CHƯƠNG 25
Đoàn người Phỉ Lạc ở dịch quán nghỉ ngơi hai ngày, Bắc Thần Quang Vũ liền an bài hoạt động du lãm Bắc Nguyệt hoàng đô.
Trời biết chính hắn còn chưa đi hết hoàng đô, cư nhiên còn muốn làm hướng dẫn du lịch mang theo người khác du ngoạn. Bất quá cũng tốt, thừa dịp này, hắn cũng có thể ra bên ngoài hoàng cung xem xem, từ Kì niên tiết đến giờ, sắp tròn một năm .
Một ngày thời tiết vẫn tốt như thế. Bắc Thần Quang Vũ mặc một thân cẩm bào màu tím dùng chỉ bạc thêu mây, trên chân là một đôi giày màu đen, mái tóc đen nhánh dùng bạch ngọc trâm vấn lên rồi thả trên vai, quả nhiên là một ngọc diện tiểu công tử môi hồng răng trắng, tuấn mỹ quý khí.
Ngồi trên xe ngựa xuất phát từ trong cung, tới dịch quán Phỉ Lạc, tiếp đón hai huynh muội Tể Lãng, mà bắt đầu hướng khu chợ náo nhiệt của hoàng đô mà xuất phát.
Hôm nay Tể Lãng Minh Nguyệt mặc chính là một thân váy vàng nhạt, tóc dài mềm mượt phân thành hai bính hai bên, dùng dây cùng màu buộc lấy, vành tai đeo khuyên trân châu, khoác áo choàng da chồn màu trắng, xinh đẹp thướt tha, mềm mại động lòng người; mà Tể Lãng Diệu Nhật lại là một thân bào phục màu lam đơn giản chỉnh tề, tóc dùng một cây trâm gõ mun vấn lên, lại đeo một thanh trường kiếm, nhìn qua không như là một người xuất thân từ hoàng gia quý vị, mà là một du hiệp tuấn dật phóng khoáng.
Ba người ngồi chung trong một cỗ xe ngựa, Bắc Thần Quang Vũ mặc dù không phải một người thích nói chuyện, nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc, cũng có thể đủ để cho hắn điều chỉnh không khí trong xe ngựa rất khá. Hắn vì lúc này xuất hành, còn làm không ít công phu chuẩn bị, lật không ít sách ghi lại truyền thuyết cùng tìm tiểu thái giám quen thuộc hoàng đô nhân văn tới hỏi rõ ràng. Cho nên cùng hai huynh muội này tán gẫu, cứ là gật gật đầu mà nói, tự hiểu hơi có chút phong phạm chủ nhà, làm cho hai vị tân khách nghe ra nồng nhiệt.
Một đoạn đường như vậy, ba người cũng bắt đầu thân mật hơn, mà Tể Lãng Minh Nguyệt đã sớm bỏ đi dáng vẻ công chúa, dần dần lộ ra tính cách đáng yêu hồn nhiên rực rỡ, giống như tiểu nữ hài bình thường, lôi kéo ca ca líu ríu nói không ngừng, Bắc Thần Quang Vũ buồn cười phát hiện, Tể Lãng Minh Nguyệt giống một con gà con chỉ thích líu ríu kêu suốt, thỉnh thoảng quở trách Tể Lãng Diệu Nhật lôi thôi lếch thếch một chút, thỉnh thoảng lại ân cần bảo Tể Lãng Diệu Nhật đừng ngồi ở đầu gió kẻo lạnh, đừng ăn mặc mỏng manh dễ dàng sinh bệnh. . . . . .
Phát giác ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ trêu chọc, Tể Lãng Diệu Nhật vẻ mặt bất đắc dĩ, buông tay, lắc đầu nói: “Chê cười, Minh Nguyệt từ nhỏ đã lề mề như vậy rồi. . . . . .”
Nói còn chưa hết, đã bị Tể Lãng Minh Nguyệt dùng đôi mắt đẹp trừng, “Ca, ngươi nói cái gì? !”
Tể Lãng Diệu Nhật vội vàng khoát tay, một dáng vẻ sự tình gì cũng không có, “Không có không có!”
Xem một đôi huynh muội dở hơi này, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi có chút dở khóc dở cười, trong lòng đã có chút hâm mộ loại thân tình ấm áp này, mỉm cười nói: “Các ngươi hai huynh muội cảm tình thật tốt.”
Tể Lãng Minh Nguyệt cười, hai má hồng nhuận lộ ra hai cái đồng tiền ngọt ngào, lớn tiếng nói: “Tiểu Vũ, ta cũng có thể làm tỷ tỷ của ngươi a!”
Vừa nghe lời này, Tể Lãng Diệu Nhật vẻ mặt chịu không nổi, vỗ vỗ cái trán đơn giản bỏ qua một bên, mắt nhìn về phía cảnh phố ngoài cửa sổ xe ngựa.
Bắc Thần Quang Vũ thản nhiên cười, cũng không để ý, nhưng thật thưởng thức cô gái này thẳng thắn cùng thản nhiên. Bất quá cảm thấy vẫn có chút bất đắc dĩ, mỹ nữ, ngươi từ Phỉ Lạc xa ơi là xa vượt biển đến Bắc Nguyệt, không phải đến làm tỷ tỷ của ta đâu, mà là đến chuẩn bị làm “Mẫu hậu” của ta thì đúng hơn?
Xe ngựa đi tới lộ khẩu khu chợ phụ cận, ba người liền xuống xe, đều tự ý bảo thị vệ của mình đi theo sau xa xa, còn bọn họ bắt đầu hành trình dạo phố.
Năm nay kì niên tiết sớm đã qua, bởi vì Bắc Thần Quang Vũ lúc ấy bắt tay vào chuẩn bị chuyện tiếp đãi Phỉ Lạc, mà Mộc Định Vân cũng tựa hồ có chút bận bịu chân không chấm đất, cũng không nhắc đến chuyện dạo chơi, hai người cũng không có vào thành.
Tuy rằng kì niên tiết đã qua, nhưng hiện tại đã gần tới giao thừa, trên chợ đi lên lui tới mê hoặc, mọi người đều là mua bán hàng tết, không khí tựa hồ còn muốn náo nhiệt hơn kì niên tiết. Cửa hàng tửu quán trên đường cái đều trình bày ra hàng hóa rực rỡ muôn màu, ba tên “chưa từng thấy qua” này lưu luyến quên đường về, mà Tể Lãng Minh Nguyệt lại kinh hô liên tục, hưng phấn mà lôi kéo Tể Lãng Diệu Nhật cùng Bắc Thần Quang Vũ không ngừng xuyên qua các tiểu quán, chỉ chốc lát sau trên tay đã xách vài bao các thứ đồ ăn vặt cùng đồ chơi, trong lúc còn không quên chiếu cố “đệ đệ” nàng vừa quen, một đường nắm tay Bắc Thần Quang Vũ, có cái gì ăn ngon hay chơi vui đều đưa cho hắn, còn không quên hỏi hắn khát không, mệt không, thích không, muốn mua không, muốn nghỉ ngơi không? Bắc Thần Quang Vũ thật sự bất đắc dĩ, hắn một đại nam nhân cư nhiên còn bị một tiểu cô nương coi như búp bê mà chăm sóc, thật sự làm cho hắn không biết nên nói gì.
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại thoáng nhìn qua Tể Lãng Diệu Nhật đang cười trộm, trong lòng thật sự tức tối, hung hăng trừng mắt liếc một cái cảnh cáo, lại không biết vẻ mặt tức giận trong mắt người ta lại là một ánh nhìn phong tình vạn chủng.
Tể Lãng Diệu Nhật nhận được ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt ửng đỏ, che dấu ho khan một tiếng vội chuyển mắt nhìn nơi khác.
Cứ như vậy đi một chút lại dừng, chơi đùa, thời gian nhoáng một cái mà qua, ba người rốt cục đi mệt mỏi, cuối cùng đi vào Cẩm Long tửu gia. Tất cả món ăn tiệc đều đã có người chuẩn bị thỏa đáng, ba người được chưởng quầy tự mình dẫn dắt, lướt qua đại đường náo nhiệt ồn ào, chuẩn bị lên nhã sương lầu hai.
Đúng lúc này, Tể Lãng Minh Nguyệt bước lên cầu thang trước cùng Bắc Thần Quang Vũ nói giỡn lại bỗng nhiên dừng bước, lăng lăng nhìn về phía một góc trong đại đường, Bắc Thần Quang Vũ theo sau Tể Lãng Minh Nguyệt lên lầu thấy nàng bất động, cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt của nàng nhìn qua góc đại đường kia, chỉ thấy ở góc có một cái bàn, một hắc y nam nhân tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi sạch sẽ gọn gàng đang ngồi, dung mạo hắn lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh như cổ tỉnh, bên trái cái trán đến khóe mắt phải có một vết sẹo, trên bàn nam nhân trừ bỏ bình rượu thường và thức ăn, trong tay còn cầm một thanh kiếm cùng một cái nón.
Oa, hiệp khách! Bắc Thần Quang Vũ trong lòng thầm khen một tiếng, nam nhân này một thân khí chất nghiêm nghị đông lạnh, không hổ là hiệp khách thâm tàng bất lộ võ công cao cường trong võ hiệp tiểu thuyết.
Ánh mắt hắc y hiệp khách thấy đám người xa xa bên kia đại đường náo nhiệt nhìn qua đây, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tể Lãng Minh Nguyệt, ánh mắt có một loại tình cảm rất sâu trầm, thật giống như dưới cổ tỉnh [giếng cổ] kia cất giấu kỳ thật là một biển rộng âm thầm bắt đầu dậy sóng, đó là một áp lực trầm trọng làm cho người ta không thể giãy dụa.
Bắc Thần Quang Vũ lại nhìn Tể Lãng Minh Nguyệt, tiểu nha đầu vừa rồi còn như con chim sẻ hưng phấn ríu rít, lúc này biểu tình trên mặt cũng có một bình tĩnh áp lực, cặp mắt to màu nâu hiện lên rất nhiều cảm tình phức tạp, có kinh ngạc, kích động, cảm khái, bất đắc dĩ cùng đau thương, nhiều hơn hết, chính là một loại tình tự khắc sâu như hắc y hiệp khách kia.
Tể Lãng Minh Nguyệt cùng hắc y hiệp khách nhìn nhau hồi lâu, sau đó, nàng hạ đôi mắt, cắn môi, quyết tuyệt quay đầu, từng bước một chậm rãi bước lên thang lầu.
Bắc Thần Quang Vũ trong nháy mắt nàng hạ mắt, tựa hồ thấy cặp mắt to xinh đẹp hiện lên bất đắc dĩ cùng đau xót sâu sắc.
Thấy Tể Lãng Minh Nguyệt lên lầu, Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại nhìn về phía hắc y hiệp khách kia, chỉ thấy cặp mắt như giếng cổ kia trong khoảnh khắc Tể Lãng Minh Nguyệt xoay người trở nên ảm đạm. Bất quá, hắn vẫn kín đáo nhìn Bắc Thần Quang Vũ liếc mắt một cái, sau đó đội nón, cầm lấy thanh kiếm kia, đặt một khối bạc vụn lên bàn, sao đó đứng dậy đầu cũng không quay lại rời khỏi.
Đợi Bắc Thần Quang Vũ lên lầu vào sương phòng ngồi vào chỗ của mình rồi, Tể Lãng Diệu Nhật bởi vì vừa rồi đi lên đầu tiên, hẳn là không thấy một màn phía trước, cậu vẫn hưng trí nâng chén trà, đứng ở cửa sổ sương phòng nhìn thấy dưới lầu cảnh phố náo nhiệt, mà Tể Lãng Minh Nguyệt trầm mặc ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt bình tĩnh, bất quá, bàn tay nàng nắm chặt chén trà lại hơi hơi run rẩy.
Trong lòng âm thầm than nhẹ một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ dường như không có việc gì nhẹ nhàng cười, nói: “Cẩm Long chính là đệ nhất thực phủ ở Bắc Nguyệt, hôm nay hai vị khách quý cần phải hảo hảo mà nhấm nháp thức ăn ở nơi này nha, cơ hồ người thưởng thức qua đều khen không dứt miệng.”
Tể Lãng Diệu Nhật sang sảng cười ha ha, từ bên cửa sổ đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Phải không? Chúng ta đây cần phải hảo hảo nếm thử một chút ! Nhìn xem là chúng ta Phỉ Lạc Trường Thịnh tửu lâu trù nghệ cao minh hay là Bắc Nguyệt Cẩm Long kĩ thuật cao hơn một bậc.”
Tể Lãng Minh Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sắc mặt lại có chút tái nhợt, bên môi miễn cưỡng gợi lên tươi cười, nàng cầm lấy chén trà uống xong một hơi nước trà ấm áp, chậm rãi nói: “n, ca ca nói đúng đó, chúng ta hôm nay phải hảo hảo ăn mới được.”
Bắc Thần Quang Vũ tận lực ra vẻ chủ nhà, tiếp rượu và thức ăn, cũng sinh động như thật giảng thuật quá trình chế biến cùng đặc sắc của món ăn, lôi kéo Tể Lãng Diệu Nhật cao đàm khoát luận. Kỳ thật trời biết hắn thổi chính là mấy điều hoa hoa loạn loạn mấy ngày này dùng không ít thời gian tìm kiếm. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi trong lòng âm thầm khen chính mình một tiếng: ta thật sự rất là lợi hại!
Tể Lãng Minh Nguyệt hiểu rõ Bắc Thần Quang Vũ bất động thanh sắc dời đi lực chú ý của Tể Lãng Diệu Nhật, cho nàng thời gian tỉnh táo lại. Nàng cảm kích nhìn Bắc Thần Quang Vũ liếc mắt một cái, hít một hơi thật sâu, bình ổn tình tự bản thân, chậm rãi gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ, tuy rằng thần sắc không thích ý hoạt bát như trước, nhưng cũng đem phân ảm đạm đau xót kia che dấu vào cả, không hề biểu lộ ra một tia.
Thấy Tể Lãng Minh Nguyệt đã chậm rãi khôi phục lại cảm xúc, Bắc Thần Quang Vũ trong lòng không khỏi thương tiếc nàng hơn vài phần. Cô gái tuổi như nàng, có bao nhiêu người có thể trấn tĩnh khắc chế được như vậy, thật sự là rất không đơn giản; bất quá, đứa nhỏ sinh ở hoàng gia lại có bao nhiêu đứa đơn giản mà? Một phần thân bất do kỷ này, là một loại đau đớn sâu sắc thường nhân không thể hiểu được.
Bữa cơm trưa này coi như tận hứng.
Ra khỏi Cẩm Long tửu lâu, Tể Lãng Minh Nguyệt lấy cớ thân thể không khoẻ, vì thế Bắc Thần Quang Vũ cũng biết thời biết thế kết thúc hành trình hôm nay.
Xe ngựa đi tới Phỉ Lạc dịch quán, khi xuống xe, Tể Lãng Minh Nguyệt quay lại nhìn Bắc Thần Quang Vũ, nắm chặt tay hắn, ánh mắt đau thương rồi lại kiên định, nhẹ giọng nói: “Xin ngươi đừng nói cho hắn, đừng nói cho phụ hoàng của ngươi. Ta. . . . . . Ta nhất định có thể quên người kia, nhất định có thể.” Ánh mắt qua lại xem xét vẻ mặt của Bắc Thần Quang Vũ, tìm kiếm lời hứa của hắn.
Bắc Thần Quang Vũ lẳng lặng nhìn cô gái xinh đẹp trên mặt mang theo kiên định cùng khẩn cầu, hắn có thể cảm giác được đôi tay xinh đẹp mềm mại đang kéo chặt hắn đang run rẩy, để lộ ra yếu ớt cùng khẩn trương dưới vẻ kiên cường kia, làm cho người ta không khỏi từ đáy lòng sinh ra đau xót cùng yêu thương với nàng.
Một tiếng than nhẹ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo mềm mại đó, nhợt nhạt cười, nói: “Ta hứa với ngươi.”
Hết chương thứ hai mươi lăm