạnh băng của đế vương, chần chờ một chút rồi mím môi nói:
- Hoàng thượng, nếu Hoàng quý phi không gặp phải chuyện gì, Hoàng thượng không cần lo lắng. Không bằng về Tẩm Tâm cung nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong, định tiến lên đỡ đế vương nhưng khi vừa chạm đến ống tay áo thì đã bị vẫy lui.
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên trầm ngưng, làm
người khác không thể đoán được hắn trong lòng suy nghĩ gì, nhưng bất
luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, hôm nay, đế vương tựa như cực lực khắc
chế điều gì đó. Áp lực này khiến người ta hít thở không thông, mà tựa
như sẽ bùng nổ bất cứ khi nào nhưng lại bị hung hăng áp chế lại. Hồi
lâu, tất cả mọi người không dám lên tiếng, thậm chí còn đang chờ xem Hồ
chiêu nghi bị thất thố thì lại nghe đế vương trầm giọng, khàn khàn nói:
- Bãi giá
Tần công công vừa nghe bãi giá, vội vàng đánh tan không khí khó chịu này, xướng cao giọng:
- Bãi giá.
Rồi sau đó cùng Hồ chiêu nghi đi theo đế vương, vội vàng rời khỏi Khôn Trữ cung.
Thục phi nhìn bóng dáng anh tuấn của đế
vương rời đi, bàn tay trắng nõn hung hăng giật khăn lụa, nàng vốn miễn
cưỡng cười vui nhưng giờ sắc mặt lãnh trầm xuống, trong mắt đầy sự ghen
tỵ, mà Hiền phi bên cạnh lại liễm hạ mi dài, gắt gao nắm chặt tay.
Sắc trời dần tối, gió lạnh gào thét, tuyết bay múa đầy trời
Trong rừng cây nhỏ, tuyết vẫn cứ rơi phủ
đầy cây cối xung quanh, khôi giáp Ngự Lâm quân cũng chất dày tuyết, mọi
người không ngừng tới gần nhau cho ấm, những bông tuyết xung quanh làm
rối tầm mắt họ.
Tiêu Đồng đứng trong tuyết đi qua đi lại, tay bưng trán, không thể nhìn rõ được phía trước, trong mắt tràn đầy sự lo lắng. Tay nàng nắm chặt, đỏ bừng trong gió lạnh, cúi đầu nhìn tuyết
đã phủ đầy vết xe đi, không khỏi nhắm mắt lại, nhìn sang xa phu đang
quét tuyết trên xe ngựa, có chút phiền chán nói:
- Không phải nói đi chợ thì cần hai nén nhang sao? Giờ đã sắp hết một canh giờ, sao còn chưa thấy người.
Sắc trời đã tối dần, không có đá đánh
lửa, cho dù có thể may mắn có được chút đồ ăn chỉ sợ cũng không thể làm
cho những binh lính vừa đói vừa lạnh này đỡ đói và ấm lên được.
Tên xa phu kia sắc mặt cũng cực kì khó
coi, môi bị gió lạnh thổi mà đã thâm tím lại, hắn bước lên hai bước,
nheo mắt nhìn rừng cây kia, xoa xoa tay, nhỏ giọng nói:
- Hồi Mộc tiểu chủ, binh lính đi
chợ quả thực không mất bao nhiêu thời gian nhưng sợ là muối khó mà tìm,
hơn nữa, cho dù có người dám bán muối thì cũng chưa chắc đã dám bán cho
lính Ngự lâm quân.
Tiêu Đồng trợn to hai mắt, khi nghe những lời xa phu nói thì hơi sửng sốt, sau đó, gian nan đi tới trước xe, cố
hết sức mà lên xe ngựa, nhìn Minh Nguyệt đang nhắm mắt, giọng nói:
- Tiểu thư, hôm nay chúng là sợ là không đi được.
Nói xong, cẩn thận bước vào trong xe, lại liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc ngủ say, bất đắc dĩ mím chặt môi.
Minh Nguyệt hơi hơi mở mắt, ánh mắt trong suốt không có một tia gợn sóng, nhìn thấy trường bào Tiêu Đồng đã phủ
đầy tuyết thì khẽ thở dài một tiếng, xốc rèm xe lên, liếc nhìn rừng cây
đầy tuyết, chớp hạ mi nói:
- Ta biết bọn họ chắc chắn sẽ không mua được muối
Đế đô hoàng thành, dưới chân thiên tử, ai dám bán muối.
Tiêu Đồng kinh ngạc, trợn to hai tròng mắt nhìn Minh Nguyệt bình tĩnh kia, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
- Thế sao tiểu thư còn sai người đi mua muối?
Thậm chí đem tất cả lương khô cho bọn họ, nếu những binh lính kia một đi không trở về, vậy bọn họ chẳng phải là…
- Ta chỉ là muốn những binh lính
này có lòng chờ đợi thôi, nếu không đem tất cả lương khô và bạc giao cho binh lính rời đi thì lúc này vừa lạnh vừa đói, bọn họ có thể để yên cho chúng ta ngồi trong xe ngựa sao?
Nói xong Minh Nguyệt hơi cười, khẽ nhắm mắt lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Tin chúng ta gặp nguy hẳn đã truyền về cung, chỉ không biết tới đây trước là địch hay là bạn.
Tiêu Đồng khó hiểu, nàng vô thố nhìn Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh như trước, bàn tay trắng nõn không khỏi nắm chặt
lại, một lúc sau, nàng hít sâu một hơi, mím đôi môi lạnh tím tái, có
chút mất hồn nói:
- Ý tiểu thư là, cho dù tin tức tới cung, sợ là kẻ muốn tới giết người diệt khẩu cũng sẽ tới trước đại quân cứu viện?
Nếu là như thế, vậy bọn họ hôm nay chẳng phải là dữ nhiều lành ít?
- Có lẽ đi
Minh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, rồi
sau đó mở hai mắt, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc ngủ say mà vẫn có vẻ bất an kia, nàng nắm chặt tay, nhẹ chớp mi, ánh mắt khi
nhìn đến chiếc nhận ngọc bích ở ngón tay út kia thì lòng đau đớn, càng
nắm chặt tay hơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Lại đây.
Tiêu Đồng hơi giật mình, có chút không
hiểu khi thấy thần sắc Minh Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nhưng thế. Nhưng
sau đó, bên tai lại nghe được tiếng gió rít, ánh mắt nàng chợt lóe, vội
quay đầu xốc rèm xe, chỉ thấy một đường máu tươi vọt qua trước mắt, xa
phu còn chưa kịp kêu đã ngã xuống xe ngựa, trợn to hai mắt mà ngã lên
vết máu lóa mắt trên tuyết.
Tiếng chém giết đột nhiên vang lên xung
quanh, tiếng binh khí va chạm thanh thúy, Tiêu Đồng trợn to hai mắt,
trong lòng vì bất ngờ mà giật mình khó thở. Lúc sau, nàng bối rồi quay
đầu nhìn biểu tình vẫn trong trẻo mà lạnh lùng của Minh Nguyệt, lại
không biết nên nói cái gì
- Tiểu thư
Tiêu Đồng hoảng sợ kêu to, rồi sau đó
xoay người định đánh xe ngựa nhưng Âu Dương Hồng Ngọc vừa tỉnh lại lại
bị kinh hoảng, đột nhiên nắm chặt tay Tiêu Đồng, mở to đôi mắt mê man mà kinh hoảng, nỉ non nói:
- Sợ, Hoàng thượng, ta sợ.
Minh Nguyệt đứng thẳng trên đỉnh xe ngựa, giữa trời tuyết bay tứ phía, cẩm bào màu trắng của nàng tung bay, mái
tóc dài cũng tung bay phiêu đãng tựa như thiên tiên giáng phàm, lạnh
lùng mà không ai dám động tới.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu mày, có chút thất thần nhìn xung quanh xe ngựa đã ngập đầy máu tươi và thi thể
những Ngự Lâm quân đã ngã xuống. Hơi ngẩng đầu, khi nhìn thấy rừng cây
tuyết phủ bốn phía thì chậm rãi nói:
- Đao pháp thật nhanh.
Gió gào thét thổi bay ống tay áo dài của
Minh Nguyệt. Lúc sau, chỉ nghe bốn phương tám hướng rừng cây truyền đến
tiếng cười đáng sợ mà lại khác lại, như là trẻ con, như là cụ già lại
như là tráng nam lại như là thiếu nữ mà tràn ngập khắp rừng cây, vô cùng u linh, hết sức quỷ dị làm cho người ta sợ hãi
- Thật đáng sợ Hoàng Thượng, thật đáng sợ
Bên trong xe ngựa, tiếng la hoảng sợ của
Âu Dương Hồng Ngọc mỏng manh truyền đến, sau đó, chỉ thấy Tiêu Đồng tức
giận mà quát ngừng rồi đánh lên lưng nàng. Lúc sau, Tiêu Đồng xoay người bay ra khỏi xe ngựa, một thân áo tím tung bay trong gió tuyết, đứng
sóng vai cùng Minh Nguyệt trên đỉnh xe ngựa.
- tiểu thư.
Tiêu Đồng khẽ gọi nhưng khi nhìn thấy
những binh lính xung quanh toàn bộ đều ngã xuống tuyết trắng thì trong
lòng chấn động, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh rừng cây, trong tai
nghe thấy tiếng cười quỷ dị kia, nàng nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- đao pháp thật độc, đã vậy còn rất nhanh.
Vừa dứt lời, mùi máu xung quanh lại dâng
lên đặc hơn, đột nhiên, trên bầu trời hôn ám rơi xuống mấy thân thể
người, bịch một tiếng rơi xuống đất. Minh Nguyệt hơi giật mình, tập
trung nhìn thì thấy là những tử thi của các binh lính, dường như đã bị
hút khô máu mà chết.
Tiêu Đồng khiếp sợ nhìn năm tử thi cực
thảm rơi xuống, vội bưng miệng ngăn lại sự ghê tởm cửa mình. Lúc sau,
nàng như là không thể chịu được mà mắng:
- súc sinh, có giỏi thì đi ra,
dám làm những hành vi man rợn như thế thì sao còn phải cất giấu bộ mặt
không bằng cầm thú kia.
tiếng Tiêu Đồng phiêu đãng trong cuồng
phong, nhưng tiếng cười quỷ dị càng lớn hơn, cùng với tiếng tuyết rơi
khiến sắc trời càng thêm u ám khiến lòng người đau đớn.
ánh mắt Minh Nguyệt hơi đông, đột nhiên
gỡ đóa châu hoa trên tóc xuống, vung tay áo, trong nháy mắt, đóa châu
hoa kia đã phi về một gốc tùng. Trong khoảng khắc, một bóng dáng màu đen u linh như quỷ phi ra sau gốc cây. Một tiếng thét chói tai, ngã xuống
tuyết. Nhưng khi Tiêu Đồng vừa định bước lên bắt lấy thì lại nhanh chóng vùi vào tuyết, chỉ để lại một vết máu đỏ sâm trên tuyết.
- bị thương.
Minh Nguyệt giữ chặt tay Tiêu Đồng, lại
ngẩng đầu nhìn rừng cây xung quanh, đột nhiên cười lạnh lên, mắt hơi
nheo lại, nói trong cơn cuồng phong gào thét:
- Nếu đã là mua bán người chết, cần gì phải làm thương người còn sống?
Tiêu Đồng giật mình, khó hiểu nhìn khuôn
mặt lạnh lùng của Minh Nguyệt và đóa châu hoa trên tay nàng, vừa đinh
hỏi, đột nhiên trong gió truyền đến tiếng mèo kêu, một tiếng nam tử
loáng thoáng:
- Người đồng đạo?
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Minh
Nguyệt lạnh băng, đột nhiên, ánh mắt âm lãnh, châu hoa trong tay không
do dự mà phi ra, sau đó mạnh mẽ nắm chặt tay Tiêu Đồng bay về một gốc
đại thụ. Chỉ nghe trong không khí có ba tiếng “vút, vút vút”, ngoái đầu
nhìn lại thì thấy ba chiếc châm hoa mai độc cắm lên đỉnh xe ngựa, chỗ
Minh Nguyệt và Tiêu Đồng vừa đứng.
- A!
Lại một tiếng thét chói tai thê lương quỷ dị, một gốc tuyết tùng khác, một bóng dáng khác lại rơi xuống tuyết,
nhưng cũng y như trước, nháy mắt đã lại bị vùi lấp vào tuyết, chỉ để lại một vết máu đỏ tươi như khi nãy.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng quay đầu nhìn bóng dáng đột
nhiên mất tích trong tuyết kia cùng ba chiếc độc châm trên đỉnh xe ngựa, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, nàng nắm chặt tay Minh Nguyệt, đứng trên
đỉnh một cây tùng, không khỏi khẽ run nói:
- Tiểu thư, đây là thứ gì vậy, tại sao có thể như vậy?
làm sao có thể đột nhiên biến mất, tốc độ nhanh đến nhìn không rõ.
Minh Nguyệt nhìn vết hở nho nhỏ trên
tuyết, hít sâu một hơi, trên cao nhìn xuống bốn phía, nắm chặt tay,
trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Người trộm mộ chỉ có thể tìm kiếm người chết giàu có trong đêm.
Nói xong, nhíu mày, đột nhiên lại kéo tay Tiêu Đồng cùng nhảy xuống tuyết, tránh thoát một phi đao sắc bén.
Trong gió, tuyết rơi càng dày dường như
vĩnh viễn sẽ không ngừng rơi, chặn tầm mắt của Minh Nguyệt và Tiêu Đồng, nhưng cũng che đi bóng dáng kiều nhỏ của hai nàng.
Gió, càng càn rỡ gào thét, ở bên tai thổi tựa như tiếng nói lạnh băng. Tiếng cười dần dần biến mất, nhưng lại
truyền đến một tiếng nam tử trầm thấp dễ nghe:
- Thật là, so ra còn hơn là đả thương người
Rồi sau đó, khi Minh Nguyệt cùng Tiêu
Đồng trố mắt, chỉ thấy trước đó không xa, một nam tử anh tuấn mặc
trường bào đen đi tới, thanh âm trầm thấp lại vang lên:
- Nhưng mà ta thích nữ nhân trí tuệ lại bình tĩnh.