Một đêm gió lạnh, người như già đi, gió cuồn cuộn, mưa ào ào.
Trong Trùng Dương cung vô cùng tĩnh mịch, thị vệ và cung nữ đều cúi
đầu như pho tượng, không ai nói gì. Ngoài đại điện, Quý phi, Thục phi,
Đức phi và Tiêu chiêu nghi đều đã tới nhưng chỉ có thể đứng ngoài chờ.
Dựa theo quy định của Hoài Nguyệt quốc, tần phi hậu cung xuất gia sẽ
phải trải qua mười tám lễ rửa tội, tiến chùa miếu rồi còn phải tắm rửa
thay quần áo quy ni, sau đó một mình trong phòng tĩnh tâm suốt bảy bảy
bốn mươi chín ngày để tẩy sạch bụi trần thế tục.
Thục phi tay cầm khăn lụa, trong lòng không an, hôm qua Hiền phi đi
Tẩm tâm cung đa số mọi người đều biết nhưng nhiều lời bàn tán không thể
phân biệt thật giả. Cũng có người nói Thái Hậu tức giận mắng đế vương
bạc tình, nhưng bởi vì Thái Hậu trở về Khôn trữ cung, ngoài đế vương và
Âu Dương Hồng Ngọc ra thì không ai có thể làm chứng. Nhưng có một tin
tức có thể tin được là nha hoàn Tiêu Đồng bên người Mộ Tuyết đã được
thăng cấp thành thất phẩm ngự nữ
- Thục phi nương nương làm sao vậy?
Đức phi Khuynh Thành liếc nhìn Mộ Từ trán toát mồ hôi, hơi mím môi đỏ mọng, trong mắt cười lạnh nhưng lại dịu dàng mềm nhẹ nói:
- Hôm nay nhận sắc phong là Hiền phi, sao Thục phi nương nương lại khẩn trương như thế?
Mâu quang Thục phi run lên, rồi sau đó quay đầu nhìn phía Khuynh
Thành vẻ mặt bình tĩnh kia, trong lòng dâng lên một tia tức giận, vừa
định mở miệng phản bác thì Tương Nhi đã giật tay áo nàng. Đỗ Tương Nhi
trầm trọng nói:
- Đức phi nương nương nói đúng, nương nương nhà ta cùng hiền phi nương nương tình như tỷ muội, cũng cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng
hơn sáu năm, không như các tần phi mới tiến cung được.
Nói xong, Tương Nhi cầm khăn lụa lau mồ hôi cho Thục phi, như đang an ủi nói:
- Nương nương, cho dù ngài luyến tiếc Hiền phi nương nương,
cũng phải bảo trọng nha. Hơn nữa, Hiền phi nương nương là hy sinh cho
Thiên triều ta, hậu cung có được nữ tử hiền đức như thế, nương nên vì
Hoàng thượng mà vui mừng mới đúng…
Đỗ Tương Nhi còn chưa nói xong, sắc mặt Khuynh Thành đã đen đi một
nửa. Nàng trừng mắt nhìn Thục phi cùng Đỗ Tương Nhi, một lúc sau mới hít sâu một hơi, ngọc thủ trong tay áo nắm chặt thành quyền, ẩn giận nói:
- Nha hoàn bên người này của Thục phi nương nương thật thông minh đáng yêu, chưa biết chừng cũng có thể như Tần chiêu nghi năm đó đề cử Đông Nguyệt, thăng cấp thành ngự nữ cũng nên.
Nói xong, Khuynh Thành cười châm chọc, cầm khăn lụa che miệng làm bộ như nói lỡ lời.
- Ngươi…..
Thục phi thực sự tức giận nhưng còn chưa nói xong đã bị Đỗ Tương Nhi
ngăn lại. Đôi bên còn đang tranh chấp thì lại nghe trong Trùng Dương
cung có tiếng bước chân hỗn độn mà chỉnh tề. Sau đó, mọi người nhìn thấy chừng 18 tăng ni mặc trường bào xám, mỗi người bưng một chậu nước lạnh, vội vàng bước xuống thềm đá, chia làm hai hàng đứng hai bên sườn điện.
Thục phi thấy vậy thì cơn tức trong lòng tiêu tán, nàng hơi run run
nhìn chậu vàng trong tay ni cô, không khỏi lui về phía sau vài bước, cầm tay Đỗ Tương Nhi nói:
- Tương Nhi, hôm nay rất lạnh, các nàng…
- Nương nương, đây là quy củ trong hậu cung, không thể thay đổi.
Đỗ Tương Nhi lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Mẫn và Khuynh Thành như đang lọt vào sương mù, lạnh lùng trào phúng:
- Đợi lát nữa, Đức phi nương nương sẽ biết được vì sao nương nương nhà ta lại lo lắng Hiền phi như thể.
Khuynh Thành ngẩn ra, đôi mắt đẹp quét về phía Đỗ Tương Nhi, môi đỏ
mọng mím lại, định nói cái gì nhưng lại thôi. Quả thật nàng không hiểu
biết pháp điển (lễ nghi) hậu cung của thiên triều, nhưng lúc này cũng
cảm giác ẩn ẩn bất an, hơi thở phập phồng. Bởi lẽ, ngày thường luôn tự
cho là thanh cao – Quý phi Như Nguyệt lúc này cũng lo lắng,khẩn trương
không kém gì Thục phi. Vì thế, Khuynh Thành hít sâu một hơi, ngẩng đầu
cùng bọn họ nhìn về phía đại điện không đèn đuốc kia, chờ đợi Âu Dương
Hồng Ngọc xuất hiện
Trong đại điện, Âu Dương Hồng Ngọc mặc một bộ tố y đơn bạc, khuôn mặt tái nhợt không tô son điểm phấn, cả người quỳ giữa đại điện. Phía sau,
một ni cô lớn tuổi đang dùng lược chải đầu nàng, trong miệng lầm bầm
điều gì đó.
Thanh Lan quỳ một bên, khóc đến lả đi, mắt đỏ hoe nhìn sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc tĩnh mịch không hề thay đổi, nức nở nói:
- Tiểu thư, người tội tình gì làm thế, cho dù Hoàng thượng
không nhớ đến tình cảm vợ chồng, người cũng không cần…. không cần hủy
hoại chính mình như thế
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì trong Tẩm tâm cung, tiểu thư một chữ cũng không nhắc tới, cả người như mất đi cảm xúc, mà hôm nay….lại cạo đầu
làm ni.
Âu Dương Hồng Ngọc nhắm mắt như không muốn để ý đến bất kì điều gì
nữa. Lúc sau, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương
lại nhẹ cười rộ lên, nỉ non nói:
- Một dây tương tư, ba ngàn sợi phiền não
Sau đó, quay đầu nhìn Thanh Lan, vươn tay cầm tay nàng, từ từ nói:
- Tình yêu vốn không tỉnh táo… Thanh Lan, ra cung gả cho người tốt
Tình yêu vốn không tình táo…. Một lời nói trong cơn mê muội lại nói
hết thiên cơ, nước mắt của Thanh Lan đã sớm khô cạn nay lại rơi xuống,
lắc đầu khóc nói:
- Tình yêu vốn không tỉnh táo…nhưng bỏ đi ba ngàn tóc đen
thì tình sẽ mất sao? Chẳng lẽ thành ni rồi thì sẽ quên được sao? Tiểu
thư, không cần…. không cần làm việc ngốc nghếch như vậy.
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Thanh Lan, nhắm mắt lại rồi bn=ình tĩnh nói:
- Sư thái, bắt đầu đi
Một nhát kéo cắt đi mái tóc như tơ, rơi đầy trên đất. Nữ tử mặc áo
bào tro đứng bên đem một lọn tóc đen nhặt lên, cầm lấy dây tơ hồng rồi
gói gọn trong đó rồi đưa cho cung nữ bên cạnh, tay chắp lại nói:
- Một kéo đoạn ân, thoát ly hồng trần. Xin tiểu thí chu đem
vật ấy giao cho Hoàng thượng, Hiền phi pháp danh là Đoạn trần, tương lai viên tịch chỉ có thể đem tóc này tang nhập hoàng lăng.
Cung nữ kia cầm khay tóc đen, hai tay run run, cúi đầu nói:
- Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ cáo lui
Nói xong, cầm khay lụa đỏ bọc tóc mây này vội vàng đi ra đại điện,
bước xuống thềm đá, chạy qua các phi tần rồi đi về phía Ngự Hoa viên.
Thục phi trợn to hai mắt, nhìn thân ảnh cung nữ dần xa, bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt, thì thào nói:
- Cắt thật nhanh
Sau đó, nhìn Tương Nhi, hơi mất hồn vía nói:
- Tóc đen cắt đi, ân tình đoạn, Tương Nhi, có phải lúc này Hiền phi đổi ý cũng không thể táng nhập hoàng lăng?
Thật sự là thế…. Âu Dương Hồng Ngọc thật sự chọn con đường này.
Đỗ Tương Nhi nhìn cung nữ vội vàng biến mất, trong lòng cũng ngây ra, sau đó gật nhẹ, nói:
- Hồi bẩm nương nương, theo pháp điển hậu cung, phi tần một
khi bị tăng ni cắt tóc đoạn ân thì sẽ không còn là người của Hoàng
thượng. Sau này đi về cõi tiên chỉ có thể đem tóc mây đó táng nhập hoàng lăng, mà Hiền phi nương nương…. Và Hoàng thượng từ nay sẽ thành người
xa lạ.
Lời vừa nói ra, Đức phi Khuynh Thành cùng Tiêu chiêu nghi Tiêu Mẫn
đều bị dọa sợ hãi, hai người trợn tròn mắt nhìn Thục Phi và Tương Nhi.
Sau đó,Tiêu Mẫn lắp bắp nói:
- Cắt tóc đoạn ân, Hiền phi tỷ tỷ muốn đoạn ân nghĩa vợ
chồng với Hoàng thượng sao? Vì sao… vì sao ngay cả khi về cõi tiên cũng
không thể vào hoàng lăng?
Tần phi hậu cung tranh đấu cả đời, đơn giản vì được sủng ái, chết đi
thì được nơi an nghỉ. Hiền phi trí tuệ như thế sao lại tự tuyệt đường
lui?
- Đây là pháp điển hậu cung, vốn không phải các tần phi khi
quy tiên đều được táng nhập hoàng lăng. Chỉ có nhị phẩm trở lên mới được như vậy. Tựa như Hoa quý nhân của tiên đế, bà dù là thân mẫu của Hoàng
thượng nhưng vì thân phận thấp kém cũng không thể táng nhập hoàng lăng.
Vẫn là sau này Hoàng thượng lên ngôi, gia phong là Thánh đức mẫu hậu mới cải táng vào hoàng lăng nhưng cũng chỉ có thể táng tại Đông lăng, cách
xa tiên đế nơi Nam lăng.
Đỗ Tương Nhi mềm nhẹ nói, rồi sau đó liếc nhìn Tiêu Mẫn vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, mím môi nói:
- Đây cũng là lý do vì sao nữ nhân trong hậu cung đều muốn được ở ngôi trên.
Cả đời thân là nữ nhân của đế vương, nhưng sau khi chết ngay cả một
thước đất trong hoàng lăng cũng không được chạm đến thật là bi ai. Nhưng nữ nhân của hoàng đế rất nhiều, không phải ai cũng có tư cách nhập táng hoàng lăng chứ đừng nói là đế lăng. Như Thánh Tổ Ngự Húc, khi qua đời
lại chỉ hợp táng cùng Minh Nguyệt quý phi, các tần phi khác đều chôn vào sau lãnh cung, ngay cả hoàng hậu đầu tiên là Hà Thanh Uyển cũng chỉ có
thể cô đơn chôn trong một cái lăng mộ.
Trong lúc nhất thời, ngoài đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người tâm
tư phức tạp, nhưng duy nhất có một điểm chung là cùng nghĩ về pháp điển
tàn khốc của hậu cung. Ngay cả Đức phi bình thường lúc nào cũng châm
chọc nay cũng yên lặng.
Một lúc sau, trước đại điện có tiếng xường:
- Lễ tầy trần bắt đầu.
Chúng phi đều ngây ra một lúc, rồi sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trong đại điện. Âu Dương Hồng Ngọc chậm rãi đi ra, sắc mặt mọi
người đều ngưng trọng như đang nín thở, chăm chú nhìn. Sau đó, Âu Dương
Hồng Ngọc một thân xiêm y đơn bạc, hài trắng từ từ đi tới, giống như con rối không còn hỉ, nộ, ái, ố theo sau lão ni cô kia đi xuống.
Âu Dương Hồng Ngọc hơi hơi ngẩng đầu nhìn chúng phi ngoài đại điện,
cảm xúc trong mắt như đã hóa thành băng. Hai tay chắp trước ngực, đôi
môi bị lạnh mà dần tím tái đi, nhẹ nhàng đi về phía trước, sau đó, hai
chậu nước lạnh như băng hắt vào thân mình nhỏ nhắn, yêu kiều của Âu
Dương Hồng Ngọc.
Đức phi mở to mắt, sợ tới mức lui về phía sau vài bước, Tiêu Mẫn lại
thất thanh kêu lên. Thục phi cùng Như Nguyệt thì đột nhiên trấn định lại nhưng tay thì không ngừng run lên. Bởi lẽ họ đã nghe qua nghi thức này
nhưng không ngờ tận mắt nhìn thấy lại đáng sợ như vậy, dù sao bây giờ
vẫn là giữa mùa đông lạnh lẽo.
Âu Dương Hồng Ngọc nhắm mắt, toàn thân ướt đẫm,tóc và xiêm y dán chặt trên người, khí lạnh khiến nàng run run, sắc mặt càng tái nhợt nhưng
nàng vẫn đi tiếp. Sau đó, lại là hai chậu nước lạnh hắt xuống người
nàng, mà nàng chỉ nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở mắt ra, đi tiếp.
Đứng ở ngoài điện, các tần phi sợ tới thất sắc, Tiêu Mẫn thiếu điều
ngất xỉu, cũng may có cung nữ đỡ lại mới không thành trò cười trước mặt
mọi người. Như Nguyệt nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà lại quật cường của Âu
Dương Hồng Ngọc, tim như bị bóp chặt, nhắm mắt không đành lòng nhìn. Còn Thục phi thì bưng miệng như cố khắc chế việc muốn thét lên, tựa như
người bị hắt nước kia là nàng.
Âu Dương Hồng Ngọc đã lảo đảo đi, nước lạnh như băng hắt vào da thịt
nàng khiến nàng toàn thân như chết lặng, cho dù tư duy vẫn cố gắng khống chế nhưng khi hai bồn nước cuối cùng hắt xuống thì ngất xuống, thân thể mềm mại tựa như lá rụng mùa thu, mất đi sinh mệnh.
- A!
Khi thấy Âu Dương Hồng Ngọc ngất đi, Thục Phi đã không nhịn được mà
kêu lên, Đức Phi lảo đảo vịn vào cung nữ bên cảnh, đôi mắt nhìn chăm chú nữ tử bị nước tẩm ướt kia, bàn tay trắng nõn run run chỉ vào các tăng
ni vẫn đứng bất động:
- Các ngươi. . . Các ngươi còn không đỡ hiền phi nương nương dậy
Nhưng là, không ai để ý đến nàng, bọn họ như những pho tượng đứng đó, không hỏi gì đến Âu Dương Hồng Ngọc lạnh sắp chết. Lúc sau, chỉ thấy ni cô lớn tuổi đứng trước điện tiến lên, nói với mọi người:
- Trải qua mười tám chậu nước rửa tội, Đoạn Trần đã tẩy sạch duyên hoa, từ nay xa dời hồng trần, quy y cửa phật.
Dứt lời, các tăng ni kia mới nâng Âu Dương Hồng Ngọc dậy nhưng lúc này nàng như rối gỗ mất đi sinh khí, nhắm chặt mắt.
Hiền phi chịu lễ rửa tội đã lan truyền khắp hoàng cung. Nhất thời
toàn bộ hậu cung đều hoang mang lo sợ. Dù đây không phải là lời đồn thêm mắm dặm muối nhưng ở giữa mùa đông khắc nghiệt, dùng 18 chậu nước lạnh
như băng hắt xuống người, cảm giác đó nghĩ đã thấy ghê. Huống hồ, giờ
này, Hiền phi đang hôn mê.
Trong Khôn trữ cung, thái hậu ngồi trên ghế phượng, một đêm như già
đi mấy chục tuổi, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía trước. Khi Hàn công công bước vào dâng trà lại run rẩy không bưng lên được, nước trà nóng hắt
lên, chén ngọc rơi vỡ.
- Thái hậu
Hàn công công vội vàng xông lên, dùng ống tay áo lau nước trên người thái hậu, sợ hãi nói:
- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết
- Ngươi thật sự đáng chết
đột nhiên, cửa điện truyền đến một tiếng quát lớn, Hàn công công cứng đờ người, quay đầu đã thấy đế vương mặc long bào từng bước tiến tới,
sắc mặt vô cùng ngưng trọng khiến ai nấy sợ hãi vô cùng.
Hàn công công run lên, vội quỳ trên mặt đất, hoảng sợ vạn phần dập đầu nói:
- Nô tài đáng chết, xin Hoàng Thượng trách phạt. . . Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết
Nói xong, Hàn công công cả người run rẩy.
Ngự Hạo Hiên không thèm để ý đến Hàn công công, cất bước đi đến cạnh thái hậu, cầm tay thái hậu, trong mắt lo lắng nói:
- Mẫu hậu, người không sao chứ?
Thái Hậu nghe đến thanh âm của đế vương, trong mắt có chút dao động,
bàn tay già nua giật giật rồi cầm lấy tay Ngự Hạo Hiên, run rẩy nói:
- Hoàng thượng, Tử Thần….
Trong mắt Ngự Hạo Hiên có chút mất tự nhiên, rồi ôn nhu nói:
- Tử Thần không có việc gì, đã tỉnh rồi
- Tỉnh?
Thái Hậu rơi nước mắt, bà nắm chặt tay Ngự Hạo Hiên, lắc lắc tay, đôi mắt hoảng hốt:
- Tỉnh thì có thể thế nào? Nàng đã không thể là tần phi hậu
cung nữa, không thể ở bên ai gia…. Ông trời, ông trời muốn cơ nghiệp Âu
Dương gia mất trên tay ai gia…
- Mẫu hậu
Ngự Hạo Hiên lo lắng nhìn thần sắc kích động của thái hậu, muốn an ủi nhưng thái hậu lại rơi lệ nói:
- Hoàng thượng, ai gia, ai gia thẹn với liệt tổ liệt tông Âu Dương thị, càng thẹn với tiên đế. . . Thẹn với Thái tổ hoàng đế. . .
- Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần
Ngự Hạo Hiên lo lắng nhìn thần sắc bi thống của thái hậu mà vội an
ủi. Nhưng thái hậu lại càng đau xót, lệ rơi không ngừng. Hồi lâu, đế
vương trấn an xuống thái hậu mới dần dần tĩnh lại, nhưng lại như nói di
ngôn:
- Hoàng Thượng, ai gia muốn gặp Tuyết Nhi, ai gia. . . Sợ là không thấy được Tuyết Nhi vì Hoàng Thượng mà sinh thêm long tự
- Mẫu hậu
Ngự Hạo Hiên đầy áy náy gọi nhưng thái hậu lại khoát tay, thở dài nói:
- Hoàng Thượng, ai gia không oán ngươi. . . Đều là lỗi của
ai gia, lúc trước ai gia không nên dạy ngươi như vậy, lại càng không
nên…. Để tim ngươi hãm sâu trên người Tuyết Nhi, đó là bi kịch của hậu
cung này, đó là bi kịch hậu cung, là ai gia thất sách, đều là ai gia…
Ngự Hạo Hiên nhắm mắt lại, bàn tay to gắt gao nắm tay thái hậu, rồi đột nhiên quỳ gối trước người thái hậu, khàn khàn nói:
- Mẫu hậu, nhi thần xin lỗi người.
Trước Hàn Nguyệt cung, long liễn của đế vương vội vàng tới, đi về phía Khôn trữ cung.
Minh Nguyệt ngồi trên xe liễn, hai nắm nhìn bên ngoài sa trướng là
các cung nữ và thái giám đang né tránh, tay ngọc nắm chặt khăn lụa. Nàng cũng không biết được một đêm đó đến cùng đã xảy ra cái gì, nhưng dọc
theo đường đi lại nghe được một số lời bàn tán, tuy không rõ ràng nhưng
cũng có thể nhận ra được điểm mấu chốt, bởi vì cái tên Hiền phi được lặp lại nhiều lần.
Nhắm mắt lại, nhớ đến việc hôm qua, lòng nàng lại đau đến không thở
được. Nàng hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh sự hỗn loạn trong lòng nhưng
càng cố gắng thì lại càng thấy rõ là mình để ý.
Để ý? Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, mâu quang lộra một tia ưu thương,
rồi sau đó khóe môi lại cười đến chua xót. Cho tới giờ nàng cũng không
hề biết mình lại để ý đến việc Ngự Hạo Hiên sủng hạnh Tiêu Đồng như vậy. Để ý đến nỗi giờ phút này nhớ tới lại vẫn muốn trốn chạy khỏi hậu cung
này. Nhưng đêm qua, nàng lại vì thương tích trên người hắn mà quên hết
thảy, cớ chi nay lại nhớ lại.
Trong lòng lại nổi lên sự chua xót, Minh Nguyệt rũ mắt hạ mi muốn
giấu đi sự khó xử và không cam lòng này, nhưng càng cố gắng thì trong
lòng lại càng đau đớn.
Trên con đường nhỏ ở sườn tây hoa viên, gió lạnh gào thét mang theo chút ẩm ướt.
Đôi mi thanh tú hơi động, lúc nhướng mắt nhìn lại vô ý thấy rất nhiều cung nữ đứng trước Trùng dương cung nghị luận điều gì đó. Tim nhảy lên, Minh Nguyệt xốc rèm kiệu đã thấy các cung nữ này sắc mặt sợ hãi như đã
xảy ra chuyện đại sự.
- Dừng lại
Đột nhiên, Minh Nguyệt lạnh lùng nói. Khi xe liễn dừng lại, kéo váy
đi xuống, hai mắt đầy nghi hoặc nhìn đám đông cách đó không xa trong
lòng không yên hỏi:
- Tần công công có biết Trùng dương cung đã xảy ra chuyện gì
Sắc mặt Tần công công có chút tái nhợt nhìn đám cung nữ không xa đang lớn tiếng bàn luận, tay cầm phất trần thật chặt, rồi sau đó cung kính
nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm chiêu dung nương nương, là Hiền phi nương nương,
nàng…nàng hôm qua xin Hoàng thượng cho cạo đầu nhập Hộ quốc tự, cầu phúc cho thiên triều…cho nên, cho nên hôm nay chắc là nhóm tăng ni của Hộ
quốc tự đến làm Mười tám lễ rửa tội cho Hiền phi.
Cạo đầu? Minh Nguyệt run lên, có chút không dám tin nhìn Tần An cúi
đầu, thần sắc mất tự nhiên kia. Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, mím môi
nói:
- Hôm qua. . . Hôm qua hiền phi cùng. . . Cùng Hoàng Thượng đã xảy ra cái gì?
Minh Nguyệt cảm giác trong lòng mình run lên, có cảm giác như muốn
bưng tai không nghe Tần công công trả lời, nhưng nàng vẫn nhịn được.
Tần công công cúi đầu, nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao. Cuối cùng, chỉ có thể nhắm mắt mà đáp:
- Hồi bẩm nương nương, hôm qua, thái hậu yêu cầu Hoàng
thượng lâm hạnh Hiền phi nương nương… nhưng là. . . Nhưng là ở trong tẩm cung, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng không biết vì sao lại xảy ra tranh
chấp, sau đó Hiền phi xin nhập am (vào chùa)
Minh Nguyệt thân mình cứng đờ, tim như bị cái gì đó nghiền nát khiến
nàng vội ôm ngực, hít sâu một hơi, cố gắng không để giọng nói run run:
- Hoàng thượng, đồng ý chiêu tẩm Hiền phi?
Tần công công đầu tiên là ngẩn ra, vừa định cãi lại vì Hoàng thượng
nhưng lại không dám nói lại những lời hôm qua của Hoàng thượng, chỉ có
thể nhỏ giọng đáp:
- Vâng, nhưng việc này là do thái hậu ép….
- Ta biết
Chưa để Tần công công nói xong, Minh Nguyệt đã cắt ngang lời hắn,
nàng ngẩng đầu, lạnh lùng mà trong trẻo nhìn về phía trước, nói với Tần
công công:
- Ta muốn đi gặp Hiền phi một lần, lát nữa sẽ trở lại. . .
Nói xong, không đợi Tần công công ngăn cản, liền đi về phía trước.
Trước Trùng dương cung, các cung nữ vây xem phát hiện thân ảnh của
Minh Nguyệt thì ai nấy sợ tới mức đều vội lánh đi, duy chỉ có vài kẻ
không kịp phát giác thì kinh ngạc quỳ trên mặt đất, liên thanh cầu xin
tha thứ, nhưng Minh Nguyệt làm như không thấy, đi về phía trước.
Vừa đến cửa cung đã cảm giác một đợt hàn khí lạnh băng, Minh Nguyệt
nhìn sàn đá cẩm thạch không một bóng người nhưng một số chỗ đã bị đóng
băng. Ánh mắt hơi động, sự nghi hoặc trong lòng càm sâu, vừa định bước
vào thì phía sau truyền tới thanh âm lạnh dùng:
- Chiêu dung nương nương thật đúng là biết cách chọn thời
gian, lúc này tới đây, là muốn bỏ đá xuống giếng hay là họa vô đơn chí?
Bước chân Minh Nguyệt bị kìm lại, nhíu mày, quay đầu nhìn Thanh Lan
sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe đứng phía sau đang cầm bát thuốc. Nàng
không muốn so đo với nàng ta nên lạnh nhạt nói:
- Hiền phi làm sao vậy?
- Làm sao vậy
Thanh Lan nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Minh Nguyệt rồi như nghe được
chuyện cười, lạnh giọng cười rộ lên, trong mắt đầy phẫn hận nói:
- Thế mà chiêu dung còn hỏi hiền phi làm sao vậy….ha ha….
Thì ra nương nương đến không phải là bỏ đá xuống giếng lại càng không là họa vô đơn chí , mà là đến trang mô tác dạng (giả tạo, mèo khóc chuột)
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, không để ý đến Thanh Lan,
xoay người bước vào cửa cung, nhưng Thanh Lan lại vọt đến ngăn Minh
Nguyệt lại, mắt lạnh lùng nói:
- Tiểu thư nhà ta đã bị ngươi làm hại đến thế này, ngươi lại còn…
Nói xong, Thanh Lan đột nhiên kích động lên, cầm bát thuốc nóng bỏng trên tayhawns lên người Minh Nguyệt.
- Nương nương
Tần công công trông thấy cảnh này vội kêu to lên, sau đó hoảng hốt
xông lên phía trước, nhưng Thanh Lan đã quay đầu lại, chỉ vào Tần công
công, giận dữ hét:
- Cẩu nô tài, hôm nay nếu ngươi dám tiến lên, ta lột da của ngươi ra.
Tần công công sửng sốt, hơi dừng lại đã thấy Thanh Lan rút ra một
thanh chủy thủ không biết từ đâu, dứt lời đâm về phía Minh Nguyệt.
- Mau. . . Nhanh đi bẩm báo cho Hoàng Thượng
Tần công công cho tới bây giờ cũng chưa hề thấy qua cảnh tượng này,
trong nhất thời run run quát lớn, vài cung nữ khác kích động hét rầm lên nháo nhác chạy quanh, chỉ có một ngự tiền thị nữ vội vàng chạy về Khôn
Trữ cung.
Trước Trùng Dương cung, Minh Nguyệt né tránh Thanh Lan, nàng chỉ có
thể lui về phía sau cửa điện nhưng Thanh Lan khí thế bức người, nhưng là không giết được nàng thì sẽ không bỏ qua.
Cứ như thế, rốt cuộc Minh Nguyệt hết nhẫn nại, xoay chân lộn mèo, tránh khỏi sự bức bách của Thanh Lan.
Có lẽ không ngờ Minh Nguyệt lại có võ công, Thanh Lan hơi sửng sốt
nhưng lại càng hung tợn đuổi lên, tay áo dài vung lên, chủy thủ trong
tay phi thẳng về phía Minh Nguyệt.
Tần công công kinh hãi, vừa định quát to, đã thấy Minh Nguyệt đột
nhiên vung chiếc khăn lụa trắng trong tay, chủy thủ và khăn lụa cùng rơi trên mặt đất
Giờ phút này, không chỉ là Tần công công giật mình mà ngay cả Thanh
Lan cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, nàng đỏ bừng mắt, sát khí bừng bừng, khàn khàn, cả giận nói:
- Không nghĩ chiêu dung nương nương còn có một thân võ công
thâm tàng bất lộ, khó trách có thể làm hại tiểu thư nhà ta suy bại đến
thế này, thậm chí tuyệt vọng mà cạo đầu làm ni. Hôm nay, Thanh Lan ta
cho dù mất mạng cũng muốn yêu tinh hại người ngươi phải chôn cùng
Nói xong, lấy ra một bao thuốc bột màu trắng trong áo, cười lạnh rồi tung đám thuốc bột vào khoảng không.
Trong không khí, đột nhiên tràn ngập một mùi hương chua chát, Minh
Nguyệt trở tay không kịp, chỉ có thể lui về phía sau, nhưng vẫn hít phải một chút, lúc đầu còn chưa phát hiện gì nhưng nghe Tần công công kinh
hãi nói:
- Thất hồn tán! Nương nương cẩn thận.
Nghe được lời Tần công công nói, Minh Nguyệt lại lui về phía sau vài
bước nhưng vừa động thân thì cảm giác đau đớn vô cùng, hơn nữa cảm giác
sắp hôn mê khiến nàng không chống đỡ được, trong lòng rùng mình. Nàng
ngẩng đầu nhìn Thanh Lan đứng đó không xa, lại phát hiện nàng đột nhiên
ngã xuống.
Giật mình, Minh Nguyệt muốn tiến lên, nhưng tầm mắt dần dần mơ hồ.
Nhất thời, càm giác mùi chua chát càng lúc càng nồng, sau đó, mất đi tri giác.