Đêm trăng lạnh lẽo, trước Trùng Dương cung đèn đuốc vẫn sáng trưng
nhưng không khí lại có chút lạnh lùng. Âu Dương Hồng Ngọc đã thay bộ hoa phục kia ra, khuôn mặt vốn trang điểm giờ đã tẩy sạch, một thân váy dài tố khiết đứng trên đên nhìn phía đèn đuốc qua ngự hoa viên, tịch liêu
cô tĩnh.
Thanh Lan cầm chiếc trường bào khoác lên vai Âu Dương Hồng Ngọc, theo tầm mắt nàng nhìn về phía đèn đuốc ở Ngự Thư phòng, hơi mím môi, quay
đầu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc bên cạnh nói:
- Tiểu thư, canh hai đã qua, đêm cũng lạnh nên nghỉ đi thôi.
Mâu quang Âu Dương Hồng Ngọc trầm ám, trầm mặc không nói gì bước vào
trong điện rồi nhìn bàn đầy món ngon, hai tay gắt gao vày vò khăn lụa,
định thần rồi nhẹ cười ra tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìm mắt:
- Thanh Lan, giúp ta chuẩn bị bàn cờ ?
- Tiểu thư.
Thanh Lan có chút lo lắng, tâm sự của tiểu thư nàng không hay biết nhưng là nhớ một người sao có thể dùng đánh cờ mà giải khuây?
- Tiểu thư, hôm nay Thừa Tướng trì hoãn Hoàng thượng nhưng có lẽ ngày mai…
- Phụ thân quả thực không muốn ta đoạt long sủng của Hoàng hậu.
Âu Dương Hồng Ngọc sâu kín nói, nhưng trước kia cho dù muộn nhưng
Hoàng thượng cũng sẽ đến đánh cờ cùng nàng. Mà nay… đã bao lâu? Bàn cờ
kia đã bám lớp bụi dày.
Hai tròng mắt thất thần, thân mình có chút yếu đuối đi về phía trước
vô cùng mệt mỏi. Nhưng lúc này bỗng “phi” một tiếng. Một mũi tên màu bạc xé gió phi đến, xẹt qua mái tóc Âu Dương Hồng Ngọc, đâm vào cửa phòng
ngủ.
Thanh Lan kinh hãi vội che chắn cho Âu Dương Hồng Ngọc. Sau đó, chỉ
thấy Hồ Hải từ nóc nhà phi xuống, đuổi theo thân ảnh màu đen kia vào
trong Ngự Hoa viên…
Âu Dương Hồng Ngọc cũng vô cùng sợ hãi, nàng nhìn vào đêm đen kia rồi trì độn nhìn lên tờ giấy cắm trên mũi phi tiêu. Trong lòng có chút buồn bực, nhổ xuống, mở giấy ra.
“ muốn biết ai là người tung tin đồn khắp kinh thành, chuẩn bị một vạn lạng bạc. Bẩy ngày sau, canh ba đến Bán Dạ đình.
Âu Dương Hồng Ngọc ngẩn ra lập tức kéo váy đi về phía đại điện lại bị Thanh Lan ngăn lại:
- Tiểu thư, đề phòng có trá.
Âu Dương Hồng Ngọc dừng chân, mâu quang vốn ảm đạm nháy mắt trở nên
sắc bén. Nàng nhìn chữ viết trên tờ giấy lần nữa rồi gắt gao nắm trong
tay, lạnh lùng nói:
- Nếu thật sự có yếm tra, như vậy thủ pháp của người này thật sự quá cao minh…
Âu Dương Hồng Ngọc bình tĩnh lại, vo tròn tờ giấy đưa cho Thanh Lan:
- Một vạn lượng bạc đổi một bí mật. Quả thực là lòng tham không đáy.
Thanh Lan nhìn chữ viết, vừa nhìn đã biết là một kẻ phàm phu lỗ mãng viết, trong lòng có chút tin tưởng:
- Tiểu thư cho rằng việc này không phải là sự thật sao?
- Thật ư?
Âu Dương Hồng Ngọc lạnh giọng cười, mím môi nói:
- Thanh Lan không thấy thủ đoạn này cùng với thủ đoạn của Mộ Tuyết đều rất hiệu quả sao?
Thanh Lan ngạc nhiên không hiểu mà Âu Dương Hồng Ngọc như ẩn nhẫn sự uất hận nói:
- Ngày đó Mộ Tuyết dùng khổ nhục kế, không kinh động thánh giá khiến mọi người đồng tình mà lúc này…
Âu Dương Hồng Ngọc hơi nheo mắt lại, tay nắm thành quyền:
- Cũng là giả muốn tiền tài mà dẫn ta tới Bán Dạ đình.
Nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói, Thanh Lan lại càng mờ mịt, nàng nhìn chũ viết khó coi trong tay, mâu quang nhìn về chữ “vạn lạng bạc” hơi dừng
lại nói:
- Tiểu thư không bằng chờ Hồ Hải trở về định đoạt.
Âu Dương Hồng Ngọc gật gật đầu nhưng tức giận khó bình tâm. Nàng hít
sâu một hơi, chậm rãi quay về phòng ngủ, suy nghĩ chuyện mấy ngày nay.
Trong ngự hoa viên, một thân ảnh nhỏ nhắn lướt trên ngọn cây mà đại
hán cuồng mãng phía sau lại đuổi theo không bỏ. Đến khi thấy bóng dáng
kia chạy vào Tư Mộ cung, Hồ Hải mới dừng chân trên nóc nhà nhưng cũng
không tìm kiếm thân ảnh kia nữa. Đành quay về Ngự Hoa viên. Nhưng không
ngờ đến giữa đường lại bị một người cao gầy chặn lại, người đó là Lí
công công bên người Thái hậu.(???? loạn nhỉ tưởng bên Hoàng hậu chứ)
Hồ Hải khá quen thuộc với Lí công công. Bởi lẽ khi trước Thái Hậu
phân phó hắn đến hầu hạ dưới quyền chiêu dung nương nương, tất cả đều do vị công công này chuẩn bị. Mà trong hoàng thành, ngoài Tần công công
bên người Hoàng thượng thì đến Lí công công là lớn nhất.
- Công công thật có nhã hứng, nửa đêm vẫn “tản bộ” trong Ngự hoa viên.
Hồ Hải ngày thường vốn không nhiều lời nhưng nhìn thấy Lí công công
lại không nhịn được mà trào phúng đôi câu. Bởi lẽ quan hệ của bọn họ
thực rất vi diệu, sống trong hoàng cung 4 năm đều là nâng đỡ lẫn nhau.
Lí Vinh cười, phe phẩy phất trần nhưng lại có ba phần xấu hổ nói:
- Hồ công công khi nãy đi truy đuổi cung nữ Tư Mộ cung sao.
Rồi thở dài một hơi.
Hồ Hải ngẩn ra, sắc mặt nhất thời xanh mét, cảnh giác nói:
- Lời này của lí công công là thế nào?
Lí Vinh cười, có chút tiếc hận mà thở dài:
- Ngươi trở về nói với chủ tử ngươi, bảy ngày sau cứ theo tờ giấy dó mà làm. Bởi vì có kẻ đang muốn hãm hại Hoàng hậu và chiêu dung
nương nương. Hơn nữa đây thật sự là độc kế. Người nọ sở dĩ phi tiễn
truyền thư (bắn tên gửi thư) đơn giản là người đứng sau tất cả muốn diệt khẩu đám người bán mạng này, mà bọn họ… cũng chỉ muốn đem tin tức bán
cho chiêu dung nương nương, đổi lấy ngân lượng mà đào thoát, về nhà
phụng dưỡng mẹ già…
Lí Vinh cố ý nhấn mạnh hai từ “mẹ già” rồi nhìn sắc mặt Hồ Hải dần nhu hòa lại rồi mới nói:
- Hậu cung thị phi, ngươi và ta đều rất rõ ràng. Nhưng có
thể trong hậu cung mà hô phong hoán vũ thì cũng chỉ có vài vị tần phi
thôi. Cho nên, đấu tới đấu lui cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Vẻ mặt Hồ Hải ngưng trọng, lời nói của Lí Vinh hắn hiểu được mấy phần vì thế gật gật đầu, đôi mắt thâm u nhìn vẻ mặt Lí Vinh rồi cáo từ, đề
khí mà phi thân về Trùng Dương cung.
Mây đen che trăng, trời đất tối đen, chỉ có đèn đuốc như quỷ mị lay
động trong thâm cung. Trong rừng mai, một nữ tử mặc trường bào đen chậm
rãi đi đến, tóc dài đổ xuống, khuôn mặt trắng nõn ẩn dưới chiếc khăn che mặt màu đen, gió đêm thổi tựa như linh hồn.
Lí Vinh thấy nữ tử cước bộ nhẹ nhàng như tiên nữ hạ phạm, cúi người nói:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương.
Nữ tử mặc áo đen nhẹ cười, phẩy tay áo dài ôn nhu nói:
- Hôm nay khiến Lí công công vất vả rồi, công công muốn gì cứ nói cùng bản cung.
Lí Vinh vội cúi đầu nói:
- Nô tài không dám, nô tài chỉ hi vọng một ngày kia nếu
nương nương thành Chính cung, trong lòng nhớ tới nô tài là được.
Mâu quang nữ tử áo đen tối sầm lại rồi nhìn khuôn mặt không rõ biểu
tình của Lí Vinh trong đêm tối, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ bả vai gầy gò,
giọng nói mềm nhe:
- Chuyện tiếp theo phải cẩn thận.
Sau đó, chỉ thấy trận gió lạnh mang theo hương thơm thổi qua, trong rừng chỉ còn lại một mình Lí Vinh.
Hai tay nâng lên một đám hoa hải đường, chăm chú nhìn rồi nhẹ nhàng
đi tới trước bàn, nhặt từng cánh hoa xếp thành chữ “Hiên” rồi chống
trán, khóe miệng chua xót như ngưng đọng sự bế tắc trong lòng. Đôi mắt
trong suốt có chút quyến luyến, ngây ngốc nhìn.
“Hiên” là số kiếp cả đời nàng. Minh Nguyệt vỗ vỗ cánh hoa trong sánh
như đang vuốt ve vết sẹo trong lòng, nhẹ nhàng, không chút khí lực.
Hơn nửa năm. Minh Nguyệt nhắm mắt lại, kì hạn nàng hứa hẹn với Như
Nguyệt càng lúc càng gần, tất cả phải hoàn thành trong kì hạn này. Thật
ra, khi trước đáp ứng với kì hạn của Như Nguyệt cũng chính là để ép
chính mình mau chóng hoàn thành những việc phức tạp này, không muốn để
mình có chút ảo tưởng nào với niên đại cổ xưa này. Nhưng mọi việc không
như mong muốn.
Lại bốc lên mấy cánh hoa, tinh thần Minh Nguyệt có chút mơ hồ như đã
quên mất trận này nên đánh như thế nào. Mâu trung nhu hòa có vài phần ảo não nhưng lại có chút chân tình.
Nhưng là, tất cả đều đã định. Trong lòng nàng có chút đau đớn nhưng
khóe môi lại cười lạnh lùng, trong trẻo mà cô tịch. Tay gắt gao nắm chặt ngực áo.
Ngoài cửa sổ, gió thổi tới, một trận mát mẻ ùa vào ẩn trong đó mùi
hương hải đường. Minh Nguyệt đang suy nghĩ thì trước mắt lại có một bóng đen nhảy tới khiến nàng sợ hãi lui về sau hai bước, chưa kịp kêu lên
thì bàn tay ấm áp đã ôm vào, thậm chí là một cái ôm nóng rực, mùi Long
tiên hương vờn quanh.
Thân mình Minh Nguyệt cứng đờ, bàn tay trắng để trước ngực Ngự Hạo
Hiên, muốn ngẩng đầu nhìn hắn nhưng hắn lại ôm nàng chặt hơn khiến nàng
không có chút lực phản kháng. Nàng chỉ có thể nhẹ giọng gọi : – Hoàng
thượng.
- ừ.
Ngự Hạo Hiên khẽ nói rồi chậm rãi buông Minh Nguyệt ra. Minh Nguyệt
nhìn về phía hắn nhưng còn chưa nhìn đến mắt hắn thì trên môi đã có một
trận khí lạnh, không hề phòng bị thì hắn đã hôn nàng.
Trố mắt, trong lòng Minh Nguyệt lạnh lùng, lập tức giãy dụa. Cổ tay
đau như nhắc nhở nàng không thể lại đi theo vết xe đổ nhưng Ngự Hạo Hiên càng hôn càng sâu, mang theo cảm xúc dày đặc không rõ, ôn nhu nhưng lại thô bạo.
- Ngô.
Minh Nguyệt trợn to mắt, hai tay không ngừng đẩy ra nhưng Ngự Hạo
Hiên một tay lại ôm chặt thắt lưng nàng, mà tay kia lại đan vào mái tóc
nàng, giữ chặt đầu nàng, dùng sức đem nàng kéo về phía mình khiến hai
người càng thêm giao hòa, triền miên.
Có lẽ, nụ hôn này đầy mùi hủy diệt (k biết thay từ gì nữa), lòng Minh Nguyệt hoảng loạn lên. Nàng càng ra sức từ chối muốn phá tan mê chướng
kia, nhưng nàng càng giãy dụa thì người kia càng xâm nhập. Nụ hôn như
muốn nuốt chửng nàng. Sau đó, đến khi hô hấp Minh Nguyệt như đình trệ
thì bỗng nhiên dừng lại. Nhưng sự nóng cháy khi nãy dường như chưa đủ,
đôi môi lạnh như băng lại hôn lên cổ nàng, vừa hôn vừa cắn khiến da thịt Minh Nguyệt đỏ ửng, thậm chí còn để lại dấu răng.
Cuối cùng, Ngự Hạo Hiên thở dốc dừng lại, đôi mắt thầm trầm có chút
mê li gắt gao nhìn đôi mắt trong suốt của nàng. Sau đó, hắn ôm lấy thân
thể mềm mại, thơm ngát của nàng đi về phía giường.
Minh Nguyệt run sợ, nằm trên nệm mềm mại, nàng nhéo nhéo đệm rồi hơi
cuộn mình lui về phía chân giường, đôi môi sưng đỏ đã gỡ chiếc sa che
xuống không dám tin nhẹ giọng hỏi:
- Hoàng thượng đêm nay không phải nghỉ ở Trùng Dương cung sao?
Ngự Hạo Hiên cúi nhìn Minh Nguyệt giống như con thú nhỏ đang từ từ
cuộn mình, trong mắt thâm trầm đột nhiên trở thành màu lam. Đôi môi mỏng lạnh như băng mím lại, vươn tay vuốt thoáng qua khuôn mặt nàng khiến
nàng run rẩy mà Ngự Hạo Hiên lại cười ra tiếng, nhẹ giọng nói:
- Minh Nguyệt khi nãy nói cái gì?
Trái tim Minh Nguyệt run lên, có chút khó tin nam tử trước mắt lại là đế vương lạnh lùng thường ngày. Nàng hơi nhếch môi, cười nhẹ, hồn nhiên nói:
- Hoàng thượng lúc chiều sai Tần công công nói với nô tỳ rằng sẽ ở lại cung chiêu dung tỷ tỷ.
Ngự Hạo Hiên không nói rồi ngồi ở mép giường, có chút lười nhác bấu
lên thành giường trạm trổ nhìn thần sắc bình tĩnh của Minh Nguyệt. Hồi
lâu hắn mới bình ổn lại những suy nghĩ mông lung trong đầu, chậm rãi cầm lấy tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói có chút khinh bạc:
- Trẫm… không thích đi.
Minh Nguyệt hơi giật mình muốn rút tay lại nhưng lại không có lí do
gì để làm thế, nàng đành để mặc hắn nắm tay, rũ mắt cúi mặt không nhìn
hắn.
Thật ra, trong lòng Minh Nguyệt, có yêu thương nam tử trước mắt này
hay không đột nhiên trở nên không quan trọng. Giống như nàng là một nữ
tử ích kỉ mà đầy tội nghiệt, bất kể yêu thương ai đều đã là bi kịch.
Nhưng là trái tim nàng nói, có lẽ là trái tim Mộ Tuyết sẽ lựa chọn nam
tử đẩy nàng vào chỗ chết này mà thôi.
Hít sâu một hơi, bàn tay trắng nõn run rẩy cẩm lại bàn tay to kia rồi quay đầu nhìn đôi mắt có chút cảm xúc khó nắm bắt kia, hơi mím môi
không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên thanh tĩnh, chí có bốn mắt
nhìn nhau, mâu quang quấn quanh. Sau một lúc lâu, Ngự Hạo Hiên mới nhẹ
nhàng kéo Minh Nguyệt vào lòng, đặt cằm lên trán nàng, tựa như rất thỏa
mãn mà nhắm mắt lại.
Đêm khuya, vạn vật cô tịch, phòng ngủ hôn ám, thân ảnh màu vàng đứng
thẳng trước bàn, đôi mắt thâm trầm như đêm dừng ở chữ Hiên xếp bằng cánh hoa trên bàn, ánh nến lay động khi sáng khi tối không thể nắm giữ được
thần sắc trên mặt hắn.
Hồi lâu hắn mới giật mình, chậm rãi đi về phía giường nhìn nữ tử đang ngủ say kia. Hai tay sau lưng dần nắm thành quyền, các đốt ngón tay
răng rắc trong đêm yên tĩnh. Đôi mắt như đang cố gắng khắc chế sự giận
dữ mà đột nhiên nhắm chặt, rồi sau đó xoay người phi qua cửa sổ, biến
mất trong màn đêm đen.