Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 16

Vừa nghe có người hô to cứu hoả, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng từ bên bàn đứng lên, lại bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong một ngõ nhỏ trên đường lớn bắt đầu tỏa ra khói cuồn cuộn dày đặc, một bộ phận người đi đường bắt đầu vội tránh qua một phía, một bộ phận khác bưng xô nước thùng nước bồn nước đi cứu hoả. Ở một đầu đường khác, một đội vệ binh phụ trách tuần thành rất nhanh chạy đến, giúp đỡ sơ tán đám người cùng cứu hoả.

Nhanh chóng, ngay sau đó lại có một đội vệ binh khác chạy tới, lúc này bọn họ chuyển đến tới mấy xe nước, mà xóm giềng chung quanh nơi cháy, cũng đều chủ động mở cửa để người cứu hoả vào nhà mình múc nước từ giếng ra cứu hoả.

Hết thảy đều trong một tiến trình không lộn xộn, cơ hồ không có người vây xem náo nhiệt, dân chúng tự giác tránh đi phạm vi phụ cận đám cháy, tình hình hoả hoạn rất nhanh được khống chế, nhìn qua cũng không có người thương vong, khói từ nơi cháy kia cũng càng ngày càng nhỏ.

Bắc Thần Quang Vũ vốn còn chút sốt ruột nhìn thấy người quản lý Bắc Nguyệt hoàng đô phản ứng nhanh chóng với việc thành thị có chuyện xảy ra, mà dân chúng cũng vô tư phối hợp như vậy, đáy lòng không khỏi cảm thấy vừa lòng cùng bội phục sâu sắc, lấy nhỏ đối phó lớn, quốc gia cùng dân chúng như vậy, sao có thể không trở thành người mạnh nhất đại lục chứ?

Từ cửa sổ quay người lại, Bắc Thần Quang Vũ thấy Mộc Định Vân vẻ mặt thoải mái bình tĩnh ngồi bên bàn uống trà.

Mộc Định Vân thấy Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại, liền vẫy tay với hắn, mỉm cười, nói: “Vương gia, trà sắp lạnh.”

Bắc Thần Quang Vũ hai tay ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn Mộc Định Vân, nghĩ nghĩ, bên đôi môi hồng nhuận chậm rãi gợi lên một nụ cười tươi, đôi mắt to vừa đen lại tròn, giống hai viên hắc bảo thạch đẹp nhất.

Hóa ra bản thân hắn thiếu chút nữa quên Mộc Định Vân cũng là một trong những người quản lý quốc gia này, bình thường vẫn thấy người này một bộ dáng thanh tao nho nhã, cùng hắn đua ngựa tán chuyện phiếm, như là một tri tâm bằng hữu quen biết nhiều năm, lại xem nhẹ thân phận tể phụ dưới một người trên vạn người của người này, vẫn tự tin ung dung như vậy ngồi ở chỗ kia, giống như tất cả đều đã an bài thỏa đáng, làm cho người ta an tâm.

Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi bước thong thả về bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy chén trà lúc nãy nhẹ nhàng để đến bên môi nhấp một hơi, nhất thời mùi hương ngạt ngào, đầu lưỡi có một dòng ngọt lành tinh khiết và tinh tế thơm ngon lưu chuyển, chảy xuống yết hầu, tiếp theo một hương khí ngào ngạt quanh quẩn nơi chóp mũi, làm cho người ta say mê, dư vị vấn vương.

“Trà ngon.” Bắc Thần Quang Vũ không khỏi khen.

Mộc Định Vân bên môi hé ra một nụ cười thanh nhã, nhìn Bắc Thần Quang Vũ hãy còn say mê trong hương trà liếc mắt một cái, vươn tay cầm bình trà lài châm cho hắn thêm một ly, mới chậm rãi nói: “Trà này tên là Hương Hồi, đặc sản của mông sơn thấp cốc đông nam Bắc Nguyệt, ngọt thuần thơm ngào ngạt, sau khi uống hương khí lưu lại, vấn vương không tiêu tan, là một trong tam đại danh trà của Bắc Nguyệt.”

“Ngô, ” Bắc Thần Quang Vũ nâng chung trà lên lại uống một ngụm, nheo lại ánh mắt vui vẻ cười, “Ta không giỏi phẩm trà, lá trà quý báu cùng lá trà bình thường ta đều uống không được, càng đừng nói đến nghiên cứu trà. Phàm là trà uống vào miệng vẫn lưu hương, ta đều cảm thấy là hảo trà, ha hả, trà sao, không phải là so với nước sôi có hơn chút hương vị mà thôi sao.”

Mộc Định Vân nghe Bắc Thần Quang Vũ nói như vậy, giương mắt buồn cười nhìn hắn, đứa nhỏ này thực không giống Bắc Nguyệt hoàng tộc tao nhã quý khí, cũng không biết Hoành vương từ trước đến nay cao quý văn nhã sao lại có một đứa nhỏ có khi nhìn như thông minh lão thành lại có khi tinh khiết đến ngu ngốc như vậy.

Đang nói chuyện, tiểu nhị đem đồ ăn lục tục bưng lên, cả phòng thoáng chốc tràn đầy hương khí mỹ vị, làm cho người ta nhịn không được nước miếng chảy ròng, ngón trỏ động đậy.

Bắc Thần Quang Vũ không hề nhiều lời, buông chén trà, cầm lấy chiếc đũa gắp một khối giò xắt ngay ngắn tản ra hương vị mê người bỏ vào trong miệng.

Hưởng thụ nheo mắt lại, mỹ vị, thật sự là mỹ vị! Bắc Nguyệt đệ nhất thực phủ quả nhiên danh bất hư truyền! Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, bên môi lộ ra tươi cười thỏa mãn, Bắc Thần Quang Vũ nhìn về phía Mộc Định Vân, hai mắt tỏa ra tia sáng vui vẻ, khen: “Thật sự là ăn ngon!”

Mộc Định Vân bật cười, cầm lấy chiếc đũa chậm rãi gắp đồ ăn cho Bắc Thần Quang Vũ, trên mặt cũng bất giác lộ ra ôn nhu còn bí mật mang theo vài phần sủng nị, hòa nhã nói: “Vẫn còn sớm, Vương gia chậm rãi nhấm nháp.”

Bắc Thần Quang Vũ quay nghiêng mỉm cười với Mộc Định Vân, bên má lộ ra chỗ phồng nhợt nhạt, mắt to tròn tròn tạo thành một đường cong như trăng khuyết, cũng nói: “Mộc đại nhân cũng ăn đi, thức ăn này nếu lạnh sẽ mất khẩu vị, ha hả.”

Không khí trong sương phòng ấm áp an nhàn, hai người tinh tế thưởng thức món ăn, ngẫu nhiên nói với nhau vài câu, chậm rãi ăn xong bữa cơm mỹ vị này.

Lấy khăn tay lau lau miệng, Bắc Thần Quang Vũ uống thêm hai ngụm trà, thỏa mãn thở dài một hơi, híp mắt chậm rì rì nói: “n, ta ăn no.”

Mộc Định Vân buông chén trà trong tay, quay đầu thấy Bắc Thần Quang Vũ biểu tình rượu đủ cơm no lại sinh lười biếng, không khỏi vươn tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại kia, cười nói: “Đường đường một vương gia sao lại có dáng vẻ lười biếng như vậy?”

Bắc Thần Quang Vũ giương mắt nhìn hắn, lại lười biếng dựa lưng vào ghế, nói: “Vương gia cũng là người a.”

Mộc Định Vân lắc đầu cười khẽ.

Hai người ngồi trong chốc lát, liền đứng dậy ly khai Cẩm Long tửu gia, lên xe ngựa, bốn đại nội thị vệ Mộc Định Vân mang cùng đi theo phía sau bọn họ, Bắc Thần Quang Vũ vẻ mặt tò mò hưng phấn bắt đầu dạo quanh chợ.

Con đường lát đá rộng mở bằng phẳng có thể cho bốn xe ngựa chạy song song, dòng người cùng bán hàng rong tuy nhiều, nhưng cũng không có vẻ quá mức đông đúc, hơn nữa trên đường còn có một tiểu đội binh lính đi tuần ngang qua, trật tự vẫn là tốt lắm.

Người bán hàng rong lớn tiếng rao to , một phần đường còn truyền đến tiếng chiêng trống ảo thuật làm xiếc, trước mắt đủ loại cửa hàng tiểu quán khiến Bắc Thần Quang Vũ hoa cả mắt, tuy rằng chợ cổ đại không theo kịp xa xỉ hoa mỹ của trung tâm mua sắm hiện đại, nhưng chân thật mà sinh động, quan trọng là còn có một loại không khí náo nhiệt ồn ào, cho dù không mua gì hết, chỉ đi nhìn xem một chút, cũng có thể cảm thấy một loại phong tình độc đáo khác.

Xem ra kinh tế buôn bán của Bắc Nguyệt vẫn thực phát đạt, trừ bỏ các thức thương phẩm rực rỡ muôn màu thoạt nhìn có vẻ đầy đủ, còn có thể nhìn thấy mã đội thương nhân mặc trang phục dị tộc đi qua. Bất quá, cho tới bây giờ, Bắc Thần Quang Vũ cũng chưa thấy “người ngoại quốc” tóc vàng mắt xanh nào cả, dị tộc này trừ bỏ ăn mặc, kỳ thật tướng mạo có vẻ sắc nét hơn, hoặc là thân hình cao lớn một ít, màu da đậm một chút mà thôi.

Sờ sờ cằm, Bắc Thần Quang Vũ đứng tại chỗ tò mò nhìn thấy một đội dị tộc thương nhân lướt qua chậm rãi đi xa, nghĩ thầm, chẳng lẽ này nhân chủng thời không này chỉ có một?

“Làm sao vậy?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm thân thiết của Mộc Định Vân.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn lãng dưới ánh mặt trời càng có vẻ ôn nhuận nho nhã, Bắc Thần Quang Vũ cười lắc đầu, nói: “Không có, lần đầu tiên thấy người dị tộc, có chút tò mò thôi.”

Mộc Định Vân nhìn về hướng đội thương nhân kia rời đi, nói: “Kia hẳn là thương nhân hàng da đến từ Điền Lộc.”

Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Khó trách ta thấy trên lưng ngựa của bọn họ chở nhiều da lông như vậy, mùa này bán mấy thứ đó có lợi nhuận rất lớn a!” Cúi đầu nghĩ, tựa hồ vừa rồi còn thấy mấy tấm da hồ ly lửa đỏ khoát trên lưng ngựa, màu sắc diễm lệ lại yêu dã, nhìn qua còn thực bóng loáng mềm mại, kia mới là da thật sự a!

Ngô, nếu là khoác trên người dễ nhìn cuồng dã trần thụi thì. . . . . . Oa. . . . . .

Mộc Định Vân cười cười, đi theo bên cạnh Bắc Thần Quang Vũ, nghiêng đầu lại thấy Bắc Thần Quang Vũ lộ ra một thần sắc thèm nhỏ dãi, không khỏi cảm thấy buồn cười, hỏi: “Vương gia là coi trọng vật gì đó sao?”

Gương mặt tuấn mỹ hơi hơi đỏ lên, Bắc Thần Quang Vũ áp chế ảo tưởng có chút kiều diễm, âm thầm khinh bỉ bản thân cư nhiên bắt đầu cơm no áo ấm nghĩ *** dục.

Nháy mắt mấy cái, hai hàng lông mi vừa dài lại cong như cây quạt phẩy phẩy, Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi lắc đầu, nói: “n, không có.” Trong chốc lát, lại khẳng định gật đầu, bổ sung một câu, “Thật sự không có.”

Ngẩng đầu thấy Mộc Định Vân nhíu mi nhìn hắn, trên gương mặt từ trước đến nay nho nhã ôn hòa lại lộ ra dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy thẹn thùng, cư nhiên đã quên vị tể phụ đại nhân này cũng là một người có ánh mắt sắc bén. Ho nhẹ một tiếng che dấu bản thân chột dạ, tròng mắt hắn loạn chuyển, ngắm tới biển hiệu của một cửa hàng ven đường, viết ba chữ “Hàm Nhã Các”, nhìn vào bên trong hóa ra là một gian thư cục [tiệm sách], vì thế vội vã ra vẻ cao hứng chỉ vào thư cục nói với Mộc Định Vân: “Xem, thư cục! Ta đang muốn tìm mấy quyển sách, chúng ta vào xem đi.” Nói xong, cũng không chờ Mộc Định Vân phản ứng, từng bước đi qua cánh cửa của thư cục trước.

Mộc Định Vân ở phía sau hắn thản nhiên cười, ánh mắt nhu hòa nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, chậm rãi thong thả bước vào thư cục.

Một mùi hương mực in thoang thoảng cùng mùi gỗ đàn hương xông vào mũi, làm cho tâm tình người ta dần dần an bình thanh thản. Trong thư cục là một loạt giá sách gỗ sắp xếp đầy sách rất ngăn nắp, trong *** ánh sáng chan hòa, không khí bình yên, có thể nhìn thấy vài người đang an nhàn tự tại đứng lựa sách.

Bắc Thần Quang Vũ cũng thả nhẹ cước bộ, vốn chỉ là nghĩ tránh bị xấu hổ trong thư cục thôi, lại không biết là đã bất giác bị không khí im lặng yên tĩnh trong thư cục, tâm tư xao động trước đó cũng dần dần lắng đọng lại, ánh mắt tuần tra qua giá sách tuần tra một phen, liền lưu ý tới mấy bản sơn xuyên du ký cùng truyền thuyết, lấy xuống lơ đãng lật lật, cũng không biết có phải là bị không khí đọc sách trong *** này ảnh hưởng hay không, mà lại thấy nội dung mấy quyển sách có vẻ đơn giản dễ hiểu, hắn phát hiện bản thân cư nhiên chậm rãi có thể xem hiểu được loại chữ phồn thể viết dựng đứng này. Xem ra ở cổ đại lâu, văn hóa rèn luyện hàng ngày cũng có tiến bộ rõ rệt a!

Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng vì bản thân có tiến bộ, quyết định mua mấy quyển sách này trở về hảo hảo mà coi, có lẽ có thể dưỡng ra một chút văn nhân khí chất nho nhã không chừng.

Bắc Thần Quang Vũ đang một lòng ảo tưởng bản thân giống văn nhân cổ đại khoanh tay đứng trước hoa dưới trăng ngâm thi đối từ cũng không lưu ý đến một thư sinh đứng ở một góc giá sách thần sắc bối rối ánh mắt dao động không ngừng, chỉ thấy thư sinh kia thân hình hơi hơi run rẩy , ngón tay trắng bệch lộ ra gân xanh vịn chặt giá sách, y thường thường trộm nhìn về đường cái bên ngoài thư cục, chỉ có một chút động tĩnh cũng như chim sợ cành cong rụt người ẩn thân sau giá sách.

Bắc Thần Quang Vũ cầm mấy quyển sách kia lướt qua các giá sách, ngẩng đầu thấy Mộc Định Vân chắp tay phía sau đứng trước một giá sách kế quầy tính tiền, thư *** chưởng quầy một thân bào phục vải thô màu xám lại giấu không được khí chất văn nhã cầm một quyển sách ôn hòa cười nói với hắn gì đó.

Thấy Mộc Định Vân lộ ra hứng thú với quyển sách trên tay thư *** chưởng quầy, Bắc Thần Quang Vũ quyết định lại lượn lờ trong ***, chờ bọn họ bàn xong rồi mới qua. Ánh mắt lướt qua hai giá sách, hắn phát hiện góc tường có một cái bàn gỗ lim, mặt trên có vài cây bút, giá bút treo bút lông đủ loại kiểu dáng, thoạt nhìn khéo léo tinh tế, vì thế đi đến bên bàn cúi người tỉ mỉ xem xem.

Thư sinh kia thấy có người đi về phía y, vội vàng ngồi xổm xuống dưới giá sách, cách lớp sách cẩn thận quan sát người nọ chậm rãi tiếp cận cái bàn y đã cất giấu “thứ kia”.

Hóa ra là một tiểu hài tử mười một mười hai tuổi. Y cố gắng bình ổn hô hấp, đôi môi trắng bệch không khắc chế được run rẩy, trong lòng hy vọng tiểu hài tử này nhanh rời đi đi, ngàn vạn lần đừng đụng tới “thứ kia”.

n? Sao lại có loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm? Bắc Thần Quang Vũ cau mày quay người lại, nhìn chung quanh mấy giá sách không người, nhưng không phát hiện có gì dị thường, lại nhìn bên quầy, Mộc Định Vân vẫn đưa lưng về phía hắn cùng chưởng quầy nói chuyện. Không có gì dị thường.

Lắc lắc đầu, Bắc Thần Quang Vũ quay lại tiếp tục ngắm bút lông trên bàn gỗ lim, bỗng nhiên một cây bút lông toàn bộ xanh biếc hấp dẫn tầm mắt hắn. Kỳ thật cây bút lông này so với những cây bút thoạt nhìn tinh chế sang trọng kia thì không thu hút chút nào, ngược lại có vẻ hơn khó coi, nhưng trên thân bút ngọc bích xanh trong sáng loáng, đầy hoa văn điêu khắc rõ ràng tỉ mỉ, chữ viết phiêu dật tiêu sái, bất quá văn tự kia thật đặc biệt, không giống loại chữ cổ phồn thể Bắc Nguyệt sử dụng, ngược lại có chút giống chữ Ả Rập và chữ Hàn kết hợp, nhưng là viết không tồi, thoạt nhìn giống chữ lại giống tranh, rất là đặc biệt.

Cầm lấy cây bút nhìn tới nhìn lui, cảm thấy không tồi, rất thích, Bắc Thần Quang Vũ quyết định mua nó.

Là thứ kia! Thứ kia cư nhiên bị đứa nhỏ cầm đi rồi! Thư sinh hoảng sợ nhìn đứa nhỏ kia vẻ mặt cao hứng vừa lòng đi về phía quầy, cùng một thanh niên nho nhã chỉ nhìn thấy bóng dáng nói chuyện vài câu liền tính tiền rời đi. Y sắc mặt xanh trắng, môi phát run, hàm răng va vào nhau lạch cạch, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, vô lực ngồi bẹp trên đất, hai mắt trống rỗng, trong miệng thì thào nhắc đi nhắc lại: “Nó cầm đi. . . . . . Nó thế nhưng cầm đi rồi. . . . . .”

Đột nhiên, một bóng đen che trước người y, thư sinh rụt người lại một chút, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp hung ác nói với y: “Đổng Tam Lang, coi ngươi làm sao trốn nữa!”

Hết chương thứ mười sáu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.