Hòa Quân đã đi học, kết giao được rất nhiều bạn bè. Cậu từ từ hòa nhập với môi trường mới, làm Đường Uyển rất vui.
Hành Vu Uyển cũng đã được anh khai khẩn, trồng rất nhiều loại rau dưa,chúng lớn rất nhanh không uổng công chăm sóc của Đường Uyển. Nhưng Đường Uyển chợt nhận ra Hòa Quân không ăn mấy loại rau anh trồng.
Hòa Quân rất yêu mấy cái cây này. Dưa chuột ra hoa cũng làm cậu vui vẻ, rau cải ra hoa cũng được, ra lá cũng được, mỗi lần cậu đều nâng chúng lên âu yếm. Đường Uyển thấy vậy nên trồng nhiều hơn, bởi đây là những loại cây dễ sống, không lo mới trồng đã chết. Thế nhưng Hòa Quân lại chả thèm đụng đũa đến chúng, trồng mà ăn thì làm gì được?
Được rồi, đem đi bán.
Thế nhưng Đường Uyển là một người mới, không biết giá cả thị trường rau củ cũng không chăm sóc tốt như mấy cây rau ngoài thị trường. Vậy nên mới nói, đám rau củ này không thể bán nổi. Đau lòng hơn nữa, nơi đây là nông thôn, nhà ai cũng có một vườn rau nhỏ, vì chuyện này nên Đường Uyển mới nghĩ tới việc trồng rau ăn, đồ ăn ngon thì phải đi lên trấn, mỗi lần hội chùa mới đi một lần, đường dài vô cùng
Nói tới nói lui, kết luận một câu, Đường Uyển trồng rau chẳng có lãi, chỉ có lỗ.
Nhà bọn họ có người chuyên đưa đồ ăn tới, mỗi lần anh giai này tới, Đường Uyển đều tặng rau củ cho người ta. Anh giai cười hì hì nói cảm ơn. Thực ra anh giai này cũng chẳng thiếu đồ ăn, chỉ là giữ mặt cho Đường Uyển mà thôi. (Nhận cho có ấy)
Cách làm này của Đường Uyển khiến Hòa Quân tổn thương sâu sắc.
Lúc Hòa Quân tới Hành Vu Uyển, nước mắt ướt mi.
“Anh, cải xanh nhà chúng ta đâu?”
“Bán rồi.” Đường Uyển choàng khăn cho cậu, nói.
“Bán?”
“Ừ. Em không ăn, vậy chỉ còn cách bán thôi.”
Đứa nhỏ thật sự tổn thương rồi, cậu cứ nghĩ nếu mình không ăn, Đường Uyển sẽ chăm sóc cho mấy cây cải xanh kia, không ai làm tổn thương được chúng, ai mà biết Đường Uyển lại nhẫn tâm như vậy.
Lần này cậu cũng chẳng thèm tức giận rồi gây gổ một trận với Đường Uyển, chỉ là cảm thấy hơi hơi đau lòng thôi. Chuyện buồn tích tụ trong người, sáng hôm sau Hòa Quân sốt nhẹ.
Đường Uyển sờ sờ tay cậu, trở nên tức giận, sao đứa ngốc này khó nuôi như vậy?
“Được rồi. Nếu em thích mấy cây cải xanh đó, anh không bán nữa, anh trồng cho em ngắm.” Anh an ủi cậu.
Hòa Quân ngồi ở trên giường, dựa vào chiếc gối mềm mại sau lưng. Cậu cúi đầu ngoan ngoãn uống thuốc, không hoạt bát được như hôm qua nữa, giọng nói nhẹ bẫng. “Không muốn.”
“Sao không muốn?” Đường Uyển nhíu mày. “Không phải em thích chúng sao?” Nhanh vậy đã có mới nới cũ à?
“Không phải...” Hòa Quân lắc đầu, không nói gì thêm.
Đây là lần đầu tiên Đường Uyển thấy Hòa Quân sinh bệnh. Vào lúc ấy, lần đầu tiên anh biết chăm một con búp bê sứ là cảm giác như thế nào. Tuy rằng Hòa Quân ngoan ngoãn nhưng thân thể lại hư đốn. Lần này đổ bệnh, cậu cũng chẳng buồn chút nào, giống như cậu không phải người đổ bệnh vậy. Chuyện đổ bệnh lần này một phần nguyên nhân cũng không phải do đau lòng vì đám cải xanh kia, có lẽ thân thể đã chịu đựng quá giới hạn cho phép, phát ra tiếng cảnh báo. Một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nếu Hòa Ngôn Chi biết được đến bây giờ Hòa Quân mới đổ bệnh, chắc chắn ông rất vui. Trước khi Hòa Quân được Đường Uyển chăm sóc, cứ mười bữa nửa tháng cậu sẽ đổ bệnh một lần.
Đường Uyển không biết làm gì.
Suy nghĩ một chút, anh muốn dụ dỗ Hòa Quân. Ngoại trừ chuyện uống thuốc, Đường Uyển muốn cậu vui vẻ một chút, anh phát hiện mình không thể tức giận với cậu được nữa, chỉ muốn nuông chiều Hòa Quân, nói cho cậu biết. Bé ngoan, em sớm khỏi bệnh, chơi đùa vui vẻ như trước nhé.
Khi Hòa Quân sinh bệnh, cảm thấy rất mệt, chẳng có tinh thần gì cả.
Đi tới đi lui, Đường Uyển lại quay về Hành Vu Uyển lúc này hoang vu hơn mấy tháng trước, bởi vì anh nhổ hết cải xanh, chừa lại mấy cây rau khác, vậy nên còn trống một đám lớn.
Anh nhìn nhìn một chút, nghĩ tới chuyện Hòa Quân thích hoa. Đúng rồi, Hòa Quân thích hoa.
Bây giờ Hòa Quân đi học hay tan học anh cũng chỉ đưa cậu tới ngã ba, bởi vì Hòa Quân thấy trong trường nhiều bạn nhỏ như vậy nhưng chỉ có mình cậu được Đường Uyển đưa tới trường, đón về nhà. Đường Uyển là người lớn, da mặt dày, không cảm thấy có chuyện gì lạ, nhưng Hòa Quân cảm thấy không tốt, hành động này của Đường Uyển ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của cậu, Hòa Quân muốn làm một đứa bé tự đi học, tan học cũng tự về nhà. (Đường Uyển mới 17 thôi mà:))))
Sau đó, mỗi lần Đường Uyển đứng ở ngã ba chờ Hòa Quân đều thấy trong tay cậu cầm một ít hoa. Tuy rằng chỉ là hoa dại nhưng lại là một bó hoa rất hoàn chỉnh, mỗi ngày một bó khác nhau. Tất cả đều là hoa dại, cậu không đảm bảo được ngày nào hoa cũng nở, vậy nên mỗi lần đều cầm một bó khác nhau.
Hòa Quân rất thích hoa, dù cho trong tay là một lá cỏ may mắn cậu cũng cười rất vui vẻ.
Đường Uyển suy nghĩ một chút, anh đi ra khỏi cửa.
Thời tiết đã dần trở lạnh, muốn tìm hoa dau cũng rất khó. Anh suy nghĩ một chút, leo lên núi tìm.
Anh nhớ Hòa Ngôn Chi từng nói trên núi có rất nhiều hoa cúc dại.
Hòa gia dựa vào lưng núi, sau núi an táng rất nhiều tổ tiên của Hòa gia, bao gồm cả Hòa Ngôn Chi, tro cốt của ông mang về cũng được chôn ở đây. Tuy rằng Đường Uyển chưa lên núi nhưng cũng thấy phong cảnh ở đây rất đẹp.
Rừng trúc xanh mướt, nước chảy róc rách, còn có cả một chiếc bàn đá phủ đầy lá cây. Nơi đây giống như đã có người từng ở.