Thẩm Thanh Lạc đôi tay dùng sức đẩy Cầu Thế Trinh ra, cắn răng nghiến lợi nói: "Không có hủy bỏ hôn sự Tiêu gia trước, chàng đừng hỏi ta đáp án vấn đề này."
Cầu Thế Trinh con ngươi đột nhiên co rút lại, một tay kéo Thẩm Thanh Lạc lại, dùng sức nắm chặt lấy bả vai Thẩm Thanh Lạc hỏi: "Thanh Lạc, ta nói, hôn sự với Tiêu gia ta nhất định sẽ lui, ta hiện tại chỉ hỏi nàng, nàng có nguyện ý cả đời bồi ở bên cạnh ta, làm vợ của ta không? Nàng đừng tránh né."
Thẩm Thanh Lạc nhớ tới kiếp trước, hận đến nỗi hàm răng nghiến ken két, hồi lâu mới nói: "Chờ chàng lui được hôn sự với Tiêu gia hãy hỏi lại."
Thanh âm của nàng lạnh như những mảnh băng đang vỡ vụn, Cầu Thế Trinh ngơ ngác nhìn nàng, đôi tay từ từ buông bả vai nàng ra, hắn dáng người hắn cao lớn lại có bản lĩnh sừng sững, chưa từng thấy hắn còng lưng cúi đầu, cũng chưa nói tới bóng dáng tiêu điều, nhưng bây giờ thấy hắn như vậy khiến Thẩm Thanh Lạc cảm thấy thật bi thương.
Thẩm Thanh Lạc trong lòng tràn đầy đau đớn không thể bày tỏ, đau thương ngấm vào trong xương máu không ngừng lưu động, trong lúc nhất thời tim khó chịu được nói không ra lời, chỉ có lẳng lặng cùng Cầu Thế Trinh nhìn nhau. Nàng nhìn gương mặt ngăm đen cùng đôi mắt thâm trầm của hắn đang chiếu lên bóng dáng của mình, gương mặt đó nho nhỏ, tái nhợt mà bình thản, chưa nói tới tuyệt sắc, so với Tiêu Nguyệt Mị thì còn kém rất nhiều.
Trong đầu của Thẩm Thanh Lạc bất lực cùng thê lương xông lên, chỉ một cái chớp mắt, Thẩm Thanh Lạc trong thoáng chốc cảm thấy, mình không đáp ứng, có chút tàn nhẫn.
"Cầu Thế Trinh, chúng ta hiện tại không nói cái này, được không?" Thẩm Thanh Lạc ôm lấy eo của Cầu Thế Trinh, tựa đầu vào lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng cọ xát.
"Nàng không tin tưởng ta sao?" Cầu Thế Trinh ôm chặt Thẩm Thanh Lạc, cằm ở đỉnh đầu nàng ma sát.
Làm thế nào để tin tưởng hắn đây?
Đứa bé kiếp trước không có hậu, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, đối với Cầu Thế Trinh luôn không có sắc mặt tốt, Cầu Thế Trinh cũng không giữ ước hẹn ban đầu, hắn vẫn muốn dùng danh phận chính thất để đền bù cho nàng, vậy mà kéo một năm rồi lại một năm, cho đến khi có thánh chỉ ban hôn, hắn vẫn phải cưới Tiêu Nguyệt Mị, hơn nữa còn làm cho nàng ta nhanh có bầu như vậy.
"Thanh Lạc, ta không thể không có nàng." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói. Nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên đả động đến trái tim đã nguội lạnh như băng của hắn, cũng là người thứ nhất mà hắn muốn có được bằng mọi giá, giờ phút này, nàng rúc vào bộ ngực hắn, đến xoáy tóc của nàng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, tóc mềm mại chà nhẹ lên cằm của hắn, khiến tâm của hắn lại ngứa ngáy. Cái đốm lửa trong lòng kia, trong thời gian không đúng lúc, lại một lần hừng hực thiêu đốt.
"Ta đói bụng." Thẩm Thanh Lạc nhẹ nhàng đẩy Cầu Thế Trinh ra, cũng đem vật đang dí vào bụng nàng lúc này bốn phía bắn ra nhiệt gì đó đẩy ra, nàng ngửa lên, mím môi, đáng thương nhìn tới trước Cầu Thế Trinh.
"A!" Cầu Thế Trinh kêu lên, nhìn bầu trời một chút, kêu lên: "Cũng chưa đến lúc mà."
"Đói, ta đây đói đau bụng rồi." Thẩm Thanh Lạc uất ức hơn, lông mi dài vẫy vẫy, mơ hồ có nước đọng lại.
"Thật xin lỗi." Cầu Thế Trinh cúi người hôn lên mặt của Thẩm Thanh Lạc một cái, sờ sờ bụng của nàng, đau lòng mà nói: "Chúng ta trở về, ta lập tức nấu cơm."
Nhà gỗ bên ngoài được làm cho phẳng trên đất trống có một cái lò đất, nồi,chén, chậu… Cầu Thế Trinh đã đem những vật này đưa tới trước đó.
Cầu Thế Trinh cười nói: "Nàng lên giường nằm nghỉ một lát, một hồi làm xong ta sẽ gọi nàng."
"Không cần." Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, cười nhẹ nói: "Ta muốn nhìn Cầu Gia vĩ đại làm sao nấu cơm, nếu là chàng không làm được, ta còn có cái mà trêu chọc."
Cầu Thế Trinh vuốt vuốt đầu Thẩm Thanh Lạc, đắc ý cười: "Không có cơ hội cho nàng trêu chọc đâu, nàng ở trong phủ thường dùng cơm ở phòng ăn chung ( nhà ăn tập thể ), thức ăn ở đó được không tốt, trước đó vài ngày ta vẫn muốn tự mình làm cơm cho nàng ăn, học qua rồi, tài nấu nướng của ta nàng nhất định so ra còn kém hơn."
Thẩm Thanh Lạc không cho là đúng liền bĩu môi, nàng ở trong nhà thì Tiêu thị lấy lý do nữ công may vá tài nấu nướng đều phải học cho giỏi, liền đuổi nàng xuống bếp, nàng cảm thấy tay nghề của mình không tệ.
Cầu Thế Trinh cười nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương cưng chiều, Thẩm Thanh Lạc bị hắn nhìn đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mau động thủ đi."
"Nàng đừng nhìn, rất ghê tởm, quay lưng lại đi." Cầu Thế Trinh vừa chuẩn bị lột da thú vừa nói. Thẩm Thanh Lạc chỉ liếc mắt một cái liển thấy máu đỏ tươi da thịt chia lìa, thật đáng sợ sợ, vội vàng xoay người, nhìn nhìn bốn phía, liền đem mấy cây củi mà Cầu Thế Trinh trước kia nhặt được để chồng chất dưới mái hiên mang tới.
Cầu Thế Trinh nói muốn nướng thịt, cũng không dùng lò đất, phải đặt ở bên ngoài đốt.
Củi đốt bốc cháy lên rồi, chờ cho củi hết khói. Cầu Thế Trinh làm hai khung tam giác, đặt hai bên đầu đống lửa, vót nhọn một thanh củi đem chân con hoẵng cùng chân thỏ xiên vào, rồi gác lên khung tam giác, từ từ lật qua lật lại nướng.
Máu dầm dề trên da thịt dần mất đi, mà thay vào đó là màu vàng óng ánh, trên da thịt chậm rãi nhỏ ra từng giọt mỡ rơi xuống đống lửa kêu tí tách, Cầu Thế Trinh chà lên trên không biết bao nhiêu lần gia vị, rắc thêm muối ăn, mùi thơm từ từ tỏa ra, rất nhanh tràn ngập cả một khoảng không.
Thẩm Thanh Lạc lần đầu tiên nhìn thấy cách nướng thịt như vậy, hưng phấn không thôi, bụng thầm thì vang, trong cổ họng chảy nước miếng, mắt nhìn thẳng vào thịt nướng trên kệ, xoa xoa tay, càng không ngừng hỏi: "Đã xong chưa? Có thể ăn được chưa?"
Cầu Thế Trinh liếc nàng một cái, cúi người hôn môi nàng một cái, cười nói: "Chảy nước miếng rồi, mau lau đi."
Thẩm Thanh Lạc tin là thật, liền đưa tay lên lau, nào có? Nàng giận đến đỏ mặt, liền nhào qua đẩy Cầu Thế Trinh, la ầm lên: "Không biết xấu hổ, chính chàng chảy nước miếng còn nói ta."
Thẩm Thanh Lạc nhào qua nhưng lực không phải rất lớn, Cầu Thế Trinh lại dựa thế liền nằm xuống đất, nhân tiện đem Thẩm Thanh Lạc ôm lên trên người mình, cười hắc hắc nói: "Là ta không biết xấu hổ, là ta chảy nước miếng, thanh Lạc, ta muốn ăn nàng."
Đang khi nói chuyện hắn duỗi đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi Thẩm Thanh Lạc, một cỗ hơi thở nam tử nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy nhào tới, Thẩm Thanh Lạc có một trận mất hồn, Cầu Thế Trinh được voi đòi tiên, liếm qua khóe môi lại tham lam mà đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Thẩm Thanh Lạc, cấp bách mà càn quét trong miệng nàng, mơ hồ khẽ gọi: "Thanh Lạc. . . . . ."
"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc mê mê hồ hồ đáp lại, vụng về mà lè lưỡi quyến rũ.
Hai tiếng Thế Trinh như xuân dược cường lực, trêu chọc toàn thân Cầu Thế Trinh tê dại, hắn nâng gáy Thẩm Thanh Lạc, thở hồng hộc lại tiếp tục quẩn lấy môi và lưỡi của nàng, bàn tay nóng bỏng vuốt ve sống lưng Thẩm Thanh Lạc, từ từ bò xuống dưới đến khe mông, cách y phục dày cộp ở đó vuốt ve nửa vòng tròn ngạo nghễ ưỡn lên, chỉ chốc lát sau lại bởi vì nóng nảy khó nhịn mà biến thành dùng sức nắm bóp.
Giữ hai chân của Thẩm Thanh Lạc có cái gì đó kiên - cứng rắn bành trướng, Thẩm Thanh Lạc toàn thân nóng bỏng phát sốt, mặt đỏ bừng, rên rỉ loại nhỏ giọng nói: "Chàng muốn buổi tối phải quỳ ngoài tuyết à?"
Cầu Thế Trinh nặng nề thở hổn hển, há miệng nhưng không có nói được ra lời, tựa hồ kìm nén đến khó có thể mở miệng, cầm cái mông của Thẩm Thanh Lạc tay so mới vừa rồi dùng sức hơn, cũng không xoa lấy nữa. Hai người dán chặt vào nhau, hô hấp cùng nghe thấy, hơi thở tương thông, không khí mập mờ tế nhị xoay quanh lưu động.
Cái vật cứng đó như mồi lửa thiêu đốt, đem Thẩm Thanh Lạc nướng đến cả người nóng ran, vừa giống như có ngàn vạn con sâu, đang hướng thân thể Thẩm Thanh Lạc chui vào, Thẩm Thanh Lạc trái tim như muốn nhảy ra ngoài , đầu óc choáng váng thân thể mền mũn, đem cái bất khuất hướng trên người nàng cầm vào lòng bàn tay.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thì thầm, thanh âm khác thường khàn khàn khô khốc.
Thẩm Thanh Lạc bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, mặt đỏ tới mang tai buông lỏng tay, loạn không có hình tượng nhảy lên, trong lúc hốt hoảng thiếu chút nữa dẫm lên đống lửa, thân thể nghiêng một cái lại đụng vào khung tam giác. Làm Cầu Thế Trinh sợ tới mức mặt tái xanh, thật nhanh đứng lên dẫn nàng kéo ra khỏi đống lửa.
"Có bị thương chỗ nào hay không?" Cách đống lửa, Cầu Thế Trinh vô cùng lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
"Làm ta sợ muốn chết." Cầu Thế Trinh từ đầu đến chân kiểm tra một lần rồi, ôm lấy Thẩm Thanh lạc thật chặt, trong thanh âm mang theo lo lắng không che giấu được.
Thẩm Thanh Lạc nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lồng ngực rộng rãi của Cầu Thế Trinh, trái tim chua ngọt đan vào, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn thấm vào cả người.
Một cỗ mùi cháy khét đem hai người từ trong nhu tình kéo về, Thẩm Thanh Lạc trừng mắt tức giận nhìn Cầu Thế Trinh một cái, giả bộ lên giọng nói: " thịt con hoẵng mà không ăn được, ta liền ăn thịt của chàng."
Cũng may, chỉ bị cháy một góc, Cầu Thế Trinh cầm dao lên, đem chỗ cháy khét cắt đi, lại cho lên đống lửa nướng tiếp, cười nói: "Tham ăn, không cần ăn thịt của ta rồi, nếm thử một chút, xem ăn được không, không thích ta lại làm miếng khác."
Đương nhiên được ăn, Thẩm Thanh Lạc oa oa kêu, không để ý nóng, giống như một con chó nhỏ cực đói ra sức gặm cắn, quá nóng, không thể cắn miếng to, tiếc nuối khiến nàng luôn miệng ưm hừm. Cầu Thế Trinh hai mắt sáng lóng lánh, mỉm cười nhìn nàng, mình cũng không ăn, cầm lên lá cây quạt cho thịt nướng của Thẩm Thanh Lạc nguội đi.( trời ơi, hâm mộ chị Thanh Lạc quá đi)
Thẩm Thanh Lạc ăn đến miệng đầy dầu mỡ bóng loáng, một hồi lâu nhớ tới Cầu Thế Trinh còn chưa có ăn, cười nói: "Không cần quạt, trời lạnh như thế này, một hồi cũng không nóng, chàng cũng ăn đi."
Cầu Thế Trinh cắn một cái, á một tiếng, nói: "Phải không, sao ta thấy nó còn nóng vậy, nàng ăn từ từ thôi, ta đi nấu canh cá."
Ăn xong thịt lại uống một chén canh cá to, Thẩm Thanh Lạc bụng tròn xoe, che miệng ngáp một cái, ánh mắt híp lại, xoay người liền muốn vào trong nhà ngủ.
"Đừng ngủ, mới vừa ăn no không nên ngủ ngay, đi dạo một chút cho nhanh tiêu hóa, chờ ta, một hồi ta dẫn nàng đi trượt tuyết."
**
Những ngày sống trong núi thật sung sướng, hai người mỗi ngày săn thú vật trượt tuyết đắp tuyết thành đủ mọi hình dáng, ăn xong cơm tối, trời tối liền lên giường nói chuyện phiếm nói chuyện thân thiết, có một lần Thẩm Thanh Lạc đã lỡ miệng nói, ngại đồ chơi kia của Cầu Thế Trinh quá thô quá dài, Cầu Thế Trinh liền tức giận đến đỏ mặt tai nóng, ngập ngừng nói: "Đợi sau khi trở về thành, ta sẽ tới y quán hỏi đại phu một chút, có thể có phương pháp nhỏ lại." ( bó tay.com)
Thằng ngốc này lại tưởng thật, Thẩm Thanh Lạc âm thầm kêu khổ, che mặt vào trong chăn, thật lâu chi chi ngô ngô nói: "Thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể hủy hoại."
"Nhưng, nàng không phải là ngại nó sao? Cái bộ dáng này, cũng không biết sau khi thành thân có thể để cho nàng không thoải mái hay không, ta vẫn nên hỏi đại phu một chút thôi." Cầu Thế Trinh có chút u buồn, buồn buồn nói.
Thẩm Thanh Lạc thẹn thùng nóng nảy không dứt, lại không thể nói câu vừa mới vừa rồi chỉ là nàng muốn cười đểu hắn thôi, vừa thô vừa dài nàng sẽ thoải mái hơn, đây là kinh nghiệm của kiếp trước, lúc này cũng không thể nói ra ngoài. Thẩm Thanh Lạc buồn bực vùi đầu ở trong chăn, trong lòng ai oán lời nói nói ra khỏi miệng nuốt không trở về được, càng sợ lúc Cầu Thế Trinh ngây ngốc đến y quán cùng đại phu nói phu nhân hắn ngại cái món đồ kia vừa to vừa dài muốn cho nó nhỏ lại một chút, thì cái này mặt đã có thể ném đi được rồi, trong lúc nhất thời gấp đến độ chỉ muốn Cầu Thế Trinh hai đạp.
Cầu Thế Trinh lầm bầm một hồi, đưa tay vạch cái chăn của Thẩm Thanh Lạc ra: "Chớ buồn bực, hô hấp không khoái không thoải mái, chớ giận, ta sẽ nghĩ biện pháp đem nó nhỏ lại một chút."
Thẩm Thanh Lạc lộ ra hai con mắt, lắc đầu một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Chớ đi, chờ sau khi thành thân, nếu không thấy thoải mái thì hãy đi." Sợ Cầu Thế Trinh vẫn đến y quán, lại uy hiếp nói: "Không cho phép chàng đi tìm đại phu, nếu nó mà nhỏ đi, ta sẽ hoài nghi nó có phải hay không phải ở bên ngoài dính vào."
Chỉ cần một câu nói có hiệu quả, Cầu Thế Trinh lập tức nói: "Được! Được! Ta không làm bậy, Thanh Lạc, nàng không thể hoài nghi ta!"
Cuối cùng cũng hù dọa được, Thẩm Thanh Lạc âm thầm thở ra một hơi, giương mắt tán thưởng nhìn Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh cao hứng nhìn nàng, ngoài cửa sổ ánh trăng Tuyết Sắc chiếu vào gian phòng, chiếu lên mặt của Cầu Thế Trinh hình dáng rõ ràng, đường cong khắc sâu, một đôi con mắt sâu lóe lên vui sướng cùng thỏa mãn. Thẩm Thanh Lạc nghiêng mặt dán lên mặt của hắn, một tay trên vòng hông của hắn, thích ý híp mắt, rất nhanh mê mê mang mang tiến vào mộng đẹp.
Bốn ngày trong chớp mắt trôi qua, ngày mùng bốn này, bọn họ phải trở về thành, Cầu Thế Trinh người cần phải thăm viếng nên thăm viếng rồi, cũng tiếp đãi khách tới chúc tết hắn, sáng sớm mùng sáu phải rời khỏi Phượng thành, năm trước còn có nhiều sổ sách chỗ ngân hàng tư nhân chưa có kiểm tra, cần phải được kiểm tra lại một lần.
Hai người không thể đồng thời trở về phủ, Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc đưa đến trong khách sạn ở, mình đi về trước, Thẩm Thanh Lạc phải đợi buổi sáng mồng tám mới trở về.
Vì tránh ra tai mắt củaTiêu Nhữ xương, Cầu Thế Trinh trước khi đi cũng không thể đến khách sạn thăm Thẩm Thanh Lạc, trước khi ly biệt tất nhiên cảm thấy không nỡ rời đi, Cầu Thế Trinh liên tục dặn dò: "Cẩn thận chút, đồ ăn bảo chưởng quỹ đưa vào phòng, đừng ra ngoài, sau khi trở về phủ phải nhớ bảo trọng thân thể, an tâm chờ ta trở lại. . . . . ."
Thao thao bất tuyệt nhớ thương bất an.
"Yên tâm đi, tất cả nghe theo chàng." Thẩm Thanh Lạc cười nói, lại hỏi hắn: "Bao giờ trở lại?"
"Nhiều lắm là nửa tháng." Cầu Thế Trinh đáp, lưu luyến không nỡ rời đi.
Nửa tháng, cũng không coi là dài, Thẩm Thanh Lạc không có để ở trong lòng, giờ khắc này, hai người cũng không ngờ tới, này từ biệt, gặp mặt lại cũng đã ba tháng sau