Ban đêm, Đường Uyển nằm trên giường suy nghĩ về tấm thiệp kia.
Không cần nghi ngờ gì nữa, tấm thiệp đó là do Hòa Quân viết.
Lần đầu tiên anh nắm bắt được ý nghĩ của Hòa Quân.
Trong ký ức của anh, ban đầu Hòa Quân không thích đổ bệnh. Lúc bảy, tám tuổi, lúc Hòa Quân còn là đứa nhỏ được anh chiều chuộng, cậu rất thích đi chơi đây đó, có lúc anh còn ngạc nhiên về sức khỏe của cậu. Sau khi đổ bệnh lại không hoạt bát như thế nữa.
Hòa Quân chỉ có thể nằm trên giường.
Cuộc sống như thế sao Hòa Quân thích cho nổi?
Sau đó Hòa Quân không nói gì nữa.
Hình như là từ lúc Lâm Giai Âm rời đi, Hòa Quân bắt đầu trở nên trầm tĩnh.
Cậu trở nên vô dục vô cầu.
Nhưng hóa ra cũng không phải như thế.
Đường Uyển nhìn trần nhà, yên lặng than thở.
Sau khi anh đọc những lời cậu viết, bản thân anh cảm thấy rất chấn động. Lúc anh ý thức được bản thân mình đang để Hòa Quân nằm trên giường bệnh một mình, anh biết Hòa Quân sợ. Nhất định là cậu cảm thấy cô đơn lạnh giá.
Trong đầu anh nghĩ tới bóng dáng lẻ loi của cậu, nhìn cậu ngồi trong bóng đêm rồi dần trở nên khô héo, tim anh lại bắt đầu đau đớn.
Đúng vậy, anh cảm thấy đau đớn rồi, giống như anh đang đứng nhìn cậu héo tàn theo thời gian.
Anh sợ chuyện như thế xảy ra.
Thật ra, Hòa Quân không cần đưa thiệp cho anh, cũng không cần nói thêm lời nào nữa. Để thời gian lâu một chút, tự nhiên anh sẽ bại dưới tay cậu.
Bởi vì...
Hòa Quân còn một lần phẫu thuật nữa.
Bác sĩ nói cho anh biết phải điều chỉnh trạng thái tâm lý cho Hòa Quân tới mức tố nhất. Bác sĩ còn nói lần phẫu thuật trước không thành công là vì họ phán đoán sai tình trạng của Hòa Quân. Cụ già kia tử vong gây nên đả kích lớn đối với Hòa Quân, chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa, vậy nên hi vọng anh có thể chăm sóc cậu thật tốt.
Tại sao không xảy ra nữa?
Bởi vì bây giờ Hòa Quân ở một mình một phòng, không nói chuyện với bất cứ ai nữa, vậy chắc hẳn cậu rất cô đơn?
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bác sĩ nói cuộc phẫu thuật có thành công hay không còn dựa vào tâm lý của Hòa Quân anh sẽ nhớ tới chuyện, ngày hôm đó tâm lý Hòa Quân không tốt có phải là vì anh tới chậm hay không? Hòa Quân không thấy anh nên lo lắng có phải không?
Dù ra sao anh cũng sẽ đồng ý với Hòa Quân.
Anh muốn Hòa Quân sống tiếp, chỉ cần cậu sống tiếp là được.
Đường Uyển nghĩ, lộ ra một nụ cười thoải mái. Anh bỏ tấm thiệp vào trong tu đầu giường rồi đi ngủ.
Hòa Quân, nếu em cảm thấy không ai yêu em, vậy anh sẽ yêu em.
Buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Hòa Quân cũng thấy Đường Uyển xuất hiện.
Đường Uyển đã thay quần áo sạch sẽ, thoạt nhìn trông phong độ lại nhẹ nhàng. Anh nở nụ cười đi tới cạnh Hòa Quân, trong mắt còn mang theo tia sáng làm ai nhìn anh cũng phải ngẩn người.
Người có khuôn mặt tuấn tú như thế chẳng mấy khi mới tới viện một lần.
Hòa Quân thấy anh, nhớ tới chuyện gì đó, hai mắt cậu sáng lên. Lần đầu tiên cậu vui vẻ như vậy, nụ cười ấy giống như quét đi cái ốm yếu trên người cậu.
Đường Uyển nhìn, cười càng sâu hơn.
Hai người không làm gì cả, chỉ nhìn nhau cười khiến cả phòng chứa đầy ánh nắng.
Bầu không khí này làm người ta có hơi đỏ mắt.
Đường Uyển níu lại lý trí của mình, anh cười với cậu, giơ hộp cơm trong tay lên, nói. “Mặc kệ ra sao, cơm vẫn phải ăn.”
Chuyện tình yêu cũng giống vậy.
“Vậy là anh đồng ý với em đúng không?” Hòa Quân vội vã mở miệng, cậu rướn người lên, muốn nhào vào lòng Đường Uyển. Đường Uyển vội vã ôm cậu, bất đắc dĩ cười nói. “Đương nhiên.”
“Thật?” Cậu hỏi như vậy, bây giờ Hòa Quân vẫn còn sửng sốt, không dám tin vào mắt mình. Tuy rằng thấy Đường Uyển xuất hiện trước mặt mình, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau khi nghe xong vẫn còn nghi ngờ.
“Thật.” Đường Uyển cười nói, sau khi nhìn cậu ngồi xuống, anh quay lưng mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị ăn cơm cùng cậu.
“Muốn em tha thứ một chút, bởi vì sau khi xác nhận quan hệ anh không mang hoa hồng mà mang tới đây một hộp cơm.” Đường Uyển cúi đầu nói.
“...”
Hòa Quân không nói tiếng nào, Đường Uyển cũng chẳng sợ hãi, tới khi cơm nước đã bày đầy đủ trên bàn, anh ngẩng đầu lên đã thấy mặt cậu đầy nước mắt.
Đường Uyển ngơ ngác, vội vã ngồi bên cạnh Hòa Quân, nâng mặt của cậu lên, hỏi. “Sao thế? Em đau ở đâu sao?”
“Không.” Hòa Quân nói, tay chân cậu luống cuống lau đi nước mắt, lộ ra một nụ cười với Đường Uyển. “Em chỉ, em chỉ...vui nên mới thế.”
“... Không có chuyện gì đâu.”
“Haha, em rất vui. Đường Uyển, em em là người đầu tiên trên thế gian chết được vui vẻ thế này.”
Hòa Quân rất muốn cười thêm nhưng nước mắt của cậu lại không ngừng chảy xuống. Cậu trốn vào trong lòng Đường Uyển, vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào nói.
Lúc cậu nói tới chữ “chết”, Đường Uyển giơ ngón trỏ đặt lên môi cậu.
Lúc Đường Uyển làm như thế, anh sẽ nói với Hòa Quân rằng cậu không chết, không thể nói vậy được.
Hòa Quân vẫn nhớ vẻ mặt nghiêm túc của anh khi đó.
“Không, em không chết.” Đường Uyển dịu dàng nói nhỏ. “Sau này có rất nhiều thời gian vui vẻ, lẽ nào em không muốn hưởng thụ sao?”
Hòa Quân nở nụ cười, nói: “Được.”
Nhưng, Đường Uyển, em nghĩ đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời em.
Vô cùng vui vẻ.
Rốt cuộc anh cũng đồng ý bên em.
Tuy rằng anh không yêu em.