Lần phẫu thuật này Đường Uyển tận mắt nhìn từng bước. Anh đưa mắt nhìn Hòa Quân bị đẩy vào phòng phẫu thuật, yên lặng ngồi ngoài cửa chờ cậu ra ngoài.
Đèn đỏ lại sáng lên lần nữa, trong lòng của anh cũng không gấp gáp như lần trước nữa.
Có lẽ là vì Hòa Quân cho anh một lời cam kết, Hòa Quân đồng ý với anh sẽ không xa anh.
Đường Uyển chưa từng nghĩ bản thân anh sẽ thích một người. Anh muốn cũng người ấy sống bên nhau tới già. Có lẽ chuyện này liên quan tới tuổi ấu thơ cô đơn của anh.
Bây giờ anh không tưởng tượng nổi chuyện mình sẽ mất đi Hòa Quân.
Hòa Quân không đơn giản chỉ là một người xuất hiện trong cuộc đời anh mà còn là nửa kia của anh.
Anh không quan tâm cái cam kết kia của cậu nữa, anh chỉ mong đợi vào tương lai của hai người.
Thật sự rất kỳ lạ.
Biết rõ Hòa Quân đối diện với tử thần nhưng anh vẫn bình tĩnh.
Anh biết lúc này bản thân còn có thể yêu Hòa Quân, đối với cái chết anh cũng chẳng còn gì lo sợ.
Không biết Hòa Quân nghĩ như thế nào.
Đường Uyển lẳng lặng ngồi ngoài phòng phẫu thuật giống như một pho tượng đất sét, không nói một lời.
Lần này cuộc phẫu thuật nhanh hơn lần trước rất nhiều, bởi vì thuận lợi ngoài mong đợi.
Lúc bác sĩ đi ra ngoài, anh ta cười rất vui vẻ, muốn tuyên bố với mọi người anh ta đã hoàn thành một sự kiện trọng đại, anh ta đắc ý tuyên bố tin vui với Đường Uyển. Đường Uyển vừa lộ ra nụ cười, nhưng niềm vui trong lòng lại bị tiếng rít gào của y tá đánh vỡ.
Cô gọi bác sĩ.
Bác sĩ sững sờ, bước nhanh về phòng phẫu thuật.
Nụ cười trên mặt của Đường Uyển cứng đờ.
Đã không còn ai để ý tới anh nữa.
Anh vừa mới lên thiên đường đã bị kéo xuống địa ngục.
Anh đứng như người mất hồn trong hành lang. Dưới lời khuyên bảo của y tá, anh ngồi xuống hàng ghế chờ, chậm rãi lộ ra nụ cười khổ.
“Thật sự thảm như thế sao?”
Anh đợi rất lâu rất lâu, tới hơn 9 giờ khuya Hòa Quân mới được đẩy ra.
Anh từ từ đứng dậy, được rồi, hướng đẩy của y tá không phải là hướng nhà xác.
Hòa Quân vẫn còn sống.
Hòa Quân được đẩy tới phòng quan sát, Đường Uyển không thể đi vào, chỉ có thể đứng trông bên ngoài.
Lần này người tới nói chuyện với anh không phải là tên bác sĩ kia mà là một vị bác sĩ già. Khuôn mặt ông uể oải, lúc nhìn Đường Uyển còn mang theo tia xấu hổ.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Sau khi ông nói ra lời này, Đường Uyển có chút ngơ ngác.
À, hóa ra là phương án phẫu thuật thất bại.
Thất bại.
Bác sĩ kia phẫu thuật thành công nhưng phương án phẫu thuật lại thất bại, vì vậy Hòa Quân không thể tốt lên.
Chỉ có điều thời gian duy trì mạng sống lâu hơn một chút mà thôi. Không đúng, nếu có thể sống qua tối nay, cậu có thể sống được mấy năm nữa.
Nhưng nếu không phẫu thuật, thời gian sống của Hòa Quân không tới một năm.
Nhưng như thế thì có tác dụng gì đâu?
Bây giờ chuyện anh lo lắng đã trở thành sự thật, Hòa Quân không ngừng áp sát thần chết rồi.
Đường Uyển tự hỏi. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, có chút khó chịu. Đôi mắt anh dán chặt vào phòng quan sát, thông qua cửa sổ có thể thấy được cả người Hòa Quân đang cắm đầy ống.
Nghe nói như thế rất khó chịu.
Cả người cắm đầy ống, nằm trên giường không biết có sống được hay không.
Hòa Quân chắc chắn sẽ không thích.
Thời gian trôi qua, thuốc gây tê mất đi hiệu lực, Hòa Quân có thể bị đau rồi tỉnh không?
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi nhưng tim Đường Uyển giống như bị ai đó nhéo một cái, đau đớn lan ra toàn thân. Hô hấp của anh như ngừng lại.
Bác sĩ biến mất, hành lang chỉ còn lại miotj mình anh, bên trong là Hòa Quân, bên ngoài là anh.
Đường Uyển đứng ngoài cửa kính sờ lên cái bóng của Hòa Quân, thấp giọng nói. “Anh ở ngoài, em đừng sợ. Đừng đi nhanh như thế, có được không?”
Anh con nghe thấy tiếng máy móc ở bên trong, vận hành rất có quy luật.
“Tích —— tích —— “
Giống như Hòa Quân đang nhẹ giọng trả lời anh. “Vâng.”
Đường Uyển nở nụ cười ngồi xuống hành ghế cạnh cửa.
Đêm đã khuya.
Đường Uyển bị đánh thức bởi một cảm giác mát mẻ. Anh mở mắt ra, xoa xoa mắt, cảm thấy bản thân đang ở trong mơ.
Đường Uyển thấy một cái bóng đen hư vô, nó rất cao, chậm rãi áp sát vào nơi tối tăm rồi tới gần anh.
Thật kỳ lạ, một cái bóng đen như thế sao không có ai thấy được, một cái bóng rõ ràng như thế.
Đường Uyển nhìn nó chậm rãi tới gần, anh không nói được tốc độ của nó, thoạt nhìn nó không di chuyển nhưng Đường Uyển biết nó đang tới gần.
Trong lòng Đường Uyển run lên.
Mục tiêu của nó là... Hòa Quân.
Đường Uyển rất muốn làm gì đó, anh liều mạng giằng co. Nếu như đây là giấc mơ, vậy được rồi, đã là ác mộng anh sẽ không để nó trở thành sự thật! Tuyệt đối không được!
Nếu như đây là thần chết, vậy chắc chắn là tới thu gặt sinh mệnh của Hào Quân. Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Trừ phi bước qua anh, bằng không nó không thể vào.
Đường Uyển nhìn nó chầm chậm áp sát lại, anh trừng mắt nhìn nó, nổi giận đùng đùng, cắn răng giãy dụa. Không biết tại sao tứ chi anh giống như là ở trong mộng, không nhúc nhích được.
Anh cảm giác được trên người có một thứ gì đó rất khó chịu, nó đến bên cạnh hắn, muốn gõ cửa đi vào!
Đường Uyển thoát ra, xông lên trên, đứng chặn ở cửa gào thét với nó.
Anh nói không thành lời nhưng vẫn nhìn bóng đen rồi gào lên, sau đó bóng đen đứng trước mặt anh.
Anh có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương đang tràn vào trong anh nhưng một bước cũng không muốn lui.
Bóng đen cũng sốt sắng như anh, lui ra vài bước rồi do dự đứng ngoài cửa.
Nó vẫn muốn vào nhưng lại không thể tìm được cách, bởi vậy Đường Uyển cứ kiên quyết đứng ngoài cửa.
Anh có thể cảm giác được mệt mỏi và đau đớn trong mình. Sự đau khổ này giống như mười mấy ngày không ngủ, anh nghĩ bản thân nằm xuống là có the ngủ ngay bây giờ. Có lẽ anh cũng đang ngủ.
Nhưng anh không muốn, vẫn cắn răng chống đỡ, giằng co với cái bóng đen.
Mỗi lần bóng đen muốn tới lại bị anh cản lại.
Mãi cho tới khi trời sáng (không biết vì sao bây giờ anh lại biết rõ như thế),bóng đen mới không tình nguyện rời khỏi phòng bệnh Hào Quân, quẹo vào cái phòng cách đó không xa.
Sáng mai Đường Uyển tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của anh là vọt vào cửa sổ, thấy Hòa Quân vẫn còn bên trong, máy móc vẫn như bình thường
mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó y tá tới kiểm tra phòng bệnh, anh do dự một chút, hỏi. “Đêm qua có gì khác thường hay không?”
“Hả? Không có, tất cả đều bình thường.” Y tá nói. “Anh cũng nên về nghỉ ngơi.”
Đường Uyển miễn cưỡng nở nụ cười, chợt nhớ tới cái phòng có bóng đen đi vào, anh chỉ tay vè gian phòng.l đó, nói. “Phòng đó cũng không có gì lạ sao?”
Y tá ngẩn người, “Đêm qua ở đó có một bệnh nhân đã chết.”
Tim Đường Uyển như ngừng lại.