Trong ngự thư phòng, Minh Nguyệt khoác áo cừu màu trắng ngồi trước ngự án mài mực.
Ngự Hạo Hiên nửa nằm trên long ỷ mày kiếm hơi nhướng, mắt nhìn xuống tấu chương trên bàn, ngón tay thon dài khẽ
chống trán, thần sắc như đang suy nghĩ.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Hiên
một cái, rồi sau đó buông đá mài mực trong tay, cẩn thận đứng dậy, đi
đến sau Ngự Hạo Hiên, nhẹ cười nói:
- Chắc Hoàng thượng mệt mỏi rồi, nô tỳ bóp vai cho Hoàng thượng.
Nói xong, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại liền nhẹ nhàng bóp vai cho đế vương.
Môi mỏng của Ngự Hạo Hiên hơi cười, đáy
mắt đầy sự thỏa mãn, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận đôi tay khéo léo kia dán chặt trên vai mình, mày kiếm dần dãn ra, dung nhan tuấn mỹ cũng hòa
hoãn đi nhiều.
Vươn tay, cầm cổ tay non mềm của Minh
Nguyệt, kéo về phía mình rồi cúi đầu hôn. Ngự Hạo Hiên nhìn hai má Minh
Nguyệt ửng hổng, ý cười càng sâu, hắn đột nhiên ôm eo nàng, khi Minh
Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì hắn kéo nàng vào lòng, cúi đầu ôn nhu
nhìn nàng:
- Minh Nguyệt của trẫm sao đột nhiên hiền ngoan thế này?
Minh Nguyệt nhìn tuấn dung của Ngự Hạo
Hiên, nửa ngượng ngùng, nửa phiền chán nhưng lại không dám phát tác,
nàng nhẹ nắm chặt tay đặt trước ngực hắn, chớp hạ mi dài nói:
- Hoàng Thượng, Tần công công ở bên ngoài
Nàng không biết đế vương có phải vẫn thế không, nhưng Ngự Hạo Hiên có khi quả thật không hề biết tiết chế.
- Thì làm sao?
Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc ngượng ngùng
của Minh Nguyệt, trầm thấp cười rộ lên rồi càng ôm nàng thêm chặt, tựa
trán lên tóc nàng, cười nói:
- Trẫm nhớ rõ, Minh Nguyệt của trẫm từng nói yêu trẫm trước mặt mọi người.
- Hoàng thượng
Minh Nguyệt vội kêu, sắc mặt lại càng ửng đỏ, nàng thật sự muốn tìm chỗ mà trốn nhưng chính sự quẫn bách ngại
ngùng của nàng lại càng khiến Ngự Hạo Hiên cười lớn hơn, còn ái muội
nói:
- Minh Nguyệt, trẫm thích nàng như thế, nếu Minh Nguyệt không xấu hổ thì nói lại cho trẫm nghe một lần đi.
Nói xong, Ngự Hạo Hiên lại cười vang.
Sắc mặt Minh Nguyệt vừa quẫn vừa hồng,
nàng muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng Ngự Hạo Hiên càng ôm nàng chặt, bất
luận là nàng đánh đá hay mắng hắn hắn cũng không buông nàng, còn cứng
rắn bắt nàng ngồi trên đùi hắn. Vừa xem tấu chương vừa trêu đùa những
điều ngày đó nàng làm. Nhưng lời nói đến tột cùng là cười chê nàng hay
là cổ vũ nàng thì lại không rõ.
Sắc mặt Minh Nguyệt quẫn bách ngồi trên
đùi đế vương, lưng thẳng đơ như sợ có điều gì khiến đế vương không vừa ý lại sẽ bị hắn cười chê. Nhưng ngay cả như vậy, Ngự Hạo Hiên lại như là
phát cơn nghiện, tay cầm bút viết một chữ lên tấu chương lại chán nản
ném đi, bàn tay to bắt đầu vuốt ve bụng Minh Nguyệt, cười nói:
- Trẫm không thích phê duyệt mấy thứ này, không bằng Minh Nguyệt cùng trẫm trò chuyện, hay làm việc gì đó..
Minh Nguyệt cảm giác tai nàng đỏ bừng
lên, nàng vội nắm lấy bàn tay lộn xộn của Ngự Hạo Hiên, không dám nhìn
hắn, thấp giọng bối rối nói:
- Hoàng thượng, bây giờ, bây giờ không phải lúc…
Nhưng vừa dứt lời, tay nàng đã bị Ngự Hạo Hiên bắt lấy, chỉ nghe Ngự Hạo Hiên thở vào cổ nàng, giống như cố ý
khiêu khích, nhẹ nói vào tai nàng:
- Trẫm chỉ hầu hạ Minh Nguyệt thôi, cho nên không quan trọng là đúng lúc hay không đúng lúc.
Đột nhiên, Ngự Hạo Hiên nhìn thẳng Minh Nguyệt, ngón tay thon dài mơn trớn da dẻ nàng, có chút ái muội cười nói:
- Chỉ cần Minh Nguyệt đồng ý thì không có ba chữ “không đúng lúc”
Nói xong, nhẹ cười rồi hôn lên cằm Minh Nguyệt.
- Đừng.
Minh Nguyệt lo lắng hô to, sắc mặt như bị thiêu cháy, nàng không thể cứ ở đây nghe nam nhân này nói những lời
khiêu khích nữa, nhưng vừa định giãy dụa đứng dậy lại bị Ngự Hạo Hiên ôm chặt. Minh Nguyệt lảo đảo lại ngã vào lòng Ngự Hạo Hiên.
- Yêu thương nhung nhớ
Ý cười của Ngự Hạo Hiên càng sâu, hắn lại hôn trộm nàng rồi nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Minh Nguyệt, xoa xoa thắt lưng bên hông nàng, kéo ra một chút. Khi thấy khuôn mặt Minh Nguyệt
thất sắc thì cười nói:
- Có phải ái phi đã nghĩ kĩ rồi, muốn trẫm đến hầu hạ?
- Ngươi…
Minh Nguyệt nói năng có chút lộn xộn,
nàng không thể tin được nam nhân này lại nói thật, ngay giữa ban ngày
muốn.. vì thế nàng vội nắm tay hắn, tai ửng hồng nói:
- Đừng, Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ gần đây có nguyệt sự…
Mày kiếm hơi nhướng lên nhưng nghe được
chuyện rất khó tin, sau đó, Ngự Hạo Hiên lại cười lớn, đỡ lấy nàng rồi
ép hai người ngã xuống thảm cừu mềm mại, ôm chặt lấy nàng, nhẹ chỉ chỉ
chóp mũi nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Minh Nguyệt đã có cốt nhục của trẫm, còn có lúc bị nguyệt sự sao?
Nói xong, yêu thương hôn lên chóp mũi nàng.
- Nô tỳ…
Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới tối qua
thái y chẩn mạch cho mình, không khỏi quẫn bách nhưng khi nhìn đến ý
cười sủng nịnh của Ngự Hạo Hiên thì trong lòng lại ấm áp. Môi hồng hơi
cười, nhẹ vỗ bụng mình.
Nhẹ gỡ trâm ngọc khắc mẫu đơn khỏi búi
tóc nàng, khiến tóc đen của nàng phân tán trên thảm cừu trắng muốt. Ngự
Hạo Hiên nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt, hôn sâu lên trán nàng, tựa cằm lên
trán nàng, hơi khàn khàn nói:
- Minh Nguyệt, nàng luôn luôn có thể khiến tim trẫm đau đớn.
Tới giữa trưa, Tần công công đến ngự thư
phòng nhưng không ngờ ngoài điện đã thấy Tiêu chiêu nghi mặc cừu bào
đứng trước điện. Ngạc nhiên, Tần công công đang cầm bình rượu, nhất thời cũng không biết nên tiến lên hỏi hay là đi vào trong điện.
- Tần tổng quản
Tiêu Mẫn vừa nhìn thấy Tần công công ngây ngốc nhìn mình, nàng cười yếu ớt bước lên trước, chưa đợi hắn thi lễ đã nói:
- Tổng quản có thể thông báo với Hoàng thượng, nói bản cung muốn gặp Tần chiêu dung?
Nói xong, Tiêu Mẫn xốc lại áo cừu ngăn lại khí lạnh ngoài điện nhưng môi đã lạnh đến tím ngắt đi.
Tần công công vốn định lấy cớ Hoàng
Thượng đang dùng bữa mà từ chối, nhưng nhìn đến môi Tiêu Mẫn đã tím tái
thì không khỏi do dự, sau đó, nhớ tới vị nương nương này từ nhỏ đã có
bệnh tim, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Nương nương xin chờ, nô tài đi bẩm báo.
- Làm phiền công công
Tiêu Mẫn mím môi cúi đầu cười, đáy mắt
tinh thuần vô cùng. Tần công công thấy Tiêu Mẫn không có chút lòng tranh đấu nào thì gật gật đầu, xoay người đi vào Thượng thư điện.
Thư phòng, Ngự Hạo Hiên ôm Minh Nguyệt,
nhìn món ăn đầy bàn, không hỏi giai nhân trong lòng thích ăn gì, đem tất cả đồ ăn trân quý gắp tới bát Minh Nguyệt, ôn nhu khuyên:
- Ngoan, ăn nhiều một chút, nếu không hoàng nhi sẽ cáu
Minh Nguyệt nhìn bát ú ụ thức ăn thì
không khỏi nhíu mày, không suy nghĩ đã lắc đầu, nằm lấy bàn tay Ngự Hạo
Hiên còn định gắp tiếp, nói nhỏ:
- Hoàng Thượng, đừng gắp nữa, nô tỳ sợ ăn không hết
Những đồ ăn này, chỉ nhìn cũng đã không thể đói bụng được.
- Được, được, đều theo lời nàng.
Ngự Hạo Hiên cười cười, cầm đũa đặt vào tay nàng, nhẹ vuốt tóc nàng nói:
- Nhưng Minh Nguyệt cũng phải
nghe theo hoàng nhi của trẫm, đừng để nó sau này oán trẫm sủng ái mẫu
phi nó, để nó chịu ủy khuất.
Minh Nguyệt nghe Ngự Hạo Hiên nói, đầu tiên là ngẩn người rồi bưng miệng cười khẽ. Lúc sau, nàng ngưng cười nói:
- Hoàng thượng cứ nói là hoàng tử, nếu nô tỳ sinh công chúa thì sao?
- Thế thì Minh Nguyệt vẫn tiếp tục sinh, cho đến khi sinh hoàng tử cho trẫm thì thôi.
Nói xong, hắn cười càng sủng nịnh, ý nhị nhìn bụng Minh Nguyệt, ái muội xoa xoa đầu vai nàng nói:
- Như vậy được chưa, trẫm và Minh Nguyệt đầu tiên sinh vài công chúa rồi sau sinh vài hoàng tử được không?
- Hoảng thượng.
Khuôn mặt Minh Nguyệt lại bắt đầu ửng
hồng, nàng xấu hổ quay đầu lại thấy đế vương cười càng lớn, nàng nhăn
nhó giật giật người. Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, vội lui về phía sau,
cúi đầu không dám nhìn người khác
Tần công công bưng rượu đi vào, nhìn cảnh đế phi hòa hợp, trong lòng vui mừng vô cùng. Hắn khom lưng đặt rượu lên bàn rồi cẩn thận nói nhỏ vào tai đế vương:
- Hoàng Thượng, Tiêu chiêu nghi ở ngoài điện cầu kiến
Ngự Hạo Hiên nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt, khi nghe thấy Tần công công nói thì ý cười tắt hẳn, nhướng mày, trầm giọng nói:
- Tuyên nàng tiến điện cùng dùng bữa đi.
Tần công công ngẩn ra, giống như khó hiểu nhìn đế vương, nhưng lại thấy đế vương vẫn nhìn Minh Nguyệt, ý cười
sủng nịnh lại tràn ngập, trong lòng không nghĩ ngợi nhiều, lui về phía
sau rồi xoay người ra khỏi đại điện.
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt hơi
động, khi Tần công công rời đi thì hơi mất tự nhiên nâng mi lên, rồi sau đó lại chớp xuống, nhưng cũng không để ý, cầm đũa ngọc, có chút bất an
gắp một miếng thịt ăn.
- Mời Chiêu nghi nương nương vào điện cùng Hoàng Thượng dùng bữa.
Tần công công bước ra mỉm cười hành lễ với Tiêu Mẫn rồi nói.
Tiêu Mẫn nghe Tần công công nói, không khỏi kinh ngạc nhìn vào trong điện rồi nhẹ cười nói:
- Xin hỏi Tần tổng quản, tuyên bản cung tiến điện, là ý của Hoàng Thượng hay là chiêu dung tỷ tỷ?
Đế vương vẫn luôn cự tuyệt gặp tần phi,
ngay cả Thục phi nắm quyền cai quản hậu cung cũng bị từ chối đứng ngoài
cửa, sao lúc này đang dùng bữa lại cho nàng vào dùng bữa cùng?
Tần công công cười cười, cúi đầu nói:
- Hồi bẩm chiêu nghi nương, đây là ý của Hoàng Thượng.
Nói xong, hắn xốc xốc ống tay áo tránh gió lạnh xâm nhập.
Thần sắc Tiêu Mẫn bất định, liếc nhìn trong đại điện rồi chậm rãi đi vào.
- Minh Nguyệt ăn cá nhé?
Tiếng nói ôn nhu của Ngự Hạo Hiên truyền
ra khiến Tiêu Mẫn không khỏi dừng bước, trong lòng nổi lên sự chua xót,
nhưng nàng lại cười kiên cường tiếp tục đi lên trước.
- Nô tì ăn không vô
Trong đại điện, Minh Nguyệt nhíu mày nhìn bát cơm chất cao như núi, không khỏi bĩu bĩu môi rồi có mấy phần làm
nũng nhìn Ngự Hạo Hiên, nhẹ giọng nói:
- Hoàng Thượng, nô tì không thích những thứ này.
- Minh Nguyệt không muốn ăn cái gì?
Ngự Hạo Hiên tới gần Minh Nguyệt rồi nhìn Minh Nguyệt gắp miếng thịt bò kia, ý cười đầy mặt nhìn nàng nói:
- Vậy trẫm đút cho nàng.
Minh Nguyệt sợ run, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ý cười không rõ của Ngự Hạo Hiên, vội không nghĩ ngợi nói:
- Nô tỳ tự mình ăn được.
Nói xong, tai đỏ bừng lên vội cúi đầu ăn miếng thịt bò nhưng không ngờ động tác này lại khiến đế vương nhẹ cười rộ lên.
Tiêu Mẫn đã bước vào Thượng Thư điện,
nhưng nhìn thấy cảnh tượng đế vương cùng Minh Nguyệt dùng bữa, không
khỏi dừng bước, sắc mặt xấu hổ đỏ hồng nhưng lại như mê muội vụng trộm
nhìn phu thê quân vương, lại lập tức nghe đế vương lãnh liệt nói:
- Vào đi.
Tiêu Mẫn ngẩn ra, sắc mặt nhất thời nóng bừng, trong lòng hoảng hốt vội bước vào, cúi đầu lại rồi nhẹ giọng nói:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Minh Nguyệt nghe thấy giọng Ngự Hạo Hiên
đột nhiên lạnh lùng mà sửng sốt, sau đó thấy trong điện đột nhiên xuất
hiện một bóng người tố khiết thì sắc mặt hơi tái đi. Nàng cúi đầu, có
chút mất tự nhiên nhìn đồ ăn trong bát, không biết có nên bước lên thi
lễ hay không.
- Đứng lên cùng dùng bữa đi
Ngự Hạo Hiên không để ý nói, sau đó không nhìn Tiêu Mẫn một cái, quay đầu nhìn Minh Nguyệt cúi gằm, vuốt tóc nàng nhẹ cười nói:
- Minh Nguyệt, trẫm nhìn nàng là không thấy đói bụng nữa.
- Hoàng thượng.
Minh Nguyệt xấu hổ vô cùng, nàng không
khỏi liếc nhìn Tiêu Mẫn cũng vô cùng xấu hổ ngồi trước mặt. Nàng nắm
long bào, giống như cầu xin mà nhìn hắn.
Lúc này, Ngự Hạo Hiên như thập phần vừa lòng nhìn nàng làm nũng, cười cười rồi lại gắp thêm thức ăn vào bát nàng, cười nói:
- Trẫm đùa nàng, nhanh ăn đi.
Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhóm một hơi
nhưng không còn dũng khí mà nhìn Tiêu Mẫn, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn Ngự Hạo
Hiên gắp tới, không dám phản kháng. Cho tới khi sau bữa trưa, Tiêu Mẫn
xin cáo lui.
Vì buổi trưa ăn nhiều nên khi Minh Nguyệt nghỉ ngơi lại chỉ nằm lặng yên trên giường. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại
không hề quấy rầy nàng nghỉ ngơi, tuyên Tần công công vào mài mực, tiếp
tục xử lý chính vụ cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
- Công chúa, hôm nay Hoàng
thượng giữ người dùng cơm trưa? Thật sự là quá tốt, nay Tần chiêu dung
thân có thai. Nói không chừng, mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ lật bài tử
của công chúa.
Quảng Hoa điện trong Liên Duyệt cung, một cung nữ ăn mặc khác lạ vui mừng nói với Tiêu Mẫn rồi bưng canh hạt sen
tới trước mặt Tiêu Mẫn, cười nói:
- Công chúa, nếm thử canh hoa quế hạt sen này đi, nô tỳ ở Ngự phòng bếp ngửi thấy mùi này thì thèm nhỏ
dãi, đầu bếp Thiên triều đúng là ai nấy tay nghề đều cao.
Tiêu Mẫn ngồi ở ghế quý phi, cười đến vô lực, đón lấy bát canh tỏa hương thơm kia, cầm thìa múc một ngụm, cười nói:
- Tinh Nhi nghĩ Hoàng thượng giữ ta lại dùng bữa là muốn sủng hạnh ta sao?
Nghĩ đến cảnh trưa nay, nàng không hề nghi ngờ, đế vương làm tất cả lại chỉ để Tần chiêu dung ăn nhiều hơn một chút mà thôi.
- Đương nhiên rồi, công chúa, nô
tỳ nhớ mấy ngày trước, Khuynh Thành quận chúa cùng người đi cầu kiến à, ý nô tỳ là ngay ngày hôm qua Thục phi cầu kiến, Hoàng thượng cũng không
gặp mà nay Hoàng thượng lại giữ công chúa cùng dùng bữa.
Tinh Nhi hơi lắp bắp nói. Thần sắc cũng không vui mừng như khi nãy, giống như đứa trẻ làm sai, cúi thấp đầu.