Sau khi Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân, cả ngày hai người đều ở trong phòng điên loan – đảo Phượng (xxoo), hắn không quan tâm đến cái gì khác, cũng không cho người làm bẩm báo cái gì.
Quấn quýt vui vẻ hơn mười ngày, đem đồ dùng tình thú cùng xiêm áo tình thú mua về thử hơn nửa, Thẩm Thanh Lạc gánh không nổi nữa, hôm nay Cầu Thế Trinh lấy ra một cái áo yếm nhỏ còn thủng lỗ chỗ, phía dưới là một cái váy rộng bằng tơ lụa mỏng dính trong suốt muốn Thẩm Thanh Lạc mặc vào thì Thẩm Thanh Lạc nổi giận, trừng trừng cặp mắt đem hắn đuổi ra cửa phòng.
"Đi, đem chuyện trong tiền trang xử lý hết, không tới giờ Dậu không cho phép về nhà."
Gia quy Phu nhân chí thượng là do chính bản thân hắn định, Cầu Thế Trinh không thể làm gì, rửa mặt mặc y phục ra cửa.
"Gia, cuối cùng người cũng đi ra!" Tần Minh Trí lệ nóng chảy ra, nói ra một câu như vậy, rồi nghẹn ngào không nói được nữa.
Có chuyện gì sao? Cầu Thế Trinh không hiểu: "Tiêu Nhữ Xương từ trong lao đi ra? Lại giở trò?"
Tần Minh Trí rưng rưng lắc đầu.
"Là chuyện Mộng Dao lại mặt? Đáp lễ các ngươi xem một chút làm chẳng phải được sao, Viễn Phi sẽ không trách cái tội này."
Tần Minh Trí lại lắc đầu, hít mũi một cái, cuối cùng nói được ra lời: "Cha Phu nhân bị bắt vào đại lao, phán định tử hình rồi."
Cái gì! Cái này thật đúng là không phải chuyện nhỏ, Cầu Thế Trinh khẽ đổi sắc mặt, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nghe nói, ngày gia thành thân, Thẩm lão gia ở ngoài cửa phủ Yến Ninh gia hành hung Hàn Tiêu, Hàn Tiêu trở về không đến hai ngày, đột nhiên chết, nói là chết do bị đả thương nặng đến phổi."
"Nhạc phụ đánh chết con rể, chuyện này tại sao lại đưa lên quan phủ?"
Mặc dù giết người phải đền mạng, nhưng Hàn Tiêu cũng không phải là bị đánh chết tại chỗ, chỉ cần không ai truy cứu, quan phủ sẽ không chủ động tới cửa trông nom chuyện như vậy .
Tần Minh Trí nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Là Thẩm nhị tiểu thư kiện, Hàn Tiêu sau khi chết, nàng về nhà tìm Thẩm lão gia đòi bồi thường bạc, Thẩm lão gia không cho, nàng lại tới phủ chúng ta muốn để phu nhân thay Thẩm lão gia trả bạc, Gia đã nói không cho bọn nô tài bẩm báo bất cứ chuyện gì sao, nên nô tài đuổi nàng đi, chưa cho bạc."
"Nàng ta đi cáo quan? Chỉ vì đòi bạc không được, liền đem cha mình cáo lên quan phủ?" Cầu Thế Trinh nghẹn họng nhìn trân trối, hiểu Tần Minh Trí vì sao phải hạ thấp giọng rồi, có người phụ thân cùng muội muội như vậy, Thẩm Thanh Lạc ở trước mặt hạ nhân thật là mất hết thể diện.
"Đúng vậy." Tần Minh Trí gật đầu, hỏi: "Gia, làm thế nào bây giờ? Chúng ta có cứu hay không? Nô tài đã hỏi Ứng công tử rồi, ngài ấy nói chúng ta nếu muốn cứu, có thể lật lại bản án, dù sao cũng chưa chắc là người bị đánh đến chết, vẫn có tình tiết có thể cứu vãn."
Có muốn cứu hay không? Cầu Thế Trinh cũng mâu thuẫn, nếu bàn về thái độ làm người của Thẩm Hựu Đường, đúng là chết không có gì đáng tiếc. Nhưng rốt cuộc, đó cũng là cha ruột của Thanh Lạc.
Trước cứ chờ xem, xem ông ta có thấy ăn năn hối cải hay không.
Đã phán quyết phạm nhân bàn giao cho Hình bộ rồi, Cầu Thế Trinh trực tiếp hướng Hình bộ đi.
Cầu Thế Trinh ở ngoài cửa Hình bộ gặp Ứng Viễn Phi cùng Bệ Mộng Dao.
"Ca, sao huynh lại tới đây?"
"Tới thăm cha Thanh Lạc một chút, Viễn Phi, Mộng Dao, hai người tại sao lại ở chỗ này?"
Vụ án của Lam Điền đã được lật lại, hôm nay được thả khỏi đại lao, Ứng Viễn Phi đưa Bệ Mộng Dao tới gặp hắn, vừa là tiễn hắn ra phòng giam, cũng là nói lời từ biệt.
Cầu Thế Trinh cũng đã nghe nói qua chuyện của Lam Điềm, nghĩ tới Ngụy gia bị tịch biên gia sản rồi, gia sản đã kê biên và sung công, Lam Điềm ra ngoài đến chỗ an thân cũng không có, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Yến Ninh đã chuyển sang nhà mới, căn nhà ở phía tây vẫn còn trống không có ai ở, chờ một lát Lam Điềm đi ra, muội dẫn hắn qua bên kia dàn xếp một chút, chờ ta có thời gian, sẽ đem khế ước căn nhà đó chuyển sang tên của hắn."
Bệ Mộng Dao đáp ứng, cũng không nói cám ơn, cảm ơn ca ca của mình vì một người đã trở thành người xa lạ(ý nói Lam Điền), nàng không nói được.
Cầu Thế Trinh nghĩ lại chuyện lúc trước, lại nhìn Bệ Mộng Dao duyên dáng yêu kiều - uyển chuyển dịu dàng, cùng Ứng Viễn Phi đứng chung một chỗ, thực sự rất xứng đôi, bất giác cười nói: "Không biết Lam Điềm có hối hận hay không?"
"Dù hắn có hối hận, cũng không còn liên quan đến muội nữa." Bệ Mộng Dao nhỏ giọng nói.
"Hắn hối hận muốn báo đáp ân tình còn có thể hiểu, buồn cười nhất chính là tẩu tẩu Mộng Dao, ngày hôm trước đã tìm tới cửa." Ứng Viễn Phi lắc đầu không dứt.
"Nàng còn dám tới tìm Mộng Dao?" Cầu Thế Trinh ngạc nhiên không thôi, người này cũng không khác gì Thẩm Hựu Đường.
"Đúng vậy, lúc tới ta không có ở phủ, nghe Mộng Dao nói, nàng ta đến để hỏi tại sao ta không đưa sính lễ đến, Mộng Dao trực tiếp trả lời, ngày đó theo nghĩa huynh đi, cũng không phải đã cho một ngàn lượng bạc sao? Ân nghĩa đã đoạn tuyệt, tẩu tẩu nếu muốn nhận lại muội, vậy hãy trả lại cho Cầu phủ của hồi môn muội mang theo." Ứng Viễn Phi mỉm cười nói: "Mộng Dao đem danh mục hồi môn huynh tặng đưa tới, nàng ta lúc ấy liền á khẩu không trả lời được."
"Nói vậy nàng ta hối hận đến đen cả ruột, để mất cả một muội phu Thị Lang cơ mà." Tưởng tượng cảnh tẩu tẩu Bệ Mộng Dao không cam lòng rời đi, Cầu Thế Trinh cười to không dứt.
Ứng Viễn Phi cũng cười, cười chốc lát, hỏi: "Huynh tới thăm Nhữ Xương hay là Thẩm Hựu Đường?"
"Đến xem tình hình cha Thanh Lạc, Tiêu Nhữ Xương cũng được đưa đến Hình bộ rồi hả ? Kết án rồi sao?"
"Kết án rồi, cùng với cả nhà Ngụy gia, ba ngày sau xử trảm."
Ba ngày sau xử trảm! Cầu Thế Trinh sửng sốt, Ứng Viễn Phi nhìn Cầu Thế Trinh có chút thương cảm, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Việc này là không thể tránh, nếu như huynh còn muốn thấy hắn, vậy hãy đến thăm hắn đi, chỗ của Thẩm lão đầu, hay là không cần đến, ta sẽ thay hai người làm chủ, cáo lên quan trên xin cho ông ta ở tù, lưu một mạng thôi."
**
Cầu Thế Trinh cũng không muốn quan tâm tình trạng Tiêu Nhữ Xương sau khi vào phòng giam, hận là thật hận, vậy mà, giao tình nối khố vài chục năm, cũng không thể từ trong đầu bỏ đi được.
Đi theo hành lang dài tối tăm ẩm thấp, nhìn cách hàng rào trong phòng giam hai bên phạm nhân người nào người nấy tóc tai bù xù gỗ thì Cầu Thế Trinh bất giác nổi hết cả da gà, những người đó nằm trên đống cỏ khô được trải dưới đất, nóc phòng đầy tơ nhện, bồn cầu đặt ngay cạnh cửa, mùi hôi thối nồng nặc bay ra.
Hoàn cảnh như vậy, đối với Tiêu Nhữ Xương một người thích sạch sẽ, chắc mỗi một khắc đều là đau khổ giày vò?
"Là ở đây, Tiêu Nhữ Xương, có người đến thăm ngươi." Ngục tốt dẫn Cầu Thế Trinh tới tận cuối dãy hàng lang mới dừng lại, bởi vì Ứng Viễn Phi đích thân phân phó hắn chỉ đường, nên tên ngục tốt còn nhiệt tình mở cửa phòng giam để Cầu Thế Trinh vào.
Cảnh ngộ Tiêu Nhữ Xương so với những người Cầu Thế Trinh đã gặp tốt hơn một chút, trong phòng giam có giường có chăn đệm đầy đủ, xem ra rất sạch sẽ, y phục trên người, cũng là gấm lụa hảo hạng. Cũng không biết là Ứng Viễn Phi đưa đồ tới, hay là những người khác.
Tiêu Nhữ Xương nằm nghiêng người mặt hướng vào trong, nghe được tiếng la ngục tốt, thân thể bỗng nhúc nhích, nhưng không xoay người. Cầu Thế Trinh đi vào, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Trong phòng giam tĩnh lặng không tiếng động, đột nhiên, Tiêu Nhữ Xương chợt ngồi dậy: "Thế Trinh, đệ rốt cuộc cũng đến thăm ta."
Gương mặt hắn thật tiều tụy, gầy đến da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, con ngươi mờ mịt, râu ria xồm xàm, không còn nhìn thấy gương mặt trắng trẻo tuấn nhã tinh xảo thường ngày.
Cầu Thế Trinh cũng không rõ mình là vui hay buồn, trầm mặc chốc lát, lãnh đạm nói: "Ta cùng Thanh Lạc thành thân rồi."
"Ta đã nghe Viễn Phi nói." Tiêu Nhữ Xương ho lên, càng ho càng nhanh, có chút không thuận khí, đỏ mắt nhìn Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh lẳng lặng nhìn, cũng không có đưa tay vỗ lưng thuận tức giúp hắn.
"Thế Trinh, nếu như mà ta không vẽ những bức họa kia, đệ có vì giao tình của chúng ta mà cứu ta ra ngoài không?"
Cầu Thế Trinh im lặng, hồi lâu nói: "Lúc ngươi vẽ những bức họa kia thì có nghĩ tới giao tình của chúng ta hay không?"
"Thẩm Thanh Lạc hại chết Nguyệt Mị, ta không thể bỏ qua cho nàng." Tiêu Nhữ Xương cắn răng, diện mạo xấu xí dữ tợn.
"Hại chết Tiêu Nguyệt mị, là ngươi." Cầu Thế Trinh yên lặng nhìn Tiêu Nhữ Xương, từng chữ từng chữ nói.
"Ngươi nói bậy."
"Ta không có nói bậy, thật ra thì trong lòng ngươi đã hiểu rõ, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận thôi." Cầu Thế Trinh ngừng một chút, bén nhọn, không chút lưu tình nói:
"Ngươi đem đồ cưới toàn bộ hun xạ hương, muội muội ngươi trước khi đến Ngụy gia, bào thai trong bụng đã có nguy hiểm, Ngụy Long hành động thô bạo khiến nàng bỏ mạng, nhưng nếu không phải trước đó đã bị xảy thai, có thể bị mất máu đến chết hay không, rất khó nói."
"Không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . . Không phải là do ta hại chết, ngươi nói không thể tin. . . . . .” Tiêu Nhữ Xương con ngươi đăm đăm, có chút ngây người.
"Ta đi đây, tự ngươi hãy suy nghĩ lại." Cầu Thế Trinh không muốn nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài.
"Thế Trinh, ta chết, đệ có thể liệm cho ta không?" Sau lưng truyền đến câu hỏi của Tiêu Nhữ Xương.
"Có thể."
"Cám ơn!"
Mới vừa đi được mấy bước, “đông” một tiếng vang, Cầu Thế Trinh bước chân nâng lên dừng lại, yên lặng chốc lát, xoay người hướng phòng giam Tiêu Nhữ Xương đi tới.
Tiêu Nhữ Xương té xuống đất, bể đầu chảy máu, hai mắt trợn tròn nhìn cửa tù.
"Sắp chết rồi, ngươi còn muốn để cho ta sống không thể yên ổn?" Cầu Thế Trinh cười khổ, vươn tay, đem cặp mắt mở trừng trừng khép lại.
----------The end----------