Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 16: Chương 16




Biên tập: Mr.Downer

Lớp tuyết trắng xoá trên đỉnh Nạp Cáp Cách Nhĩ quanh năm không bao giờ tan.

Người ta đồn rằng chỉ cần vượt qua nó thành công, rồi băng qua rừng thông kín kẽ không một khe hở cùng tuyết nguyên mênh mông, là có thể tìm đến lối vào Ma Vực trong truyền thuyết. Trăm ngàn năm qua, vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên tìm đến nơi này, không biết đã bị núi tuyết nuốt chửng thành những bộ xương vô danh, hay là đã được toại nguyện như mong muốn.

Ánh tà dương ảm đạm chìm xuống mặt tối của dãy núi, kéo dài bóng dáng hai người đang đi tới từ xa xa.

“Ngu huynh, tiểu thư đã hạ lệnh, dặn không được tự tiện hành động. Hơn nữa…” Người cao hơn một chút dường như cảm thấy lạnh cóng, bọc kín xiêm y trên người, rồi mới đè thấp giọng nói tiếp, “Hơn nữa ta luôn cảm thấy hình như có thứ gì đó đang ngầm nhìn trộm.”

“Ngươi sợ thì cứ đi về, ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì đang giả thần giả quỷ!”

Người thấp hơn kia có hình thể cường tráng, đẩy đồng bạn đang muốn ngăn cản ra, “Đừng cản ta!”

Toàn bộ sự tình phải nói tới từ chiến loạn phía nam: Tiểu quốc Nam Hề trong năm gặp đại hạn, cuối năm gặp tuyết tai, thiên tai hại người, khiến cho dân chúng sống lang thang, bụng ăn không no quyết định khởi nghĩa vũ trang, còn các nước xung quanh luôn nhìn chằm chằm, muốn nhân cơ hội để được chia một chén canh. Vài trận giao tranh lại dẫn đến rất nhiều chuyện rắc rối, ngọn lửa chiến tranh vì thế mà ngày càng kịch liệt. Phát hiện điều bất thường đầu tiên là người của Khanh Thuỷ Tông, bọn họ tìm thấy nhiều dấu vết tà pháp ở Nam Hề, mà tất cả dấu vết này đều chỉ về quãng thời gian trước khi thiên tượng dị biến —— Ma tinh xuất thế ắt có chiến loạn, bất kể con người ra sao, chỉ cần máu chảy đầy đủ là được.

Biết việc này không thích hợp để lâu, mấy tông môn bên kia Giang Hoài bèn dẫn đầu, thề sống chết phải kiềm chế vật kia trong Ma Vực, không thể cho nó thừa dịp loạn lạc lớn mạnh, làm hại thế gian.

Đám người bọn họ là nhóm xuất phát đầu tiên, đến đây vào hừng đông ngày hôm qua. Theo kế hoạch, bọn họ trước hết cắm trại ở nơi này, chờ nhóm người còn lại đến, cùng thương thảo ra đối sách tốt nhất, rồi mới xuất phát về phía đầu kia của núi tuyết, tìm kiếm vị trí thật sự của Ma Vực trong truyền thuyết.

Thế hệ trước đây cũng đã từng có hành động tương tự, nhưng sở dĩ Ma Vực có thể bảo trì thần bí cũng không phải là do được vây quanh bởi tấm chắn thiên nhiên bằng núi tuyết —— Hơn một nửa số người đã bỏ mạng trong núi tuyết này, số còn lại quay về cũng trở nên ngu ngốc, không được vài người sống thọ.

Càng tới gần Ma Vực thì càng phải cẩn thận, đêm xuống là thời khắc nguy hiểm nhất. Mỗi đêm cần phải có người canh gác, tối nay vừa lúc đến phiên hai người bọn họ. Cả hai đang vốn thủ quanh đống lửa, chờ đợi màn đêm buông xuống, đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, Ngu huynh kia cũng không biết bị sao, đuổi theo tới đây tựa như bị trúng tà. Người còn lại không yên tâm bèn đi theo, bây giờ tỉnh táo lại một chút, phát hiện hai người đã lệch khỏi con đường ban đầu tiến vào sâu trong núi tuyết.

“Có lẽ là một loại chồn nào đó.”

Người cao hơn vẫn chưa từ bỏ ý định cố gắng khuyên nhủ đồng bạn quay lại.

“Suỵt, ngươi nghe kìa,” Người đang được khuyên bảo đưa tay đặt trên lỗ tai, cẩn thận lắng nghe.

“Cái gì?”

Người cao to ngạc nhiên, bắt chước bộ dạng nghe ngóng. Ban đầu hắn không nghe thấy gì, nhưng sau đó không biết có phải là ảo giác hay không, tựa như có người thật sự kêu la từ đằng xa.

“Cứu, cứu ta, cứu, cứu ta.”

Âm thanh trở nên rõ ràng, là giọng nói của nữ nhân, mang theo chút tiếng khóc nức nở, bị gió lạnh thấu xương thổi tới chỗ bọn họ.

Người thấp nọ muốn lần theo tiếng kêu, nhưng bị người cao hơn hết sức kéo cánh tay lại.

“Ngươi cẩn thận một chút, không nên hồ đồ! Mười dặm xung quanh đây hoang tàn vắng vẻ, làm sao có thể có nữ nhân yếu đuối nào gặp nạn?”

“Ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi, Giang huynh!” Người cao vừa dứt lời, họ Ngu kia liền hất tay hắn ra, giận dữ trừng hắn, “Nữ nhân cầu cứu ngươi, phản ứng đầu tiên của ngươi lại là chạy trốn. Không chừng bóng đen kia là tín hiệu cầu cứu của nàng gửi đến chúng ta, tóm lại ta phải đi xem!”

Cưỡng chế bất an trong lòng, người cao to cũng không muốn bị gánh cái danh kẻ hèn nhát, chỉ đành đuổi theo bước chân của đồng bạn, men theo âm thanh của nữ nhân kia, không hề phòng bị mà đi vào sâu trong núi tuyết.

Chỗ tảng đá tránh gió, lộ ra một góc xiêm y đỏ rực, rốt cuộc đã tìm được rồi.

“Cô nương…”

Người vóc dáng thấp hơn không chút nào đề phòng chạy lại, ngay cả họ Giang cao to kia cũng buông lỏng cảnh giác.

Có thể đến đây đều là tinh anh cao thủ ngàn người mới tìm được một, đối phương thoạt nhìn chỉ là một nữ nhân, có thể hại bọn họ như thế nào?

Bóng dáng nữ nhân kia trông thật yểu điệu, mái tóc đen được vấn thành búi, người thấp nọ nhìn thấy cũng có chút muốn thay lòng đổi dạ. Hắn vừa mới đến gần, muốn đưa tay kéo nàng. Còn chưa kịp mở miệng, nữ nhân kia đã ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đương nhiên không phải là của người sống.

Người thấp nọ muốn lùi về sau, nhưng thứ quái lạ này lại ra tay nhanh hơn, cánh tay gỗ nặng nề bắt chặt cổ tay hắn, không cho hắn thoát thân.

“Ngươi, tới cứu ta sao?”

Nàng cười khanh khách, toàn bộ thân thể sắp leo lên người hắn.

Trong cơn kinh hoảng làm sao cũng không gỡ được cánh tay gỗ kia ra, người thấp hơn chỉ biết cầu cứu đồng bạn.

“Giang huynh! Cứu ta cứu ta!”

“Đây không phải là người sống!”

Người cao to nghe thấy tiếng la chạy tới, rút bội kiếm chặt đứt cánh tay của con rối gỗ này.

Hồng y, con rối…

Một dự cảm cực kỳ không rõ bất chợt dâng lên trong đầu.

“Chạy mau!”

Hắn còn chưa dứt lời, cái tay cụt trên tuyết kia liền bay lên trời, bóp lấy cổ họng của hắn.

“Thứ quỷ quái gì vậy?”

Người thấp hơn quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy trên gương mặt kiều mị của người rối hồng y kia tràn đầy ý cười.

Rõ ràng mỹ lệ hơn bất kỳ nữ nhân nào hắn từng gặp, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi đến khắc cốt.

“A ——!”

Tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm vang vọng ở trong núi, đánh rơi tuyết đọng trên cành cây.

Máu tươi ấm áp chảy trên tuyết trắng, ngưng kết thành băng, chậm rãi bị che phủ, cho đến khi không còn nhìn thấy.

Màn đêm đã buông xuống, trăng lưỡi liềm hờ hững treo lơ lững bên kia đầu núi, ánh trăng thăm thẳm chiếu xuống làn sương mù tím nhạt mờ mịt.

Sau đó, ngay cả tiếng sột soạt khe khẽ cũng không thể nghe thấy, chỉ có tiếng tuyết rơi vi vu bất chợt.

Sâu trong núi lớn lại trở nên yên tĩnh như chưa từng có ai đã tới đây.

“Giang tiểu thư…”

Tới báo tin là một nam nhân trung niên, cho dù đã từng thấy nhiều biết rộng, nhưng cũng lấy làm kinh ngạc khi đi vào nơi này. Bên ngoài là trời băng đất tuyết, không một cọng cỏ, còn trong lều lại là một khung cảnh hoàn toàn khác: Nến đỏ đèn bạc, ánh đuốc sáng choang, đâu đâu cũng có rèm lụa mỏng manh cùng mành châu mã não, người qua lại trong đó, như đối mặt với tiên cảnh. Nam nhân này muốn tìm Giang tiểu thư đang ngồi ở chỗ ánh nến u ám, bóng người mơ hồ đằng sau tầng tầng lớp lớp màn che, không thể thấy rõ lắm.

Chỉ có thể xác định được, nàng đang trò chuyện cùng ai đó, phát hiện này khiến cho những lời chưa kịp nói ra khỏi miệng của nam nhân nọ chợt dừng lại.

“Không sao, ngươi cứ nói, cũng không phải bí mật gì.”

Thấy có người đến, Giang Trì Tố dùng tay ra hiệu ngừng một chút với người đối diện.

“Ngươi tìm được rồi?”

Phụ trách tuần tra đêm qua chính là thủ hạ của Giang Trì Tố. Hai người kia bỗng nhiên mất tích vào giữa đêm trước, mới đầu có người tưởng rằng cả hai đi tiểu, một chút sẽ quay lại ngay. Nhưng bọn họ đợi đến khi chân trời sáng rực, hai người Giang và Ngu vẫn không thấy xuất hiện.

“Tìm được rồi, không, cũng không thể xem như tìm được…”

“Ồ?”

“Là như vầy…” Người kia chùi mồ hôi trên trán, nói rõ ràng mười mươi toàn bộ sự việc, “Mới vừa rồi, trên trời xuất hiện hai vệt bóng đen, bay về phía chúng ta. Ban đầu chúng ta tưởng đó là chim chóc, nhưng chờ thứ đó đến gần một chút, mới phát hiện đó là cơ quan gỗ làm thành hình chim lớn.”

“Hai con chim gỗ kia bay quanh quẩn trên không hai vòng, rồi vứt cái gì đó xuống dưới, vừa vặn rơi xuống trước mũi chân một người. Người nọ cúi đầu nhìn, phát hiện đó là hai cánh tay chảy máu đầm đìa, sợ tới mức ngã xuống đất.”

“Từ quần áo cho thấy, chủ nhân cánh tay bị chặt đứt này chính là hai người mất tích kia.”

“Đây là thứ mà vật trong Ma Vực muốn chúng ta nhìn cho kỹ, để biết khó mà lui,” Giọng nói của Giang Trì Tố giòn giã, như tiếng ngọc thạch va chạm, nhưng bên trong cũng lộ ra một chút bực mình, “Nhưng mà cũng hay, có mấy kẻ xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, bây giờ đổ máu, cũng nên biết rõ chính mình sẽ chẳng được xem là nhân vật nào trong tuyết nguyên sâu xa này.”

Hiện giờ việc này đã truyền khắp doanh trại như lửa cháy lan trên đồng cỏ, cho mọi người một sự cảnh tỉnh: Ở đây tất cả chư vị đều là nhân tài kiệt xuất ngàn người mới có một, thế nhưng chỉ mới tiến vào núi tuyết đêm đầu tiên, đến cả rìa Ma Vực cũng chưa tìm thấy, mà đã thần không hay quỷ không biết tổn thất hai cao thủ, ngay cả xác cũng không còn.

“Chuyện này…?”

“Nhắc nhở mọi người phía dưới, đừng có tự ý hành động. Coi như đổi hai mạng người mua một bài học.”

Thấy người kia chậm chạp không trả lời, lông mày dài của Giang Trì Tố cau lại, ngữ khí hơi hơi hoà hoãn, “Cảm thấy ta lãnh khốc vô tình sao?”

“Không dám.”

Giang Trì Tố nói không sai.

Thiên hạ này thái bình quá lâu, rất nhiều người thật sự không đặt chủ nhân của Ma Vực ở trong mắt, luôn cảm thấy bọn họ chỉ cần tập trung lại như vậy là có thể nghiền chết kẻ đó tựa như giết một con kiến. Nhưng nếu đúng là như thế, hai ngươi nọ cũng sẽ không phải bỏ mạng dễ dàng.

“Ngươi lui xuống đi, ta còn có chuyện muốn nói cùng vị này.”

Sau khi người báo tin rời khỏi, Giang Trì Tố mới quay đầu nhìn người không nói một lời từ đầu đến giờ.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu vàng đồng mộc mạc trên người, biếng nhác nằm trên tháp mỹ nhân, để chân trần, mất tập trung theo dõi cờ song lục* mình đang chơi, “Diệp thành chủ, ngài đột nhiên đến chơi như vậy, thật khiến ta sợ hết hồn.”

*Cờ song lục: Là cờ backgammon hay còn gọi là cờ tào cáo, một trò chơi dạng bàn cờ cổ nhất cho hai người chơi, trong đó những quân được di chuyển theo số súc sắc.

Hoá ra vị khách thần bí này chính là Diệp Phong Thành.

Hắn tới trễ hơn nhóm người Giang Trì Tố nửa ngày, chuyện đầu tiên làm sau khi dàn xếp xong xuôi chính là đến bái phỏng nàng.

“Diệp thành chủ, mời ngài nói rõ mục đích đến đây?”

“Mỗ chỉ muốn hỏi thăm Giang tiểu thư về cuộc đời của một người.”

Diệp Phong Thành nhìn chăm chú ánh lửa u ám trong chụp đèn bạc, ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi đen thẫm của hắn, nhuộm màu mắt thành hoả diễm. Hắn có dung mạo tinh tế, đuôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, chỉ tiếc dáng vẻ phong lưu nhã trí như vậy lại bị bao phủ bên trong bệnh khí ủ rũ quanh năm, trông có vẻ không có tinh thần.

“Ai?”

Giang Trì Tố vẫn là bộ dạng chán chường không quan tâm đến tất cả, một ván cờ chỉ chơi sơ qua, trái lại cực kỳ hứng thú với cục súc sắc lung linh kia, cầm trong tay khẽ ngắm nghía.

“Diệp Lang Thuỷ.”

Nghe thấy cái tên này, tay nàng run lên, súc sắc lăn xuống đất, quay vài vòng rồi không biết rớt ở chỗ nào.

Sau khi ổn định tinh thần, Giang Trì Tố mở miệng từ chối, “Diệp thành chủ hỏi sai người rồi, các ngươi là người của Diệp gia, hỏi người ngoài làm chi?”

Từ lúc rời khỏi ảo cảnh trong bức hoạ, Diệp Phong Thành luôn suy nghĩ xem vị Giang tiên sinh mà Diệp Lang Tuyên cầu viện rốt cuộc là ai, vì sao Diệp Lang Tuyên lại chọn người này, người đó có năng lực gì để đối phó với Diệp Lang Thuỷ đã nhập ma?

Trang sách ghi chép về nửa đời sau của Diệp Lang Thuỷ đã bị người xé đi, nếu muốn mở chiếc vòng thách đố cuối cùng này, hắn nhất định phải tìm đến hậu nhân của vị Giang tiên sinh đã tham gia tiêu diệt Diệp Lang Thuỷ.

Thực ra trước khi Giang Trì Tố lộ ra phản ứng như vậy, hắn cũng không có cách nào để hoàn toàn xác định rằng vị Giang tiên sinh vô danh kia là tổ tiên của Giang Trì Tố —— Dù sao đã qua một ngàn năm, thế sự thương hải tang điền*, nếu chỉ là tình cờ trùng họ, hắn tìm nhầm người, như vậy chẳng phải sự thật năm đó sẽ bị mai táng vĩnh viễn trong bóng tối sâu thẳm hay sao?

*Thương hải tang điền: Chỉ những sự thay đổi lớn lao.

“Nếu Giang tiểu thư không biết, thì để mỗ kể một chút về Diệp Lang Thuỷ vậy.”

Ánh mắt lãnh tĩnh của Diệp Phong Thành như dao nhọn, đổi khách thành chủ, gắt gao nhìn chăm chú Giang Trì Tố đang muốn tiễn khách.

Tuy nói Diệp Phong Thành còn trẻ mà có vẻ bệnh tật, thế nhưng dưới ánh mắt như vậy của hắn, ngay cả di dời tầm mắt Giang Trì Tố cũng không làm được, chỉ có thể chết lặng nghe hắn nói.

Diệp Phong Thành đầu tiên chỉ nói về chút nội dung cũ rích viết trong sách vở: Cái đêm trước khi Diệp Lang Thuỷ chào đời, trên bầu trời chợt liên tiếp phát sinh dị tượng. Gã có mái tóc bạc bẩm sinh, mắt phải có hai đồng tử, suy tính ra mệnh cách của gã sẽ hỗn độn. Lúc còn trong tã lót, Diệp Lang Thuỷ đã cho thấy thiên phú đáng sợ mà xưa nay chưa ai từng có, cho tới bây giờ, từ trên xuống dưới Diệp gia vẫn không có người nào có thể so sánh được với gã.

Trong quãng đời ngắn ngủi của mình, Diệp Lang Thuỷ đã đặt chân lên rất nhiều lĩnh vực, không có lĩnh vực nào gã không đạt đỉnh cấp, Diệp Lang Tuyên từng thẳng thắn rằng, nếu không phải Diệp Lang Thuỷ mất sớm, chức thành chủ này cũng không tới phiên hắn.

“Năm mười bảy tuổi, Diệp Lang Thuỷ đã dùng thiên ngoại vẫn thạch để đúc cho mình một thanh đoản đao, đặt tên nó là Lang Thuỷ. Ngày thanh đao ra lò, cửu thiên lôi minh, cho dù là bắc hải đại yêu cũng đều phát sinh tiếng khóc gào bi ai. Trong lời đồn nói rằng, gã đã dùng thanh đao này chém giết bạch xà chín ngàn tuổi trong biển, mang xà cốt về thành Vẫn Nhật. Sau trận đánh đó, đoản đao kia đã trở thành khắc tinh của tất cả thứ tà ma trên đời này, có thể trảm hết yêu tà. Thần binh này đã mất tích cùng lúc Diệp Lang Thuỷ chết, mỗ đã tìm khắp kho đồ của Diệp gia cũng không thấy, ngay cả trong phần mộ của Diệp Lang Thuỷ cũng không có, ngươi nói thử xem nó đã đi nơi nào?”

“Ta không biết!”

“Có thật không?”

Trong lòng bàn tay của Giang Trì Tố đầy mồ hôi lạnh, vừa ẩm ướt vừa dinh dính, nhưng dáng vẻ của Diệp Phong Thành vẫn lạnh như băng.

Cả hai giằng co khoảng chừng một nén nhang.

“Giang tiểu thư, mỗ sắp không còn thời gian.”

Người thay đổi tầm mắt đầu tiên là Diệp Phong Thành, “Nói ra chân tướng đi, đây là thời điểm để chấm dứt ân oán này.”

Có lẽ trong lời nói này có điều gì đó làm xúc động Giang Trì Tố, khiến nàng ấp úng rất lâu.

“Diệp thành chủ, nếu như ngươi khăng khăng muốn biết, cũng không phải không được,” Nàng không trả lời ngay lập tức, trầm ngâm thật lâu rồi mới hạ quyết tâm, khẽ mở miệng, “Có liên quan đến thân phận thật sự của vật kia trong Ma Vực, chắc ngươi cũng đoán được một chút?”

Trong những lời đồn lác đác liên quan với núi tuyết này, thường xuyên xuất hiện chuyện về hồng y nữ nhân cùng người rối gỗ. Đối với những người đã từng gặp qua như bọn họ mà nói thì đâu chỉ rõ ràng, quả thật giống như bày đáp án tại nơi có thể chạm tay tới.

“Ta kể cho nghe ngươi một chuyện xưa đi, một câu chuyện có lẽ ngươi chưa từng được nghe thấy.”

Trong phút chốc, nàng giống như già đi mười mấy tuổi, giữa lông mày xuất hiện khắc ấn thật sâu.

Rất lâu về trước, khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ hồ đồ, ông cố của nàng đã kể cho nàng nghe một cố sự không tên, mãi đến gần đây, nàng mới biết, đây không chỉ đơn giản là một cố sự.

“Dù gì tất cả ghi chép đều đã bị huỷ, ngươi muốn tin thì tin, không tin thì cứ coi như ta đang nói bậy cũng được.”

Giang Trì Tố không vội vàng giảng giải, mà trước hết chỉ dập tắt ánh đèn sắp tàn.

Bóng tối bao trùm trong nháy mắt, bóng người lờ mờ cùng tiếng nói mơ hồ dần xa rời bọn họ,

Nàng hắng giọng, rồi mới mở miệng, “Cố sự này bắt đầu từ đâu, ta cũng không rõ lắm, nhưng gây nên náo động thật sự phải nói đến ngày tiểu nữ nhi Tạ Sương của Tạ gia xuất giá. Phu quân của Tạ tiểu thư họ Nguyễn, là thanh mai trúc mã của nàng. Theo thông lệ, tân nhân phải dâng trà cúng tổ tiên vào ngày hôm sau, thế nhưng trưởng bối của Nguyễn gia đợi thẳng đến khi mặt trời lên cao cũng không có ai tới, cảm thấy không ổn, bọn họ bèn tìm đến tân phòng, đẩy cửa đi vào thì phát hiện chú rể đã bị móc hai mắt cùng trái tim, thi thể lạnh cứng, còn tiểu thư của Tạ gia đã không cánh mà bay. Hỏi hầu gái hộ viện chờ người, bọn họ đều nói đêm qua không có bất kỳ động tĩnh quái lạ nào, tra cấm chế trong viện cũng không phát hiện được tình huống xâm nhập bất thường.”

“Thân thủ của tiểu thư Tạ gia cùng công tử Nguyễn gia không phải tầm thường, nhưng kỳ lạ là ở hiện trường không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào cả. Chuyện này nhấc lên sóng to gió lớn giữa các đại tông tộc, Nguyễn gia nghi ngờ Tạ tiểu thư giết chết phu quân rồi bỏ trốn, Tạ gia vì trong sạch của chính mình, thề sống chết phải tìm ra hung thủ. Ngươi đoán xem bọn họ có tìm được không? Không được. Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, tiểu thư Tạ gia như bốc hơi khỏi thế gian này, làm sao cũng không tìm thấy. Hỏi quỷ sai, trả lời rằng chưa từng gặp hồn phách của Tạ tiểu thư, đi tra những tà môn tông phái chuyên thu nhận nữ đệ tử, bọn họ cũng nói môn hạ của mình có nữ đệ tử mất tích. Từ ngày đó trở đi, thỉnh thoảng lại có những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi biến mất, có nữ đệ tử của các đại môn phái, cũng có nữ nhi của vô danh nhân gia. Trong suốt quãng thời gian ấy, chỉ cần thị tộc nào có nữ nhi trong nhà cũng đều run sợ trong lòng, chỉ sợ một ngày nào đó vận rủi sẽ giáng xuống đầu mình.”

“Vụ án này giống như đao nhọn, treo trên đỉnh đầu mọi người. Trong lúc tất cả cho rằng án này sẽ không thể giải được, có một người trẻ tuổi đã vô tình đánh vỡ người rối sống mà huynh trưởng của mình nuôi dưỡng trong địa lao. Rơi vào kinh hãi cực độ, người trẻ tuổi lao xuống sâu trong địa lao để kiểm tra. Tất cả người rối sống này đều là những cô gái trẻ, trên người mặc hồng y, nói cười yến yến, không khác gì những cô gái bình thường. Hắn đi vào trong, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cuối đám người, nữ nhân hồng y dẫn đầu kia… Chính là Tạ Sương đã mất tích từ rất lâu. Bằng chứng vững như núi, cho dù không thể tin được, hắn cũng phải thừa nhận, tội lỗi này thật sự là do huynh trưởng hắn gây ra.”

“Người trẻ tuổi sợ hãi muốn khuyên nhủ huynh trưởng quay về chính đạo, nhưng không có ích gì, huynh trưởng của hắn thấy sự tình bại lộ, thậm chí cũng không tiếp tục che giấu, giam lỏng người trẻ tuổi này ở trong nhà, ngang nhiên làm chuyện tà ác. Trong lúc bị giam lỏng, người trẻ tuổi biết được huynh trưởng của mình đã nhập ma không phải là chuyện của một ngày hai ngày —— Người rối sống chỉ là bước thứ nhất của kế hoạch, thứ gã thật sự muốn là cuốn thiên hạ này vào trong ngọn lửa chiến tranh. Nhìn thấy nhà mình dần dần biến thành động quỷ, người trẻ tuổi tuyệt vọng không thể không cầu viện bằng hữu của mình.”

“Người hắn nhờ vả nhận được thư gửi, biết việc này có liên quan đến bá tánh thiên hạ nên không được phép sai lầm, ngay lập tức tập hợp nhân thủ, không ngại vạn dặm xa xôi chạy tới. Thế nhưng không biết huynh trưởng của người trẻ tuổi đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ từ đâu, đi trước một bước ngăn chặn quân cứu viện, quăng viện binh cùng người trẻ tuổi đã phản bội gã vào trong địa lao. Lúc bị giam ở trong ngục, người trẻ tuổi thông qua cuộc nói chuyện của những người rối sống mà biết được, huynh trưởng của hắn sẽ biến hắn thành con rối, còn những người khác sẽ luyện thành một loại quái vật gọi là “Nhân trĩ” —— Chỉ có con rối mới sẽ không phản bội. Đến ngày thi thuật ấy, người trẻ tuổi mượn cớ có lời muốn nói cùng huynh trưởng, lừa ma vật còn một tia huynh đệ với hắn đến gần.”

“Hoá ra lúc đầu người trẻ tuổi đã chuẩn bị tốt kế hoạch nếu bị phát hiện, còn giữ lại hậu chiêu. Hắn giấu bội đao của huynh trưởng, để nó trong quần áo, không nói cho bất kỳ ai. Thừa dịp huynh trưởng nhập ma đến gần trong nháy mắt, hắn dùng hết sức đâm đoản đao có thể trảm hết yêu tà này vào trong lồng ngực của gã, cho dù bị vỗ một chưởng cũng không chịu buông tay.”

Diệp Lang Tuyên đâm đao Lang Thuỷ vào trong ngực gã, máu tươi ấm áp dần nhuộm đẫm tay hắn, như sinh mệnh từ từ trôi đi của Diệp Lang Thuỷ. Người rối sống trở nên bạo động, muốn chạy tới kéo kẻ dám làm bị thương chủ nhân của các nàng, nhưng Diệp Lang Thuỷ phất tay áo một cái, ra hiệu cho các nàng không được tiến lên.

Bị thần binh do chính mình rèn đả thương, Diệp Lang Thuỷ ngã vào lồng ngực Diệp Lang Tuyên, quệt máu của mình trên mặt hắn.

Máu bị nước mắt cọ rửa, nhếch nhác lung tung, trông rất khó coi.

“Gã nói: ‘Ngươi rốt cuộc đã vượt qua ta một lần.’ Người trẻ tuổi biết rõ sự đố kị cùng hâm mộ của gã đối với hắn, nhưng chỉ đặt trong lòng, chưa bao giờ nói ra. Cuối cùng, người trẻ tuổi vì thiên hạ diệt trừ một tai hại ôm thi thể của huynh trưởng khóc đến mức thở không ra hơi, rất lâu sau hắn mới đứng lên, quyết định hậu táng huynh trưởng.”

“Ta nghe thấy kết cục của cố sự là ma vật đền tội, từ đó thiên hạ lại thái bình.”

“Thế nhưng ngươi cùng Diệp Cao Sầm, các ngươi một mực nói rằng, Diệp Lang Thuỷ chưa chết.”

Nhiều lần nhắc đến tên của kẻ nọ tại nơi gần Ma Vực nhất, rốt cuộc đưa tới một điềm bất thường.

Yêu phong chợt nổi lên bốn phía, thổi bay màn che, ánh nến thoáng chớp một cái, biến thành thanh quang lạnh lẽo, chiếu lên trên gương mặt Giang Trì Tố, tựa như ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục.

Đâu đâu cũng có người rít gào, chén sứ rơi đầy trên mặt đất, còn màn che phất phơ phần phật.

Cơn gió này càng lúc càng lớn, như có thứ gì đó sắp đến, pha thêm mùi máu tanh nồng nặc, gần như chạm phải gò má của nàng… Nàng trợn to hai mắt, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, ngay cả né tránh cũng không thể.

Chuyện xảy ra kế tiếp khiến cho nàng sững sờ tại chỗ —— Diệp Phong Thành nghiêng người bước đến nắm cổ tay của nàng. Ngón tay của hắn lạnh lẽo, nhưng trong lòng bàn tay tựa như cất giấu một ngọn lửa mong manh, vững như bàn thạch, kỳ lạ đến nỗi làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

Cái gì đó trong gió càng ngày càng gần, ngay trong nháy mắt sắp đụng tới nàng, nó thay đổi phương hướng xông về phía Diệp Phong Thành.

Căm hận, oán độc còn có một chút không cam lòng… Diệp Phong Thành đối mặt trực diện với hết thảy cũng không chớp mắt, giống như muốn nhìn cho rõ kẻ đang thao túng ở phía sau kia.

Cuối cùng, quỷ ảnh chưa kịp chạm vào lại biến mất.

Tình huống khác thường chấm dứt, đèn đuốc trở về sắc vàng mật ong ấm áp, giống như trước đó không hề xảy ra chuyện gì.

Diệp Phong Thành buông tay, vẻ mặt bình thản như thường, chỉ có Giang Trì Tố kinh hồn thở hổn hển.

“Ngươi nói, Diệp Cao Sầm… Đã hỏi ngươi chuyện giống như vậy?”

“Hắn… Đến bái phỏng ta.” Giang Trì Tố nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, “Ta đoán rằng cho dù Diệp Lang Thuỷ còn sống, cũng đã trở thành phế nhân. Như ngươi nói, đao Lang Thuỷ là khắc tinh của tất cả ma vật, dù là chủ nhân của nó cũng không ngoại lệ. Một đao đâm thủng ngực kia hoàn toàn thương tổn tới hồn phách của Diệp Lang Thuỷ, cũng để lại cho gã một vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành, nếu như không có người kéo dài tính mạng cho gã, thì cho dù gã trốn được nhất thời, cũng tránh không khỏi cả đời.”

“Diệp thành chủ, trước đây gặp ngươi ta vẫn chưa thể xác định, nhưng ta phải nói, ngươi… Không phải sinh bệnh, mà là bị trúng chú.”

“Bùa chú của Diệp Lang Thuỷ, chính là được hạ trên người Diệp Lang Tuyên vào lúc đó, theo máu của Diệp gia các ngươi mà truyền từng đời, đến ngươi là đời cuối cùng. Dựa vào việc hấp thụ tinh khí cùng linh lực huyết duệ của Diệp gia, Diệp Lang Thuỷ tẩm bổ cho thân thể cùng hồn phách bị huỷ hoại của mình, vì vậy gã mới có thể kéo dài hơi tàn được nhiều năm như vậy trong Ma Vực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.