Xuân Nhật Trà Thục

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6

Ngày vẫn như vậy bình thường trôi qua, Tấn Song Thành như trước đối Tằng đại phu ôn nhu nói cười, có đôi khi còn giống như tiểu hài tử mà dính chặt lấy hắn, cẩn cẩn dực dực mà tươi cười lấy lòng. Hắn một tấc cũng không muốn rời Tằng đại phu, ngay cả lúc ngủ cũng muốn ôm Tằng đại phu, nhưng thân mật tiếp xúc như ngày ấy lại không hề phát sinh qua, ngẫu nhiên lắm cũng chỉ là một nụ hôn triền miên mà thôi.

Tấn Song Thành không biết nấu nướng, thân là Tấn Nhị trang chủ của Liên Vân sơn trang, cả đời có người hầu hạ, cơm bưng nước rót, nhưng hôm nay, hắn lại vì một Tằng đại phu, cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu canh thang. Tạm thời không nói đến hương vị, thế nhưng phòng bếp của Tằng gia suýt nữa thì bị hắn thiêu cháy. Lúc ấy Tằng đại phu còn nằm trên giường không thể đứng dậy, Tấn Song Thành đã kịp thời dập lửa sau đó vội vội vàng vàng mời người đến sửa sang lại gian bếp, mới được một nửa thì Tằng đại phu đã dậy, nhìn mặt hắn không nói lời nào. Chờ người làm đi rồi hắn mới nói: “Ngươi đường đường là Tấn Nhị trang chủ Liên Vân sơn trang sao lại học bọn hạ nhân xuống bếp làm gì. Ngươi nếu muốn ăn gì thì nói với ta, ta nấu cho ngươi ăn, còn không thì có thể đi mua mà.”

Tấn Song Thành xấu hổ, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi hằng ngày đều bị quỷ áp giường (aka bóng đè), ta không đành lòng nhìn ngươi bị đói, muốn làm chút cơm canh cho ngươi.” Nguyên lai ngày thứ hai khi thức dậy cùng Tằng đại phu, hắn cũng phát hiện, sau khi tỉnh lại Tằng đại phu luôn luôn có khoảng thời gian không thể cử động thân mình. Hắn hỏi thì Tằng đại phu khinh miêu đạm tả, bâng quơ trả lời, nói bị quỷ áp giường.

Tằng đại phu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay với những ngón tay thon dài của hắn cẩn thận nói: “Ngươi xem, bàn tay ngươi so với bàn tay của mấy đại cô nương còn đẹp hơn ba phần, rõ ràng là một đôi tay phú quý, viết chữ vẽ tranh, đánh đàn lộng tiêu mới đúng chứ, sao có thể làm mấy loại chuyện này được.”

“Ngươi có thể làm, ta chẳng lẽ cũng không thể tự làm sao? Nghi Hoa. . . . ta là muốn ngươi hiểu được ta với ngươi là giống nhau. . .“ Tấn Song Thành nói. Tuy rằng Tằng đại phu chưa từng cự tuyệt hắn điều gì thế nhưng trong lòng hắn cũng ân ẩn hiểu được, hai người trong lúc đó, không còn khăng khít như mười năm trước nữa, cho dù bây giờ gặp lại, hàng ngày ăn cùng mâm, ngủ cùng giường lại vẫn có một chút khoảng cách, khiến bọn họ ôm nhau mà không thể thân cận.

Tằng đại phu ảm đạm cười, xoa xoa khuôn mặt Tấn Song Thành, nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi thực tình rất tốt với ta, với người từ nhỏ đã quen được chiều chuộng như ngươi, hiện tại như vậy cũng đã là tốt nhất rồi. Mấy ngày nay có ngươi bên cạnh, lòng ta cảm thấy rất vui, đôi khi nằm mơ, chỉ sợ tỉnh mộng lại không tìm thấy ngươi mà thôi.”

“Sẽ không như vậy đâu Nghi Hoa, đây không phải mộng, vô luận có phát sinh chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không rời ngươi đi, ngươi sẽ không tìm không thấy ta, tuyệt đối sẽ không. . . “

Tấn Song Thành nói năng lộn xộn lại hứa hẹn, trên mặt tuy cười nhưng dường như lại muốn khóc. Nghi Hoa cuối cùng cũng thổ lộ tâm ý với hẳn, tuy rằng không rõ ràng nói “thích “, nhưng ý tứ trong lời nói hắn vẫn là hiểu rõ.

Vui mừng qua đi, Tấn Song Thành mới dần dần khôi phục suy nghĩ. Lời nói của Nghi Hoa tuy là biểu lộ tâm ý, thế nhưng hắn không hiểu sao vẫn có chút lo lắng. Hắn luôn lo sợ sẽ có một ngày hai người lại chia tay, dù có hứa hẹn nhiều lần nhưng Nghi Hoa vẫn không tin hắn, hắn cũng chỉ có thể đối tốt với Nghi Hoa gấp trăm ngàn lần mà thôi. Có điều hắn vẫn không rõ, mười năm trước hắn đã thốt ra những lời ác thanh ác khí nào để đến mức có thể làm tổn thương Nghi Hoa đến tận bây giờ.

Ngày hôm sau, Tấn Song Thành vẫn không từ bỏ ý định nấu canh thang, liền chạy đến tửu lâu, tìm đầu bếp học nghệ. Vị đầu bếp kia thấy hắn cư nhiên là một vị công tử thế gia còn muốn học cái thứ nghề nghiệp thấp hèn này, còn cho hắn là kẻ lắm tiền nhàn rỗi, bèn hua thái đao đuổi người, nói, đầu bếp cũng có bản lĩnh của đầu bếp. Thế nhưng Tấn Song Thành là ai? Hắn chỉ dùng một chiếc đũa đã đem thái đao đánh bay đi, “keng” một tiếng dừng dưới chân đầu bếp, tiếp sau đó hắn lấy ra một thỏi vàng, làm người ta hoa mắt, bản tính của đầu bếp cái gì cũng chẳng còn nữa.

Hai ngày, chỉ học nhóm lửa, vo gạo, nấu cháo, những thứ đơn giản nhất, hiển nhiên Tấn Song Thành ở phương diện này vô thậm thiên phú (aka không có tài năng), nhưng cũng đủ để giúp hắn biểu đạt tâm ý của mình với Tằng đại phu.

Tấn Song Thành hôm nay dậy thật sớm, đãi gạo nấu cháo, bưng tới cho Tằng đại phu. Tằng đại phu đã sớm tỉnh, chỉ là không có khí lực, chỉ có thể nằm yên trên giường mà thôi.

“Nghi Hoa, ăn chút điểm chúc (cháo điểm tâm) đi.” Tấn Song Thành nhìn hắn mỉm cười một cái, đem người nâng dậy, tựa vào đầu giường, bưng bát cháo, cẩn thận thổi nguội, đưa đến bên miệng.

Tính ra, có khi cũng đã mười năm rồi không từng nếm qua bữa sáng, đã thành thói quen sang sớm bụng rỗng, hiện tại hắn không hề cảm thấy đói, nhưng vẫn là mở miệng, nuốt xuống từng thìa.

“Ân. . . . vị ngon lắm.”

Một câu khen ngợi đơn giản đã làm cho Tấn Song Thành khuôn mặt cười đến xán lạn, thần thái thoải mái, tự nhiên mà đút thêm cháo cho Tằng đại phu.

“Nghi Hoa, ngươi biết không. . . Ta hiện tại cảm thấy thực vui vẻ. . . .Chúng ta cứ như vậy, thoải mái sống cả đời được không??” Tằng đại phu nhắm mắt lại, trầm mặc không nói, làm cho Tấn Song Thành trên mặt thoáng hiện lên vẻ thất sắc, vẫn là không được sao? Hắn đã vì Nghi Hoa mà làm đến nước này, hắn còn phải làm thế nào mới tốt đây?

“Song Thành. . . . “ Tằng đại phu chậm rãi mở mắt, biểu tình lộ ra vài phần chua sót: “Không cần đồng ý, ta thừa nhận không nổi. Giống như bây giờ đã là tốt lắm rồi, chúng ta có thể ở cùng một chỗ bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, thế nhưng cả đời thì quá dài, ngươi hứa nếu lại không làm được, nếu tương lai ngươi hối hận, chi bằng giờ đây đừng hứa hẹn gì cả. . . . Ngươi hãy để ta sống khá giả một chút được không?” Những lời cuối cùng ngữ khí thập phần cầu xin. Lời hứa, hiện tại nghe xong thật cao hứng, thế nhưng hứa rồi lại không thể thực hiện, thì người nghe có bao nhiêu đau lòng, hắn chính là không muốn nghe.

“Nghi Hoa!” thân thủ bắt lấy tay Tằng đại phu, Tấn Song Thành cơ hồ muốn dùng sức giữ chặt lấy hắn, đem bàn tay Tằng đại phu gắt gao nắm chặt, cắn răng nói, “Nghi Hoa, ngươi sao có thể nói như vậy. . . Ta đối với ngươi. . .ta đối với ngươi. . . .” Nhưng lời còn lại, hắn không thể tiếp tục nói ra được nữa, một phen kéo lấy Tằng đại phu ôm vào trong lòng ngực, hận không thể đem hai khối thân thể hòa vào làm một.

Tằng đại phu bị hắn ôm có chút đau, cắn môi, cố nén xuống dưới, cảm giác được thân thể Tấn Song Thành đang run rẩy, hắn trong lòng từng đợt co rút lại.

“Song thành, Tấn Đại gia, đã tới đây sao?”

Tấn Song Thành nhẹ buông tay, nhưng vẫn một mực ôm chặt, thanh âm có chút buồn “ừ” một tiếng. Liên Vân sơn trang tất nhiên là có biện pháp thu thập tin tức. Ngày ấy Kì Thắng đên tìm hắn, hắn cũng đã biết chuyện bị thương không thể dấu diếm được đại ca vì vậy hắn liền truyền tin trở về, nói rõ chuyện hắn đi tìm Nghi Hoa, cũng vì để lưu lại Nghi Hoa mà đành chịu khổ nhục kế.

Tằng đại phu môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Tấn Song Tuyệt không phải bây giờ mới đến, mà là đã sớm đến đây từ trước. Từ khi biết được tin Tấn Song Thành bị thương, hắn đã bỏ lại tất cả sự vụ của Liên Vân sơn trang, mang theo hai tên tùy tùng khoái mã cấp tốc chạy đến thành An Dương này, an bài khách *** mà không hề báo cho Kỳ Hùng Phong lại càng không hề báo cho Tấn Song Thành. Vì thế hắn đã tận mắt thấy được Tấn Song Thành vì Tằng Nghi Hoa mà tình nguyện hạ mình đi học cái trò thấp hèn kia. Hắn tức giận đến mức đem một khối cự thạch đập nát vụn, nhưng cũng vì thế mà không qua nửa ngày, Kì Hùng Phong đã tìm ra khách *** của hắn.

“Liên Vân trang chủ, Song Tuyệt công tử, sao công tử đến thành An Dương này lại không báo cho Kì mỗ một tiếng, để Kì mỗ còn có thể tiếp đãi chu toàn.”  Kì Hùng Phong nhìn ánh mắt hàm chứa tức giận của Tấn Song Tuyệt, cũng biết là vì cái gì, chỉ cảm thấy buồn cười, lại cẩn thận mà thi lễ.

“Kì bang chủ khách khí rồi, Liên Vân sơn Trang cùng Túc Kiếm bang có kết minh chi nghị, Tấn mỗ dĩ nhiên sẽ tự mình đến cửa bái phỏng, chính là ta nghe nói xá đệ bị thương lại không ở Kì phủ vì vậy ta trước tiên phải đi tìm xá đệ trước, việc khác thì chỉ có thể nói sau mà thôi.” Tấn Song Tuyệt hé ra khuôn mặt lạnh lùng, trong giọng nói ân ẩn hàm ý trách cứ. Hai bên liên minh, người của Kì Hùng Phong bị thương thì Liên Vân sơn trang đặc biệt để Tấn Song Thành tới tương trợ, đánh dẹp Bình Nam bang, vậy mà nay, Tấn Song Thành bị thương, hắn cư nhiên lại không lưu lại người trong phủ để dưỡng thương. Thật sự là không còn gì để nói.

Kì Hùng Phong cười, nói: “Trang chủ có điều không biết, việc Tấn Nhị gia bị thương vốn không liên quan gì đến Túc Kiếm bang chúng ta, mà là vì một vị đại phu ở thành An Dương này. Hiện nay, Nhị gia đang ở trong nhà vị đại phu kia dưỡng thương. Ta vì nghĩ đến kết minh chi nghị nên đã mang đến hai cây thượng đẳng nhân sâm, tâm ý đã tỏ, trang chủ cũng không nên quá lo lắng. Thương thế của Nhị gia đã tốt lên nhiều rồi, chính là không biết vì cái gì, cứ mãi lưu luyến chỗ vị đại phu kia mà không chịu quay lại. Kì mỗ cũng đang rất phiền lòng. Mấy ngày gần đây, Bình Nam bang lại có sở động, trang chủ tới thật đúng lúc, người hãy mau đến khuyên Tấn Nhị gia trở về, giải thích rõ ràng để tránh ảnh hưởng tới liên minh chi trạch sau này.”

Tấn Song Tuyệt sắc mặt tối sầm, nghe Kì Hùng Phong thoại lý hữu thoại, cũng không để ý, chỉ trầm giọng nói: “Kì bang chủ, một Bình Nam bang nho nhỏ như vậy, trong mắt ngài lại đáng sợ như vậy sao? Nếu thật sự là trị không được, Tấn mỗ lần này đi có mang theo Liên Vân Song vệ, vậy tùy ý Kì bang chủ điều khiển.”

“Có mấy lời này của trang chủ, Kì mỗ cũng bớt lo lắng. Tại Bách Vị cư ta đã chuẩn bị rượu thịt, có hay chăng trang chủ có thể bớt chút mặt mũi cho ta???” “Đã làm phiền Kì bang chủ rồi”.

“Vậy, trang chủ, thỉnh!”

Hai ngày này, khắp thành An Dương tràn ngập đèn hoa, vốn là lễ hội hoa vì vậy trong thành nam thanh nữ tú cùng nắm tay nhau đến trước miếu Nguyệt lão, đem hoa cắm trước miếu lại xin Nguyệt lão ban cho một dây tơ hồng, buộc ở ngón út, đồng bái Nguyệt lão. Nếu Nguyệt lão đồng ý, hoa trước miếu sẽ nở rộ, báo trước tương lại sẽ tốt đẹp, còn nếu dây tơ hồng dài mãi không dứt, hàm ý “mãn nguyệt”, như vậy Nguyệt lão sẽ cho đoàn tụ, sum vầy, người hữu tình có thể bạch đầu giai lão, làm bạn cả đời.

Tấn Song Thành cũng không biết từ đâu nghe được phong tục này của thành An Dương bèn đóng cửa suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng ra quyết định, đối Tằng đại phu cẩn trọng nói: “Nghi Hoa, ngày mai ta cùng với ngươi đi bái Nguyệt lão.”

Tằng đại phu lắp bắp, kinh hãi, thân thủ sờ chán hắn nói: “không có sốt a, sao lại nói mê sảng như vậy?”

“Nghi Hoa, ta nói thật.” Tấn Song Thành bắt lấy tay Tằng đại phu nói: “ta biết trong lòng ngươi sợ ta bỏ ngươi mà đi, ngươi lúc nào cũng bất an mà ta cũng không an tâm, nếu đã như thế, không bằng ta với ngươi, chúng ta đến hỏi Nguyệt lão, nếu Nguyệt lão cho chúng ta điềm lành được sum vầy thì ngươi đừng hoài nghi ta nữa, hãy cùng ta cả đời sống cùng một chỗ có được không?” hắn nói xong thì trong lòng đã định chủ ý, nếu hoa kia không nở hắn sẽ sai người trộm thay, lại đem nội lực rót vào tơ hồng làm nó đao chặt cũng không đứt.

“Hồ nháo, hai nam nhân đi bái Nguyệt lão, ngươi nghĩ muốn bị người ta ném đá vào sao?” Tằng đại phu dở khóc dở cười, nếu thực đi thì tại thành An Dương này hắn chắc chắn sẽ không gượng dậy được nữa.

“Ta sẽ không để người khác ném đá vào ngươi.” Tấn Song Thành lúc này lại cố chấp tựa như tượng ngưu (=__= cố chấp như voi như trâu, ta chưa từng nghe qua có cái so sánh nào như thế này cả).

Tằng đại phu nhìn mặt hắn, trong lòng nói không cảm động thì là giả, thế nhưng chỉ có thể cúi đầu, than nhẹ một tiếng, nói: “Nam nhân bên nhau, trái với luân thường, Nguyệt lão sẽ không chúc phúc cho chúng ta đâu, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi.” Dừng một chút, lại mang theo tia hy vọng mong manh liền nói: “nếu ngươi thật lòng với ta, thì giờ hãy cùng ta rời đi, càng xa càng tốt, không bao giờ….trở về nữa.”

Tấn Song Thành nói: “Đại ca ta truyền tin tới, một hai ngày nữa sẽ đến đây. Nghi Hoa, nếu ngươi thực sự muốn đi, ta đáp ứng ngươi. Chính là, tốt xấu gì ta cũng phải gặp qua đại ca đã. Ngươi cũng biết đại ca hơn ta chín tuổi, từ khi phụ mẫu ta mất, đại ca một mình nuôi ta lớn. Ta đi rồi, sự vụ của Liên Vân sơn trang sẽ đổ cả lên vai đại ca, ta nếu không thể hướng đại ca dập đầu tạ tội, e rằng cả đời này sẽ khó có thể an tâm.”

“Một hai ngày nữa sao?” Tằng đại phu trong mắt xẹt qua một tia đau khổ, nói: “Hảo, ngày mai ta cùng ngươi đi miếu Nguyệt lão.”

Tấn Song Thành thấy hắn thay đổi tâm ý, không khỏi mừng rỡ, nói: “Nghi Hoa, ngươi yên tâm đi, ta đối với ngươi là thật lòng, khẳng định Nguyệt lão sẽ cho những kẻ hữu tình được sum vầy đoàn tụ.”

Tằng đại phu thấy hắn khuôn mặt tràn ngập ý cười, bộ dạng thập phần chắc chắn, không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn hơn dao cắt gấp trăm lần, thiên ý tuy khó tránh thế nhưng nhân họa còn khó tránh hơn nhiều. Tấn Song Tuyệt đến đây chính là lúc bọn họ phải chia tay nhau. Nguyệt lão kia liệu có thể so sánh được với một Tấn Song Tuyệt không từ thủ đoạn???

Ngày hội hoa, thành An Dương còn náo nhiệt hơn ngày thường những ba phần. Nam nữ trong phạm vi cả trăm dặm đều nô nức tham gia, sóng đôi cùng bước, đưa tình ẩn tình, theo hội hoa xuân mua những bông hoa chớm nở đưa đến trước miếu Nguyệt lão, chưa đến hai canh giờ đã biến phía trước miếu Nguyệt lão thành một biển hoa rực rỡ.

Khi Tấn Song Thành cùng Tằng đại phu đến thì ngay cả đường đi cũng đã không thấy nữa. Bọn họ hai người nam tử dắt tay nhau mà đến, hiển nhiên thu hút lấy ánh mắt của những người khác. Tấn Song Thành dung mạo xuất chúng, lúc nào cũng khiến người ta chú ý, tuy nói lúc này mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị, hắn lại đã sớm chuẩn bị tinh thần, đâu thèm nghĩ đến người ngoài nghĩ như thế nào, vì vậy nhìn không chớp mắt, ý cười, nét mặt ôn nhu, thủy chung không thay đổi, một lòng muốn Nghi Hoa đối hắn mở rộng lòng mình. Tằng đại phu thấy hắn ôn nhu cười như vậy, trên mặt cũng mang ý cười thản nhiên, hắn hôm nay mặc một kiện hồng bào, dưới ánh mặt trời diễm lệ, chói mắt vô cùng, cả người đều mang hơi thở như liệt hỏa bay lên không trung, đi bên cạnh Tấn Song Thành mĩ lệ, nho nhã lại không hề có nửa phần kém cỏi.

Những kẻ xung quanh thấy bọn họ trấn định tự nhiên, cũng không gây khó dễ nhưng có kẻ nhìn không được, cầm lên hòn đá ném về phía Tấn Song Thành. Tấn Song Thành lại tùy tiện, phẩy tay một cái đem viên đá to bằng nắm tay đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ. Những người khác thấy vậy cũng lén lút bỏ xuống đá trong tay. Tấn Song Thành lạnh lùng chuyển qua, quét mắt, liếc bọn họ một cái, làm bọn họ sợ tới mức rùng mình, bỏ chạy. Hắn lúc này mới quay sang, ở trước mặt Tằng đại phu lại là một bộ dáng ôn nhu.

Tằng đại phu lắc đầu nói: “Ngươi làm gì hù dọa bọn họ, bọn họ cũng không có làm sai cái gì.”  “Chúng ta cũng không có làm sai.” Tấn Song Thành ôn nhu nói, “Ngươi nghĩ ta hù dọa bọn họ, ta không có a, đến đây, ta với ngươi cùng nhau cắm hoa.”

Bó hoa này là những đóa hoa lan mới chớm hé nụ, diệp thanh hoa hồng (lá xanh hoa đỏ), Tấn Song Thành trong khi đi hội hoa vừa nhìn thấy liền thích, chỉ vào hoa, đối Tằng đại phu nói: “Nghi Hoa, ngươi xem, hoa này không phải là ta và ngươi sao, ngươi là hoa, ta là lá, hoa ở đâu, lá ở đó, hoa điêu diệp lạc (hoa tàn lá rụng), đồng sinh đồng tử.”

Lúc chọn hoa, không có ý kiến gì, chỉ là theo ý tứ của Tấn Song Thành mà thôi, lấy một bó, Tấn Song Thành trả tiền xong lại cùng người bán hoa thấp giọng nói gì đó, sau liền lôi kéo Tằng đại phu đi ngay.

Hai người cùng nhau trồng hoa. Tấn Song Thành lại kéo tay Tằng đại phu, tươi cười nói: “Chúng ta vào đi”. Hắn trên người, trời sinh mang theo khi chất nho nhã, vì vậy khi cười lại càng ôn nhu mười phần. Tuy không cố ý nhưng cũng làm những người xung quanh nhìn đến mê mẩn, nhất là những nữ tử trẻ tuổi, không dám nhìn, rồi lại nhịn không được trộm trông lại, nhìn hai nam tử cùng nắm tay nhau, trong lòng thấy có bao nhiêu là kinh thế hãi tục. Một nam tử thầm mắng trong lòng: “Đồi phong bại tục” lại bị một chưởng kia của Tấn Song Thành trấn trụ, đành ôm lấy người trong lòng ra vẻ ngắm hoa, cũng không muốn cùng hai nam tử này vào miếu Nguyệt lão.

Vào trong miếu, Nguyệt lão đầu bạc râu trắng ngồi ngay ngắn trên đài cao, mặt mũi hiền lành tươi cười nhìn thiên hạ hữu nhân duyên (những người có duyên trong thiên hạ). Dưới đài cao, một cô gái trẻ tú lệ, khẽ mỉm cười, rút dây tơ hồng, bàn tay còn nắm chặt tay tình nhân. Xung quanh còn có hơn mười đôi nam nữ trẻ tuổi cũng cùng nhau rút dây tơ hồng, cùng người trong lòng đang định tiến đến bái lạy, lại gặp hai nam nhân nắm chặt tay nhau mạnh mẽ tiến vào, không khỏi ngẩn ngơ. Nam tử áo xanh rút ra một sợi tơ hồng cùng hồng y nam tử kia buộc chặt lại, hành vi trái với luân thường đạo lí này làm tất cả mọi người không khỏi kinh sợ, chỉ biết nhìn họ siết chặt tay cùng nhau hướng Nguyệt lão bái lạy ba cái.

Kỳ thật nam phong từ xưa đã có, thế nhân nói đó là hành vi trái với luân thường, hơn phân nửa đều là hèn mọn, tiểu quan kĩ quán so với kĩ nữ còn đê tiện hơn ba phần. Những kẻ nghiện rượu, háo sắc, hoang *** vô độ cũng chỉ dám lén lút mà thưởng ngoạn, không như hai nam tử này, giữa thanh thiên bạch nhật dám nắm tay nhau mà đồng bái Nguyệt lão, chuyện như vậy, xưa nay chưa hề có. Lần này thật sự là bị hành động khi nãy của họ dọa sợ rồi. Có một đôi tình nhân lăng lăng nhìn họ, thẳng đến tận khi hai người bái lạy xong, ra khỏi miếu mới thất kinh mà hô:

“A, kia không phải Tằng đại phu ở thành Tây sao?”

“Di? Ngươi biết họ sao?”

“Năm trước cha ta còn qua cầu hắn chẩn bệnh, không thể tưởng được. . . Về sau không bao giờ … đi nữa . . . . . .”

“Hai người nam tử. . . Thật sự là không biết xấu hổ. . .”

“Nam tử áo xanh thật sự tướng mạo rất đẹp, cũng không biết là công tử nhà ai a. . . .Chớ không phải bị vị đại phu kia dùng dược mê hoặc đó chứ???”

Những lời này, Tấn Song Thành cùng Tằng đại phu tất nhiên không thể nghe thấy. Kì thật, khi bái Nguyệt lão, họ cũng đã đoán trước nên cũng biết phải đối măt thế nào với những lời đồn đãi. Tấn Song Thành sớm nghĩ muốn hảo, chờ sau khi gặp đại ca, liền có thể mang Tằng đại phu cao chạy xa bay, đến nơi sơn thanh thủy tú, lánh đời, sống ẩn dật, cùng nhau đề huề sống nốt quãng đời còn lại.

Bọn họ hai người, mặc dù cùng buộc dây tơ hồng, dắt tay nhau mà đi, thế nhưng hai người lại mang hai tâm tư khác biệt. Tằng đại phu mỗi khi nghĩ đến, ý cười trên mặt lại chua sót thêm vài phần.

“Nghi hoa, ngươi xem này, hoa quả thật đã nở rồi.”

Ra khỏi miếu Nguyệt lão, Tấn Song Thành liền lôi kéo Tằng đại phu chạy nhanh đến nơi trồng hoa, đóa hoa đỏ au đúng là trong thời gian ngắn ngủi  đã thực sự nở rực rỡ, bày ra tư thái diễm lệ vô cùng.

“Nghi Hoa, ngươi xem, Nguyệt lão quả thật chúc phúc cho chúng ta, ngươi cũng nên yên tâm a, chúng ta nhất định có thể bạch đầu giai lão.”

Tằng đại phu tiếp nhận bó hoa, nhớ tới cẩm tú chi hoa, trên mặt không biểu lộ gì, ngược lại nheo mắt đối Tấn Song Thành cười đến xán lạn. Y phục màu đỏ, đóa hoa đỏ tươi, trong mắt Tấn Song Thành, cả người Tằng đại phu giống như một ngọn lửa cháy sáng, trong nháy mắt quang xán lóa mắt làm hắn không thể nhìn thẳng.

“Đi hội hoa xuân thôi.” Tằng đại phu đưa tay, kéo Tấn Song Thành đang trong trạng thái si ngốc hướng hội hoa xuân đi đến.

Người đi hội hoa như sóng triều động, so với người đi miếu Nguyệt lão còn đông hơn gấp bội. Người đi miếu Nguyệt lão chỉ là mấy cặp tình nhân, còn ở hội hoa thì dắt theo cả nhà, trẻ thơ lão ấu, thân bằng cố hữu cũng đều cùng đi. Hai người nam tử bọn họ nắm tay nhau nhưng bị ống tay áo che khuất nên cũng không dẫn đến ánh mắt chú mục của kẻ khác.

Hội hoa tổ chức ở ven hồ, tên gọi Kim Ngọc trì, có người ở bên hồ xây một tòa hồng kiều, dựa vào thanh danh của miếu Nguyệt lão, xưng là cầu Hỉ Phước, phàm là những người hữu tình đi hội hoa xuân thì đều phải đi qua cây cầu Hỉ Phước này.

Cầu Hỉ Phước xây rất hẹp, hai người phải dựa sát vào nhau mới có thể đi qua, vì thế đứng ở ven hồ có thể thấy được một đôi nam nữ trẻ tuổi đang tựa sát vào nhau thật cẩn thận từng bước từng bước đi lên cầu.

Tấn Song Thành thấy vậy, hứng thú nổi lên, đối Tằng đại phu nói: “Chúng ta cũng lên cầu đi.”

Tằng đại phu kéo lấy hắn, hơi hơi lắc đầu, nói: “Ta mệt mỏi, ở bên hồ ngồi một lát đi.”

“Cũng tốt.”

Hai người ở trên bãi cỏ xanh ven hồ Kim Ngọc ngồi xuống, lúc này trời cũng đã chạng vạng. Ánh mặt trời khi chiều tà chiếu xuống làm cho ánh xanh nơi mặt hồ như ba quang lưu chuyển, gió chiều quất vào mặt, chóp mũi thoang thoảng hương cỏ xanh, theo làn gió truyền đến từng đợt hương hoa ngào ngạt, thật đúng là hương vị làm người ta mê say.

“Nghi Hoa, lần đầu tiên ta gặp ngươi, cũng trong quang cảnh như thế này.” Tấn Song Thành bỗng dưng trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hoài niệm, bích thủy, cỏ xanh, dòng người đông đúc, tình cảnh này, cùng mười bốn năm trước thật giống nhau, chính là người bên cạnh đã không còn là thiếu niên khi xưa nữa rồi.

“Cảnh như trước nhưng người đã thay đổi rồi.” Tằng đại phu khẽ nói, thanh âm nhỏ nhẹ theo gió đêm mà phiêu tán

“Cái gì?” Tấn Song Thành nghe không rõ ràng.

Tằng đại phu quay qua nhìn, vuốt mặt mình nói: “Ta là nói chúng ta, cũng không giống trước nữa.”

Tấn Song Thành nhìn hắn, mặt bất giác đỏ lên, ôn nhu nói: “Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy ngươi rất đặc biệt, cảm giác này, từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, chính là. . . . .ta ngày càng thích ngươi hơn mà thôi. . . “Tằng đại phu nghiêng đầu nở nụ cười, vẻ cực kì vui sướng, những năm gần đây, hắn chưa từng cười đến vui vẻ như vậy.

“Ngươi thích ta vì cái gì?”

“Ta thích ngươi vì cái gì?” Tấn Song Thành bị câu hỏi của Tằng đại phu làm cho sửng sốt, hắn thích Nghi Hoa vì cái gì? Vấn đề này mười năm trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn chỉ biết từ khi không tìm thấy Nghi Hoa, trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm, cả người đều như hư không. Từ khi hắn bước chân vào giang hồ đều có thân ảnh hồng sắc kia ở bên. Sinh bệnh, bị thương, Nghi Hoa đều cẩn thận chữa trị cho hắn, thấy hắn sinh tử gặp nạn, Nghi Hoa cũng không màng sống chết, có buồn lo nhung nhớ, có Nghi Hoa lắng nghe. Thói quen có Nghi Hoa làm bạn, liền mang hết thảy trở thành chuyện đương nhiên, Nghi Hoa đối người khác tốt một chút hắn sẽ tức giận, vì bọn họ là kim lan huynh đệ, cho nên hắn cho rằng Nghi Hoa phải đối tốt với hắn, cũng chỉ có thể đối tốt với một mình hắn. Hắn nghĩ như vậy nhưng chưa từng để ý đến mình đối với người khác ôn nhu, trong lòng Nghi Hoa cũng sẽ có cảm giác đau thương.

Hiện tại nghĩ đến năm đó, khi Nghi Hoa thổ lộ với hắn, cũng phải dũng cảm lắm mói có thể đem câu: “Ta thích ngươi” nói ra, thế mà hắn lại vì nam tử thân cận trái với luân thường đạo lý mà đối với Nghi Hoa thốt ra những câu ác thanh ác khí, đến khi mất Nghi Hoa rồi, hắn mới nếm trải cảm giác hư không dày vò cuộc sống, hắn mới hiểu được mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Mỗi khi nghĩ lại những ngày được ở cùng Nghi Hoa, bao nhiêu kỉ niệm nối tiếp nhau hiện lên trong lòng, hắn mới cảm nhận được tình cảm nhẹ nhàng, ấm áp mà Nghi Hoa dành cho hắn, hắn không hiểu sao mình lại trì độn, nông nổi đến thế.

Bên cạnh thiếu đi một người, tựa như tâm hồn mất đi một mảnh, cả người trống rỗng hư không, trì độn sống trong hai năm như cái xác không hồn, đột nhiên có một ngày hắn nghĩ thông suốt. Vi phạm luân thường thì sao, bị người ta coi thường thì thế nào, mất đi Nghi Hoa, bên người không có ai hỏi han ân cần, đại ca mặc dù là người thân, nhưng cũng là trang chủ một trang, hàng ngày đều rất vội vàng, bận rộn, gặp mặt cũng không dễ dàng, giang hồ hiểm ác, trong tay tuy có hạ nhân sai phái, trước sau cũng đều có người cung kính, hầu hạ thế nhưng hắn ngay cả một người để nói thật lòng cũng không có, một mình thổi tiêu không có ai tĩnh tọa lắng nghe, đã như vậy hắn còn muốn đắn đo cái gì. Những ngày không có Nghi Hoa làm bạn, thật sự khổ sở như vậy.

Ngươi thích ta vì cái gì?

Đúng vậy, hắn thích Nghi Hoa vì cái gì?

Tấn Song Thành suy nghĩ thật lâu, mới đối Tằng đại phu ôn nhu cười, nói: “Ta thích ngươi đối với ta thật tốt. . . . . . Ta thích ngươi trong mắt trừ bỏ ta đều không có người nào khác. . . . . .”

“Đối tốt với ngươi thì ngươi thích, như vậy, người ngươi thích rất nhiều a “ Tằng đại phu thùy hạ mi mắt, hình như có chút để ý.

“A?” Tấn Song Thành trong lòng hoảng hốt, vội la lên, “Không phải, không giống như vậy. . . . . .”

“Ta nhớ rõ. . . . . . Có vị Mai cô nương, biết ngươi sợ nóng, liền tặng cho ngươi một ly nước ô mai ướp lạnh, đối với ngươi cũng thật là tốt, ngươi nói xem có phải thích cô ấy không?”

“Này. . . . . . Này. . . . . .”

“Còn vị Dương cô nương, cực thiện thổi tiêu, tính tình nàng ấy vô cùng lãnh ngạo, đối nam nhân rất xa cách, vậy mà lại nhìn ngươi bằng con mắt khác một trời một vực, hơn nữa còn dạy ngươi tài nghệ thổi tiêu, danh xưng Thanh Tiêu lang của ngươi cũng từ đó mà có, ngươi quả thật không có lí do gì để không thích nàng a.”

“Kia. . . . . . Đó là. . . . . .” Rõ ràng gió đêm thổi tới trên người cực kỳ mát mẻ, vậy mà Tấn Song Thành trên trán lại đầy mồ hôi lạnh, Nghi Hoa. . . . . .

Là giận mình chuyện cũ sao?

“Một năm kia, chúng ta ở hồ Động Đình gặp Lăng Ba tiên tử, cũng không hổ danh là giang hồ đệ nhất mĩ nhân a, ngươi mắt đều nhìn thẳng, không thèm liếc ta, nói một câu ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ rồi liền chạy đến thuyền hoa của nàng ta liên tiếp thổi tiêu ba ngày. . . . Này cũng coi như là thích đi. . . .”

Tấn Song Thành dở khóc dở cười, ngón út của hắn cùng ngón út của Tằng đại phu đang được buộc chặt bằng dây tơ hồng vì thế không thể ôm lấy Tằng đại phu, chỉ có thể nắm chặt tay, nói: “Nàng ta hiện tại đã là nương của ba đứa nhỏ. . . Nghi Hoa ngươi là đang ghen sao?”

“Ta ăn dấm chua cái gi.” Tằng đại phu thầm thở dài, “Ta chỉ là không biết ngươi thích ta vì cái gì, ta bộ dạng bình thường, lại là thân nam tử, ngươi nói ta đối với ngươi tốt, thế nhưng tất cả nữ tử năm đó cũng đều thật lòng thật dạ đối tốt với ngươi.”

“Không giống như vậy, thật sự là không giống như vây. . . “ Tấn Song Thành nghe Tằng đại phu nói, đầu óc có chút mê hoặc, một hồi lâu sau mới nói: “Năm đó ta rời các nàng đi, một tia lưu luyến cũng không có, những nữ tủ đó mặc dù rất tốt với ta, ta đối với họ cũng ôn nhu săn sóc, một khi chia tay không ai thiếu nợ ai cả. thế nhưng ta đối với ngươi lại không giống vậy. Khi ngươi rời đi, lòng ta một mảng trống rỗng, cho nên ta biết, ta đối với các nàng so với ngươi không giống nhau, ta đối với ngươi là đặc biệt thích, chỉ là khi đó, ta còn trẻ không thể phân biệt rõ. Những năm gần đây ta đi tìm ngươi, cũng thấy qua không ít cảnh hữu tình thế gian phân phân hợp hợp, mới hiểu được, trên đời này không có gì so với chuyện hai người được cùng một chỗ, hạnh phúc bên nhau, còn lại những thứ khác đều không quan trọng.” “Trên đời này không có gì so với chuyện hai người ở cùng một chỗ, hạnh phúc bên nhau, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng. . . .” Tằng đại phu thì thào nhớ kĩ, ánh mắt dừng lại nhìn Tấn Song Thành thật sâu, “Lời này chình miệng ngươi nói ra, ngươi đừng quên.” “Ta làm sao lại quên, Nghi Hoa, ta xin thề với trời đất, từ nay về sau chỉ uống nước ô mai ướp lạnh ngươi làm, chỉ vì ngươi mà thổi tiêu, ta muốn đem ân tình của ngươi lúc trước đáp trả gấp bội, cả đời này, vĩnh viễn không rời ngươi đi, nếu vi phạm lời thề, thì ta tình nguyện thất tâm lạc phách, sống không bằng chết.”

“Ngốc tử, ngươi gật đầu là được, thề độc làm cái gì.”

Tấn Song Thành thấy trên mặt Tằng đại phu một mạt đau lòng, lại cười đến ôn nhu.

“Nghi Hoa, ngươi yên tâm, ta với các nàng đều là trong sạch a. . . .Những năm gần đây, vì ngươi ta vẫn thủ thân như ngọc, tối nay, có thể hay không. . . cho ta làm. . . “ Nhịn nhiều năm như vậy, muốn nói Tấn Song Thành không có dục vọng thì hắn ắt hẳn sẽ không phải là nam nhân, nghĩ đến ngày đó, mình ở trong tay Nghi Hoa tiết ra, hạ thân liền rục rịch, nhưng. . . . Đối với người đang ở phía dưới, trong lòng thủy chung vẫn không thể ép buộc, hắn sợ Nghi Hoa lại đẩy hắn ra, mà hắn lại không thể dừng lại, vì thế hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn thật sự rất vất vả.

Khi nghe đến bốn chữ “thủ thân như ngọc”, thân thể Tằng đại phu liền cứng đờ, thật lâu cũng không trả lời.

“Nghi Hoa, nếu. . .ngươi không muốn. . . ta. . . ta cũng có thể.” Tấn Song Thành phát hiện có chuyện, không khỏi tự trách, đã nói là sẽ không thúc giục Nghi Hoa, nếu Nghi Hoa không muốn ở dưới, hắn đại khái cũng vô pháp cự tuyệt Nghi Hoa. Chỉ cần Nghi Hoa thích là tốt rồi, vì hiện tại hắn đang nợ Nghi Hoa.

Biểu tình tự trách cùng ngữ khí nhường nhịn của Tấn Song Thành làm Tằng đại phu trong lòng cảm thấy ấm áp, thân mình bất giác mềm xuống, cúi đầu nói: “Ngốc tử, ngươi tại sao lại nói mấy lời này, không sợ người khác nghe thấy sao?” nói xong dừng một chút, liếc mắt nhìn bốn phía, lúc này sắc trời đã dần tối, những gia đình đi du xuân cũng đã bắt đầu vội vàng trở về nhà, hội hoa xuân cũng chỉ còn những cặp tình nhân nắm tay nhau mà đi, bên cầu Hỉ Thước cũng đã vãng người, chỉ còn bọn họ đang ngồi, hai người nam tử liền làm người ta chú ý, lúc này có không biết bao nhiêu ánh mắt quét về phia họ. Khi trước hai người mải mê nói chuyện cũng không để ý, lúc này không biết vì sao Tằng đại phu lại ân ẩn cảm thấy có chút bất an bèn kéo Tấn Song Thành đứng dậy, nói: “Chúng ta về thôi.”

“Chúng ta còn chưa ngắm trăng mà.” Tấn Song Thành cũng kiên trì, hắn không sợ ánh mắt người khác, hai người nam tử, cuộc đời này không thể có được hoa chúc chi nghi (không có được lễ thành thân, không thể bái đường), thế nhưng hiện tại cầu được Nguyệt lão đoàn tụ, sum vầy, vì thế hắn muốn cùng Nghi Hoa dưới ánh trăng ước định sống đến bạc đầu.

“Có thể làm hoa nở, đó đã là Nguyệt lão ban ơn, cần gì phải tham lam hứa hẹn dưới trăng tròn, cẩn thận tham quá không được đâu.” Tằng đại phu ghé sát vào tai Tấn Song Thành, khẽ nói: “Ngươi xem, trời hôm nay rất nhanh tối, chúng ta về đến nhà, ánh trăng cũng sẽ chiếu tới đây, ngươi không phải nghĩ. . . . muốn cái kia sao. . . còn không mau nhanh lên.”

Hơi thở bên tai ấm áp thực sự liêu nhân. Tấn Song Thành chỉ cảm thấy tâm thần vi đãng, nghe rõ thanh âm đè thấp của Tằng đại phu, máu trong người đi lên, trên người cảm giác từng đợt khô nóng, cả người giống như bước đi trên mây, lúc này chỉ hận không thể đem Nghi Hoa ôm thật chặt, làm sao còn nghĩ tới chuyện ước định bạc đầu, mắt đỏ ửng lên, lôi kéo Tằng đại phu đi nhanh.

Tằng đại phu không thể tưởng tượng hắn lại có thể sốt ruột đến vậy, không kịp đề phòng, suýt nữa thì bị hắn kéo ngã, yến lan trong tay cũng cơ hồ rơi xuống đất, Tằng đại phu cúi xuống định nhặt trở về chính là chân này đá vào chân kia, sắp sửa té ngà thì Tấn Song Thành đã bế bổng hắn lên, hoa kia liền không tránh khỏi bị ép chặt, trong lòng ngực hai người không còn ra hình dạng gì nữa.

Hai người nhìn hoa kia đều ngẩn ra, thần trí Tằng đại phu quay về trước, cười cười bộ dáng “không sao cả”: “Hoa này cũng chỉ có thể đẹp một thời gian, cũng không uổng công được sinh ra trên đời này, thôi đi đi.” Tấn Song Thành vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng nghĩ đến chuyện khi về nhà liền nóng vội, nắm tay Tằng đại phu đi tiếp.

Lại không biết hoa kia bị ném đi, chờ sau khi bọn họ đi rồi liền có người đi tới dẫm đạp, không bao lâu, cánh hoa dập nát loang lổ, thấm xuống nền đất ẩm ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.