Xuân Mãn Càn Khôn

Chương 7: Chương 7




Editor: Tiu Ú

Đại tiệc kết thúc, khách khứa rời đi, núi Thương Mang khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Các nam nhân lên núi săn thú, còn các nữ nhân lo nhuộm vài thêu thùa, chiếu theo chỉ thị của Kiền Qua, nhuộm vải dệt

thủ công thành màu xanh, hoặc là lại gia công, tạo thành tấm vải đỏ thẫm sắc đen.

Một ngày, sau buổi trưa nóng bức, nàng nóng đến khó chịu, muốn tắm rửa, rồi lại không muốn ngâm mình trong hồ tắm, đi ra khỏi phòng đến phía sau núi tìm một con suối có thể tắm rửa được.

Trên núi Miêu rất nhiều con suối nhỏ, nàng không tốn bao nhiêu thời gian đã phát hiện ra một khe suối xanh lục ở mặt sau núi.

“Oa, thật tốt quá.” Bối Bối lẩm bẩm tự nói, nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, mới dám cởi y phục đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng trước hết dùng chân chấm chấm vào dòng suối, sau đó hít sâu một hơi, bõm một tiếng, nhảy vào bên trong con suối.

Khí trời rất nóng, nhưng nước suối lạnh như băng, nàng lạnh đến mức hàm răng run lên, lặn vào trong nước, ra sức bơi lội để cho thân thể sớm thích ứng với nhiệt độ nước.

Bơi trong chốc lát, nàng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, phiêu phiêu trên mặt nước, chỉ cảm thấy thật thoải mái.

Vĩnh viễn ở tại nơi này, tựa hồ cũng là một chuyện không tệ! Mặc dù không xa hoa như kinh thành, nhưng thích ý vô hạn, quan trọng hơn nữa, nơi này còn có Kiền Qua…

Đang suy nghĩ tới hắn, bỗng dưng có thứ gì đó lướt qua lòng bàn chân của nàng.

“A!”

Không thể nào! Trong suối này cũng có cổ sao?

Bối Bối hét lên một tiếng, hai chân vội vàng đá đạp lung tung, mất đi thăng bằng, thân thể mềm mại ọc ọc ọc chìm vào bên trong con suối. Lòng suối thật sâu, nàng đạp không tới đáy, cộng thêm nhất thời sặc nước, khó chịu cực kỳ.

“Ưm, ọc ọc… Ưm… Khụ khụ…” Nàng giãy dụa muốn bò lên bờ, nhưng cánh tay duỗi ra vẫn không đủ với tới bờ.

Đột nhiên trong lúc này, một thân thể cao to cường tráng, từ trong nước ngoi lên, cánh tay cường kiện ôm sát hông nàng, kéo nàng vào lồng ngực nóng ấm.

Kiền Qua!

“Khụ! Khụ khụ! Chàng…” Nàng ho khan, dựa đầu lên bả vai hắn thở dốc.

Còn chưa kịp điều hòa hơi thở, đôi môi Kiền Qua đã bao trùm lên, che đôi môi đỏ mọng của nàng lại, đầu lưỡi linh hoạt,

bá đạo chui trong miệng vào nàng, hưởng dụng hết môi lưỡi non mềm.

Bối Bối kinh hô, nhưng không bao lâu, toàn bộ đều hóa thành tiếng than nhẹ mềm mại trong miệng hắn. Chốc lát sau, khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, nàng đã mềm nhũn ngồi phịch ở trong lòng hắn, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.

Qua một lúc lâu, nàng mới tìm được thanh âm của mình về.

“Chàng không phải là đang bận sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Thống trị trăm tộc, cũng không phải là chuyện đơn giản, thân là Cổ Vương, hắn có quyền thế khó ai sánh bằng, nhưng tương đối cũng phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý bao nhiêu sự vụ của người Miêu.

“Xong rồi.” Kiền Qua trả lời đơn giản, ôm nàng lên bờ.

Nàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắn cũng đang trần truồng, y phục sớm đã bị ném lên phơi nắng trên bờ.

Ách, nhưng nàng là tới đây tắm nha, bất quá lúc này nhìn ánh mắt của hắn, tựa hồ là đang tính toán muốn làm những chuyện khác…

“Chàng tại sao lại hôn ta? Bảy ngày vẫn còn chưa tới mà!” Bối Bối đỏ mặt, muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng rồi ánh mắt lại không thể rời khỏi thân thể ngăm đen cao lớn của hắn.

“Nơi này có chướng khí.” Thần sắc hắn bình tĩnh tuyên bố.

Chướng khí?

Nàng nhíu đầu lông mày, cái đầu nhỏ chuyển động, nhìn trái nhìn phải. “Ta không có phát hiện ra bất kỳ chỗ nào không đúng.”

“Nếu hít vào lâu, nàng sẽ té xỉu.”

“A, có thật không?” Nàng có chút bối rối, đưa tay bịt miệng bịt mũi, hai tròng mắt chớp chớp.

Nàng sẽ không gặp xui xẻo như thế chứ, vừa mới trúng cổ độc, lại đụng phải chướng khí. Ô ô, lần này làm sao đây?

Nàng có phải chịu đau đớn như lần

trước hay không đây? Kiền Qua cúi đầu, mái tóc ươn ướt lạc đến trên má phấn của nàng, da nàng bị đâm có chút ngứa.

“Ở chung một chỗ với ta, sẽ không có việc gì.” Hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt nóng rực.

Bối Bối lại chớp mắt, chằm chằm nhìn hắn, nhận thấy hắn càng dựa càng gần, đôi môi mỏng nóng rực, lại tiến tới môi nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, mang đến cảm giác kỳ diệu.

Ưm, đây chính là “biện pháp” của hắn sao?

Nàng e lệ vươn cánh tay, lặng lẽ nhốt lại cổ hắn, nghênh đón nụ hôn này, chuyên tâm đáp lại.

Kiền Qua thân thể cực nóng, giống như là muốn hòa tan nàng. Hắn trần trụi lại càng lộ ra vẻ ngăm đen tinh tráng, khí lực bền chắc, mạnh mẽ cường đại vô cùng.

Bàn tay to chai sần phủ lên vật tròn trĩnh mềm mại của nàng, nàng run rẩy, nhẹ rên khẽ khi hắn bá đạo rồi lại ôn nhu…

(lược bớt 3000 từ…)

Một lúc lâu sau, Bối Bối mới từ trong sung sướng hoan lạc, chậm rãi trở lại phàm trần.

Kiền Qua ôm lấy nàng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, còn nàng cuộn tròn trong lòng hắn, mồ hôi ẩm ướt trên thân thể mềm mại, thấm vào xiêm y của hắn.

Đầu ngón tay của nàng, trượt đến trên cổ tay của hắn, nhẹ nhàng sờ soạng. Chỗ

này còn có vết thương lưu lại vì lúc trước nàng cắn hắn khi bị cổ độc phát tác.

Thật kỳ quái, nàng rõ ràng là tức giận hắn bá đạo, nhưng mà tại sao, mỗi khi ánh mắt nàng chạm phải cặp mắt đen kia, nàng liền không có cách nào cự tuyệt hắn?

Mỗi khi Kiền Qua nhìn nàng, hoặc là ôm nàng, trái tim nàng sẽ thật ấm áp, cảm thấy thật thoải mái, thật an tâm. Loại cảm giác như vậy, có phải được gọi là hạnh phúc hay không?

Một khắc yên tĩnh bị tiếng bọn trẻ con chơi đùa cắt đứt. Mấy đứa trẻ cởi trần truồng, giống như con ếch nhỏ nhảy vào bên trong con suối xanh, cười hì hì nghịch nước, tạo ra rất nhiều bọt nước văng lên, như một khúc nhạc vui vẻ.

Bối Bối hô nhỏ một tiếng, khoác y phục vào, vội vàng tiến tới mép nước. Nàng tự mình lấy y phục rồi đi như vậy, cũng không nghĩ tới Kiền Qua có bị “lộ cảnh xuân” hay không.

“Này, đừng xuống hồ!” Nàng lo lắng hô lên, còn phất mạnh tay.

Không ai để ý đến nàng, bọn nhỏ thậm chí còn vốc nước hất lên nàng, sau đó cười ha ha.

“Mau lên đây!” Bối Bối la lên, gấp đến độ dậm chân.

Một đứa trẻ bơi tới bên bờ, cái đầu ướt đẫm ngoi lên, nhếch môi cười.

“Tại sao bọn em phải lên bờ? Nước lạnh rất thoải mái mà!”

“Trong nước có chướng khí, hít thở lâu sẽ té xỉu!” Nàng nhanh chóng hô lên, nghi hoặc quay đầu lại nhìn Kiền Qua.

Hắn bất động thanh sắc, nửa nằm nửa ngồi trên bãi cỏ, thân thể cao lớn, dưới ánh mặt trời lóe lên vẻ hào nhoáng, còn mỹ lệ hơn so với dã thú.

Khuôn mặt nhỏ của Bối Bối đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thiệt là, mới vừa rồi nàng ở trong suối, hắn liền kinh hoảng nhanh chóng ôm nàng lên bờ “giải độc”, sao lúc này bọn nhỏ ở trong suối nghịch nước, hắn ngược lại không có phản ứng gì?

Bọn trẻ càng lớn tiếng cười.

“Ha ha, chướng khí sau buổi trưa có mưa mới xuất hiện, bây giờ đâu có đâu!”

(Tiu Ú: đã bảo anh là sói mà =]] )

“Hán phi thật ngốc mà!”

“Ha ha, thật ngốc.”

Tiếng cười hì hì lần này vừa vang lên, Bối Bối nheo con ngươi, quay đầu lại.

Kiền Qua dựa vào tảng đá lớn, thần sắc thản nhiên, cặp mắt đen nhìn thẳng nàng. Trên gương mặt tuấn tú không tìm được nửa điểm áy náy.

“Chàng gạt ta!” Nàng đỏ mặt lên án, đôi bàn tay trắng như phấn vươn ra đấm lên người hắn, hận không thể đẩy hắn vào trong nước, cho hắn uống no nước luôn đi.

Đáng ghét! Bây giờ làm sao? Đều đã bị hắn ăn, cũng không thể ép hắn phun ra trả được?

“Ta không muốn chờ bảy ngày mới có được nàng, nàng là thê tử của ta, ta bất kỳ lúc nào cũng có thể…”

Gương mặt Bối Bối nóng lên, vội vàng xông lên trước, dùng bàn tay nhỏ che lại miệng hắn, chỉ sợ hắn sẽ nói ra những lời còn kinh thế hãi tục hơn.

Cặp mắt đen đảo một vòng trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nhếch đôi môi mỏng, ôn nhu lại một chút.

Hắn lấy bàn tay nhỏ của Bối Bối ra, dựa đến gần trán nàng, hơi thở phất qua mái

tóc dài ươn ướt, mang đến khoái cảm nóng ấm tê dại, làm nàng run rẩy không dứt.

“Huống chi, mới vừa rồi nàng cũng không có phản đối?” Kiền Qua tựa vào bên tai nàng, rất chậm rãi, rất từ tốn nói.

Bối Bối không cách nào phản bác, mắc cỡ muốn đào một cái hố mà chui vào.

Quá ác liệt, hắn chẳng những lừa nàng, còn hấp dẫn nàng, ở bên cạnh con suối cùng nàng…

Ô ô, nàng từ nhỏ đã học thi thư lễ giáo cơ mà? E lệ của nàng đâu? Sao vừa đụng phải kẻ bá đạo cậy mạnh như hắn, những thứ lễ giáo nết na kia, tất cả đều đã biến thành phế vật rồi?

“Về thôi.” Kiền Qua đứng lên, tự động tuyên bố, vươn tay với nàng.

Bối Bối đang phiền não, mặc dù trong lòng rối loạn cực kỳ, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay của hắn. Cử chỉ như vậy đã trở nên vô cùng tự nhiên, bất luận đi tới đâu, hắn cũng sẽ bá đạo muốn nắm tay nàng.

Đường núi gập ghềnh, chưa đi được hai bước, chân nàng đã vướng phải rễ cây, cả người té về phía trước.

“A!” Bối Bối khẽ kêu lên, trong lòng thầm

nghĩ sắp phải cùng với mặt đất chơi trò hôn nhẹ rồi.

Nhưng còn chưa chạm tới đất, Kiền Qua đã xuất thủ, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.

“Không có sao chứ?” Hắn hỏi.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng cặp mắt đen rồi gật đầu.

“Không có, không có chuyện gì.”

“Cẩn thận một chút!” Hắn thô bạo nói, giọng không kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt có chứa sự quan tâm.

“Ừm.” Nàng nhỏ giọng trả lời, đôi môi đỏ mọng không nhịn được cong lên.

Mặc dù hắn rất bá đạo, mặc dù hắn rất ác liệt, mặc dù hắn thỉnh thoảng có lừa gạt nàng. Nhưng mà nàng vẫn rất thích, khi hắn bề ngoài lãnh khốc, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ ôn nhu.

Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu quen với cặp mắt đen dọa người kia.

Bối Bối chủ động cầm lấy tay Kiền Qua, đầu nhỏ tựa vào vai hắn, giống như con mèo nhỏ được cho ăn no thỏa mãn, má phấn nhẹ nhàng ma sát lồng ngực của hắn, thầm lặng cám ơn.

Hắn không nói gì, cúi đầu nhìn nàng một hồi lâu, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên mềm lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng.

Một nam một nữ, xuyên qua đường núi gập ghềnh, rời khỏi con suối.

* * *

Qua khỏi một tháng lễ hội không lâu, trên núi Thương Mang lại có khách không mời mà tới.

Trên quảng trường vừa ầm ĩ vừa náo nhiệt, Bối Bối ở trong phòng Hán tộc, có thể nghe được tiếng động lớn và thanh âm huyên náo bên ngoài.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Một nha hoàn đi ra ngoài nhìn thoáng qua, vội vã trở lại báo cáo.

“Bẩm Hán phi, là một người Hán xông tới, bị các tộc nhân bắt được! Đang chờ Cổ Vương đến xử lý.” Nàng lộ ra nụ cười e lệ, nhỏ giọng bổ sung một câu. “Cái người Hán này, nhìn thật tuấn tú nha!”

Lời còn chưa nói hết, bọn nha hoàn đã bỏ hết công việc, toàn bộ tiến ra cửa, muốn nhìn thấy người Hán tuấn tú kia.

Thì ra là, ngoại trừ nàng, còn có một người Hán tài ba khác có thể lên được núi Thương Mang. Người này là tìm được người Miêu dẫn đường, hay là bản thân tự mò mẫm tiến vào?

“Kiền Qua sẽ xử trí người Hán tự tiện xông vào như thế nào?” Bối Bối cũng bước tới cửa! Mũi chân nhón lên, nhưng vẫn không nhìn thấy được động tĩnh trên quảng trường, chỉ thấy vô số cái đầu làm trở ngại tầm mắt.

Bọn nha hoàn còn chưa trả lời, trên quảng trường đã truyền đến thanh âm của Kiền Qua.

“Ném xuống núi.”

Vừa ra lệnh xong, vị khách không mời mà đến lập tức vang lên tiếng hét kinh hoàng.

“Cái gì? Ném xuống núi? Không, không được nha! Ta là tới tìm người!” Người nọ hô to, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều chết cũng không chịu bị ném ra khỏi

cửa.

Ơ, thanh âm kia rất quen tai nha!

Bối Bối nhíu mày, nghiêng cái đầu nhỏ. Hoài nghi bản thân mình có nghe lầm hay không.

Không thể nào nha, Miêu Cương nơi này cũng không phải là kinh thành, tên kia không thể nào chạy đến nơi này, nói không chừng chỉ là người có thanh âm tương tự mà thôi…

Đang suy tư, đối phương lại bắt đầu hô to.

“Bối Bối! Tiền Bối Bối, ngươi ở chỗ này sao! Mau đi ra đây ngay!”

A, nàng nhận ra người này!

“Húc Nhật!” Bối Bối đẩy đám đông nha hoàn ra, vọt tới trên quảng trường, khuôn mặt vui mừng nhìn nam tử trẻ tuổi kêu to.

Nam nhân tuấn mỹ vốn là đang cầu xin tha thứ, vừa nhìn thấy Bối Bối, vừa mừng vừa sợ, cũng mở miệng kêu to. “A, cuối cùng cũng tìm được ngươi*!” (*chỗ này, nam tử còn chưa bộc lộ thân

phận, cho nên tạm thời để là “ngươi”

nha)

Đang lúc mọi người nhìn soi mói, hai người chạy về phía đối phương, ôm nhau nhiệt tình giống như Ngưu Lang và Chức Nữ đã lâu không được gặp nhau. Bối Bối càng giống như con bạch tuột tám vòi, hai tay hai chân tất cả đều vòng lên trên người y, cao hứng phấn chấn vừa ôm vừa hôn.

“Ngươi sao lại tới đây?” Nàng vẫn còn bám trên thân nam nhân, thân mật lay lay tay y.

Nam nhân cao hứng cười, xem ra càng thêm tuấn mỹ.

“Hỏi ngốc nghếch, đương nhiên là tới tìm ngươi, nếu không ta sao lại bỏ lại chăn gối ấm áp nơi kinh thành, chạy tới đất hoang Miêu Cương này?” Y vươn tay, nhéo lên chóp mũi nàng.

Bối Bối cao hứng cực kỳ, ôm lấy cổ y, còn muốn nói chuyện, lại phát hiện ra cổ áo của mình đột nhiên bị níu lại, cả thân thể bị xách về phía sau.

Ơ, sao nàng lại bay lên không rồi?

Bối Bối kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Kiền Qua tối sầm lại.

“Ném nam nhân này vào đàn sói.” Hắn lạnh giọng nói, toàn thân phóng ra tức giận mãnh liệt.

“Cái gì? Ách, không được không được! Ngàn vạn lần không được!” Bối Bối vội vàng phản đối.

Kiền Qua sắc mặt càng khó coi.

“Nàng còn muốn cầu tình giúp hắn?” Hắn gầm lên, thanh âm chấn động cả ngọn núi Thương Mang.

Tất cả những người Miêu ở đây phịch phịch quỳ xuống, gục trên mặt đất lạnh run rẩy, mặc dù lo lắng cho tình cảnh của Hán phi, nhưng cũng không ai dám chống lại cơn tức giận của Cổ Vương.

Bối Bối bị xách lên giữa không trung không chỗ trốn, chỉ có thể nín thở, căng thẳng nhìn hắn.

“Ừ, đúng vậy!” Nàng vừa sợ vừa nghi hoặc, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu.

Kiền Qua hít sâu một hơi, ánh mắt lợi hại quét đến trên người Húc Nhật, hận không thể lấy ra con dao săn mà bầm thây vạn đoạn gã nam nhân này.

Tên nam nhân Hán tộc này là ai? Là tình nhân của nàng sao?

Một cảm xúc xa lạ nào đó tràn đầy khiến

bộ ngực hắn đau đớn, hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu lên, lý trí tỉnh táo thường ngày hoàn toàn vỡ vụn.

Nàng dám chạy khỏi hắn, ôm lấy một nam nhân khác!

Mắt thấy tình huống càng lúc càng căng, Húc Nhật khua lên dũng khí, tiến về phía trước thêm một bước.

“Ngu ngốc, ngươi không nhìn ra được sao?” Y thấp giọng mắng Bối Bối, không nghĩ tới nàng lại chậm hiểu như thế.

“Cái gì?” Nàng vẫn không hiểu ra sao.

Húc Nhật còn muốn đang mắng chửi, nhưng mà cái chữ “ngu ngốc” kia còn chưa ra khỏi miệng, một ánh mắt lạnh lùng hàn khốc đã hung hăng bắn tới. Y lập tức nuốt toàn bộ những lời mắng chửi vào trong bụng, mặt liền biến sắc, vội vã bày ra nụ cười thân thiện nhất.

“Cổ Vương, ngài trước hết đừng tức giận, tại hạ là Húc Nhật, là trưởng tử* của Tiền phủ ở kinh thành, cũng là đệ đệ của Hán phi.” Y giải thích, âm thầm suy đoán, man tử cao lớn này phát hỏa như thế, nhất định là đang ghen.

(*trưởng tử: con trai lớn nhất)

Xem ra, ngũ tỷ luôn luôn mơ màng của y, trong thời gian này cũng đã vớ được một vị trượng phu không tệ nha!

Tròng mắt đen chớp một cái, từ gương mặt tuấn tú của Húc Nhật, chuyển sang nụ cười của Bối Bối, tràn đầy hoài nghi.

“Đệ đệ?” Hắn hỏi.

Hai người dùng sức gật đầu, thiếu chút nữa bị trật cổ, chỉ sợ Kiền Qua không tin.

Nhóm người Miêu len lén ngẩng đầu, cẩn thận nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra nam nhân tuấn mỹ này, vẻ ngoài đúng là có mấy phần tương tự như Hán phi. Hai người ngũ quan rất giống nhau, nhất là cặp mắt sóng sánh nước kia, càng giống nhau như đúc.

Một hồi lâu sau, Kiền Qua đột nhiên buông tay, thả một người đang bị túm ra, xoay người đi vào nội sảnh.

Nàng không chút phòng bị, một tiếng bịch vang lên, ngã trên mặt đất, mông trắng đập xuống đất thật đau quá.

“Oa, chàng không thể nhắc ta một tiếng trước khi buông tay sao?” Nàng oán trách, xoa xoa cái mông đau.

Một vị quản sự bước tới, cung kính hành lễ.

“Hán phi, ý của Cổ Vương là mời người và Húc Nhật công tử vào sảnh. Ta sẽ lập tức sai người chuẩn bị trà, làm tiệc tẩy trần cho Húc Nhật công tử.” Thân nhân của Hán phi, bọn họ cũng không dám chậm trễ.

Tỷ đệ hai người vốn là tình cảm sâu đậm, cộng thêm đã lâu không gặp, đều có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Trên đường từ quảng trường đi vào nội sảnh, hai cái miệng cứ chí chóe không hề ngưng lại.

“Là tỷ muốn đi tìm dược liệu sao? Vậy sao lại chuồn đi? Thạch Cương gấp đến độ muốn treo cổ tự sát rồi kia.” Húc Nhật

hỏi, dáng vẻ anh tuấn nhấc áo bào, bước qua cánh cửa.

“Đệ cũng biết Thạch Cương kia cứng nhắc thế nào, hắn cứ một trái không cho

phép, một phải không được, ta chuyện gì cũng không được làm, nên muốn tự đi đường mình.” Bối Bối nhún vai, bước vào nội sảnh, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Mông còn chưa chạm ghế, Kiền Qua ở phía sau đã mở miệng.

“Tới đây.”

“Ta ngồi ở đây là…”

“Tới đây.” Giọng nói lạnh như băng, không cho phép phản bác.

Nàng thở dài một hơi, chỉ có thể tiến tới ngồi bên cạnh hắn, trong lòng lặng lẽ oán trách hắn cậy mạnh ức hiếp mình.

Húc Nhật nhìn thấy hết vào trong mắt, âm thầm mỉm cười. Vừa đặt mông ngồi xuống, Bối Bối đã nhanh chóng mở miệng. “Đệ làm sao lại tìm đến nơi này? Thạch Cương nói cho các người biết sao?”

“Hắn đưa tin về kinh thành xin chỉ thị, đại tỷ lại án binh bất động, nói rằng tỷ mặc dù mơ màng, nhưng mà vẫn có chút thông minh, nhất định có thể bình an vô sự.” Húc Nhật nói cặn kẽ.

Bối Bối cười khô mấy tiếng, cảm thấy da

đầu tê dại.

“Đại tỷ thần cơ diệu toán, có lẽ cũng không sai đâu.”

Húc Nhật nói, liếc về phía Kiền Qua. “Chẳng qua là tỷ ấy thật cũng không ngờ tới, tỷ lại trở thành thê tử của Cổ Vương.”

“Ách, cái này, nói ra rất dài dòng, chờ có cơ hội rồi hãy nói.” Nàng nói qua loa.

Ông trời ạ! Nàng cũng không muốn cho Húc Nhật biết, bản thân đã mất mặt đến thế nào mới quỷ thần xui khiến trở thành Hán phi của người Miêu! Quá trình đó nàng chỉ mới vừa hồi tưởng, đã xấu hổ và giận dữ đến mức muốn chui vào trong chăn la hét.

Húc Nhật mỉm cười, lấy ra cây quạt, đánh vào lòng bàn tay. “Không sao, vậy thì trở lại kinh thành đi, nói rõ với mọi người trong nhà!”

“Hồi kinh?” Nàng chớp chớp mắt.

“Ừ, trong kinh thành xảy ra một chút chuyện.”

Bối Bối ồ một tiếng, con ngươi đảo một vòng trên khuôn mặt Kiền Qua, phát hiện ra sắc mặt của hắn lại một lần nữa tối sầm lại.

Aiz, không nghĩ cũng biết, hắn sẽ không gật đầu chịu thả người!

“Nhưng mà ta trúng độc, không có biện pháp trở lại kinh thành.” Nàng nắm hai tay lại, vạn phần bất đắc dĩ.

“Trúng cổ gì?”

“Đệ đừng hỏi.” Nàng ấp úng, mặt đỏ lên.

Húc Nhật rung đùi đắc ý suy nghĩ một lát, mặc dù sợ Kiền Qua trở mặt, nhưng không mở miệng cũng không được.

“Chẳng qua là, tỷ không về là không được!” Y bỗng nhiên ngừng lại một chút, thần sắc ngưng trọng. “Càn Khôn đường đã xảy ra chuyện, một bệnh nhân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, quan phủ khám nghiệm tử thi xong, nói là do tỷ dùng thuốc không đúng.”

Bối Bối nhảy lên, giận đến mức hét to.

“Ta? Ta dùng thuốc không đúng? Tuyệt đối không có khả năng này!” Đây là làm nhục y thuật của nàng nha!

Nàng dùng đều là thuốc bổ các loại, trước hết điều dưỡng thân thể bệnh nhân, sau khi thân thể cường thịnh trở lại, mới có thể tiếp nhận công dụng của thuốc tráng dương, làm sao có thể gây ra chết người? Lúc trước, còn có bệnh nhân ngại nàng dùng thuốc quá nhẹ, không cách nào dựng cột thấy bóng*, cho nên chuyển sang chữa trị ở An Bình đường cơ mà!

(*nguyên văn là lập can kiến ảnh, nghĩa

là không thấy có tác dụng gì)

“Quan phủ lại không nghĩ như thế. Đại tỷ muốn ta trước hết đuổi quan sai, rồi dẫn tỷ về nhà, nhiều người bàn bạc kỹ cũng tốt hơn.”

“Vậy làm sao bây giờ? Ta cũng không thể rời đi.” Bối Bối cau mày.

Húc Nhật rung đùi đắc ý, suy tư theo kiểu mà các vị tỷ tỷ có thể phản ứng. “Tứ tỷ sẽ nói, dĩ hòa vi quý. Tam tỷ sẽ nói, làm theo khả năng.”

“Các tỷ ấy còn có thể phạt đệ trung bình tấn đó nha.” Nàng bổ sung một câu.

Y cũng không để ý tới.

“Nhị tỷ thì, phải đợi đến khi tỷ ấy tỉnh lại, mới có thể hỏi ý kiến của tỷ ấy. Còn lại đại tỷ, à, đúng rồi, tỷ ấy có cho ta mấy cái túi gấm.”

“Mở ra xem một chút đi.” Bối Bối đề nghị.

Húc Nhật mở ra, bên trong túi gấm có một mẩu giấy nhỏ, phía trên có một dòng chữ đẹp mắt của đại tỷ.

Chuyện không hoàn thành, cũng đừng trở lại, cả hai người yên lặng đi.

“Mở ra cái thứ hai xem xem.”

Nội dung vẫn giống vậy.

“Mở ra cái thứ ba đi.”

Bên trong là một dải lụa trắng.

“Là ý tứ gì vậy?” Húc Nhật ngu ngơ, không rõ ý tứ của đại tỷ.

Bối Bối nổi da gà hít vào một hơi lạnh, trốn ra phía sau lưng Kiền Qua.

“Ừ, ách, đệ, đệ cũng biết tính cách của đại tỷ mà.” Nàng dùng thanh âm rất nhỏ trả lời.

Húc Nhật chợt sắc mặt trắng nhợt.

“Ách, ta là đệ đệ của tỷ ấy, nhất định tỷ ấy sẽ không như thế…” Hắn nhìn thấy Bối Bối mãnh liệt lắc đầu, không khỏi lạnh sống lưng.

“Được rồi! Cho dù ta không có biện pháp dẫn tỷ trở về, phải cầm dải lụa trắng này mà treo cổ, nhưng tỷ không nghĩ tới chuyện đại tỷ sẽ đích thân tới đây bắt tỷ sao?” Húc Nhật vẻ mặt đau khổ, cầm lấy dải lụa trắng quơ quơ trên cổ.

Lần này, đến phiên Bối Bối sắc mặt trắng

bệch.

Ngay lúc tỷ đệ hai người đều phiền não, Kiền Qua mở kim khẩu*.

(*kim khẩu: miệng vàng, nghĩa là rất hiếm khi mở miệng)

“Ta đi theo nàng.”

“A, chàng muốn theo ta trở về?” Nàng xoay đầu lại, không dám tin nhìn hắn.

“Không sai.”

“Ách, a, ừm… Cái này… Thật ra thì, chàng không cần đi cùng ta, ta chỉ trở về xử lý một chuyện, sẽ nhanh trở lại.” Nàng hai tay vung loạn, chỉ mới tưởng tượng cảnh hắn đi vào kinh thành, sẽ tạo thành bao nhiêu chuyện xôn xao, đã cảm thấy da đầu tê dại.

“Nàng không thể rời bỏ ta.” Kiền Qua nhàn nhạt nói.

“A?” Mặt nàng đỏ lên. “Chàng đừng nói nhảm, ta làm sao có thể rời bỏ…”

“Bảy ngày một lần.” Hắn nhắc nhở.

Oanh! Khuôn mặt nhỏ của Bối Bối bốc cháy.

Đáng giận, hắn sao lại… Sao lại có thể nói…

“Bảy ngày… Cái gì bảy ngày một lần?” Húc Nhật cảm thấy rất hứng thú, nghiêng người tới đặt câu hỏi.

“Không phải chuyện của đệ!” Bối Bối thẹn quá hóa giận, đỏ mặt, huỵch huỵch chạy tới, vung quả đấm lên người Húc Nhật.

“Aiz a, đừng đánh đừng đánh.” Húc Nhật tự dưng bị gõ mấy cái, che lại chỗ bị đánh, nhe răng trợn mắt la đau.

Hừ, bảy ngày một lần? Cái gì mà bảy ngày một lần?

Y đầu óc rối loạn, mặc dù rất tò mò, nhưng ngại quả đấm uy hiếp của Bối Bối, cũng không dám hỏi lại, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ bị đánh đến mức nội thương.

“Bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.” Kiền Qua nói, ngăn cản một cảnh tỷ đệ tương tàn.

“Có thật không?” Bối Bối hai mắt lóe sáng, thần thái hưng phấn. “Vậy chờ ta đổi lại xiêm y, thu dọn vài thứ, chúng ta lập tức lên đường.”

Mặc dù trở về kinh thành là để xử lý chuyện phiền toái, nhưng mà rời nhà đã lâu như thế, nàng đương nhiên là rất nhớ người thân. Ngay cả đại tỷ, lúc này nghĩ đến, đều làm nàng cảm thấy nhớ cực kỳ!

“Thật tốt quá, ta được về nhà!” Niềm vui vì được về nhà tràn ngập trong lòng, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm hoan hô, hai tay túm lấy băng váy thêu hoa, ba bước cũng thành hai bước, vội vã chạy ra ngoài.

Không ai phát hiện ra, khi nàng hoan hô, trong cặp mắt đen Kiền Qua, hiện lên một tia âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.