Xuân Mãn Càn Khôn

Chương 5: Chương 5




Editor: Tiu Ú

Tình hình thật là quá tệ rồi nha!

Nàng muốn mượn thánh dược, Kiền Qua không cho.

Ngay cả nàng muốn rời đi, Kiền Qua cũng không cho.

“Vậy là sao?” Sau khi bị cự tuyệt mấy lần, Bối Bối nổi giận.

Bối Bối cũng không phải là dễ dàng từ bỏ như vậy, nàng phát huy tinh thần quấn quít đeo bám chặt, mỗi ngày đều ở

bên cạnh hắn, lải nhải nhắc đi nhắc lại, không ngừng lặp lại yêu cầu của bản thân.

Hôm nay, nàng nói ra yêu cầu đã là lần thứ năm.

Kiền Qua theo thường lệ mặt không chút thay đổi, cũng không để ý tới nàng, cúi đầu nhìn cây cỏ xanh mướt, thân hình cao lớn đi lại tuần tra trên quảng trường, đi theo phía sau là một đám quản sự chờ đợi hắn ra lệnh.

“Năm nay lượng vải dệt thủ công được bao nhiêu?”

“Bẩm Cổ Vương, tổng cộng có hơn một ngàn sáu trăm tấm.”

“Phân ra hai trăm tấm thêu hoa văn lên. Còn lại một ngàn bốn trăm tấm, đem đi nhuộm màu xanh, sau khi hoàn thành, lại chia ra bảy trăm tấm, ngâm vào hồng thủy, nhuộm thành vải đỏ.”

Quản sự gật đầu, vội vàng ghi nhớ.

Hắn dẫn mọi người càng đi càng xa, căn bản không có để ý tới Bối Bối.

Nàng làm sao nhịn được cơn tức này? Trên mặt nổi giận đùng đùng, thân thể xinh xắn, tức giận đến mức môi run run,

đáng giận, dám không để ý tới nàng?!

Nàng đứng nguyên tại chỗ, hít vào một hơi thật sâu, khí tới đan điền, sau đó lên tiếng hô to.

“Kiền Qua!”

Lần này vừa lên tiếng, hắn cuối cùng dừng bước lại, cặp mắt đen thâm thúy quét tới.

Không chỉ hắn, cả quảng trường toàn bộ dừng động tác, trợn mắt há hốc mồm

nhìn nàng, có người vẫn không quên ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi bản thân mình nghe lầm.

Ách, từ khi xây dựng bộ tộc trên núi Thương Mang cho tới nay, có lẽ chưa từng có ai dám làm trò trước mặt Cổ Vương, gọi tục danh của hắn, thiếu nữ Hán tộc này là to gan lớn mật, hay là chán sống rồi?

“Thật tốt quá, ngươi cuối cùng cũng quay đầu lại.” Bối Bối xông lên phía trước, kéo lấy áo bào của hắn, thật may bản thân đã dùng đúng phương pháp rồi, cuối cùng cũng chiếm được sự chú ý của hắn.

“Có chuyện gì sao?” Kiền Qua hỏi, giọng lạnh nhạt.

“A, ngươi sao lại quên nhanh như vậy? Ta mới vừa nói đó, ta muốn trở về Hổ Môn.” Nếu không lấy được thánh dược, nàng ở lại làm gì nữa?

Kiền Qua đã nói, muốn nàng lưu lại.

Nhưng mà nàng nghĩ trái nghĩ phải, vẫn là nghĩ không ra, nàng có lý do gì phải phí sức ở lại chỗ này. Nàng là người ngoại tộc, ở chỗ này có vẻ không hợp, mọi người đối xử với nàng mặc dù thân thiết hữu lễ, nhưng mà ánh mắt tất cả mọi người đều rất quái dị, giống như đang âm thầm thương lượng đại sự gì mà nàng không biết.

Cặp mắt đen quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang mong đợi, mày rậm hơi nhăn lại.

“Không được.” Hắn khẳng định lại lần nữa, đối với chuyện nàng vội vã muốn về nhà, có vẻ có chút tức giận.

Bối Bối mất hứng.

“Tại sao?” Nàng hỏi tới, bàn tay nhỏ bé không hề buông ra.

“Trên đường đi sẽ có chướng khí.” Kiền Qua thản nhiên nói.

“Sau đó thì sao?” Chướng khí với chuyện nàng trở về nhà có quan hệ gì với nhau đâu?

“Chướng khí có độc.”

Bối Bối hít sâu một hơi, khắc chế ý nghĩ muốn thét chói tai.

“Cổ Vương đại nhân à, van cầu ngươi, nói một lần cho hết lời đi được không?”

Quản sự bên cạnh không dám nhìn nữa, sợ Cổ Vương nổi giận lên, ném cô nương xinh đẹp này vào giữa bầy sói, liền vội bước lên phía trước xoa dịu tình

thế.

“Tiền cô nương, đây là Cổ Vương ngài suy nghĩ cho cô nương, chướng khí đối với thân thể con người có hại, sau khi hít vào tâm phổi, nửa khắc sau mà không được cứu, thì thuốc gì cũng không chữa được.” Quản sự cung kính nói, trên mặt nở nụ cười.

“Vậy ta trên đường tới đây, tại sao không gặp phải?” Bối Bối hoài nghi hỏi.

“Ách, có thể là bởi vì có Cổ Vương dẫn đường, cho nên…”

Nàng trong đầu lóe ra một tia sáng, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp tốt. “Vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần hắn lại mang ta trở về, có gì là không được?”

“Không được.” Phía trước cách đó không xa, truyền đến câu trả lời lạnh lùng.

Lại không được nữa?!

Bối Bối sắp mất kiên nhẫn! Nàng bỏ qua đám quản sự, tiến tới bên cạnh Kiền Qua, thân thể xinh xắn, chỉ thiếu không dán vào bộ ngực rộng rãi của hắn.

“Tại sao?” Nàng chất vấn. “Ta không rảnh.”

“Vậy ngươi phái người đưa ta trở về là được nha!”

“Tháng này, mọi người trên núi Thương Mang, đều phải chuẩn bị gieo hạt, phải đem lương thực đi nộp thuế, không ai có thời gian rỗi.” Kiền Qua vươn tay, túm lấy tiểu nữ nhân trước ngực, xách qua bên cạnh, tránh cho nàng cản trở đường đi.

Bối Bối nghiêng đầu nhỏ, cố gắng nghĩ xem bản thân nên làm cái gì bây giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của nàng vẫn là quay trở về với cái chuyện thánh dược kia, đây chính là mục tiêu quan trọng của nàng lần này, cho dù cơ hội xa vời, nàng cũng không thể dễ dàng từ bỏ được!

“Hmm, vậy chúng ta thương lượng chút có được hay không? Ngươi đừng cố chấp như vậy, nếu muốn ta ở lại, như vậy ít ra cũng cho ta làm giúp chút việc bận rộn đi, ví dụ như đến phòng dược giúp ngươi xem xét kiểm tra kho thuốc, có thiếu những thuốc gì cần bổ sung không.” Nàng cười đến phá lệ ngọt ngào, rất vô tội chớp đôi mắt tròn nhìn hắn.

Đã sớm hỏi thăm được, thánh dược bảo bối của hắn được cất giữ bên trong phòng dược, như vậy, chỉ cần nàng bắt được cơ hội, có thể tiến vào trong đó, vậy thì… Hắc hắc…

Kiền Qua xoay đầu lại, cặp mắt đen lạnh lùng như một mũi tên nhọn muốn bắn xuyên qua nàng ngay tại chỗ.

“Không cho phép nàng đến gần nơi đó.” Hắn gằn từng chữ từng câu, giọng nói lạnh như băng.

Nàng rùng mình một cái, đầu nhỏ thất vọng cúi xuống.

“Oa, ta chỉ…”

Bàn tay to ngăm đen bỗng dưng vươn tới, giữ lấy cằm của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên.

Gương mặt tuấn tú nghiêm khắc của Kiền Qua, nghiêng đến thật gần trước mắt nàng, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy, trong mắt hắn đang toát ra tia

lửa giận.

“Không nên cãi mệnh lệnh của ta.” Hắn cảnh cáo, ánh mắt sắc bén đảo một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ách, ta…” Nàng khua lên dũng khí, vẫn còn muốn nói.

Kiền Qua nheo con ngươi.

Giống như có phép ảo thuật, phốc một tiếng, bao nhiêu dũng khí của nàng lập tức biến mất không còn dấu vết, cả người như quả bóng xì hơi, bị hắn giữ chặt trong tay, run rẩy đáng thương, cũng không còn can đảm nhắc đến chuyện vào kho thuốc nữa.

Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng buông tay ra, không nhìn nàng chằm chằm nữa, xoay người tiếp tục đi xử lý công việc.

Toàn bộ những người ở quảng trường, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, thầm vỗ ngực, may mắn Cổ Vương không có tức giận mà đem tiểu nữ nhân này đi làm thịt.

Bối Bối thì lại không thức thời như vậy, báo động vừa được giải trừ, nàng lại lập

tức ném sự sợ hãi ra sau ót, sau khi lấy lại dũng khí, tiếp tục không ngừng cố gắng sáp đến.

“Này, vậy ngươi cũng nói xem, ta lúc nào mới có thể đi được?” Vướng phải “thế lực ác” này, coi như nàng với thánh dược thần bí kia không có duyên với nhau vậy.

Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn vào con ngươi trong veo của nàng.

“Chờ đến lúc ta muốn cho nàng rời đi, nàng mới có thể rời đi.”

Bối Bối cau mày. “Vậy nếu ngươi vĩnh viễn không muốn cho ta rời đi thì sao?”

Cặp mắt đen của Kiền Qua chợt lóe lên, thần sắc như cười mà như không cười.

“Vậy thì ở lại.”

Sau khi hắn xoay người rời đi, Bối Bối giống như bị sét đánh trúng, đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích, trong mắt đã muốn ứa lệ, chỉ thiếu không có lên tiếng

khóc lớn.

Ở lại? Vĩnh viễn ở lại?

Ô ô, nàng không muốn đâu!

* * *

Không cho mượn đúng không? Được, không sao, núi không chuyển thì đường chuyển, nàng vẫn có biện pháp.

Bối Bối quyết định đi trộm!

Từ lúc trước, khi Kiền Qua ở trong phòng khách, nói với nàng những lời đó, khiến cho trái tim nàng hoang mang rối loạn, rồi lại không có can đảm lên tiếng hỏi tiếp. Còn ban ngày ở trên quảng trường, hắn lại làm trò trước mặt mọi người, ám hiệu muốn vĩnh viễn giữ nàng ở lại chỗ này.

Nhớ tới lúc hắn nói những lời này, quang mang hiện lên trong mắt, Bối Bối không nhịn được tim lại đập rộn lên.

Chuyện càng làm cho nàng không giải thích được, là khi hắn tuyên bố xong, mọi người trên quảng trường, toàn bộ không hẹn mà cùng phát ra tiếng hoan hô, còn lộ ra nụ cười sáng lạn với nàng, xông tới ôm nàng.

Sau đó, các nam nhân bắt đầu động thủ, đem toàn bộ trang sức vàng bạc nhét vào trong tay nàng, các nữ nhân cũng không nhàn rỗi, đem những chiếc váy thêu hoa xinh đẹp đưa cho nàng.

Nàng cơ hồ gần như bị lễ vật bao phủ, trang sức cùng váy hoa không ngừng được đẩy đến tay nàng, nhiều đến mức nàng ôm không xuể, phải nhờ đám nha hoàn hầu hạ ôm giúp, mang về phòng Hán tộc.

Bọn họ tại sao lại đưa nàng lễ vật? Điều này là có ý gì đây?

Bối Bối không dám suy nghĩ tiếp, nhưng

trong lòng hoả tốc quyết định, phải trộm thuốc nhanh một chút, sau đó lẩn trốn ra ngoài, tránh cho hậu hoạn sau này.

Trời trong trăng sáng, trên núi Thương Mang yên tĩnh không một tiếng động.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ngủ, nàng len lén chạy ra ngoài, nhón chân khẽ bước băng qua quảng trường. Nàng trước tiên ghé đến phòng ngủ của Kiền Qua thăm dò một chút, xác định bên trong tối đen như mực, không có ngọn đèn dầu nào còn sáng.

Thật tốt quá, xem ra tên kia đã ngủ rồi!

“Biết điều một chút ngủ đi nha, tốt nhất là yên giấc đến hừng sáng, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại.” Nàng dùng thanh âm nhỏ nhất, cầu nguyện Kiền Qua có thể mộng đẹp trên giường.

Cầu nguyện xong, nàng lặng lẽ bước lui, dùng tốc độ bò của một con rùa cạn, mò mẫm đi tới những khu nhà phía trước, dọc đường đi không ngừng quay đầu lại, sợ Kiền Qua đột nhiên tỉnh lại, lao ra khỏi cánh cửa kia tới bắt nàng.

Những người ở nơi này, hầu hạ nàng cực kỳ cẩn thận, giữ trong tay thì sợ rớt, ngậm trong miệng thì sợ tan, nàng có câu hỏi gì, bọn họ nhất định là lập tức trả lời.

Chẳng qua là, khi nàng vừa nhắc tới kho thuốc ở phòng dược, mọi người tựa như uống phải thuốc câm, chỉ lắc đầu không ngừng, bắt chước cái vỏ trai ngậm miệng lại thật chặt, hỏi gì cũng không nói nửa câu.

Bối Bối tốn hết bao nhiêu là thời gian! Mới từ trong miệng một nha hoàn, moi ra đầu mối, biết được phòng dược nằm ở chỗ nào.

Nghe nói, nơi này là cấm địa của Kiền Qua, ngoại trừ hắn ra, không có bất kỳ ai dám nhích tới gần. Bọn nha hoàn còn nói cho nàng biết, phàm là người chưa được phép, nếu tự mình tiến vào kho thuốc, đều sẽ gặp hình phạt đáng sợ.

Vấn đề là, hắc hắc, không có ai biết nàng tiến vào đây, thì làm sao có thể phạt nàng nha?

Bối Bối tính toán, chỉ cần trộm được thánh dược, liền bỏ ra tất cả ngân lượng trong người, thuê một người dẫn đường, mang nàng trở về Hổ Môn.

Dù cho là Kiền Qua ở chỗ này có quyền thế đi chăng nữa, nhưng mà có tiền là có thể sai ma khiến quỷ, nhìn thấy bạc, chắc chắn sẽ có người nguyện ý dẫn đường phải không?

Thân thể xinh xắn, đứng trước cửa phòng dược một lúc lâu, lấy đủ dũng khí, rồi mới vươn bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, từ từ đẩy cửa gỗ ra.

Trên cửa không có khóa, chỉ dùng một tảng đá chặn lại, nàng chỉ đẩy một cái, cánh cửa liền không tiếng động mở ra.

Nghe nói, từ khi Kiền Qua làm thủ lĩnh, người Miêu đi đường không cần nhặt của rơi, đêm ngủ không cần đóng cửa! Bọn đạo chích đạo tặc, có thể coi là hoàn toàn mất tích ở chỗ này. Cũng nhờ nơi này trị an trật tự như vậy, nên phòng dược không cần khóa lại, nàng mới có thể thuận lợi tiến vào.

Ánh trăng từ cửa sổ rọi xuống, bên trong phòng dược một mảnh ánh sáng bàng bạc.

Trong không khí có phảng phất mùi hương thảo dược, nàng hít một hơi thật sâu. Mùi hương quen thuộc, khiến cho cảm xúc căng thẳng trong lòng nàng, bình tĩnh lại được một chút. Căn phòng ở kinh thành của nàng, cũng chất đầy thảo dược, nàng đối với loại mùi hương này đương nhiên là rất quen thuộc.

Trước mắt có vô số lọ thuốc lớn lớn nhỏ nhỏ đủ kiểu, nàng âm thầm tặc lưỡi hít hà, vươn bàn tay sờ qua lần lượt từng lọ thuốc, rồi bất chợt tiến tới một cái lọ, đưa mũi đến ngửi ngửi, muốn từ mùi vị mà phân biệt loại thuốc bên trong.

Thật là hỏng bét a, nàng cư nhiên đã quên hỏi xem thánh dược rốt cuộc là chứa ở trong cái lọ như thế nào, nơi này đầy thuốc, không phải là lọ thuốc thì cũng là hộp thuốc, nếu như cứ tìm như vậy, sợ rằng tốn hết nửa tháng cũng tìm không xong.

Bất quá nói trở lại, nhìn thái độ Kiền Qua luôn lãnh khốc như vậy, nàng cho dù có dám mở miệng hỏi, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết, ngược lại còn túm nàng xách đến trước mặt, dùng ánh

mắt lạnh băng nhất nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi nàng hận không nuốt luôn đầu lưỡi vào được.

Ánh trăng sáng ngời, Bối Bối bình tĩnh suy nghĩ, bắt đầu công việc tìm thuốc quan trọng.

Nàng mở mấy lọ thuốc ra trước, bàn tay nhỏ bé tham lam tiến vào, lấy ra một chút thảo dược, phán đoán xem bên trong là vật gì, rồi lục lọi thứ tự đặt thuốc của Kiền Qua.

Chừng mười cái lọ gần cửa, mở ra đều là đinh hương, đại tảo, xuyên bối, thiên ma* vân vân các loại dược vật tầm thường. Đặt phía trên kệ gỗ, là nhân sâm, a giao* các loại dược vật tương đối quý trọng.

(*tên các loại thảo dược)

Trên các kệ gỗ sâu bên trong, thuốc, dược tất cả đều là những thứ nàng chưa từng nhìn thấy, chưa từng ngửi qua.

“Thiệt là, tên kia làm gì mà bày nhiều thuốc ở chỗ này như vậy?” Nàng vừa tìm, vẫn không quên oán trách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính đầy tro bụi, xem ra chật vật cực kỳ.

Trong một góc phòng ánh trăng chiếu không tới, tối đen như mực, nàng mò mẫm sờ sờ, mơ hồ nghe thấy bên trong nhà vang lên một thanh âm nào đó. Thanh âm kia rất thấp rất thấp, nhưng cũng rất quỷ dị, làm cho thân nàng nổi da gà.

Nàng khiếp đảm dừng bước lại, trước hết trong lòng nhẩm đếm từ một đến mười, mới khua lên dũng khí, quay đầu nhìn lại.

“Là ai?!” Nàng khẽ quát một tiếng, muốn bản thân thêm chút can đảm.

Không có ai trả lời! Bốn phía không nhìn thấy nửa bóng người nào, nhưng thanh âm lại không ngừng truyền đến.

Ách, xem ra không có ai sao? Như vậy, là cái “thứ” nào đó phát ra âm thanh?

Bối Bối liên tục hít sâu, khắc chế ý nghĩ muốn chạy trốn, kiên trì đi về phía trước.

Ở góc trong cùng kho thuốc phòng dược, có một cái bình thuốc cổ xưa.

Nàng đầu tiên là ngây ngốc một chút, sau đó mặt mày hớn hở, giống như gặp lại thân nhân xa cách đã lâu, lập tức xông lên phía trước, dùng sức ôm lấy cái cái bình thuốc kia.

“Hắc hắc, bị ta tìm được rồi!” Bối Bối thấp giọng la hét, phải cắn quả đấm, mới không phát ra tiếng hoan hô.

Được giấu kín đáo như vậy, có thể nhìn ra Kiền Qua vô cùng coi trọng nó. Trực giác của nàng biết, chứa bên trong cái bình này, chính là thánh dược trong truyền thuyết.

Cái bình này đen tuyền, phía trên khắc hoa văn cổ xưa, lại còn rất nặng, cũng không biết là chứa dược thảo thần bí gì. Nàng dùng hết sức lực mới miễn cưỡng ôm cái bình xuống được.

Lúc đang ôm cái bình, thanh âm kia lại xuất hiện. Lần này, thanh âm rất gần, gần đến mức giống như là từ trong bình thuốc trong tay nàng phát ra.

“A!” Sợ hãi trong nháy mắt chiến thắng lý trí, nàng thấp giọng kêu một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền buông tay ra…

Loảng xoảng!

Thanh âm cái bình rơi xuống vỡ vụn cực kỳ chói tai trong đêm khuya.

“Ai da, hỏng bét rồi!” Nàng nhìn chằm chằm nước thuốc màu đen bắn đầy đất, cả người cũng ngây dại ra.

Ô ô, nếu để cho tam tỷ biết, tay chân nàng không gọn gàng như vậy, ngay cả đi ăn trộm cũng làm rớt bể đồ đạc, không phạt nàng đứng trung bình tấn nửa tháng mới là lạ.

Nhờ tiếng vỡ vụn vang lên, cả ngọn núi Thương Mang nổi lên xôn xao, mọi người đều bị đánh thức.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Có người hô lên.

“Có tiếng động, giống như là có cái gì bị vỡ.”

Giọng nói của Kiền Qua vang lên, bình tĩnh thản nhiên, không có nửa điểm buồn ngủ.

“Đi đến kho thuốc phòng dược xem một

chút.” Hắn thản nhiên nói.

Nhóm người Miêu đồng thanh đáp lại, sau đó theo lệnh Cổ Vương, tập hợp thành từng đội nhỏ, trong tay cầm gậy gỗ, kéo nhau đi đến phòng dược.

Bối Bối lập tức nhận ra tình huống bất lợi cho bản thân. Nàng móc khăn tay, khom lưng xuống, muốn thấm chút ít dược làm hàng mẫu, rồi liền chuồn mất.

Nhưng mà đầu ngón tay vừa mới đụng phải dược, chất lỏng đen nhánh đột nhiên giống như sống lại, hóa thành vô số con rắn nhỏ màu đen, giãy dụa giữa ánh trăng.

Hình ảnh đáng sợ quỷ dị, làm cho nàng phát ra tiếng thét chói tai, vội vã muốn bỏ chạy.

Nhưng mà những còn rắn đen kia cảm nhận được nhiệt độ loài người, sườn sượt trượt tới, rối rít tụ đến dưới chân nàng, sau đó liền xuyên qua đôi giày thêu nhỏ, chui vào trong cơ thể nàng.

“A, không được!” Bối Bối thét chói tai, giật nảy mình, mồ hôi đổ đầy người, căn bản không cần biết hành động trộm cướp lúc này có thể bị người ta phát hiện hay không.

Chỉ là trong thời gian một cái chớp mắt, toàn bộ những con rắn đen đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại những mảnh vỡ.

Sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức cởi đôi giày ra nhìn xuống.

Lòng bàn chân trắng lộ ra dưới ánh trăng, cũng không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, thậm chí không cảm thấy đau đớn. Nàng chỉ cảm thấy bộ ngực nặng nề, tất cả huyệt đạo giống như là bị một sức mạnh nào đó che lại, khiến cho toàn thân vô lực.

Không xong, không xong! Thật không xong rồi!

Cho dù nàng không hiểu thảo dược của Miêu Cương, nàng cũng có thể biết loại dược này thực sự quá quỷ dị. Mà hiện tại, loại dược này toàn bộ chui vào trong thân thể nàng một giọt không thừa ra, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Bối Bối bắt buộc mình trấn tĩnh, nín thở ngưng thần định vận công, ngưng khí giải khai huyệt đạo.

Ai ngờ, vừa vận nội công, huyết mạch như Hoàng Hà vỡ đê chạy tán loạn quanh người, cơn đau đớn càng thêm mãnh liệt, làm Bối Bối trong lòng rối bời, không thể tiếp tục ngưng tụ chân khí, chỉ có thể co người muốn khống chế cơn đau đớn thấu xương này.

Đau!

Đau quá!

Phịch một tiếng, cửa gỗ bị đá văng ra, vô số ngọn đuốc chiếu sáng ngời cả phòng dược.

Tất cả những người Miêu mở to mắt, há to mồm, ngây ra nhìn Bối Bối lăn lộn trên mặt đất.

“A, là Tiền cô nương.” Có người kêu lên, không ngờ tới tên trộm nhỏ lúc nửa đêm, lại là vị khách được coi trọng nhất trên núi Thương Mang.

“Đau…” Nàng thở hổn hển, tầm mắt lờ mờ, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cức Cách chạy lên, đỡ lấy Bối Bối đang run rẩy không dứt.

“Tiền cô nương, người không sao chứ?”

“Đau…” Nàng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể phun ra một chữ này.

Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, giống như là muốn xé rách thân thể của nàng, đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nàng phát ra tiếng rên, giống như con thú nhỏ bị thương, cuộn tròn người lại.

Xong đời! Nàng có phải sẽ chết ở chỗ này hay không?

Một đôi tay cường kiện, bế nàng lên ôm trong lồng ngực.

Nhiệt độ nong nóng, cùng với tiếng tim đập mạnh bên tai, mặc dù không có cách

nào làm giảm đau đớn, nhưng cũng làm cho nàng an tâm thêm một chút.

Bối Bối ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú không chút biểu tình của Kiền Qua.

“Cứu ta… Cứu ta…” Nàng khẽ rên, ôm chặt hắn không buông, nước mắt thấm ướt lồng ngực rộng rãi của hắn.

Gương mặt tuấn tú nghiêm khắc, trong khoảnh khắc trở nên méo mó.

Sau đó, trước mắt nàng tối sầm, bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.