Vừa nghe tin lành, trái tim thật vui mừng, trong điện tường hồng ngói xanh, phong vân lại nổi.
Chuyện chiêu dung mới nạp cùng đế vương nghỉ đêm trong Trường sinh
điện ngay hôm sau, như gió bấc thét gào giữa trời đông mà thổi quét toàn bộ hậu cung khiến hậu cung rục rịch, nhất là tứ phi.
Sáng sớm, Quý phi Như Nguyệt một thân hoa phục ngồi kiệu đỉnh vàng
vội tới trước Tẩm tâm cung nhưng không ngờ vừa ra khỏi kiệu đã thấy Thục phi Mộ Từ, Đức phi Khuynh Thành và Tiểu chiêu nghi Tiêu Mẫn ở đó, có lẽ các nàng cũng sớm được tin nên đến đây chờ đế vương lâm triều tìm hiểu
thực hư. Như Nguyệt cao quý nhìn một vòng nhưng không thấy Hiền phi Âu
Dương Hồng Ngọc.
Trong lòng một trận chua xót, Như Nguyệt được Xảo Nhi đỡ xuống kiệu
rồi sau đó nhìn mấy tần phi thất thần thì ho nhẹ một chút, sau đó chỉ
thấy chúng phi giật mình quay đầu. Thấy Như Nguyệt chầm chậm bước đến,
đầu tiên là nhíu mày, rồi sau đó cũng nhớ ra mà phúc thân, nói:
- Nô tì tham kiến quý phi nương nương, quý phi nương nương vạn phúc
Đôi mắt đẹp của Như Nguyệt quét qua mọt người, nở nụ cười lạnh rồi nhìn Tiêu Chiêu nghi tư sắc tuyệt vời, ôn nhu nói:
- Bản cung nghe nói chiêu nghi muội muội thân mình có bệnh
nhẹ, hôm nay sao canh năm lại đến trước tẩm điện Hoàng thượng thế này?
Nói xong lại nhìn qua vài tần phi, thần sắc có chút khinh thường
Khuynh Thành quận chúa nhìn thần sắc xinh đẹp của Như Nguyệt, hai mắt cũng thản nhiên trào phúng lạnh lẽo, nàng vươn ngọc thủ, nhẹ vỗ về búi
tóc mình, rồi sau đó thở dài một tiếng, nhẹ bước đên bên Thục phi, giọng nói mị hoặc:
- Thục phi tỷ tỷ, ngày đó nếu muội muội không có nhớ lầm,
khi hoàng hậu Âu Dương thị đi về cõi tiên, Hoàng Thượng đem quyền chấp
pháp hậu cung giao cho tỷ tỷ, nhưng nay sao lại là Quý phi nương nương
ra lệnh?
Lời vừa nói ra, mọi người đều thản nhiên thừa nhận, vì ba năm trước,
sau khi có biến cố, Hoàng thượng tuy rằng trả lại sự trong sạch của Mộc
thị, đem Như Nguyệt ra khỏi lãnh cung, lại ban cho thành Quý phi nhưng
cũng không thu hồi quyền chấp chưởng hậu cung của Thục phi, cho nên ba
năm này, người chấp pháp trong hậu cung vẫn là Thục phi.
Sắc mặt Như Nguyệt nhất thời rất khó coi, nàng quay đầu nhìn Khuynh
Thành, mâu quang dần dần lạnh xuống, môi đỏ mọng hơi mím rồi lạnh lùng
nói.
- Đức phi muội muội là đang cười nhạo bản cung?”
Khuynh thành cười xinh đẹp phất phất tay áo, mềm mại nói:
- Quý phi tỷ tỷ nặng lời, nhưng mà lời khi nãy của tỷ tỷ nếu bị Ngự tiền thị nữ nghe được truyền đến tai Hoàng thượng, nô tỳ sợ Hoàng Thượng sẽ nghĩ tỷ tỷ ngài khi dễ Tiêu chiêu nghi, đến lúc đó….
Khuynh Thành nói xong, đôi mắt đẹp nhìn sang Thục phi, thở dài nói:
- Thục phi tỷ tỷ, ngài thân là đứng đầu lục cung, đáng lý là Tần chiêu dung tự mình đến Chiêu Vân cung kính trà người, nay lại khuất tất mà đến Tẩm tâm cung chờ đợi, sợ là không hợp lễ, không bằng tỷ tỷ
bây giờ về đi, muội muội cũng muốn đến Chiêu Vân cung chờ xem.
Thục phi cười yếu ớt, nhưng vẫn nhìn Như Nguyệt mặt lúc xanh lúc trắng mà phúc thân rồi mới nói:
- Đức phi muội muội nói không phải không có lý, một khi đã
vậy, bản cung cũng cáo lui trước, không biết ý Quý phi muội muội thế
nào?
Trong lòng Như Nguyệt có một trận đau đớn không chịu nổi, có lẽ là
không ngờ trong hoàng cung lại không có ai đặt nàng vào mắt, nắm chặt
khăn lụa, hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vững vàng, nói:
- Nếu Thục phi cũng nói như vậy , bản cung có thể thế nào?
Chấp pháp lệnh hậu cung không ở trong tay bản cung, Thục phi nương nương muốn đi đâu, bản cung há có thể quản
Nói xong, Như Nguyệt liếc nhìn Tiêu chiêu nghi vốn không nói gì, hừ lạnh một tiếng
Tiêu Mẫn khúm núm ngẩng đầu, nhìn đến thần sắc Như Nguyệt thì lại sợ
hãi cúi đầu. trâm cài cũng run run mà phát ra tiếng leng keng, sau đó đi đến bên cạnh Thục phi, mềm mại nói nhỏ:
- Nô tì cũng nguyện đi theo Thục phi nương nương về Chiêu vân cung, không biết hai vị tỷ tỷ thế nào
Khuynh Thành cười thuần nhiên, bước lên cầm bàn tay trắng nõn của Tiêu Mẫn cười nói:
- Nhìn Chiêu nghi muội muội thế này thật khiến người yêu thương.
Rồi nhìn Thục phi, mím môi nói:
- Thục phi tỷ tỷ, Tiêu chiêu nghi danh vị tuy là nhị phẩm,
nhưng lại đứng trên Tần chiêu dung, nên được kính trà, cho nên chúng ta
cùng hồi cung đi.
Thục phi gật gật đầu, có chút cao nhã nói:
- Một khi đã như vậy, vậy đều theo bản cung về Chiêu Vân
cung đi, nói xong xoay người đi về phía kiệu, khóe miệng hơi cười lạnh.
Khuynh Thành thoáng nhìn bóng dáng Như Nguyệt cứng đờ thì trong mắt
hiện lên tia lạnh lùng, còn muốn nói cái gì, lại thấy một tiểu công công vội vàng chạy đến rồi dập đầu trước người Thục phi nói:
- Thục phi nương nương, nô tài phụng ý chỉ Thái hậu, thỉnh
Thục phi nương nương cùng chư vị nương nương đến Khôn Trữ cung.
Đôi mi thanh tú của Thục phi vừa động, định nói lại bị Khuynh Thành giữ chặt, chỉ thấy Khuynh Thành cười mềm mại nói:
- Hàn công công, một năm trước Thái hậu hồi cung thì dốc
lòng phục thiện, không tiếp kiến bất kì phi tần nào, hôm nay sao lại
tuyên tỷ muội ta đến?
Hàn công công cúi đầu nói:
- Hồi bẩm Đức phi nương nương, sáng sớm Tần công công đến
Khôn trữ cung bẩm bảo với Thái hậu, nói Hoàng Thượng đêm qua tuyên chiêu dung nương nương thị tẩm, dựa theo quy củ Thiên triều, hôm nay phải đến thỉnh trà ở Khôn trữ cung nên phái nô tài đến báo. Nô tài đã đến cung
điện các nương nương nhưng đều không thấy cho nên mới đến Tẩm tâm cung
tìm.
Hàn công công vừa dứt lời, sắc mặt chúng phi càng khó coi đặc biệt là Khuynh Thành và Tiêu Mẫn. Bởi lẽ, hai nàng vào cung tuy nửa năm nhưng
còn chưa được thừa ân mưa móc nên ngay cả Thái hậu cũng chưa từng gặp
mặt. Nay một nữ tử mới vào cung được ba ngày thế nhưng…Nhưng sắc mặt tệ
nhất không phải là hai nàng mà là Như Nguyệt vốn đã tái nhợt, nàng đã
sớm nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói nàng kia dung mạo giống mình, đây là sự
khó xử cỡ nào?
Vì thế, một đám người, mỗi người một tâm tư lên kiệu đến Khôn Trữ cung.
Trong trường sinh điện, Ngự Hạo Hiên một thân hoàng bào, tóc cài tử
ngọc kim qua, hai dây lụa vàng trước ngực khiến hắn càng tuấn mỹ vô
song. Nhưng đôi mắt thâm trầm lại có chút phiền muộn.
Trên giường, Minh Nguyệt ngủ sâu, nhưng lúc nào cũng nhíu mày như gặp ác mộng, trán cũng toát mồ hôi.
Ngự Hạo Hiên ngồi trước giường, mâu quang gắt gao nhìn dung nhan Minh Nguyệt, ánh mắt kia như sớm chìm vào tĩnh mạch, cả người như bị một
tầng sương mỏng bao phủ hóa thành một pho tượng. Hồi laai mới cầm lấy
chiếc khăn lụa thêu hoa mai đầy lãnh hương, nhẹ lau trán Minh Nguyệt.
- ở trong mộng, trẫm cũng khiến ngươi muốn chạy trốn như thế sao
giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần chua xót, bàn tay to vuốt ve
khuôn mặt xinh đẹp, dừng trên đôi mắt xinh đẹp của nàng, ngón tay xẹt
qua lông mi nàng, cúi đầu nhẹ hôn mặt nàng.
Minh Nguyệt thân mình giật giật, như là phản kháng nhưng có lẽ quá
mệt mỏi khiến nàng lại chò vào giấc ngủ một lần nữa nhưng vẫn nhíu chặt. Khi bàn tay ôn nhu của Ngự Hạo Hiên phủ lên mặt nàng, nàng như tìm được chỗ dựa, môi hồng khẽ nỉ non, nắm lấy tay hắn, xoay người tới gần hắn.
Tim nhảy lên nhưng lan tràn cũng là sự chua xót và cay đắng, Ngự Hạo
Hiên nhìn Minh Nguyệt tới gần mình, nhẹ nhàng hô hấp, hắn cũng nhẹ tới
gần nàng, cẩn thận ôm nàng vào lòng, bạc môi nhẹ dừng trên trán nàng
nhưng lại do dự không dám hôn xuống vì … khi nãy nàng bài xích
- Minh Nguyệt, khi nào ngươi mới có thể thật sự như thế này.
Khàn khàn khẽ nói, Ngự Hạo Hiên nhắm mắt, gắt gao ôm người ngọc vào
lòng, tựa như sủng ái trẻ con mà vỗ về lưng nàng, hưởng thụ sự ôn nhu
giờ khắc này.
Mi dài Minh Nguyệt nhẹ run tưởng rằng sẽ tỉnh lại nhưng động tác ôn
nhu kia lại khiến nàng tham luyến mà muốn ôm chặt, muốn tiếp tục ngủ say nhưng càng ngửi rõ mùi Long tiên hương khiến nàng không thể tiếp tục
trầm mê, ý thức cũng dần tỉnh lại. Nhưng khi cảm nhận rõ ràng mình thật
sự rúc vào lòng hắn thì lại không có dũng khí mở mắt ra
Một màn đêm qua hiện rõ lên trong đầu nàng, hắn trốn trong bóng đêm
như sói hoang có thể tấn công bất cứ khi nào khiến nàng sợ hãi không có
chỗ trốn. Nhưng hắn chỉ khàn khàn cam đoan, chỉ cần nàng không trốn hắn
hắn sẽ nhịn xuống không khi dễ nàng, chỉ cần nàng nguyện ý ngủ yên, hắn
cái gì cũng đều đáp ứng nàng, cho dù là thả Tiêu Đồng.
Vì không có lợi thế đàm phán, càng vì không thể kháng cự thanh âm
khàn khàn đầy chua xót và ẩn nhẫn của hắn, , cho nên, nàng lựa chọn ngủ
yên, nhưng là lại sợ hãi không thể thật sự ngủ say, bởi vì nàng biết hắn đang từng bước một tới gần, bởi vì nàng có thể ngửi được mùi Long Tiên
hương càng lúc càng gần mình. Nhưng là, có lẽ là vì quá mỏi mệt, cuối
cùng nàng cũng ngủ say nhưng lại rơi vào cơn ác mộng đau đớn.
- Minh Nguyệt, ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm
Giọng nói trầm thấp như đang dụ dỗ, giọng hắn càng lúc càng ôn nhu,
tay to vỗ về thắt lưng nàng, ôm nàng càng chặt, sau đó nhẹ nói:
- Minh Nguyệt, sinh cho trẫm một hài tử được không? Trẫm thật sự… cần một lý do để duy trì.
Tim đau.
Chóp mũi Minh Nguyệt cay cay, nước mắt mặn chát theo khóe mắt tràn ra rơi xuống long bào hắn, từ từ thấm ra.
Mi dài run rẩy mở ra, lại rúc vào lòng hắn như trước, nước mắt tràn
ra. Nàng đã quên, quên mình còn nợ nam tử này một đứa nhỏ, chớp mắt,
nghĩ đến đao quang kiếm ảnh ngày đó và sự tàn nhẫn của chính mình, trong lòng lại run run đau đớn, rồi sau đó nhẹ nhàng rời khỏi ngực Ngự Hạo
Hiên.
Thân mình Minh Nguyệt vừa động, tay Ngự Hạo Hiên lập tức cứng đờ, hắn không dám động như là sợ nàng bừng tỉnh. Nhưng Minh Nguyệt từ từ lui
lại trong lòng hắn, nâng mắt lên, đôi mắt đầy nước lạnh băng nhìn hắn.
Như là bị đâm, Ngự Hạo Hiên vội lui ra, lắc đầu lo lắng nói:
- Minh Nguyệt, trẫm chưa làm gì cả, trẫm chỉ là…chỉ là
Sau đó nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, tim như bị nhéo, muốn tiến lên
nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó, giọng nói như bị phong tỏa, khàn khàn
nói:
- Minh Nguyệt, thật sự trẫm không làm gì cả… đừng khóc, thật đấy.