Trong mưa gió, hai người y phục ướt lạnh, nhìn nhau không nói.
Minh Nguyệt rưng rưng nhìn Ngự Hạo Hiên đứng ở trong mưa, nước mắt
không ngừng rơi xuống, vươn bàn tay trắng nõn, khẽ che môi, nhắm mắt
lại. Thì ra, hắn không tin mình như thế, quay đầu không nhìn hắn, có lẽ
trong lòng càng muốn tìm một bậc thang để xuống.
Trong mắt Ngự Hạo Hiên dần dần ấm áp, hắn nhìn thân ảnh yếu đuối
trong mưa của Minh Nguyệt, trái tim đau đớn nhưng cũng bị đóng băng cơ
hồ chết lặng. Ý cười châm chọc trên miệng càng lúc càng tăng, lui dần về phía sau, long hài dẫm nát những cánh hoa rồi sau đó, kiên quyết xoay
người rời đi
Minh Nguyệt ngững khóc, nàng mở to đôi mắt mơ hồ nhìn bóng dáng Ngự
Hạo Hiên cứng ngắc rời đi, trong lòng đau đớn, nhưng nước mắt nàng như
bị khô cạn. hắn….không tin mình, hơn nữa, thực sự không tin mình như
thế.
Thân thể lạnh băng dần dần dần mất đi tri giác, Minh Nguyệt tự ôm
chính mình, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn bóng dáng kia dần dần biến mất, mi dài đầy nước nhẹ run run, bàn tay trắng nõn nắm chặt xiêm y trước
ngực, như đang tự trừng phạt sự ích kỷ của mình. Nhẹ nhàng nức nở, tựa
đầu lên đầu gối, thân thể không ngừng run run
Hồi lâu
- Trở về đi
Đột nhiên, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên ở phía trước Minh
Nguyệt, Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút cứng ngắc ngẩng đầu, mưa phùn lất
phất khiến tầm mắt nàng mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng khiến
nàng rung động kia. Nhếch môi, mũi cay cay những không có dũng khí gọi
tên hắn, chỉ có thể run giọng nói:
- Hoàng Thượng
Ngự Hạo Hiên nhắm mắt như đang ẩn nhẫn điều gì đó, một lúc sau mở
mắt, gắt gao nhìn thân mình cứng ngắc lạnh băng của nàng, sau đó nhỏ
giọng nói:
- Minh Nguyệt, đến tột cùng ngươi muốn trẫm như thế nào?
Lắc đầu, Minh Nguyệt không nói, chỉ cúi đầu nhìn long hài dính bùn
của hắn, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, gắt gao nắm chặt xiêm y, lặng lẽ rơi lệ.
Ngự Hạo Hiên buông thõng tay, từ từ nắm chặt thành quyền, hắn nhắm
mắt lại, hít sâu một hơi, rồi sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, mâu quang
thâm u nhìn Minh Nguyệt cúi đầu, bàn tay to chạm lên khuôn mặt lạnh lẽo
của nàng rồi trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng trẫm muốn biết ngươi có còn muốn rời đi không
Thanh âm khàn khàn kiên định như là thỏa hiệp lần cuối, mâu quang lạnh như băng nhìn đôi môi đã dần tím đi của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đau thương nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của Minh Nguyệt, tim co rút, lắc đầu, cắn môi nói:
- Chỉ cần ngươi không làm thương tổn ta
Ngự Hạo Hiên nhắm mắt lại, đột nhiên quỳ gối xuống, sau đó mạnh mẽ ôm lấy Minh Nguyệt, gắt gao ôm chặt, dùng sức mà ôm như muốn nàng tiến sâu vào xương máu mình, để mặc mưa rơi xuống.
Ngự Hạo Thiên đứng ở cách đó không xa, bàn tay to nắm chặt chiếc ô
giấy dầu của Minh Nguyệt, đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn hai thân ảnh ôm
nhau trong mưa. Trường bào ướt đẫm dán sát lên người, cả người như pho
tượng, không nhúc nhích
Hồi lâu, tay hắn hơi run một chút, sau đó như cầm chí bảo, ôm chiếc ô kia trong lòng, rũ mắt, lảo đảo xoay người, lặng lẽ đi vào sâu trong
rừng mai.
Thì ra, nàng vốn là là nàng, thì ra. . . Từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một kẻ dư thừa.
Từng vì thương nhớ mà thành bệnh, chưa đoạn tuyệt tương tư, mà này
giai nhân gần ngay trước mắt, cũng tim đã có chủ, chỉ tiếc…chỉ tiếc.
- Thì ra Tam vương gia cũng là người đa tình
Một câu nói trong trẻo, lạnh lùng mà nghẹn ngào vang lên, nước bùn
bắn ra tung tóe, một thân ảnh màu lam từ sau giả sơn đi ra. Âu Dương
Hồng Ngọc tay cầm ô, hai mắt đỏ hoe nhìn Ngự Hạo Thiên cô tịch. Nàng
thấp giọng nói:
- Hôm nay dâng trà, Tần chiêu dung trước mặt các tần phi và
Thái hậu đã thừa nhận mình là Mộ Tuyết, hơn nữa còn khóc kể nói nàng
cũng không muốn ở cùng Hoàng thượng.
Ngự Hạo Thiên có chút vô lực liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc một cái, cũng chỉ xả môi cười một tiếng:
- Bổn vương vốn còn tưởng người đầu tiên ra tay sẽ là Quý
phi nương nương, thật không ngờ lại là Hiền phi nương nương mà hoàng
huynh vẫn cảm thấy thua thiệt.
Nói xong, không chút để ý, lướt qua Âu Dương Hồng Ngọc, đi về phía U Tâm tiểu trúc cách đó không xa.
- Không nghĩ tới, qua ba năm, tam vương gia vẫn nguyện ý đem nữ tử trong lòng đến cho người khác
Âu Dương Hồng Ngọc thấy Ngự Hạo Thiên không để ý đến mình, lòng quýnh lên, vội cường ngạch nói, sau đó thấy bóng dáng Ngự Hạo Thiên cứng ngắc thì híp mắt lại, nhẹ nói:
- Mộ Tuyết từng gây chuyện gì, mọi người trong hậu cung đều
biết, cho dù nàng còn có thể về lại trong hoàng cung này, nhưng ba năm
qua đã xảy ra những gì không ai biết. Tam vương gia nên biết rằng, nữ
nhân trong hậu cung giỏi nhất là chiêu “tin đồn vô căn cứ” đến lúc đó
nếu giả hóa thành thật, bản cung sợ nàng sẽ lại làm Hoàng thượng bị
thương một lần nữa.
Thân mình Ngự Hạo Thiên hoàn toàn cứng đờ, rồi sau đó mạnh mẽ nắm
chặt tay, quay đầu nhìn vẻ mặt Âu Dương Hồng Ngọc lạnh lùng, mang theo
mấy phần tức giận nói:
- Hiền phi nương nương khi nào cũng lại có công vu tâm kế như thế này?
- Ngươi nói bản cung công vu tâm kế? (chắc là trong lòng tính toán)
Âu Dương Hồng Ngọc không khỏi cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sương mù trong suốt, nàng lạnh lùng nói:
- Là bản cung công vu tâm kế hay là nàng Mộ Tuyết giả dối?
Nàng mất tích ba năm, bặt vô âm tín, làm cho ai nấy nghĩ nàng đã chết.
Nhưng ba năm sau đột nhiên xuất hiện, hơn nữa khuân mặt giống hệt Như
Nguyệt Quý phi. Thiên hạ có ai không biết Hoàng thượng sủng ái nhất Như
Nguyệt Quý phi, Mộ Tuyết làm như thế tâm rất rõ ràng
Ngự Hạo Thiên hơi thở có chút không thông, hắn nhíu mày, nắm chặt chiếc ô, có chút ẩn giận nói:
- Thì tính sao? Vô luận nàng biến thành bộ dáng gì, có phải
tên là Mộ Tuyết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ba năm trước
nàng là Đức phi là được rồi
Nói xong, nhắm mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Nếu Hiền phi tới đây vì cùng bổn vương nói những lời này, như vậy, bổn vương không phụng bồi
- Ngươi
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn thân ảnh Ngự Hạo Thiên muốn đi, không khỏi
buồn bực cắn môi, bàn tay nằm chặt chiếc ô, hít sâu, run rẩy nói:
- Chẳng lẽ tam Vương gia cứ như vậy buông tay sao?
Ngự Hạo Thiên thân hình yên lặng rồi cười khổ, cất bước, thấp giọng nói:
- Cho tới bây giờ nàng cũng không biết lòng ta, nếu vốn là người lạ, làm sao nói cái gì gọi là buông tay.
Âu Dương Hồng Ngọc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thân ảnh Ngự Hạo Thiên dần dần đi xa, nghiền ngẫm câu nói kia, lệ lại rơi xuống, cắn chặt môi đỏ
mọng, cầm khăn lụa khẽ che môi, nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói:
- Vốn là người lạ Hoàng Thượng, chúng ta. . có phải cũng là vốn là người lạ? Hoàng Thượng
Trong gió, một trận hoa rơi xuống, rơi ở bên chân Âu Dương Hồng Ngọc, như là. . . không tiếng động trả lời