Sáng mai thức dậy, Hòa Quân ngồi trong phòng bệnh chờ kiểm tra. Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể sẽ xác định được phương án phẫu thuật cho cậu.
Hòa Quân không có hứng thú nghe phương án giải phẫu của cậu, nói qua cũng được mà không nói cũng được, cậu chẳng quan tâm.
Khi bác sĩ điều trị chính đứng trước mặt cậu nói phương án phẫu thuật cho Hòa Quân nghe, cậu lại lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, rèm của cửa sổ đang bị gió thổi bay.
A, không khí mùa xuân đang lan tràn khắp nơi, có thể mở cửa sổ ngắm nhìn rồi.
Thái độ này của cậu làm vị bác sĩ nổi tiếng không thoải mái, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hòa Quân, bác sĩ liền tha thứ cho cậu.
Thật sự là... Quá đẹp.
Tuy rằng Hòa Quân không để ý nhưng Đường Uyển lại rất để ý tới chuyện này.
Lúc anh biết phương án phẫu thuật cho cậu đã được xác định, anh đi từng nơi dò hỏi, sau đó tới thư viện tìm tất cả các tư liệu liên quan. Dù có tìm hiểu kỹ càng bao nhiêu nhưng có một số chuyện anh vẫn chưa biết, bác sĩ cũng bắt đầu mệt mỏi rồi.
Đường Uyển không nói chuyện này cho Hòa Quân nghe.
Có một ngày, Hòa Quân thức dậy, sờ cái cằm đầy râu mới mọc của Đường Uyển, nói. “Anh về nhà ngủ đi.”
“Hả?”
“Em đã quen với nơi này rồi.” Hòa Quân thấy Đường Uyển không nhúc nhích, cậu nói tiếp. “Anh ngủ với em chen chúc khó chịu lắm.”
Đường Uyển giật mình sửng sốt một chút, hơi do dự nói. “Ừm... Vậy cũng được.”
Hòa Quân thu tay lại, rũ mi xuống. Đường Uyển nhất định không biết trên mặt anh tiều tụy cỡ nào.
Ban ngày anh đi tìm các loại tài liệu, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho cậu ăn rồi lại tới bệnh viện chen chúc với cậu trên chiếc giường nhỏ.
Hòa Quân không biết anh đang bận chuyện gì, nếu Đường Uyển không nói cậu sẽ không hỏi. Nhưng cậu biết Đường Uyển mệt mỏi tới cỡ nào. Tuy anh chưa bao giờ nói với cậu, lúc anh cười vẫn dịu dàng như thế, nhưng Hòa Quân biết anh rất mệt.
Lúc ngủ phát ra tiếng ngáy, tóc mai hai bên của anh đã bạc rồi...
Đường Uyển đi ra khỏi phòng, sờ cằm suy tư.
Nét xuân dần dần rõ hơn.
Trong buổi chiều đầy nắng, Hòa Quân hỏi cụ già cách cậu một cái giường. “Tại sao không có ai tới thăm ông?”
Đã lâu như vậy rồi nhưng cụ già đó vẫn cô đơn không ai tới thăm. Nếu không nói chuyện với cậu, ông cụ sẽ xoay mặt ra ngoài nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Chẳng trách lúc trước cậu tới đây ông lại vui vẻ như vậy.
Cụ già giống như đang đắm chìm trong ánh mặt trời, nhắm mắt lại không trả lời cậu.
Hòa Quân hỏi ông ấy một lần nữa.
Ông cụ ngồi yên ở đầu giường, thoạt nhìn hơi suy nhược.
“Không phải là người ta bận cả rồi sao?”
Bận tới nỗi ông ở đây lâu rồi cũng không có người tới thăm.
“Chúng ta cả đời này lúc nào cũng bận, mãi tới khi nằm trên giường bệnh rồi mới nhận ra không có việc gì làm nữa.”
Hòa Quân lẳng lặng quay đầu nhìn ông. Cậu không nói nữa, bởi vì nếu ông cụ muốn nói vậy sẽ nói ra tất cả.
Ông cụ nói rất nhiều.
Hòa Quân cho là do ông cụ thấy quá cô đơn. Ông cụ cười bảo cậu không phải như vậy.
Tại sao không phải?
Ông cụ không trả lời.
Bây giờ Hòa Quân chỉ cần nghe ông nói là được.
“Cháu biết rồi đấy, ở đây đều là phòng bệnh nan y. Không, không phải đều, bệnh của cháu có thể chữa, nhưng bệnh của ông, già rồi, không chữa được.”
Cụ già vừa nói vừa nở nụ cười.
“Không phải đâu.” Hòa Quân nói.
“Aizzz, dù sao chuyện cũng đã như vậy, ông đây cứ cuốn vào dòng chảy thời gian. Nhưng mấy đứa con của ông, không muốn để ông ở nhà cũng không muốn đưa ông vào viện dưỡng lão, thế nên ông phải tới viện nằm.” Ông cụ nói, ý cười nhạt đi.
Ông như muốn than thở một tiếng nhưng vừa mở miệng lại bắt đầu nói. “Nhưng cũng chẳng sao đâu. Ở viện còn tốt hơn trong nhà và viện dưỡng lão. Môi ngày đều có người tới chăm sóc, kiểm tra sức khỏe cho ông... Không tồi không tồi.”
Ông muốn cười một cái nhưng lại không thể cười nổi.
Ông biết chuyện nhà mình.
Ông ở đây cũng chỉ để kéo dài cái mạng già này. Mỗi lần đều thông báo bệnh tình nguy kịch nhưng rồi cũng chưa rơi vào tay Hắc Bạch Vô Thường.
Ông không được xuất viện.
Cũng không ra khỏi phòng này. Ông còn tốt hơn những người đang phải cắm ống tiêm đầy mình.
Không còn cách nào nữa rồi, giằng co nhau mấy lần ai còn kiên trì nổi? Có lẽ ban đầu ai cũng cảm thấy đau khổ, lâu dần cũng chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Nằm trong đây nhưng lại không có đứa con nào tới chăm sóc.
Thực ra vẫn dằn vặt một chút.
“Vợ ông đâu?”
Cụ già ngơ ngác, chậm rãi nở nụ cười, nói. “Bà ấy hả? Bà ấy không chịu được, sớm đã đi trước ông một bước rồi.”
Không biết có phải vì Hòa Quân chạm tới tâm sự ông hay không, mới nhắc tới vợ ông đã nói chuyện năm ấy của mình và vợ cho cậu nghe.
“Vợ ông rất tốt. Bà ấy thường lải nhải gọi ông là lão già. Lúc còn trẻ chịu nhiều khổ cực, già rồi trở nên yếu ớt. Ôi, cháu không biết đâu, lúc trước bà ấy đi chợ mua thức ăn cò kè mặc cả rồi mua một đống thức ăn bắt ông xách. Ông từng xin bà ấy tha cho nhiều lần nhưng không được.”
Nét cười của cụ già sâu hơn, rõ ràng mặt ông đã đầy nếp nhăn những vẫn cho người ta cảm giác hạnh phúc. “Cháu không biết đâu, lúc ông theo đuổi bà ấy, gì mà nắm tay, gì mà quà tặng, ông đều làm cả.”
Hòa Quân khó có thể quên sắc mặt khi đó của ông lão.
Ánh nắng sau lưng ông dần yếu đi nhưng ông vẫn đắm chìm bên trong ấm áp của mình, cũng nở một nụ cười ấm áp với cậu.
Cụ già nói rất lâu.
Ông kể về cuộc sống của mình và vợ. Dài dằng dặc tới nỗi Hòa Quân mường tượng ra cuộc sống của hai người trôi qua như thế nào.
Hai người nói chuyện tới khi mặt trời sắp tắt nắng.
Tới khuya y tá tới kiểm tra, cụ già mới thỏa mãn kết thúc câu chuyện của mình.
Hòa Quân hỏi ông. “Sao bà ấy lại chết?”
Sao lại để ông cô đơn một mình.
Cụ già dừng một lát, nói. “Ở nhà, sau khi ngủ dậy thì rời đi. Ai, cũng là đi vào ngày xuân rực rỡ. Bà ấy ra đi thanh thản, còn cười nữa.”
Hơn nữa còn để lại một câu.
Tới bây giờ ông vẫn cảm thấy đó là một buổi chiều bình thường.
Sáng sớm hai người mua hoa đặt ở trong phòng, ánh mặt trời vẫn ấm áp như mọi hôm.
Lúc ông tỉnh lại, vợ mình vẫn đang ngủ, ông tìm kính mắt ngồi dậy đọc sách. Đọc vài trang rồi nhưng vợ mình vẫn chưa tỉnh.
Aizzz..
Sao có thể ngủ say như thế?