CHƯƠNG 31
Ở Phỉ Lạc vài ngày, Bắc Thần Quang Vũ yêu nhất chính là bãi biển màu bạc phía sau Bắc Nguyệt dịch quán.
Phòng ở Bắc Nguyệt dịch quán là kiến trúc Phỉ Lạc điển hình, hai tầng lầu màu trắng, có vòm màu lam tròn tròn, có bãi biển trắng bạc đẹp đẽ cùng cây dừa che phủ, còn có một cái sân rộng siêu cấp, đứng ở nơi đó nhìn thủy triều lên xuống trên biển rộng, ngắm ánh mặt trời chiều, cảnh sắc làm cho người ta mê say.
Từ ngày đầu tiên đến Phỉ Lạc, hắn nhịn không được bị biển cả hấp dẫn, mỗi ngày đều xuống biển bơi lội. Một bãi biển rộng lớn bởi vì thuộc về quyền sở hửu Bắc Nguyệt dịch quán, cho nên giống như bãi biển tư nhân, chỉ có hắn một mình độc hưởng, thật sảng khoái ! Thời đại này không có quần bơi, hắn đành phải mặc khố ngủ hoặc sấn lót có chút cợt nhã thay thế, ở trần chơi đùa ở bờ cát cùng sóng biển, dù sao chỉ có mình hắn, không có cái gì gọi là dáng vẻ phong hoá.
Mộc Định Vân luôn bận rộn không thấy bóng người. Có lẽ là Tể Lãng Đằng Hải cố ý an bài, ở Phỉ Lạc hai ngày đầu, Bắc Thần Quang Vũ là làm bạn Tể Lãng Thần Tinh đại khái du lãm một phen chủ đảo của Phỉ Lạc, bất quá hắn thật sự là có chút chịu không nổi gương mặt tự Tể Lãng Minh Nguyệt lại có thời điểm đối với hắn hàm chứa câu dẫn như có như không.
Khác với tỷ tỷ của nàng Tể Lãng Minh Nguyệt mềm mại đáng yêu hồn nhiên, Tể Lãng Thần Tinh là kiêu căng mà điêu ngoa, tuy rằng nàng ở trước mặt Bắc Thần Quang Vũ luôn là một bộ dáng khờ dịu dàng, nhưng vẫn là không lừa được một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi lăn lộn làm việc nhiều năm.
Cho nên Bắc Thần Quang Vũ không thích tiếp xúc với Tể Lãng Thần Tinh, cho nên tìm đủ cớ để chối từ, tình nguyện ở nơi biển xanh trời xanh này một mình tiêu dao.
Chạng vạng hôm nay, Bắc Thần Quang Vũ cởi trần, mặc quần bơi ẩm ướt, trên lưng chỉ quấn một cái khăn từ bãi biển bơi lội xong trở về, mới từ cửa sau đi vào nội sảnh muốn lên lầu thay y phục, chợt nghe ngoại thính có tiếng tranh cãi, đứng ở thang lầu chăm chú lắng nghe, dĩ nhiên là Tể Lãng Thần Tinh cùng thị vệ Bắc Nguyệt.
“. . . . . . Bản công chúa đã ngồi ở đây cả một buổi chiều, các ngươi một đám cẩu nô tài, thật to gan, thế nhưng trêu đùa bản công chúa! Tránh ra! Ta phải gặp Vương gia các ngươi!”
Bắc Thần Quang Vũ không khỏi nhíu mày, lắc lắc đầu, không phản ứng. Hắn đã muốn dặn thị vệ không để bất luận kẻ nào đến quấy rầy, không nghĩ tới Thần Tinh công chúa cư nhiên đúng là không thuận theo không buông tha.
Hắn đang muốn lên lầu, cũng không ngờ bức rèm che ngăn cách ngoại thính cùng nội sảnh bị xốc lên, một thân ảnh hồng nhạt lướt qua bình phong xông vào.
“Quang Vũ ca ca! Quang Vũ ca ca!” Tể Lãng Thần Tinh vừa tìm kiếm xung quanh vừa lớn tiếng kêu, lại bỗng nhiên thấy Bắc Thần Quang Vũ thân trên ở trần chân cũng trần, tóc còn nhỏ nước đứng ở đường lên thang lầu, mặt của nàng phút chốc đỏ lên, ánh mắt lại lớn mật nóng bỏng quét qua thân thể nam tính gầy gò thon dài tỉ lệ hoàn mỹ từ trên xuống dưới một lần.
Bọn thị vệ theo sát vào, nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ, vội vàng quỳ một gối xuống, cùng kêu lên nói: “Vương gia!”
Tể Lãng Thần Tinh cũng rất nhanh thay biểu tình thẹn thùng, vội vàng cúi đầu xuống.
Loại trường hợp này. . . . . . Thật sự là. . . . . .
Bắc Thần Quang Vũ xoa xoa mi tâm, lạnh mặt trầm giọng nói: “Các ngươi mang công chúa ra ngoài tiền thính trước, ta sẽ ra sau.” Nói xong, cũng không phản ứng với Tể Lãng Thần Tinh, xoay người bước nhanh lên lầu.
Bọn thị vệ cùng đáp: “Dạ.” Đợi tiếng bước chân của Bắc Thần Quang Vũ đi xa, đứng lên đi đến trước mặt Tể Lãng Thần Tinh, cung kính có lễ lại mang theo uy nghiêm cường ngạnh nói: “Công chúa thỉnh.”
Tể Lãng Thần Tinh trong mắt hiện lên một tia oán não, chà chà chân, không cam lòng oán hận xoay người rời khỏi nội sảnh.
Bắc Thần Quang Vũ trở lại trên lầu tắm sạch, đổi hảo y phục, chải xong tóc, nhìn trời, ánh chiều tà cơ hồ đã hoàn toàn biến mất trong biển rộng đen tối, màn đêm đã buông xuống. Hắn chậm rãi đi thong thả từng bước chân xuống lầu vào tiền thính.
Hắn vừa xuất hiện, Tể Lãng Thần Tinh vốn đang không kiên nhẫn đi qua đi lại ở tiền thính lập tức vọt tới trước mặt hắn, kéo tay hắn, đôi mắt đẹp ủy khuất ai oán liếc nhẹ, nũng nịu trách móc: “Quang Vũ ca ca, Tinh Nhi đã đợi ngươi cả buổi chiều mà!”
Bắc Thần Quang Vũ thản nhiên cười, không dấu vết rút tay về, nói: “Không biết công chúa tìm tiểu vương là có chuyện gì quan trọng?”
Tể Lãng Thần Tinh chu miệng, trong mắt thủy quang lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là một bộ dáng mảnh mai đáng yêu, làm nũng nói: “Quang Vũ ca ca nói gì vậy, chẳng lẽ Tinh nhi không có việc gì thì không thể tìm Quang Vũ ca ca nói chuyện sao? Ta nghe nói Minh Nguyệt tỷ tỷ lúc ở Bắc Nguyệt thường xuyên cùng Quang Vũ ca ca tán phiếm cưỡi ngựa, chẳng lẽ Quang Vũ ca ca bất công như thế?”
Bắc Thần Quang Vũ nhìn Tể Lãng Thần Tinh liếc mắt một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng cười nói: “Kia vốn là tiểu vương nên theo nếp làm chủ đãi khách, tại sao lại nói bất công hay không bất công, công chúa hiểu lầm .”
Tể Lãng Thần Tinh nhu mì cười, nói: “Một khi đã như vậy, Quang Vũ ca ca lần này đường xa mà đến, Tinh nhi cũng tu tẫn tận tình làm chủ, dốc sức chiêu đãi Quang Vũ ca ca mới được.”
Bắc Thần Quang Vũ cười mà không đáp, trong lòng thầm nghĩ, lời này cũng nên là Minh Nguyệt nói đi? Bất quá, chuyện Tể Lãng Minh Nguyệt mất tích Tể Lãng Đằng Hải cùng Tể Lãng Thần Tinh đều tránh, mà nếu Mộc Định Vân bất động thanh sắc, hắn cũng bất động thanh sắc theo là được. Nói vậy hiện tại Phỉ Lạc trừ bỏ tăng số người tìm kiếm tung tích của Tể Lãng Minh Nguyệt, còn phải phiền não nên giấu diếm Bắc Nguyệt như thế nào. Tể Lãng Minh Nguyệt hiện tại ở một tiểu đảo trong hải vực Bắc Nguyệt, có Bắc Nguyệt che dấu, nàng hẳn là vẫn thực an toàn.
Tể Lãng Thần Tinh lại kéo tay Bắc Thần Quang Vũ, vừa hướng ra phía ngoài mà đi, vừa nói: “Đi thôi, Quang Vũ ca ca, đêm nay để Tinh Nhi làm chủ, đến Trường Thịnh tửu lâu nổi danh nhất Phỉ Lạc bọn ta dùng bữa tối đi.”
Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi chọn mi, này chẳng lẽ chính là mục đích Tể Lãng Thần Tinh nhẫn nại đợi hắn cả buổi chiều sao?
Nhìn thấy xe ngựa xa hoa ngoài cửa dịch quán, Bắc Thần Quang Vũ thấy rõ là lần này vô luận từ chối thế nào cũng không được, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Tể Lãng Thần Tinh hưng phấn xấu hổ, nói: “Như vậy, kia liền làm phiền.”
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường đê biển, đường lót đá có thể để hai xe ngựa đồng thời chạy song song, một bên là biển rộng truyền đến từng trận tiếng sóng, một bên là cửa hàng náo nhiệt ven đường, đáng tiếc đêm tối, bằng không, nếu vào ban ngày, cảnh sắc chắc là còn đông đúc hơn nữa.
Xe ngựa chạy chắc chừng một khắc hơn, ngay trước một tiểu lâu cột màu đỏ ngừng lại.
Bắc Thần Quang Vũ xuống xe, đứng trước cửa tiểu lâu, ngẩng đầu nhìn chiêu bài màu đen viết chữ bạc phía trên đại môn, mặt trên dùng bút pháp lưu sướng viết hai chữ to “Trường Thịnh”.
Tể Lãng Thần Tinh theo sau Bắc Thần Quang Vũ xuống xe ngựa, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ ôn hòa bên cạnh, không khỏi có chút mê muội. Gió biển thổi mềm nhẹ thổi mái tóc đen bóng của hắn, đôi mắt xinh đẹp màu đen nổi bật dưới ánh đèn ***g trước cửa tiểu lâu, tựa hồ có thể tràn ra quang hoa ánh sáng ngọc, làm cho sao trời trên bầu trời đêm màu lam cũng ảm đạm thất sắc.
“Khách quý giá lâm, không từ xa tiếp đón, không từ xa tiếp đón.” Thấy xe ngựa xa hoa đứng ở cửa, chưởng quầy vội vàng tự mình từ tửu lâu đi ra đón, cúi đầu khom lưng cười hô, “Khách quý bên trong thỉnh.”
Bắc Thần Quang Vũ đi theo tửu lâu chưởng quầy cùng Tể Lãng Thần Tinh lên cầu thanh trải thảm thật dày bên trái đại đường tửu lâu lên sương phòng lầu hai im lặng lịch sự tao nhã. Mở cửa sương phòng, chỉ thấy bên trong sương phòng bố trí thanh lịch cũng không mất đẳng cấp, đã bài trí tốt một bàn tiệc rượu phong phú, mà vị trí đông chủ trên bàn tiệc, một người mặc cẩm bào màu lam đang ngồi, khuôn mặt từ ái, trung niên nam nhân một thân quý khí, phía sau lão, còn có hai nam tử cách ăn mặc thị vệ đang đứng.
Thấy Bắc Thần Quang Vũ cùng Tể Lãng Thần Tinh tiến vào, trung niên nam nhân kia cười đứng dậy, nói: “Trữ quận vương, hoan nghênh hoan nghênh.”
Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi sửng sốt, nhãn quang lưu chuyển, trong lòng rất nhanh hiểu được, nhẹ nhàng cười, chắp tay thi lễ nói: “Nguyên lai là Vân vương gia.”
Trung niên nam nhân này, đúng là dị mẫu đệ đệ của Phỉ Lạc vương Tể Lãng Đằng Hải, Vân vương gia Tể Lãng Vân Hãn.
Hóa ra Tể Lãng Thần Tinh tốt một phen công phu thỉnh hắn ra ngoài, là do Tể Lãng Vân Hãn sai bảo. Không nghĩ tới Tể Lãng Thần Tinh cư nhiên phản bội thân sinh phụ thân của mình, đứng về phe Tể Lãng Vân Hãn. Yến vô hảo yến [Tiệc không phải tiệc tốt]. Không biết Tể Lãng Vân Hãn tìm hắn, rốt cuộc có mục đích gì. Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái mũi, âm thầm trách bản thân thế nhưng một chút cảnh giác cũng không có, nhưng trên mặt vẫn trấn định thong dong như cũ.
Tể Lãng Vân Hãn thấy thiếu niên này không sợ hãi không giận, lạnh nhạt tự nhiên, cười ha ha, nói: “Có câu anh hùng xuất thiếu niên, Trữ quận vương quả nhiên khí độ phi phàm.”
Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười nói: “Vân Vương gia quá khen. Không biết đêm nay đông chủ là Vương gia, thân là tiểu bối không có chuẩn bị lễ vật gì tùy tiện đến dự tiệc, thật sự là thất lễ.” Ngữ khí lại mang theo trào phúng như có như không.
Tể Lãng Vân Hãn vẫn hào sảng cười, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cặp mắt đen, vô tình khoát tay nói: “Vốn sắp là người một nhà, Trữ quận vương cần gì phải đa lễ.” Ý chỉ chuyện Bắc Nguyệt cùng Phỉ Lạc liên nhân, nhưng ánh mắt lại như cố ý vô tình nhìn Tể Lãng Thần Tinh liếc mắt một cái, Tể Lãng Thần Tinh nhận được ánh mắt thúc thúc nàng, cúi đầu thẹn thùng lộ ra nụ cười, trong mắt lại hàm chứa đắc ý tự mãn.
Một hồi thịnh yến, ba người mang tâm tư, ăn không mặn không nhạt, Tể Lãng Vân Hãn nói cũng không nhiều, có lẽ vẫn là thử lẫn nhau, cho nên tán gẫu cũng không vào đề; Tể Lãng Thần Tinh lại thực ân cần gắp thức ăn châm rượu cho Bắc Thần Quang Vũ, sau khi ăn xong lại thu xếp nước rửa tay súc miệng, một bộ dáng dịu dàng thực hiền lương thục đức; Bắc Thần Quang Vũ tự hiểu bản thân không cùng cấp bậc với Phỉ Lạc Vân vương gia này, chậm rãi cùng lão đánh Thái Cực, vòng quanh luẩn quẩn nói chuyện, một chút cơm nuốt xuống, cảm giác không tiêu, dạ dày đau.
Rốt cục cáo biệt hai người kia lên xe ngựa trở lại dịch quán, ở cửa thấy Mộc Định Vân mỉm cười nghênh đón hắn.
Hiểu rõ nam nhân vẻ mặt ôn hòa nho nhã là đang lo lắng cho hắn, trong lòng một trận ấm áp.
Bắc Thần Quang Vũ xuống xe ngựa, hít thật sâu một hơi không khí trong lành ẩm ướt mang theo vị mặn, nhìn Mộc Định Vân nhẹ nhàng cười, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi có biết lão ấy muốn tìm ta?”
Mộc Định Vân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Ngươi đi rồi ta mới biết được.”
Gật gật đầu, Bắc Thần Quang Vũ duỗi thắt lưng, đấm đấm cái lưng vừa rồi vì dáng vẻ luôn ngồi thẳng mà có chút đau, mỉm cười quay đầu lại nhìn Mộc Định Vân, đôi mắt đen trong bóng đêm lưu động quang hoa rạng rỡ như sao trời, “Thật khó cho ngươi mỗi ngày đều phải đối mặt người như vậy.”
Mộc Định Vân mỉm cười.
Hai người nhìn nhau cười, đi vào Bắc Nguyệt dịch quán đèn đuốc sáng trưng.
Hết chương thứ ba mươi mốt