Màn đêm buông xuống, đêm đen như mực, tiếng mưa gió ầm ầm không dứt, gió lạnh rít gào.
Trong Bán Dạ đình có thân ảnh màu trắng đứng trong gió, tóc dài như
tơ, khăn che mặt theo gió mà bay bay, trong gió lạnh, mùi hoa mai thoang thoảng.
Lãnh Cô Vân một thân trường bào đen ẩn trong bóng đêm tựa như quỷ mị, đôi mắt sâu như đầm nước gắt gao nhìn tố y nữ tử trong đình, môi mỏng
hơi nhếch ra mê hoặc lòng người, trầm giọng nói:
- Hạ thần mạo phạm Đức phi nương nương…
Nói xong lại cười lạnh, tiến lên hai bước chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của Minh Nguyệt, đôi mắt lạnh xuống.
- Lại mạo phạm…
Minh Nguyệt nhìn mưa gió ngoài đình, nhẹ giọng nói rồi đi đến cột đá bên cạnh, mặt không đổi sắc nói:
- Lãnh quốc chủ muốn mang bản cung ra đây chắc không phải chỉ định thỉnh tội với bản cung thôi chứ?
Lãnh Cô Vân hơi nhíu mày kiếm nhìn bóng dánh yêu kiều xuất trần của Minh Nguyệt rồi cười lớn, hai tay vỗ nhẹ, cười nói:
- Trung Nguyên tôn sùng những nữ tử bất tài, đó mới là đức.
Hạ thần rất ngạc nhiên vì sao Hoàng thượng lại lấy một phi tử thế này.
Minh Nguyệt cười, nụ cười tuy không có độ ấm nhưng lại mềm mại đáng yêu. Nàng quay lại nhìn Lãnh Cô Vân, mềm nhẹ nói:
- Cung phi Hoàng gia so với nữ tử trong nhà bình thường, nếu chỉ là những người không tài thì chẳng phải sẽ làm rối loạn kỉ cương
trong triều, trật tự hậu cung.
- Nga?
Lãnh Cô Vân chợn mi, đôi mắt lãnh liệt hơi nheo lại, lạnh nhạt nói:
- Hạ thần có thể làm một giao dịch với nương nương chăng?
Hơi hạ mi dài, Minh Nguyệt hơi động lòng, nàng cười khẽ, con mắt
trong suốt nhìn tuấn nhan lạnh băng của Lãnh Cô Vân giống như đang chờ
hắn nói tiếp.
Không biết vì sao, Lãnh Cô Vân thấy ánh mắt Minh Nguyệt nhìn mình
chằm chằm lại có chút mất tự nhiên mà quay đầu, hắn nhìn sang hồ Thiên
Hà bên cạnh. Ngày đó, chính là nơi này, hắn thấy một nữ tử ưu sầu lại
vân đạm phong khinh khiến người ta nhìn không thấu. Hắn khẽ nói:
- Hạ thần tin tưởng Đức phi nương nương là người thông minh nên sẽ không quanh co.
Lãnh Cô Vân đột nhiên quay đầu nhìn đôi mắt như đang chìm vào bóng đêm của Minh Nguyệt nói:
- Hạ thần hy vọng nương nương có thể giúp Khuynh Thành một tay.
- Loại bỏ Hoàng hậu?
Minh Nguyệt sâu kín nói, nhẹ cười ra tiếng:
- Vậy thành ý của Lãnh quốc chủ đâu? Có mang đến hay chăng?
Lãnh Cô Vân ngẩn ra có lẽ không ngờ Minh Nguyệt sẽ nói như thế, nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một chút, hơi thở hỗn loạn nói:
- Nương nương quả là người trí tuệ… nương nương muốn cái gì? Chỉ cần Hạ thần có thể làm thì tất cả đều có thể cho dù là một nửa Lãnh Tiêu quốc.
Một nửa giang sơn? Quả thật rất hấp dẫn người khác, Minh Nguyệt cười
cười, tay ngọc khẽ vuốt ve lọn tóc trước ngực, hơi mím môi đỏ mọng, nhu
hòa nói:
- Lãnh quốc chủ quá coi trọng Mộ Tuyết rồi, Mộ Tuyết chỉ là
nữ lưu cần nửa giang sơn để làm gì? Chỉ có điều Mộ Tuyết rất thích ngọc
quý, đặng biệt là Huyết ngọc thượng đẳng.
- Huyết ngọc?
Lãnh Cô Vân hơi kinh ngạc, hắn vốn nghĩ nữ tử này gan lớn như vậy
nhất định sẽ yêu cầu trả công không nhỏ, một nửa giang sơn tuy chỉ là
mồi nhưng cũng có vài phần thành tâm. Không nghĩ nàng lại…
Cảm giác được sự kinh ngạc của Lãnh Cô Vân, khóe miệng ẩn dấu dưới
chiếc khăn sa hơi cười lạnh, nàng cúi đầu nhẹ nâng chiếc phượng bội bên
hông ẩn dấu ánh sáng màu đỏ, bàn tay trắng nõn nhẹ tháo xuống, cầm trong tay cười nói:
- Trên người Mộ Tuyết có một khối phượng bội tổ truyền.
Nhưng mấy trăm năm qua tổ tông truyền lại cũng không thể tìm được khối
long bội xứng đôi, không biết Lãnh quốc chủ…. giọng nói mơ hồ của Minh
Nguyệt hơi dừng, nhướng mi nhìn về phía Lãnh Cô Vân.
Lãnh Cô Vân nhìn khối huyết ngọc trong tay Minh Nguyệt đột nhiên cười rộ lên, hắn nhẹ cầm khối ngọc bội nói:
- Đức phi nương nương lại không để nửa giang sơn Lãnh Tiêu quốc vào mắt nhưng lại để ý đến một khối huyết ngọc nho nhỏ.
Mâu quang Minh Nguyệt tối sầm lại, xiết chặt khối phượng , trong lòng cười lạnh, như muốn phản bác mà lạnh nhạt nói:
- Lãnh quốc chủ đừng coi thường khối ngọc bội này, chỉ cần
long phượng huyết ngọc có thể kết hợp là có thể biết được “giá y thần…”
Nói đến đây, Minh Nguyệt lập tức dừng lại, đôi mắt tỏ ra bối rối, rồi làm bộ cứng ngắc cười nói:
- Là có thể đạt được trường sinh bất lão.
Lãnh Cô Vân bị Minh Nguyệt nói hai câu mà sửng sốt, trong chớp mắt,
ánh mắt hắn như băng đọng nhưng lại nhanh chóng cười ha hả, như Minh
Nguyệt đang kể chuyện cười, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn phượng bội
trong tay Minh Nguyệt nói:
- Trường sinh bất lão, nương nương đang nói giỡn hạ thần sao….
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, thở dài một tiếng, xoay người đưa lưng về Lãnh Cô Vân nhợt nhạt cười:
- Nếu Lãnh quốc chủ không thành tâm hợp tác thì bản cung cũng không lãng phí thời gian nữa…
- Xin tự nhiên. Lãnh Cô Vân đột nhiên ngừng cười, nghiền ngẫm nói.
Minh Nguyệt như trút được gánh nặng, nói đa tạ rồi đi về phía hành lang dài uốn lượn kia.
Bí mật về “giá y thần công?”. Lãnh Cô Vân nhìn thân ảnh tố khiết của
Minh Nguyệt dần dần biến mất ở góc hành lang, đôi mắt đen lóe ra tia
sáng phức tạp, bàn tay to nắm thành quyền, trầm tư hồi lâu…
Trong Ngưng Tuyết cung, Hướng Ân điện yên tĩnh, cung nữ gác đêm chỉ
còn lại một mình Đông Nguyệt, ngoài điện là ba đội thị vệ Ngự lâm quân.
Trong phòng ngủ, sau bình phong, sương mù lượn lờ, trong một thùng
nước lớn, một nữ tử nõn nà tóc mềm mượt ngồi trong đó, xung quanh những
cánh hoa mai nổi lên, mái tóc đen di động trong nước, bên cạnh vắt bộ
quần áo mỏng.
Minh Nguyệt trầm ngâm nghĩ lại chuyện “đàm phán” với Lãnh Cô Vân ,
môi hồng hơi mím rồi chậm rãi mở ra, hai mắt trong suốt hiện lên một tia lạnh rồi nhìn về cánh cửa sổ đang đóng chặt kia như chờ đợi có người
đến kí kết hiệp ước.
Trên bàn, ánh nến mông lung, Minh Nguyệt vươn cánh tay trắng nõn
chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo. Nhưng lúc này bỗng có tiếng động nhỏ, nến tắt.
Thân mình Minh Nguyệt cứng đời, lập tức đứng dậy túm lấy bộ quần áo
mỏng vắt trên bình phong nhưng bộ xiêm y lại không cánh mà bay. Sau đó,
thân thể nàng bị một hàn khí ôn nhuận ôm lấy, mùi Long tiên hương thản
nhiên xông lên khiến trong lòng Minh Nguyệt run run:
- Hoàng thượng….
Hắn sao lại đến? Không phải là đang ở Trùng Dương cung an ủi Âu Dương Hồng Ngọc sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Sự bình tĩnh trong lòng nháy mắt bị phá vỡ, bọt nước trên người nàng
dần chỉ như sương trắng, khí lạnh xông lên khiến nàng không thể không
đẩy Ngự Hạo Hiên ra mà lại tiến vào trong nước, ẩn nấp dưới những cánh
mai. Trong bóng tối, đôi mắt trong suốt dựa theo ánh sáng bên ngoài điện mà mơ hồ nhìn thấy thần sắc nam tử trước mắt.
- Hoàng thượng không phải nên…
Minh Nguyệt bỗng dưng dừng lại, ý thức được mình lỡ lời, vừa định sửa lại thì đã thấy Ngự Hạo Hiên lạnh giọng nói:
- Nên ở Trùng Dương cung cùng chiêu dung ôn tồn đúng không?
Minh Nguyệt nhận ra khẩu khí của Ngự Hạo Hiên hơi lạ, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền rồi yếu ớt nói:
- Hôm nay việc Tần công công nói nô tì đã nghe được nên đoán rằng Hoàng thượng tất nhiên là muốn đi an ủi Tử Thần tỷ tỷ , dù sao
việc này cũng là do Minh Nguyệt mà ra.