Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 20: Chương 20




Biên tập: Mr.Downer

Diệp Phong Thành đã đi trước, đám người Doãn Tĩnh đành phải tạm thời đi tiếp cùng Giang Trì Tố.

Lời nói của Vân Nguy Dịch vẫn giống độc rắn chiếm cứ trong lòng Doãn Tĩnh, khiến trong tâm hắn như bị mũi châm xuyên qua, đau đớn âm ỉ dày đặc.

Doãn Tĩnh chưa bao giờ biết chủ nhân của mình có tâm nguyện hừng hực như vậy, chỉ một mực ngu muội muốn hắn có thể sống sót, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn muốn sống như thế nào.

Dọc đường đi, ngoại trừ những vị dẫn đầu phân công ra lệnh cho thuộc hạ, bên ngoài không ai nói chuyện, im lặng kéo dài tựa như nỗi sợ hãi về Ma Vực chưa ai biết đến bao phủ trong lòng đoàn người, làm cho mỗi bước chân của bọn họ phải đi thật cẩn thận, chỉ sợ trong tuyết đột nhiên sẽ nhô ra thứ tà yêu gì đó, khiến cho cả đoàn dẫm vào vết xe đổ của hai người Giang và Ngu đêm nọ.

Khác với mây đen dày đặc vài ngày trước, bầu trời hôm nay quang đãng hiếm thấy, từ xa xăm là những đám mây trắng tựa như bông gòn, nhẹ nhàng trôi tới.

Thiên cao lộ viễn, vân đạm phong khinh*, còn băng tuyết bất biến sâu trong núi lớn phản xạ ánh sáng chói chang, khiến người ta nhìn thấy đau mắt như muốn mù.

*Thiên cao lộ viễn, vân đạm phong khinh: Trời cao đường xa, mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ đường xá xa xôi, thời tiết đẹp đẽ.

“Tiếng gì thế?”

Lúc xuống núi, bọn họ chọn một con đường tương đối rộng rãi, nhưng dù vậy, đoàn người vẫn xếp thành một hàng thật dài.

Khi bọn họ xuống đến giữa sườn núi, có một người dừng bước, nghi ngờ nói với người bên cạnh, “Ngươi nghe thử xem đây là tiếng động gì?”

Phía sau truyền đến tiếng ù ù quỷ dị, người được hỏi là dân sống trong núi từ nhỏ, vừa nghe liền biết có chuyện gì, gương mặt biến sắc cực kỳ đáng sợ, giảm thấp âm lượng nói, “Là tuyết lở trên chỗ núi cao, đây không phải là chuyện nhỏ, mau chóng thông báo cho mọi người.”

Tin tuyết lở này như một hòn đá kinh động đến ngàn con sóng, lan truyền rất nhanh trong đám người.

Giang Trì Tố vừa thương lượng xong cùng một ông lão có lông mày dài bên cạnh, ngay lập tức quyết định.

Trốn dĩ nhiên không kịp, huống chi nhân số của bọn họ đông đảo, trong thời gian ngắn sẽ không tìm được hang động nào có thể chứa toàn bộ mọi người, mà dựng tiên các thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, hiện nay bọn họ chỉ có thể dựa vào thú cưỡi hoặc pháp khí thần thông.

Cũng không lâu sau, tuyết lớn trắng xoá liền rơi xuống từ những chỗ dốc cao, giống như thiên quân vạn mã, nhấn chìm lẫn chôn vùi vị trí bọn họ vừa đứng một khắc trước đó. Nhưng vẫn chưa an toàn, đám người bọn họ bay nhanh giữa lưng chừng núi, phía sau là cơn tuyết lở như thú dữ truy cùng đuổi tận, nếu ai chạy chậm một chút thì sẽ bị mai táng dưới lớp băng tuyết vĩnh viễn không tan ra này.

Doãn Tĩnh hơi quay đầu, thấy một người trẻ tuổi đang cưỡi kiếm, nhưng bởi vì tâm hoảng ý loạn mà rơi xuống từ giữa không trung, ngay lập tức bị tuyết triều nuốt chửng.

“Đừng quan tâm đến hắn, muốn sống thì không nên quay đầu!”

Tuy Giang Trì Tố là nữ, lần đầu lộ diện cũng có vẻ được nuông chiều từ bé, nhưng vào giờ khắc này xem ra, nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều nam nhân khác đang sợ hãi.

Một người vẫn đang còn sống sờ sờ, vậy mà biến mất chỉ trong tích tắc, ngay cả một câu di ngôn cũng không kịp để lại. Doãn Tĩnh nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, càng dùng thêm sức kẹp chặt ái mã dưới người, thúc giục nó phi nhanh hơn một chút nữa.

Đến lúc này, đối mặt với thảm hoạ tàn phá, bọn họ cũng chỉ quan tâm đến sống chết, không lo đến chuyện sẽ kinh động yêu ma quỷ quái giữa núi.

Thật vất vả mới chạy đến được khu vực an toàn, mấy người dẫn đầu trước tiên dừng chân, quan sát cảnh vật bốn phía xung quanh.

Hoá ra trong lúc vô tình, bọn họ đã xuống núi, tiến vào đầu cánh rừng rậm rạp không có ánh sáng xuyên qua.

Khu rừng này thật sự quỷ dị, khắp nơi trôi nổi tà khí nhàn nhạt, còn cành lá của cây cối thấp bé quấn chặt lấy nhau, như bện một tấm lưới khổng lồ đen thùi trên đầu bọn họ, ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài.

Có một vài người nóng nảy trực tiếp vận dụng phép thuật, chém đứt những cành lá chướng mắt trên đỉnh đầu, làm cho ánh nắng sáng sủa có thể chui vào cái nơi quanh năm không thấy sáng, chỉ có bóng tối tụ tập này. Một ít người tinh mắt nhận ra, bọn họ càng chém, khu rừng rậm thâm sâu này càng u ám, giống như đang chuẩn bị một âm mưu ác ý gì đó.

Doãn Tĩnh nhặt một đoạn cành bị chém, phát hiện ở đầu vết cắt chảy ra chất lỏng đỏ nhạt, giống như máu của cây.

“Cẩn thận một chút, nơi này không đơn giản.”

“Ta biết, lời đồn nói rằng khu rừng này làm cho người ta mất đi tâm trí, trở nên phát rồ, rồi tự chém giết lẫn nhau.”

Giang Trì Tố nói, chiếc kim của la bàn tinh xảo trong tay đang quay loạn xạ, không nhìn ra được đông tây nam bắc.

Tuy nói thế, nhưng trong khu rừng liên tiếp sinh ra mấy thứ quái đản này, bọn họ lại bình yên vô sự xuyên qua nó.

Đến một nơi hơi trống trải, đoàn người dự định nghỉ ngơi, thảo luận xem kế tiếp nên có kế hoạch gì.

Vừa đến giữa trưa, mặt trời trắng toát treo lơ lửng trên đỉnh đầu, khiến sau lưng người ta không khỏi đổ một lớp mồ hôi dày.

“Đó là thứ gì?”

Một người chỉ về phía cái bóng đỏ ở trước, hô ra tiếng.

Không chỉ có hắn, rất nhiều người cũng thấy được: Hình như là một người bị treo trên cây, cơ thể đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió.

“Ngươi, cả ngươi nữa, đi qua xem một chút.”

Giang Trì Tố chỉ định hai thủ hạ lão luyện đi vào dò đường.

Sau khi đã chuẩn bị xong, hai người được chỉ định mới cẩn thận tiến lên từng bước, đến gần liền phát hiện bị treo trên cây không phải người sống, mà là người gỗ mặc hồng y được chế tác tinh xảo. Thấy có người trúng chiêu, người gỗ kia đột nhiên mở to mắt, cười loạn khanh khách sống lại. Hai mắt người gỗ bạo lồi, con ngươi trong hốc mắt quay cuồng, cằm gỗ hạ xuống, cơ quan bên trong chuyển động, phát ra tiếng kẽo kẹt như thiếu dầu.

“Các ngươi đã bị lừa, nơi này sẽ là mồ chôn thây của các ngươi.”

Nó cười quái dị, bên trong tràn đầy oán độc cùng trào phúng, “Trở thành đồ cúng tế cho nghi lễ của chúng ta đi.”

“Giang tiểu thư, mau chạy!”

Hai người kia biết được tình hình không ổn, cấp tốc lùi lại, muốn dẫn đoàn người rút khỏi rừng rậm cổ quái này, nhưng phát hiện mảnh đất dưới chân bọn họ đang nổi lên hồng quang. Ánh sáng đỏ tươi như máu này nhanh chóng lan rộng, nối thành một đồ đằng cổ quái mà bọn họ chưa từng thấy qua, bao vây tất cả mọi người vào trong.

Một nhóm bọn họ hơn bốn mươi người, dĩ nhiên bị nhốt hết vào trong kết giới kỳ quái này, không ai may mắn thoát khỏi.

Sắc mặt Giang Trì Tố trở nên nghiêm trọng, muốn thử cách thoát ra, nhưng móng của thú cưỡi như sa vào trong đầm lầy, làm thế nào cũng không bước ra được.

Những người còn lại thấy nàng như vậy, muốn xuống thú cưỡi để đi bộ ra khỏi phạm vi của kết giới, nhưng bọn họ vừa mới chạm đất, đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ hút lại, thân thể tựa như nặng ngàn cân, không tài nào nhấc chân lên nổi.

“Nhật thực… Bắt đầu rồi.”

Doãn Tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đường tối đen cắn nuốt mặt trời.

Tia hắc ám mờ mịt không thể thấy rõ kia, giống như vận mệnh của bọn họ vào giây phút này.

“Sao lại như vậy, không phải là còn…”

Không phải là còn mười ngày sao?

Cùng với nhật thực mở màn, huyết quang yếu ớt của đồ đằng đột nhiên trở nên sáng rực.

Thật sự giống như sinh khí lẫn linh lực bị rút ra mạnh mẽ khỏi thân thể.

“Phải dừng ở đây sao?”

Trên gương mặt mộc mạc của Giang Trì Tố sinh ra những nếp nhăn sâu khó coi.

Tóc đen bạc trắng, mười ngón tay thon dài trở nên thô ráp như rễ cây già.

Hồng nhan khô cốt, chỉ ngay trong chốc lát, còn những người khác bên cạnh nàng cũng không tốt hơn chỗ nào, tất cả đều đang trở nên già nua nhanh chóng.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng, chỉ hận chính mình học nghệ không tinh, lại còn quá bất cẩn.

Là bọn họ thất bại sao? Là bản thân mình cuối cùng không thể sánh được với vị tổ tiên kia sao?

Không trách người người đều nói, Giang gia xem ra thật sự xuống dốc trong tay nàng… Ngàn năm trước, tằng tổ phụ của nàng có thể làm cho Diệp Lang Thuỷ thất bại bỏ chạy đến Ma Vực, mà ngàn năm sau, nàng lại bất lực với tất cả mọi thứ.

Bất kể là giải chú cho hậu nhân của Diệp gia, hay là đối phó với kẻ kia trong Ma Vực, nàng đều bất lực.

Thế nhưng vào lúc bọn họ tưởng rằng bản thân sắp phải chết, sức hút đáng sợ này đột nhiên rút lui, trong rừng trở nên yên tĩnh tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi nhận ra có thể cử động, Doãn Tĩnh ngay lập tức đến cạnh Giang Trì Tố, đỡ nàng dậy.

“Giang tiểu thư, ngài không sao chứ?”

“Ta… Ta không sao.”

Tinh khí trong cơ thể không còn bị cướp đi, bọn họ rốt cuộc vẫn còn sống trước khi bị hút thành một bộ xương khô.

Từ cõi chết trở về, Giang Trì Tố không để ý tới nam nữ khác biệt mà tựa vào bả vai của Doãn Tĩnh để lấy hơi thở mạnh, còn bất an trong lòng Doãn Tĩnh đột ngột trở nên mãnh liệt khi nghĩ tới Diệp Phong Thành.

Những thứ bọn họ gặp phải ở đây tất nhiên là bút tích của kẻ trong Ma Vực, nhưng bây giờ nghi thức bỗng dưng bị bỏ dở, nhất định là trong Ma Vực có biến. Nghĩ đến đây, Doãn Tĩnh thậm chí bất chấp chính mình vừa suýt chết, giao Giang Trì Tố cho người khác, bản thân gắng gượng hai lần, lảo đảo đứng lên đi tìm ngựa của mình.

“Ngươi…?”

“Đắc tội, Giang tiểu thư, tại hạ phải đến tìm chủ nhân của mình.”

Coi như có một khả năng xa vời, nếu chủ nhân nhà hắn mang theo Diệp Duy Viễn chạy thoát, hắn nhất định phải đến tiếp ứng cho hai người bọn họ.

Doãn Tĩnh giờ phút này đã trở nên già cả yếu sức, tóc bạc da mồi, ngoại trừ một đôi mắt sáng ngời, còn lại không khác gì một lão nhân bình thường, nhiều lần suýt chút nữa rớt khỏi ngựa bởi vì tay chân như nhũn ra.

Thật vất vả mới ngồi lên được ngựa, hắn nắm chặt dây cương, không nói hai lời mà đi sâu về hướng tuyết nguyên.

Nghi thức trong kết giới đã bị bỏ dở, nhưng nhật thực vẫn đang tiến hành, trong giây phút mặt trời hoàn toàn bị nuốt chửng, dưới lòng đất phát ra một trận chấn động kịch liệt, giống như có thứ gì đó muốn trồi lên.

“Đây là… Cái gì?”

Trong cơn khiếp sợ, Doãn Tĩnh ghìm ngựa dừng lại, nhìn ra xa xăm.

Dựa vào vầng sáng ngoài vòng mặt trời, hắn mới thấy rõ là một con thanh giao long đang bay lên.

Giao long nọ cắt ngang bầu trời, uy nghiêm tựa như chân long cửu thiên, muốn tất cả tai hoạ trên thế gian không được đến gần người.

Thanh giao long thật dài phun ra một luồng sương mù, dường như đang hô mưa gọi gió.

Mà nó quả thật làm được, hơi thở phun ra hoá thành một cơn mưa nhỏ, mưa phùn yếu ớt đổ xuống từ giữa không trung, gặp phải nhiệt độ thấp, ngưng kết thành những bông tuyết rơi lả tả, giống như một giấc mơ, khiến người ta làm sao cũng không thể tin được.

“… Thanh Vân.”

Doãn Tĩnh sững sốt một chút, rồi mới nhận ra thanh giao long này chính là Thanh Vân.

Nghĩ tới đây, tim của hắn liền điên cuồng nhảy dựng lên.

Bởi vì Doãn Tĩnh rõ ràng nhìn thấy, trên lưng Thanh Vân chở hai người.

Bóng đêm dần rút khỏi khe núi, trên đỉnh đầu là một đường đỏ đậm tàn nhật, như thiên địa sơ sinh.

Ngôi sao đỏ tươi trở nên ảm đạm, từ từ tan biến giữa bầu trời, cho đến khi không còn nhìn thấy.

Trên tuyết in vết một hàng dấu móng trái sâu phải nông, một bên còn có chút vệt máu đứt quãng, quanh co đến sau tảng đá đen xì khổng lồ rồi biến mất, thay vào đó là một con thanh tông mã cùng hai bóng người.

Bên trong bóng râm cự đại chỗ tránh gió, Diệp Phong Thành ngồi trong tuyết, trên đầu gối nằm ngang một người.

Trong lòng bàn tay của hắn ngưng tụ một quả cầu bạch quang ấm áp, chiếu sáng u ám xung quanh. Thế nhưng bạch quang kia càng sáng ngời, sắc mặt của hắn càng trở nên tái nhợt, cho đến khi tử khí dày đặc bao phủ thân thể Diệp Phong Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy hắn. Nhưng Diệp Phong Thành căn bản không quan tâm, đặt bạch quang tượng trưng cho sinh mệnh không còn lại bao nhiêu của hắn vào trong lồng ngực của người hình như đang ngủ thiếp đi kia.

Dựa theo động tác này, bạch quang rực rỡ chầm chậm đi vào lồng ngực của Diệp Duy Viễn. Đợi đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, trái tim gần như đã ngừng đập của y lại một lần nữa trở nên mạnh mẽ. Diệp Phong Thành ôn nhu nhìn chăm chú gương mặt của y, hoàn toàn không để ý đến trước mắt mình nhiều lần biến thành màu đen, dường như sắp ngất đi.

Ở một bên, Thanh Vân liếm láp vài vết thương sâu tới xương trên chân mình, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào.

Thật vất vả mới làm cho máu ngừng chảy, nhưng da thịt xung quanh vết thương đã trở nên bầm đen, hiển nhiên nó đã bị trúng thi độc.

Lúc rơi vào Ma Vực, nó bị lũ ma vật khát máu dưới lòng đất bao vây. Lấy tu vi của Thanh Vân, vài con quỷ lâu la căn bản sẽ không đả thương được nó, nhưng những thứ ma quái này thật sự đông đúc, nó lại phải cấp bách tìm đến cặp huynh đệ của Diệp gia, nhất thời sơ ý nên bị thương đùi phải.

Máu kích phát hung tính của thi sống, khiến chúng nó càng thêm không sợ chết mà xông lên, Thanh Vân phải mất rất nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng thoát thân.

Có thể mang theo hai người bọn họ chạy thoát đã là cực hạn của nó, bây giờ nó căn bản không có cách chịu được trọng lượng của hai người.

“Ngươi mang y đi đi, chỉ có ngươi mới biết làm sao tìm được đường chính xác.”

Sau một lát, đợi đến khi hô hấp của Diệp Duy Viễn hơi hơi ổn định lại, Diệp Phong Thành rốt cuộc hạ quyết tâm, “Mang y đi tìm Vân tiên sinh, nếu là lão ấy mà nói… Chắc hẳn có thể cứu được y.”

Nghe hiểu hắn nói, Thanh Vân xoay người lại, trong đôi mắt to ôn thuần chợt hiện ánh sáng bi ai, dường như đang hỏi, vậy còn ngươi?

“Nếu như ngươi đưa y đến chỗ Doãn Tĩnh xong mà còn dư sức lực, thì hãy trở lại tìm ta.”

Như không ý thức được mình nói cái gì, bên môi Diệp Phong Thành thậm chí chứa đựng một chút ý cười, “Như vậy có thể sao?”

Không giống những lúc mê man, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất vào giờ phút này: Hắn muốn cứu Diệp Duy Viễn, hắn nhất định phải cứu được Diệp Duy Viễn, nếu tại nơi cuối vận mệnh bắt hắn lựa chọn giữa hai người, thì hắn đã sớm quyết định được đáp án.

Lúc ở sâu dưới lòng đất, trong nháy mắt mà hô hấp của Diệp Duy Viễn gần như hoàn toàn biến mất đó, hắn thật sự nghĩ tới, muốn cùng y chết ở đây. Muôn dân thiên hạ cái gì, ma tinh xuất thế cái gì, tất cả đều không có liên quan với bọn họ.

“Không còn thời gian, Thanh Vân, chúng ta giống nhau.”

Thấy Thanh Vân bất an bới tuyết, như đang phản đối lời đề nghị này, hắn ôn nhu nói.

Lý do tại sao chúng ta lại ở đây giống nhau.

Hắn cúi đầu, Diệp Duy Viễn vẫn không tỉnh lại.

Không phải hắn cảm giác sai, thân thể của Diệp Duy Viễn thật sự ấm áp hơn một chút so với lúc trước, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Vết thương đâm xuyên qua ngực của y, bất kể nhìn thấy mấy lần cũng đều cảm thấy giật mình.

Thương tích của Diệp Duy Viễn quá nặng, hô hấp cùng trái tim đập yếu ớt chỉ có thể gắng gượng kéo dài sinh mệnh như nến tàn trong gió của y.

“Đây là chuyện cuối cùng… Ta có thể làm vì ngươi.”

Diệp Phong Thành đứng lên, bố trí cho Diệp Duy Viễn lên lưng Thanh Vân. Nhưng bởi vì hắn đã tiêu hao sức lực quá mức, thử nhiều lần vẫn không thành công, còn thiếu chút nữa làm cho cả hắn và Diệp Duy Viễn cùng ngã vào trong tuyết.

Cuối cùng Thanh Vân vẫn lại đây, giúp hắn một tay.

Diệp Phong Thành đờ đẫn nhìn Diệp Duy Viễn mà suy nghĩ thật lâu, xem có nên đặt thanh đao bạch ngọc dát vàng này lại bên người Diệp Duy Viễn hay không.

“Cái này, ta sẽ không trả lại ngươi.”

Coi như ngươi không tha thứ cho ta cũng không sao.

Chất độc trong người hắn đã phát tác, bây giờ độc tố đang cấp tốc ăn mòn thân thể hắn, khiến mỗi một câu nói ra của hắn là một loại tra tấn.

Dùng nó thay thế người kia để cùng y rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng là được rồi.

“Xin lỗi, ta…”

Lúc trước hắn hạ lệnh truy sát với Diệp Duy Viễn, ngoại trừ tức giận, còn có một chút tư dục không nói rõ cũng không diễn tả được.

Hắn là một kẻ ích kỷ như vậy, muốn vĩnh viễn nhốt người này vào nơi mà mình có thể trông thấy.

Dù Diệp Duy Viễn phạm vào tội nghiệt không thể tha thứ, hắn vẫn muốn y.

Nhưng tại ngã ba vận mạng, cuối cùng hắn vẫn quyết định buông tay.

Hắn không muốn kéo người kia rớt xuống vực sâu cùng mình.

“Mang y trở về, những người còn lại trong Diệp gia ta đã phân phó, bọn họ sẽ biết nên làm thế nào…”

Dự liệu từ lâu được ngày hôm nay, nên trước khi lên đường, hắn đã dặn dò, dù hắn có mất cũng phải cứu Diệp Duy Viễn.

Không nghĩ tới an bài ma xui quỷ khiến này lại trở thành cọng rơm cứu mạng hắn ngày hôm nay.

Thanh Vân hí dài một tiếng, không quay đầu lại, mang theo Diệp Duy Viễn đi mất.

Làm xong hết tất cả, không còn nhìn thấy bóng dáng Thanh Vân cuối đường chân trời, hắn cũng không thể chịu đựng được nữa mà ngã xuống tuyết.

Diệp Duy Viễn không ở bên cạnh hắn, hắn cũng mất đi hết thảy khí lực để chống đỡ đau đớn.

Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua bầu trời, một nửa thái dương chiếu sáng tuyết nguyên hoang vu.

Tuyết trắng mênh mông vô bờ, trên vách đá hai bên sơn cốc, tường băng vĩnh viễn không tan lấp loé tinh quang mê huyễn.

Giữa quang cảnh bao la, hắn trông thật nhỏ bé, còn số mệnh của bọn họ giống như cát bụi nho nhỏ bị giội rửa trong dòng nước lũ.

Nhật thực sắp sửa kết thúc, ánh sáng trở về mảnh đất này.

Có lẽ sau khi đêm dài qua đi, tất cả ác mộng đều sẽ chấm dứt.

Còn hắn chỉ hi vọng Diệp Duy Viễn được tốt đẹp.

Ấm áp, mang theo thêm một chút nhiệt độ của chất lỏng chậm rãi chảy vào cuống họng, xoa dịu cơn khát khô của hắn.

Chỉ là mùi vị của thứ này thật sự rất kinh khủng: Trừ đắng thì chính là chua, thậm chí còn có chút chát miệng, không khác gì những thứ thuốc mà hắn đã từng uống qua từ nhỏ đến lớn.

—— Quá mệt mỏi, không muốn tỉnh lại.

“Diệp…”

Nhưng ở trong bóng tối, có một người một mực gọi tên của hắn.

Dù hắn tiếc rẻ cho đi một chút phản ứng, người kia vẫn tựa như không biết đến thất bại, cứ tiếp tục lặp đi lặp lại từng lần.

“Chủ nhân, mau tỉnh lại.”

Sau khi tỉnh lại, Diệp Phong Thành mất một ít thời gian mới nhận ra mình được người cứu, cũng chưa chết.

“Tốt quá rồi, Vân tiên sinh không có gạt ta, thuốc này quả nhiên hữu hiệu.”

Nghe giọng người này rõ ràng là Doãn Tĩnh, hắn giương mắt nhìn, ánh mắt vừa đối mặt liền cảm thấy sửng sốt.

Doãn Tĩnh trong trí nhớ của hắn đang trong tuổi trung niên, chứ không phải già lọm khọm, gần đất xa trời như vậy.

Rõ ràng từ lúc hắn rời đi đến khi gặp lại cũng không qua bao lâu, tại sao bọn họ lại rơi vào tình cảnh này?

Nếu ngay cả Doãn Tĩnh còn bị như vậy, thế những người khác đâu?

Nếu những người khác xảy ra vấn đề, vậy ai tới cứu Diệp Duy Viễn?

Hắn lựa chọn để Diệp Duy Viễn trở lại là sai lầm rồi sao?

Rất nhiều thứ khiến hắn suýt chút nữa không thở nổi.

“Ngươi…”

Nhận ra tại sao hắn sầu lo, Doãn Tĩnh duỗi tay về phía hắn, kéo hắn dậy từ trong tuyết.

“Dáng vẻ của ta chắc chỉ là tạm thời. Vân tiên sinh cùng những người khác đều không sao, Duy Viễn thiếu gia sẽ được cứu.” Doãn Tĩnh tháo dây cương buộc quanh đá, vươn mình lên ngựa, “Sau đó ta sẽ nói rõ tường tận với chủ nhân, bây giờ ngài lên ngựa trước đi.”

“Ta bảo đảm với ngài, mọi thứ đều sẽ ổn.”

Cũng không biết trong thứ thuốc Vân Nguy Dịch đưa cho Doãn Tĩnh có bỏ thêm vật gì, Diệp Phong Thành cảm giác độc tính rục rịch trong thân thể hắn đã bị áp chế, không còn thiêu đốt tâm mạch của hắn, muốn hắn đau khổ không thể tả.

Nhưng hắn trúng độc quá lâu, dù không có người khác nói rõ, hắn vẫn biết chỉ dựa vào một chén thuốc dĩ nhiên là không có khả năng nhổ tận gốc độc tính.

“Đây chỉ là kế sách tạm thời, không phải lâu dài, xin nhủ nhân tiếp tục chịu đựng một lúc.”

Sáng sớm hôm đó, sau khi Doãn Tĩnh tranh cãi với Vân Nguy Dịch, lão đã đưa cho hắn cái ống trúc này.

“Đây là toàn bộ những gì Vân mỗ có thể bồi thường. Chuyện còn lại, phải xem vận may của chủ nhân nhà ngươi.”

Nếu chú thuật được giải, lão còn có thể thử trị độc cho hắn.

Còn nếu không được, vậy thì thứ thuốc trong ống trúc này cũng chỉ để kéo dài thời gian, cho hắn nói vài câu di ngôn.

Bọn họ men theo dấu chân chưa bị tuyết lớn vùi lấp của Thanh Vân.

“Làm thế nào ngươi tìm được ta?”

“Nửa đường ta gặp phải Thanh Vân, Thanh Vân chỉ cho ta phương hướng, để ta mau chóng tới cứu ngài.”

Trên thực tế, lúc nhìn thấy Thanh Vân, hắn vô cùng giật mình.

Thanh Vân chở Diệp Duy Viễn cả người đầy máu, còn Diệp Phong Thành không thấy bóng dáng. Toàn bộ đầu óc Doãn Tĩnh trở nên trống rỗng, không nghĩ ra rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy vết thương còn rỉ máu trên chân Thanh Vân.

“Đến gần chút nữa.”

Doãn Tĩnh vừa định hỏi Diệp Phong Thành đang ở đâu, chợt nghe thấy âm thanh này vang lên trong đầu mình.

Xuất phát từ cẩn thận, hắn thận trọng nhìn bốn phía xung quanh một phen, phát hiện trong trời đất ngập tràn băng tuyết này chỉ có hắn và Thanh Vân, cùng Diệp Duy Viễn đang hôn mê.

Thấy Doãn Tĩnh dù thế nào cũng không chịu lại đây, Thanh Vân tức giận phun ra hai luồng nhiệt khí, chỉ hận không thể xông lên đá hắn hai phát.

Bất đắc dĩ, Doãn Tĩnh chỉ có thể lại gần, đưa tay đặt lên trên cái trán mọc sừng của Thanh Vân.

Trong thoáng chốc, rất nhiều hình ảnh tràn vào trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh tịch liêu trong tuyết.

“Đi cứu hắn.”

“Hắn ở…”

Doãn Tĩnh đang muốn hỏi Diệp Phong Thành ở đâu, một con đường đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, tựa như bản năng.

“Cảm tạ.”

Sau khi nói lời từ biệt với Thanh Vân, hắn liền nghĩa vô phản cố đi sâu vào trong tuyết nguyên.

Đến tận cùng con đường, Doãn Tĩnh rốt cuộc cũng tìm được Diệp Phong Thành đã bất tỉnh.

“Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”

Doãn Tĩnh tóm tắt lại những gì bọn họ gặp phải trước đó một phen, Diệp Phong Thành suy nghĩ một chút, hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Là Diệp Duy Viễn cứu các ngươi.”

Nghĩ đến Diệp Duy Viễn, hắn không nói gì nữa.

Còn Doãn Tĩnh thấy hắn im lặng, cũng không khỏi không biết nói gì.

“Chuyện này…”

“Không có gì, là ta không tốt.”

Giả sử trong quá khứ hắn để cho Diệp Duy Viễn biết, y quan trọng biết bao nhiêu đối với hắn, thì như vậy y có thể quý trọng tính mạng của mình hơn không?

Lúc hoàng hôn, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi trú quân.

Hôm nay vừa vặn là người của Diệp gia gác đêm, hai người kia từ xa đã nhận ra bọn họ, vội vã chạy tới đón tiếp.

Theo như bọn họ kể, sau khi Doãn Tĩnh rời đi không bao lâu, đám người Giang Trì Tố quyết định tạm thời dựng trại một đêm tại địa phương cách rừng cây không xa, bằng không một đám người già yếu bệnh tật tiến vào Ma Vực như vậy cũng chỉ có một con đường chết.

Lều trại của Diệp gia dựng hơi xa những người còn lại, trông có vẻ lẻ loi. Đến gần một chút, Doãn Tĩnh nhìn thấy Thanh Vân được buộc bên một chiếc cọc gỗ, vết thương trên người đã được xử lý ổn thoả.

“Thành chủ!”

Người bên trong nghe được động tĩnh, nhô đầu ra xem rốt cuộc là người nào đến đây.

Thấy Doãn Tĩnh trở lại, tất cả mọi người không khỏi hoan hô lên tiếng, nhưng bọn họ vui mừng không được bao lâu, nhìn thấy Doãn Tĩnh đỡ Diệp Phong Thành gần như mất đi ý thức, mới nhận ra được sự tình nghiêm trọng, vội vàng vào trong nhà gọi Vân Nguy Dịch.

“Nhưng Vân tiên sinh đang trong phòng cứu Diệp Duy Viễn,” Một người trong đó nhịn không được mà giội cho bọn họ một chậu nước lạnh, “Xem ra trong một thời gian ngắn không thể ra ngoài.”

Doãn Tĩnh mệt đến sắp ngất, đứt quãng nói một câu, “Đừng gọi, cứu Diệp Duy Viễn quan trọng hơn.”

Trên đường vào nhà, cũng không cần Doãn Tĩnh hỏi nhiều, những người còn lại tự giác khai báo chuyện tình sau khi Diệp Duy Viễn trở về.

Thanh Vân không tuỳ tiện xông vào, mà chỉ giấu Diệp Duy Viễn ở một chỗ gần đó, chính mình đi gọi bọn họ tới hỗ trợ. Tuy rằng trong lòng bọn họn còn ôm nghi ngờ với Diệp Duy Viễn, nhưng nhận mệnh lệnh của Diệp Phong Thành trước đây, vẫn đi theo Thanh Vân.

“… Suýt chút nữa bị Hoài Thanh đạo nhân bắt gặp.”

Đoàn người dùng phép che mắt cho Diệp Duy Viễn trên lưng Thanh Vân, lén lút mang y vào doanh trại, nhưng trên đường lại tình cờ gặp Hoài Thanh đạo nhân đến đưa đan dược cho bọn họ.

Hoài Thanh đạo nhân xưa nay ghét cái ác như kẻ thù lại hay đa nghi, thấy hành tung của bọn họ lén lút, kiên trì muốn bọn họ giải trừ thuật pháp, xác minh thân phận của khách không mời này rồi mới chấp thuận cho bọn họ trở về.

Đây cũng chỉ là một yêu cầu bình thường, nhưng thân phận của Diệp Duy Viễn phức tạp như thế, bọn họ tuyệt đối không thể để y bại lộ trước mặt Hoài Thanh đạo nhân. Người của hai bên giằng co, đối chọi gay gắt, không ai chịu lui về sau một bước.

Nhưng Hoài Thanh có thể đợi, còn vết thương của Diệp Duy Viễn lại không chờ được.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Phải cảm ơn Giang tiểu thư đã nghe tin chạy tới giải vây giùm chúng ta, nếu không ta cũng không biết có thể ngăn cản được bao lâu. Nếu như thân phận của Diệp Duy Viễn bị bại lộ vào lúc đó, y có lẽ sẽ phải chết chắc…”

Vân Nguy Dịch còn ở trong phòng cấp cứu cho Diệp Duy Viễn, nghe người khác nói đã ném ra vài bộ quần áo dính đầy máu, khiến tất cả đều nghi ngờ không biết trong người Diệp Duy Viễn còn dư lại bao nhiêu máu có thể chảy.

“Chờ xem.”

Vân Nguy Dịch nghe nói Diệp Phong Thành sống sót trở về, sai người đưa một viên đan dược cho Doãn Tĩnh, muốn hắn để Diệp Phong Thành uống vào, nhắn rằng lão tạm thời không thể phân thân, trước tiên cho Diệp Phong Thành dùng cái này để trì hoãn độc tính phát tác.

Mực nước bên trong canh lậu* vẫn thay đổi, giống như thời gian trôi qua.

*Canh lậu: Hay còn gọi là lậu khắc, lậu hồ. Là dụng cụ để đếm thời giờ ngày xưa, cho nước nhỏ xuống từng giọt, xem mực nước còn lại mà biết thời giờ.

Không ngừng có người khuyên bảo Diệp Phong Thành* về phòng nghỉ ngơi, nhưng đều bị Doãn Tĩnh khéo léo từ chối.

*Chỗ này tác giả viết là Diệp Duy Viễn, có lẽ tác giả nhầm.

Tựa như từng đêm dài đằng đẳng trôi qua, chỉ có được ở nơi gần với Diệp Duy Viễn nhất, Diệp Phong Thành mới thoáng an tâm.

Bọn họ vẫn đợi từ đêm khuya đến tận bình minh. Trong suốt đó, Diệp Phong Thành đã tỉnh nhiều lần, nhưng thần trí dĩ nhiên không tỉnh táo lắm, mỗi lần Doãn Tĩnh đều phải nói với hắn, Vân Nguy Dịch đang cứu Diệp Duy Viễn, Diệp Duy Viễn sẽ sống qua kiếp nạn này.

“Có thật không?”

“Thật.”

Đến gần hoàng hôn ngày hôm sau, Vân Nguy Dịch mới đi ra từ trong phòng.

Sắc mặt lão vàng như nghệ, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cả người kiệt sức đến cực hạn. Không để ý tới trên mình đầy vết máu đã khô đen, lão vòng qua Doãn Tĩnh đến bên người Diệp Phong Thành, bắt mạch cho hắn, tiện thể nhắc tới tình trạng của người trong phòng.

“Vết thương kia thật sự phiền phức, rốt cuộc là thứ binh khí gì đã làm y trọng thương, quanh thân lưỡi đao mang theo sát khí vô cùng mạnh…”

Độc tính của Ngọc Gian Hương đã bị cưỡng chế kéo dài đến tận bây giờ, trên môi Diệp Phong Thành đều hiện ra màu tím bầm đen quái dị.

“Chắc là đao Lang Thuỷ trong truyền thuyết.”

Ngàn năm trước, Diệp Lang Tuyên đã dùng cây đao này đâm trọng thương Diệp Lang Thuỷ.

Sau này, thanh đao cũng mất tích cùng gã.

“Không giống.” Vân Nguy Dịch lắc đầu, hiển nhiên có điều nghi ngờ, “Nếu thật sự là đao Lang Thuỷ, vậy Diệp Duy Viễn tuyệt đối sẽ không sống nổi.”

“Y… Bây giờ ra sao?”

Cho dù trong lòng đã sớm có khái quát, nhưng trước việc không có được đáp án xác thực, ai cũng không thể yên lòng.

“Diệp thành chủ, Vân mỗ cam đoan với ngươi, chỉ cần bản thân đệ đệ của ngươi muốn sống, Vân mỗ tuyệt đối không để y chết.”

“Trái lại là ngươi, Diệp thành chủ, độc tố trong người ngươi một khắc cũng không thể trì hoãn, bằng không cho dù có trị được rồi, quãng đời còn lại cũng chỉ có thể làm một kẻ tàn phế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.