Xuân Nhật Trà Thục

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 0

Pháo hoa tháng ba.

Ven hồ Thanh Minh.

Tằng Nghi Hoa cùng cha mẹ đi thăm ngoại tổ, toàn gia đi hào miếu dâng hương. Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi không thể thành thành thật thật mà bái lạy vì thế thừa lúc vợ chồng Tằng gia cùng ngoại tổ nói chuyện với ông từ đã chuồn ra ngoài miếu chơi đùa. Dọc theo phố xá phồn hoa, thẳng một đường đi đến ven hồ Thanh Minh. Tằng Nghi Hoa đông nhìn tây ngó dáo dác một hồi. Sách, hôm nay thật là đông vui nha. Đi được một đoạn thấy mệt hắn liền tìm một phiến cỏ xanh ngồi xuống, ngắm mặt hồ thủy quang mầu liễm, xinh đẹp. Hương hoa thoang thoảng, gió mát từng trận thổi đến, tiếng đàn thanh thanh, hoan ca tiếu  ngữ ân ẩn từ xa vọng tới.

Đây mới đích thực là cuộc sống tươi đẹp a, cả ngày vùi đầu vào đống y thư, hắn cũng sắp buồn chết rồi. Thiếu niên miệng ngậm nhành cỏ, mắt mang hâm mộ nhìn đám nam nhân ngồi trong thanh lâu, miệng uống nữ nhi hồng thơm hương ngào ngạt, tai nghe tiếng nói nhỏ nhẹ yêu kiều mê người, trong lòng ôm tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, cao giọng đàm tiếu, cử chỉ phóng đãng, nếu ngày ngày đều được như vậy, sớm chết mười năm hắn cũng nguyện ý.

Phi phi phi, đắng quá, cỏ này là cỏ quái gì a? Giơ cọng cỏ kia lên nhìn kỹ. Dã hoàng liên? Chết tiệt, sao lại xui xẻo nhổ trúng nó chứ, chẳng lẽ là báo ứng vì không bái phật? Há to miệng hà hơi, mặt mũi nhăn lại, dư vị đắng chát đến mức khiến hắn muốn nôn mửa.

“ Cho ngươi chút nước, uống vào sẽ thấy khá hơn”

Một thanh âm trong trẻo từ phía trên truyền xuống, trước mặt Tằng Nghi Hoa xuất hiện một cái túi nước, hắn chạy nhanh đến cầm lấy, càu nhàu mấy câu, uống vài ngụm xua đi vị đắng trong miệng. Lúc này hắn mới ngẩng đàu lên nhìn người hảo tâm đã cho hắn nước. Đó là một thiếu niên tuổi tác so với hắn cũng không sai biệt lắm, mái tóc đen dài óng mượt được cột bởi một sợi hông trù. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần được che kín lại lộ ra đuôi lông mày, khóe mắt hàm ẩn ôn nhu, thật là một thiếu niên tao nhã khiến người khác sinh ra cảm giác muốn cùng y thân cận.

“Đa tạ”,Tằng Nghi Hoa uống nốt chút nước còn lại trong túi, ngã vật ra trên nền cỏ xanh. Trước mặt hắn là thiếu niên thần thái khiêu thoát làm cho hắn ghen tị. Mới hơn mười tuổi, vốn dĩ là thời gian vui vẻ nhất hắn lại bị bắt ở cùng 1 chỗ với dược liệu và y thư khiến cho hắn sớm trở thành một ông cụ non, làm sao còn giống thiếu niên này.

“Không cần khách khí”, thiếu niên thu hồi túi nước đáp, nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng của Tằng Nghi Hoa thì trong mắt xẹt qua một mạt ý cười. Thật ra thiếu niên này bộ dáng rất bình thường, hắn nhìn xung quanh mọi người một lượt không biết vì lí do gì lại để ý đến thiếu niên cùng với hắn tuổi tác không sai biệt lắm này. Ngầm quan sát kĩ một lúc lâu hắn thầm nghĩ hơi thở trên người thiếu niên này rất mạnh mẽ, so với những đồng bạn mà hắn quen biết trước đây quả thật rất khác biệt, nhất là đôi mắt tinh tế kia, khuôn mặt nhăn nhăn híp lại thành một đường, thật sự là nhìn rất thú vị.

Tằng Nghi Hoa liếc mắt thấy mạt tiếu ý kia, bĩu môi đang định quay sang chất vấn hắn cười cái gì. Bỗng nhiên “bùm” một tiếng tiếp sau đó có người kêu thảm: “ Có người rơi xuống nước, mau mau đến cứu mạng a”

Tằng Nghi Hoa ngồi bật dậy còn chưa kịp đứng lên đã thấy thân ảnh bên cạnh nhoáng lên một cái phi thân ra giữa hồ, đem người đang giãy giụa trên mặt nước kia chế trụ mang vào bờ. Tằng Nghi Hoa nhìn đến ngây ngẩn cả người, thiếu niên trẻ tuổi này, một thân thanh đoạn cẩm y, không biết là công tử nhà ai, cũng không biết là cao nhân phương nào trong câu chuyện của những người thuyết thư rong ruổi, lập tức nhịn không được suy nghĩ miên man trong đầu, nghĩ đến những kích thích của đao quang kiếm ảnh chốn giang hồ, nghĩ đến cảnh giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, nghĩ đến những vinh quang của đại hiệp chốn giang hồ, nghĩ đến uy phong nhất hô bá ứng, liền bất giác có chút ngây ngốc

Nữ tử trẻ tuổi vừa được cứu lên, ước chừng như là bị dọa, ôm chặt lấy thắt lưng thiếu niên run rẩy, thiếu niên nhẹ nhàng an ủi vài câu nàng mới dần dần hồi phục, ngẩng đầu lên thấy mình đang ôm một thiếu niên tuấn lãng khuôn mặt bỗng nhiên trở nên ửng đỏ. Suy nghĩ trong đầu Tằng Nghi Hoa lúc này cũng đã trở lại, hắn học tập bộ dáng cha mình lúc chẩn bệnh cho người ta, vươn 3 ngón tay đặt ở cổ tay phải của nữ tử rung đùi đắc ý đáp: “ không sao, không sao, chỉ là bị dọa đến chấn kinh mà thôi”. Lúc này thuyền hoa đã cập bến đem nữ tử kia đưa lên, lúc đó nàng bèn liếc trộm nhìn người thiếu niên đã cứu mình, thế nhưng thiếu niên lại không hề liếc mắt nhìn nàng ngược lại quay sang Tằng Nghi Hoa hiếu kì nói:

“ Thì ra ngươi biết y thuật.”

“ Không có gì đáng nói cả”, Tằng Nghi Hoa chắp tay lại nói, nhìn thiếu niên ánh mắt tỏa sáng.

Thiếu niên thấy hắn không được tự nhiên bèn thoái lui từng bước nói: “ Ta hiện giờ phải đi, ngày sau còn gặp lại. Cáo từ”. Thiếu niên nói xong bèn xoay người rời đi không biết rằng câu nói giang hồ khí khái mười phần sau này gặp lại của hắn lại làm cho cảm xúc củaTằng Nghi Hoa trở nên mơ hồ, một phen kéo lấy ống tay áo hắn nói:

“ Mang ta cùng đi, cao nhân”

Thiếu niên vừa mới bước được một bước. Một câu “cao nhân” này làm hắn sợ hãi không ít, quay đầu nhìn lại thấy Tằng Nghi Hoa vẫn đang nhìn mình, vẻ mặt đầy sùng bái,  đôi mắt kia như có ngọn lửa pháng phất cháy lên, cả người lập tức sáng lên nhìn không thấy áp lực lúc trước nữa. Thiếu niên trong lòng không rõ vì sao lại có cảm giác lâng lâng. Hắn nghĩ  lần này xuất môn mà bên cạnh có một người biết y thuật cũng thật là thuận tiện đi vì thế liền gật đầu đáp ứng.

Thiếu niên hết sức lông bông một lòng hướng tới trời đất bao la, rộng lớn, còn quên mất có phụ mẫu ở nhà thế nhưng trên đường đi lại kết giao với một kẻ không quen không biết, tựa như chim sổ ***g, hướng không trung bay lên. Bọn họ còn chưa biết được tư vị của sầu muộn, chưa biết thế nào là trời cao đất dầy, chưa biết thế sự vô thường, không biết lòng người khó dò, cái gì cũng không biết, trong lòng lại tràn đầy khát khao, nghĩ đến mình sẽ giương rộng sải cánh giống như đại bàng, yên hoa tam nguyệt, nhất phi trùng thiên, từ nay trời cao biển rộng cùng tiêu dao.

Giục ngựa tiến về phía trước, gió mát làm hai người có chút say, đi được năm, sáu dặm đường mới đột nhiên nhìn nhau bật cười.

“ Ta tên Tằng Nghi Hoa năm nay mười sáu tuổi.”

“ Tấn Song Thành, mười lăm tuổi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.