Gió sương gặp gỡ, giai nhân không thấy, trăm ngàn lần muốn quay lại, tương tư thành vô nghĩa…
Trong Khôn trữ cung, tiếng nói dần dần im bặt, Thái hậu và Âu Dương Hồng Ngọc ngồi phía cao đường bên trên.
Trong đại điện, không khí dần dần loãng đi, Âu Dương Hồng Ngọc cơ hồ
xụi lơ mà ngồi xuống cạnh Thái hậu, hai mắt nàng nhìn thẳng đôi mắt
trong suốt mà ngạo nghễ của Minh Nguyệt, không khỏi tự bấm bấm tay, đến
khi cảm thấy đau đớn lại vẫn không tin được mà lắc lắc đầu. Nhưng Thái
hậu lại như thấy vật chí bảo, mâu quang rưng rừn, run rẩy nói với Minh
Nguyệt đứng giữa đại điện:
- Tuyết Nhi, quả thật là ngươi sao? Ai gia còn tưởng rằng
Hoàng Thượng đang lừa ai gia, lại thật không ngờ hắn thật sự tìm được
ngươi về cho ai gia.
Nói xong đứng dậy, kéo Âu Dương Hồng Ngọc nói:
- Mau, mau đỡ ai gia đi xuống, ai gia muốn xem Tuyết Nhi
Âu Dương Hồng Ngọc khiếp sợ hoàn hồn, có chút vô thố cầm tay Thái hậu rồi đỡ thân thể già nua của Thái hậu, cẩn thận bước xuống thềm đá,
nhưng khi đến gần Minh Nguyệt, mạnh mẽ kéo chặt trường bào cửu phượng
của Thái hậu, mắt có lệ lắc lắc đầu nói:
- Thái hậu, nàng…. Mộ Tuyết đã chết, nàng.
- Không, nàng là Tuyết Nhi
Thái Hậu giống như mê muội, gỡ tay Âu Dương Hồng Ngọc ra, đi về phía
Minh Nguyệt rồi nhìn đôi mắt quen thuộc của Minh Nguyệt, kích động cầm
tay Minh Nguyệt, run giọng nói:
- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ngoan của ai gia, ba năm , suốt ba năm.
Trong lòng chua xót, Minh Nguyệt không đành lòng nhìn thần sắc Thái
hậu, nhưng đôi tay già nua của Thái hậu lại xoa lên khuôn mặt Minh
Nguyệt, vô hạn yêu thương rồi như đang trách cứ:
- Tuyết Nhi, ngươi bỏ lại ai gia cùng Hoàng Thượng, cứ như
vậy không nói một tiếng tiếng mà đi, ngươi không biết mấy năm nay Hoàng
thượng như thế nào? Ai gia nghe tin dữ của ngươi thì có tâm tình gì?
Trong mắt dâng lên sương mù, Minh Nguyệt hơi động nhìn Thái Hậu, lúc
này mới phát hiện, Thái hậu vốn từ ái hiền hòa nay tóc đã bạc, hơn nữa
hai mai đã thành hoa râm, ngay cả khuôn mặt cũng vô số nếp nhăn. So với
Thái hậu năm ấy 40 tuổi, tựa như một đêm đó mà già đi hơn hai mươi tuổi, trong mắt cay cay, Minh Nguyệt có chút khổ sở nói:
- Tuyết Nhi làm cho Thái Hậu lo lắng, nhưng Tuyết Nhi tự biết nghiệp chướng nặng nề…
- Đừng nói nữa
Thái Hậu đột nhiên thở dài nói, lời nói thấm thía cắt ngang Minh
Nguyệt rồi nhìn thoáng qua gương mặt Minh Nguyệt giống Như Nguyệt Quý
phi đến chín phần, vân đạm phong khinh nói:
- Tuyết Nhi, nay hoàng cung bình tĩnh buồn chán, Hoàng
thượng cũng như rơi vào đàm thủy hàn băng (đầm nước lạnh đóng băng). Ai
gia từng nghĩ hậu cung quá mức hòa thuận, chính là Hoàng Thượng bất
hạnh. Nghĩ rằng hậu cung chỉ có không ngừng tranh đấu cùng bị ghen tị
nhuộm đẫm, không ngừng nạp tiến tân phi, thiên hạ mới có thể thịnh
vượng, hương khói mới có thể kéo dài. Nhưng ba năm trước đây, ai gia
biết ai gia sai lầm rồi, tất cả chỉ vì ai gia ích kỷ không hy vọng Hoàng Thượng giống như tiên hoàng, Thánh tổ mà thôi.
Minh Nguyệt chớp mi, nàng hiểu rõ ý của Thái hậu. Phàm là vương giả
trong thiên hạ, đều phải dựa vào tiến nạp tần phi mà mượn quyền mượn
thế. Triều thần và chư hầu dâng mỹ nhân đều là căn cứ để nói lên sự thần phục của các quốc gia đó, cho nên đế vương dù thích dù không cũng phải
vui lòng mà nhận. Sau đó, hậu cung tranh đấu, là đại biểu cho quyền thế
của đế vương, bất luận là triều đại nào, sử sách cũng ghi lại như thế,
chỉ có đế vương như con rối thì hậu cung mới thuận hòa.
Cúi đầu, Minh Nguyệt khóe miệng tràn ngập cua xót cười yếu ớt, nàng
biết, đây là Thái Hậu cho mình bậc thang. Thì ra, Thái hậu thật sự
thương nàng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhưng như là đánh mất dũng
khí, nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhi cảm kích Thái Hậu thương yêu, chính là. . . Thời gian lưu chuyển, năm tháng bình thường, Tuyết Nhi cùng Hoàng Thượng lúc đó, đã có rất nhiều trở ngại, nhiều ngăn cách. Có vài chuyện đi rồi sẽ
không thể trở về
Giống như dũng khí yêu thương hắn trước đây, nay đã không thể trở về!
Thần sắc Thái hậu nhất thời ảm đạm xuống dưới, bà gắt gao nắm tay
Minh Nguyệt, rồi lại cười khổ lắc đầu, rồi sau đó chậm rãi buông ra,
nhắm mắt lại than nhẹ nói:
- Thế sự vô thường, quả nhiên là thế sự vô thường a
- Thái hậu,
Âu Dương Hồng Ngọc bước lên đỡ lấy Thái hậu nhưng không dám tới gần
Minh Nguyệt, nàng cảnh giác nhìn Minh Nguyệt, rồi sau đó nhẹ giọng nói
với Thái hậu:
- Thái Hậu, nếu Tần chiêu dung nàng không muốn cùng Hoàng Thượng. . . Không bằng người liền…
Nói đến đây Âu Dương Hồng Ngọc im bặt lại phát hiện lòng mình so với
ba năm trước còn đau đơn hơn. Thì ra, nàng ghen tỵ, không phải ghen tỵ
với nữ nhân trong hậu cung mà là ghen tỵ với hai chữ Mộ Tuyết.
Vì thế, nàng chớp mắt, như đã quyết định điều gì đó, lạnh lùng nói:
- Thái Hậu, nếu Tần chiêu dung tâm ý đã tuyệt, ngài cứ
thương yêu nàng như thế, không bằng, không bằng để nàng đi thôi, phu thê muốn bạch đầu giai lão vốn nên là song phương tình nguyện. Nếu cứ miễn cưỡng chiêu dung, khiến cho nàng lại làm chuyện khiến Hoàng thượng
thương tâm, chẳng phải là…
- Chớ có nói bậy
Âu Dương Hồng Ngọc lời còn chưa dứt, Thái Hậu lại đột nhiên răn dạy,
rồi sau đó cầm tay Âu Dương Hồng Ngọc, nghiêm túc nhìn thần sắc sợ hãi
của nàng, cả giận nói:
- Tử Thần cũng có tâm tư như các tần phi khác sao? Lời hôm nay nếu để Hoàng thượng nghe được, ngươi sẽ như thế nào?
Âu Dương Hồng Ngọc tay run lên, sắc mặt dần dần trở nên
trắng bệch, mi dài che lấp nước mắt, lệ quang chớp động, nhưng nàng lại
mím môi, mềm nhẹ nói:
- Thái Hậu giáo huấn rất đúng, là Tử Thần không hiểu chuyện, cũng xin Tần chiêu dung chớ trách
Nói xong, liền cầm khăn lụa khẽ lau khóe mắt, như là không có chuyện gì, ngẩng đầu, cẩn thận đỡ lấy Thái hậu.
Minh Nguyệt đứng sau hai người, trong lòng cũng trăm
ngàn tư vi. Cho tới bây giờ, nàng cũng không từng hiểu được tâm tình của người khác, cũng không nghĩ hôm nay biết được tâm tư của Thái hậu và Âu Dương Hồng Ngọc lại bàng hoàng như thế. Nhắm mắt lại, kiên quyết xoay
người, sau đó nhướng mắt nhìn sắc trời hôn ám ngoài điện, mím môi, thản
nhiên nói:
- Lời nói của Thái hậu, nô tì ghi nhớ trong
lòng, nhưng. . . Nhân thế tình tự, có lẽ đúng như Hiền phi nói, nếu
không phải hai bên tình nguyện, chỉ sợ khó có thể trăm năm bên nhau, cho nên
Minh Nguyệt nhắm mắt, ngoan tâm nói:
- Tuyết Nhi, sợ là không thể làm bạn với Hoàng Thượng cho tới trăm năm
Âu Dương Hồng Ngọc kinh ngạc, mà Thái Hậu lại run rẩy, hai người quay đầu, thần sắc đều khẽ biến, cả kinh, sau đó, chỉ nghe Thái hậu buồn đến sinh giận nói:
- Ngươi…Hoàng thượng đối với ngươi đến tận thế này chẳng lẽ
Tuyết Nhi thực sự không rung động sao? Hay là….hay là thê nữ Mộ thị thật sự là những người lãnh huyết, muốn đùa giỡn ai gia và Hoàng thượng
trong lòng bàn tay?
Nghi hoặc, Minh Nguyệt quay đầu nhìn Thái Hậu, đã thấy trong mắt Thái hậu đầy sự phẫn hận, như là sự ủy khuất nhiều năm qua bùng nổ vào lúc
này. Ngay cả Âu Dương Hồng Ngọc đang đỡ bà cũng run lên. Minh Nguyệt có
chút khó thở lui về phía sau, nhưng Thái hậu như chìm vào chuyện cũ đau
đớn mà run rẩy níu:
- Hai mươi mấy năm trước, mẫu thân ngươi cướp đi trượng phu
của ai gia, càng khiến cho Hoàng thượng còn nhỏ đã mất đi mẫu phi, mà
nay, ngươi lại muốn đẩy hoàng đế mà ai gia nuôi dưỡng nhiều nay xuống sự đau đớn khi mất đi người yêu thương. Tuyết Nhi, ngươi có biết, năm đó
Hoàng thượng bảy tuổi khi tận mắt chứng kiến mẫu thân ngươi và phụ hoàng hắn ở trong Tam trọng điện tằng tịu với nhau, trong lòng hắn đau thế
nào không? Ngươi có biết, khi Hoàng thượng nhìn phụ hoàng hắn cực kì
kính trọng đẩy mẫu phi hắn xuống hồ băng lạnh lẽo giữa mùa đông khắc
nghiệt thì có cảm giác gì không? Hoa quý nhân là nha hoàn hồi môn của ai gia, ai gia tự tay đưa nàng đến cho tiên đế, lại thật không ngờ ….
- Hoa quý nhân yêu tiên đế còn hơn bất kì ai, tình cảm như
vậy khiến ai cũng thấy bất nhẫn. Có lẽ, là vì ánh mắt si mê đó khiến ai
gia động lòng, ai gia đưa nàng đến trước mặt tiên đế. Tuyết Nhi, ngươi
cũng hiểu lúc đó ai gia có bao nhiêu đau đớn, nhưng để được tiếng hiền
hậu, ai gia vứt bỏ hết thảy, nghe theo tướng phụ. Mấy tháng đó, Hoa quý
nhân liền mang thai, mà hoàng tự đó, chính là Hoàng thượng.
- Bởi vì Hoàng thượng là hoàng tử đầu tiên nhưng là một quý
nhân sinh ra, nếu lập thành thái tử sẽ không được thuận lợi. Vì thế lúc
ấy tiên đế đem Hoàng thượng mới ba tuổi đến cho ai gia dạy dỗ. Mà ai
gia, đến giờ cũng không nghĩ tới, một đứa nhỏ ba tuổi đã nhu thuận đáng
yêu khiến người ta không đành lòng. Có lẽ, vì có hắn, ai gia mới có thể
sinh hạ Thiên Nhi.
Giọng Thái hậu run run trong mắt tràn đầy khổ sở, lại nói:
- Ai gia nghĩ, cả đời này ai gia sẽ không phải tranh đấu vất vả như hoàng hậu tiền triều, bởi vì ai gia có hai đứa con người gặp
người yêu. Nhưng thật không ngờ, Hiên Nhi đáng thương của ai gia, mới
bảy tuổi đã phải nhìn thấy cảnh tượng như thế..
Sau khi đó, thân là thái tử, tính tình Hoàng thượng đại biến. Sự nhu
thuận trước kia biến thành lạnh lùng vô tình, tuy rằng, hắn đối với mẫu
hậu trên danh nghĩa là bà vẫn rất hiếu thuận nhưng sự lạnh lùng và không gần nữ sắc của hắn cũng rất mãnh liệt. Thậm chí, ngay cả những cung nữ
bình thường hầu hạ hắn cũng bài xích. Khi đó, bà vẫn nghĩ Hoàng thượng
nhìn Hoa quý nhân mất đi nhớ mẹ mà như thế, cũng không ngờ, Thiên Nhi
không nhịn được mà nói ra chân tướng tàn nhẫn kia cho bà.