Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 2: Chương 2




Biên tập: Mr.Downer

Trong đêm khuya vắng, mấy canh giờ náo nhiệt nhất tại Tần lâu Sở quán đã trôi qua, kẻ lưu lại phần lớn là các tay ăn chơi tìm vui thâu đêm.

Tại sương phòng trong cùng, ánh lửa u ám chợt xa chợt gần, hiển nhiên là do ánh đèn sắp cháy hết. Trong phòng, một bức bình phong chia cắt căn phòng làm hai, đầu kia là một nàng ca kỹ mặc trên người chiếc váy mang màu hồng lựu, nàng ôm đàn tỳ bà, tâm tư bay thật xa, đàn một thủ khúc đứt quãng, khiến người nghe không rõ, mà bên ngoài, vị khách đêm nay của nàng đang dựa vào tháp, tàn rượu còn hơi ấm được bày trước mắt vẫn chưa uống xong, trông dáng vẻ tựa như đã ngủ say giữa lúc lắng nghe khúc ca thê lương này.

Vị khách ấy nghiêng nửa khuôn mặt, lộ ra đường viền thanh tú đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, mặt mày như tranh thuỷ mặc, mơ hồ trông giống thành chủ Diệp Phong Thành của thành Vẫn Nhật đến mấy phần. Trong giấc mộng, lông mày Diệp Duy Viễn giật giật, mí mắt nhẹ nhàng rung động, cũng không biết đang mơ thấy những gì.

Tuy rằng truy binh chưa đến, nhưng y không ngừng không nghỉ chạy hai ngày đường, tối nay thật vất vả mới có thể yên giấc được nửa buổi tại nơi trăng hoa này, vậy mà lại bị khách không mời đến quấy nhiễu.

Giai điệu của khúc ca sắp hết, một bóng đen to lớn đụng phải cửa sổ, bay nhảy liên tục, phát ra tiếng kêu gào được phóng đại vô hạn giữa đêm khuya yên tĩnh, doạ đến ca kỹ đang ở bên trong, khiến nàng muốn gọi nha hoàn canh cửa đi xem rõ ngọn ngành.

“Đừng hoảng hốt.”

Diệp Duy Viễn bừng tỉnh, ngăn cản ca kỹ đang muốn gọi hạ nhân đến, ra hiệu mình có thể xử lý tốt.

Y đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh thổi vào trong tích tắc khiến y nhẹ nhàng rùng mình một cái.

Càng đi về phía bắc, mùa đông càng rõ ràng, qua dòng sông Mạch Hà, sẽ hoàn toàn là mùa đông. Không khí khô nóng nặng nề trong phòng dần lạnh đi, thổi tan cảm giác say sưa cùng đờ đẫn trong đầu y, cũng làm cho y thấy rõ vị khác không mời mà đến này là thứ gì —— Một con quạ đen to như sọ não nam nhân trưởng thành. Ánh mắt màu cam của quạ đen xoay chuyển một vòng, sắc bén theo dõi y, giống như muốn xác định xem y có phải là người nó đang tìm kiếm hay không.

“Súc sinh lông lá.”

Giống như nghe hiểu y chửi mình, nó há mỏ, nhắm vào ngón tay của Diệp Duy Viễn.

Diệp Duy Viễn tránh né mỏ quạ sắc bén, không để ngón tay của mình bị nó mổ, trái lại gỡ một cái ống kim loại nhỏ bên chân nó xuống.

“Trở về, đừng quay lại.”

Nhận được mệnh lệnh, từ trong cổ họng của con quạ phát ra một trận rên rỉ như tiếng trẻ con khóc đêm, rồi vỗ cánh bay mất.

Y đóng cửa lại, ngồi trở về chỗ cũ, lấy tờ giấy trong ống bạc, cẩn thận mở ra, xem sơ nội dung trên đó. Trên mảnh giấy viết hai hàng chữ cực nhỏ, không có đầu đề cũng không có kí tên, chỉ nhắc nhở y không thể ở lại đây, cần phải cấp tốc rời khỏi.

Y nhìn chằm chằm hai hàng chữ này thật lâu, giống như muốn nhìn ra thâm ý nào trong đó mà y không biết.

Một lúc lâu sau, y xé nát tờ giấy ném vào trong đèn lồng, những mảnh giấy vụn bị ngọn nến nuốt chửng, khiến cho ánh lửa đột nhiên trở nên sáng rực.

Tất cả đúng như dự liệu: Sau hai ngày y rời khỏi thành Vẫn Nhật, cái chết của Diệp Cao Sầm được phát hiện ra, thành chủ Diệp Phong Thành phát lệnh truy nã y, tư thái sẽ không chịu bỏ qua nếu không để y nợ máu phải trả bằng máu.

Đợi mặt trời mọc ngày mai, lệnh truy nã của Diệp Phong Thành sẽ truyền tới khắp mọi nơi, từ các đại môn phái đến những tán tu trên nhân gian, trên đời này sẽ không còn đất cho Diệp Duy Viễn y đây đặt chân, chốn còn lại duy nhất y có thể đến là Ma Vực Cực Bắc.

“Đêm nay đã làm phiền cô nương.”

Diệp Duy Viễn móc ra một nén vàng nhỏ đặt trên bàn, cầm lấy thanh đao ở bên cạnh bàn, phủ thêm áo khoác rồi ra cửa.

Hành lang quanh co sâu thẳm, theo bước chân của y, từng chiếc đèn giấy hai bên phụt tắt, bóng đêm xông tới như thuỷ triều.

Thính lực của y rất tốt, đặc biệt khi hai mắt không thể nhìn rõ mọi vật, tiếng nữ tử thở gấp cùng những lời trêu đùa suồng sã của nam tử từ các phương hướng khác nhau trở nên vô cùng rõ ràng trong u tối. Y nắm chặt chuôi đao nặng nề, trọng lượng xa lạ, xúc cảm không quen thuộc, nhưng là vật duy nhất có thể mang cho y cảm giác an tâm nào đó.

Thanh đao y thường dùng đã bị bỏ lại ở phủ của Diệp Cao Sầm, vũ khí hiện tại dùng để phòng thân chỉ là một cây đao phổ thông mà y tuỳ tiện mua.

Đến khi y xuống tới tiền thính, những trò xa hoa đồi truỵ đã sớm giải tán, không nói tới tú bà cùng tạp dịch, ngay cả tiểu tư quét tước cũng đã đi ngủ, chỉ có hạ nhân gác đêm đang ngủ gục ngáy khò khò trên bàn gỗ. Bộ pháp của y cực kỳ nhẹ nhàng, cả người xuyên qua cửa lớn đóng chặt tựa như nước chảy, y tính gọi thú cưỡi để tiếp tục tiến về vùng đất phương bắc.

Nhưng vừa mới cử động một chút, Diệp Duy Viễn ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí xung quanh có điều bất thường.

Tối nay y không nên dừng chân tại chỗ này, bởi vì một khi dừng lại, sẽ có vài kẻ tìm tới.

Dưới màn đêm, thân hình của một đám người chầm chậm hiện ra, xem ra là đã đợi ở đây thật lâu, rốt cuộc cũng chờ được con mồi mình muốn. Y nheo mắt lại, cẩn thận quan sát bọn họ, phát hiện bên trong không có một gương mặt nào xa lạ, tất cả đều là thuộc hạ của mình trước đây, thậm chí còn có một người, có thể gọi là bạn tri kỉ của y lúc trước.

“Thống lĩnh.”

Y nghe thấy Tư Đồ dẫn đầu đám người cung kính gọi mình.

“Ta không phải là thống lĩnh của các ngươi.”

Diệp Duy Viễn không để ý đến bọn họ, đi về phía trước, còn chưa bước được hai bước, một cây đao đã cản trước mặt, khiến y miễn cưỡng dừng chân, ngẩng đầu nhìn kẻ chặn đường nọ.

“Là hắn sai các ngươi tới giết ta?”

Cổ họng của y đã khàn một nửa, khi mở miệng nói chuyện nghe anh ách không êm tai.

Bất kỳ người nào có mắt cũng đều có thể nhận ra, y đã nhập ma rất sâu, không cách nào kiềm nén hung tính tàn bạo thích giết chóc.

Tư Đồ thấy y như vậy, tay cầm đao không nhịn được bỗng chốc run lên, như thể e ngại y đến tận xương tuỷ, hoặc như thể nhớ đến giao tình cùng nhau uống rượu ngắm trăng trong quá khứ, không chịu từ bỏ mà khuyên nhủ y quay về chính đạo.

“Thành chủ nói, nếu như thống lĩnh ngài chịu đi theo chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể không cần sử dụng bạo lực.”

Thấy y nhíu mày trầm tư, như nghe lọt được lời mình, Tư Đồ nói tiếp, “Quay đầu là bờ. Diệp Duy Viễn, ngươi nhìn xem dáng vẻ bây giờ của ngươi trông giống cái gì?”

Không nói đến người khác, ngay cả chính Diệp Duy Viễn cũng không nghĩ tới, có một ngày y sẽ biến thành bộ dạng không giống người cũng không giống quỷ như hiện tại.

Trong quá khứ, y là đệ đệ duy nhất của thành chủ thành Vẫn Nhật, Diệp Phong Thành. Tuy rằng trong lòng Diệp Phong Thành chướng mắt y, nhưng là con cháu của Diệp gia, những thứ nên có Diệp Phong Thành chưa từng để y thiếu thốn. Y có vài bằng hữu không tính là thân cận nhưng cũng không xem như xa lạ, có người thân chung huyết thống, có địa vị dưới một người trên cả vạn người, y còn có… Khi đó cái gì y cũng có, thế nhưng bây giờ cái gì y cũng mất.

Thành Vẫn Nhật nửa độc lập ở bên ngoài trần gian, không bị môn phái nào chiếm đóng, không bị hoàng quyền thế tục quấy nhiễu, hơn vạn người bên trong thành đều là tu tiên giả, bởi vì cảnh mặt trời lặn giống như rơi xuống nên được đặt tên như thế.

*Vẫn (陨) nghĩa là rơi xuống, Nhật (日) nghĩa là mặt trời.

Diệp gia là chủ nhân duy nhất của toà thành này, truyền tới thế hệ của Diệp Duy Viễn là đã qua trăm nghìn năm.

Tất cả thế ngoại đào nguyên đều cần người thủ hộ, thành Vẫn Nhật cũng không ngoại lệ. Hơn mười năm trước, Diệp Cao Sầm tự tay làm lễ đội mũ cho Diệp Duy Viễn. Diệp Cao Sầm không cho y những thứ khác, chỉ đưa cho y một cây đao bạch ngọc dát vàng thẳng ba thước, bức bách y lập lời thề, nói mình sẽ bảo vệ thành Vẫn Nhật cho đến thời khắc cuối cùng trong cuộc đời.

Từ ngày đó trở đi, Diệp Duy Viễn coi thành Vẫn Nhật là trách nhiệm của mình mà gánh vác trên lưng. Y mang theo mười hai người, ngày đêm không ngừng tuần tra xung quanh thành Vẫn Nhật, xoá xổ bất kỳ kẻ nào ở trong thành sẽ mang đến nhân tố uy hiếp bất an. Bọn họ săn giết thú dữ ngàn năm ăn thịt người, cũng chém giết ma tu có ý đồ xấu xa bên ngoài thành. Y không phải chưa từng bị thương, nhưng mỗi một lần y đều gắng gượng vượt qua, sau đó trở lại nơi mình nên đến.

Cho dù Diệp Phong Thành ghét cay ghét đắng y như thế nào đi nữa, y vẫn là thanh đao sắc bén nhất trong tay Diệp Phong Thành, vì hắn loại bỏ hết thảy hiểm trở trước mắt.

Y đã từng có thể vì Diệp Phong Thành…

Y nắm lấy lưỡi đao trong tay người nọ, linh lực bám vào lưỡi đao khiến nó vỡ vụn thành bột mịn trong lòng bàn tay y.

“Ta đã sớm không quay đầu lại được…”

“Cái gì?”

Dưới sự kinh hãi, Tư Đồ căn bản không nghe rõ Diệp Duy Viễn nói cái gì.

“Ta nói, tránh ra.”

Diệp Duy Viễn nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt y thanh lệ*, thân hình cao lớn, nhưng không khác nào ác quỷ tới từ địa ngục trong mắt người khác.

*Thanh lệ: Thanh tú xinh đẹp.

Lúc trước, y có thể đứng trên vạn người chỉ dưới một người ở Thành Vẫn Nhật không chỉ đơn giản là dựa vào cái họ “Diệp” này. Khi Diệp thành chủ đời trước còn sống, ông phát hiện y có năng khiếu trong phương diện tu hành lẫn luyện võ. Xuất phát từ kinh hỉ cùng tâm tư không hi vọng y sẽ tranh đoạt chức thành chủ cùng Diệp Phong Thành, ông tìm đến Diệp Cao Sầm nhờ chỉ bảo cho Diệp Duy Viễn.

Y quả thật rất có năng khiếu. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Diệp Cao Sầm, y chỉ thua đúng một người, đó chính là huynh trưởng Diệp Phong Thành của mình.

Khi đó, thân thể của Diệp Phong Thành vẫn chưa hoàn toàn xấu đi, thỉnh thoảng hắn sẽ đến nhận dạy bảo của Diệp Cao Sầm cùng với y.

Có một ngày, y vô cùng đắc ý muốn khiêu chiến Diệp Phong Thành. Diệp Phong Thành đưa mắt nhìn y rất lâu, gật đầu nói được.

Y vốn tưởng rằng Diệp Phong Thành sẽ không bằng một người chuyên cần tập luyện như y, còn là một cái ấm thuốc bệnh tật triền miên, tất nhiên sẽ bị y đánh bại trong vòng ba chiêu.

Nhưng y sai rồi, đến bây giờ y vẫn có thể nhớ lại cảm giác thảm bại, khuất nhục, phẫn nộ, khó tin,

Diệp Phong Thành từ trên cao nhìn xuống y, giống như đang thương hại y, hoặc giống như đang nhìn thứ gì thấp kém đến cực điểm.

Nụ cười kia cùng ánh mắt đó khiến y ghi nhớ nhiều năm như vậy. Y luôn luôn muốn căm hận hắn, nhưng đáng tiếc cứ đến một nửa lại cảm thấy hận không được.

Y thật sự thua Diệp Phong Thành, mỗi một chiêu thức không hề chiếm được tiện nghi nào của hắn.

“Thay ta truyền lời cho đại ca.”

“Người là ta giết, ta cũng sẽ không trở về. Giống như hắn đã nói với ta, chúng ta xưa nay không phải huynh đệ, ta cũng không xứng đáng để Diệp thành chủ làm huynh trưởng của ta…”

Dường như y muốn nói tiếp nhưng lại nói không được, bèn dừng tại đây.

“Ta nguyện thành ma.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.