Xuân Nhật Yến

Chương 16: Chương 16: Ngươi có ta là đủ rồi




Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

“Ngươi nói đi.” Lục Cảnh Hành đứng thẳng thân mình.

Nhìn trái nhìn phải một lượt, Hoài Ngọc thấp giọng nói: “Thanh Ti bị Giang Huyền Cẩn bắt được rồi.”

Lục Cảnh Hành có chút kinh hãi, nhíu chặt mày: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hẳn chính là hai ngày trước.” Có chút nóng ruột cào cào tóc mai, Hoài Ngọc nói: “Tính tình của nha đầu kia rất mạnh mẽ, rơi vào tay Giang Huyền Cẩn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Trước mắt bộ dạng này của ta cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cố gắng tìm được chỗ giam nàng ấy, sau đó ngươi đi tìm người, giúp ta cứu nàng ấy ra ngoài.”

Vừa nghe thấy lời này, Lục Cảnh Hành đột nhiên hiểu rõ: “Cho nên vẻ mặt của ngươi ôn hòa với Giang Huyền Cẩn như thế, là bởi vì muốn cứu Thanh Ti?”

“Nếu không thì là gì?” Hoài Ngọc nhướn mi: “Lão tử còn có thể thật sự đau lòng vì hắn bị bệnh sao?”

Lục Cảnh Hành cười nhẹ ra tiếng, lắc đầu: “Ta còn đang nghĩ ngươi chết một lần nên tính khí cũng thay đổi, hóa ra vẫn là bộ dạng xưa.”

Đúng là vừa xấu xa vừa đáng yêu.

Hoài Ngọc híp híp mắt, nói: “Hắn bất nhân ta bất nghĩa, ân gấp trăm lần còn báo thù gấp mười lần, ta cũng không phải người rộng lượng gì. Một khi có cơ hội, ta nhất định sẽ không chút do dự giết chết hắn.”

Không chút do dự!

Lục Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết rồi. Thứ này ngươi cứ cầm lấy, lúc nào cần đến ta cứ việc mang nó giao cho một cửa hàng nào đó, sai người đi thông báo một tiếng là được.”

Nói xong, Lục Cảnh Hành đưa tay tháo ngọc bội ở thắt lưng xuống đưa cho nàng.

Thứ như ngọc bội này, phàm là những người có thân phận trong kinh thành đều mang theo một khối tùy thân. Mặt trước khắc tên, mặt sau khắc con dấu riêng hoặc hoa văn mình yêu thích, dùng để chứng tỏ thân phận cũng được coi như tín vật.

Sau lưng ngọc bội của Lục Cảnh Hành trạm khắc chính là núi ngọc tuyết bay, Hoài Ngọc rất quen thuộc, cầm trên tay vuốt ve hai cái, cười nói: “Được.”

Liếc nàng một cái, đột nhiên Lục Cảnh Hành vuốt cằm nói: “Thân phận hiện tại này của ngươi, không phải ta có thể đến Bạch phủ đề một hôn sự chứ?”

Một ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường trên mặt hắn, Lí Hoài Ngọc tức giận nói: “Ngươi dẹp đi! Một đống chuyện lớn chưa làm xong, ta còn có lòng dạ nào mà thành thân chứ? Hơn nữa, ngươi có biết thân thể này của ta có nhiều điểm lợi hại không?”

“Sao?” Lục Cảnh có chút hứng thú hỏi: “Lợi hại như thế nào?”

“Tiểu thiếu phu nhân tương lai của Giang gia, lợi hại không?”

Giang gia.. Tiểu thiếu phu nhân? Mặt Lục Cảnh Hành sa sầm: “Ta đây cũng phải cân nhắc đến ngày tới kết thông gia thôi.”

“Đừng nháo.” Hoài Ngọc vuốt ngọc bội cười đến u ám: “Ta còn tính sẽ dựa vào thân phận này đấu cùng Giang Huyền Cẩn nữa.”

“Ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi, không cần phải đánh đổi nhiều như thế.” Lục Cảnh Hành cau mày: “Trước đây không có ngày nào cho ngươi sống cuộc sống của chính mình, hiện giờ vất vả lắm mới sống lại một lần, ngươi còn muốn tự đem bản thân vướng vào?”

Thời điểm nàng vẫn còn là Đan Dương, một lòng mưu tính vì hoàng đệ của mình, gánh lên bao nhiêu tiếng xấu? Sau lưng có bao nhiêu oan uổng? Kết quả thì sao? Có kết cục tốt không?

Chết cũng đã thử qua, làm sao còn có thể tràn đầy nhiệt huyết mà chui vào bước đi trong nước đục?

Lí Hoài Ngọc cười hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Giang sơn chưa yên bình, đế vị chưa ổn định, đừng nói ta còn sống, cho dù ta thật sự đã chết, hóa thành quỷ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Lời này Hoài Ngọc nói bằng giọng rất nhẹ, một chút khí thế cũng không có, chỉ giống như đang cùng Lục Cảnh Hành đi trên đường, tùy ý quăng ra vài câu nói chơi đùa.

Thế nhưng, nhìn ánh mắt bướng bỉnh chống lại kia của nàng, trong lòng Lục Cảnh Hành chấn động, nhưng lại sinh ra chút cảm xúc phẫn nộ.

“Ngươi còn nhớ rõ bản thân đã bị ai ban chết không?” Lục Cảnh Hành hỏi.

Hoài Ngọc cười gật đầu: “Thánh thượng thân chỉ.”

“Vậy ngươi còn..”

“Hắn là đệ đệ thân sinh của ta, ta là tỷ tỷ ruột của hắn, hắn nghĩ như thế nào, trong lòng ta rõ ràng nhất.” Lí Hoài Ngọc nghiêm túc nói: “Hắn muốn bảo vệ ta, chỉ là bảo vệ không được.”

Nhị Thừa tướng Tư Mã Húc, công trạng hiển hách, đức cao vọng trọng. Một khi chết ở trong tay nàng, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cho dù là Đế Vương cũng không thể bảo vệ nàng.

“Muốn trách thì trách Tử Dương Quân của chúng ta đi.” Nàng nói: “Vị Quân Thượng này, thủ đoạn quá mức cao minh.”

Trước kia nàng cảm thấy Giang Huyền Cẩn rất khác biệt với những người khác trong triều, tuy rằng hay gây khó dễ cho nàng, nhưng hắn lại thành tâm thành ý dốc sức cho Tân Đế củng cố giang sơn, thật khó có được một thần tử tốt như thế.

Thế nhưng, lúc sắp chết nàng mới phát hiện cái gì gọi là thần tử tốt, đem so sánh với các lão già xảo quyệt khác trong triều còn ác hơn. Mời ngự y, mời Tư Mã, làm cung yến, hắn thận trọng từng chút một, cuối cùng cũng đưa nàng vào chỗ chết.

Đáng hận là nàng còn chưa hề phát hiện!

Nắm tay xiết chặt đến trắng bạch lại từ từ buông ra, Hoài Ngọc trưng ra khuôn mặt tươi cười, hướng về phía Lục Cảnh Hành nói: “Thời gian không sai biệt lắm, ngươi đi trước đi. Đợi lát nữa để Bạch Ngự Sử trông thấy, không tránh được lại gặp một phen phiền toái.”

Lục Cảnh Hành nhướn mi, ngọc cốt phiến mở ra, vô cùng phong lưu nói: “Mới đến được bao lâu mà đã đuổi ta đi rồi? Ta không nỡ xa ngươi.”

Nếu đổi lại là một cô nương khác, chắc chắn sẽ bị lời nói này mê hoặc đến nỗi đông tây nam bắc đều tìm không ra. Nhưng Lí Hoài Ngọc không để bản thân bị đẩy vòng vòng, lập tức ôm lấy cánh tay nhìn hắn nói: “Không muốn đi sao? Hành, vậy ta sẽ cho người đi thông báo với Bạch Ngự Sử một tiếng, để ông ta cho ngươi dâng lên trà thơm, nói thương nhân một câu thu nhập thuế..”

“Làm phiền lâu như vậy, thật sự ngượng ngùng.” Thu cây quạt lại, Lục Cảnh Hành đứng lên tức khắc, chắp tay nói: “Tại hạ cáo từ.”

“Ha ha ha!” Lí Hoài Ngọc cười lớn.

Lục Cảnh Hành nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, không nhịn được cũng nhẹ mỉm cười theo nàng, sau đó chợt tiến lên, cơ thể cúi xuống.

Khuôn mặt tuấn tú chợt phóng đại ngay trước mặt, Hoài Ngọc hoảng sợ, tiếng cười cũng bị kẹt trong cổ họng, mắt mở lớn.

Bờ môi mỏng có hơi tái nhợt ngừng lại một tấc trước khuôn mặt nàng, Lục Cảnh Hành dừng lại, nâng mí mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong mắt liền hiện lên một tia giảo hoạt.

“Sao ngươi không tiếp tục cười?”

Khóe miệng Lí Hoài Ngọc co rút nói: “Ta sợ nước miếng phun lên mặt ngươi.”

“Vậy mà không phải sợ ta hôn ngươi?” Lục Cảnh Hành rất bất ngờ.

Trở mặt khinh thường một cái, Lí Hoài Ngọc nói: “Ngươi hôn ta so với hôn mu bàn tay của bản thân có khác biệt gì không?”

Làm bằng hữu nhiều năm như vậy, nếu như giữa hai người thật sự có tình cảm, Lục Cảnh Hành hắn nhất định có thể làm phò mã. Nhưng một chút cũng không có, nàng xem hắn là huynh đệ, hắn cũng xem nàng là huynh đệ, thậm chí mười mấy nam nhân kia trong phủ của nàng thì có đến ba, bốn người là do hắn đưa tới.

Lí Hoài Ngọc hoàn toàn không có một chút tâm tư lệch lạc nào với Lục Cảnh Hành, mà Lục Cảnh Hành khẳng định cũng như vậy.

Người trước mặt rũ mắt xuống, ngọc cốt phiến “Xoát” lại mở ra, đưa lên che mặt.

“Thật không thú vị.” Hắn nói: “Đi đây.”

“Ta sẽ không tiễn ngươi đâu.”

Khoát khoát tay áo, Lục Cảnh Hành tiêu sái bước nhanh ra khỏi Đông viện.

Hoài Ngọc từ trong góc đi ra, cười tủm tỉm nhìn theo bóng dáng Lục Cảnh Hành.

Thời điểm nàng còn làm công chúa, bên cạnh ngoại trừ Thanh Ti thì không có một cô nương nào khác dám chơi đùa cùng nàng, chỉ sợ bị người ta mắng “Hoang đường bỉ ổi”, “Không tuân thủ nữ tắc” linh tinh gì đó. Cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, Lí Hoài Ngọc đều rất phiền muộn, có một lần uống rượu cầm lấy ống tay áo của Lục Cảnh Hành điên cuồng trêu chọc.

“Không ai làm làm bằng hữu cùng ta, ta không phải là rất đáng thương sao?”

“Cái thứ như bằng hữu này, thực ra không có nhiều.” Lục Cảnh Hành đi sau lưng nàng trên đường trở về Phi Vân Cung, cười nói: “Ngươi có ta là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.