Chuyện sau đó là thuận theo tự nhiên, lúc anh thức dậy, Hòa Quân cũng dậy rồi, thế nhưng cậu luôn luôn dính chặt vào giường, không chịu đứng lên.
Lúc Đường Uyển ra khỏi phòng, Hòa Quân lầm bầm nói gì đó nhưng anh không nghe thấy.
Mở cửa ra, một luống gió lạnh phả vào phòng, núi xa xa, tầng mây dày như dệt cửi, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống sân nhà.
Mặc dù ngày nào Đường Uyển cũng thấy khung cảnh này, thế nhưng anh rất thích ngắm. Anh nở một nụ cười thật tươi, đi vào nhà bếp, nấu nước, chuẩn bị bữa sáng.
Hòa Quân nằm ở trên giường, cậu vẫn chưa thức dậy,che kín chăn nhưng cũng không ngủ.
Cậu mở to mắt, thân ảnh thon gầy của thanh niên chìm trong ánh nắng ban mai, sau đó bị cửa che lại.
Lúc này, không biết sao cậu lại cảm thấy chua xót, giống như bản thân mình mất đi người thân duy nhất.
Cậu lật người lại, chôn mặt vào trong gối, nhắm mắt lại, bao mình thành một cái kén giống như muốn tránh khỏi sự tàn nhẫn của thế giới này.
Thật ra có nhiều thứ Đường Uyển vẫn không biết...
Giống như như bây giờ.
Cả đêm cậu không ngủ được vì trong lòng cậu luôn đau đớn. Cả đêm cậu bị ép phải tỉnh táo. Có lúc một đêm cậu mơ năm, sáu giấc mơ, tuy không nhớ rõ trong mơ là gì nhưng vẫn cảm nhận rõ sự đau đớn kéo dài không dứt.
Nhưng cậu không muốn nói cho Đường Uyển nghe.
Anh chính mắt nhìn thấy cậu phát bệnh lần đầu tiên là lúc tim cậu đau thắt lại, khi ấy anh sốt ruột, lo lắng thế nào cậu đều nhớ rõ. Loại lo lắng đó, cậu không muốn anh nếm trải lần thứ hai.
Hơn nữa…
Coi như là Đường Uyển không nói, Hòa Quân cũng có thể biết tình trạng nhà mình.
Không có nhà nào năm, sáu năm chẳng làm gì nhưng vẫn có tiền như nhà họ.
Trước đến giờ Đường Uyển chưa từng nói với Hòa Quân tiền nhà bọn họ là ở đâu ra, gạo và mì là ai đưa tới. Nhưng Hòa Quân có thể cảm giác tình hình gần đây càng ngày càng tệ.
Có một số chuyện cậu gạt Đường Uyển, nhưng lại có một số chuyển rất thành thật với anh. Cậu biết thế là không đúng, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn phá hoại.
Chuyện cậu muốn phá đầu tiên chính là cái thân thể rách nát này.
Cậu biết rõ Đường Uyển sẽ đau lòng, thế nhưng không có cách nào ngừng suy nghĩ như vậy. Trong đêm gió rét ấy, cậu mở cửa, muốn đi ra sau núi. Sau đó, cơn gió lướt nhẹ qua mặt cậu, cái lạnh xâm chiếm cơ thể, chỉ có như vậy trong lòng cậu mới cảm thấy ấm áp, lồng ngực cũng không còn đau nữa.
Khi cậu đổ bệnh, Đường Uyển vẫn luôn bên cạnh cậu, đút cậu uống thuốc, dùng tất cả mọi chuyện làm cậu vui vẻ. Sau này, dù không có Đường Uyển đút, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà. Xem như là bồi thường chút gì cho anh đi.
Sáng sớm, hai người ngồi trên bàn ăn cháo, ngoại trừ ăn cháo, Hòa Quân còn phải uống một chén thuốc. Lần này, khi cậu uống thuốc, Đường Uyển nói với cậu.
“Em uống một bát thuốc này rồi lên giường nghỉ ngơi. Lúc đi tiểu đêm phải mặc quần áo, không thì cũng đâu phải uống thuốc như vậy.”
Hòa Quân: “…”
Không biết vì sao, cậu càng lớn, Đường Uyển càng trở nên dài dòng giống như phụ nữ tới thời kỳ tiền mãn kinh, chẳng lẽ thanh niên thiếu niên cũng có thời kỳ tiền mãn kinh sao?
Nếu Đường Uyển biết Hòa Quân nghĩ như thế, anh không đánh cậu mới là lạ, nếu không đánh thì cũng cho cậu uống bát thuốc đắng hơn.
Tại cậu không biết điều thôi.
Trước đây, sau khi ăn sáng xong Hòa Quân sẽ đi học. Khi đó bọn họ không dậy trễ như vậy, phải dậy rất sớm. Bây giờ hai người cũng chẳng cần như thế nữa.
Vì vậy, Hòa Quân có thể nằm dưới gốc tử đằng đọc sách cả ngày không chán.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, nhưng vì hai người ở trên núi nên cũng chẳng hề cảm thấy nóng nực. Gió thổi mang theo sự mát mẻ, thỉnh thoảng còn có vài cơn mưa nhỏ. Đường Uyển nói đây là nơi mưa nhiều, không đoán trước được. Mưa không lớn lắm, chỉ mang tới chút ẩm ướt rồi thôi. Sau khi mưa tạnh, không khí sạch sẽ giống như có thể lấy tim phổi ra gột rửa một lần.
Sau khi mưa tạnh, Đường Uyển đới sự lôi kéo của Hòa Quân, lấy dù ra, dẫn cậu đi ra sau núi. Mở dù không phải vì che mưa mà là phòng ngừa nước còn đọng trên lá rơi vào người Hòa Quân.
Hôm nay trời nắng, thích hợp để ngủ.
Hòa Quân nằm trên ghế mây, quyển sách đang đọc giữa chừng được cậu đặt trên bụng, vừa tỉnh vừa mê.
Đường Uyển làm việc ngoài vườn đã nửa ngày, sau đó đứng dưới bóng râm gốc tử đằng hài lòng nở một nụ cười, thấy Hòa Quân đang ngủ trên ghế mây.
Bây giờ là mùa gió, tử đằng đã bắt đầu rụng lả tả, giống như chúng ước hẹn cùng nhau nở hoa, trong phút chốc, hoa nở đầy trên cành, lá cây cũng đã rụng hết, hoa bắt đầu rơi xuống, bao bọc lấy thân thể thiếu niên.
Hoa rơi chẳng có âm thanh gì, thế nên không quấy rầy giấc ngủ của Hòa Quân.
Đường Uyển nhìn cậu, cảm thấy tim mình trở nên mềm nhũn rồi.
Anh tới gần cậu, nhẹ nhàng phủi một cánh hoa rơi trên ghế, từ từ ngồi xuống, bàn tay đặt lên cái trán của Hòa Quân.
Mỹ cảnh đương nhiên không thể không ngắm, nhưng anh còn muốn biết cơn gió thổi tử đằng rụng cuống kia có làm Hòa Quân ngã bệnh hay không...
Rất tốt, không có.
Bàn tay anh vừa muốn rời đi, một bàn tay khác đã đặt lên tay anh, kéo bàn tay anh trùm lên đôi mắt của cậu.
Trong phút chốc anh có thể cảm nhận được mi mắt của cậu khẽ động rồi từ từ dừng lại, cọ vào lòng bàn tay khô ráo của anh làm Đường Uyển nở nụ cười.
“Được rồi. Tỉnh rồi thì không cần giả vờ ngủ nữa. Xem sách đi rồi lát nữa ăn cơm nhé.”
“Ừm...”
Hòa Quân hừ hừ vài tiếng như đang làm nũng, mi mắt cũng run lên.
Đường Uyển rút tay về, vừa cười vừa đứng dậy.
Tiếng cười của anh vô cùng thoải mái.
“Lát nữa sẽ gọi em lại ăn cơm. Muốn ngủ thì ngủ đi.”