Biên tập: Mr.Downer
Thái dương chìm xuống cuối chân trời, con thuyền rẽ sóng, tiến về cố hương giữa ánh chiều tà.
Diệp Duy Viễn ở trên boong thuyền một lúc lâu, gió biển tanh nồng thổi lất phất qua hai gò má, vừa ẩm ướt vừa dinh dính, còn mang theo vài phần nhiệt ý triền miên, tựa như mùa hè thích trêu người nhưng lại chậm chạp không chịu đến gần.
“Ngươi ở đây lo lắng cái gì?”
Trên thuyền chỉ có y cùng Diệp Phong Thành, vì vậy không cần quay đầu y cũng biết người đến là ai.
“Ta không có lo lắng.”
Nói xong, khoé miệng của y liền xụ xuống. Không nói Diệp Phong Thành, ngay cả chính y cũng không tin lời giải thích này.
“Ta đang nghĩ, có thể tiểu thẩm thẩm sẽ không hề muốn nhìn thấy tên đao phủ như ta.”
Đích đến của bọn họ là đảo Diêu Lộc, nơi an táng tổ tiên của Diệp gia, cũng là nơi hợp táng vợ chồng Diệp Cao Sầm.
“Nàng là người ta giết đầu tiên. Ta nhất định phải giết nàng, thứ quỷ thai này, đã có ý thức của bản thân ngay từ giây phút đầu tiên tồn tại trong bụng mẹ, vì sống cái gì cũng có thể làm ra được, tuyệt đối không tồn tại biện pháp loại trừ quỷ thai nhưng thân thể người mẹ vẫn còn sống. Nếu để cho Diệp Lang Thuỷ đạt được thể xác của quỷ thai này, trên thế gian sẽ thật sự không còn gì có thể ngăn cản được gã.” Diệp Duy Viễn giơ bàn tay đã từng cầm đao lên, ánh chiều tà bám vào da thịt trắng bệch của y, chẳng khác nào máu tươi sền sệt không rửa sạch được ngày ấy, “Ngày đó nàng vốn đang ngủ trưa ở trong phòng, cho rằng người gõ cửa là tiểu thúc thúc, lúc ấy nàng còn hờn dỗi hắn vì mấy bữa nay không gặp được người, lại không nghĩ rằng kẻ đến là ma đầu như ta. Trước khi chết, nàng đã dùng hết sức lực che chở bụng mình, gọi tiểu thúc thúc, cầu hắn cứu hài tử của bọn họ. Ngươi không tưởng tượng nổi, không thấy tiểu thúc thúc đến, nàng bắt đầu cầu xin ta, cầu xin hung thủ ta đây cứu con trai của nàng. Ta làm sao có thể cứu nàng, ta cứu nàng, ai tới cứu ta, cứu những người bị Diệp Lang Thuỷ hại…”
Nhận ra cảm xúc của mình bất ổn, Diệp Duy Viễn vùi mặt vào lòng bàn tay, xương bả vai run rẩy kịch liệt. Qua rất lâu sau, y hít sâu một hơi, lấy lại sức, nhưng viền mắt vẫn đỏ ửng, nhẹ giọng hỏi, “Từ khi nào ngươi nhận ra được điều bất thường?”
“Ngay từ ban đầu.”
“Phải không?”
Thấy Diệp Duy Viễn vẫn nghi ngờ, Diệp Phong Thành liền nói rõ mười mươi quá trình hắn kéo tơ bóc kén toàn bộ sự việc: Trước đó hắn đã điều tra rất nhiều nhưng đều vô dụng, chân chính chạm được vào bí mật thâm sâu phải kể từ cái đêm trăng tròn kia. Bức hoạ bên trong thư phòng của Diệp Cao Sầm có lưu giữ tinh phách của Diệp Lang Tuyên, niêm phong một đoạn chuyện xưa của Diệp gia vào ngàn năm trước. Theo năm tháng đổi thay, pháp thuật của Diệp Lang Tuyên dần dần biết mất, nếu như hắn bỏ lỡ cơ hội đi vào trong bức hoạ vào lần trăng tròn đó, dù sau này hắn có tra ra được kẻ đứng đằng sau là Diệp Lang Thuỷ, cũng phải đi đường vòng rất nhiều, lãng phí thời gian vốn ít ỏi.
“Có lẽ ý trời đã định.”
Diệp Duy Viễn đã từng nghe Diệp Cao Sầm nói về chuyện bên trong bức hoạ. Lúc trước Diệp Cao Sầm mất khoảng hơn nửa năm mới nắm giữ được bí mật trong đó, không ngờ Diệp Phong Thành lại khám phá ra nhanh như vậy, chuyển đầu mâu đến trên người đáng lý ra đã chết là Diệp Lang Thuỷ, sau đó điều tra rõ chân tướng huynh đệ bất hoà năm đấy, cùng với độc chú khủng khiếp sau lưng các thế hệ đoản mệnh của Diệp gia.
“Đến giờ ta còn vài chuyện không rõ. Một trong số đó là việc hồn phách của tiểu thúc thúc vẫn chưa vào luân hồi, mà biến mất trong thiên địa, ta muốn biết hồn phách của hắn hiện nay đang ở đâu.”
“Chuyện này, chỉ sợ không ở bất kỳ nơi nào trong thiên địa.” Diệp Duy Viễn nhìn ra xa xăm, ánh mắt thẫn thờ, “Sau khi xác định tiểu thẩm thẩm đã tắt thở, ta liền đi tìm Diệp Cao Sầm, tương tự giết hắn, rồi chặt đầu, dùng pháp thuật hắn dạy để nhốt hồn phách của hắn vào trong người mình, tiếp đó bỏ trốn khỏi thành, dựa vào lộ trình hắn đã đặt ra cho ta vào lúc đầu mà chạy đến phương bắc.”
Dùng thân thể làm lọ chứa để giam cầm hồn phách, sẽ gây nên thương tổn cực đại đối với thân thể.
“Ngươi…”
“Ngươi cũng đoán được. Thân xác của Diệp Lang Thuỷ bị thương quá nặng, căn bản không thể tiếp tục sử dụng, nếu quỷ thai không còn, gã sẽ cần gấp một cơ thể có dòng máu của Diệp gia. Ta đưa tới cửa như vậy, cho dù Diệp Lang Thuỷ không tín nhiệm, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt ta ở ngoài.” Nói tới Diệp Lang Thuỷ, trong ngữ điệu của Diệp Duy Viễn mang theo mấy phần lạnh lẽo châm biến, “Chỉ là một kẻ tự kiêu tự đại như gã không ngờ được rằng, ta lại tàn nhẫn như vậy với chính mình, một thể hai hồn, gã cho là đập tan hồn phách của tiểu thúc thúc liền có thể đoạt xá, không nghĩ tới ta đang chờ gã ở trong, đưa gã vào địa ngục sâu thẳm.”
Trong thế giới hư vô kia, y đã ôm quyết tâm phải chết, liên thông nhân thế cùng địa ngục Vô Gián.
Chỉ không ngờ được minh phủ không nhận lấy hồn phách của y, để y có cơ hội thấy lại ánh sáng mặt trời.
Chuyện cũ quá mức thảm thiết, sau khi nói xong, y chậm rãi lặng im thật lâu, chỉ còn tiếng sóng vỗ như trước.
“Khi đó ta suýt chút nữa không tìm được ngươi, có một nữ nhân đã giúp ta. Nàng nói nàng biết ngươi ở đâu, kéo ta chạy về hướng ngươi.”
Diệp Phong Thành nói, hắn bị lũ thi sống cùng rối gỗ đông đảo chặn đường, theo bản năng giết chết bọn chúng để mở lối, đến khi máu dính lên ánh mắt, có chút lạc hướng. Đúng lúc đấy, có một hồng y nữ đột nhiên hỏi hắn, có phải hắn đến tìm Diệp Duy Viễn không, nếu đúng, nàng có thể dẫn hắn đến đó…
“… Chắc là Sương Vị.”
Chính là tiểu thư Tạ gia mất tích trong lời đồn liên quan đến Diệp Lang Thuỷ.
“Nàng họ Tạ, có thể có vài phần huyết thống với mẫu thân Tạ Quân của ngươi, cũng có thể không phải.”
“Mẫu thân.”
Diệp Duy Viễn không muốn nghĩ đến chuyện Tạ Quân qua đời sau khi đuổi y về Diệp gia được vài năm, chỉ làm cho bi ai càng thêm dai dẳng càng thêm sâu nặng.
Tạ Quân năm đó đã ôm tâm tình ra sao khi đuổi y về Diệp gia? Là phát hiện y căn bản sẽ không chống lại được vận mệnh đáng sợ kia bởi y vốn là người của Diệp gia, hay là biết rằng mình không còn sống được bao lâu trên cõi đời, không hi vọng người con trai độc nhất lưu lạc bên ngoài, nhận hết nỗi khổ của thói đời nóng lạnh? Y không còn cách nào biết được sự thật, chỉ nhớ tới một đêm nào đó, y mơ thấy Tạ Quân đến chào từ biệt với mình, tỉnh lại nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Đều đã qua…”
Chuyện cũ không thể truy tìm, người sống nên tiếp tục tiến về phía trước.
Mặt trời hoàn toàn bị ngâm trong nước biển xanh thẳm, chỉ để lại ráng chiều tà tím nhạt bị sắc mây xám khói gặm nhấm.
Gió biển dần dần thổi mạnh hơn, chú ý đến thân thể của Diệp Duy Viễn, bọn họ tiến vào trong khoang thuyền chuẩn bị qua đêm.
Không biết hòn đảo không cố định kia đã trôi dạt đến nơi nào, bọn họ phiêu bạc trên biển hai ngày một đêm vẫn chưa tới chỗ cần đến. Nếu không phải chiếc thuyền gỗ đào này là bảo vật hiếm thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng mình đã bị lạc.
Trong màn đêm, mặt trăng dâng lên, ném một vầng sáng mông lung xuống trên mặt biển.
Ở đây chỉ có biển rộng cùng bầu trời đơn độc, mặt trăng lớn đến mức có chút khác thường, đều có thể nhìn thấy bóng dáng loang lỗ trên đầu.
Ngân hà dần hạ, trời nước một màu. Trên đường gặp phải sóng gió, bàn ghế lắc lư, ánh nến chập chờn, suýt chút nữa gây thành đại hoạ.
Khoảng khắc Diệp Phong Thành hôn y, Diệp Duy Viễn mở to hai mắt, nhưng rất nhanh thả lỏng thân thể.
Vạt áo rộng mở, chiếc hôn ấm áp dọc theo khoé miệng, xuống cằm, rồi cổ, tới xương quai xanh, kéo dài đến lồng ngực đầy rẫy vết thương, đột nhiên dừng lại.
Vô số vết thương mới và cũ chồng chất lên nhau, nhìn thấy mà giật mình. Một số đã có từ rất lâu, hoà vào da thịt lành lặn xung quanh, một số có thể nhìn ra được mới xuất hiện khoảng vài tháng nay, trông có chút đột ngột.
“Rất đau phải không. Xin lỗi, khi đó ta…”
Diệp Duy Viễn giơ tay ôm lấy hắn, “Không sao rồi.”
Nếu đổi là y vào lúc đó, chỉ sợ cũng không thể làm ra lựa chọn tốt hơn.
Một bên là thúc thúc gần gũi như thân phụ, một bên là kẻ phạm vào sát nghiệp ngập trời như y, muốn hắn phải quyết định như thế nào?
Dưới vết thương này, trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ, từng tiếng, rốt cuộc làm người cảm thấy an tâm.
“Thật tốt, ngươi vẫn còn đây…” Đặt cằm trên bờ vai y, Diệp Phong Thành nhẹ giọng nói, “Ngươi không có vứt bỏ ta.”
Mỗi ngày tỉnh lại, hắn đều hoài nghi có phải bản thân đang sống trong hư ảo: Một ảo cảnh có Diệp Duy Viễn.
“Không tiếp tục sao?”
Duy trì tư thế ôm nhau này, Diệp Duy Viễn vuốt ve lưng hắn.
Hồ điệp cốt* lõm vào nhô ra dọc theo xương sống, hoá ra đây chính là xúc cảm thân cận da thịt với ai khác.
*Hồ điệp cốt: Là hai khối xương bả vai đối xứng hai bên sau lưng.
“Không được, ngươi còn chưa khỏi hẳn.”
Trong lúc chờ đợi dục vọng trôi qua, bọn họ không ai lên tiếng.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ lưu ly, toả chiếu một cái bóng kỳ quái lạ lùng trên da thịt của bọn họ.
Sóng biển tối sầm đánh vào mạn thuyền, thân thể ấm áp kề bên nhau, tuyệt vời hơn bất kỳ mơ mộng tươi đẹp nào khác.
Sau nửa đêm, con thuyền xuyên qua đá ngầm hiểm ác cùng mắt bão, bình an chạy trên biển.
Lúc trời sắp tảng sáng, hòn đảo bị bao phủ trong sương mù rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Duy Viễn thò đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ thấy hình dáng lờ mờ dần dần trở nên rõ ràng —— Đích thực là đảo Diêu Lộc bọn họ muốn tìm.
Thuyền ngừng bên bờ, mạn thuyền mở ra, hạ xuống một cái cầu thang, bọn họ không chậm trễ chút nào mà bước lên hòn đảo này.
Trôi dạt ròng rã hai ngày trên biển, bây giờ đột nhiên đặt chân xuống đất, chân Diệp Duy Viễn có hơi không vững, lảo đảo một cái, được Diệp Phong Thành không chút biến sắc nắm tay dắt đi, sau đó không hề buông ra.
Mặt trời mọc ở phía trước, sương mù ẩm ướt lạnh lẽo quanh quẩn trong rừng vẫn chưa tan, xung quanh tràn ngập mùi mục nát của người chết.
Cảnh vật trên đảo tựa như vĩnh hằng bất biến, Diệp Duy Viễn nhớ lại lần trước mình tới đây chỉ khoảng hơn mười tuổi, lúc đó y mờ mịt theo sau Diệp Phong Thành đi về phía trước, còn phụ thân của bọn họ đã ngủ yên trong quan tài, khuôn mặt già nua không khác gì một lão nhân bình thường.
Nghĩ đến phụ thân đã mất, y có chút muốn rụt tay lại, tuy nhiên Diệp Phong Thành thật sự dùng sức nắm chặt, y cũng thử gắng sức rút tay ra một lần nhưng không thành công, nhìn thấy vài cảm xúc phản chiếu trong ánh mắt của đối phương, khí lực lại chợt không còn.
Như vậy cũng tốt, bởi vì y thật sự cũng có một chút không muốn buông tay.
Bọn họ nắm tay nhau như vậy băng qua chướng khí kịch độc cùng cơ quan, đi tới nghĩa trang tại trung tâm đảo.
Khác với lần trước, lần này Diệp Duy Viễn đặc biệt lưu ý đến tên cùng sinh thần được khắc ở trên và dưới bia mộ.
Có từng thấy qua cũng có chưa từng thấy qua, nhưng đại đa số đều sống không lâu.
“Đây là…”
“Bọn họ cơ bản đều chết vì huyết chú kia.”
Huyết chú ác độc kia lan truyền theo huyết thống, rút tinh khí cùng linh lực trên người ký chủ để cung cấp cho thể xác bị tổn hại đang thoi thóp trong Ma Vực.
Diệp Phong Thành suýt chút nữa bị chú thuật này đoạt mạng, tuy rằng bây giờ đã giải chú, nhưng cũng thương tổn tới trụ cột bên trong, cần phải điều dưỡng mấy năm mới có thể miễn cưỡng trở lại trạng thái tốt nhất.
Nhưng chí ít hắn vẫn còn sống, một ngày nào đó trong tương lai vẫn có thể lại tiếp tục cầm kiếm.
“Sau này sẽ không còn nữa.”
Cho dù chưa từng gặp mặt, cho dù ước nguyện ban đầu là cứu Diệp Phong Thành, nhưng nhìn thấy nhiều danh tự như vậy, trong lòng Diệp Duy Viễn vẫn có vài phần đau buồn.
Xiềng xích bi ai này, rốt cục chấm dứt vào thế hệ của bọn họ.
“Nếu như ta không tiêu diệt được Diệp Lang Thuỷ?”
Không thành công, bia mộ ở đây sẽ nhiều hơn một cái tên sao?
Y không nói rõ.
Hiểu ý tại ngôn ngoại của y, Diệp Phong Thành thản nhiên đáp, “Nếu ta đã quyết định muốn gặp lại ngươi, thì sẽ không chừa cho mình đường lui. Nếu như ta không chống đỡ được tới lúc đó, không thể mang ngươi trở ra, thì cứ để tro cốt rơi vào trong tuyết nguyên, hoặc cứ như thế phơi thây chốn hoang vu, không có gì không được.”
“Ngươi sẽ không chết, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
Không muốn nói thêm, Diệp Duy Viễn và hắn đi đến chỗ kẻ đã khỏi xướng hết thảy —— Phần mộ của Diệp Lang Thuỷ.
Sau khi bị đào lên, mộ của Diệp Lang Thuỷ không có ai xử lí, vẫn duy trì dáng vẻ lộn xộn khi bị lửa đen quỷ dị đốt cháy.
“Khi đó ta không biết phải làm thế nào.”
Lúc đấy Diệp Phong Thành vội vã đến Ma Vực, chỉ dặn dò Diệp Hoài Cẩn sắp xếp tốt cho Lý Tương Quân, còn phiền toái để tới ngay hôm nay vẫn chưa giải quyết. Di hài không còn, những di vật khi còn sống của Diệp Lang Thuỷ đều đã được thanh lý, phần mộ này liền có vẻ cực kỳ dư thừa.
“Thế thì dựng một tấm bia vô danh đi.”
Diệp Duy Viễn suy nghĩ một lúc, đưa ra một đáp án như vậy.
“Được.”
Nếu tâm nguyện của Diệp Lang Thuỷ là chấm dứt với Diệp gia, thế thì làm người thắng, y có quyền quyết định hậu sự của gã.
Bia vô danh, chứng minh trong quá khứ đã từng có một người, nhưng tên tuổi đã bị xoá khỏi gia phả.
Năm đó Diệp Lang Tuyên cực kỳ bi thương hậu táng huynh trưởng, nào có thể ngờ được rằng đây chỉ là bắt đầu của một chuỗi bi kịch khác?
“Loại người như gã, đại khái sẽ không hiểu tại sao Diệp Lang Tuyên cố gắng làm hết mọi cách để ngăn cản mình.”
Vì không muốn để người quan trọng rơi vào vực thẳm, chỉ tiếc cuối cùng Diệp Lang Thuỷ vẫn buông lỏng tay ra.
“Ta đến thăm ngươi.”
Mục đích thật sự của chuyến đi này của bọn họ, chính là nơi hợp táng phu thê Diệp Cao Sầm.
Sau cái ngày khai quan xử lý quỷ thai, thi thể của Lý Tương Quân nhất định phải một lần nữa chọn ngày lành tháng tốt để hạ táng.
Không ngờ di hài của nàng mất đi thai nhi trong bụng, trong mấy ngày liền hoá thành bạch cốt, ngâm trong thi thuỷ đen ngòm, khiến người ta không đành lòng nhìn.
“Xin lỗi.”
Người thay nàng nhặt từng mảnh xương vỡ, cạo đi thịt thối, dùng vải gấm bọc lại, thu xếp vào trong quan tài mới chính là Diệp Hoài Cẩn.
Bây giờ tiết trời rét đậm đã qua, phần mộ mọc lên một tầng cỏ xanh mượt.
“Sau khi chôn cất một lần nữa, có lẽ oán niệm trong lòng nàng cũng không còn quá lớn.”
Diệp Duy Viễn quỳ xuống đất, cứ như vậy quỳ trước mộ của Lý Tương Quân, nhìn nhau không nói gì.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, vài luồng gió xanh mát bỗng chốc phất qua hai gò má của Diệp Duy Viễn, khiến y chợt mở to hai mắt.
Tựa như ngày đó y đang ở trong thành làm nhiệm vụ, nữ nhân kia thay thế Diệp Cao Sầm đến đưa đồ cho y, bàn tay mềm mại của nàng xoa đầu y, cười nói y đã cao lớn hơn rồi. Luồng gió kia lượn quanh thân thể y, đủ trọn ba vòng, tựa như chờ được người muốn đợi, trong lòng không còn gì tiếc nuối, sau đó không chút nào lưu luyến bay về phương xa.
“Ngươi… Tha thứ cho ta sao?”
“Tại sao ngươi lại dễ dàng tha thứ cho ta như vậy…”
Nhìn nhau lặng im, chỉ có rừng cây rậm rạp xào xạc.
“Tiểu thúc thúc, chúng ta đều quá mức đê hèn.”
Những chuyện cũ trước kia hiện lên trước mắt.
Người phải nhập ma là Diệp Duy Viễn, như vậy y nhất định phải trở nên tàn nhẫn, đoạn tuyệt tất cả cảm tình của người bình thường.
Giết Lý Tương Quân, là bước đầu tiên của y.
“Ngươi biết không, ta chưa từng hận ngươi.”
Thực ra hồn phách Diệp Cao Sầm đã sớm bị nghiền nát, những lời nói của y căn bản không có cách nào truyền đạt.
Thế nhưng làn gió nhẹ ôn nhu lướt qua hai gò má của bọn họ, giống như rất nhiều năm về trước, lúc bọn họ còn ở trong đình viện, bởi vì có chút mệt mỏi, nên nằm dưới bụi hoa ngủ thiếp đi, trong nháy mắt đã đến hoàng hôn.
Tháng ngày tươi đẹp sáng lạn như vậy, rốt cuộc không còn có thể quay trở lại.
Mặt trời mới mọc dâng lên trên đầu của bọn họ, nhiệt độ xuyên qua lớp áo mỏng manh, khiến mọi thứ có hơi nóng.
“Ta chỉ hận chính mình.”
Đầu ngón tay Diệp Duy Viễn trượt dọc theo từng nét chữ trên bia, “Đến thời khắc cuối cùng, ngươi vẫn bảo vệ ta, vào lúc ấy ta thiếu chút nữa liền thật sự không tỉnh lại, là ngươi dạy cho ta những điều đó để ta hiểu rõ bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào.”
Lúc chìm vào huyết trì, Diệp Cao Sầm đã không ngừng nhắc nhở những hồi ức về Diệp Phong Thành, để y miễn cưỡng bảo trì lý trí.
Chuyện y yêu Diệp Phong Thành không phải là giả dối.
Thế nhưng Diệp Cao Sầm cũng chiếm cứ một phần vô cùng quan trọng trong lòng y.
Người đưa y về Diệp gia, cho y thân phận địa vị là Diệp Giang Lâm, nhưng người cho y chỉ bảo như thân phụ lại là Diệp Cao Sầm.
Cho dù phát hiện tâm tư không thể để ai biết của y dành cho huynh trưởng cùng huyết thống, Diệp Cao Sầm đã từng thất vọng, từng kinh hãi, nhưng chưa từng quở trách y một lần nào.
Cứu vớt con người đang trong tuyệt vọng lẫn tự chán ghét bản thân như y, để y không bởi vì xấu hổ mà phạm vào lỗi lầm trầm trọng.
“Ta vẫn không thể buông tay hắn, ta… Quyết ý ở bên hắn.”
Trong quãng thời gian dưỡng thương, y đã suy nghĩ rất nhiều, phần lớn là về chuyện sau này.
Sau khi biết rõ tư vị của lưỡng tình tương duyệt cùng có được là như thế nào, nếu để y trở lại những năm tháng đơn điệu vô vị trong quá khứ, y hoàn toàn không làm được. Về điểm này, y thừa nhận chính mình nhát gan, đê tiện, cùng yếu đuối.
“Tiểu thúc thúc, ta cũng đồng dạng không thể nào buông tay y ra, mong ngài khoan dung cho chúng ta.”
Vốn chỉ ở phía sau nhìn y chăm chú, Diệp Phong Thành cũng quỳ xuống.
Hắn không thể chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn Diệp Duy Viễn khẩn cầu.
Hồn phách đã tan vỡ thành ngàn vạn của Diệp Cao Sầm không thể cho hắn câu trả lời, thế nhưng một ngày đó, hồn phách không trọn vẹn sẽ lại hội tụ.
Một ngày nào đó sẽ lần nữa tiến vào trong luân hồi, gặp lại bọn họ.
“Ta đã không còn sợ hãi.”
Diệp Duy Viễn phủi bụi đất trên đầu gối, kéo tay Diệp Phong Thành đứng lên.
Dù y có biến thành dáng vẻ gì, dù bản thân y có ở trong địa ngục, y cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi.
Gió mạnh thổi tung tà áo cùng tóc tai của bọn họ, khiến bọn họ không thể không giơ tay che chắn.
Lúc bỏ tay xuống, mây tụ mây tan nơi chân trời, giống như thế sự biến hoá thất thường.
“Ta ở ngay đây, sẽ không đi bất kỳ đâu.”
Nhưng ít ra người này sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y.
Cuối mộng cảnh, là mùa xuân vĩnh viễn không biến mất.
Đình viện vẫn như xưa, nhưng lần này y không còn là thiếu niên cô độc cùng bàng hoàng kia.
Y ngồi bên cạnh người nọ, bấm đốt ngón tay đếm ngày qua ngày.
Điều duy nhất sẽ không đổi thay chính là, không có bất kỳ người nào cùng bất cứ chuyện gì có thể tách rời bọn họ.
Hoàn.